[ Là nam! Là đàn ông! Anh ta còn biết giả giọng nữ nữa! Khí chất âm trầm, nhìn phát rợn da gà. ]
[ Oa oa, chị Tang phát hiện rồi đúng không? ]
[ Thật đáng sợ… Cảm giác nguy hiểm ở khắp nơi. Tại sao phải giết nạn nhân? Tôi không hiểu, rõ ràng chỉ là một cô gái mù bình thường mà. ]
Diệp Tang Tang ngẩng đầu hỏi, nhưng đối phương lại không có ý định trả lời.
“Không thể trả lời sao? Chiều cao chắc không phải là thông tin riêng tư nhỉ?” Cô mỉm cười hỏi tiếp.
Trước mắt cô là một mảng đen kịt, không thể thấy gì, tất cả đều là điều chưa biết, nhưng trên gương mặt cô lại chẳng hề biểu hiện sợ hãi hay cảnh giác. Bởi vì sợ hãi là biểu hiện của yếu đuối, sẽ chỉ càng khiến kẻ có ý đồ xấu thêm hưng phấn.
Hơn nữa, cô có gì phải sợ?
Đối phương im lặng vài giây rồi mới trả lời: “Một mét bảy hai, đúng là hơi cao.”
“Cô khá toàn diện đấy. Nhưng tôi vẫn muốn phỏng vấn thêm vài người nữa rồi mới quyết định, xin lỗi.” Diệp Tang Tang nói, mắt vẫn mờ mịt nhìn thẳng về phía trước.
Phía trước vang lên tiếng quần áo cọ sát vào nhau, rồi người kia nói: “Được, mong cô cân nhắc tôi, tôi làm việc rất nghiêm túc. Tạm biệt.”
Ngay sau đó là tiếng bước chân rời khỏi. Diệp Tang Tang chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau người đó.
“Cô không cần tiễn đâu, tôi tự ra ngoài được mà.” Người kia khẽ nói khi đến gần cửa.
Diệp Tang Tang đứng ở huyền quan, nghe tiếng cửa khép lại rồi mới bước lên, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa đẩy vào để đảm bảo cửa đã đóng chặt. Sau đó cô xoay người, bật cây gậy dò đường lên, tay và gậy cùng thăm dò xung quanh.
Cô lấy gậy đập sang trái hai cái, sang phải hai cái. Dường như phát hiện cái gì, cô vươn tay sờ về phía trước. Xác nhận không có gì bất thường cô lại quay về sô pha theo trí nhớ của mình.
Cô lần mò ngồi xuống, cảm nhận được sự mềm mại của ghế sô pha cao cấp, tiếp tục sờ tìm cốc nước. Chỉ là lần này, cô tính sai vị trí. Tay cô cứ trượt qua lại trên mặt bàn trà nhám mãi mà không chạm được vào cốc nước dù vừa nãy còn ở đó. Ngay khi trên gương mặt cô hiện lên sự nghi hoặc, cô lại di động một lần nữa, cuối cùng cũng chạm được vào ly nước.
“Ực.”
Cô ngửa cổ, uống cạn nước trong cốc.
[ Aaa! Kinh khủng quá! Tên đó vẫn chưa đi!]
[ Chị Tang, cẩn thận đi! Hắn vẫn còn ở trong nhà kìa! ]
[ Tim của tôi sắp nhảy đến cổ họng rồi! Tên đàn ông rắp tâm đen tối kia đừng hòng làm hại chị Tang của tôi! ]
Trong phòng livestream giống như nồi dầu sôi trào, Diệp Tang Tang không nhìn thấy nhưng bọn họ có thể thấy!
Tên đó vẫn chưa đi, suýt chút nữa Diệp Tang Tang có thể chạm vào người đứng trong góc huyền quan. Trái tim của bọn họ như được lắp động cơ cao tốc vậy, đập cực nhanh.
Tuy rằng như vậy nhưng không có ai trách Diệp Tang Tang thiếu cảnh giác. Với một người mù hoàn toàn, mất hết thị giác, dù có một trăm người đứng trước mặt cô cũng chẳng thể biết, miễn là không phát ra tiếng động.
Cho nên việc cô không phát hiện ra là điều hết sức bình thường. Ai có thể ngờ một ứng viên bình thường lại là một kẻ biết giả giọng?
Khi phòng livestream vẫn đang bàn luận sôi nổi, Diệp Tang Tang lấy điện thoại ra lần mò bấm số gọi điện thoại: “Xin chào, đây có phải là Trân Tú Các không? Tôi muốn đặt một phần ăn.”
