“Vậy là có manh mối à?” Diệp Tang Tang nhìn biểu tình của đối phương, ngắm con dao đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, thản nhiên nói.
Chu Cường vội vã lắc đầu, trên khuôn mặt hung ác hiện lên sự bất lực và hoảng sợ. Chu Cường không phải kẻ ngốc, nếu đối phương có thể lấy ra được bức ảnh kia chắc chắn hai người đó có quan hệ với nhau, sao hắn dám nói chuyện kia ra. Nhìn cảnh này, khóe miệng Diệp Tang Tang hơi cong lên.
[ Chị Tang đã cười, sống chết khó lường ]
[ Như vậy là có quen biết đúng không? Chu Cường có biết Lâm Thục đúng không? Tôi tò mò chết mất ]
[ Vẫn còn phủ nhận, tiếc là miệng có cứng đến đâu cũng không cứng bằng dao của chị Tang nhà tôi ]
Diệp Tang Tang cúi người về phía trước nhìn hắn, bình tĩnh hỏi: “Biết người này không?”
Chu Cường nhìn người đang nhìn mình với ánh mắt lạnh băng, giống như muốn đâm thủng chính mình, hắn vô thức lắc đầu.
Mũi dao màu trắng bạc chọc xuống chỗ vừa mới xẻo thịt, một cơn đau xuyên tim lan ra khắp toàn thân Chu Cường. Hình ảnh này chỉ có mình Diệp Tang Tang có thể nhìn thấy, bởi vì màn hình livestream đã bị làm mờ. Chu Cường đau đến đổ mồ hôi, mắt nhắm tịt lại không nhìn thấy gì.
Diệp Tang Tang đâm một dao xong cũng không lôi miếng giẻ từ trong miệng hắn ra hỏi chuyện mà tiếp tục động thủ, một đao lại một đao. Chu Cường không hổ là tên cướp đã từng giết hại không ít người, gặp qua nhiều trường hợp, mấy đao ban đầu hắn hoàn toàn không nghĩ nói chuyện. Diệp Tang Tang cũng không giận, chậm rì rì tiếp tục động tác trên tay mình, ưu nhã xẻo ra huyết nhục của đối phương.
Thống khổ giống như dùng dao cùn cắt thịt, cả người Chu Cường run lên vì đau. Thân thể căng chặt khiến cho miệng vết thương ở tứ chi đã được băng bó của hắn vỡ ra, máu bắt đầu thấm ra bên ngoài.
Khi Diệp Tang Tang cắt đến dao thứ 15, mũi dao vừa chạm vào làn da Chu Cường hắn đã kêu “Ô ô” cầu xin, liều mạng lắc đầu tỏ vẻ chính mình xin tha. Đến lúc này trong lòng hắn vô cùng rõ ràng nếu hắn không nói thì Diệp Tang Tang sẽ không bỏ qua hắn. So với chết một cách đau đớn, hắn lựa chọn nói ra tất cả những gì mình biết. Chu Cường nghĩ đến chuyện kia, ánh mắt nhìn Diệp Tang Tang ẩn chứa ác ý vô hạn.
Diệp Tang Tang nghe thấy thanh âm của hắn thì chuyển dao sang tay trái, kề con dao sắc nhọn vào cổ hắn, một tay khác kéo miếng giẻ nhét trong miệng hắn ra.
“Nói đi, nếu mày nói quá ít thì tao sẽ không hài lòng đâu…” Diệp Tang Tang nói rất rõ ràng, nếu cô không hài lòng thì sẽ khiến hắn đau đớn vô cùng.
Chu Cường cảm nhận được sức lực đè ở cổ của hắn, từ bỏ ý định kêu cứu, hắn nhìn Diệp Tang Tang, sợ hãi hỏi: “Bức ảnh vừa rồi là ảnh của vợ anh hay là của con gái anh?”
Bởi vì mất máu quá nhiều nên giọng nói của hắn thì thào yếu ớt. Diệp Tang Tang bình tĩnh nhìn hắn: “Cái này không quan trọng, nói đi, nói cho tao nghe mày đã làm gì.”
