Trước đó, Diệp Tang Tang từng nghĩ đến khả năng đương sự sẽ xuất hiện, nhưng không ngờ lại là theo cách này. Những dòng chữ trên màn hình khiến cô thoáng ngây người không biết nên phản ứng thế nào.
Văn Nghiên Tâm vẫn luôn theo dõi diễn biến liên quan đến phó bản này. Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có người tái hiện lại trải nghiệm của mình bằng cách ít tổn thương nhất rồi rời khỏi căn phòng, nơi mà suốt bao nhiêu năm qua, mỗi khi mơ thấy mình bị mắc kẹt trong đó cô đều giật mình tỉnh giấc.
Dù cho đã hai mươi năm trôi qua, mỗi lần bóng đêm buông xuống, trong giấc mơ cô vẫn hóa thành cô gái mù loà đó, chui lủi như một con chuột tìm cách thoát thân trong tuyệt vọng. Những tổn thương tinh thần nghiêm trọng ấy cứ thế dày vò cô suốt bao năm khiến cô không sao thoát ra nổi. Cho đến một ngày rất đỗi bình thường, bác sĩ tâm lý gửi cho cô một tin nhắn với nội dung rằng có một cô gái giống như cô năm xưa đã bước vào căn phòng. Có lẽ cô nên xem thử.
Vụ án này cũng là do bác sĩ tâm lý khuyên cô có thể thử gửi đến chương trình “Hồ sơ tội phạm” để đối diện trực tiếp với tổn thương. Đáng tiếc là cô không đủ can đảm. Vì vậy, bác sĩ mới đề nghị cô hãy thử xem một chút.
Bác sĩ nói với cô, cô gái ấy là một người rất mạnh mẽ, rất tự tin. Có lẽ cũng giống như cô năm xưa, hành động không được thuận tiện. Dưới lời gợi ý ấy, cô bước vào phòng livestream, bắt đầu theo dõi buổi phát sóng trực tiếp. Trong lòng cô vô cùng bối rối, thậm chí toàn thân còn run rẩy. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng nỗi sợ vẫn trào dâng mãnh liệt. Tuy thế, cô vẫn không rời đi mà ở lại tiếp tục xem.
Bóng tối kéo đến đúng như dự đoán. Dưới góc nhìn của khán giả livestream, cô nhìn thấy căn phòng giống hệt không sai chút nào với căn phòng năm xưa của mình. À, năm năm sau khi rời khỏi đó, cô cuối cùng cũng đã chờ được đến lượt mình ghép giác mạc.
Bố mẹ cô chưa từng nghĩ đến chuyện chữa trị cho cô. Bởi vì trong mắt họ, dù có lành lại, cô vẫn chỉ là một đứa “vô dụng không có trình độ học vấn”. Thế nên, họ chưa từng chủ động đến bệnh viện giúp cô tìm kiếm cách điều trị, cũng không cố gắng để đăng ký chờ hiến giác mạc cho cô. Nhớ lại quá khứ, cô nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ để mình không chìm sâu trong đó.
Cô nhìn lên màn hình, thấy cô gái mà bác sĩ nhắc đến bỗng ngã nhào xuống đất trong căn phòng. Chỉ có người từng mù lâu năm như cô mới hiểu, thế giới trong bóng tối đáng sợ và khó thích nghi đến nhường nào. Dù cô gái có được hệ thống nhắc nhở về nguy hiểm, nhưng về bản chất, cô ấy là một người đột ngột mất đi thị giác , lại rơi vào một nơi hoàn toàn xa lạ, chẳng có chút ký ức hay kinh nghiệm nào. Có thể nói, hoàn cảnh của cô gái ấy lúc này có ưu khuyết giống cô năm xưa.
Cô dõi theo dáng vẻ dò dẫm, lần mò trong căn phòng xa lạ của cô gái, từng chút từng chút một làm quen với mọi thứ xung quanh.
“Chắc cô ấy sẽ rời đi thôi, không nhìn thấy gì thật sự khiến người ta cực kỳ khó chịu.” Cô lẩm bẩm với chính mình trong lòng.
Nếu cô gái đó rời đi, cô cũng không cần phải tiếp tục đối mặt với chuyện này nữa. Như vậy cũng coi như có lời giải thích cho bác sĩ rồi.
Thế nhưng cô gái ấy lại hỏi siêu trí tuệ từng chi tiết một, đo đạc tỉ mỉ mọi ngóc ngách trong phòng. Dòng bình luận cuồn cuộn tràn lên, phần lớn đều khuyên cô gái hãy nhanh chóng rời đi, đúng là một đám người thích hóng chuyện nhưng vẫn thiện lương.
Ba tiếng đồng hồ nghe thì có vẻ dài, nhưng với một người từng trải như cô thì chẳng là bao. Cô nhìn cô gái vẫn không hề rời đi, trong lòng bắt đầu dâng lên một cảm giác bực bội. Cô cảm thấy khó chịu, cô không muốn lại có thêm ai phải trải qua cơn ác mộng giống mình. Cô bắt đầu hối hận vì đã đồng ý tiết lộ thông tin vụ án, để người ta tái dựng lại thành một phó bản trò chơi.
Cô rất thích cô gái xinh đẹp kia. Cô ấy ở độ tuổi giống hệt mình khi xưa. Cô sợ rằng, cô ấy rồi cũng sẽ bị tổn thương về mặt tâm lý như mình từng trải mà cô chẳng thể thay đổi được gì cả.
Thật ra năm đó cô bị chuốc thuốc mê, sau khi tỉnh lại nhận ra không ổn thì mới báo cảnh sát. Dù diễn biến có khác nhưng kết cục lại chẳng khác gì nhau. Người giúp việc bị trừng phạt. Cô thì bị trách mắng làm mất mặt gia đình và ăn một cái tát.