Đối phương bắt đầu hỏi cô muốn ăn gì. Diệp Tang Tang suy nghĩ một chút rồi đặt một phần cơm Tây đơn giản dành cho một người.
Với một nhà hàng có giá trung bình một nghìn tệ mỗi suất như Trân Tú Các, bọn họ sẽ giao cơm đến tận nơi và chỉ rời đi sau khi chắc chắn khách đã dùng xong bữa.
Cô từng hỏi siêu trí tuệ, dù Văn Nghiên Tâm không được cha mẹ yêu thương nhưng về tài chính thì họ chưa từng bạc đãi cô. Mỗi tháng năm vạn tệ tiền tiêu vặt, các chi phí sinh hoạt trong nhà do hai người chia đôi, bởi vì cô là con gái hợp pháp duy nhất trong hôn nhân. Hai người không ly hôn chẳng qua vì không ai muốn để kẻ kia và nhân tình bên ngoài hưởng lợi thôi. Chính vì thế, Diệp Tang Tang hoài nghi rằng có thể đây là vụ thuê người giết thuê.
Cô lần tới được điều khiển TV, sờ đến nút ra lệnh bằng giọng nói rồi bật TV lên xem. Trong hoàn cảnh không thể nhìn thấy gì, nếu còn không có tiếng động thì thực sự là một điều đáng sợ.
May mà thính giác và khứu giác của nhân vật Văn Nghiên Tâm trong phó bản này đều khá nhạy. Không biết là trong vụ án thật ngoài đời kết cục của cô gái đó ra sao.
Mắt không thể thấy, tâm trí bắt đầu hoạt động, những suy nghĩ trong đầu bắt đầu nhiều lên. Mùi vị, âm thanh tivi bên tai… tất cả đều khiến Diệp Tang Tang tập trung chú ý.
Không bao lâu sau, người đưa cơm đã tới. Diệp Tang Tang đứng dậy ra mở cửa.
Những người này đều quen biết Văn Nghiên Tâm, khi vào nhà cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ lặng lẽ dọn đồ, bày biện mọi thứ ngay ngắn, mời cô ngồi xuống rồi đứng cạnh nhìn cô ăn.
Đây cũng là một phần của dịch vụ, bởi chỉ riêng giá món ăn thì không thể nào lên tới 1500 tệ được.
Diệp Tang Tang ngửi thấy mùi thịt thơm ngọt thuần khiết, mùi hương lá hương thảo quyện cùng thịt bò, rồi là hương vị mềm mọng tan ra nơi đầu lưỡi. Phó bản này thực sự rất thích hợp cho những ai muốn giảm cân vì dù ăn bao nhiêu cũng không béo. Nhưng mà cũng chưa biết chừng, ăn nhiều trong game rồi về hiện thực lại càng thèm, cuối cùng lại ăn gấp đôi, béo thêm cũng nên.
Bít tết, súp kem nấm, bánh ngọt, rượu vang đỏ. Cô ăn xong, người phục vụ dọn dẹp sạch sẽ rồi rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Diệp Tang Tang đứng ở huyền quan, đưa tay tìm điện thoại. Chiếc điện thoại vốn đặt trên mặt bàn giờ đã biến mất. Cô hơi nhíu mày, chuyển sang tìm trên sô pha rồi sang bàn ăn.
“Có lẽ để quên đâu đó rồi, lát nữa ra ngoài hỏi bên quản lý vậy.” Loại căn hộ lớn thế này đều có quản gia bất động sản chuyên nghiệp, phụ trách một hoặc vài căn, hỗ trợ chủ nhà những việc lặt vặt.
Ngồi thêm một lát, cô khẽ thở dài như thể chấp nhận số phận, một lần nữa đứng dậy. Cuối cùng cô tìm thấy điện thoại kẹt trong khe sô pha. Cô cầm lấy di động, gãi gãi đầu, xoay người quay lại phòng.
“Cạch” Tiếng khóa cửa vang lên. Diệp Tang Tang khẽ thở phào, lấy điện thoại ra ra lệnh gọi cảnh sát bằng giọng nói.
Nếu không phải cô kịp thời nhận ra điểm bất thường, có lòng phòng bị, chỉ sợ sẽ cảm thấy những chuyện vừa xảy ra đều hết sức bình thường.
Đối phương vừa mở miệng đã để lộ sơ hở. Trợ lý chưa từng nói cho cô là sẽ tìm người giúp việc từ công ty lao động, hơn nữa số lượng người giúp việc cần tìm không phải là một người. Lúc cô cảm giác không đúng thì đối phương đã vào cửa, cô chỉ có thể trầm mặc.
Lúc người rời đi, động tác của cô là để thử, cô cho rằng hắn ta đã đi rồi. Mãi cho đến khi ngồi trên sofa cô mới ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng bám trên người đối phương, trên người hắn chắc chắn có dính cánh hoa.
Sau đó là ăn cơm thử, đối phương giấu điện thoại của cô và rời đi khi cô ăn cơm. Cô cố tình đi tìm, giả vờ sẽ gọi người khác, tìm thấy rồi thì lại không gọi nữa.
Điều sơ sẩy duy nhất chính là cô quên mất dùng giọng nói để tìm điện thoại, nó sẽ phát tín hiệu trả lời thay vì cô mất công lần mò tìm từng ngóc ngách.
Tìm thấy điện thoại, việc đầu tiên cô làm là trở lại phòng ngủ. Chắc chắn đối phương chưa kịp theo sau, cô đã lập tức khóa cửa và báo cảnh sát. Cô chỉ hy vọng sau khi báo cảnh sát có thể bắt được hắn, đuổi hắn ra khỏi căn nhà này.
Nhưng cuộc gọi không thể thực hiện, giọng nói thông báo không có tín hiệu. Ngay giây sau đó, một tin nhắn bật ra. Cô theo phản xạ bấm nghe tin nhắn thoại.
“Tâm Tâm, em phát hiện ra anh rồi sao? Em thông minh thật đấy!”
“Nhưng mà… anh không vui đâu…”
Giọng nói trầm trầm từ tai nghe vọng ra kèm theo ý cười quái dị đủ khiến sống lưng người ta lạnh ngắt.
[ Cái tên bạn trai trên mạng chính là biến thái! ]
[Ghê rợn thật sự, cái gã bên ngoài chính là kẻ nhắn tin đó. ]
[ Tại sao không gọi được mà vẫn nhận tin nhắn vậy? ]
[ Chắc hắn dùng thiết bị chặn sóng, vừa tắt thì tin nhắn mới vào được. Không gọi được cho cảnh sát là do hắn đã bật chặn sóng, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước! ]
Phòng livestream thảo luận khí thế hừng hực, còn Diệp Tang Tang thì cảm giác rõ ràng có người khẽ vặn tay nắm cửa.
Cô theo bản năng lùi lại, rồi chợt nhận ra mình quá lo xa, cửa đã bị cô khóa trái.
Đúng lúc này điện thoại rung lên.
Có hai tin nhắn mới không rõ từ đâu, cô chỉ biết là gửi qua mạng xã hội. Cô đoán hai tin này hẳn rất quan trọng, bởi vì sau hai tin nhắn này đối phương lập tức mở chặn sóng. Cho nên cô vẫn không thể gọi điện thoại đi. Bất đắc dĩ, cô đành ép mình trấn tĩnh rồi nghe tiếp tin nhắn thoại.
“Tâm Tâm, anh tới bắt em đây…”
Ngay sau đó, tin nhắn mới tự động đọc tiếp, hình như là tin nhắn văn bản từ hệ thống.
“Xin chào quý cư dân Khu Lâm Hoa Phủ, chúng tôi vừa nhận được thông tin từ phía công an: có kẻ giết người đang lẩn trốn trong khu vực. Xin mọi người tuyệt đối không mở cửa cho người lạ, khóa chặt cửa sổ, cửa chính. Cảnh sát đang truy bắt, mong mọi người bình tĩnh, tin tưởng cảnh sát sẽ sớm bắt được hung thủ…”
Đoạn sau tin nhắn khá dài, Diệp Tang Tang lắng nghe hết, gương mặt lộ ra nét phức tạp.
Người trước cửa là tên sát nhân đang lẩn trốn kia, hay là kẻ vừa gửi tin nhắn?
Chúng là hai người, hay chỉ là một?
Mọi thứ trước mắt trở nên khó bề phân biệt, mà cô còn đang mắc kẹt trong nguy hiểm, buộc phải nghĩ cách thoát ra.
[ Tôi thấy sợ thay cho chị Tang ]
[ Cái phó bản này thật sự quá đáng sợ, nguy hiểm không ngừng rình rập! ]
[ Tên kia không phải là kẻ giết người đang lẩn trốn đấy chứ a a a a a….]
“Cạch cạch cạch cạch…”
Lúc này người ở ngoài cửa đã mất kiên nhẫn, tay nắm cửa bị vặn vang lên xoành xoạch, tưởng chừng như chỉ cần đối phương dùng lực mạnh thêm chút nữa là ổ khóa sẽ bị bẻ tung ra. Trong bóng tối, âm thanh như vậy khiến nỗi sợ hãi bị phóng đại gấp bội.
Diệp Tang Tang đứng ở cạnh cửa, tính toán xem ổ khóa có thể trụ được bao lâu và trong phòng còn chỗ nào có thể ẩn náu. Không đợi cô nghĩ xong, cánh cửa đã vang lên tiếng tông cửa ầm ầm. Nếu không phải là cửa được làm bằng vật liệu tốt thì sớm đã bị kiểu va chạm bạo lực như vậy phá vỡ rồi.
Thời gian trong khoảnh khắc này như được nén lại gấp bội, bởi vì thời gian dành cho cô không còn nhiều nữa.
[ Căng thẳng quá căng thẳng quá ]
[ Đúng là kẻ điên! Hắn muốn làm gì ]
[ Nếu tôi mà là chị Tang chắc tôi sụp đổ mất ]
Lúc này, Diệp Tang Tang đột nhiên nhớ ra một vấn đề mà mình đã bỏ sót.
Ngay sau đó, tiếng xoành xoạch điên cuồng nơi ổ khóa bỗng dừng lại. Không khí trở nên căng thẳng cực độ, bởi vì cả hai bên đều đang tranh giành một thứ.
Diệp Tang Tang lập tức xoay người, quay đầu hướng về phía cánh cửa kính ngăn giữa phòng tiếp khách và ban công. Khi nãy để nhanh chóng tránh né đối phương, cô đã vào phòng trà của phòng tiếp khách, nhưng ban công của căn hộ cao cấp này là một hình chữ nhật kéo dài tới mười hai mét.
Điều quan trọng nhất là ban công của phòng trà và phòng khách… thông với nhau. Nói cách khác, đối phương có thể đi vòng qua ban công, trực tiếp vào phòng khách.
Trước mặt cô chỉ có một cánh cửa kính đơn mỏng manh là rào chắn cuối cùng. Bước chân Diệp Tang Tang vội vã, cô tính toán từng bước một, ước lượng khoảng cách dưới chân.
Chân cô loạng choạng, vội vã lao về phía trước, may mắn chạm được vào mặt kính. Chạm tới rồi, cô dùng tốc độ nhanh nhất kéo cánh cửa kính vào, sau đó chốt cái khóa cửa đơn giản bên trên lại. Cô không chắc đối phương có thể mở khóa không nhưng vẫn khóa lại từ trong.
Tiếng bước chân nặng nề và gấp gáp của đàn ông truyền đến. Tay Diệp Tang Tang kéo nhẹ chốt khóa cửa.
“Cạch” một tiếng, cuối cùng cũng khóa được cửa.
Giây tiếp theo, một thân hình cao lớn đập mạnh vào tấm kính trước mặt cô. Mặt kính rung lên bần bật, Diệp Tang Tang không kìm được mà lùi lại một bước.
Tiếng lay khóa cửa truyền đến. Phát hiện không mở được cửa, người đàn ông lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý dụ dỗ.
“Tâm Tâm, anh sẽ không làm hại em đâu, mở cửa đi.”
Diệp Tang Tang tiếp tục lùi lại, trong đầu nhẩm tính số bước chân của mình.
Cô rất rõ, tấm kính trước mặt này tuy chất lượng không tồi nhưng cũng không phải kính chống đạn hay chống đập phá đặc biệt gì cả. Nó chỉ là một tấm pha lê ngăn cách không gian mà thôi.
Cô vừa lui vừa nói:
“Tại sao anh gọi tôi là Tâm Tâm? Rốt cuộc anh muốn gì? Nếu là vì tiền, tôi có thể cho anh.”
Nhưng điều mà Diệp Tang Tang không ngờ tới là người phía sau cánh cửa vừa nghe đến chữ tiền thì như thể bị kích phát cơn bạo ngược, lớn tiếng gào lên:
“Anh thích em! Anh đến đây chăm sóc em mà! Anh chỉ cần em thôi! Tâm Tâm, em yên tâm, anh sẽ không làm hại em đâu, em là người mù, anh sẽ chăm sóc em! Anh sẽ không làm hại em, em yên tâm đi!”
Càng để ý cái gì thì càng nhấn mạnh cái đó.
Khống chế, thương tổn, đe dọa, hắn rất rõ những lời nói của hắn sẽ có tác động như thế nào tới cô. Cho nên hắn cứ lặp đi lặp lại những lời dỗ ngọt, cố tạo ra ảo giác rằng hắn sẽ không làm hại cô. Nếu cô phản kháng, hắn sẽ đổ lỗi ngược lại, cho rằng cô tự chuốc lấy.
Những lời đó không chỉ để lừa gạt cô, mà cũng là để hắn tự tin vào hành động của bản thân xuất phát từ “tình yêu”.
Một tên biến thái quỷ kế đa đoan.
Diệp Tang Tang biết tinh thần của hắn chắc chắn có vấn đề.
Cô tiếp tục nói: “Tôi tin anh. Nhưng anh như vậy quá kích động, sẽ khiến tôi rất khó xử. Hơn nữa việc lén lút trốn trong nhà người khác là không đúng.”
“Anh thích em! Anh yêu em! Em có chấp nhận không?” Giọng nói vì kích động nên trở nên bén nhọn như tiếng móng tay cào lên kính khiến người nghe nổi hết cả gai ốc.
Cô lùi về phía sau bốn, năm bước. Đối diện nhận ra là cô muốn trốn tránh, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Sau đó hắn cầm lấy chiếc ghế mây để ngồi ngắm cảnh ngoài ban công, bắt đầu điên cuồng đập vào tấm kính trước mặt.
Tiếng rạn vỡ của tấm kính yếu ớt vang lên bên tai Diệp Tang Tang. Cùng lắm vài giây nữa, tấm kính sẽ bị đập vỡ hoàn toàn.
Cô lui về phía sau hai bước, tay chạm được vào tay nắm cửa. Cô nhanh chóng mở cửa phòng rồi thuận tay khép lại để kéo dài thêm thời gian rồi lảo đảo chạy đến phòng gần nhất. Tuy nhiên do chuyển động quá mạnh, đôi dép lê dưới chân khiến cô trượt chân, ngã sấp xuống sàn.
[ Chuyện gì nữa vậy trời! Sao xui xẻo vậy chứ! ]
[ Cái phó bản 《Chạy trốn》 này rõ ràng là thiết kế để nghiền nát nạn nhân còn gì! ]
[ Tôi mà chơi cái phó bản này kiểu gì cũng có bóng ma tâm lý ]
Ngoài mấy bình luận than phiền, còn lại đều là những lời hối thúc Diệp Tang Tang mau đứng dậy. Bởi vì hung thủ đã nhận ra cô định chạy thoát, không đập kính nữa mà đi vòng lại phía cửa để bắt cô.
Diệp Tang Tang lập tức đá phăng đôi dép có thể khiến mình trượt ngã lần nữa, bật dậy mò mẫm bò tới phía trước. Cô chỉ cách căn phòng kế bên đúng sáu bước chân. Chỉ cần vào được phòng, cô sẽ có cơ hội an toàn.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Bốn bước.
Năm bước.
Cô mở to đôi mắt vô thần, quơ tay tìm cánh cửa gỗ.
Tiếng bước chân vang lên bên tai, cô chạm đến khóa cửa lạnh băng.
Diệp Tang Tang lao vào phòng, trở tay muốn chốt cửa. Ngay khoảnh khắc cô sắp chốt được cửa thì “RẦM!” – một cú đạp mạnh làm cả cánh cửa bật ra.
Văn Nghiên Tâm thân hình nhỏ nhắn gầy yếu, bị lực lượng đó hất văng ra xa ngã mạnh xuống nền nhà. Cảm giác đau nhói từ tay và lưng nhanh chóng lan khắp cơ thể khiến cô tê cứng, không nhịn được nhíu mày. Sự thô bạo trong lòng bị cơn đau đánh thức.
“ẦM!”
Cánh cửa đập vào tường phát ra tiếng vang cực lớn, dù có miếng hút giảm lực va chạm cũng không thể ngăn được tiếng động.
Thấy tình huống trước mắt, Diệp Tang Tang theo bản năng co rúm lại, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Gã đàn ông thấy cô sắp rơi vào trong tay mình thì tươi cười, dịu giọng dụ dỗ: ““Đừng sợ mà, anh sẽ không làm hại em đâu. Tin anh, ngoan nào…”
Bước chân của hắn không ngừng tới gần Diệp Tang Tang.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
truyện hay quá luôn ạ, cảm ơn goctruyencualinh rất nhièuuu