Nhắc đến con gái, lúc này Diệp Tang Tang đã chắc chắn Tôn Bân và Lâm Thục có một cô con gái. Trong ngôi nhà đi thuê không có một chút dấu vết nào của cô bé, hai con người có trình độ văn hóa cao bỏ hết tất cả ở Lâm Thành để đến Giang Thành, tất cả những dấu hiệu này cho thấy chuyện này nhất định có liên quan đến con gái của họ. Cô mạnh dạn đoán con gái của họ đã mất, mà bốn người này có mối liên hệ rất lớn đến cái chết của con gái họ.
Chu Cường nhìn Diệp Tang Tang đang trầm ngâm, cảm thấy hẳn là con gái của đối phương, vì dù sao thì tuổi nhỏ như vậy. Hắn nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Chuyện này…chuyện này không thể hoàn toàn trách tôi được, là con gái anh đen, buổi tối còn ở bên ngoài…”
“Tiếp tục nói.” Diệp Tang Tang thấy Chu Cường ngừng lại, bình tĩnh nói.
Cô vốn là người trời sinh không có nhiều tình cảm, sẽ không quá đồng cảm hoặc tức giận với những việc người khác làm.
Nghe giọng nói vô cảm của Diệp Tang Tang, người thường bị người khác mắng là vô nhân tính, ra tay tàn nhẫn như Chu Cường cũng không nhịn được run lẩy bẩy. Run xong hắn lại thấy có một tia hy vọng, hy vọng Diệp Tang Tang chỉ là cảm thấy bị chọc giận, không nhịn xuống được mới tới báo thù chứ không phải là bởi vì thống khổ và phẫn nộ.
Trong lòng có hy vọng, lời nói của hắn cũng trở nên trôi chảy hơn: “Anh cũng biết, bốn thằng chúng tôi gây ra một vài vụ án ở Lâm Thành, cảnh sát đã tra được chúng tôi. Chúng tôi sợ bị bắt bèn hẹn nhau cùng chạy trốn đến Giang Thành…”
Bốn người lấy đồ đạc của mình, mua vé tàu rồi bỏ trốn trong đêm, sau đó tình cờ nhìn thấy con gái của Tôn Bân. Lúc ấy cô bé đeo cặp sách, vì trời mưa muốn đi con đường ngắn hơn nên đã đi vào con ngõ nhỏ. Bốn người kia vì trốn cảnh sát nên đã lâu không chạm vào phụ nữ. Cô bé rất giống Lâm Thục, vẻ ngoài thanh tú, xinh xắn kiểu có học thức, bốn người bọn họ liếc nhìn nhau, quyết định động thủ.
“Tôi vốn định tha cho con bé, sung sướng xong rồi thôi. Nhưng mà con bé quá bướng bỉnh, bị đánh gãy chân tay, bị dao đâm rồi mà vẫn muốn bò ra khỏi ngõ.” Chu Cường khó khăn ngẩng đầu lên để nhìn sắc mặt của Diệp Tang Tang, thấy cô đang tự hỏi, tiếp tục nói: “Chúng tôi sợ con bé làm hỏng chuyện, Vương Thuận bèn lấy cục đá đập chết nó, thật sự không phải do tôi giết, tôi…”
[ A a a a a a a! Khóc! Đám súc sinh này!!! ]
[ Tôi không muốn thông cảm cho Tôn Bân đâu, nhưng nếu là tôi, con gái tôi gặp chuyện như vậy chắc chắn tôi còn xuống tay mạnh hơn…]
[ Tôi đã khóc đến nước mắt đầy mặt. Tôn Bân khoảng hơn ba mươi tuổi, con gái của anh ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, nhiều nhất là mười hai, mười ba tuổi, đám súc vật bọn mày làm sao ra tay được chứ huhuhuhu…]
Khán giả đồng loạt kêu rên trong làn đạn, sau đó tiếp tục nghe đến Chu Cường kể bọn họ còn phanh thây để không bị phát hiện thì khán giả càng kích động.
Những khán giả vốn cảm thấy khó chịu vì cho rằng Tôn Bân xuống tay quá tàn khốc, bây giờ nhìn tình cảnh của Chu Cường, trong lòng đã hoàn toàn mất đi chút đồng tình của thánh mẫu. Lúc trước khi đọc được thông tin của Chu Cường bọn họ cũng chỉ biết thông qua văn tự thôi, nhưng bây giờ bọn họ được trực tiếp cảm nhận sự ác ý của hắn.
Lúc hắn nhắc đến con gái của Tôn Bân, đáy mắt là sự hưng phấn và một chút không cam lòng. Hắn hưng phấn vì điều gì, không cam lòng vì điều gì, khán giả trong phòng livestream đều là người trưởng thành rồi, sao lại không hiểu chứ. Mọi người nghĩ đến Vương Thuận là bị đập chết, còn có gì không hiểu.
Dùng thủ đoạn của hắn hoàn trả lên người hắn.
Đây là sự báo thù của một người bố.
Chu Cường nói xong, liếm môi, trong mắt hiện lên ý chưa thỏa mãn. Hắn nhìn Diệp Tang Tang nói: “Tôi xin lỗi anh, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng anh cũng là đàn ông, anh cũng biết có đôi khi chúng ta xúc động hoàn toàn không để ý nhiều như vậy. Tôi biết người anh em buồn bực trong lòng, hôm nay ở đây tôi chân thành xin lỗi anh, trong tủ của tôi có 10,000 tệ tiền mặt, trong két còn có mấy cái trang sức bằng vàng, anh cứ lấy hết đi đừng khách khí. Trang sức vàng tặng cho vợ của anh, xem như là quà tạ lỗi với hai người.”
Hắn dám nói những lời này chủ yếu là vì nhìn Diệp Tang Tang có vẻ thờ ơ. Hắn nghĩ có thể là vì tình yêu của người bố dành cho con gái hoặc vì tức giận khi bị xâm phạm lãnh thổ nên Tôn Bân mới tìm hắn để trả thù. Hắn trấn an một chút, tặng đối phương tiền tài thì chuyện này sẽ kết thúc thôi.
Khán giả ngồi xem đều cảm thấy da đầu tê dại, tam quan của Chu Cường đã vặn vẹo đến mức cho rằng dùng tiền tài là có thể giải quyết chuyện này. Không ít người lòng đầy căm phẫn, yêu cầu Diệp Tang Tang đừng vào tròng của bọn họ. Dù trong lòng bọn họ biết rằng Diệp Tang Tang sẽ không bị tiền tài trong trò chơi cám dỗ, bởi vì không dùng được, nhưng bọn họ vẫn sợ hãi, sợ Diệp Tang Tang đổi ý, buông tha cho tên súc sinh này.
Chu Cường nói xong thì tha thiết nhìn Diệp Tang Tang, ánh mắt hắn hắn tuy tràn ngập khát cầu và sợ hãi nhưng lệ khí nơi đáy mắt đã bại lộ suy nghĩ trong nội tâm hắn.
Làm vai chính bị người nhìn tha thiết, cầu xin buông tha nhưng Diệp Tang Tang chỉ cảm thấy bực bội. Cô rất ít khi có cảm xúc như vậy, vì nó khiến cho cô có cảm giác không thể khống chế chính mình. Cô nhìn Chu Cường, nguồn cơn của sự bực bội trong người cô, đeo găng tay vào một lần nữa nhé giẻ vào trong miệng hắn.
“Ô ô ô ô” Chu Cường không muốn bị chặn họng, hắn kêu lên chống cự. Đáng tiếc cũng không có tác dụng.
Diệp Tang Tang nhét giẻ xong thì bắt đầu hành động. Nhiệm vụ của hệ thống đã bị trì hoãn một thời gian, mặc dù không thành vấn đề nhưng Diệp Tang Tang cảm thấy mình nên theo kịp tiến độ. Đương nhiên, chủ yếu là nếu không nhanh tay, Chu Cường mất máu quá nhiều mà chết trước thì cô sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.
Trong cổ họng Chu Cường phát ra những tiếng nức nở, Diệp Tang Tang nghe thấy âm thanh này, mắt hiện lên vẻ say mê. Thật là một âm thanh êm tai.
Trận lăng trì này mãi cho đến nửa giờ sau mới kết thúc, Diệp Tang Tang không có ý định rời đi ngay. Lần đầu tiên khán giả có kiên nhẫn yên lặng ngồi xem một livestream mà màn hình bị làm mờ hơn phân nửa. Trong lúc này cơ hồ không có một bình luận nào trôi qua làn đạn, cho dù không nhìn thấy được hình ảnh thực tế thì họ cũng im lặng chờ đợi, cho dù bọn họ vô cùng rõ ràng đó chỉ là hình ảnh trong trò chơi.
Diệp Tang Tang đổi găng tay, bắt đầu dọn dẹp dấu vết trong phòng. Nếu không phải là nhiệm vụ yêu cầu như vậy, cô cảm thấy mình còn có thể hoàn thành nó một cách hoàn hảo hơn. Cô dọn sạch mọi dấu vết sinh học của mình, dấu giày thì cô đã sớm đi một đôi giày lớn hơn một cỡ.
Sau khi chắc chắn đã hoàn toàn sạch sẽ, Diệp Tang Tang ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là 5 giờ sáng. Giờ này mấy ông bà lão hay dậy sớm sắp thức dậy rồi, Diệp Tang Tang lại đổi một đôi găng tay và bọc giày khác, cởi áo khoác dính máu ra cất vào túi nilong đã chuẩn bị sẵn rồi mở cửa nhà Chu Cường đi ra ngoài. Mà Chu Cường, vĩnh viễn nhắm mắt ở trong ngồi nhà mà hắn mua được bằng số tiền cướp bóc của người khác.
Cô mang theo tiền và trang sức của hắn. Là một kẻ sát nhân, cô cần cho cảnh sát thêm một số phương hướng để phá án. Còn tiền chỉ là giấy vụn trong trò chơi mà thôi, kiếm chỗ nào đó chôn là được.
Diệp Tang Tang về đến nhà đã là 5 giờ rưỡi sáng. Thay quần áo và rửa sạch vết máu xong, trên đường đi làm cô ghé vào chỗ lần trước để thiêu hủy công cụ gây án. Đang trong thời gian tết Thanh Minh nên cô làm những việc này cũng không gây chú ý.
Thời gian tiếp theo cô bắt đầu lái xe đi kiếm khách, trong lúc đó đi ngang qua khu chung cư của Chu Cường hai ba lần, khiến cô hơi thất vọng là thi thể của Chu Cường chưa bị phát hiện. Tuy nhiên điều này cũng có thể hiểu được, bởi vì ngày thường không ai dám trêu chọc loại người này, ai sẽ quan tâm hắn có ra ngoài hay không. Có lẽ phải chờ đến khi thi thể bốc mùi mới có người phát hiện. Diệp Tang Tang dự tính là cần ít nhất ba ngày, dài hơn thì khoảng một tuần. Bây giờ trong hiện thực là buổi tối, cô còn có rất nhiều thời gian. Nhân cơ hội này, cô quyết định bắt đầu nhiệm vụ thứ ba. Phải làm thật nhanh, nếu không Vệ Thanh Chính rất nhanh sẽ tìm tới cửa.
Vương Thuận, Chu Cường, Tưởng Kiến Sinh, Vương Chí.
Dựa theo thứ tự, người thứ ba là Tưởng Kiến Sinh.
Lời của tác giả: Đến lượt ngươi
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
Đm lũ chó, bảo sao lại muốn ra tay ác như vậy, nghĩ thôi cũng thấy xót cho đứa bé vô tội rồi
Đúng vậy, t đọc đến đoạn này xót kinh khủng, hiểu được tại sao Tôn Bân lại ra tay như vậy luôn