[Mô phỏng phạm tội] Chương 37: Từng người, từng người một

[Mô phỏng phạm tội] Chương 37: Từng người, từng người một

Viên cảnh sát đưa mắt quanh nhà, không nhìn thấy ai khác mới quay lại nhìn người đang đứng cạnh Diệp Tang Tang. Thấy người đỡ Diệp Tang Tang cũng là phụ nữ, anh ta vô thức thả lỏng cảnh giác. Nhưng để chắc chắn, viên cảnh sát vẫn dặn dò: “Nếu có chuyện gì bất thường thì phải nói với tôi ngay, hai cô gái ở nhà nhất định phải chú ý an toàn, nếu không cần thiết thì đừng ra ngoài.”

“Chúng tôi… chúng tôi biết rồi.” Trần Tinh cố giữ bình tĩnh trả lời.

Cảnh sát gật đầu, nhìn sang Diệp Tang Tang, ánh mắt dịu đi vài phần, anh còn mỉm cười trấn an: “Đừng lo, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt được hắn.”

Diệp Tang Tang chỉ khẽ kéo môi.

Trần Tĩnh lập tức hơi nghiêng người chắn phía trước, giọng mang theo chút gấp gáp: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép đóng cửa nhé?”

Viên cảnh sát vẫn có một chút chần chừ. Nếu đối diện là đàn ông, chắc chắn anh đã nghi ngờ nhiều hơn. Nhưng Trần Tinh trông chỉ như là phụ nữ ngoài ba mươi, còn tự xưng là người chăm sóc cho một cô gái khiếm thị, chuyện ấy nghe cũng hợp lý, xông vào kiểm tra đột ngột thì thật bất lịch sự.

Trần Tinh thấy cảnh sát vẫn chưa đi thì sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi. Diệp Tang Tang cảm nhận được lưỡi dao sau lưng ấn mạnh hơn, đau nhói làm cô suýt nữa bật ra tiếng kêu. Cô biết chỉ cần cảnh sát nghi ngờ thêm một chút nữa thôi, con dao kia sẽ xuyên thẳng qua lưng mình.

Cô nhìn về hướng cảnh sát nói chuyện, đưa tay quệt đi giọt nước đọng nơi khóe mắt, khẽ ngáp một cái: “Chúng tôi hôm nay không ra ngoài đâu, cảm ơn anh đã lo lắng.”

Thấy cô ngáp, cảnh sát chợt hiểu ra, thì ra là cô buồn ngủ.

Biết mình đã làm phiền, viên cảnh sát liền cười xua tay: “Vậy hai người nghỉ ngơi đi, chúng tôi sang nhà khác.”

“Vâng… vâng.” Diệp Tang Tang nhỏ giọng đáp.

Viên cảnh sát gãi đầu, thầm nghĩ cô gái này trông cũng xinh xắn, giọng nói lại mềm như kẹo bông gòn. Nghĩ thế, anh ta còn tốt bụng giơ tay ra giúp hai người khép cửa lại.

Diệp Tang Tang mở to đôi mắt vô hồn, cảm nhận cánh cửa dần khép lại ngay trước mặt, đôi tay buông thõng như người chẳng còn chỗ bấu víu. Viên cảnh sát hơi khựng lại một giây rồi cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đóng cửa.

[ Đoạn này siêu trí tuệ làm slow-motion là chuẩn đấy ]

[ Kỹ thuật diễn đỉnh quá chị Tang ơi ]

[ Chị Tang: muốn đóng cửa nhưng vẫn phải diễn là không nỡ ]

Cho đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, màn hình điện tử của khóa cửa thông minh cho thấy cảnh sát đã rời đi, ba kẻ trong phòng mới đồng loạt thở phào.

Chân Trần Tinh vì căng thẳng mà gần như mềm nhũn, suýt nữa ngồi bệt xuống sàn. Hai người còn lại cũng vỗ ngực, thở ra một hơi dài, mừng vì vừa tránh được một kiếp.

Lúc này, Diệp Tang Tang vẫn đứng yên tại chỗ. Là người bị đe dọa tính mạng, cô hẳn phải sợ đến mức không dám động đậy.

“Con đĩ này! Dám ra hiệu cho cảnh sát mày gặp nguy hiểm hả!” Người ta khi sợ hãi tột độ sẽ nhanh chóng phản ứng ngược lại, Trần Tinh lúc này chính là như vậy.