Khi thấy gương mặt hung dữ của bố mình năm đó, trong lòng cô trào dâng một nỗi bi thương và tức giận. Chẳng qua ông ta thấy cô yếu đuối nên mới mặc sức chèn ép, giẫm đạp lên cô! Đáng tiếc thay, bọn họ cuối cùng cũng già đi, rồi cũng sẽ trở thành người bị chèn ép, bị giày vò bởi chính những đứa con riêng của họ!
Cô nhìn thấy cô gái không hề phản kháng, thậm chí trông còn rất bình tĩnh.
Cô một lần nữa quay trở lại căn nhà năm xưa, và cơn ác mộng cũng lặng lẽ quay về sau ba tiếng hỗ trợ người chơi kết thúc.
Cô căng thẳng cực độ, nhìn thấy đối phương mở cánh cửa kia ra, gã đàn ông kia cất lời. Cô gái mời hắn vào. Nhưng cô nhìn ra được, cô gái rất cảnh giác, cô ấy lập tức nhận ra chiều cao của đối phương vượt quá mức của một người phụ nữ thông thường. Tuy nhiên cô gái ấy vẫn rất bình tĩnh và không làm gì khiến đối phương đề phòng, sau đó giả vờ như không nhận ra được để tiễn hắn ra ngoài. Giống hệt cô khi xưa. Chỉ khác là cô không nhận ra hắn ta chưa đi, hoặc có lẽ là phát hiện ra quá muộn.
Khi thấy cô gái chui vào căn phòng, cô đã suýt hét toáng lên vì nơi đó hoàn toàn không thể ẩn nấp được! Tên đàn ông đó liên tục cố gắng phá cửa, rồi giống như cô gái, hắn phát hiện ra vách kính ngăn cách giữa phòng trà nên đã xông vào.
Khoảnh khắc cô gái đóng được cửa kính lại, cô thấy mừng thay cho cô ấy, thật sự là một người vừa thông minh vừa dũng cảm. Chỉ là vì chưa quen với môi trường nên mới chọn nhầm phòng mà thôi, còn lại cô ấy hoàn toàn giống như bác sĩ miêu tả.
Tên kia rất khỏe, hắn ta chọn cách phá cửa xông vào. Cô gái bỏ chạy. Khi nhìn thấy cô gái ngã sấp xuống vì chưa quen với bố cục trong phòng, cô cũng thót tim như bao khán giả khác.
Gã đàn ông ép sát, cô gái thì cứ lùi dần từng bước. Cô tưởng đâu cái kết sẽ rất tồi tệ, nhưng rồi cô gái chạm được vào quyển sách chữ nổi, vung quyển sách dày nặng đó nện mạnh vào đối phương. Thấy gã vẫn lao tới, cô gái cúi người, đánh thêm vài cái nữa cho đến khi hắn ngất đi.
Trong lòng cô dâng trào một niềm vui khôn tả. Cảnh tượng gã đàn ông nằm vật dưới đất khiến những hồi ức từng là ác mộng của cô như được xua tan bằng sự phấn khích. Đến tận khi nước mắt lặng lẽ rơi xuống má cô mới nhận ra mình đã khóc, cô vội đưa tay lau đi.
Lúc cô gái chuẩn bị mở cửa gọi điện thoại, cô lại thấy hoảng sợ lần nữa. Tên đàn ông ấy thật ra rất yếu. Năm đó cô may mắn trốn được vào một căn phòng khác, dù sau đó hắn phá cửa xông vào nhưng lúc ấy cô đã kịp lấy được một chiếc dao rọc giấy. Tên biến thái nhiều lần muốn lừa cô buông dao, cô đã nhạy bén phát hiện được và khiến hắn bị thương. Đáng tiếc là sau cùng hắn vẫn cướp được dao, định làm trò đồi bại với cô. Cô giả vờ đồng ý, xoay người lại vớ lấy quyển sách đánh cho hắn hôn mê bất tỉnh.
Cho nên, người đàn ông đó không phải là thứ để lại ám ảnh tâm lý sâu nhất với cô. So với kẻ giết người hàng loạt thì ba người khi mới là thứ khiến cô mang nặng bóng ma tâm lý.
Cô gái rất nhanh đã nhận ra có điều bất thường ngay khi đứng ở cửa. Nhưng cô ấy không giống cô, bởi vì cô quen biết người đó, thậm chí trước đây còn thường xuyên trò chuyện với hắn ta. Trong hoàn cảnh như thế, cô rất tin tưởng đối phương.
Cô gái ấy cẩn thận ứng đối với bọn chúng, còn cô thì chỉ biết đợi chúng lấy cắp đồ xong rồi rời đi. Nhìn cảnh ấy, cô không khỏi xúc động. Lúc ấy cô không làm giống như cô gái mà nói với chúng rằng có người ở trong phòng, chúng đã lập tức lộ ra nguyên hình. Cô bị trói gô lại ném thẳng lên ghế sofa, trơ mắt nhìn chúng ngang nhiên càn quét khắp phòng như phường trộm cướp thực sự.
Theo dõi cô gái trên màn hình, cô bỗng thấy đó chính là cách mà sau này nghĩ lại cô đã ước mình sẽ làm như vậy. Cô nghĩ, nếu năm đó mình không nói gì, giả vờ như không phát hiện thì liệu kết quả có khác đi không? Biết đâu… cô đã không phải chịu những tổn thương ấy.
Cô có chút kích động, lại có chút chờ mong. Có lẽ mọi chuyện sẽ khác chăng? Nhưng thực tế nhanh chóng tát vào mặt cô, con người đừng nên lý tưởng hóa con đường mà bản thân chưa từng bước qua, bởi có thể nó cũng đầy rẫy bụi gai mà thôi.
Hy vọng của cô bị dập tắt hoàn toàn khi nghe những gì Vương Học Tín nói và thấy những gì hắn làm. Ngay khi vụ trộm sắp hoàn tất, hắn cố tình nói rằng cô gái phát hiện ra bọn chúng rồi nhân lúc bất ngờ ra tay trói cô lại.
Khi nhắc đến chuyện quay video, toàn thân cô run lên vì phẫn nộ. Nước mắt cô tuôn rơi không ngừng, không chỉ vì đau đớn mà còn vì cô cuối cùng cũng hiểu ra rằng tất cả là lỗi của bọn chúng. Dù tình tiết có diễn biến thế nào, bọn chúng cũng chưa từng có ý định buông tha cô.
Cảnh sát đến, đó là tia hy vọng được cứu thoát duy nhất trong cái hoàn cảnh địa ngục ấy. Cô gái kia không hề chống cự, thậm chí còn giả vờ phối hợp bọn chúng. Cô trêu đùa bọn chúng trước mặt cảnh sát. Đến lần xâm hại tiếp theo, cô không chút do dự đánh ngất Vương Học Tín, kẻ được gọi là “anh Vương”.
Hồi đó, khi cảnh sát đến, cô kích động đến mức muốn lập tức cầu cứu và tố cáo chúng, nhưng bọn chúng đâu cho cô cơ hội. Chúng nhanh chóng đánh ngất cô, giả vờ như cô đang ngủ trên ghế sofa. Trần Tinh nói với cảnh sát rằng cô ta là người giúp việc của cô, còn cô đang ngủ say nên đã lừa gạt được cảnh sát. Cô bị Vương Học Tín xâm hại và quay lại video.
Trong lúc bọn chúng cãi nhau vì chia chác, cô chỉ biết ngồi ngây người bên mép giường, bất lực nhìn tất cả diễn ra trước mắt. Trần Tinh thừa lúc hai tên kia đang dọn đồ định lén ôm của chạy trốn. Và rồi cơn ác mộng khủng khiếp nhất bắt đầu chỉ vì hành động đó.
Trần Tinh vừa ra cửa thì đụng trúng tên sát nhân, cô ta bị kéo ngược trở lại và sát hại dã man. Vương Học Tín và Triệu Xương Đức cũng bị giết ngay tại phòng khách khi cố gắng chống cự.
Sau khi hồi tưởng lại mọi chuyện và nhìn thấy Vương Học Tín bị đánh ngất, Triệu Xương Đức bị đẩy đập đầu vào thành bồn tắm mà chết, lần đầu tiên cô cảm thấy hả hê. Lúc này cô mới hiểu cô gái đó cố tình làm vậy. Trong lòng cô bỗng dâng lên một niềm phấn khích mơ hồ, như thể cô gái ấy là một phiên bản khác của chính cô trong thế giới song song, và người ấy đã thay cô thực hiện tất cả những điều cô hằng khao khát, đó là bảo vệ bản thân.
Khi cô gái trốn vào tủ quần áo, cô đã run lên vì sợ hãi, cảm giác y hệt như năm đó khi cô núp dưới gầm giường, nghe thấy tiếng đánh nhau và tiếng hét thảm ngoài phòng khách. Cô chưa từng nghĩ đêm đó ngôi nhà của cô lại nghênh đón thảm kịch kinh hoàng đến thế.
Nhưng đồng thời, cô cũng vô cùng khâm phục cô gái ấy, một người vừa dũng cảm vừa mưu trí. Cô ấy không bao giờ nghĩ đến việc trốn tránh mà ngay từ đầu đã tính sẵn cách phản kháng. Cô ấy đã ý thức được nếu không tự cứu lấy mình thì chắc chắn sẽ bị giết, còn cô chỉ biết trốn dưới gầm giường, toàn thân cứng đờ vì sợ, đến cả thở mạnh cũng không dám vì sợ con quỷ đó sẽ phát hiện ra.
Cô gái ấy thật sự rất dũng cảm, cô ấy khiến cô cảm thấy lâng lâng vui sướng như mộng tưởng của mình đã được thực hiện. Biết bao lần trong đầu cô từng tưởng tượng rằng nếu năm đó mình phản kháng thì liệu kết quả có gì thay đổi không? Cô uống nước cũng không dám rời mắt khỏi hành động của cô gái, thậm chí không dám thở mạnh. Bởi vì cô quá rõ cái cảm giác tê dại và đau đớn khi bị phát hiện ra, nên cô rất lo, rất sợ… sợ cô gái ấy rồi cũng sẽ phải chịu đựng như mình.
May thay, mọi chuyện với cô gái diễn ra rất thuận lợi. Cô ấy trốn được vào trong ngăn tủ, kiên nhẫn chờ thời cơ. Khi bị phát hiện cô ấy cũng kịp thời ngắt cầu dao điện.
Cô cho rằng cô gái sẽ chọn bỏ chạy giống như mình đã làm. Ngày đó, khi tên sát nhân giết người xong rồi vào phòng ngủ phụ để nghỉ, cô đã lập tức tìm cách trốn ra. Không giống như cô gái bị phát hiện vì video bị quay lại, cô thì sau một hồi suy nghĩ mới nhớ ra là phòng ngủ phụ có treo rất nhiều ảnh của mình. Nếu kẻ đó không chú ý thì không sao, nhưng nếu hắn nhận ra chủ nhà không phải một trong bốn người kia thì chắc chắn sẽ quay lại tìm.
Quả nhiên, đúng lúc cô vừa đi đến cửa ra vào, tên sát nhân đã phát hiện ra còn có người khác trong nhà nên lập tức bắt đầu lục soát. Do bị mù, cô đã giẫm lên máu của những xác chết trong phòng khách mà không hề hay biết và để lộ dấu vết. Tuy nhiên cô đã đưa ra một quyết định giống như cô gái kia, đó là khi phát hiện không kịp chạy thoát thì cô đã kịp chạy vào phòng bếp lấy dao.
Tên giết người nhanh chóng phát hiện ra cô. Nghĩ đến đây, vẻ đau đớn lại hiện rõ trên gương mặt cô.
Cô gái ấy cũng cầm dao, nhưng cô ấy đã tắt đèn khiến tên sát nhân cũng phải chìm vào bóng tối giống như mình, tạo nên thế cân bằng mong manh. Cô vẫn không trốn tránh mà chọn đối đầu trực diện, bởi vì đầu óc cô ấy vô cùng tỉnh táo, hiểu rằng đã không có đường lui.
Cô cũng từng đối đầu với tên sát nhân. Khác ở chỗ là cuộc đối đầu của cô là một cuộc giằng co không có cơ may chiến thắng. Tên đó trêu chọc cô như trêu chọc một con mèo, hắn cố tình tạo ra tiếng động khiến cô hoảng sợ để xem cô luống cuống phản ứng. Hai tay cô cầm dao không ngừng đâm về phía có âm thanh, cố gắng làm đối phương bị thương. Mãi cho đến khi thoát được hiểm cảnh, cô mới nhận ra rằng sự phản kháng của mình trong mắt kẻ giết người thật sự nực cười đến mức nào.
Nhìn Diệp Tang Tang dứt khoát vung dao, hành động đầy quyết đoán và mạnh mẽ, nước mắt cô lại trào ra không ngừng. Cô giơ tay lau nước mắt nhưng vẫn không thể ngăn được. Đây chính là phản ứng lý tưởng nhất mà cô từng mường tượng trong đầu suốt nhiều năm qua, nó trở thành tâm ma trong lòng cô.
Cô nhìn Diệp Tang Tang ra tay mà lo lắng đến phát hoảng khi cô ấy suýt nữa bị tên giết người giết chết. Cô còn nghĩ, cho dù cô gái ấy có chết thì cô cũng không còn gì hối tiếc nữa. Nhưng không, cô thấy được ánh mắt kiên định của cô gái.
Quả cầu trong tay cô gái rơi xuống đất, một tiếng hét thảm vang lên. Mọi thứ trước mắt như chậm lại, cô gái siết chặt con dao, tên sát nhân lao thẳng tới. Khoảnh khắc lưỡi dao đâm vào bụng hắn, trái tim luôn căng thẳng trong lồng ngực cô bỗng thả lỏng hoàn toàn.
Kẻ giết người đã chết.
Cô đưa tay vuốt ve vết sẹo dài từ mặt kéo xuống cổ. Những vết không chạm tới là vết sẹo ở vai và cả vết thương đâm xuyên qua ổ bụng. Cảm giác khốn khổ giữa ranh giới sinh tử bỗng dưng tan biến sạch sẽ trong giây phút chứng kiến tên sát nhân chết trước mắt mình, thay vào đó là một cảm giác ấm áp dâng trào.
Tâm ma của cô hoàn toàn tiêu tán tại giờ khắc này. Trong chớp mắt, cơn ác mộng bao năm của cô tan biến. Cô ôm mặt khóc, không chút kiêng dè gì mà gào khóc.
Thì ra điều cô luôn canh cánh trong lòng đến nỗi sinh bệnh là vì cô vẫn luôn trách móc chính mình sao? Bóng ma tâm lý của cô là hy vọng có một ngày, nếu có thể, cô muốn tận mắt chứng kiến kẻ đó chết ngay trước mặt mình sao?
Cô vừa khóc vừa cười như một kẻ điên nhưng chưa bao giờ cảm thấy sáng suốt và thoải mái đến thế.
Cô nhìn cô gái ấy giết chết tên sát nhân, từng bước từng bước đi ra khỏi căn phòng như thể đang nhìn thấy chính mình năm xưa.
Cô không hề may mắn hơn người khác, cô chỉ là mạng lớn hơn họ mà thôi. Tên sát nhân tưởng cô đã chết nên mới quay về phòng nghỉ ngơi. Không rõ bao lâu sau cô mới tỉnh lại, bản năng sinh tồn khiến cô bò qua những xác người, lần mở cửa rón rén bò ra ngoài. Tầng mười hai quá cao, cô biết mình không thể bò xuống được bèn liều mình bấm nút thang máy rồi lết ra cầu thang. Một lúc sau cảnh sát mới phát hiện ra cô. Khi đó cô gắng gượng không để mình ngất đi, mãi đến lúc thấy được cảnh phục mới dám ngất lịm.
Cô gái kia rời khỏi trò chơi, cô cũng lập tức hẹn gặp bác sĩ tâm lý. Qua một loạt kiểm tra, ngay cả bác sĩ cũng ngỡ ngàng trước trạng thái hiện tại của cô. Bác sĩ nói cô giống như một thân cây khô héo, trong chớp mắt lại đâm chồi nảy lộc, trở thành một cái cây nhỏ tràn đầy sức sống. Lần đầu tiên, cô thật sự mở lòng, kể hết những gì mình đã trải qua cho bác sĩ.
Bác sĩ tâm lý chúc mừng cô. Bà nói với cô rằng cô đã hoàn toàn tháo bỏ nút thắt trong lòng. Một khi gỡ được, mọi thứ sẽ tan thành mây khói, cô không còn bị quá khứ trói buộc nữa. Cô đã hoàn toàn khỏi bệnh.
Cô gật đầu, tạm biệt bác sĩ rồi về nhà. Cô nghĩ mình nên cảm ơn cô gái kia.
