[ A a a a a a tò mò chết mất! ]
[Hệ thống!! Ta muốn khiến nại mi, có cái gì mà khán giả tôn quý bọn ta đây không thể nghe chứ! ]
[ @Livestream Tinh Hoàn, AI nhà các người giỏi lắm, còn biết úp úp mở mở nữa ]
Khán giả nhìn thấy Diệp Tang Tang và Lâm Thục thì thầm với nhau mà mình hoàn toàn không nghe thấy gì thì tất cả đều không lo buồn nữa, vội vàng spam điên cuồng trên màn hình livestream. Mọi người bắt đầu tag tên nền tảng livestream của công ty Tinh Hoàn để họ có thể ra mặt chấn chỉnh con AI nhà họ. Bởi vì lần trước Diệp Tang Tang đột nhiên offline khiến không ít khán giả tặng quà cho cô, nên sau đó ngoài hệ thống quản lý bằng trí tuệ nhân tạo sẵn có, Tinh Hoàn còn cử một nhân viên phụ trách phòng livestream của cô.
Vô số người xem @ kênh official khiến nhân viên quản lý vội vàng online giải thích.
[ Nhân viên quản lý 176: AI nhận định đây là thông tin cần được che giấu, chúng ta cùng ngồi chờ bất ngờ thôi ]
Đáng tiếc, giải thích như vậy không thể làm khán giả trong phòng livestream bình tĩnh lại.
[ Trả lời có khác gì bot không ]
[ Cười chết, mấy người chỉ có tác dụng giục chị Tang online thôi ]
[ Tôi phải ngồi xổm ở đây xem chị Tang có chủ ý gì ]
Mấy ngày nay xem livestream bọn họ cũng có thể nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Lâm Thục, rốt cuộc thì Diệp Tang Tang có kế hoạch gì mà khiến đối phương thay đổi như vậy. Gần 100,000 mắt xem trong phòng livestream đã bị khơi dậy sự tò mò. Bọn họ ngồi canh ở trong phòng livestream, chán chết không có việc gì làm lại bắt đầu tặng quà cho Diệp Tang Tang. Các loại quà tặng hoa hòe lòe loẹt bay tán loạn trên mình hình cùng với các comment tán chuyện.
Điều này khiến nhiệt độ phòng livestream của Diệp Tang Tang nhanh chóng tăng vọt, lọt vào top 100 của nền tảng livestream Tinh Hoàn. Không những thế, cô còn là một trong mười người có số liệu tốt nhất trong số những người được mời tham gia thử nghiệm phiên bản Beta của trò chơi. Mà nhiệt độ như vậy cũng khiến mọi người chú ý đến sự tồn tại của Diệp Tang Tang, đặc biệt là phó bản cô đang chơi là phó bản mà một số người vô cùng để ý.
Diệp Tang Tang không quan tâm đến những chuyện này, thậm chí từ đầu tới đuôi cô chưa từng hỏi phòng livestream của mình có bao nhiêu người xem. Hiện giờ cô đang một lòng một dạ tập trung vào nhiệm vụ của Tưởng Kiến Sinh. Trong quá trình chờ đợi, Diệp Tang Tang cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết. Loại cảm giác này giống như có một dòng máu nóng trào dâng từ trong trái tim chảy khắp người cô, làm cô phấn khích đến run rẩy. Một khao khát hủy diệt mạnh mẽ lớn dần trong lòng cô, chiếm trọn mọi suy nghĩ của cô. Không phải là khao khát muốn giết bao nhiêu người, mà là cô muốn nhìn thấy kế hoạch của mình được thực hiện. Cô vô cùng khát vọng, giống như một con cá sắp chết khát chờ đợt một cơn mưa ngọt lành đến.
Cô đã nói rồi, trò chơi này rất thú vị.
Nhưng ngay sau đó, khi Diệp Tang Tang ra ngoài cô đã phát hiện mình bị theo dõi. Chỉ cần suy nghĩ một chút cô đã biết người theo dõi mình là do ai phái tới.
Vệ Thanh Chính đúng là một cảnh sát hình sự mẫu mực, anh ta tin tưởng vào trực giác của mình, dù cô có biểu hiện hoàn hảo cỡ nào đối phương cũng sẽ không vì thế mà từ bỏ. Nếu là đồng đội thì Diệp Tang Tang sẽ rất vui mừng, nhưng bây giờ hai người là kẻ địch, cô không vui chút nào.
Đúng là dính như keo dính chuột mà, cắt đuôi đối phương thì sẽ chứng minh suy đoán của đối phương là đúng, bởi vì nếu không phải là cố ý thì người bình thường rất khó có thể cắt đuôi cảnh sát ngầm. Thời gian thực hiện kế hoạch là tầm chiều tối, lúc đó đang trong giờ làm việc, chắc chắn đối phương sẽ nhìn chằm chằm cô, cô khó có thể thực hiện kế hoạch của mình mà không bị nghi ngờ. Sau khi tự hỏi, cô quyết định áp dụng kế dẫn hổ rời núi.
Từ việc Vệ Thanh Chính đích thân đến tìm cô có thể thấy được anh ta đang rất muốn biết manh mối về vụ án. Vậy thì cô sẽ chủ động cung cấp manh mối cho đối phương, đánh vào nhược điểm của anh ta luôn.
Diệp Tang Tang nhìn thời gian, thấy đã gần tối, sắp đến giờ nghỉ rồi. Cô đưa nốt một vị khách cuối cùng rồi đi mua thức ăn, sau đó lái xe về nhà.
Cảnh sát ngầm cũng lái xe ô tô, người nọ theo cô về nhà nhưng dừng xe ở một con hẻm khuất tầm nhìn của cô để quan sát khoảng sân cô đang ở. Sân nhà Diệp Tang Tang tương đối thoáng, tuy xung quanh có nhà dân nhưng trước cổng trống trải, ở ngoài có thể nhìn đến nửa sân nhà.
Diệp Tang Tang đi vào nhà với vẻ mặt bình thường, giống như không hề biết có người đang theo dõi mình. Sau khi vào nhà, cô lấy sườn lợn hôm nay mua ra chần qua nước sôi rồi hầm. Cái máy hút mùi kiểu cũ được bật lên, hơi nước bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài cùng với mùi thịt. Nhân tiện cô cũng cắm cơm luôn, cắm cơm xong cô lại quay ra phòng khách bật chiếc TV cồng kềnh kiểu cũ trong nhà lên.
Làm xong tất cả, Diệp Tang Tang nhanh chóng thay một bộ quần áo khác và ra khỏi nhà bằng cách chui qua cửa sổ ở sau nhà. Phía trên cửa sổ là một bức tường, trèo qua bức tường là rãnh thoát nước của nhà người khác. Sau đó cô đi đường vòng, bắt một chiếc xe đến một buồng điện thoại công cộng không có camera theo dõi. Diệp Tang Tang không chút do dự bấm số điện thoại của đội cảnh sát hình sự mà Vệ Thanh Chính từng đề cập đến hôm hỏi lấy thông tin.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy.
“Alo, tổ ba đội cảnh sát hình sự Giang Thành nghe máy.” Một giọng nói vang lên từ đầu bên kia của điện thoại.
Diệp Tang Tang biết cách thay đổi giọng nói đơn giản, cô bóp giọng, dùng dọng nữ nói: “Tôi có manh mối vụ Chu Cường bị giết. Chiều ngày kia lúc 6 giờ mấy người đến dưới chân cầu Lâm Giang chờ, tôi sẽ cho mấy người biết manh mối quan trọng, nhớ mang theo 500 tệ, quá giờ không chờ.”
Nói xong Diệp Tang Tang cúp điện thoại ngay, cô khẽ cười ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi xoay người đi nhanh ra khỏi con hẻm nhỏ đến một con phố khác bắt xe rời đi. Nếu cô không đoán sai, không đến 10 phút nữa cảnh sát sẽ đến buồng điện thoại này.
Cô cố ý lựa chọn nơi này, với sự nhạy bén của Vệ Thanh Chính, anh ta nhất định có thể chú ý đến Vương Chí khi sàng lọc những người mà Chu Cường tiếp xúc. Hắn ta sẽ được cảnh sát bảo vệ chặt chẽ vì có thể hắn ta sẽ là mục tiêu tiếp theo của hung thủ. Còn chuyện đến dưới chân cầu Lâm Giang cô vừa nói, khả năng đối phương sẽ cho rằng đó là quả bom khói hung thủ tung ra để dẫn dắt người ở bên cạnh Vương Chí rời đi.
Diệp Tang Tang tin chắc rằng cảnh sát đang bảo vệ Vương Chí vì theo cô điều tra, Tưởng Kiến Sinh còn chưa bị liệt vào danh sách mục tiêu. Điểm giống nhau duy nhất giữa hắn ta và ba người kia là cùng trốn từ Lâm Thành đến đây, về cơ bản đều là người xa lạ. Cho nên nếu cảnh sát không biết là bốn người cùng nhau bỏ trốn thì sẽ không điều tra đến Tưởng Kiến Sinh.
Đây là một cái liên hoàn kế, đối phương cho rằng kế dẫn hổ dời núi của cô là để điều cảnh sát bên người Vương Chí đi, nhưng thực tế mục tiêu của cô là những cảnh sát đang theo dõi cô.
Người của đội cảnh sát hình sự cũng không nhiều, đầu thế kỷ các vụ án xảy ra thường xuyên, các bộ phận phải xử lý rất nhiều công việc, cảnh sát vô cùng bận. Không có người thì đành phải ưu tiên người cho các nhiệm vụ chính.
Khi hung thủ gọi điện thoại thì Diệp Tang Tang vẫn đang ở dưới “mí mắt” của cảnh sát, về mặt logic thì cảnh sát ngầm sẽ rút sau khi xác định cô không có điểm đang ngờ. Họ mà không rút Diệp Tang Tang nghĩ chắc cô phải “ốm” mất. Đây là kế hoạch dự phòng mà cô không muốn sử dụng, trừ phi bất đắc dĩ. Không ai có thể ngăn cản cô, nếu có khó khăn cô sẽ đè bẹp khó khăn!
Lúc trở lại phòng Diệp Tang Tang đối mặt với Lâm Thục đang đứng yên lặng trước cửa sổ phòng ngủ. Ám hiệu của hai người là mở tivi, vừa rồi chắc chắn là Lâm Thục đã giả bộ nói chuyện với cô, cho nên vừa nhìn thấy cô Lâm Thục lại nói: “Canh xương của anh nên cho thêm một ít muối, nhà mình hết muối rồi, anh đi mua đi.”
Đây là muốn cô đi lại một chút, kết hợp với câu nói vừa rồi của Lâm Thục khiến cho người theo dõi có cảm giác Diệp Tang Tang vẫn luôn ở nhà. Diệp Tang Tang gật đầu, phủi bụi dính trên quần áo rồi ra khỏi nhà.
Khu nhà dân tự quy hoạch thường có vài nhà mở một cái quán tạp hóa nhỏ ở tầng một, cô bình tĩnh băng qua con hẻm cảnh sát ngầm đỗ xe, đi đến quán tạp hóa mua một gói muối. Nhìn thấy có hạt tiêu khô, nghĩ có thể cho vào canh cô cũng mua một ít.
Về đến nhà, Diệp Tang Tang cho củ cải đã mua vào nồi canh sườn hầm, mùi thịt theo quạt bay ra năm sáu mét xung quanh. Hai người vẻ mặt như thường, thỉnh thoảng nói chuyện về người hoặc việc hôm nay gặp được khi làm việc giống như một đôi vợ chồng bình thường.
Xe của cảnh sát ngầm rời đi là sau 8 giờ tối.
Diệp Tang Tang chăm chú lau xe taxi của mình, dường như không chú ý đến chiếc xe đang rời đi nhưng đáy mắt cô lại có hai phần ý cười.
Cô bắt đầu tò mò, không biết lần này đến khi nào Vệ Thanh Chính mới nhận ra đây là một cái kế đánh lạc hướng anh ta.
Tuy nhiên, trước khi giải quyết tên cáo già gian xảo Tưởng Kiến Sinh, Diệp Tang Tang phải tạm dừng trò chơi. Bởi vì dù đã skip thời gian thì bây giờ cũng là lúc cô nên thức dậy trong hiện thực.
Quá trình làm nhạt ký ức giết người trong trò chơi không có tác dụng phụ khó chịu nào, chỉ nhanh như một cái chớp mắt mà thôi, cô rất hài lòng với hiệu suất này.
Vì sao cô phải tỉnh lại à? Bởi vì hôm nay bác sĩ của cô sẽ đến tái khám.
Một bác sĩ khoa Tâm thần trẻ tuổi và đẹp trai.
Diệp Tang Tang không muốn thừa nhận đối phương là người có chuyên môn, nhưng hầu hết mọi người đều không có ý tưởng kỳ lạ và không sợ hãi giống như cô. So với suy nghĩ của cô, suy nghĩ của bọn họ mong manh giống như hoa tầm gửi. Đối với cô, cái chết của con người là một chuyện hết sức bình thường, không có gì khác với việc giết chết một con kiến.
Sau khi cô ăn sáng xong đối phương đã đến.
Người đến mặc áo blouse trắng cài cúc chỉn chu, đeo kính gọng mảnh màu bạc, đứng trước giường bệnh của Diệp Tang Tang hỏi: “Hai ngày không gặp, có vẻ tinh thần của cô tốt hơn rất nhiều, lần này thuốc có hiệu quả hơn à?”
“Không, là do tôi cảm thấy cuộc sống còn nhiều chuyện thú vị hơn thôi.” Diệp Tang Tang dùng ngón tay mảnh khảnh nghịch mái tóc dài của mình, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vị bác sĩ trước mặt, biểu tình có chút vui vẻ.
Tô Tự cũng nhìn cô, khẽ cười hỏi: “Có thể nói cho tôi biết là chuyện thú vị gì không?”
Khi một bệnh nhân tâm thần nói rằng mình cảm thấy hứng thú, điều này đáng được bác sĩ quan tâm.
Diệp Tang Tang lắc đầu: “Anh không cần quá để ý đâu, tôi sẽ uống thuốc đúng hạn, còn mặt thì không cần gặp.”
“Cô vẫn không muốn thừa nhận là cô bị bệnh.” Tô Tự trầm giọng nói.
Diệp Tang Tang lắc đầu: “Với tôi mà nói thì thừa nhận hay không cũng không có gì khác nhau, tôi đồng ý phối hợp với sự điều trị của anh, là chuyện tốt với anh là được.
Tô Tự nhìn cô, suy tư một lúc rồi nói: “Cô có vẻ kiên nhẫn hơn một chút.”
“Đúng vậy.” Diệp Tang Tang nói: “Bây giờ tôi có kiên nhẫn hơn một chút với anh.”
Ánh mắt Tô Tự hơi lóe lên, một lúc sau mới nói: “Mong rằng cô có thể tiếp tục duy trì trạng thái như vậy để sớm xuất viện. Tôi không quấy rầy nữa.”
Diệp Tang Tang nhìn anh ta rời đi, ánh mắt đầy hờ hững. Có đôi khi cô còn muốn khuyên anh ta đừng nói mấy lời trái lương tâm với cô, bởi vì chỉ cần nhìn thoáng qua là cô có thể nhìn thấu được.
Điều dưỡng đi vào phòng, bắt đầu một ngày làm việc bình thường của mình. Có lẽ là do Diệp Tang Tang đã cảnh cáo nên bà ta đã bớt rất nhiều chiêu trò nhỏ nhặt, Diệp Tang Tang rất hài lòng với sự thức thời của bà ta.
Diệp Tang Tang ra ngoài hít thở không khí như thường lệ. Mưa xuân rả rích, giọt nước mưa li ti rơi xuống tay cô.
Trong giờ nghỉ trưa, Diệp Tang Tang ước tính thời gian một chút rồi đeo vòng cổ lên. Tiến vào trò chơi, vừa mở mắt ra là cô đã có thể chuyển động cơ thể một cách tự do ngay. Diệp Tang Tang tiếp tục skip thời gian, cầm lấy công cụ và xuất phát sau khi xác nhận không có ai theo dõi mình.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
4 người là gồm những ai nhỉ, tui quên mất rồi😭😭
Vương Thuận, Chu Cường, Tưởng Kiến Sinh, Vương Chí nhé
Sắp đến Vương Chí lên thớt rồi