“Chết… chết rồi…” Trần Tinh thử thăm dò hơi thở của Triệu Xương Đức, sau đó hoảng sợ ngã ngồi ra đất, run rẩy nói.
Diệp Tang Tang cũng bị câu nói ấy dọa đến mức liên tục lùi lại. Vừa rồi vì sàn trơn, cô trượt chân ngã nhào vào người Triệu Xương Đức khiến gã ngửa ra sau, đầu đập thẳng vào thành bồn tắm.
Ban đầu Trần Tinh còn định chạy tới đỡ người dậy, nhưng khi thấy máu không ngừng chảy ra từ phía dưới tên đồng bọn đã nằm bất động và không sờ thấy mạch đập của gã nữa, cô ta hoàn toàn chết sững.
Đã có người chết thì chuyện này không còn đơn giản nữa rồi. Cô ta nhìn Diệp Tang Tang đang ngồi bệt dưới sàn, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi. Không được, cô phải chạy thôi! Cô không thể tiếp tục ở lại đây nữa. Còn Diệp Tang Tang ư, lúc này cô hoàn toàn không muốn quan tâm nữa.
Cô phải mau chóng rời khỏi nơi này, cô không muốn bị nghi ngờ là kẻ đã giết Triệu Xương Đức. Dù sao thì Diệp Tang Tang cũng đâu nhìn thấy cô, chẳng biết cô trông thế nào.
[ Cô ta muốn chạy kìa! Mà cũng phải thôi, ban đầu chỉ là một vụ trộm cắp bình thường, bây giờ lại thành ra một chết một bị thương ]
[ Con người vẫn là đừng quá tham lam ]
[ Này có mà phải chạy ra nước ngoài mới thoát được ]
Khán giả trong phòng livestream nhìn động tác của Trần Tinh thì lập tức hiểu ngay cô ta định làm gì.
Diệp Tang Tang nghe rõ tiếng thở dốc gấp gáp của Trần Tinh, dù không nhìn thấy, cô vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh Triệu Xương Đức nằm trong vũng máu. Trần Tinh chọn làm gì, cô cũng đã đoán được phần nào. Chỉ cần cô ta rời đi, sau đó cô cũng đi thì phó bản này coi như đã hoàn thành rồi.
Trốn thoát.
Hoàn mỹ hoàn thành.
Thế nhưng, dù thông minh như Diệp Tang Tang cũng không thể ngờ trong tình huống cấp bách thế này, Trần Tinh vẫn còn làm chuyện khác. Cô ta bước nhanh ra ngoài thu gom hết đống vàng bạc châu báu trộm được, chưa đầy chốc lát lại quay trở vào.
Diệp Tang Tang cũng run rẩy đứng dậy, đưa tay lần tìm được một chiếc tháp sắt trang trí giấu ra sau lưng rồi bắt đầu dò dẫm tìm chỗ trốn. Không ngờ giây tiếp theo, tiếng bước chân gấp gáp lại vang lên. Cô còn chưa kịp phản ứng thì một lưỡi dao lạnh toát đã kề sát cổ cô.
Giọng Trần Tinh vang lên bên tai Diệp Tang Tang: “Tao đã lấy điện thoại của mày, cũng rút thẻ nhớ trong camera giám sát rồi. Bây giờ, tao phải xử lý nốt cái hậu họa là mày.”
[ Trời ơi, đừng nói là định giết chị Tang nhé! ]
[ Hấp dẫn đấy, Trần Tinh cũng ác thật.]
[ What!! Vì sao??? Giết chị Tang thì lỡ bị bắt sẽ thành tội giết người chứ không còn là trộm cắp nữa, khác nhau một trời một vực mà! ]
Khán giả trong phòng livestream sững sờ trước cú bẻ lái bất ngờ này.
Diệp Tang Tang giờ phải chính diện một chọi một với đối thủ chứ không thể luồn lách lợi dụng sơ hở như lúc này nữa. Cô không dám chắc mình sẽ không bị thương. Chỉ sầu một điều là đối đầu trực tiếp như thế này, nếu lỡ cô phản công mạnh tay quá thì lại thành phòng vệ quá mức. Hiện giờ cô là nạn nhân, nếu biến thành tội phạm, tiến độ hoàn thành phó bản sẽ bị ảnh hưởng.
Cô khẽ thở dài. Giờ mà phải bắt đầu lại thì cô tiếc cái “giang sơn” mà mình đã mất bao công sức mới đánh hạ được này lắm. Một người mù có thể đạt được tiến độ như thế này, cô thật sự rất tự hào.
Bên này, Trần Tinh bắt đầu dùng sức ấn mạnh lưỡi dao vào cổ họng của Diệp Tang Tang, như thể chỉ cần thêm một giây nữa thôi lưỡi dao sẽ đâm thủng nó.
Trên chiếc cổ thiên nga mảnh mai tuyệt đẹp ấy, sắc đỏ tươi bắt đầu rỉ ra theo lưỡi dao bạc, chảy chầm chậm rồi thấm dần vào quần áo.
Diệp Tang Tang khẽ cử động tay, siết chặt món đồ trang trí hình tháp sắt trong lòng bàn tay.
“Lấy ra đây, tao nhìn thấy rồi.” Trần Tinh lạnh giọng nói.
Nhưng Diệp Tang Tang vẫn không nhúc nhích, bởi vì giao ra cũng có nghĩa là cô sẽ bị giết ngay lập tức.
“Tao không định giết mày.” Trần Tinh nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, quan sát một lúc rồi nói tiếp: “Nếu đã không đưa ra đây thì tao khuyên mày đừng nhúc nhích.”
Bàn tay đang nắm chặt của Diệp Tang Tang khẽ khựng lại, cô cảm nhận được người trước mặt dường như thật sự không định lấy mạng cô.
Cô vừa định lùi lại thì lưỡi dao đã một lần nữa kề sát cổ, buộc cô phải dừng lại. Không ra tay phản kháng, một phần vì cô tiếc cái tiến độ hiện tại, để làm lại từ đầu thì không chắc cô có còn đủ kiên nhẫn tiếp tục ván cờ này không.
Do dự thì thua, Trần Tinh lập tức lấy dây thừng ra quàng qua người Diệp Tang Tang, nhanh chóng trói chặt cô lại.
“Tao không muốn giết người, cũng chưa từng giết ai. Mày cứ ngoan ngõan ở đây đi, người nhà mày sẽ sớm đến cứu mày thôi.”
Trần Tinh trói Diệp Tang Tang chặt như đòn bánh tét. Không phải vì cô ta có lòng tốt, chỉ đơn giản là cô ta không dám mà thôi.
[Ngoài dự đoán mà cũng trong dự đoán.]
[Thương chị Tang quá.]
[Cũng vì mù nên mới bị thiệt thế này, chứ không Trần Tinh làm sao ra tay dễ vậy được.]
Diệp Tang Tang định phản kháng, nhưng nghĩ đến sắp hoàn thành phó bản nên thôi. Chỉ cần chạy thoát và còn sống tức là đã thắng, nên cô lựa chọn không phản kháng.
Vì sao không giết những người này? Chủ yếu là vì ràng buộc của thẻ thân phận. Trước khi chơi, cô đã nghiên cứu kỹ hướng dẫn trên trang web chính thức của trò chơi. Thẻ thân phận không giới hạn gì nhưng cũng không thể vượt quá định nghĩa của từng nhân vật được.
Ví dụ người điều tra là cảnh sát thì không thể phạm tội. Tội phạm nếu đã gây án thì không thể hoàn toàn thoát tội. Nạn nhân, nếu không cần thiết thì không thể bị tính là tội phạm khi kết án.
Bản chất là tôn trọng thân phận của nhân vật, đồng thời giữ tính mở của phó bản. Ngoài ra còn một số quy định khác như: không thể làm những việc quá mức vi phạm thiết lập của nhân vật gốc, không được thực hiện hành vi dung tục, đồi trụy trong phó bản…
Cô đang cầm thẻ nạn nhân, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ và nhận được đánh giá của phó bản thì không thể làm bừa. Cô có thể tính kế bọn chúng nhưng không thể tự biến mình thành tội phạm.
Theo định nghĩa về phòng vệ chính đáng, ví như vừa rồi đập gạt tàn vào đầu gã Vương, cú đầu tiên khiến hắn ngất, sau đó mất khả năng phản kháng thì không được đánh tiếp, đánh tiếp sẽ bị tính là cố ý gây thương tích. Ngay cả lần đối đầu với tên biến thái kia cô cũng chỉ đập phát thứ hai khi gã có ý đồ động tay động chân tiếp, chờ cho đến khi hắn ngất cô mới bỏ chạy. Còn cái chết của Triệu Xương Đức là ngoài ý muốn, không thể đổ cho ai được.
Một người chết, hai người bị thương, có thêm người nữa cô cũng thấy hơi quá tay rồi. Vừa nghĩ ngợi, Diệp Tang Tang vừa bị Trần Tinh nhét vào tủ quần áo, miệng bị nhét khăn lông và dán băng dính lại.
“Anh Vương từng nói sắp có người đến nhà mày phỏng vấn làm người giúp việc, không lâu nữa sẽ có người tìm thấy mày thôi. Tao khuyên mày tốt nhất nên giữ cái miệng cho thật kín, đừng có mà hở ra nửa chữ về tao, nếu không cẩn thận tao đó!”
Trần Tinh cúi đầu, thì thầm đe dọa bên tai Diệp Tang Tang.
“Ầm ầm ầm!”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng sấm rền. Trần Tinh sực tỉnh, cúi đầu nhìn điện thoại rồi lẩm bẩm: “Đã gần sáu giờ tối rồi à”, sau đó đóng cửa tủ quần áo trong phòng ngủ chính rồi nhanh chóng quấn gói đồ tẩu thoát.
Diệp Tang Tang vốn đã không nhìn thấy gì, bóng tối chật chội trong này cũng chẳng khác gì so với bên ngoài.
[ Cảm giác chị Tang cuối cùng cũng được yên rồi.]
[Vậy là kết thúc rồi nhỉ, tôi cũng thấy vậy.]
[ Ưu điểm duy nhất của Trần Tinh là không dám giết người, nhưng loại người như cô ta ngoài đời thì tốt nhất nên tránh xa.]
Diệp Tang Tang nghỉ lấy sức vài phút, nghe tiếng cửa mở ngoài phòng khách, sau đó nửa phút là tiếng cửa đóng vang lên. Xác định Trần Tinh đã đi thật, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Là một người mù, dù cô đã tập trung 100% tinh thần cũng khó có thể ứng đối. Cô phải đoán tính cách đối phương, xác định số lượng kẻ xâm nhập, còn phải chuẩn bị mọi phương án phản công. Ban đầu cô nghĩ chỉ có tên biến thái kia nên hơi lơi lỏng một chút. Ai mà ngờ sau đó còn có chuyện tiếp.
Thể lực 10 là lợi thế lớn của cô. Không biết ngoài đời thực cô Văn có may mắn sống sót không. Cô mong là có.
Dù mất đi điều gì, chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng. Cuộc đời dù tuyệt vọng thế nào, chỉ cần còn sống, sớm muộn cũng sẽ có ngày tỉnh lại, tự cứu rỗi mình. Diệp Tang Tang hiếm khi cảm khái như vậy.
Cô bắt đầu thử cởi dây trói. Trong nhà vẫn còn hai người bất tỉnh không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.
Trần Tinh hình như đã nhận ra sức lực của cô nên buộc rất chặt. Hai tay cô bị trói ra phía sau cùng với cả món đồ trang trí bằng sắt. Cô dồn sức kéo căng sợi dây, cố tạo khe hở để đẩy cái tháp sắt ra ngoài.
Mỗi lần gồng sức, cơn đau lại chạy dọc khắp cơ thể. Vì mất đi đôi mắt, cơ thể này vốn đã mảnh mai. Tuy Diệp Tang Tang có thể lực, nhưng khi bị thương cô vẫn cảm thấy đau hơn nhiều so với cơ thể nam ở phó bản đầu tiên.
Vật lộn với dây thừng hồi lâu, Diệp Tang Tang mới gỡ ra được chút ít, cố đẩy món đồ trang trí ra ngoài. Chỉ cần đẩy ra được cô sẽ có kẽ hở để tháo dây.
Đúng lúc cô đang cố gắng tránh thoát, Diệp Tang Tang bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ. Tiếng bước chân chỉ cách cô chừng mười mét, cũng chính là khoảng cách từ phòng ngủ chính ra phòng khách.
Ngay lập tức, tim Diệp Tang Tang thắt lại, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Lúc nãy rõ ràng cô đã nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại. Trong tình huống như thế, bất kể là tiếng bước chân của ai đều cực kỳ nguy hiểm.
Thân thể của Văn Nghiên Tâm trong trò chơi này có thính lực mạnh hơn người thường rất nhiều, cô tập trung lắng nghe, xác định lại trong phòng ngủ chính gã Vương vẫn chưa có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ là tên biến thái đang nằm trong phòng giúp việc kia?
Diệp Tang Tang hơi phân vân.
Bản năng mách bảo cô người bên ngoài cực kỳ nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.
[ Siêu trí tuệ bật chế độ nhìn đêm rồi, nhìn vẻ mặt chị Tang có gì đó không đúng lắm. ]
[ Mấy người có nghe thấy không tiếng động gì không? ]
[ Tiếng sấm thôi, hình như trời sắp mưa ]
Chỉ có một số ít khán giả trong phòng livestream nhận ra sự khác thường, phần còn lại vẫn tập trung xem Diệp Tang Tang đang cố gắng thoát dây trói. Cô chuẩn bị cho cú thoát thân cuối cùng. Đối với họ, đây cũng coi như là cái kết hợp lý cho một phó bản căng thẳng giật gân thế này.
Trong sự chờ mong của mọi người, Diệp Tang Tang cuối cùng cũng gỡ được dây trói tay, bắt đầu cẩn thận tháo dần những vòng dây quấn quanh thân trên.
Đúng lúc đó, bên ngoài cửa sổ bắt đầu vang lên tiếng mưa rơi lộp độp.
Sắc mặt Diệp Tang Tang thay đổi. Trong tình cảnh này, ngay cả lợi thế là thính giác vượt trội của cô cũng gần như vô dụng. Tiếng mưa đập lên kính cửa sổ át đi âm thanh bước chân mà lúc nãy cô còn gắng nghe được.
Gương mặt cô hiện lên sự căng thẳng, toàn thân căng như dây đàn, cảnh giác chờ bất cứ tình huống nào xảy ra. Cô không vội gỡ băng dính trên miệng mà tập trung cởi hết dây dây thừng trước.
[ Có gì đó không ổn, biểu cảm của chị Tang không đúng. ]
[ Âm thanh lúc nãy ý! Tôi nghe ra là tiếng bước chân! ]
Khán giả lập tức hoang mang, bọn họ gần như cạn lời, chỉ biết thốt lên: Lại tới nữa à?
Diệp Tang Tang đã cởi đến dây trói ở chân, Trần Tinh tặng cho cô một cái nút chết khiến cô mất gần một phút mới gỡ lỏng ra được một chút.
“Không… cứu mạng…”
Một tiếng kêu cứu mơ hồ vang lên, còn chưa kịp dứt, âm thanh của lưỡi dao đâm xuyên qua da thịt đã vọng đến.
“Phập!”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng trong màn mưa Diệp Tang Tang vẫn nghe thấy. Đồng tử cô co lại. Vừa rồi… là tiếng của Trần Tinh.
Chẳng phải cô ta đã đi rồi sao?
[ Không phải Trần Tinh đi rồi à?]
[ Bị giết rồi sao?]
[Aaaaaa tôi sắp phát điên mất! Mau nói rõ đi!]
Khán giả trong phòng livestream không hiểu chuyện gì đang diễn ra, còn Diệp Tang Tang cũng rơi vào trầm ngâm. Rồi cô lập tức nhớ ra một người, một người từng được nhắc đến vài lần trong phó bản này – tên sát nhân đang lẩn trốn.
Ngón tay Diệp Tang Tang khẽ run. Tình hình bây giờ… có chút khó giải quyết.
Run rẩy không phải bởi vì sợ hãi, mà là vì phản xạ, cô đang hưng phấn.
Khi cô còn đang tự hỏi, trong phòng khách lại vang lên tiếng cầu xin yếu ớt, sau đó là âm thanh nặng nề của cơ thể ngã xuống sàn. Không cần tận mắt nhìn cô cũng có thể tưởng tượng được người đó đã chết.
Với tốc độ ra tay thế này, tên này chắc chắn không phải chỉ giết một hai người.
Diệp Tang Tang bắt đầu phân tích, kẻ giết người đã vào nhà bằng cách nào?
Bình thường thì gã không thể vào được. Hệ thống chống trộm của cửa chính rất chắc chắn, chẳng lẽ hắn toàn năng đến mức biết cả mở khóa?
Có lẽ, cửa là do người khác mở, mà hắn đã phục sẵn ở ngoài cửa.
Diệp Tang Tang nhớ lại, từ lúc nghe thấy tiếng mở cửa đến tiếng đóng cửa là khoảng chừng nửa phút. Cô đoán Trần Tinh xui xẻo, vừa ra ngoài đã đụng ngay tên sát nhân mai phục, bị dí dao ép trở lại. Sau đó hắn vào nhà, quan sát một vòng rồi lập tức giết chết Trần Tinh.
Diệp Tang Tang khẽ thở dài, không phải vì thương hại Trần Tinh mà là vì nhiệm vụ.
Cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để thoát thân an toàn, vậy mà bây giờ mới thấy, cái phó bản được đồn thổi là “địa ngục” này, quả nhiên danh bất hư truyền. Sơ sẩy một chút thôi liền rơi xuống địa ngục thật.
Không rõ đây là hiệu ứng dây chuyền, hay chính nhân vật gốc cũng từng gặp phải tên sát nhân máu lạnh này.
Cụm từ “phó bản địa ngục” là cô tranh thủ lúc rảnh, nhờ AI đọc bình luận mới biết. Dù không nhìn thấy màn hình nhưng việc nghe nội dung bình luận vẫn được phép. Có điều lúc đó không có nhiều thời gian, nghe được vài câu thấy không có gì thú vị nên cô tắt luôn. Bây giờ thì… cô bắt đầu thấy bực mình rồi đấy.
Diệp Tang Tang gỡ nốt dây trói ở chân, thong thả hoạt động tay chân rồi nhặt món đồ trang trí hình tháp sắt – thứ duy nhất có khả năng làm vũ khí lên. Đúng lúc này, tiếng bước chân của đối phương dần dần tới gần rồi lại đi xa.
Diệp Tang Tang nghe ra được tên sát nhân đã đi vào phòng giúp việc. Có vẻ như tên biến thái kia dữ nhiều lành ít rồi.
Tiếp theo, hẳn là sẽ đến lượt phòng ngủ chính.
Diệp Tang Tang không vội di chuyển, cô đang chờ thời cơ. Giờ mà ra ngoài, dù có khỏe cỡ nào cũng không khác tự nộp mạng.
Cô đang đợi cho trời tối hẳn.
Diệp Tang Tang đoán rất đúng. Chỉ hơn một phút sau, tiếng bước chân vang lên ngay cửa phòng ngủ chính. Tiếng bước chân rất nặng, giống như ở ngay trước mặt.
[ Sợ quá sợ quá sợ quá! ]
[ Cứu! Giết thì giết đi, đừng dọa tôi nữa ]
[Chế độ địa ngục thật rồi. Nếu chị Tang hạ được tên này, từ nay tôi sẽ làm fan cứng của cô ấy, không bao giờ dám nghi ngờ thực lực nữa!]
[Đúng! Dù thắng hay thua, chỉ cần chị Tang dám ra tay thì tôi đều phục! Vì chị ấy không nhìn thấy gì, lại còn bị tiếng mưa cản trở thính giác. ]
Tiếng bước chân ngày càng gần khiến vô số khán giả trong phòng livestream kích động, thậm chí họ còn căng thẳng hơn cả Diệp Tang Tang.
Diệp Tang Tang nghe âm thanh, chợt sực nhớ ra một chuyện. Khi Triệu Xương Đức định cưỡng bức cô, hình như hắn có để điện thoại bên cạnh để quay lại.
Diệp Tang Tang: ….
Cuộc đời rất hay cho ta những bất ngờ.
“Phập!” Tiếng dụng cụ cắt gọt đâm vào huyết nhục vang lên, âm thanh trầm thấp nhưng khiến người ta nháy mắt tưởng tượng ra cảnh máu tươi phụt ra.
Gã Vương trong cơn hôn mê giật lên mấy cái rồi nhanh chóng tắt thở.
Xử lý xong lão Vương, tên sát nhân bắt đầu đi về phía Diệp Tang Tang.
Diệp Tang Tang siết chặt món đồ trang trí trong tay. Nếu thất bại, cô sẽ dùng thẻ đạo cụ. Vừa rồi suýt nữa cô đã quên mất trong tay mình còn có thẻ hồi tưởng, cho phép quay lại điểm cốt truyện trước đó. Cô không quá căng thẳng, vì kẻ kia rất có khả năng chỉ đến xác nhận lại Triệu Xương Đức đã chết chưa.
Tên này cực kỳ cẩn trọng, bất kể nạn nhân đã chết hay chưa, hắn đều phải chắc chắn 100% không còn khả năng sống sót.
Đa nghi, tàn độc, thận trọng, năng lực phản trinh sát cực mạnh.
Nếu cộng thêm thông tin cô từng nghe được trên tin tức, hơn nữa người này khoảng hơn hai mươi tuổi, cao khoảng 1m75… Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là tên sát nhân đang lẩn trốn.
Kẻ giết người hàng loạt thông thường sẽ có sự theo đuổi nhất định về lực lượng, hắn sẽ tự rèn luyện bản thân mình. Bởi vì sự cẩn thận, muốn giết nhiều người bắt buộc phải có thể lực.
Có thể lẩn tránh cảnh sát lâu như vậy mà không bị tóm, năng lực phản trinh sát của hắn chắc chắn thuộc hàng đỉnh cao. Ngay cả khi Diệp Tang Tang nhìn thấy được, đối đầu trực diện với hắn cũng chưa chắc phân được thắng bại, huống hồ cô lại là một người mù, thêm tiếng mưa ào ào ngoài kia đã cướp mất phần lớn lợi thế thính giác.
Chưa kể, còn có cái điện thoại ngoài kia, Diệp Tang Tang bắt buộc phải hết sức thận trọng. Việc cấp bách nhất bây giờ là phải tìm được nơi ẩn nấp, giảm thiểu nguy cơ bị phát hiện.
Vừa tính xong, bên cạnh bồn tắm ngoài phòng thay đồ, tên sát nhân đã vung dao chém mạnh, bổ thêm một nhát vào thi thể Triệu Xương Đức. Cho dù các tấm ngăn của phòng để quần áo cô cũng có thể ngửi thấy rõ ràng mùi máu tương mà đối phương mang đến.
Nó quá nồng.
Cô không khỏi nheo mắt, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tên kia có lẽ cho rằng trong phòng này chỉ còn những người vừa chết hoặc bất tỉnh nên chẳng thèm giấu giếm tiếng bước chân. Giết người xong, hắn bước thẳng về phía phòng thay đồ.
[ Là tôi thì chắc lúc này đã sợ đến mức đờ người ra rồi ]
[ Cố giữ mạng chị Tang nhé, cố gắng ẩn nấp đến khi hắn rời đi ]
[ Phó bản này đúng là vắt kiệt người chơi thật sự.]
[ Tôi cũng không dám thở mạnh, cứ cảm thấy giây tiếp theo hắn sẽ mở cửa túm tôi ra ngoài xử luôn ]
Khán giả cảm nhận được động tĩnh ở bên ngoài, mọi người tỏ vẻ không cầu bất kỳ điều gì, chỉ cần Diệp Tang Tang có thể chạy thoát là được, thoát là thắng rồi.
Diệp Tang Tang không chắc tên sát nhân có mở cửa tủ quần áo để kiểm tra hay không, cô tiếp tục cầm đồ trang trí và ngồi im phăng phắc như một bức tượng. Dù hắn có mở cửa tủ hay không thì việc cấp bách hiện giờ là không thể tạo ra bất cứ tiếng động nào để giảm nguy cơ bị phát hiện.
Phòng thay đồ này có một bàn kính ở giữa, giống kệ trưng bày trong cửa hàng, thường dùng để bày cà vạt, đồng hồ. Bên trái là tủ kính trong suốt, bên trong là túi xách của mẹ Văn Nghiên Tâm. Bên phải là chỗ cô đang nửa ngồi nửa quỳ, chính là tủ quần áo.
Ba cánh tủ đều là chỗ treo quần áo, Diệp Tang Tang đang trốn trong cánh tủ ở giữa. Cô nghe rõ tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Toàn thân cô theo phản xạ căng cứng lại.
Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân dừng lại, cách cô chưa đầy nửa mét.
“Két…”
Tiếng cánh tủ mở ra, cực khẽ nhưng trong không gian im ắng vẫn nghe rõ ràng.
Cánh tủ bên trái bị mở ra, Diệp Tang Tang lập tức suy đoán mục đích của hắn là gì, đồng thời lặng lẽ đưa tay sờ lên mấy bộ quần áo treo phía trên. Vải mỏng, khá dài, còn có làn váy, là quần áo của phụ nữ. Như vậy, có khả năng tủ bên cạnh hoặc bên phải của cô để quần áo đàn ông. Vì sao cần phân biệt ư? Diệp Tang Tang cảm thấy hắn giống như muốn thay đồ.
Bị cảnh sát truy đuổi lâu như vậy, đối phương chắc cũng mệt lử, có lẽ hắn định tắm rửa, nghỉ ngơi chốc lát. Nhưng muốn ngủ lại thì cô đoán là không, nhà ở khu này khá cao cấp, hệ thống camera an ninh rất nhiều. Trừ phi nhà Văn Nghiên Tâm không lắp camera ngoài cửa, không thì khả năng lớn là hắn tắm rửa xong sẽ lập tức rời đi để tránh bị phát hiện.
Đúng như cô đoán, ở cánh tủ bên cạnh vang lên tiếng giá áo và vật liệu gỗ va chạm nhau.
Diệp Tang Tang thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn còn định tìm thêm quần áo hay không thì chưa rõ, nhưng ít nhất khả năng mở nốt cánh tủ cô đang trốn đã giảm đi nhiều.
Rất nhanh, kẻ giết người quay người đi về hướng nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính. Ở đó có phòng tắm vòi sen.
Diệp Tang Tang thở phào. Lúc này cô mà liều mạng đối đầu thì chỉ có chết, tạm thời tránh đi vẫn hơn. Cô suy nghĩ rất nhanh, quyết định đổi chỗ ẩn nấp.
Cô tính lách ra phòng khách, tìm một góc khuất phía Đông Nam. Trong phòng khách khá rộng, góc này có vách ngăn và có thêm một cái tủ có thể chui vào trốn. Quan trọng nhất là, ở đó còn có hộp cầu dao điện được giấu sau một bức tranh. Đây là chi tiết mà ba tiếng trước Diệp Tang Tang đã ghi nhớ rất kỹ.
Nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính được ngăn cách với bên ngoài bằng một cái kệ thủy tinh. Diệp Tang Tang không thể đi đúng lối mà tên sát nhân vừa đi, vì nếu hắn tắm mà không đóng cửa, cô chui ra sẽ bị phát hiện ngay.
Tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng nước chảy từ phía trước bên phải vọng tới, hắn đã bắt đầu tắm. Cô đếm ngược 30 giây, đúng bằng thời gian mà tai người sẽ bớt nhạy hơn khi tắm.
Cô cảm nhận cánh cửa tủ trước mặt rồi khẽ khàng đẩy ra. Rất may mắn là nội thất trong nhà đều dùng loại tốt, khi đóng mở cửa bản lề hầu như không phát ra tiếng động.
Cô không đứng hẳn dậy mà bò ra từng chút sau đó cẩn thận khép cửa tủ lại. Tên sát nhân không phải loại ngu ngốc thần kinh thô, bất kỳ chi tiết bất thường nào cũng có thể bại lộ sự tồn tại của cô.
[Tôi căng thẳng muốn xỉu luôn.]
[ Tôi còn nín thở sợ tiếng thở lọt qua màn hình bị hắn nghe thấy ấy.]
[Đoạn trước còn thấy chị Tang có thể liều một trận, nhưng đoạn này thì chịu rồi.]
Diệp Tang Tang từ từ đứng lên, men theo tường lần về phía chỗ Triệu Xương Đức chết.
Không nhìn thấy đường, hơn nữa sàn nhà lại trơn trượt, Diệp Tang Tang không thể đi nhanh được. Quan trọng nhất là cô không được giẫm lên vệt máu, nếu không sẽ chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Diệp Tang Tang không ngừng tính toán đường đi ở trong đầu, cuối cùng cũng lần mò được đến chiếc bàn gỗ trong phòng ngủ chính. Cô muốn tìm chiếc điện thoại vì nó vẫn đang ở chế độ ghi hình, chỉ cần ai mở ra là sẽ phát hiện ra sự tồn tại của cô trong căn nhà này ngay.
Một khi bị phát hiện, hậu quả thế nào thì khỏi cần nói cũng rõ. Hơn nữa, nếu cầm điện thoại trốn đến một phạm vi nhất định nào đó còn có thể bảo cảnh sát. Thế nhưng cô sờ soạng mãi ở quanh bàn cũng không thấy bóng dáng điện thoại đâu. Trong lòng Diệp Tang Tang lập tức trầm xuống.
[ A a a a, ở dưới gầm bàn kìa! Hình như lúc trước là Trần Tinh buông cái thùng dụng cụ ra đụng nó rớt xuống. ]
[ Cứu!!!! Tôi cũng hoảng quá, muốn nói gì mà lại nghĩ trong tình cảnh này, bảo một người mù tìm ra được cái điện thoại đúng là chuyện hoang đường. ]
[ Tim tôi rớt mie xuống đất với cái điện thoại rồi ]
Diệp Tang Tang tìm mấy lần không thấy, nhớ lại mấy lần Triệu Xương Đức và Trần Tinh ra vào, có khả năng đã bị Trần Tinh tiện tay cầm đi mất rồi. Cô đành từ bỏ ý định, thầm đo bước chân, tính toán khoảng cách ra cửa rồi bước nhanh nhất có thể về hướng cửa ra ngoài.
Ra khỏi phòng cô cũng thở phào một hơi, men theo đường đã tính sẵn mà đi.
Do không chắc chỗ Trần Tinh chết nằm chính xác ở đâu, Diệp Tang Tang quyết định đi vòng, tránh xa những vị trí khả nghi. Trên đường, vì ước lượng sai vài lần mà cô đụng trúng mấy thứ nhưng cô chỉ cắn răng chịu đau, mò mẫm bước tiếp.
Có lẽ là nghĩ trong nhà không còn ai nên tên giết người chẳng buồn đóng cửa. Ngay cả khi Diệp Tang Tang đã ra đến phòng khách, cô vẫn nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, điều này ngược lại mang đến cho cô một chút cảm giác an toàn.
Phòng khách có hai chiếc ghế sô pha lớn đặt đối diện nhau, lưng ghế cao ngang hông cô. Diệp Tang Tang lần tay chạm vào liền đoán được vị trí hiện tại của mình.
Khoảng bảy tám phút trôi qua. Cô không chắc mình có để lại dấu vết gì không, giờ chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Ngay lúc Diệp Tang Tang chuẩn bị bước tiếp, tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng dồn dập.
Diệp Tang Tang phản xạ nhanh, lập tức cúi người chui xuống sau sô pha. Cô không dừng lại mà bắt đầu bò. Khoảng cách từ đây đến mục tiêu của cô chỉ còn chừng bốn mét nhưng toàn bộ quãng đường đều là không gian trống.
Ngay lúc Diệp Tang Tang đang tính toán xem nên lao nhanh qua hay tiếp tục nhích từng chút thì tiếng bước chân trần vang lên. Cô quyết đoán dừng lại.
Khoảng mười giây sau, tiếng bước chân xuất hiện ở khu vực huyền quan.
Giây tiếp theo, có tiếng hắn đeo dép lê vào.
Tiếng bước chân tiếp tục vang lên nhưng không phải ra khỏi phòng khách mà là đi từ huyền quan về phía trước ghế sô pha.
Tiếng quần áo vắt lên lưng ghế vang lên, Diệp Tang Tang nghe không quá rõ, nhưng ngay sau đó là tiếng quần áo sột soạt, cô hiểu ra là hắn đang thay đồ. Động tác của đối phương vô cùng nhanh gọn, chỉ mấy giây sau đã mặc xong.
Diệp Tang Tang hơi dịch ra phía sau, men theo mép sô pha trườn dần về hướng ban công. Quả nhiên, giây tiếp theo tên kia đi về phía bếp.
Vị trí cô đang nấp, nếu đứng ở quầy đảo bếp kiểu Tây sẽ nhìn thấy ngay. Cô suy đoán góc nhìn dựa theo tiếng bước chân di chuyển rồi khéo léo nép vào bên cạnh tay vịn của ghế sô pha, nói dễ hiểu hơn là trốn vào góc chết.
[Chị Tang đúng là cao thủ ẩn thân.]
[ Tôi mà ở trong tình cảnh này chắc tôi đã đứng hình chết ngắc từ lâu rồi, chứ đừng nói tính toán được như thế. ]
[ Tôi cũng vậy, dù không mù tôi cũng chẳng dám động đậy đâu. ]
Xác định tạm thời chưa bị lộ, Diệp Tang Tang bắt đầu suy tính bước tiếp theo là làm sao tiếp cận được điểm ẩn nấp mà cô đã nhắm từ trước.
Lúc này, tiếng cửa tủ lạnh mở ra, tên kia bắt đầu lấy đồ. Diệp Tang Tang đoán đúng, hắn đã chạy trốn lâu như vậy, hẳn là cũng đói bụng muốn ăn gì đó.
Đối phương cực kỳ ung dung, hoặc có thể nói là ngông cuồng khi dám mở bếp nấu nướng trong tình cảnh này. Tiếng xèo xèo vang lên, có vẻ hắn đang rán bít tết.
Nếu muốn nấu ở bệ bếp thì hắn phải quay lưng lại phía cô, nhưng Diệp Tang Tang không dám đánh cược hắn sẽ không phát hiện ra mình.
Mười phút trôi qua, Diệp Tang Tang đã tê rần cả chân, cuối cùng cũng nghe tiếng bước chân hắn đi sang phòng ăn. Phòng ăn ngay cạnh bếp Tây, giữa hai bên có tủ rượu làm vách ngăn đơn giản, cơ hội của Diệp Tang Tang đã tới.
Cô siết chặt món vũ khí duy nhất trong tay rồi lặng lẽ đặt nó xuống dưới ghế sô pha. Cô thừa hiểu thứ đó chẳng thể đe dọa tên sát nhân, ngay cả khiến hắn dè chừng cũng không nổi.
Khi nghe thấy tiếng ghế bị kéo ra, Diệp Tang Tang nhanh chóng bò ngược lại hướng về phía quầy đảo bếp. Cô không dám đứng lên vì đứng lên thì quá dễ bị nhìn thấy.
[ Chị Tang định làm gì vậy, vào bếp lấy dao à? ]
[ Có cảm giác cô ấy sắp làm chuyện lớn rồi, căng thẳng quá. ]
[ Cái phó bản này đúng như kiểu máy sốc điện tim ý, thỉnh thoảng lại làm người ta sốc một phát ]
Thấy cảnh này, khu bình luận lại nổ tung. Hầu như không còn ai buông lời cay nghiệt, thi thoảng có người nói cô ngu ngốc, sao không trốn hẳn đi cũng lập tức bị người khác mắng cho câm miệng.
Rất đơn giản, giỏi thì chờ trò chơi chính thức được tung ra thì vào mà chơi. Không được thì cứ thử bịt mắt đi vòng quanh nhà, tưởng tượng có kẻ giết người đang tìm mình xem còn mạnh miệng được không. Thế là chẳng ai dám nói móc thêm câu nào.
Diệp Tang Tang không hề hay biết, lúc này cô đã bò tới góc Đông Nam của bếp Tây, nơi đó đặt một bộ dao bếp gồm kéo, dao gọt, dao thái, dao lọc thịt, dao gọt hoa quả… Dao thái thịt dài gần 20cm, rất sắc bén, là vũ khí tự vệ cực kỳ dư dả. Cô dễ dàng cầm được con dao đó.
Diệp Tang Tang ngồi thụp dưới đảo bếp, úp ngược lưỡi dao, để sống dao tì vào cánh tay rồi tiếp tục bò. Cách này hạn chế tối đa tiếng động và cũng giúp cô di chuyển sát đất. Chỉ cần vòng qua được chỗ này rồi đi thêm một đoạn ngắn nữa là cô sẽ tới được đích an toàn.
Ngay khi cô sắp ra khỏi đảo bếp, tiếng sấm “ầm ầm” ngoài trời vang lên. Cô chợt nghĩ đến khả năng hắn tạm thời sẽ không rời đi, bởi vì lựa chọn tới đây nghỉ ngơi, rất có thể ngay từ đầu đã nằm trong tính toán của tên sát nhân…
Gã Vương là quản lý bất động sản, hắn hiểu rất rõ hệ thống giám sát của cả khu, những người này không thể mò vào đây để trộm cắp mà không có bất cứ sự chuẩn bị gì. Bọn chúng chắc chắn đã động tay động chân vào hệ thống camera.
Mặc dù cô không rõ bên ngoài cụ thể là loại camera nào, nhưng dựa theo niên đại, cô đoán chúng đều là loại lộ thiên, có thể xoay ống kính điều chỉnh góc. Thậm chí, trong đám người này hẳn có kẻ rành hack camera, có thể đã vô hiệu hoá toàn bộ camera giám sát lối ra vào của căn hộ này.
Khả năng đầu tiên cao hơn, bởi với sự cẩn trọng của tên giết người kia, hắn chắc chắn sẽ quan sát camera trước.
Hắn đã quan sát và chọn nơi này, chẳng ngờ vừa lúc lại gặp Trần Tinh đang ra ngoài. Rồi thế là, hắn có cơ hội vào được nhà. Cộng thêm mưa gió sấm chớp bên ngoài, khả năng đối phương rời đi lúc này là cực thấp. Đặc biệt là khi cảnh sát đã đến đây kiểm tra một vòng. Tim Diệp Tang Tang trĩu xuống tận đáy, may mà cô đã kịp lấy con dao để phòng thân.
Vừa nghĩ vừa làm, Diệp Tang Tang không hề dừng bước, lặng lẽ tiếp tục bò về phía điểm ẩn nấp đã định. Cuối cùng, cô thuận lợi chui được vào sau vách ngăn. Đây là một góc để đọc sách, cách đó ba mét là cửa sổ sát đất, có trải tatami và để mấy thứ lặt vặt.
Cái tủ cũng không lớn, cơ thể nhỏ nhắn của Văn Nghiên Tâm chui vào vừa khít, còn lại không gian cũng chẳng nhiều. Cô cần tiếp tục chờ đợi, bây giờ mới gần bảy giờ tối, dù mưa lớn nhưng vẫn còn ánh sáng. Nếu không bị phát hiện, cô thật sự không cần liều mạng. Cảm giác chết đi đâu dễ chịu gì, điều này Diệp Tang Tang đã nếm đủ từ lần nhảy sông ở phó bản đầu tiên. Dù đã được hệ thống trò chơi làm nhạt cảm giác và ký ức nhưng vẫn còn đọng lại đôi chút.
Thời gian trôi qua từng chút một. Bên ngoài, tên sát nhân ăn xong rồi lại mở tủ lạnh lấy thêm đồ ăn. Nếu chỉ từng giết một hai mạng, tuyệt đối hắn không thể ung dung ngồi ăn bít tết, bình tĩnh đối diện với cả một phòng đầy xác chết như vậy.
Chẳng trách cảnh sát phải kiểm tra từng nhà một, chỉ sợ bên ngoài đã cảnh sát sẽ tụ tập ngày càng nhiều. Chuyện sơ tán toàn bộ cư dân ở đây thật sự là chuyện viển vông, chẳng khác nào tạo cơ hội cho tên sát nhân lẫn vào đám đông tẩu thoát, chỉ có kẻ điên mới làm vậy.
Theo những gì cô nghe ngóng được từ lời của gã Vương và mấy người kia, Diệp Tang Tang biết khu này khá rộng, có đến khoảng một nghìn hộ, chưa kể sát vách còn một khu tái định cư cũng cả ngàn hộ.
Khu của cô gần như thuộc dạng cao cấp, tòa nhà không cao nhưng nhiều hộ, chiếm diện tích rất lớn. Với cảnh sát, việc tìm một người giữa chỗ này thật sự rất khó dù cho có lắp camera ở nhiều chỗ.
Phân tích xong, Diệp Tang Tang bắt đầu suy nghĩ nếu có chuyện ngoài ý muốn thì làm sao có thể kéo cầu dao tổng nhanh nhất. Chỉ khi cả hai cùng ở bóng tối cô mới có được chút lợi thế.
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi, tên kia thong dong bật TV xem bản tin đang nói về chính mình.
[ Tố chất tâm lý của tên này không khác gì chị Tang ]
[ Đáng sợ thật đấy. Tôi chỉ cần nghĩ đến ở chung phòng với mấy cỗ thi thể là đã sởn hết gai ốc ]
[ Khó tưởng tượng nổi cô gái thật ngoài đời đã vượt qua chuyện này như thế nào. ]
Trong phòng livestream, khán giả bình luận không ngớt, rất nhiều người xót xa cho nhân vật ngoài đời thật mà phó bản đã phỏng theo.
Diệp Tang Tang thì cách vài phút lại cử động khớp tay chân để tránh tê tay không cử động được.
Xem TV một lát thì tên giết người đi về phía phòng ngủ, hiển nhiên là định nghỉ ngơi một lát.
Suy đoán trở thành sự thật, sắc mặt của Diệp Tang Tang cũng không đẹp.
Đối phương không che dấu tiếng bước chân, cô nhanh chóng nghe được tiếng hắn dừng lại. Cô mở hé cửa ra, vì trong đầu chợt có dự cảm có thể hắn sẽ phát hiện được điều gì đó. Giây tiếp theo, bước chân đối phương dường như tiến vào phòng ngủ. Cô không dám chắc.
Bây giờ đã gần bảy giờ rưỡi, Diệp Tang Tang cảm thấy nếu bị phát hiện, cô phải chủ động xuất kích.
Cô mở cửa tủ cả hai bên, vặn người bò ra. Khi cô đang di chuyển, hướng phòng ngủ vang lên tiếng động.
Là tiếng video phát ra, Diệp Tang Tang cứng đờ, Trần Tinh không cầm theo điện thoại à? Lúc nãy cô không sờ thấy, chẳng lẽ nó rơi vào chỗ nào ngoài tầm tay cô?! Cho nên điện thoại vẫn luôn ở trạng thái đang quay video, tên kia có lẽ đã bấm lưu rồi phát lại video để xem.
Tính toán sai rồi, Diệp Tang Tang buộc phải tăng tốc.
[ Aaaa! Xem video chắc chắn sẽ phát hiện ra còn có chị Tang! ]
[Tới rồi, thật sự tới rồi!]
[Đáng sợ quá, tôi sợ đến không dám xem tiếp!]
Bình luận spam tràn ngập màn hình, bởi vì với tình huống trước mắt chắc chắn sắp xảy ra xung đột. Không ít người che mặt không dám xem tiếp.
Diệp Tang Tang cũng lập tức tăng tốc, bởi sau khi phát video xong, tên kia đã tạm dừng viedo. Không có âm thanh, chứng tỏ là hắn đã phát hiện ra trong phòng còn người khác.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, từ phòng ngủ vang lên tiếng bước chân nặng nề, rồi là tiếng lục lọi tủ, mở cửa liên tiếp. Hắn đang tìm người!!!
Diệp Tang Tang biết hắn không tìm thấy người trong phòng ngủ chính nhất định sẽ lục tung từng phòng.
Cô kìm nén cơn tê mỏi, một tay chống tường bắt đầu mò tìm vị trí bức tranh treo tường. Sờ soạng vài giây, ngón tay cô cuối cùng cũng chạm được vào viền khung tranh. Cô cẩn thận đặt con dao lên mấy quyển sách rồi dùng cả hai tay khẽ khàng nhấc bức tranh ra. Khung tranh hơi nặng, may mà thể lực cô tốt nên nhấc được dễ dàng.
Nhưng ngay lập tức, Diệp Tang Tang phát hiện ra một vấn đề, hộp điện được lắp khá cao, cô chỉ sờ được mép dưới, muốn mở phải kiễng chân lên mới chạm tới. Ban đầu lắp như vậy là để tránh trẻ con nghịch, bây giờ lại trở thành trở ngại trên con đường cầu sinh. Cô không hoảng, vẫn bình tĩnh kéo mấy quyển sách để kê dưới chân.
Bên kia, tên sát nhân đã mở đến cánh cửa thứ tư, tiếp tục tìm tung tích Diệp Tang Tang. Tiếp theo là ban công, phòng giúp việc, bếp Trung, rồi bếp Tây… Hắn di chuyển cực nhanh, kèm theo sự lặng lẽ lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Cuối cùng, Diệp Tang Tang cũng sờ được đến hộp điện, cô cẩn thận mở nắp ra, tìm được công tắc nguồn điện. Cô không thể nhìn thấy đâu là cầu dao tổng, đâu là công tắc khu vực, chỉ có thể kéo hết xuống. Khi cầu dao được dập xuống không phát ra tiếng động, nhưng tên tội phạm giết người đã lục đến chỗ của cô. Nghe tiếng bước chân hắn đang lao nhanh về phía mình, tay Diệp Tang Tang vững vàng kéo toàn bộ công tắc nguồn điện xuống. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Cô đóng nắp hộp điện lại, cẩn thận bước khỏi chồng sách, nhặt con dao vừa để sang bên lên.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY