Khi cổ tay Diệp Tang Tang bị nắm lấy, cô đột nhiên quay đầu lại, nhận ra mình đã bị đối phương phát hiện. Chu Cường cũng chú ý tới Diệp Tang Tang phát hiện mình đã tỉnh, bầu không khí nháy mắt đông lại.
Diệp Tang Tang đã tính trước làm thế nào để khuất phục đối thủ càng nhành càng tốt, một khi cô bỏ lỡ thời cơ, nhiệm vụ lần này của cô sẽ tuyên cáo kết thúc. Đến nỗi thực hiện, tự nhiên là dựa vào bản năng.
Dây nilong trên tay cô đã đến bước thắt chặt, cô gần như thực hiện bước tiếp theo theo bản năng. Chu Cường mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người trong bóng tối, nhanh chóng giãy giụa.
Lúc này điểm yếu của thể lực bằng 3 lộ rõ, dù cho Diệp Tang Tang đã khống chế được tay của đối phương nhưng hắn vẫn dựa vào sức mạnh của chân và cơ thể trực tiếp đá bay Diệp Tang Tang. Diệp Tang Tang cảm thấy toàn thân đau nhức, trong cổ họng có mùi tanh ngọt dâng lên. Cô mạnh mẽ nuốt xuống, nhìn người đang cố gắng mở trói và đi về phía mình.
“Mày là ai, muốn gì?” Thanh âm chất vấn đồng thời vang lên.
Diệp Tang Tang vịn vào ghế dựa trong phòng chậm rãi đứng dậy, thân thể run nhè nhẹ vì đau đớn và phấn khích. Tay cô vói về phía sau lưng nắm lấy con dao thái dắt sau cạp quần, “Đắc tội với người, nhiều lời vô ích.”
Vai ác chết vì nói nhiều, Diệp Tang Tang từ chối nói nhiều.
Trong phòng tối tăm, Chu Cường vừa vội vàng cởi dây thừng, vừa suy nghĩ muốn giải quyết Diệp Tang Tang như thế nào nên hoàn toàn không chú ý đến hành động của cô. Mấu chốt nhất chính là lần phản công thành công vừa rồi khiến hắn ta cảm thấy sức lực của Diệp Tang Tang rất yếu. Điều này mang lại cho hắn sự tự tin, hắn cảm thấy mình đánh mười cái Diệp Tang Tang cũng dễ như trở bàn tay.
“Ha ha, để tao đoán xem, mày là người của anh Văn đúng không?” Hắn cười dữ tợn, “Thằng đó cũng phế thật, thế mà phái một thằng như mày đến.”
Hắn chậm rãi tiến về phía trước hai bước, dây thừng đã nằm trên tay hắn. Hiển nhiên hắn cũng muốn dùng vũ khí này để cho Diệp Tang Tang một bài học.
Tấm rèm che đậy phần lớn ánh sáng, Diệp Tang Tang mở to hai mắt, chờ đợi một đao trí mạng. Hai bên thăm dò trước khi đối chiến, bị thít cổ chết hoặc là bị giết chết, luôn có một người phải chết.
[ Thật là kích thích ]
[ Chẳng lẽ thật sự sắp phải thấy Tang Tang bị giết chết à? ]
[ Sức chiến đấu cách xa nhau, nhưng Tang Tang có dao, khó mà nói ]
Phòng livestream thảo luận sôi nổi, không khí vô cùng khẩn trương.
Mà ở trong trò chơi, Diệp Tang Tang đã động thủ. Bởi vì cô nhạy bén phát hiện, đối phương đã nhận ra cô mang theo dao. Trong nháy mắt hắn tránh đi tay cô, từ bỏ dây thừng, lựa chọn tấn công bằng chân.
Diệp Tang Tang biết chính mình không thể đối mặt trực diện với đối phương nên đã cúi đầu lui về phía sau, lao thẳng về phía giường của hắn. Chu Cường ngủ ở phòng ngủ chính, những năm đầu thế kỷ phòng ốc phần lớn được thiết kế to rộng, cô vòng qua đối phương tiếp tục giằng co với hắn. Trong bóng đêm, con dao trên tay Diệp Tang Tang lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tỏa ra mùi nguy hiểm. Võ công có cao đến đâu cũng sợ dao phay thôi.
Chu Cường nhìn Diệp Tang Tang, rõ ràng lui về sau hai bước: “Chúng ta có thù oán gì vậy người anh em? Nếu tôi có đắc tội anh bạn điều gì mong anh bạn thông cảm. Chu Cường tôi có chút tiền, anh bạn muốn bồi thường gì cứ nói.”
Diệp Tang Tang nghiêng đầu, nhìn người đang lặng lẽ ngồi xổm xuống muốn mở tủ đầu giường. Giây tiếp theo Diệp Tang Tang xông lên phía trước một bước, dao trong tay nhanh chóng chém về phía cái tay đang vươn đến gần tủ đầu giường của đối phương. Mau, chuẩn, tần nhẫn, sau đó nghiêng người tránh thoát động tác hất tay theo bản năng của hắn.
“A!”
Một tiếng hét thống khổ vang lên, Chu Cường nhanh chóng cúi người che lại miệng vết thương đang chảy máu ào ạt. Vừa rồi máu tươi phun ra bắn tung tóe lên khuôn mặt dữ tợn của hắn, hắn hoảng loạn đè lại miệng vết thương, bởi vì nếu mất máu quá nhiều hắn sẽ chết.
Ngay lúc Chu Cường đang hoảng sợ Diệp Tang Tang cũng không dừng lại, cô xoay người nhanh chóng ngồi xổm xuống. Khi đối phương lùi về phía sau theo phản xạ thì cô vòng đến sau lưng hắn, thay đổi tay phải cầm dao, vung lưỡi dao lên chém mạnh vào động mạch ở đùi của hắn.
[ Wowww, phản ứng nhanh như vậy, trước kia Diệp Tang Tang làm sát thủ à? ]
[ emmm, Chu Cường còn không mạnh bằng Vương Thuận, ít nhất Vương Thuận còn thọc Diệp Tang Tang được một dao ]
[ Cái chính là Diệp Tang Tang có vũ khí, hai người một người có vũ khí một người không, dù hắn có mạnh đến đâu cũng phải dè chừng. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là Diệp Tang Tang đủ tàn nhẫn ]
Chu Cường gào rống, hắn liếc nhìn con dao gọt hoa quả ở tủ đầu giường, ánh mắt tràn đầy không cam lòng. Nhưng giờ phút này hắn vẫn không hoảng loạn lắm. Hắn cảm thấy đối phương chỉ trả thù bình thường thôi, thọc hắn hai dao là đủ, sẽ không giết hắn, hắn băng bó vết thương trên người kịp thời thì sẽ không sao cả.
Cơn đau khiến hắn tỉnh táo, hắn che lại miệng vết thương ở phía sau đùi đang không ngừng đổ máu, nói với người phía sau: “Có thù oán gì thì như vậy cũng đủ rồi chứ, trong tủ quần áo của tôi còn 10,000 tệ, người anh em lấy đi, tôi tuyệt đối không trả thủ!”
Trong mắt hắn hiện lên sự cầu xin, bởi vì sức lực cả người hắn đang nhanh chóng giảm xuống do mất máu.
Diệp Tang Tang nhàn nhã vươn tay khóa cổ đối phương từ phía sau1 mặc cho hắn giãy dụa. Vài giây sau, Chu Cường ngất đi và ngã xuống đất. Cô lẳng lặng nhìn người trên mặt đất, không có cách nào khác, nếu hắn kêu cứu cô sẽ gặp rắc rối. Bất đắc dĩ cô phải sử dụng thủ đoạn này để nhanh chóng làm hắn ngất đi.
Đòn siết cổ từ phía sau này là cô tự học, trước đây cô thấy rất hứng thú với mấy thứ này nên đã nghiên cứu một chút.
Khi Diệp Tang Tang cắt thêm một động mạch ở tay của Chu Cường thì hắn đã tỉnh. Nhìn đối phương cố nén đau đớn, kéo lê vết máu bò về phía cửa từng chút một, Diệp Tang Tang lại cúi người cho hắn một cái siết cổ. Sau đó cô kéo hắn lên trên giường, dùng dây thừng trói chặt tay chân hắn vào bốn góc giường. Đương nhiên, trước khi làm những việc này cô đã bịt miệng đối phương bằng giẻ.
Bởi vì lâm thời có thêm hạng mục dò hỏi chân tướng nên Diệp Tang Tang lấy băng gạc đã chuẩn bị sẵn ra băng bó cho hắn một chút. Chu Cường tỉnh lại, thử tránh thoát dây trói lại phát hiện không có tác dụng, sau một lát hắn đã từ bỏ.
Diệp Tang Tang hơi mệt, cô tìm cái ghế ngồi ở mép giường, cầm đèn pin chiếu vào khuôn mặt đen đúa đầy dữ tợn của hắn, hỏi: “Biết tao là ai không?”
Chu Cường lắc đầu, hắn thật sự không biết. Diệp Tang Tang nhướn mày, hắn vậy mà không biết cô.
Lúc này khán giả đã choáng váng, bởi vì Diệp Tang Tang đùa bỡn Chu Cường dễ như trở bàn tay.
[ Vừa rồi chị Tang dùng thủ đoạn gì vậy, vì sao chỉ hai ba giây Chu Cường đã ngất xỉu rồi ]
[ Chắc là Rear Naked Choke. Một đòn siết cổ từ phía sau khiến nạn nhân nhanh chóng ngất đi do thiếu máu cung cấp lên não ]
[ Mọi người, đoán xem tôi dùng mặt của Chu Cường tìm kiếm ra cái gì ]
Những người vốn đang tò mò Rear Naked Choke là gì, nhìn thấy bình luận này thì nhanh chóng dò hỏi. Chủ comment kia cũng phản hồi rất nhanh, copy tin tức tìm được gửi lên màn hình công cộng, thành công khiến nhiều người phải há hốc mồm. Bởi vì Chu Cường đã từng phạm phải vô số tội ở Giang Thành. Bắt nạt nam nữ già trẻ, thu phí bảo hộ đều chỉ là chuyện nhỏ, năm chín mươi mấy hắn còn từng tổ chức băng nhóm nhỏ cướp bóc rất nhiều người. Trong lúc đó đã hại chết tám mạng người. Có một số nạn nhân lúc bị cướp đã ngoan ngoãn giao tài sản, thậm chí còn chịu đựng Chu Cường nhục nhã nhưng vẫn như cũ bị hắn một dao đâm chết.
Không ít người khi xem xong tin tức đã vô cùng phẫn nộ. Nếu Tôn Bân do Diệp Tang Tang diễn là ác thì Chu Cường chính là cực ác. Đây phải chăng là ở ác gặp ác? Mọi người nhớ lại động tác vừa rồi của Diệp Tang Tang, đều cảm thấy vui sướng giống như đang đọc sảng văn2, thậm chí còn thỏa mãn hơn cả xem phim hay đọc tiểu thuyết, bởi vì bọn họ được tận mắt nhìn thấy ác nhân bị tra tấn, cho dù chỉ là trong thế giới ảo.
Mọi người bắt đầu tặng quà trong làn đạn cho Diệp Tang Tang, nhìn cô động thủ bọn họ thấy rất sảng khoái.
Diệp Tang Tang không biết sự chuyển biến trong tâm thái của khán giả, cô bắt đầu ép hỏi thêm:
“Có biết Tôn Bân, Lâm Thục không?”
Chu Cường hoảng sợ nhìn Diệp Tang Tang, bởi vì hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo ở trên vai. Hắn biết đây là dao của đối phương. Nhận ra điều này, da đầu hắn tê dại, toàn thân cứng đờ. Hắn cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình, sau đó điên cuồng lắc đầu, hắn thật sự không biết hai người này.
Tay Diệp Tang Tang hơi đè xuống, lóc thịt hắn giống như lóc thịt một con cá.
“Ô ô ô a a a a”
Tiếng tru đau đớn phát ra từ cổ họng của Chu Cường. Hắn nhận ra đối phương sẽ không bỏ qua hắn nếu chưa đạt được mục đích. Đầu óc hắn bắt đầu vận chuyển cấp tốc, điên cuồng nhớ lại những người mình đã từng gặp. Nhưng hắn thật sự không nhớ rõ. Tôn Bân và Lâm Thục rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Diệp Tang Tang chống cằm suy nghĩ, hỏi như vậy không có hiệu quả, cô thử cách khác xem. Cô chiếu đèn pin vào mặt mình hỏi: “Khuôn mặt này thì sao, quen mắt không?”
Nếu không được thì chỉ còn mặt của Lâm Thục.
Quả nhiên, hắn không biết.
Cũng may Diệp Tang Tang đã chuẩn bị từ sớm, cô mò mẫm lấy ra một tấm ảnh của Lâm Thục, chiếu đèn pin vào ảnh, nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Biết người này không?”
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, qua ánh sáng của đèn pin, đồng tử của Chu Cường co rút lại.
- Động tác mà Diệp Tang Tang sử dụng là Rear Naked Choke. Mọi người có thể đọc thêm ở đây: https://danviet.vn/3-tuyet-ky-chet-choc-cua-brazillian-jiu-jitsu-20200613214235455.htm ↩︎
- Sảng văn là truyện mà nhân vật chính làm mọi việc đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó, thăng cấp nhanh chóng, túm lại là đọc thấy rất sướng. ↩︎
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
Đọc quả này con hơn cả sảng văn luôn
Đọc quả này con hơn cả sảng văn luôn ấy chứ