Cô ta đang sợ đến mức phải dựa lưng vào tường, sau khi phản ứng lại thì lập tức đưa tay đẩy mạnh Diệp Tang Tang.

Diệp Tang Tang ngã dúi vào tủ giày ở hành lang, trông vừa yếu ớt bất lực vừa đáng thương.

Trần Tinh nhìn con dao trong tay, định ra tay với Diệp Tang Tang. Nhưng nghĩ gì đó, cô ta quay đầu lại, giọng đầy ác ý: “Anh Vương, anh làm tiếp chuyện vừa rồi đi, em muốn xem con tiện nhân này còn dám giở trò gì nữa không.”

“Đúng, phải cho nó một bài học, suýt nữa thì chúng ta bị tóm rồi!” Triệu Xương Đức lập tức tán thành.

Diệp Tang Tang vòng tay ôm lấy người, chầm chậm co người lại, muốn lùi về phía cửa.

Vương ca vẫn dán mắt nhìn cô, thấy hai người kia đều đồng ý, hắn lập tức cười nhếch mép lao lên lôi xềnh xệch Diệp Tang Tang về phía phòng ngủ.

Diệp Tang Tang kêu lên, tay chân ra sức giãy giụa.

“Hứ, đồ hồ ly” Trần Tĩnh hừ lạnh một tiếng.

Triệu Xương Đức ở bên vội vàng cầm túi lên mở ra xem rồi quay sang Trần Tinh đang khoanh tay cười lạnh bên cạnh: “Mày nói xem mấy phòng khác có đồ gì không? Quần áo, trang sức, túi xách của nhà giàu chắc cũng đáng tiền lắm…”

Trần Tinh cụp mắt, nghĩ đến sự xa hoa của căn hộ này: “Ờ, đúng đấy…”

Bên này, Diệp Tang Tang lại bị quăng mạnh xuống giường, có thể thấy là gã rất thích cái giường lớn trong phòng ngủ chính. Hoặc cũng có thể, cái giường này thuộc về bố mẹ Văn Nghiên Tâm nên gã càng thấy nó có tính nhục mạ hơn.

Vương ca nhìn người co rúm ở đầu giường, lôi điện thoại ra đặt sang bên cạnh, chỉnh máy quay nhắm về phía giường.

“Tiểu mỹ nữ, hôm nay sẽ cho cô thấy sự lợi hại của tôi…” Vương ca xoa xoa tay, vừa cởi áo vừa tiến về phía Diệp Tang Tang.

Diệp Tang Tang không ngừng lắc đầu, cả tay và chân cùng dùng lực lùi mãi về sau cho đến khi không còn đường trốn.

Vương ca cười khùng khục rồi bất ngờ nhào về phía cô.

“Á!”

Tiếng hét chói tai vang lên tràn ngập cả căn phòng.

[ Tuyệt lắm! ]

[ Kích thích quá, đương nhiên người kích thích chính là chị Tang rùi ]

[ Ha ha, đúng kiểu cứng gặp phải biến thái ]

Tiếng hét vừa bật ra thì cũng là lúc Diệp Tang Tang vung tay, không chút do dự đập thẳng chiếc gạt tàn thuỷ tinh lên đầu gã đàn ông.

Một tiếng “bộp” nặng nề vang lên, Vương ca chưa kịp rên một tiếng đã đổ gục lên người cô. Trên đầu hắn máu chảy xối xả, ga giường màu kem nhanh chóng loang đỏ, cả người Diệp Tang Tang cũng dính đầy máu.

Diệp Tang Tang hoảng sợ, tay run lẩy bẩy, cố hết sức đẩy hắn lăn sang bên. Mắt cô trợn trừng, tay bịt miệng, cố nén không để mình phát ra tiếng tiếng nấc nghẹn.

[ Mau làm thêm một cú nữa! ]

[ Chị Tang đỉnh thật! ]

[ Mau cho hắn thêm một phát nữa đi chị Tang, cho hắn chết luôn đi! ]

Qua ba giây, cô mới thật sự nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, cả người cô run bần bật. Cô ôm chặt lấy bản thân mình, tiện tay siết luôn cái gạt tàn vào lòng.

Một lúc sau, khi chắc chắn tên kia đã hoàn toàn bất tỉnh hoặc chết rồi, cô không làm như lời mấy người trong phòng livestream hò hét, không “bồi thêm” cú nào mà lần mò ôm cái gạt tàn, khẽ khàng đứng dậy, men theo mép giường, rón rén đi về hướng nhà vệ sinh.

[ Sao thế? Trốn làm gì! Đánh chết chúng nó đi! ]

[Chị Tang trở nên mềm yếu rồi sao?]

[ Ê, nói thật là xem vậy hơi tụt mood nha.]

[ Các ông không hiểu ý đồ của chị Tang à à? Chị Tang là nạn nhân, phải tránh biến mình thành kẻ giết người chứ! ]

Khán giả trong livestream đọc dòng bình luận dài ấy, giống như đã hiểu ra điều gì nhưng lại chưa hoàn toàn hiểu hết.

Bên này Diệp Tang Tang đang dò dẫm đến nhà vệ sinh của phòng ngủ chính, cô chưa kịp đến nơi thì từ một căn phòng khác chợt vang lên tiếng thét chói tai…

“Á! Có người chết!”

Giọng Trần Tinh ré lên đầy sợ hãi.

Ngay sau đó là tiếng bước chân chạy dồn dập, vài giây sau, Triệu Xương Đức lên tiếng: “Chưa chết, chỉ ngất thôi.”

“Mau đi tìm anh Vương, hỏi xem làm gì bây giờ!” Trần Tinh lập tức hét lên.

Triệu Xương Đức cũng gật đầu đồng ý.

Vừa rồi hai người mò vào phòng ngủ phụ, đó chính là phòng của Diệp Tang Tang. Người bình thường rất hay để mấy thứ như trang sức, túi xách ….ở trong phòng ngủ của mình.

Vào đến nơi, quả nhiên trong ngăn kéo bàn trang điểm để đầy hoa tai, nhẫn, vòng cổ, trang sức, toàn đồ hàng hiệu.

Trần Tinh mừng như điên, vội vàng vơ hết đống đồ bỏ vào túi, ngăn kéo nào cũng mở tung ra cướp đoạt.

Nhớ ra chuyện gì, cô ta quay sang Triệu Xương Đức: “Mày đi xem phòng khách, mấy thứ trông giống như đồ cổ cũng gom hết đi!”

Triệu Xương Đức cười gật đầu rồi lập tức sang phòng trà tiếp khách. Còn hai phòng dành cho người giúp việc thì để lát nữa lục nốt, lỡ có chút vàng bạc trang sức gì thì cũng đỡ phí, thịt muỗi cũng là thịt.

Triệu Xương Đức bước vào phòng trà, đập vào mắt hắn là cánh cửa kính vỡ nát, ghế ngoài ban công đổ chỏng chơ. Hắn ngớ người một giây, ở đây vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Không kịp nghĩ nhiều, hắn quay sang cái bàn trà, trên bàn bày đầy chén tách ấm trà nhìn cũng đáng tiền. Nhưng thế chưa đủ, hắn muốn tìm đồ cổ có giá trị cơ. Ánh mắt hắn đảo qua tủ kính bên cạnh. Chiếc tủ cao chạm trần, rộng cỡ ba mét, bên trong xếp kín mấy món nhìn đã thấy đắt tiền.

“Con mẹ nó giàu thật đấy.” Triệu Xương Đức lầm bầm.

Mồm thì chửi rủa nhưng tay hắn vẫn thoăn thoắt, món nào trông đáng giá là hắn cho thẳng vào túi nylon tìm được, lát nữa ba người mỗi người xách một ít.

Bên kia, Trần Tinh vơ vét xong, lật đật chạy sang phòng giúp việc gần phòng khách nhất. Vừa thấy người nằm sõng soài dưới đất, cô ta hét lên một tiếng chói tai.

Hai người đều nhìn thấy người nằm trên mặt đất, Triệu Xương Đức tiến lên kiểm tra thấy người còn chưa chết.

Đối mặt với chuyển xảy ra đột nhiên này, hai người im lặng vài giây rồi nhanh chóng quyết định đến phòng ngủ chính tìm Vương ca.

Lúc này Diệp Tang Tang đã trốn vào phòng vệ sinh, cô chống tay lên cửa kính toilet, tai áp sát nghe tiếng bước chân chạy vội bên ngoài. Tiếng bước chân vừa dồn dập chạy tới, lại thêm một tiếng thét thất thanh.

[ Ặc, con mụ này thích hét thật đấy ]

[ Có cái gì mà kinh ngạc, không phải là bị phản đòn à? Hì hì, gieo gió gặt bão thôi. ]

[ Mấy đứa này thần kinh yếu ghê, động tí là mất bình tĩnh ]

Khán giả trong livestream thi nhau mỉa mai, ba người này cũng xem như làm chuyện ác không ghê tay mà tố chất tâm lý thì chẳng ra sao.

Tiếp đó là tiếng Triệu Xương Đức vang lên, hắn thử hơi thở của Vương ca, lắp bắp nói: “Chết…chết rồi…”

“Mày thử cái kiểu gì đấy, mạch vẫn đập mà, chưa chết!” Trần Tinh tiến lên đặt tay lên cổ Vương ca, cảm nhận được mạch vẫn còn đập mới thở hắt ra. Cô ta nhìn Vương ca nằm trong vũng máu, chợt phản ứng lại: “Từ đã, con mù kia đâu!”

“Đừng vội, nó chạy không thoát được đâu. Lo băng bó cho anh Vương trước đã, không thì tí nữa thôi là chết thật đấy.” Triệu Xương Đức nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ huy Trần Tinh.

Trần Tinh bĩu môi khó chịu, trong bụng chửi thầm, lúc nào cũng sai bảo mình.

“Được rồi…” Cô ta lẩm bẩm, miễn cưỡng gật đầu.

Gặp tình huống thế này cô ta biết giờ không phải lúc để cãi nhau, phải lo dẹp đống rắc rối trước mắt đã. Cô ta xoay người chạy đi lục tìm hộp thuốc.

Tiếng bước chân dồn dập qua lại trong phòng ngủ chính. Trần Tinh lôi được hộp y tế ra, bắt đầu băng bó cho Vương ca.

Triệu Xương Đức làm vậy không phải vì nghĩa khí gì, chẳng qua nếu để Vương chết trong căn hộ này, hắn và Trần Tĩnh cũng khó tránh khỏi liên quan mà thôi. Dù xuất phát từ động cơ gì thì chúng cũng phải mang gã theo.

Còn về Diệp Tang Tang, hắn chắc chắn cô chưa đi ra ngoài, bởi vì hai người họ vẫn luôn đi lại ở hành lang ngoài phòng ngủ, hắn không lo cô chạy thoát. Xử lý xong chuyện này rồi tính tiếp.

Đầu Vương ca bị đập toác ra một đường dài tầm bảy, tám cm, máu chảy xối xả, gương mặt hắn đã trắng bệch.

Trần Tinh nhìn mà rùng mình: “Con mù này ra tay ác thật.”

“Lát nữa cho nó một bài học. Mày lột sạch nó ra, chụp mấy tấm hình, đợi anh Vương khoẻ, canh dịp nào nó ra ngoài tông chết mẹ nó đi.” Triệu Xương Đức giọng độc ác, nhưng cũng biết là không thể giết người ở đây.

Trần Tinh liếc hắn, tay vừa quấn băng vừa nói: “Trong nhà còn một thằng biến thái nữa mà, tao thấy để nó lại cũng đủ con kia ăn khổ rồi.”

“Được, làm nhanh lên, không còn nhiều thời gian đâu.” Triệu Xương Đức gật đầu, giục cô ta làm nhanh.

Băng bó xong cho họ Vương, hai người liếc nhau rồi cùng xông về phía phòng để quần áo và nhà vệ sinh gần cửa phòng ngủ. Chúng thậm chí không thèm che dấu tiếng bước chân bởi vì với chúng, đối phó với một người mù dễ như trở bàn tay. Vương ca nằm kia chỉ sợ là bị đánh bất ngờ mà thôi.

Diệp Tang Tang nghe được tiếng bước chân, cô đứng dậy dịch vị trí sang chỗ khác, trong tay nắm chặt gạt tàn thuốc. Cửa toilet làm bằng kính mờ mà lại khá chắc chắn, Triệu Xương Đức húc vài phát mà không bung.

“Khoan, để tao mở khoá luôn!”

Trần Tinh thấy không phá được cửa liền lôi đồ nghề ra muốn mở cửa đi vào.

Diệp Tang Tang nghe vậy thì vội vàng lùi ra xa thêm chút nữa.

[ Chị Tang à, tôi cảm thấy người nên tránh xa là bọn chúng mới đúng ]

[ Hay lắm ]

[ Tên nằm ngoài không chết, hai đứa này muốn chết à? ]

Khu bình luận của phòng livestream lại rộ lên tiếng cười khẩy, dù sao chết cũng không phải là bọn họ.

Trần Tinh không hổ là người có thể mở két sắt, với công cụ sẵn có như thế cô ta chỉ mất ba phút đã phá được ổ khóa.

Triệu Xương Đức đạp cửa bước vào, thấy Diệp Tang Tang co rúm nhìn mình, hắn lập tức sấn tới túm lấy cô lôi xềnh xệch ra ngoài. Hắn cảm thấy nên đánh cho con nhỏ này một trận sau đó chụp ảnh lại.

Diệp Tang Tang bị túm tóc và tay kéo lê đến giữa phòng ngủ. Cô ôm chặt cái gạt tàn, giọng run rẩy van xin:

“Xin… xin các người… tôi không cố ý… tôi không cố ý … tha cho tôi đi mà!”

“Cô Văn, giờ nói gì thì cũng muộn rồi.” Triệu Xương Đức giật phắt cái gạt tàn khỏi tay cô, bắt đầu giở trò.

Diệp Tang Tang cố đưa tay ra đỡ, gã đàn ông cảm thấy phiền, cúi xuống xé luôn quần áo của cô ra.

Bên kia, Trần Tinh giơ điện thoại lên quay lại cảnh này.

[ Trời ơi, lại quay nữa.]

[ Mẹ nó, giờ tôi chỉ muốn ba con súc vật này đi chết đi ]

[ Tôi cứ có cảm giác là chị Tang sẽ không bỏ qua chúng đâu, từ lúc bị tên Vương kia trói ấy ]

Diệp Tang Tang hét lên, không ngừng lùi về phía sau.

Trong lúc giằng co, cô đập trúng cánh tay Triệu Xương Đức làm hắn đau quá bật đứng dậy, cô tranh thủ lao vụt đi.

Căn hộ này rộng hơn ba trăm mét vuông, phòng ngủ chính có cửa sổ sát đất, phía sau gần đầu giường có một cái bồn tắm lớn nối thông với phòng để quần áo và nhà vệ sinh tạo thành một không gian liên thông. Chạy về phía này còn có khả năng trốn thoát.

Tốc độ của cô không nhanh, bước chân loạng choạng dò đường, có hai lần suýt chút nữa té ngã, sau đó lại sờ soạng đứng dậy tiếp tục chạy.

Triệu Xương Đức thấy thế, mấy lần muốn kéo cô lại nhưng đều bị cô tránh thoát. Hắn có chút bất ngờ vì Diệp Tang Tang khỏe hơn hắn tưởng.

Diệp Tang Tang đã sờ được đến mép bồn tắm, hai người lâm vào thế giằng co. Trần Tinh thấy vậy bực quá, vứt điện thoại xuống vòng qua bên kia chặn đầu.

Hai người vây một người mù, chẳng mấy chốc Diệp Tang Tang đã bị Trần Tinh bắt được từ phía sau. Cô cuống quýt vùng vẫy, tay sờ được vòi hoa sen, lập tức bắt lấy và đổi sang chế độ vòi tăng áp rồi phun thẳng về phía Triệu Xương Đức.

Loại vòi sen này là vòi tăng áp, khi mở tối đa thì nước phun ra cực mạnh. Triệu Xương Đức bất ngờ bị phun thẳng vào mặt làm hắn không mở mắt ra được. Diệp Tang Tang xoay tay, quay vòi phun tiếp vào mặt Trần Tinh đang ôm mình.

Trần Tinh duỗi tay muốn cản lại nhưng đối phương quá khỏe, cô ta không khống chế được, bị nước phun thẳng mặt. Nền gỗ xung quanh nhanh chóng loang đầy nước.

“Mau giữ nó lại!” Trần Tinh thấy Diệp Tang Tang càng giãy mạnh thì vội hô Triệu Xương Đức nhanh tiến lên cùng cô ta giữ người. Chỉ là Triệu Xương Đức vừa lò dò bước tới đã bị Diệp Tang Tang một chân đạp ra ngoài.

Trần Tinh không hề phòng bị, bị phản lực đẩy lùi về sau hai bước suýt chút nữa ngã lăn ra đất. Cô ta theo phản xạ buông Diệp Tang Tang ra.

Triệu Xương Đức bị đá ngã sõng soài, hắn lồm cồm bò dậy, tức giận lao tới nữa.

Diệp Tang Tang không ngừng lui về phía sau, đầy mặt hoảng loạn sợ hãi. Sàn nhà thì đầy nước trơn trượt. Ngay lúc Triệu Xương Đức tiến lại gần, bởi vì đi chân trần, Diệp Tang Tang đứng không vững, đột nhiên đổ nhào về phía trước.

“Rầm!”

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *