[ Voãi…. như này thì chị Tang có tính làm ngơ cho qua không? ]
[ Có vẻ như chị Tang chỉ muốn tiễn ba ôn thần này ra khỏi cửa thôi, miễn chúng đừng quá đáng thì cô ấy sẽ mắt nhắm mắt mở. ]
[ Thật là! Đã gây ra tiếng động thì thôi đi, còn vang lớn như vậy ]
Phòng livestream im lặng vài giây rồi đồng loạt trào phúng.
Ban đầu ai cũng vô cùng lo lắng cho một cô gái mù hoàn toàn, nào ngờ mình cô xử đẹp luôn tên biến thái, thể lực bằng 10 đánh cho đối phương suýt nữa đi đời nhà ma.
Sau khi khiếp sợ qua đi, khán giả xem livestream đã thiếu hai phần khẩn trương, nhiều vài phần thong dong. Mọi người tò mò là Diệp Tang Tang sẽ ứng đối như thế nào.
Diệp Tang Tang nghiêng đầu nhìn về phía Vương ca, ngờ vực hỏi: “Tiếng gì vậy?”
Trước mặt cô, Vương ca đã lôi sẵn sợi dây thừng ra, nhưng nghe cô hỏi thì động tác khựng lại, cười gượng:
“Chắc gió thổi làm đổ cái gì thôi, hôm nay gió mạnh.”
“Vậy à? Anh có thể giúp tôi đóng cửa sổ được không.” Diệp Tang Tang nói, sắc mặt tự nhiên, rồi như nghĩ đến gì đó, cô bổ sung: “Làm phiền anh rồi.”
Vương ca buông sợi dây thừng trong tay xuống, đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính. May mà vừa rồi lừa được cô ta, nếu để cô ta phát hiện thì phiền phức lắm. Nghĩ đến hai tên ngốc đang trong kia, mặt hắn thoáng lộ vẻ tức giận.
Hắn đẩy cửa bước vào phòng ngủ chính, khẽ khàng khép cửa rồi thấp giọng quát: “Bọn mày làm cái trò gì thế! Sao lại bất cẩn như vậy! Để con nhỏ mù ngoài kia phát hiện ra thì bọn mày biết phiền phức thế nào không?”
Triệu Xương Đức lẩm bẩm nhỏ giọng: “Em cũng đâu có cố ý…”
Trần Tinh cũng gật đầu: “Cái két này nặng quá, muốn cạy ra phải di chuyển nó, mà bê ra kiểu gì chả có tiếng động.”
Vương ca bực bội phẩy tay:
“Tao không cần biết! Tao ra ngoài vặn to tiếng TV, tụi mày mà còn gây tiếng động nừa là tao không tha đâu đấy.”
Hai người biết mình làm lộ sơ hở, đành vâng vâng dạ dạ.
Vương ca liếc nhìn cửa sổ sát đất vẫn đang mở, xoay người trở lại phòng khách.
Hắn ngồi xuống sô pha bên cạnh Diệp Tang Tang, cười nói:
“Cửa sổ đóng rồi, hôm nay gió lớn thật, tối nay chắc mưa đấy. Cô Diệp ở một mình phải chú ý, có gì thì gọi cho bên tôi.”
“Vâng, cảm ơn.” Diệp Tang Tang khẽ đáp.
Nhân lúc đối phương đang nói, cô im lặng nâng âm lượng TV lên để che bớt tiếng động lục lọi bên trong. Cô chỉ mong bọn chúng mau mau rời đi.
Trong lúc nói chuyện, cô lần mò để lại chiếc điều khiển vừa dùng, tay cũng đặt bên cạnh.
Người càng rảnh rỗi thì càng dễ nảy sinh ý đồ xấu. Vương ca nhìn cô gái mặc bộ đồ ở nhà màu sẫm, làn da trắng muốt nổi bật như tuyết thì khóe môi khẽ cong lên đầy tà ý.
Hắn nhìn cô chăm chú, ỷ vào cô không nhìn thấy gì, đưa tay khẽ nghịch sợi tóc đen mềm của cô.
Đứng trước sinh vật yếu đuối mà xinh đẹp thế này, bản tính xấu xa của con người cứ thế mà sinh sôi. Vương ca bỗng hỏi: “Cô Diệp có bạn trai chưa?”
“Sao anh lại hỏi thế?” Diệp Tang Tang ngồi ngay ngắn trên sô pha, tò mò vì sao hắn hỏi cô vấn đề này.
Vương ca ngó quanh căn hộ sang trọng này, lại nhìn cô gái yếu ớt trước mắt, trong mắt ánh lên vẻ tham lam:
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi thôi. Tôi đẹp trai, cao ráo, lại tốt nghiệp đại học đàng hoàng. Tôi vừa nhìn đã thích cô rồi, không biết cô có thể cho tôi một cơ hội không?”
Hắn cố ý hạ giọng trầm xuống, ánh mắt nhìn Diệp Tang Tang như thể mọi thứ đã nắm chắc trong tay.
“Đồng nghiệp của anh… không vào đây à?” Diệp Tang Tang không trả lời mà bình tĩnh nói sang chuyện khác.
Cô chỉ muốn bọn chúng đi càng sớm càng tốt.
Diệp Tang Tang đứng dậy, định đi về phía ban công.
Một khi ý niệm xấu nảy sinh, nó sẽ như cỏ dại lan tràn. Vương ca đứng chắn ngay đường ra ban công, chờ cô va vào.
Diệp Tang Tang khựng bước: “Quản lý tòa nhà, anh tắt TV giúp tôi được không? Ồn quá.”
Cô cầm điện thoại trong tay.
Vương ca vẫn chưa dám manh động, tham của trước, ham sắc sau. Rốt cuộc hắn vẫn nhẫn nhịn, quay lại tắt TV.
Diệp Tang Tang vốn định ra ban công, nhưng nghĩ đến sàn đầy mảnh kính vỡ, cô đổi hướng, men theo tường đi về phía bếp, lần mò tìm sữa bò.
Những chi tiết nhỏ này cô đều âm thầm khắc trong đầu. Nhưng vì không nhìn thấy nên cho dù ghi nhớ rõ thì ở trên thực tế bước đi mà không có phương hướng vẫn sẽ dẫn đến kết quả khác biệt. Đó là điều khiến cô khó chịu nhất.
Tuy vậy, thân phận mù lòa đôi khi lại là lớp khiên bảo vệ trời cho. Cô yếu đuối, cô không nhìn thấy càng khiến đối phương không để ý đến sự tồn tại của cô.
Cô tựa người vào bàn đảo bếp, nhấp sữa từng ngụm. Phải nói, trò chơi thực tế ảo này này quả thực là một thần khí thỏa mãn vị giác.
[ Người ta thì làm việc hùng hục, chị Tang của chúng ta thì ăn ăn uống uống ]
[ Nói thật, tôi mong bọn chúng mau rời đi ]
[ Tôi ghét cái tên Vương này thế, một thằng đáng khinh ]
Diệp Tang Tang bình tĩnh uống sữa, bên trong phòng ngủ chính lại đang căng như dây đàn. Mở khóa két sắt không phải là chuyện dễ, Trần Tinh biết két này không thể cạy bèn lấy ống nghe chuyên dụng ra đặt cạnh ổ khóa, bắt đầu dò mã.
Cô ta xoay xoay núm, vừa xịt dung dịch lên các phím bấm, vừa thử từng tổ hợp mật khẩu, dò từng điểm khớp.
Két này đã dùng được 5-6 năm, Trần Tinh tự tin rằng két đời cũ kiểu này cô ta hoàn toàn có thể mở ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng mật khẩu vẫn chưa ra.
Triệu Xương Đức sốt ruột thì thào:
“Không còn nhiều thời gian, chúng ta chỉ còn hơn tiếng nữa thôi. Lát nữa còn phải tắt camera tránh bị phát hiện. Làm nhanh lên!”
“Mày tưởng tao không muốn chắc?” Trần Tinh vốn dĩ đang khẩn trương, Triệu Xương Đức vừa nói, cô ta lập tức trừng mắt nhìn hắn như ăn phải thuốc súng. Nhưng ngại Diệp Tang Tang phát hiện, cô ta vẫn phải cố đè giọng xuống.
Triệu Xương Đức sợ chọc giận cô ta, đành im không dám hó hé gì.
Bên này Diệp Tang Tang đã uống xong hộp sữa, từ tốn lau miệng rồi lần mò vứt vỏ hộp, rửa tay.
Trong phòng điều hòa lạnh, cô đi chân trần có hơi buốt chân, cô dò dẫm điều chỉnh lên 28 độ.
Lúc này Vương ca đã bắt đầu sốt ruột, chẳng buồn để ý cô nữa, hắn rón rén qua kiểm tra, thúc giục bọn đồng bọn bên trong.
Bọn chúng chọn lúc khu dân cư hỗn loạn vì tên giết người, tranh thủ cảnh sát chiếm dụng hệ thống camera mà lén đổi góc quay ở vài điểm rồi mới mò vào trộm cắp. Thời gian kéo dài, chẳng ai dám chắc sẽ không bị lộ.
Diệp Tang Tang thì cứ đi qua đi lại, giả vờ lơ đễnh rồi lại về ngồi trên sô pha nghịch điện thoại. Cô chơi mấy trò đơn giản cho người mù, không cần mạng, không cần nhìn, chỉ nghe và chạm vậy mà cũng khá thú vị.
Thời gian lặng lẽ trôi. Cho đến khi trong phòng vang lên một tiếng “ồ” nho nhỏ, Diệp Tang Tang biết bọn chúng đã mở được két.
Giờ bọn chúng đi được rồi chứ, cô nghĩ thầm.
Nhưng đúng lúc này, biến cố đột nhiên ập đến. Diệp Tang Tang cảm giác có người áp sát mình, rồi một sợi dây nylon siết chặt lấy người cô. Không đợi cô kêu lên, miệng cô đã bị dán chặt bằng băng dính, chặn đứng mọi âm thanh.
“Cô Văn, cô sớm đã phát hiện ra bọn tôi rồi đúng không?” Giọng Vương đột ngột vang lên ngay sát tai cô.
Diệp Tang Tang trợn mắt, miệng phát ra mấy tiếng “ô ô”.
Vương ca nghĩ đến căn hộ cao cấp này cách âm cực tốt, liền tiến lên nhanh tay giật mạnh miếng băng dính bịt miệng Diệp Tang Tang xuống.
Diệp Tang Tang đau đến nhe răng trợn mắt, ngay sau đó gương mặt cô hiện lên vẻ hoảng sợ:
“Anh… anh định làm gì!”
Cô theo phản xạ rụt người lại.
“Đừng giả vờ nữa. Vừa rồi cô bảo tôi đi tắt TV, còn né tránh câu hỏi của tôi, lúc ấy tôi đã ngửi ra mùi rồi.” Hắn nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang, nói thẳng:
“Đừng tưởng bọn tôi ngu, cô Văn…”
Trên mặt Diệp Tang Tang vẫn giữ nguyên vẻ hoảng loạn, nghe hắn nói xong thì càng lộ rõ nét sợ hãi:
“Không… không có! Các người… các người muốn gì cứ lấy hết đi… tôi cũng không cần dùng đến… tôi sẽ không báo cảnh sát đâu, chỉ cần các người… đừng làm hại tôi!”
Cô lắp bắp nói xong, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, cả người run lẩy bẩy, yếu đuối như sắp vỡ ra.
“Hơ, cũng biết điều đấy.” Vương ca móc ra một con dao, lưỡi dao sáng loáng, lạnh lẽo kề ngay cằm Diệp Tang Tang, giọng điệu mập mờ.
Diệp Tang Tang run bắn, vội né tránh mũi dao lạnh toát.
Vương ca cũng không vội, hắn đứng thẳng dậy, suy tính xem nên làm cách nào để khiến cô câm miệng.
Hắn không định giết người, trộm cướp và giết người là hai chuyện khác hẳn nhau. Nhưng để giữ cho cô ta câm miệng không báo cảnh sát mới là phiền phức thật sự.
Bởi vì không cần gia vờ nữa, hai kẻ bên trong cũng xách túi bước ra. Triệu Xương Đức lên tiếng:
“Giết luôn đi, chỉ có người chết mới không mở miệng được. Ngoài phòng khách ra thì các phòng khác không có camera, camera phòng khách em sẽ hack, chỉnh thành bị lỗi. Xong xuôi dọn dẹp hiện trường rồi lùa tên giết người kia tới căn hộ này, thế là chả ai nghi ngờ gì bọn mình.”
“Đúng rồi, vừa lúc thằng giết người đó còn lẩn quẩn trong khu này, thêm một mạng nữa cũng chẳng ai nghi ngờ.” Trần Tinh phụ họa.
Vương ca trợn mắt nhìn hai người, hạ giọng quát:
“Bọn mày nói nghe dễ thật. Nghĩ đây còn là thời nào? Bây giờ là năm 2014 rồi, cảnh sát đâu có ngu như mười năm trước.”
Hai tên kia lập tức im re, vì Vương nói rất có đạo lý.
Cả ba quay đầu nhìn Diệp Tang Tang, cô lắc đầu lia lịa, hoảng sợ kêu lên: “Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu! Tôi chỉ là một người mù, các anh muốn trả thù tôi dễ lắm, tôi còn không có sức phản kháng gì cả.”
Diệp Tang Tang nói tình ý chân thành, đồng thời không quên tự phơi ra điểm yếu của mình. Là một người mù lòa, đối phương càng dễ nghĩ cô chỉ như cá nằm trên thớt, muốn xẻ lúc nào cũng được.
“Tôi còn muốn sống, các anh không cần thiết vì tôi mà dính lên một mạng người.”
Cô tiếp tục nói.
Vương ca nhìn người cô gái bị trói chặt, co rúm thành một khối trên sô pha, chợt nở một nụ cười dâm tà.
Diệp Tang Tang cảm nhận được ánh mắt dừng ở trên người mình không đúng, nhưng vì không nhìn thấy, cô chỉ có thể tiếp tục co người lại chờ đợi.
Giây tiếp theo, cả người cô bị hắn xốc bổng lên, đầu chúi xuống đất, bị khiêng về một hướng không biết.
Giọng Vương ca phấn khích, không thèm che giấu ý đồ:
“Tôi sẽ chụp cho cô vài tấm hình qua quay video, nếu cô không ngoan ngoãn, tôi sẽ tung chúng ra ngoài. Như vậy sẽ không phải lo lắng cô không nghe lời nữa.”
Cơ thể Diệp Tang Tang lập tức cứng đờ lại.
[ A a a a a cứu mạng! Dám đụng chị Tang của tao, ông đây nhảy vào game đập chết bọn mày!]
[ Đám súc sinh không phải là người! ]
[ Chị Tang, lần này tôi ủng hộ chị không để cho bọn chúng rời khỏi căn nhà này! ]
Hai kẻ đứng ngoài dường như cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay, chúng chẳng buồn can ngăn mà bắt đầu lục lọi đồ vật trong túi.
“Nhìn xem, nhà này quả nhiên có tiền, vàng bạc, tiền mặt, trang sức đều có. Phen này phát tài rồi!” Triệu Xương Đức không chút nào để ý, hắn ngồi trong phòng khách, mắt lim dim mơ mộng.
Trong đầu hắn, hắn đã thấy mình ngồi trong phòng VIP sang trọng, bên cạnh toàn chân dài xinh đẹp, tiêu tiền như nước.
Trần Tinh đứng bên cũng không có ý định ngăn cản. Trong mắt cô ta, đối phương chỉ là một con nhỏ mù lòa, khổ cực nhất đời nó gặp phải chắc cũng chỉ là mất đi đôi mắt. Sinh ra trong nhà giàu có như vậy xứng đáng chịu chút cực khổ để cho đời công bằng.
Diệp Tang Tang bị quẳng xuống giường trong phòng ngủ chính, vừa chạm vào ga giường cô đã nhận ra vị trí.
Cơ thể của Văn Nghiên Tâm rất yếu, bị quăng một cái đã thấy hoa mắt chóng mặt. Cô vươn tay, muốn gượng dậy bò đi. Nhưng không chờ cô hành động, đối phương đã túm lấy mắt cá chân của cô kéo ngược lại.
Hắn nhìn Diệp Tang Tang, trên mặt là nụ cười dữ tợn đầy ác ý: “Nói thật nhé, vừa rồi tôi cố ý nói cô đã phát hiện ra bọn tôi đấy, bởi vì mục đích của tôi chính là cô.”
“Đừng tới đây! Đừng lại gần…” Diệp Tang Tang run lên, vừa nói vừa liên tục giãy giụa, bởi vì có thể lực, cô và hắn lâm vào thế giằng co.
Vương ca không thấy có gì bất thường, hắn chỉ cho rằng cô khó khống chế hơn mình tưởng.
Diệp Tang Tang quờ tay loạn xạ, xác định được vị trí tủ đầu giường, cô lập tức dịch người về phía đó.
Vương ca vươn tay muốn tát Diệp Tang Tang nhưng bị cô đạp ra. Tay cô tiếp tục sờ tìm, rất nhanh cô sờ thấy một vật lạnh lẽo, là xúc cảm của pha lê.
Môt cái gạt tàn thuốc!
Cô giấu nó dưới gối.
Quá trình này diễn ra cực nhanh, đối phương không chú ý đến động tác của cô mà hết sức tập trung ghì cô lại.
Mà cô cũng không sợ bị phát hiện.
Có đồ trong tay, Diệp Tang Tang dừng lại, làm bộ như kiệt sức, không giãy dụa được nữa.
“Đúng rồi, ngoan ngoãn thì cô sẽ ít đau khổ hơn đấy.” Vương ca lộ ra nụ cười dữ tợn.
[ Ha ha ha, tôi biết ngay! Chị Tang chưa bao giờ ngồi yên chịu trận.]
[ Sao chị Tang chưa ra tay trước nhỉ? Vòng vo với bọn nó làm gì! Cho dù không nhìn thấy thì thể lực của chị cũng đủ sức hạ gục chúng mà ]
[ Ê lầu trên, có dao kia kìa. Ông thử nhắm mắt lại, hoàn toàn không nhìn thấy gì mà xem có dám làm bừa không!]
Diệp Tang Tang không biết ý tường của khán giả, nếu cô biết cùng chỉ khẽ cười mà thôi, bọn họ cứ chờ xem kết quả đi.
Cô cảm giác được đối phương không chờ nổi bắt đầu cởi quần, chỉ chờ hắn áp sát lại. Có kinh nghiệm từ lần trước rồi, lần này cô sẽ không đánh lệch nữa.
Ngay khi Vương ca sắp nhào tới, Diệp Tang Tang siết chặt gạt tàn chuẩn bị ra tay thì tiếng chuông điện tử ở phòng khách vang lên.
“Đinh đoong… Đinh đoong…”
Vương ca vốn định phớt lờ, nhưng bản năng hắn lại mách bảo mình phải ra xem.
Đáy mắt Diệp Tang Tang hiện lên sự mất kiên nhân.
Vương ca một lần nữa mặc quần áo hẳn hoi đi ra ngoài, thuận tay cũng túm Diệp Tang Tang đi theo. Một phen giằng co vừa rồi đã khiến bộ quần áo trên người Diệp Tang Tang nhàu nhĩ.
“Có chuyện gì!” Vương ca nhìn về phía cửa, hỏi hai kẻ trong phòng khách.
Trần Tinh bước lên trước, kiểm tra khóa cửa thông minh, bật chế độ giao tiếp rồi mở camera lên.
Vừa nhìn, toàn thân Trần Tinh run lên, vội quay đầu ra hiệu với Vương ca: “Vương ca! Là cảnh sát!”
Cả ba người trong phòng lập tức hoảng loạn. Triệu Xương Đức cuống quýt xách túi lên, chạy quanh tìm chỗ giấu.
Trần Tinh mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ nhìn Vương ca cầu cứu.
“Có phải mày báo cảnh sát không!” Trên mặt Triệu Xương Đức tràn đầy sợ hãi, hắn nhìn thấy con dao trên bàn trà, lập tức cầm lấy lao thẳng về phía Diệp Tang Tang.
Diệp Tang Tang chỉ yếu ớt lắc đầu, tay giơ lên quờ quạng, gương mặt vừa vô tội vừa mờ mịt lại xen chút hy vọng.
Ngay lúc hắn sắp nhào đến, Vương ca quát lớn: “Đứng lại!”
“Anh bênh nó??” Triệu Xương Đức đổi hướng, dí mũi dao về phía Vương ca.
Vương ca hít sâu một hơi, trừng mắt quát: “Tao đứng ngoài trông nó suốt, nó không báo cảnh sát! Chúng mày đừng có loạn! Cảnh sát chắc tìm kẻ giết người chứ không liên quan đến mình!”
Triệu Xương Đức khựng lại, bỗng tỉnh ra: “Phải rồi! Chắc là kiểm tra kẻ giết người trốn trong khu này!”
“Đúng đúng! Khu này còn đang truy lùng kẻ giết người đấy! Cảnh sát không tìm ra tất nhiên sẽ gõ cửa từng nhà!” Trần Tinh vừa nghe liền gật đầu lia lịa, vội vàng phụ họa.
Triệu Xương Đức quay sang nhìn Vương ca, trong giọng nói tràn đầy nôn nóng: “Vương ca, giờ tính sao?”
Trần Tinh cũng nhìn sang, cả ba nhất thời im lặng.
[ Chỉ cần chị Tang ra hiệu cho cảnh sát là qua màn này luôn, đúng không! ]
[ Tôi thấy không dễ như vậy đâu…]
[ Cầu xin lầu trên đừng nói như vậy! Mỗi lần nói vậy y như rằng sẽ xảy ra chuyện.]
Phòng livestream cũng bởi vì những lời này mà lâm vào im lặng, cả hai bên đều mê mang sợ hãi vì không biết điều gì sẽ ập đến.
Vương ca suy tính một lát, ánh mắt liếc về phía Diệp Tang Tang. Hắn cầm dao kề vào cổ cô: “Cô Văn, lát nữa Trần Tinh sẽ dẫn cô ra cửa trả lời cảnh sát. Cô liệu lời mà nói! Nếu nói sai một chữ, tôi đảm bảo con dao này sẽ xuyên thẳng qua cổ cô, cho cô chảy máu mà chết.”
“Nếu cô dám mở cửa cho chúng nó vào, thì kể cả có chết, tôi cũng kéo cô chết chung.”
“Nghe rõ chưa?”
Trần Tinh và Triệu Xương Đức nhìn nhau cười, không hổ là anh Vương, nhanh như vậy đã nghĩ ra một ý hay.
Diệp Tang Tang sợ hãi, hoảng hốt gật đầu, giọng run run: “Tôi nhớ rồi…”
“Biết điều thì còn được sống. Không biết điều, xem thử xem tiếng kêu cứu của cô nhanh hơn hay dao tụi này nhanh hơn!” Trần Tinh rút con dao từ tay Vương ca, dí nhẹ vào má Diệp Tang Tang uy hiếp.
Diệp Tang Tang khẽ nghiêng đầu tránh lưỡi dao sắc bén.
“Hừ.”
Trần Tĩnh định ra tay, nhưng sực nhớ để lại dấu vết sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Diệp Tang Tang muốn thở dài, nếu không phải là phòng này cách âm tốt thì ba người tranh luận nãy giờ ở bên ngoài đã nghe rõ mười mươi. Chúng cẩn thận nhưng lại không đủ khôn ngoan.
Bên ngoài, chuông cửa đã réo đến lần thứ ba.
Trần Tinh bước lên, ấn nút đối thoại: “Xin chào, có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi là cảnh sát, đề nghị mở cửa, chúng tôi cần gặp chủ nhà.” Viên cảnh sát đưa thẻ ngành lên trước camera, nói dõng dạc.
Diệp Tang Tang bị kéo xộc ra trước, vì không thấy đường nên suýt ngã xuống đất, loạng choạng vịn được mới đứng vững, khẽ nói: “Tôi là Văn Nghiên Tâm, tôi không sao, tôi không muốn gặp người lạ.”
“Xin hãy mở cửa. Chúng tôi cần xác nhận cô an toàn.” Giọng viên cảnh sát nghiêm nghị.
Diệp Tang Tang lập tức trả lời: “…Được.”
Lúc này, phần eo của cô dán lên một vật sắc nhọn, đó là con dao trong tay Trần Tinh. Người Diệp Tang Tang cứng đờ, suýt kêu ra tiếng vì sợ hãi. Cô vội đưa tay bịt kín miệng mình không cho phát ra âm thanh để bảo mệnh.
Thấy cô ngoan ngoãn, Trần Tinh cong môi, hài lòng tiến lại thì thầm bên tai cô: “Ngoan một chút, đừng để ai phải phiền, được chứ?”
Diệp Tang Tang gật đầu liên tục, run run đưa tay mở cửa.
Cánh cửa là kiểu mở kéo vào phía bên trong, cô chỉ mở hé một khe nhỏ, gương mặt lộ ra vẻ cảnh giác mà nhìn bên ngoài.
Đôi mắt vô hồn không có tiêu cự khiến viên cảnh sát lập tức hiểu hộ gia đình này là một người mù. Họ cũng đỡ băn khoăn hơn vì sao gõ cửa lâu như vậy cô mới mở cửa.
Trần Tinh đứng sát Diệp Tang Tang, một tay đỡ cánh tay cô, tay kia lén lút kề dao vào thắt lưng cô.
Viên cảnh sát nhìn qua Trần Tinh, hỏi chuyện: “Gần đây trước cửa nhà các cô có người lạ xuất hiện không? Đặc biệt là nam thanh niên cao tầm 1m75, ngoài hai mươi tuổi?”
“Không có, bọn tôi ở nhà suốt, chưa thấy ai lạ cả.” Trần Tinh bình tĩnh đáp lời.
Diệp Tang Tang cũng khẽ gật đầu, vành mắt hơi ươn ướt.
Viên cảnh sát thấy gì đó không ổn, hơi nghi ngờ liếc mắt nhìn sâu vào trong phòng.
Hành động bất ngờ ấy khiến Triệu Xương Đức và Vương ca bên trong giật bắn, vội vàng núp sau bức tường và bình hoa lớn, nín thở không dám nhúc nhích sợ bị cảnh sát phát hiện.
Diệp Tang Tang cũng nhận ra điều này, phía sau cô Trần Tinh căng thẳng dí mạnh con dao vào người cô, mũi dao đã sắp đâm thủng quần áo đâm vào đến da.
Ở góc mà không ai thấy được, khóe miệng của Diệp Tang Tang cong lên rất khẽ đầy ác liệt.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY