Lúc Vệ Thanh Chính đến hiện trường, thi thể đã biến thành trạng thái người khổng lồ, mùi tanh tưởi bay khắp toàn bộ phòng và ngoài hành lang. Đám người vây xem đã sớm tản ra vì mùi hôi thối, trên người mà bám cái mùi này thì về có tắm giặt sạch sẽ cỡ nào vẫn cảm thấy có mùi.
“Người báo án đâu?” Vệ Thanh Chính dùng khẩu trang vải che miệng mũi, bởi vì mùi này thật sự quá “tuyệt diệu”, chờ một lát để quen với mùi hôi anh mới xoay người nhìn về phía vị cảnh sát quản lý trật tự xã hội bên cạnh hỏi.
Bọn họ là cảnh sát hình sự, người nhận được báo án là cảnh sát quản lý trật tự xã hội ở đồn công an của con phố gần đó. Pháp y đã vào hiện trường khám tra, anh quyết định hỏi thông tin từ người báo án trước rồi mới vào hiện trường xem cụ thể tình huống.
Người báo án là một người đàn ông trung niên, khi cảnh sát duỗi tay kéo tay ông ta đi về phía trước thì ông ta cũng cố nhịn mùi tanh tưởi bước lên nói: “Là tôi báo án, tôi là chủ của cửa hàng phía dưới. Hai ngày nay xung quang chỗ này có mùi kinh quá, tôi tìm theo mùi lên đến căn nhà trên tầng, bèn gõ cửa chuẩn bị cãi nhau với đối phương một phen, yêu cầu họ dọn dẹp vệ sinh cho sạch sẽ.”
“Rồi anh không gọi được người ra nên tự tiện phá cửa nhà người ta, phát hiện chủ nhà đã chết, sau đó báo cảnh sát?” Vệ Thanh Chính cau mày nhìn chủ tiệm có khuôn mặt hung dữ, cánh tay xăm hình Thanh Long.
Người đàn ông trung niên cười gượng, trốn tránh ánh mắt của Vệ Thanh Chính: “Thì…thì tôi tưởng là người ta ngủ không nghe thấy thôi, không nghĩ tới…”
Trước đây ông ta cũng từng trộm cắp, hơn nữa còn quen biết với tay anh chị xã hội nên định vào thẳng nhà “nói đạo lý” với đối phương.
Vệ Thanh Chính gật đầu, nhìn dấu giày trên mặt đất và vết sơn bị bong bên cạnh khóa cửa khỏi: “Dấu giày này là của anh à, thế còn vết sơn này.”
Người đàn ông trung niên tiến đến gần nhìn: “Vết sơn này là do tôi không mở được khóa, tức giận đạp hai cái vào cửa mới bị tróc ra.”
“Cho nên ban đầu cánh cửa này có khóa?” Vệ Thanh Chính hỏi.
Người đàn ông gật đầu.
Vệ Thanh Chính xua tay để cho ông ta rời đi.
Đồng đội ghi chép lời khai phía sau tiến lên: “Không có dấu hiệu cạy khóa, cho nên hung thủ là người quen của người chết à?”
Vệ Thanh Chính không trả lời mà tiếp tục quan sát cảnh tượng trong phòng. Lúc này pháp y đang gỡ tấm chăn trùm trên người người chết ra, tấm chăn đã bị một thứ nước đen đen vàng vàng nhuộm đẫm. Người chết nằm thẳng trên giường, toàn thân thối rữa, huyết nhục mơ hồ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cảnh sát trẻ đi theo sau Vệ Thanh Chính tông cửa xông ra ngoài. Ba giây sau, tiếng nôn mửa liên tục vang lên. Ngay cả pháp y thân kinh bách chiến ở trong phòng cũng mặt như màu đất, hiển nhiên là vô cùng khó chịu.
Vệ Thanh Chính kìm nén cảm giác khó chịu mà thị giác mang lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể của Chu Cường trên giường. Bằng kinh nghiệm của mình, anh phán đoán nạn nhân đã tử vong được hơn năm ngày, mấy ngày nay trời nắng nên thi thể thối rữa và bốc mùi hôi thối. Hơn nữa trên người nạn nhân đầy vết thương hình vòng cung rậm rạp như vẩy cá, toàn bộ cảnh tượng có thể nói là thảm không nỡ nhìn.
Trực giác đầu tiên của anh là báo thù, hoặc là hung thủ là biến thái có tố chất tâm lý mạnh mẽ. Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của Vệ Thanh Chính trở nên cực kỳ khó coi. Bởi vì nếu không nhanh chóng bắt giữ người như vậy về quy án, cứ để hắn ung dung ở Giang Thành thì thời gian sắp tới sẽ tiếp tục xảy ra những vụ án như vậy. Hoặc là đang xảy ra, thậm chí là đã xảy ra.
Cảnh sát điều tra vừa mới nôn đã điều chỉnh lại cảm xúc đi vào, sắc mặt khó chịu nhìn Vệ Thanh Chính: “Anh Vệ, anh có manh mối gì không? Chúng ta điều tra từ đâu?”
Vệ Thanh Chính nhìn trạng thái của thi thể, ánh mắt dừng lại ở miệng vết thường trên tứ chi nạn nhân, nhìn về phía đồng nghiệp pháp y hỏi: “Phán đoán sơ bộ về nguyên nhân chết của nạn nhân là gì?”
Bác sĩ pháp y đặt chiếc chăn trong tay xuống, nhìn Vệ Thanh Chính nói: “Chúng tôi kiểm tra sơ bộ, nguyên nhân chết là do mất máu quá nhiều, động mạch chủ ở tứ chi của anh ta đều bị cắt ra. Lúc còn sống người chết bị trói chặt, sau đó bị tra tấn dẫn đến mất máu quá nhiều tử vong.”
“Thời gian tử vong thì sao?” Vệ Thanh Chính lại hỏi.
Bác sĩ pháp y nhìn thi thể, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hẳn là cách đây năm ngày, tức là từ 12 giờ tối ngày 21 cho đến 6 giờ sáng ngày hôm sau, thời gian cụ thể thì còn phải chờ khám nghiệm tử thi đã.”
Vệ Thanh Chính nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo pháp y tiếp tục công việc, anh thì bắt đầu xem xét hoàn cảnh xung quanh. Cảnh sát đi theo phía sau anh, hai người cùng điều tra.
Vệ Thanh Chính có thể cảm nhận rất rõ hung thủ là một người có trình độ văn hóa và kỹ năng phản trinh sát nhất định, bởi vì trong phòng ngoài dấu vết đánh nhau thì chỉ còn dấu vết của người chết.
Anh đeo găng tay kéo tấm rèm ra, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào. Ánh mắt của Vệ Thanh Chính dừng lại ở sân phơi lớn của nhà Chu Cường, trên đó trồng vài chậu hoa nhưng phần lớn đã khô héo, hiển nhiên Chu Cường chưa từng chăm sóc chúng. Theo hồ sơ điều tra, Chu Cường mới mua ngôi nhà này mấy tháng trước, mấy chậu hoa khô héo rất có khả năng là của người chủ cũ để lại.
Anh xoay người ra khỏi phòng khách, đứng ở sân phơi. Bên ngoài sân phơi là đường phố, hai người đi đến, Vệ Thanh Chính chú ý đến những chỗ nhô ra nhỏ trên mặt tường. Anh ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét dấu vết bên trên. Cuối cùng anh xác định, hung thủ đã đột nhập vào nhà Chu Cường từ lối này.
“Triệu Thăng, cậu đi điều tra quan hệ xã hội của Chu Cường, tra xem các đoạn đường ở gần đây có lắp camera để lấy dữ liệu theo dõi rạng sáng ngày 21, bài tra người có hiềm nghi, sau đó hỏi người dân xung quang đây xem gần đây có người nào ở lại đây không.” Vệ Thanh Chính đứng lên, nhanh chóng nói với đồng sự phía sau.
Triệu Thăng gật đầu, xoay người rời đi.
Vệ Thanh Chính đứng tại chỗ, nhìn về phía phòng ngủ chính nhà Chu Cường. Anh có một trực giác rằng anh đã gặp một đối thủ cực kỳ khó chơi. Anh lại quan sát hiện trường một chút thì nhận được thông tin tiền bạc và tài sản trong nhà Chu Cường đã bị lấy đi, Triệu Thăng cũng đã mang được tin tức về mối quan hệ xã hội của Chu Cường về.
Lúc nhìn thấy Chu Cường cũng là người Lâm Thành, hơn nữa giống Vương Thuận đều là làm nhiều việc ác, vi phạm pháp luật nên bị cảnh sát truy nã rồi chạy trốn đến Giang Thành, một ý tưởng chợt nảy lên trong đầu Vệ Thanh Chính. Phải chăng hai vụ án với phương thức gây án khác nhau này do cùng một người gây ra.
Vệ Thanh Chính nhìn thi thể đã được pháp y đưa ra khỏi phòng, cúi đầu kiểm tra nút buộc dây thừng trên giường. Trong vụ án vứt xác ở mương nước bọn họ cũng nhặt được sợi dây buộc bao đựng thi thể, anh vẫn còn nhớ rõ cách thắt nút đó. Anh thấy chúng có cách thắt nút giống nhau, nhưng vẫn chưa đủ để chứng minh được rằng hai vụ án có thể được điều tra cùng nhau. Bởi vì cách mà đối phương buộc dây là cách buộc được nhiều người sử dụng hàng ngày. Nếu muốn đồng thời điều tra hai vụ án, anh cần phải tìm được nhiều bằng chứng hơn.
Vệ Thanh Chính xoay người lên xe của đội cảnh sát hình sự, anh quyết định xuống tay từ phía Lâm Thành. Nếu đối phương có tính nhất trí khi lựa chọn người bị hại thì khả năng mục tiêu tiếp theo của hắn vẫn là người đến từ Lâm Thành, đặc biệt là người trong tay dính mạng người và quen biết với Vương Thuận, Chu Cường.
Anh nhanh chóng nhờ người liên hệ với cảnh sát ở Lâm Thành để lấy thông tin một số người có thể đã trốn đến Giang Thành. Giang Thành có cảng, hơn nữa dân cư dày đặc, hai năm nay đang ở thời kỳ phát triển nên có rất nhiều tội phạm thích trốn sang Giang Thành.
…..
Diệp Tang Tang không biết Vệ Thanh Chính đã bắt đầu điều tra đến Lâm Thành, sau khi biết cảnh sát đã phát hiện thi thể của Chu Cường, cô dựa vào một số con đường nhất định đã nắm được thông tin của Tưởng Kiến Sinh. Cô có chút chờ mong, nếu không phải là nhiệm vụ không cho phép, có lẽ cô sẽ gửi thư thông báo hành động sắp tới của mình cho Vệ Thanh Chính.
Diệp Tang Tang chợt nhận ra là suy nghĩ khiêu chiến cảnh sát và cả hành vi quay trở lại nơi gây án của cô trước đây đều là những đặc điểm của tội phạm có chỉ số thông minh cao mà bác sĩ điều trị cho cô đã từng đề cập đến. Cô sờ mũi, cảm thấy chột dạ vì đã phản bác lại bác sĩ khi đánh giá cô như vậy. Xem ra, cô đúng là có một chút không bình thường.
Nhưng mà bây giờ cô sẽ không làm như vậy, cô bắt đầu tìm kiếm cơ hội để đến gần Tưởng Kiến Sinh, kích hoạt nhiệm vụ mới. Lần này không giống với lần trước là có lẽ Diệp Tang Tang đã đoán trước được thủ đoạn gây án.
Vương Thuận là người đã đập chết con gái của Tôn Bân, Chu Cường là người đã bạo hành cô bé. Diệp Tang Tang hoàn toàn không tin lời đối phương nói chỉ là vết thương nhỏ. Người này biến thái giống cô, khả năng lớn là đã dùng dao gây ra rất nhiều miệng vết thương. Con người luôn nghĩ cách tô đẹp cho chính mình, hắn ta chắc chắn sẽ nói giảm nói tránh trước mặt bố của người bị hại. Về việc không đánh gãy tay chân của đối phương, Diệp Tang Tang đoán việc này là do Tưởng Kiến Sinh hoặc Vương Chí làm. Hai người kia, mỗi người sẽ ứng với đánh gãy tay chân hoặc là phanh thây. Cũng không biết mỗi người cụ thể ứng với cái gì. Diệp Tang Tang muốn làm nhiệm vụ đánh gãy tay chân trước, cô là một người thích trước ngược sau ngọt. Đối với cô, đánh gãy tay chân là lựa chọn không quá kích thích, cho nên là “ngược”.
Điều khiến cô thấy ngạc nhiên là sự biến hóa của Lâm Thục trong hai ngày qua. Rõ ràng là tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn, khi cô về nhà còn có cơm tối để ăn. Tuy Diệp Tang Tang đã nhảy qua thời gian mấy lần nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được những thay đổi trong lòng đối phương. Dù không hoàn toàn hiểu được những cảm xúc ấy, Diệp Tang Tang vẫn biết đó là vì đại thù của họ đã được báo. Cô cảm thấy hai vợ chồng thật sự rất yêu con gái của họ.
Mỗi khi Diệp Tang Tang nghĩ đến “yêu”, trong lòng cô có chút kỳ lạ vì cô không biết phải hiểu nó như thế nào. Cảm xúc là một thứ trân quý đối với cô. Cô chưa từng mất đi, nhưng nhớ đến biểu tình trên mặt của bác sĩ điều trị cho cô khi nhắc tới nó, cô lại cảm thấy đây là một thứ tốt.
Quý giá, hi hữu, không biết.
Nó đủ để khơi dậy sự tò mò trong Diệp Tang Tang.
À, tò mò là thứ duy nhất Diệp Tang Tang có được gọi là cảm xúc. Biểu hiện của Lâm Thục cũng khiến cô hiểu được những điều này. Cô cảm thấy, đây là nguyên nhân thứ yếu khiến cô chơi trò chơi này. Còn nguyên nhân chủ yếu là để giải tỏa “hứng thú” mãng liệt trong lòng cô.
Diệp Tang Tang mang theo tâm tình như vậy chủ động đi tìm Tưởng Kiến Sinh. Nhiệm vụ của cô, cô đến làm.
Chỉ là, tâm trạng tốt của cô đã kết thúc khi cô nhìn thấy Vệ Thanh Chính.
Cảnh sát và tội phạm chính đúng là thiên địch mà.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
Đọc mà cảm thấy sảng điên luôn, như kiểu đang nhìn trò chơi của kẻ điên và cảnh sát ấy
Sắp tới đến đoạn Tang Tang đấu chí đấu dũng với cảnh sát nè