Tác giả: Phong Sắc Thanh Thanh (trải nghiệm được tác giả kể lại)
Edit: calinh
Lúc học đại học tôi có một người bạn thân, một hôm nhân lúc rảnh rỗi, chúng tôi ngồi nói chuyện trong ký túc xá, chẳng hiểu sao lại nói đến chuyện ma.
Bạn tôi kể cho tôi nghe câu chuyện cô ấy gặp phải cô bé có khả năng thông linh, là chuyện cô ấy thực sự trải qua, bình thường cô ấy còn không dám đề cập đến, chỉ là tôi năn nỉ dữ quá cô ấy mới kể cho tôi nghe.
Sau đây tôi sẽ kể chi tiết cho mọi người nghe:
Lúc bạn tôi học tiểu học có ngồi cùng bàn với một cô bé, hai người thường cùng học tập và chơi với nhau.
Nhưng cô bé này rất kỳ quái, thường kể cho bạn tôi nghe những câu chuyện kỳ lạ.
Để thuận tiện cho việc tự thuật, tôi sẽ gọi tắt tên của bạn tôi là Tiểu Ninh, còn tên của cô bé kia là Tiểu Linh.
Bố mẹ của Tiểu Linh là thầy tướng chuyên đoán mệnh cho người ta, lúc ấy điều kiện nhà họ rất khó khăn, nhà ở cũ kỹ, chỉ có một gian bên lề đường, xung quanh không có lấy một người hàng xóm. Bây giờ nghĩ lại thì nơi đó phong thủy rất kém.
Bố mẹ Tiểu Linh ban ngày ra ngoài đi làm, khóa Tiểu Linh ở trong nhà một mình. Tiểu Linh bé nhỏ mới ba bốn tuổi thường xuyên nhìn thấy trên xà nhà của nhà mình có một cô gái treo ở phía trên.
Cô gái đó tóc dài xõa vai, mặt mũi dữ tợn. Tiểu Linh rất sợ hãi, chờ bố mẹ về liền chỉ vào xà nhà cho bố nhìn, hỏi bố vì sao lại có cô nào ở trên kia ?
Mỗi lần bố Tiểu Linh đều nói với cô bé rằng cô đó sẽ không hại con, cô chỉ muốn chơi với con thôi.
Tiểu Linh tin là thật, về sau không còn cảm thấy kinh ngạc, thực sự tưởng rằng thứ đó đang đùa với mình. (Mé trẻ con dễ tin thật)
Về sau gia đình Tiểu Linh chuyển tới nhà lầu, đây là một căn chung cư cũ, bố của Tiểu Linh mua được với giá rất thấp.
Những chuyện xảy ra tiếp theo chứng minh rằng không tự dưng mà có chuyện tốt như vậy.
Ban đầu người một nhà ở thấy vẫn bình thường, sau đó có một ngày, nửa đêm Tiểu Linh vào nhà vệ sinh, phát hiện có một bà lão đang ngồi trên bồn cầu. Tiểu Linh cũng không sợ, kể chuyện này cho bố mẹ nghe.
Bố mẹ Tiểu Linh liên lạc với chủ cũ để hỏi thì mới biết được là trước đây mẹ của chủ nhà ở cùng bọn họ trong căn nhà này.
Đến lúc bà lão mất, tám phần là không biết là mình đã chết rồi, cho nên vẫn sinh hoạt như bình thường, linh hồn du đãng bất diệt trong căn phòng. Chủ nhà cũ và vợ không thể chịu đựng được tinh thần tra tấn, cuối cùng quyết định lấy giá rẻ để bán tháo căn nhà này đi.
Bố Linh cảm thấy căn nhà này thật sự quá rẻ, không đành lòng từ bỏ, bèn mời người đến làm pháp sự siêu độ vong linh.
Sau khi làm pháp sự Tiểu Linh không còn nhìn thấy bà lão nữa, nhưng căn phòng này vẫn rất u ám, đặc biệt là vì nó có một hành lang dài.
Đèn ở hành lang này luôn bị hỏng, có đổi bóng đèn hay đổi dây đều không sửa được. Về sau cảm thấy không ảnh hưởng đến sinh hoạt nên cũng không sửa nữa.
Khi Tiểu Linh học tiểu học, do tính cách âm u, lại hay lẩm bẩm nói chuyện một mình nên quan hệ với các bạn học không tốt. Chỉ có mình bạn tôi là Tiểu Ninh có thể chơi được với Tiểu Linh,vì bạn tôi hiền lành tốt bụng, đối với ai cũng tốt.
Tiểu Linh sẽ kể cho Tiểu Ninh nghe những chuyện kỳ quái mình gặp phải, Tiểu Ninh nghe nhưng trong lòng không tin là thật.
Có một lần Tiểu Linh mời Tiểu Ninh về nhà cô cùng làm bài tập, Tiểu Ninh nhanh chóng đồng ý.
Khi đến nơi, vừa bước vào hành lang dài Tiểu Ninh đã cảm thấy rất u ám và tối tăm, mới hỏi vì sao không bật đèn.
Tiểu Linh nói, nếu bật đèn thì những người kia sẽ không ở đây được nữa.
Tiểu Ninh cảm thấy kỳ quái hỏi: “Ai cơ?”
Tiểu Linh cười ranh mãnh: “Mấy người trần mắt thịt như các cậu không nhìn thấy được họ đâu, chỉ có tớ mới có thể nhìn thấy.” Nói xong ra vẻ đắc ý lắm.
Tiểu Ninh nghĩ thầm, lại bắt đầu bịa chuyện rồi, cũng không để ý.
Tiểu Linh để cặp sách xuống, cùng làm bài tập ở bàn trà ngoài phòng khách với Tiểu Ninh, đang viết, Tiểu Linh đột nhiên nói với Tiểu Ninh: “Cậu biết không, phía sau cậu có một người đấy.”
Tiểu Ninh giật nảy mình, quay đầu nhìn lại thì không thấy ai, tức giận nói: “Cậu mà còn làm tớ sợ nữa là tớ về nhà đấy.”
Tiểu Linh nói: “Thật, tớ không lừa cậu, từ nhỏ tớ đã có thể nhìn thấy. Lúc đầu tớ còn tưởng mọi người ai cũng giống như tớ, sau này lớn lên mới biết tớ đặc biệt như vậy.”
Tiểu Ninh nói: “Không phải là cậu gặp ảo giác đấy chứ?”
Tiểu Linh nói: “Biết ngay là cậu không tin mà. Cậu biết không, trên thế giới này tồn tại linh hồn. Mấy năm nay, mỗi tối chờ bố mẹ tớ vừa đi ngủ tớ sẽ khóa cửa phòng lại, bắt đầu ngồi thiền tu luyện.”
Tiểu Ninh hỏi: “Tu luyện cái gì?”
Tiểu Linh thần bí nói: “Tu luyện linh hồn thoát xác.”
Tiểu Ninh sững sờ, lập tức trào phúng nói: “Thế nào? Luyện thành công chưa?”
Tiểu Linh say sưa đáp: “Tớ vừa mới luyện thành công cách đây không lâu, đến tối tớ sẽ xuất hồn ra khỏi xác đi ra ngoài chơi, thật sự rất thú vị, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Chỉ là thân thể không thể bị người khác làm hỏng, nếu không sẽ không thể trờ về được, cho nên tớ mới khóa cửa phòng lại, không cho bố mẹ biết.”
Lúc này Tiểu Ninh cảm thấy hơi tức giận, mặc dù mọi người đều nói Tiểu Linh kỳ lạ, nhưng mình không thấy ngại mà kết bạn với cậu ấy, vậy mà thỉnh thoảng cậu ấy còn lên cơn.
Tiểu Ninh nhìn Tiểu Linh, thuận miệng nói: “Vậy thì thích nhỉ, nếu cậu thật sự có thể xuất hồn thì đêm nay đến nhà của tớ tìm tớ, chúng ta cùng ra ngoài chơi.”
Không nghĩ tới Tiểu Linh nói: “Được, tối nay tớ sẽ đến tìm cậu.”
Vào lúc ban đêm, Tiểu Ninh đang ngủ, đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới khiến cô tỉnh giấc.
Tiểu Ninh mở mắt ra xem, bị dọa giật nảy mình. Cô nhìn thấy màn cửa sổ phòng ngủ đang bị gió thổi bay loạn, phía sau tấm rèm hình như đứng một người.
Phải biết rằng lúc đó đang vào mùa đông, cửa sổ lúc nào cũng đóng chặt, làm sao dễ dàng bị gió thổi tung ra được? Mà bóng người kia rất giống một cô gái.
Tiểu Ninh đột nhiên nhớ tới cuộc hẹn ban ngày với Tiểu Linh, chẳng lẽ Tiểu Linh thật sự có thể xuất hồn đến tìm mình?
Nghĩ đến có thể là Tiểu Linh, Tiểu Linh bình tĩnh lại một chút, lấy hết can đảm hỏi: “Cậu là Tiểu Linh à?”
Cô gái không trả lời, hình dáng thân thể rõ ràng hơn.
Tiểu Ninh nhìn kỹ lại, phát hiện kia là một cô gái tóc ngắn, Tiểu Ninh tự nhủ trong lòng: “Không đúng. Tóc Tiểu Linh dài cơ mà. Người này tóc ngắn, chẳng lẽ không phải Tiểu Linh, vậy cô ấy là ai? Chẳng lẽ là chị ấy?” Tiểu Linh trong lòng có một ý tưởng.
Cô gái đột nhiên thấp giọng gọi: “Ninh Ninh.”
Tiểu Ninh hét lên một tiếng chui vào trong chăn, nắm lấy chăn che kín đầu mình, nằm cuộn tròn run lẩy bẩy, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Cô cảm thấy cô gái kia bay đến bên giường của mình, nhẹ nhàng gọi tên mình, Tiểu Ninh nào dám lên tiếng đáp lại.
Lúc đó cô cảm thấy hình như có một đôi tay khẽ xoa đầu mình, không ngừng thì thầm gọi tên cô. Thời gian giống như dừng lại. Tiểu Ninh chỉ mong ác mộng nhanh kết thúc, không biết mình chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy nhìn thấy ánh nắng mặt trời, Tiểu Ninh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ban ngày thực sự là quá tốt. Thế nhưng trải nghiệm tối hôm qua vẫn giống như một bóng ma bao vây lấy Tiểu Ninh, bởi vì lúc ấy Tiểu Ninh đã lờ mờ đoán được người cô nhìn thấy là ai, đó chính là chị họ của Tiểu Ninh.
Thời gian quay trở lại mấy tháng trước, bố mẹ của Tiểu Ninh vội vã đưa cô vào bệnh viện, Tiểu Ninh nhìn thấy chị họ đắp chiếc chăn màu trắng nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt.
Người một nhà vây quanh giường bệnh than thở, có người nhỏ giọng tự nhủ, vì một thằng con trai đáng giá 44 sao đứa bé ngốc này?
Bố Ninh vừa nhỏ giọng an ủi chị họ, vừa sốt ruột đi qua đi lại, trong miệng lẩm bẩm: “Sao vẫn còn chưa đến? Sao mà chậm thế?”
Sắc mặt của chị họ càng ngày càng nhợt nhạt, nhịp tim đập yếu, đột nhiên máy điện tâm đồ kêu “tít” một tiếng, đường kẻ trên màn hình biến thành một đường thằng, dù bác sĩ đã cấp cứu khẩn cấp nhưng không hiệu quả, tuyên bố người bệnh đã t4 vong. Ngay lập tức trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc vang trời, mọi người chửi rủa tên khốn nạn đã bỏ rơi chị họ, hại chết một sinh mệnh còn trẻ như vậy.
Mấy tiếng sau bố mẹ của chị họ cuối cùng mới từ nơi khác trở về được. Họ lao đến bên cạnh thi thể của chị họ gào khóc, chỉ biết nức nở hỏi chị họ tại sao không chờ bố mẹ về nhìn mặt bố mẹ lần cuối,…
Lúc này, sự việc khiến mọi người khiếp sợ đã xảy ra, thi thể của chị họ vậy mà lại chảy ra hai dòng nước mắt đỏ tươi như máu.
Người nhà đều nói chị họ còn không đi, chị biết bố mẹ đến gặp chị.
Sau khi mọi người rời bệnh viện về nhà, người em trai họ của Tiểu Ninh sốt cao mấy ngày không hạ, uống thuốc hay tiêm, truyền đều không khỏi, đi xem mới biết được là lúc ở bệnh viện va chạm với thứ không sạch sẽ, phải cúng bái trừ tà mãi mới khỏi.
Mà Tiểu Ninh cho rằng cô gái đêm hôm qua là chị họ của mình là bởi vì chị cô để tóc ngắn, nhưng dù sao cô cũng không nhìn kỹ, hơn nữa lúc chị họ cô còn sống, quan hệ của hai người không quá thân thiết, Tiểu Ninh nghĩ mãi không hiểu tại sao sau khi chị họ chết lại về tìm cô, cô quyết định phải tìm Tiểu Linh hỏi cho rõ ràng.
Bởi vì là chủ nhật, được nghỉ học nên Tiểu Ninh đến thẳng nhà của Tiểu Linh. Vừa nhìn thấy Tiểu Linh, Tiểu Ninh đã tức giận hỏi: “Sao đêm qua cậu lại dọa tớ hả?”
Tiểu Linh cười hì hì nói: “Không, ai dọa cậu chứ?”
Tiểu Ninh bực bội: “Cậu đừng có mà giả vờ, chiều hôm qua không phải cậu bảo buổi tối sẽ xuất hồn đến tìm tớ à?”
Tiểu Linh nói: “À, tớ quên mất, đêm qua tớ không đến nhà cậu.”
Tiểu Ninh quan sát Tiểu Linh thật kỹ, xem có phải Tiểu Linh đang nói dối không.
Tiểu Linh mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Tiểu Ninh kể lại hết những chuyện xảy ra tối hôm qua cho Tiểu Linh nghe.
Tiểu Linh suy nghĩ một lúc rồi nói cho Tiểu Ninh: “Có thể là lúc hôm qua bọn mình nói chuyện bị người ở đây nghe thấy, bọn họ muốn dọa cậu một chút, không có việc gì, tớ sẽ nói với họ đừng đến phiền cậu nữa, cậu yên tâm đi.”
Tiểu Ninh cũng không biết phải làm sao, nghe Tiểu Linh hứa hẹn như vậy đành phải ngoan ngoãn về nhà. Cũng may là những tối tiếp theo không xảy ra chuyện gì kỳ quái nữa, dần dần Tiểu Ninh còn hoài nghi chuyện xảy ra đêm đó phải chăng chỉ là một cơn ác mộng.
Trong chớp mắt, Tiểu Ninh và Tiểu Linh đã học lớp năm. Tiểu Linh thích một cậu bé lớp bên cạnh, còn nói bí mật này cho Tiểu Ninh, hỏi Tiểu Ninh làm thế nào mới có thể trở thành bạn của cậu bé kia.
Tiểu Ninh không quen biết cậu bé kia cho nên không giúp gì được.
Điều khiến Tiểu Ninh không ngờ đến chính là, vì cậu bé này, tình bạn của cô và Tiểu Linh càng ngày càng rạn nứt, cũng thúc đẩy Tiểu Linh hận Tiểu Ninh.
Chuyện là như thế này, Tiểu Linh một lòng muốn tiếp cận tiểu soái ca, thế nhưng tiểu soái ca dường như không có hứng thú gì với Tiểu Linh.
Có một lần, Tiểu Linh và Tiểu Ninh đang đi trên đường, tiểu soái ca từ phía xa đi tới, Tiểu Linh khẽ bóp tay Tiểu Ninh, thì thầm: “Nhìn kìa, cậu ấy đấy.” Lúc này Tiểu Ninh mới để ý đến sự tồn tại của cậu bé kia.
Tiểu Linh mỉm cười, nhìn tiểu soái ca đầy chờ mong, nhưng tiểu soái ca không nhìn Tiểu Linh mà lại nhìn Tiểu Ninh cười.
Tiểu Linh là một người rất mẫn cảm, thấy thế lập tức xị mặt.
Đúng lúc này tiểu soái ca đã đi gần đến chỗ hai người, sau đó nói chuyện với một cô bé phía trước. Tiểu Linh cố ý đi chậm lại để nghe lén hai người nói chuyện thì nghe thấy tiểu soái ca hỏi cô bé kia rằng nữ sinh tóc ngắn kia tên là gì, cô bé kia nói cho cậu bé tên của Tiểu Ninh.
Lần này Tiểu Linh càng tức giận, Tiểu Ninh thì không hiểu ra sao, tên nhóc này không có việc gì tự nhiên hỏi tên cô làm gì.
Mấy ngày tiếp theo Tiểu Linh không hề để ý đến Tiểu Ninh, dù Tiểu Ninh cố gắng giải thích cô thật sự không biết cậu bé kia vì sao lại hỏi thăm tên của cô. Hai người chưa làm lành được mấy ngày lại lạnh nhạt như cũ.
Sau đó Tiểu Ninh phát hiện Tiểu Linh thường xuyên đọc các loại sách khoa học viễn tưởng, đĩa bay,… đi học không chịu nghe giảng bài. Tiểu Ninh hỏi cô vì sao, Tiểu Linh thần bí nói: “Hôm trước có một cậu bé xuất hiện ở ban công nhà tớ, toàn thân phát sáng, siêu đẹp trai, còn đẹp trai hơn tiểu soái ca gấp trăm lần. Tớ hỏi cậu ấy đến từ đâu, cậu ấy nói đến từ ngoài hành tinh, ngồi đĩa bay bay đến.”
Tiểu Ninh nói: “Ý cậu là cậu ấy là người ngoài hành tinh.”
Tiểu Linh đắc ý nói: “Đúng vậy. Mỗi ngày cậu ấy sẽ kể chuyện của bọn họ cho tớ nghe, hiện tại cậu ấy chỉ nghe lời tớ, chỉ thích mình tớ thôi.”
Tiểu Ninh nghĩ thầm, không phải vì vẫn còn ghen nên mới bịa ra câu chuyện hoang đường như vậy chứ, vừa thất tình đã có ngay một cậu bạn mới đẹp trai hơn gấp trăm lần người cũ, lại còn là người ngoài hành tinh nữa, Tiểu Linh thật đúng là bị điên. Thế là Tiểu Ninh chẳng hề để ý đến Tiểu Linh nữa, nhưng cô thực sự phục sát đất khả năng khoác lác của cô ấy.
Lúc nghe đến đoạn Tiểu Linh nhìn thấy người ngoài hành tinh tôi thấy hơi buồn cười, có vẻ mâu thuẫn với những sự việc tâm linh trước đó, dễ khiến cho người ta cảm thấy đang bịa chuyện. Thế nhưng những việc lúc đầu Tiểu Linh gặp phải cũng không thể giải thích bằng lẽ thường, cho nên tôi vẫn ghi lại đoạn này.
Về sau có một lần Tiểu Ninh lại đến nhà Tiểu Linh làm bài tập, lúc ấy bố Linh ở nhà, ông là một thầy xem tướng, ông gọi Tiểu Ninh lại muốn xem tướng cho cô. Nhìn thấy trên tai của Tiểu Ninh có một nốt ruồi, bố Linh đã nói: “Tiểu Ninh tốt số, sau này sẽ đại phú đại quý, tốt số hơn Tiểu Linh nhà chú nhiều.”
Tiểu Linh ở bên cạnh nghe thì rất khó chịu. Tiểu Linh vốn là một người háo thắng, luôn muốn biểu hiện tốt hơn Tiểu Ninh về mọi mặt, nhưng trên thực tế cô lại không được như ý.
Ngày hôm sau tan học, Tiểu Linh và Tiểu Ninh vẫn cùng nhau về nhà. Đang đi đường, Tiểu Linh bỗng nhiên chạy, Tiểu Ninh đành phải chạy theo, vừa chạy vừa gọi: “Chờ tớ một chút! Cậu chạy làm gì chứ?”
Tiểu Linh quay đầu hô: “Mau đuổi theo tớ nào!” Sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
Tiểu Ninh đuổi theo, nhìn thấy Tiểu Linh nhanh chóng băng qua ngã tư đường rồi dừng lại ở phía đối diện, quay người lại nhìn Tiểu Ninh, giống như đang chờ cô chạy qua.
Tiểu Ninh chỉ nghĩ muốn đuổi kịp nên dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.
Lúc này, một chiếc ô tô từ một hướng khác chạy đến, Tiểu Ninh hoảng sợ, nhưng do quán tính đã không thể dừng lại được nữa, mắt thấy sắp va chạm với ô tô.
Ngay tại giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Tiểu Ninh bỗng cảm thấy có người kéo mình từ phía sau, thân thể lập tức ngả về phía sau, chiếc xe phảng phất lao qua sát chóp mũi của cô.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, Tiểu Ninh phát hiện bản thân đang đứng giữa đường, ô tô dừng lại ở phía trước cách cô mười mét, tài xe nhanh chóng xuống xe chạy đến, lo lắng hỏi: “Cháu có sao không? Có va vào người không?”
Tiểu Ninh vẫn còn ngơ ngác, nhất thời không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Mấy người đi đường cũng xúm lại, tình cảnh vừa rồi ai cũng nghĩ xe sẽ đụng vào Tiểu Ninh, ngay cả tài xế cũng nói ông cảm giác được đụng vào người mới dừng xe.
Mọi người kiểm tra một lúc lâu, xác nhận Tiểu Ninh không bị làm sao mới tản ra, lái xe thì vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mình rõ ràng cảm thấy đụng vào người mà? Sao người lại không bị làm sao? Kỳ quái.”
Tiểu Linh đứng ở bên đường lạnh lùng nhìn hết thảy, Tiểu Ninh đi qua hỏi: “Vì sao cậu lại chạy? Có phải cậu cố ý làm như vậy không?”
Tiểu Linh nói: “Cậu phải cảm ơn tớ mới đúng, tớ cứu mạng cậu đấy. Bên cạnh tớ luôn có 10 người đi theo bảo vệ, lúc đầu họ chỉ bảo vệ tớ, nhưng cậu là bạn của tớ, cho nên lúc cậu bị xe đâm mới có người thay cậu chịu thương.”
Lời Tiểu Linh nói khiến Tiểu Ninh càng mơ hồ, cô không biết có đúng là Tiểu Linh cứu mạng mình hay không. Nhưng cô lại cảm thấy tất cả những việc này đều do Tiểu Linh sắp xếp từ trước, cuối cùng đến phút cuối cô vẫn được cứu.
Sau sự việc này, Tiểu Ninh cố tình giữ khoảng cách với Tiểu Linh. Tiểu Linh còn thường xuyên gọi điện đến nhà Tiểu Ninh để rủ cô đến nhà mình làm bài tập, Tiểu Ninh đều từ chối không đi.
Mẹ của Tiểu Ninh còn thấy lạ, hai đứa bé này vốn rất thân với nhau, sao tự nhiên lại không muốn qua nhà nhau chơi nữa. Tiểu Ninh bèn kể chuyện suýt nữa bị xe đâm ngày đó cho mẹ nghe.
Mẹ Ninh nghe xong thì giật mình, đứa bé kia rõ ràng là muốn hại Tiểu Ninh nhà mình, cũng dặn dò Tiểu Ninh sau này không cần chơi với Tiểu Linh nữa.
Còn có một chuyện nữa, khiến hai người hoàn toàn tuyệt giao.
Có một hôm vào giờ ra chơi, Tiểu Linh lại đến tìm Tiểu Ninh, Tiểu Ninh không để ý đến cô.
Cô bé nhìn chiếc áo len Tiểu Ninh đang mặc, đột nhiên nói: “Tiểu Ninh, áo lên của cậu có một sợi bị tuột ra, tớ cắt giúp cậu nhé.” Dứt lời đã cầm lấy kéo cắt.
Tiểu Ninh thật sự tưởng Tiểu Linh đang cắt đầu sợi len bị tuột giúp mình, nhưng một lúc sau thấy Tiểu Linh vẫn còn cắt, nhìn lại mới thấy, oái, cái kéo to như vậy! Tiểu Ninh vội vàng ngăn không cho Tiểu Linh cắt.
Nhưng Tiểu Linh sống chết không chịu buông ra, cắt áo len của Tiểu Ninh thủng mấy cái lỗ to.
Hôm đó Tiểu Ninh khóc về nhà, mẹ Ninh giận dữ gọi điện thoại cho Tiểu Linh nói “Sau này không được đến tìm con gái của cô nữa, nó sẽ không chơi với cháu nữa đâu.”
Câu chuyện kết thúc ở đây, Tiểu Ninh không còn tiếp xúc với Tiểu Linh nữa, sau này Tiểu Linh trở thành người như thế nào cũng không ai biết. Nhưng chuyện này đã để lại dấu ấn quá sâu đậm trong tâm trí non nớt của Tiểu Ninh, thậm chí rất nhiều năm sau cô ấy vẫn có thể nhớ kỹ những chuyện xảy ra lúc đó và kể cho tôi nghe.
Tôi đã ghép các đoạn tường thuật của cô ấy lại một cách mạch lạc nhất có thể, một số tình tiết vẫn có vẻ đột ngột và không có lời giải. Động cơ Tiểu Linh làm những chuyện này, chúng ta chỉ có thể suy đoán.
Vì sao Tiểu Linh lại cắt áo len của Tiểu Ninh sẽ vĩnh viễn là câu hỏi không có lời giải đáp….
Hy vọng các cao nhân hỗ trợ cùng phân tích, Tiểu Linh thật sự biết thông linh sao, hay là cô ấy bị nhập, tinh thần rối loạn, hay là ảo giác?