Diệp Tang Tang nhìn Vệ Thanh Chính đang đứng trước cửa nhà mình hút thuốc, đáy lòng cô cảm thấy thưởng thức đối phương nhưng trên mặt lại lộ ra biểu tình nghi hoặc. Vệ Thanh Chính thật là nhạy bén đến khiến người ta giận sôi. Rõ ràng là không có bất kỳ chứng cứ gì chỉ về phía cô, rõ ràng là có rất nhiều nghi phạm nhưng anh ta lại chỉ nhắm vào cô.
Diệp Tang Tang đến gần Vệ Thanh Chính hỏi: “Cảnh sát Vệ, sao anh lại ở đây? Có vụ án cần điều tra ở gần đây à?”
Hai người miễn cưỡng xem như “người quen” nên nhìn thấy tất nhiên là phải chào hỏi, nếu né tránh chẳng phải là đang nói cho đối phương là cô chột dạ à?
“Không có vụ án nào gần đây, chỉ là tôi có chút nghi hoặc, bác tài Tôn có thể giải thích cho tôi được không?” Vệ Thanh Chính nhìn Diệp Tang Tang nói.
Diệp Tang Tang vò đầu: “Có chuyện gì? Nếu tôi giúp được thì nhất định sẽ giúp.”
Cô cư xử bình thường, biểu tình rất tự nhiên.
Vệ Thanh Chính ném điếu thuốc trong tay xuống, nhìn về phía Diệp Tang Tang lên tiếng: “Gần đây khi đang điều tra một vụ án tôi đã vô tình nhìn thấy thông tin của anh và vợ anh, cảm thấy hơi khó hiểu nên có vài điều muốn hỏi anh Tôn. Anh là một giáo viên, sao đột nhiên lại xin nghỉ việc đến Giang Thành lái xe taxi. Còn cả vợ của anh nữa, cô ấy là một y tá của bệnh viện, đến đây làm một người phục vụ bình thường thật là phí phạm nhân tài.”
Vừa nói Vệ Thanh Chính vừa nhìn chằm chằm vào Diệp Tang Tang, không bỏ lỡ bất kỳ biến hóa nào trên mặt cô. Diệp Tang Tang chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó thở dài nói: “Chúng tôi cũng có muốn đâu, nhưng làm giáo viên và y tá nghe thì vẻ vang đấy mà trong túi không có mấy đồng tiền. Chúng tôi muốn thừa dịp còn trẻ đến thành phố này gây dựng sự nghiệp, kiếm nhiều tiền hơn.”
Vào những năm 2000 việc xuống biển gây dựng sự nghiệp không phải là hiếm thấy. Cô ngừng một chút, cười khổ nói về vợ mình: “Về phần vợ tôi, tính tình của cô ấy không được tốt, đã đắc tội với cấp trên, không có cách nào chỉ đành từ chức.”
Đây là lý do hai ngày nay cô và Lâm Thục thống nhất với nhau, nếu Vệ Thanh Chính gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi cũng sẽ nghe được một vài đánh giá về Lâm Thục. Ngoài ra cô còn biết thêm được một số chi tiết, tỷ như về cái chết của con gái của Tôn Bân và Lâm Thục, hai người đã không báo cảnh sát mà nói với người ngoài là đưa con gái về sống với ông bà nội ở quê. Không ai biết cô bé đã chết. Chờ đến khi nào quê họ vào mùa nước nổi, con gái của bọn họ sẽ rơi vào sông mất tích. Ông bà nội rất yêu thương cháu gái, sẽ làm tốt mọi việc.
Sau khi biết được thông tin sơ bộ, Diệp Tang Tang dễ dàng hỏi ra được toàn bộ quá trình. Cô thật sự bội phục hai vợ chồng và ông bà nội của cô bé, trong hiện thực rất ít người có thể làm được như vậy vì người chết. Bởi vì để lập kế hoạch cho tất cả những điều này đòi hỏi rất nhiều can đảm. Chân chính đi được đến bước giết người cần rất nhiều, rất nhiều tình yêu. Tình yêu đó lên men trở thành thù hận mới có thể thúc đẩy con người làm những điều đó. Nhiều người chỉ biết nói ngoài miệng mà thôi, ai thực sự hiểu mới biết được việc này cần bao nhiêu dũng khí, phẫn nộ và thù hận.
Nghĩ như vậy, Diệp Tang Tang ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Thanh Chính: “Thật ra chúng tôi không còn cách nào khác mới phải rời quê hương đến đây.”
“Ừm…” Vệ Thanh Chính gật đầu.
Đồng thời anh cũng biết, điểm đáng ngờ cuối cùng trên người người đàn ông này đã biến mất. Khí chất của đối phương không giống với tài xế bình thường là do nghề nghiệp trước đây của anh ta tạo thành. Anh hơi phiền não vì vụ án vẫn không có tiến triển gì.
Gần đây Giang Thành đang có hoạt động kêu gọi đầu tư, lãnh đạo thành phố không muốn hoạt động xảy ra bất kỳ sai sót nào nên đã tạo áp lực cho đội cảnh sát hình sự. Cấp trên đã ra hạn cuối cho bọn họ trong vòng bảy ngày phải bắt được hung thủ. Bây giờ là ngày thứ hai sau khi phát hiện thi thể của Chu Cường, thoạt nhìn thời gian còn nhiều nhưng trong lòng anh hoàn toàn không có manh mối gì. Bởi vì mông lung, áp lực tăng cho nên anh mới đi tìm Tôn Bân.
Diệp Tang Tang nhìn anh nói: “Cảnh sát Vệ có vẻ buồn phiền nhỉ? Tôi nghe khách của tôi nói bên khu chung cư Hưng Nguyên cũng xảy ra án mạng, nghe nói người kia chết rất thảm, người đó đắc tội ai à?”
“Chuyện này không cần anh Tôn lo lắng, tôi đi trước.” Vệ Thanh Chính nói rồi vội vàng lên xe rời đi.
Diệp Tang Tang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, trong lòng tự hỏi khi nào đối phương mới nhận ra không đúng. Cô vậy mà có chút chờ mong.
Diệp Tang Tang quay lại xe của mình, lên xe và rời đi. Cô không chú ý tới là sau khi cô lên xe, Vệ Thanh Chính đã dừng xe, ánh mắt dõi theo cô.
“Triệu Thăng, tìm hai đồng nghiệp mà Tôn Bân chưa từng nhìn thấy theo dõi Tôn Bân cho anh.” Vệ Thanh Chính nói với Triệu Thăng ở đầu bên kia điện thoại.
Triệu Thăng thắc mắc: “Đội trưởng Vệ, anh còn chưa hết nghi ngờ anh ta à? Chúng ta đã điều tra được quan hệ xã hội của Chu Cường, trong danh sách người hiềm nghi không có anh ta.”
“Chú đừng nói nhiều, Tôn Bân này, biểu hiện quá hoàn mỹ, anh không yên tâm.” Vệ Thanh Chính nói.
Triệu Thăng bất đắc dĩ đồng ý, tỏ vẻ sẽ sắp xếp người ngay lập tức.
Vệ Thanh Chính cúp điện thoại, lại đến hiện trường một lần nữa. Anh không tin đối phương hoàn toàn không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào.
Ở phía bên này Diệp Tang Tang còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, xe của cô đang đậu ở gần chỗ Tưởng Kiến Sinh ở. Theo kinh nghiệm tiếp xúc với Chu Cường lần trước của cô, khi cô cách mục tiêu khoảng 10m là có thể kích hoạt nhiệm vụ trò chơi.
Diệp Tang Tang ngồi ở trong xe, châm một điếu thuốc và bắt đầu hút. Cô không hút thuốc, nhưng Tôn Bân có thói quen hút thuốc. Hơn nữa làm như vậy cũng có thể che giấu sự thật là cô cố tình chờ ở chỗ này. Điều khiến cô không ngờ tới là Tưởng Kiến Sinh lại chủ động tiếp cận cô.
[ Hả? Tưởng Kiến Sinh chủ động đưa tới cửa? ]
[ Có phải là định bắt xe không? Nhưng nếu để hắn lên xe, lúc cảnh sát điều tra thì chị Tang khó thoát khỏi quan hệ lắm ]
[ Ê nhưng mà tên Tưởng Kiến Sinh này nhìn cũng được nha, nhìn kiểu thư sinh nho nhã ]
Làn đạn bàn luận sôi nổi, Diệp Tang Tang cũng nhìn về phía đối phương.
Tưởng Kiến Sinh không giống với Vương Thuận và Chu Cường vừa nhìn đã biết là người xấu, hắn có diện mạo hiền lành nho nhã, đeo kính gọng vàng trông rất giống một doanh nhân có học thức. Nhưng trên thực tế người này vô cùng xảo trá, hắn ta đã kiếm bộn tiền ở Lâm Thành nhờ lừa đảo, không ít người giàu có ở Lâm Thành đã bị hắn ta lừa gạt.
Theo thông tin cô có được từ con đường đặc biệt thì thực ra là tên này đã chán Lâm Thành rồi, hắn cảm thấy Lâm Thành không còn tính khiêu chiến nữa, hơn nữa đám nhà giàu ở Lâm Thành đã bỏ ra rất nhiều tiền để muốn hắn chết, cho nên hắn mới đi theo ba người khác đến Giang Thành.
Diệp Tang Tang nhìn người đến gần mình, dù trong đầu có vô số suy nghĩ nhưng ngoài mặt lại đúng lúc thể hiện nghi hoặc: “Anh muốn đi xe à?”
Cô làm bộ dập tắt điếu thuốc trong tay để đón người lên xe. Cô biểu hiện như vậy, bất cứ ai nhìn vào cũng chỉ nghĩ là hai người tình cờ gặp được. Nhân cơ hội này cô cũng mở nhiệm vụ mới được kích hoạt ra xem. Thật tốt, nhiệm vụ là trước ngược sau ngọt như cô mong muốn. Những điều tốt đẹp nên để dành đến cuối cùng mới làm chứ.
Tâm trạng của cô rất tốt nên nhìn Tưởng Kiến Sinh với ánh mắt ôn hòa.
“Không phải, muốn mượn anh em cái bật lửa thôi. Tôi ra ngoài vội quá quên không mang bật lửa.” Tưởng Kiến Sinh cười khẽ nói.
Diệp Tang Tang gật đầu, thoáng nhìn camera ở cuối đường rồi lấy bật lửa ra đưa cho Tưởng Kiến Sinh: “Tặng anh luôn đấy, tôi còn nhặt được mấy cái cơ.”
“Vậy tôi không khách khí nữa, cảm ơn nhé.” Tưởng Kiến Sinh cầm bật lửa, lộ ra một nụ cười cảm ơn.
Diệp Tang Tang gật đầu với hắn, nhìn người rời đi mới thong thả hút xong điếu thuốc rồi lái xe rời đi. Một lát sau cô tìm được một khách hàng, bắt đầu một ngày làm việc của mình. Thời gian tiếp theo gần như không có chuyện gì xảy ra vì cô đã skip thời gian được mấy lần.
Nhiệm vụ giết Tưởng Kiến Sinh lần này khá là khó, vẫn là vì lý do cũ – thể lực của Diệp Tang Tang. Việc khó nhất trong vụ án mưu sát lần này là chỉ dùng thể lực bằng 3 của cô để đánh gãy tứ chi của một người đàn ông trưởng thành. Xương của con người cứng hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều. Trong lúc Diệp Tang Tang đang suy nghĩ, làn đạn cũng đang thảo luận về nhiệm vụ vừa nhìn thấy.
[ Thời gian là chiều tối ngày kia, yêu cầu là nhanh chóng mê choáng Tưởng Kiến Sinh ở trên đường, đánh gãy chân, để hắn bò sát trên đường 2 km đến khi hắn nghĩ là đã thoát khỏi ác ma thì lại xuất hiện, cho hắn một đòn trí mạng. Chậc chậc, dù là đánh gãy chân hay là để Tưởng Kiến Sinh bò 2 km ở trên đường mà không bị người khác phát hiện đều không phải là chuyện đơn giản ]
[ Đúng là rất khó, nhưng tôi nghĩ chị Tang chắc chắn sẽ có cách thôi]
[ Tôi xem xong chỉ cảm thấy đau lòng, từ trước tới giờ Tôn Bân ra tay đều là ăn miếng trả miếng, chứng tỏ là con gái của anh ấy cũng từng bị bọn họ tra tấn như vậy! ]
Nhìn thấy bình luận này, bầu không khí trong phòng livestream rõ ràng trùng xuống. Nếu không biết trò chơi này được dựng từ những vụ án có thật, có lẽ bọn họ chỉ coi đây là một trò chơi bình thường có chút yếu tố kinh dị thôi, nhưng sau khi biết tất cả, từ đáy lòng bọn họ cảm thấy đau lòng, xót thương với những gì cô bé trong hiện thực đã gặp phải.
Tuy rằng Tôn Bân đã báo thù cho con gái của anh ấy, giết chết toàn bộ những người làm tổn thương cô bé, nhưng vĩnh viễn không thể quay trở về đêm mưa hôm đó, cô bé đã vĩnh viễn biến mất trong đêm mưa ấy. Bọn họ ngồi đây xem livestream không cảm thấy hả hê mà chỉ cảm thấy phẫn nộ. Nếu có thể, bọn họ ước tất cả những chuyện này đều là giả.
Diệp Tang Tang không hề biết về bầu không khí trong phòng livestream, cô ngẫm nghĩ rồi trở về nhà, lục tìm chiếc búa tạ ở trong nhà, còn có thuốc gây mê cũng như găng tay và khẩu trang mới Lâm Thục đã sớm chuẩn bị sẵn.
Theo miêu tả vụ án mà trò chơi cung cấp, Tôn Bân đã lén liên hệ với người trong sòng bạc thông qua một người bạn của bạn anh. Đối phương biết thông tin của Tưởng Kiến Sinh và đã bán hành tung của hắn cho Tôn Bân. Tôn Bân lái xe theo dõi Tưởng Kiến Sinh, nhân lúc hắn không đề phòng đã mê choáng hắn, đưa đến nhà xưởng bỏ hoang ở phía Nam ngoại thành để thực hiện kế hoạch.
Diệp Tang Tang nhìn đồ vật trong tay, nghĩ đến gì đó lại xoay người nhìn về phía Lâm Thục đang đeo túi lên để chuẩn bị đi làm nói: “Anh nhớ chiều ngày kia em được nghỉ đúng không, anh có một kế hoạch…”
Diệp Tang Tang nói nửa câu, nửa câu còn lại thì đến gần thì thầm vào tai Lâm Thục. Hệ thống của phòng livestream cũng rất thông minh, biết che chắn đoạn này để làm cho khán giả tò mò.
Nghe Diệp Tang Tang từ từ nói ra kế hoạch của mình, biểu tình của Lâm Thục cũng dần dần biến hóa, đồng tử cô hơi co lại vì kinh ngạc…và khát vọng.
Sau khi nói xong, Diệp Tang Tang nở một nụ cười lễ phép, trong mắt cô thậm chí không có ác ý.
“…Như vậy có được không?” Lâm Thục do dự hai giây, khó khăn mở miệng.
Diệp Tang Tang nói với vẻ mặt phức tạp: “Trong lòng có oán khí, dù sao cũng phải có cách để giải tỏa.”
Lâm Thục không lên tiếng, chỉ trịnh trọng gật đầu rồi xoay người rời đi, tiếng bước chân của cô rõ ràng nhẹ nhàng không ít so với vừa rồi.
Diệp Tang Tang nhìn bóng lưng của cô, cho dù biết cô ấy chỉ là NPC của trò chơi nhưng không hiểu sao Diệp Tang Tang vẫn muốn khiến đối phương vui vẻ một chút.
Kế hoạch kia vừa là một đòn tru tâm đối với Tưởng Kiến Sinh, vừa là một con đường giúp Lâm Thục giải tỏa cảm xúc. Diệp Tang Tang nghĩ đến điều gì đó, đáy mắt tràn đầy ý cười. Nếu không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, cô hoàn toàn có thể tự do phát huy.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
Quả này thành TKS chết với chị, cúc xuống địa ngục xám hối đi nhé