Khi cô gái ấy livestream trở lại, cô thấy được sự phản kích của cô gái, phản kích lại tất cả nguồn cơn khiến cô phải thống khổ, đưa “em trai em gái” kia vào tù, giành lại tất cả những gì thuộc về cô.
Trong lòng cô càng thêm xúc động. Cô muốn nghiêm túc nói với cô ấy rằng cô cũng đã kiên cường vượt qua tất cả. Nhờ cô ấy hoàn thành phó bản trong trò chơi mà bệnh tâm lý cô đã được chữa khỏi, cô còn nhận được sự giúp đỡ từ người tốt bụng mà lấy lại được ánh sáng trong cuộc đời.
Cô xem livestream bằng máy tính, tay cô đặt trên bàn phím run rẩy, trịnh trọng gõ từng chữ. Nước mắt cô lại rơi, nhưng lần này là những giọt nước mắt của niềm vui. Rất nhanh, cô ấn phím enter gửi đi một đoạn bình luận thật dài, cũng là dòng đầu tiên cô để lại từ khi bước vào phòng livestream. Cô không nghĩ đối phương sẽ thấy được, thậm chí bình luận ấy có thể bị chôn vùi giữa muôn vàn bình luận bay đầy màn hình khác, nhưng cô vẫn viết. Dù cho không ai nhìn thấy.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, siêu trí tuệ đã phát hiện ra cô và ghim dòng bình luận ấy lên đầu, dùng hiệu ứng quà tặng tô khung nổi bật nó lên. Nhiều người trong phòng livestream nhìn thấy, cô gái tên là Diệp Tang Tang cũng nhìn thấy.
Cô gái đọc xong bình luận, lặng đi một lúc rồi nở nụ cười dịu dàng với cô, nói: “Chúc chị sau này sống thật vui vẻ nhé!”
Cô đặt tay lên bàn phím, gõ ra hai chữ: “Sẽ mà.”
Còn hai chữ “cảm ơn” cô chỉ nói trong lòng.
Xem xong, cô rời khỏi phòng livestream, chú chó trị liệu lao đến bên cô. Cô ngồi xuống ôm nó vào lòng, nở một nụ cười rạng rỡ chưa từng có.
Sau này câu chuyện ấy lên cả top tìm kiếm, nhưng cô đã không còn bận tâm nữa. Cô muốn đi du lịch. Bấy lâu nay cô bị giam cầm trong một thế giới chật hẹp, giờ là lúc nên ra ngoài ngắm nhìn thế giới bao la rộng lớn ngoài kia. Bây giờ cô là một phú bà vừa có tiền vừa nhàn rỗi rồi.
Diệp Tang Tang nói xong câu đó rồi cũng offline. Khi thấy chuyện này lên hot search, cô bấm vào xem vụ án thật ngoài đời và cảm thấy kết quả cũng tạm hài lòng.
Dũng cảm là điều mà mỗi người đều nên có.
Diệp Tang Tang trầm ngâm một lát rồi ngồi dậy, tự mình chuyển người qua xe lăn. Có lẽ vì thấy cô đã đăng xuất, bác sĩ mới cũng bước vào. Bác sĩ là một phụ nữ trung niên đầy tinh thần và sức sống, đó là ấn tượng đầu tiên của Diệp Tang Tang về bà.
Bà ấy đứng cạnh giường, cúi đầu đọc hồ sơ bệnh án của cô rất cẩn thận. Trong ánh mắt không hề có sự chiếm hữu dính nhớp khiến cô phiền chán hay ánh nhìn ép buộc người khác phải nghe theo.
Có vài người đúng là như vậy, rõ ràng ngay cả bản thân mình cũng không phải người bình thường mà còn làm bác sĩ khoa tâm thần. Thật là châm chọc.
Diệp Tang Tang kiên nhẫn hơn đôi chút, nhìn bà lật đến trang cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của bà và bảng tên trước ngực.
Trương Tĩnh Duyệt, một cái tên nghe rất êm tai.
“Bệnh án gần đây của cô đã ổn định hơn nhiều so với trước kia rồi,” bác sĩ Trương đóng bệnh án lại, nhìn cô nói, “Một bệnh nhân rối loạn nhân cách chống đối xã hội, có xuất hiện ảo giác, cảm xúc lãnh đạm mà có được tiến triển như vậy là rất tốt rồi. Là do liệu pháp điều trị tâm lý kết hợp thuốc trước đây đã phát huy tác dụng sao? Sao lại muốn đổi bác sĩ?”
Diệp Tang Tang nhìn bà:
“Có lẽ không phải là có hiệu quả, mà là vì bản thân tôi vốn dĩ chẳng nghiêm trọng đến vậy thì sao?”
Bác sĩ Trương nhìn Diệp Tang Tang, trầm tư giây lát rồi đáp:
“Nhưng trước đó cô từng cố tình gây thương tích cho người khác. Lời cô nói, tôi khó mà tin được. Thực ra, sau khi tiếp nhận trường hợp của cô, tôi đã xem toàn bộ video cô chơi game, bao gồm cả phó bản ‘Trốn thoát’.”
Diệp Tang Tang hơi ngạc nhiên nhìn bà, sự quan tâm đối với người bệnh này vượt ngoài dự đoán của cô.
Bác sĩ Trương cười khẽ, nói:
“Đừng ngạc nhiên, tôi là thế hệ 9X, sống đúng thời kỳ bùng nổ video ngắn trên mạng nên khả năng tiếp thu rất tốt.”
“Vậy bà đánh giá tình trạng của tôi trong game như thế nào?” Cô tò mò hỏi.
Bác sĩ Trương suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Dựa theo phân tích của tôi về cô, thực ra cô đã có khả năng tự kiểm soát khá tốt, khả năng thích nghi với xã hội cũng rất ổn.”
“Bà không thấy việc giết người rất máu me sao? Rõ ràng là có thể thấy được mặt bạo lực của tôi mà?” Diệp Tang Tang hỏi tiếp.
Bác sĩ Trương khẽ lắc đầu: “Tôi cảm thấy cách nghĩ của cô là đúng. Trò chơi thực tế ảo này rất phù hợp cho quá trình hồi phục của cô. Chỉ là tôi mong cô nên kết hợp nghỉ ngơi hợp lý, tiếp tục điều trị ở bệnh viện thêm một thời gian để xác nhận tinh thần đã ổn định.”
Trong tình huống căng thẳng như ở phó bản mà không phát điên thì đã là bình thường lắm rồi. Lý trí, tự kiểm soát, trạng thái tinh thần ổn định, như vậy cô đã đủ điều kiện xuất viện.
Diệp Tang Tang nhìn đối phương chằm chằm, thầm nghĩ vị bác sĩ này quả thật rất nhạy bén. Bà ấy đã nhận ra rằng việc cô chơi trò chơi thực tế ảo này là một cách cô đối diện với nội tâm của mình để hiểu rõ cảm xúc, học cách xử lý bằng lý trí và kiểm soát bản thân.
Bác sĩ Trương mỉm cười:
“Thuốc vẫn phải tiếp tục uống. Đầu tiên, cô phải thừa nhận là mình có bệnh. Bệnh về đầu óc là thứ cần được chữa trị nhất, không thì vừa hại mình vừa hại người.”
“Được.”
Diệp Tang Tang gật đầu đồng ý.
Bác sĩ Trương rời đi, Diệp Tang Tang cũng chẳng phản bác., bởi vì hoàn toàn không cần thiết. Cô chưa từng làm hại ai, trong đời thực, cô thậm chí chưa từng phá hủy một tổ kiến. Tất nhiên, đánh Diệp Triết thì không tính, đó là tự vệ. Tuy nhiên đúng là có một điều cô nên làm, đó là nghỉ ngơi hợp lý hơn. Cô không mệt nhưng có khả năng khán giá sẽ mệt.
Cô lấy một quyển sách, ngón tay khẽ vuốt trang bìa rồi mở ra, tiếp tục các hoạt động thường ngày của mình. Cô bắt đầu thấy chán với hoàn cảnh hiện tại, không biết bao giờ luật sư mới giúp cô có cơ hội ra ngoài, cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.
Sau khi nghỉ một ngày, Diệp Tang Tang mới chậm rì rì mà đăng nhập lại.
[ Chẳng lẽ là chị Tang bị phó bản trước dọa sợ nên mới nghỉ ngơi một ngày à? ]
[ Không giống, chị vợ của tôi có biết sợ là cái gì đâu, gzít người còn không sợ. Chắc là do quá mệt mỏi thôi ]
[ Hoan nghênh chị Tang! Mở phó bản, mở phó bản! ]
Ánh mắt Diệp Tang Tang lướt qua những dòng bình luận, ăn ngay nói thẳng:
“Nghỉ ngơi là vì suy nghĩ cho mọi người, để mọi người ngủ một giấc ngon lành, không phải thức khuya căng thẳng theo tôi.”
[ Người khác nói câu này tôi còn cảm thấy là làm ra vẻ, chị Tang nói thì tôi tin. Cô ấy thật sự quá mạnh! ]
[ Đừng đỡ tôi, tôi vẫn còn thức được! ]
[ Không sao, thức không nổi thì chúng ta lăn thẳng vào viện thôi, hahaha! ]
Diệp Tang Tang không nói gì thêm, cô tìm lại phó bản mà mình đã chọn từ hôm trước, xem sơ qua phần giới thiệu rồi bấm “Bắt đầu phó bản”.
Cô tỉnh lại trên một chiếc giường lớn, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra thân phận hiện tại của mình. Trên người cô mặc một bộ đồ ngủ kẻ xanh viền cổ Peter Pan, tạm chưa rõ thân phận.
Cô liếc đồng hồ ở cạnh, bây giờ khoảng bảy giờ rưỡi sáng. Cô bước vào nhà vệ sinh, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt người trong gương. Đó là một người phụ nữ có khuôn mặt thanh tú, từ vết chân chim ở khóe mắt và những nếp gấp ở nhăn có thể đoán tuổi chừng 33, 34 tuổi, mái tóc ngắn chỉ vừa đủ buộc tạm bằng dây chun. Kiểu tóc này… nhìn rất quen.
[ Đoán xem, lần này là thân phận gì đây! ]
[ AI từ từ đã, tôi đoán là nạn nhân ]
[ Có khi là tội phạm! Lần trước hệ thống random là Tội phạm → Điều tra viên → Nạn nhân. Nếu theo vòng, lần này chắc là tội phạm! ]
Trong phòng livestream, khán giả vô cùng hào hứng đoán mò, siêu trí tuệ cũng không tuyên bố đáp án ngay mà chờ mọi người đoán xong mới thông báo.
Diệp Tang Tang nhìn dòng chữ đen hiện lên trên gương, hơi giật mình.
“Nhân viên điều tra?” Cô khẽ nói.
Có vẻ như hệ thống đúng là random thật.
Con chữ trước mắt tan ra trong không khí như sương khói, Diệp Tang Tang rửa mặt rồi ra ngoài, mở tủ quần áo ra xem, bên trong là một bộ đồng phục. Cô lấy ra mặc chỉnh tề.
[ Xin chào người chơi, ngài đã tiến vào trò chơi, vui lòng tuân thủ quy tắc trò chơi, bắt đầu phó bản “Một bức thư”. ]
[ Thân phận của ngài: Điều tra viên ]
[ Nhiệm vụ của phó bản: tìm ra sự thật và kết thúc vụ án. ]
Tiếp đó, hệ thống gửi cho cô thông tin cá nhân của nhân vật, bao gồm quan hệ gia đình, đồng nghiệp và cả quan hệ tình cảm. Khi thấy mục cuối cùng, đôi tay đang cài cúc áo của Diệp Tang Tang hơi khựng lại.
“Người yêu”, đây là mối quan hệ mà cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Cô phải đối xử với đối phương thế nào đây? Nhưng mà có vẻ như hai người không sống chung, hẳn mới chỉ ở giai đoạn bắt đầu mối quan hệ thôi, chắc vẫn ổn chứ nhỉ?
Cô ra cửa, dắt xe đạp từ dưới gầm cầu thang ra đạp theo chỉ dẫn trong trò chơi đến nơi làm việc.
Nhân vật lần này là nữ cảnh sát hình sự tên Uông Lam, năm nay 30 tuổi. Có lẽ do thường xuyên làm việc với giờ giấc thất thường nên trông già hơn tuổi, khiến Diệp Tang Tang đoán nhầm.
Trên đường có rất nhiều người cũng đạp xe đi làm, tuy rằng cũng có ô tô nhưng rõ ràng không có nhiều như đời sau.
[ Haha, 2007! Tôi sinh đúng năm này! ]
[ Oa, hoành tráng quá! Thì ra ngày xưa các bố mẹ đi làm như thế này! ]
[ Kỳ diệu thật, cảm giác như xuyên không sang thế giới khác vậy. Sau này chắc Tinh Hoàn sẽ tung ra thêm game thực tế ảo với nhiều chủ đề khác nữa chứ! ]
Khán giả vừa xem vừa trầm trồ, vì so với những phó bản trước, cảnh tượng lần này sống động và đời thường hơn hẳn. Tiếng chuông xe đạp leng keng, ánh bình minh chiếu lên khuôn mặt mỗi người, ai nấy đều có biểu cảm riêng. Khi xe của Diệp Tang Tang lướt nhanh qua những quán ăn sáng, những người xếp hàng vội vàng mua và bán bánh bao đều chân thật đến khó tin. Cái danh xưng “thế giới thứ hai” quả là danh bất hư truyền. Càng là hoàn cảnh bình thường càng có thể khiến người ta hướng tới.
Diệp Tang Tang ghé vào một quán bán quẩy và sữa đậu nành, mua xong treo lên xe đạp rồi tiếp tục đạp đến đơn vị. Đến nơi, cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, đại khái đã phân biệt được đồng nghiệp ai với ai. Khi ấy mới hơn tám giờ mười, vẫn còn hơn mười phút để ăn sáng. Diệp Tang Tang bước đến chỗ làm của mình, đặt đồ xuống bàn rồi thong thả ăn. Ăn xong, cô bỏ rác vào thùng. Mọi người bắt đầu dọn vệ sinh, thứ hai là ngày tổng vệ sinh của đơn vị. Sau khi phân công, Diệp Tang Tang “vinh dự” nhận nhiệm vụ lau bàn.
Dọn dẹp xong, mọi người trở lại chỗ ngồi của mình, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu làm việc.
Uông lam không giống như nữ cảnh sát thực tập lần trước Diệp Tang Tang vào vai, cô là một cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm. Cho nên lần này đến lượt cô được giao nhiệm vụ hướng dẫn cảnh sát mới.
Trong tay họ có một vụ cướp, nghi phạm cầm hung khí xông vào tiệm vàng, đập phá rồi cướp tài sản. Hung thủ đã bị bắt, việc của họ bây giờ là tiến hành thẩm vấn, lấy đầy đủ lời khai để hoàn tất hồ sơ kết án.
Diệp Tang Tang dẫn người bước vào phòng thẩm vấn, nghi phạm thoạt nhìn có vẻ thật thà chất phác. Cô ngồi xuống, vào thẳng vấn đề: “ Nói đi, lúc đó anh gây án thế nào?”
Ánh mắt của cô mang theo sự dò xét, khí thế mạnh mẽ. Bên cạnh, cậu cảnh sát mới nơm nóp lo sợ, ngồi như học sinh tiểu học cẩn thận ghi chép.
“Thế nào lại là đàn bà?” Tên cướp rung rung chân, nói giọng đầy khinh bỉ.
Diệp Tang Tang vừa xem xong toàn bộ hồ sơ, cô không hề nổi giận trước lời lẽ của hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Anh có biết hành vi phạm tội của mình có thể bị phán 10 năm tù không?”
Tên cướp liếc cô một cái, không đáp.
Diệp Tang Tang đứng lên: “Không muốn hợp tác chứ gì? Tôi tin là anh bạn của anh ở phòng bên cũng có mẹ già cần nuôi, sẽ sẵn lòng phối hợp với chúng tôi thành khẩn khai báo để được giảm một hai năm tù, sớm về nhà đoàn tụ với gia đình.”
Cô không nhiều lời, nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Cậu cảnh sát mới hoảng hốt đứng bật dậy, lật đật đi theo.
Tên cướp cứ nghĩ cô chỉ hù dọa thôi, thấy cô đã mở cửa bước ra quá nửa người, hắn mới luống cuống: “Thật à? Vậy tôi nói… tôi nói! Đừng tìm thằng ở phòng bên!”
Diệp Tang Tang quay lại, nhìn hắn từ trên xuống:
“Thành thật ngay từ đầu có phải tốt không. Nào, khai báo rõ ràng đã phạm tội như thế nào đi.”
Cô thong dong ngồi trở lại ghế, bắt đầu hỏi kỹ từng chi tiết. Một tiếng sau, cô đứng dậy rời khỏi phòng. Tang vật đã tìm được, hung thủ đã nhận tội, phần còn lại giao cho các đồng đội khác trong tổ xử lý.
Thời xưa tình hình trị an không tốt, án hình sự liên tiếp xảy ra nên Diệp Tang Tang gần như không có thời gian nghỉ, lập tức lại lên đường tới hiện trường vụ tiếp theo.
“Lần này nạn nhân là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám, cũng khá nổi tiếng trong giới. Em đi ngang quầy báo từng thấy sách của anh ta. Không hiểu sao lại chết trong nhà vô duyên vô cớ thế này.” Cậu cảnh sát mới tên Dương Hạo, tranh thủ lúc xuống xe nói cho Diệp Tang Tang tình huống của người chết.
Diệp Tang Tang liếc sang:
“Chết thế nào?”
“Bước đầu xác định bị vật tày đập vào đầu mà chết. Pháp y đang khám nghiệm hiện trường.” Cậu vừa nói vừa đeo găng tay trắng chuẩn bị vào nhà.
Diệp Tang Tang gật đầu, vén dây cảnh giới màu vàng lên bước vào hiện trường.
Đây là một căn biệt thự trang hoàng khá hoa lệ, trong phòng treo rất nhiều tranh, dưới sàn nhiều chỗ trải những tấm thảm sẫm màu có hoa văn phức tạp.
Cô tiến vào phòng khách, nhìn bốn quanh bốn phía không thấy có dấu vết đánh nhau.
Nạn nhân tử vong ở thư phòng. Cô và Dương Hạo đi vào, thấy thi thể nằm sấp trên sàn, đầu hướng về phía cửa, vũng máu loang ra nhuộm thẫm cả mảng thảm đỏ dưới đầu khiến nó biến thành màu đen sẫm.
Cô nhìn pháp y chụp ảnh, cúi xuống quan sát, hung khí là một vật tròn, lực ra tay của hung thủ rất mạnh và chỉ đánh đúng một lần.
Một đòn đã chết, vị tác giả này có chút “giòn”.
Dương Hạo đeo khẩu trang, giọng ồm ồm hỏi:
“Chị, cái gì đập chết vậy?”
“Tìm xem, có thể vẫn còn trong phòng.” Diệp Tang Tang đáp.
Nếu chỉ một đòn chí mạng, nhiều khả năng hung thủ không phải có ý định từ trước. Trong tình huống không cố ý giết người, rất nhiều hung thủ sẽ hoảng loạn bỏ luôn công cụ gây án tại chỗ. Tuy nhiên cũng không thể loại trừ trường hợp sau khi hung thủ hoàn hồn, một lần nữa quay về hiện trường lấy hung khí đi. Tìm vẫn hơn không.
Dương Hạo nghe vậy thì nhanh chóng đứng dậy tìm kiếm.
Diệp Tang Tang lắc đầu, Dương Hạo rõ ràng là sợ nhìn thấy thi thể nên vừa nghe thấy có nhiệm vụ khác là cướp làm ngay. Mà thôi không sao, sớm hay muộn rồi cũng quen thôi.
Thấy pháp y đang bận, cô bước sang xem xét các khu vực khác của căn phòng. Có chi tiết tưởng chừng không quan trọng đôi khi lại là mấu chốt phá án.
Thư phòng của người đàn ông này nằm sát vườn hoa, đẩy cửa sổ ra một chút là có thể nhìn thấy khu vườn với muôn hoa khoe sắc. Trên bàn đặt rất nhiều đồ trang trí, đèn bàn, cùng với sách vở, giấy bút.
Năm 2007 đa phần mọi người vẫn dùng sách giấy, sách điện tử dù đã manh nha nhưng chưa phổ biến như mười năm sau. Cô cầm lên một quyển sách, trang bìa màu đen in hình khu rừng u tối, giữa đường lờ mờ có một bóng người trông khá rợn. Trên bàn còn mấy quyển khác, bút danh “Sao Băng” xuất hiện nhiều lần, hẳn là bút danh của nạn nhân. Cô lật vài trang, quyết định mang về xem kỹ hơn, sau đó tiếp tục rà soát bàn và kệ sách chiếm trọn bức tường bên cạnh.
Diệp Tang Tang xem rất kỹ, vì khả năng cao hung thủ quen biết nạn nhân. Bất chợt, giữa khe sách, một tờ giấy kẻ ô đã ố vàng lọt vào tầm mắt cô. Cô cúi người rút ra, nét chữ ngay ngắn hiện ra trước mắt.
“Xin chào, đó là bản thảo của chồng tôi, có thể đưa cho tôi được không?”
Trong lúc cô còn đang xem, một giọng nữ mang ý vị thành thục xen lẫn đau buồn vang lên phía sau.
“Cái này sao?” Diệp Tang Tang quay lại, giơ tờ giấy trong tay lên hỏi lại.
Người phụ nữ mặc váy ngủ, trên mặt còn vệt nước mắt khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô định bước tới.
Diệp Tang Tang đi ra ngoài, nhưng ngay khi tay đối phương sắp chạm vào tờ giấy, cô liền rụt tay lại: “Xin lỗi, tạm thời tôi không thể đưa cho chị. Cái chết của chồng chị chúng tôi vẫn đang điều tra, bản thảo này có thể cũng là một manh mối, phải mang về đồn công an.”
“Chị yên tâm, chúng tôi sẽ không để nó bị thất lạc, nội dung cũng tuyệt đối không bị tiết lộ.”
Đón ánh mắt không cam lòng của người phụ nữ, Diệp Tang Tang cất tờ giấy đi, tỏ ý an ủi đối phương.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY