Ngày 15 tháng 4 năm 2023, Thứ Bảy, ngày thứ sáu chúng tôi ở bên nhau.
Tôi vẫn thấy khó tin, nhưng lại giống như trong dự kiến.
Từ ngày xác định ở bên nhau, cả người tôi cứ như treo lơ lửng giữa không trung, hơn nữa càng ngày càng bay lên cao, trong lòng đầy biết ơn và vui sướng.
Tối nay chúng tôi hẹn ăn tối cùng nhau nên tôi đã đổi ca với đồng nghiệp để có thời gian về nhà thay quần áo, cạo râu rồi cũng chỉnh lại tóc tai đơn giản.
Nhìn thấy tôi, em hơi né tránh ánh mắt, tai đỏ lên.Chúng tôi cùng nhau đi đến một quán ăn nổi tiếng trong hẻm, em nói ở đó đồ ăn ngon, nhiều người giới thiệu.
Tôi muốn nắm tay em, trong lúc đi lại tôi cố tình chạm mu bàn tay vào tay em, thấy em không phản ứng né tránh thì tôi nắm luôn, mười ngón tay đan chặt.
Lúc ăn em hỏi tôi vì sao lại thích em, tôi nghĩ một lúc về câu hỏi này, phát hiện ra không có đáp án, mà cũng chẳng cần đáp án, nhưng vẫn muốn chiều em: “Thích ánh mắt và lông mày nghiêm túc của em khi điêu khắc, thích nụ cười chân thành của em dành cho bất cứ ai, thích sự kiên cường và dũng cảm trong lòng em, thích tất cả mọi thứ thuộc về em.”
Em có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, cười đến mức mắt cũng cong lại: “Nhưng chúng ta mới quen nhau hai ba tháng thôi mà…”
“Anh cảm thấy mình nhìn người rất chuẩn.”
Em cúi đầu uống một ngụm nước rồi cầm cốc nhìn tôi: “Anh không hỏi em vì sao lại đồng ý ở bên anh sao?”
Tôi hỏi: “Vì sao?”
Em bắt đầu biết trêu tôi rồi: “Hề hề, em không nói cho anh đâu.”
Một lát sau em vẫn không nhịn được mà nói ra: “Thật ra em cũng không biết vì sao, nhưng em thấy rất kỳ diệu. Em vốn không thích giao tiếp với người khác, cũng không thích người khác chạm vào em, nhưng anh thì khác, nên em nghĩ chúng ta có lẽ sinh ra đã là một đôi.”
“Ừ, chúng ta là sinh ra một đôi.”
Niềm vui của em rất đơn giản, chỉ cần ăn cơm, nói chuyện cũng đủ làm em vui vẻ không thôi.
Chúng tôi cùng tìm hiểu về nhau, từ gia đình, công việc, đại học cho đến sở thích, tôi kể với em tất cả những gì có thể kể.
Cuộc đời tôi vốn đơn giản, đi đến hôm nay vẫn luôn chỉ có một mình, em nghe xong thì ánh mắt đầy xót xa, còn đưa tay sang nắm lấy tay tôi, an ủi tôi.
Tôi nói không sao, một mình rất tự do.
Em nói: “Sau này em sẽ ở bên cạnh anh.”
Tôi cười rộ lên, trêu em: “Sau này? Em định lấy anh à?”
Em bị dọa, vội vàng rút tay ra: “Cái gì chứ, còn sớm lắm.”
Tôi không nói nữa, đúng là còn sớm, ai mà biết được tương lai sẽ thế nào.
Ăn xong chúng tôi ra bờ sông dạo một lát, buổi tối trời hơi lạnh, em cho tay vào túi áo của tôi, tựa lên vai tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, dưới hàng mi dài của em là đôi mắt phản chiếu ánh đèn neon lấp lánh trên mặt sông.
Tôi cũng cho tay vào túi nắm lấy tay em, đồng thời cảm thấy may mắn vì hôm nay túi áo tôi đủ rộng.
Trước mười giờ tôi đưa em về khu nhà, không khéo là lại gặp bố mẹ em ở ngay trước cổng.
Em hoảng hốt, kẹp ở giữa không biết làm sao cho phải.
Cuối cùng vẫn là tôi chào trước, bố mẹ em chỉ gật đầu, nhưng chắc trong lòng không vui, không nói gì, dẫn em vào trong khu nhà.
Tôi quay người đi đến cửa hàng tiện lợi ở đầu phố mua thuốc lá rồi vẫn tựa vào cây cột đèn quen thuộc ở cửa.
Lúc lửa bật lên suýt chạm điếu thuốc, tôi lại dập đi ngay vì nhớ ra em không thích mùi thuốc lá.
Trước mắt là muôn vàn ánh đèn, ánh sáng vàng ấm áp toát ra từ từng ô cửa sổ sáng đèn.
Một ô cửa sổ ở tầng hai rất nhanh đã bật sáng, điện thoại tôi cũng vang lên tin nhắn.
Em nói: [ Em vừa nói với bố mẹ về công việc của anh, họ có vẻ yên tâm và đồng ý cho chúng ta bên nhau, thật tốt quá.]
Tôi trả lời: [Ừ, bố mẹ em rất cởi mở. Ngủ sớm đi, mai dậy nhắn cho anh, ngủ ngon.]
Em nói: [Còn sớm mà]
[Một lát nữa trước khi ngủ em có thể gọi cho anh không?]
Tôi bật cười, trả lời: [Được.]
Chị Ngô ra vứt rác, nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Cảnh sát Tiểu Ninh hôm nay vui vậy?”
“Có chuyện đáng để vui.”
Chị Ngô nói: “Vậy thì tốt rồi, bây giờ muốn vui vẻ cũng khó lắm.”
Đúng vậy, có thể có được niềm vui thật sự rất hiếm.
Tôi lại ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ tầng hai kia, khoé môi chẳng kìm được mà khẽ cong lên.
……..
Ngày 20 tháng 4 năm 2023, thứ Năm
Thời gian nghỉ của tôi không cố định nên thời gian gặp em cũng chẳng cố định, may mà em không đi làm, tôi rảnh lúc nào cũng có thể gặp.
Hôm nay tôi cùng em đi dạo triển lãm gốm mới mở ở trung tâm thành phố, xem xong còn làm tại chỗ hai cái cốc.
Tay nghề thủ công của em tinh tế, đúng là có thiên phú, cả ngày em rất vui vẻ.
Chín giờ tối tôi đưa em về, như thường lệ đứng trước cửa hàng tiện lợi nhìn đèn phòng em sáng lên.
Ánh đèn ấm áp, nhưng trong lòng tôi lại có chút hụt hẫng không nói thành lời.
Hiện tại giống như một giấc mơ hư ảo, mơ rất thật, nhưng không biết khi nào sẽ tỉnh.
Nhiều lúc nghĩ lại, tôi thấy mình thật ích kỷ.
……….
Ngày 5 tháng 7 năm 2023, chủ nhật
Mấy ngày nay vụ án ở đồn công an tương đối nhiều, hơn hai tuần rồi tôi chưa được nghỉ. Sau khi em biết thì chủ động đến tìm tôi.
Lần đầu là mang cơm cho tôi, tự tay em làm hai món với một món canh, tôi bất ngờ vì em biết nấu ăn, em hếch cằm, mặt đầy tự hào: “Đừng coi thường em nhé, em biết làm nhiều lắm đấy.”
Tôi xoa đầu em: “Em giỏi thật.”
Em cười rạng rỡ: “Hề hề, anh ăn nhanh đi kẻo nguội.”
Khi Kỳ Thiên lần đầu gặp em, cậu ấy ngạc nhiên đến mức miệng không khép lại được, em nhận ra, liền chào: “Xin chào, chúng ta quen nhau à?”
Tôi liếc mắt nhìn Kỳ Thiên, cậu ấy lập tức thu lại vẻ mặt: “Không không, cô là bạn gái anh Ninh ạ?”
“Đúng vậy.”
“Tốt tốt tốt, vậy hôm nào tụi mình cùng ăn bữa cơm nhé.”
“Được ạ.”
Sau đó Kỳ Thiên muốn hỏi tôi tình huống thế nào, tôi không nhiều lời, cậu nhìn thấy thế nào thì chính là thế ấy.
Thời tiết xấu, bận mấy hôm liền tôi cũng gắng không nổi, gục trong nhà.
Em gọi mấy cuộc tôi đều không nghe máy, cuối cùng tầm cuối giờ chiều, cửa nhà tôi bị gõ. Tôi choáng váng đi ra mở.
Vừa mở cửa đã thấy em đứng ở ngoài, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, chưa đến hai giây đã lăn dài xuống má.
Tôi hoảng hốt, vội kéo em vào lòng dỗ: “Không sao, không sao, anh không sao.”
Em nghẹn ngào không nói nên lời: “Anh làm em sợ… sợ chết khiếp, anh biết có không…”
“Xin lỗi, anh sai rồi.”
“Sau này không được như vậy nữa, em lo lắm.”
Tôi không biết sau này có lặp lại không, nhưng giờ vẫn phải hứa với em, tôi gật đầu đồng ý.
Tôi hỏi sao em tìm được, em nói em chạy tới đồn công an, Kỳ Thiên cho em địa chỉ.
Tôi đưa em vào nhà.
Bình thường tôi ở nhà ít, nhưng may mà nhà cũng đủ sạch sẽ, không mất mặt.
Em nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi: “Anh vẫn còn khó chịu đúng không, anh đi ngủ đi, em nấu cháo cho anh.”
“Ừ.”
Nhưng tôi không vào phòng, chỉ ngồi trên ghế nhìn em bận rộn trong bếp.
Động tác của em không quá thành thạo nhưng vô cùng nghiêm túc, mỗi bước đều cẩn thận.
Em mặc chiếc tạp dề xanh, trước bụng in hình một chú chó con đáng yêu, tôi vốn ít khi nấu ăn, càng chưa bao giờ đeo tạp dề, cũng chẳng biết em kiếm đâu ra cái này.
Nhìn em, tôi đờ người ra.
Em giống như nữ chủ nhân của căn nhà này đang nấu cơm cho chồng mình.
Em bất chợt quay đầu lại: “Vân Vân, tủ lạnh của anh ít đồ quá, em chỉ có thể nấu cháo thịt rau đơn giản, được không?”
“Được.”
Sau khi ở bên nhau, có một ngày em bảo gọi “cảnh sát Tiểu Ninh” thì xa cách quá, gọi “Tuế Vân” thì lại nghe như gọi bề trên, nên em rất vui vẻ mà quyết định sẽ gọi tôi là “Vân Vân”.
Hơi giống tên con gái, nhưng tôi rất thích.
Giọng em phát âm mềm mại, chữ “Vân” ở sau như được kéo dài nghe đặc biệt dịu dàng.
Em lại quay vào bếp rửa rau, cảnh tượng như vậy khó được, tôi lén chụp mấy tấm ảnh.
Thấy vẫn chưa đủ, tôi bước vào bếp, từ phía sau ôm lấy em, cằm tựa lên vai em.
Dù giống mấy cảnh trong phim sến sẩm nhưng khoảnh khắc này đẹp đến mức không thể nói thành lời.
Em nghiêng đầu cười: “Anh làm gì vậy, nhanh đi nghỉ đi.”
“Muốn ôm em.”
“Em đang nấu cháo mà.”
“Thế này cũng nấu được.”
“Được rồi, nhưng anh đừng đè em, nặng lắm.”
Tôi nới lỏng lực, ôm em thật nhẹ, em đi đâu tôi theo đó, cùng em nấu xong nồi cháo này.
Chiều hôm đó gió nhẹ, hoàng hôn dịu dàng, đến cả tiếng ồn trong khu cũng trở nên ấm áp.
Ăn xong, em không về, nói muốn ở lại với tôi, tự mình ra giá sách không có tivi mà tìm sách đọc.
Nhà tôi chẳng có nhiều sách, em chọn được một quyển “Ba vụ án lớn cuối thời Minh”, một cuốn tiểu thuyết trinh thám cổ đại.
Sách là anh Long tặng cho tôi, nói là kẻ xấu thì đời nào cũng na ná nhau, đọc nhiều có ích cho công việc.
Em kê gối tựa vào sau lưng, điều chỉnh vị trí cho thoải mái, đọc rất chăm chú.
Tôi ngắm một lúc, rót cho em cốc nước, đợi em uống vài ngụm rồi mới cầm điện thoại trả lời tin nhắn công việc, trả lời xong lại nhìn em tiếp.
Ánh sáng vàng chiếu lên gương mặt trắng mịn của em như phủ lên một lớp vàng, lông tơ cũng rõ ràng, nhìn như một đứa trẻ, má phúng phính.
Em ngẩng đầu: “Sao anh cứ nhìn em hoài vậy?”
“Em là bạn gái anh, anh không nhìn em thì nhìn ai?”
Mặt em lại đỏ, cái má phính nom càng thêm đáng yêu, tôi đưa tay ra, em ngập ngừng vài giây rồi ngồi xích lại gần.
Em tựa vào tôi, tay vẫn cầm sách.
Đôi môi đỏ của em bị em cắn đến sắp bật máu.
Em ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt chạm nhau.
Rồi ánh mắt em lại rơi xuống môi tôi.
Một mối quan hệ yêu đương, ôm, không khí quấn quýt, rất thích hợp để hôn.
Tôi khẽ vuốt má em.
“Sách hay không?”
Ánh mắt em thoáng mất mát: “Hay lắm, anh cho em mượn về đọc nhé?”
“Tặng em luôn.”
“Ừm, cảm ơn anh.”
Em cúi đầu tiếp tục đọc.
Hai ba phút sau, bên cạnh vang lên giọng em rụt rè: “Vân Vân, anh thích em không?”
Tôi nhìn em, thổ lộ: “Thích, rất thích. Tạ Nhiêu, em là người quan trọng nhất trong đời anh, anh thương em còn hơn em nghĩ, anh…”
Tôi dừng lại một chút, đổi “thích” thành “yêu”: “Anh còn yêu em hơn em tưởng, như cá với nước, như oxy với hơi thở, không thể tách rời.”
“Oh.”
Em không hỏi nữa, yên lặng đọc sách, khoé miệng lại không kìm được mà cong lên.
Tôi ôm em, trong lòng lại lần nữa đầy ắp thỏa mãn, hơi thở và nhịp tim cũng bình yên, buông mọi lo lắng, trân trọng từng phút giây.
Hơn bảy giờ, tôi đưa em về nhà, tiễn thẳng đến dưới lầu.
Tôi dặn: “Đừng lo cho anh, anh không sao, sẽ tự chăm sóc tốt cho mình. Mai mốt có thể lạnh và mưa, em ở nhà đừng để cảm lạnh.”
Em ngoan ngoãn đáp, ngước nhìn tôi.
Bất ngờ, em nở nụ cười tinh quái, kiễng chân hôn tôi một cái rồi chạy biến đi như một con thỏ.
Tôi đứng ngẩn ra, tay khẽ chạm lên đôi môi vừa bị hôn, tim như sắp nhảy khỏi cổ họng.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY