[Mô phỏng phạm tội] Chương 15: Sự tuyệt vọng của Tưởng Kiến Sinh

[Mô phỏng phạm tội] Chương 15: Sự tuyệt vọng của Tưởng Kiến Sinh

Sòng bạc ngầm dưới lòng đất nằm ở ngoại ô phía Nam, những tiếng la hét phấn khích nối tiếp nhau vang lên, cả trai lẫn gái hò hét khàn cả giọng trong hoàn cảnh chen chúc, con chip và tiền tài làm mờ mắt con người. Nơi này rồng rắn hỗn tạp, loại người nào cũng có. Người ôm mộng một đêm phất nhanh, không làm mà hưởng cuối cùng đều táng gia bại sản ở nơi này.

Tưởng Kiến Sinh đến đây đương nhiên không phải là để đánh bạc, hắn đi theo mục tiêu của hắn đến. Mấy năm này tuy rằng xã hội hỗn loạn khó khăn nhưng trong đó vẫn có những cơ hội hiếm có. Rất nhiều thương nhân mạo hiểm đứng đầu xu hướng đã kiếm được đầy bồn đầy chén, đặc biệt là ở Giang Thành, người đột nhiên giàu có nhiều đếm không xuể. Trước đây nghèo khổ, một đêm chợt giàu, con người ta lại muốn kiếm được nhiều hơn nữa. Tưởng Kiến Sinh nhìn thấy được “cơ hội kinh doanh” ở đây, hắn cố ý nhắm vào nhóm người này.

Ban đầu là ở trên bàn mạt chược, nhiều nhất là thắng được mấy trăm tệ kích thích. Sau đó hướng dẫn từng bước, nói mình kiếm được bao nhiêu tiền ở sòng bạc. Lòng người luôn cảm thấy không đủ, bọn họ không kìm nén được tham dục trong lòng mà đi theo hắn vào sòng bạc. Tiếp đến là để cho đối phương kiếm được một vố to. Đây là một cái móc, chỉ cần đối phương đã nếm được một chút ngon ngọt thì sau đó có ngăn cản cỡ nào họ cũng muốn đến.

Hiện tại, con cá của hắn đã cắn câu, hắn đương nhiên phải đích thân tới trông chừng. Ở bên cạnh hắn, “bạn” hắn đã thua đỏ cả mắt. Hôm nay là ngày thứ ba, sau bao trận thắng thua mấy ngày qua, đối phương đã thua hết toàn bộ tiền bạc tích cóp trong ba năm qua cũng như căn nhà hiện tại. Hắn không thể để đối phương tìm được, cho nên nhân lúc đối phương không chú ý hắn đã yên lặng rời đi.

Hắn có cổ phần của sòng bạc, đơn này hắn có thể kiếm được 40,000 tệ. Đầu những năm 2000, 40,000 tệ là một trong những đơn kiếm nhiều nhất của hắn. Nhìn người đã thua đỏ cả mắt, trong lòng hắn không tránh khỏi cảm thấy chột dạ. Nghĩ đến đây, bước chân rời sòng bạc của hắn càng nhanh hơn. Mã Tử dẫn người đi kiếm “cá” khác nên hôm nay hắn phải bắt xe về thành phố.

Gió nhẹ thổi qua, Tưởng Kiến Sinh cảm thấy cả người tỉnh táo hơn, hắn lẩm bẩm hát, ra khỏi sòng bạc, đi về hướng con đường lớn bên ngoài thôn.

Trên đường không có nhiều xe, hắn chờ một lúc không có xe bèn vừa đi bộ vừa hút thuốc. Chủ yếu là trong lòng vui vẻ. Đồng thời, hắn cũng đang nghĩ đến việc rửa tay chậu vàng. Làm cái nghề này của bọn hắn phải biết thu tay lại đúng lúc. Hắn đã nghe nói phía trên muốn triệt phá mấy sòng bạc ngầm này. Hắn cảm thấy nhiều nhất hắn cũng chỉ kiếm được hai, ba năm nữa thôi, nên cân nhắc đến việc làm ăn đứng đắn.

Có vốn khởi nghiệp rồi thì nên rút, bằng không đến lúc đó bị bắt, tiền thì nộp lên trên, người thì ngồi trong tù, mấy năm nay hóa ra lại làm công dã tràng. Hắn không giống với đám không có đầu óc kia, cho rằng có thể dựa vào thứ này sống thoải mái cả đời.

Tưởng Kiến Sinh mải suy nghĩ về tương lai mà không hề chú ý đến một chiếc xe đang chậm rãi đến gần. Mãi cho đến khi một luồng hơi thổi đến khiến hắn ta choáng váng, tay chân nhanh chóng mềm nhũn ra hắn mới mở to mắt và nhận ra có điều gì đó không ổn.

Hắn ngay lập tức vùng vẫy dữ dội, cố gắng mở mắt để không rơi vào trạng thái hôn mê. Đáng tiếc khi con người đối mặt với thuốc gây mê, dù ý chí có kiên cường đến đâu cũng không thể thoát khỏi tác dụng của nó.

Lúc Tưởng Kiến Sinh tỉnh lại đã thấy mình nằm trên đống cỏ trong một nhà xưởng bỏ hoang ở phía Nam ngoại ô. Hắn muốn bò dậy nhưng phát hiện tay chân của hắn giống như biến mất. Sự hoảng loạn nháy mắt xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Phản ứng đầu tiên của hắn là hắn đã bị trả thù, mà hắn không biết người trả thù mình là ai. Dần dần, hắn cảm nhận được cơ thể của mình bắt đầu khôi phục cảm giác, điều này khiến hắn cảm thấy mừng thầm.

“Xem ra trời vẫn chưa diệt Tưởng Kiến Sinh mình.” Hắn thì thầm ở trong lòng.

Qua bốn, năm phút hắn cảm giác chính mình có thể mở miệng nói chuyện. Tuy vậy hắn cũng không dám kêu to, bởi vì hắn biết nơi này rất hoang vu. Hắn kêu lên không gọi được người cứu lại gọi hung thủ đến thì tèo.

Đáy mắt hắn tràn đầy khát vọng sống sót và cả một chút tàn ác. Đừng để hắn biết tên nào hại hắn như vậy, nếu không hắn nhất định cho nó tắm xi măng rồi vứt xuống sông để nó biết thế nào là hậu quả khi dám động đến hắn.

Lại qua một lát, hắn cảm giác tay mình có thể động đậy. Thế là hắn vui mừng khôn xiết, vội vươn tay nắm lấy đám cỏ để xoay người chậm rãi bò ra ngoài. Không biết vì sao, hắn luôn có cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc. Nhưng mà đây chỉ là một ý tưởng trong nháy mắt, hắn nhanh chóng ném nó ra khỏi đầu.

Dần dần hắn bò ra được khỏi cái vòng vây bằng cỏ, hắn mừng rỡ đến cười toét cả miệng. Nhưng nụ cười không thể ở trên mặt hắn lâu, bởi vì hắn đã nhìn thấy người đàn ông mặc áo mưa, đi ủng nhựa đứng trước mặt. Người đàn ông đeo khẩu trang, găng tay, mặc áo mưa và đeo ủng đi mưa màu đen, hắn không nhận ra đối phương là ai.

Tuy không biết người nọ là ai nhưng Tưởng Kiến Sinh đã nhìn thấy cây búa trên tay đối phương. Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Da mặt hắn giật giật, run giọng nói: “Không…không biết…em đắc tội anh khi nào, anh cho em xin lỗi…xin anh…xin anh tha cho em…”

Lần đầu tiên trong đời hắn hèn mọn cầu xin một người như vậy. Cảm giác sợ hãi lan tràn khắp cơ thể, hắn nằm rạp trên mặt đất trong trạng thái cực kỳ lo lắng. Bây giờ hắn như con cá nằm trên thớt chờ đợi đối phương làm thịt.

Diệp Tang Tang không nói câu nào, tôn chỉ của cô là nói ít làm nhiều, mấy câu nói vô nghĩa chỉ vũ nhục sự phấn khích của cô.

Cô tiến lên, cúi người nhét giẻ vào miệng Tưởng Kiến Sinh. Nơi này rừng núi hoang vắng không sợ ai nghe thấy âm thanh, nhét giẻ chủ yếu là để phòng ngừa đối phương đau quá mà cắn lưỡi chết.

Sau khi nhét giẻ xong, trong ánh mắt tuyệt vọng của Tưởng Kiến Sinh, Diệp Tang Tang vung búa lên. Vì để hắn có thể bò được 2km, cô chỉ đập gãy hai đùi của hắn, hai tay đánh bị thương nặng. Hết búa này đến búa kia đập xuống, đối phương đã đau đến choáng váng, đồng tử sắp giãn ra.

 “Chạy đi! Nếu có thể bò ra ngoài không chừng tao sẽ tha cho mày đó ~” Diệp Tang Tang vô cùng thích thú nói.

Giọng nói nhẹ nhàng giống như đang nói hôm nay ăn gì nhưng nội dung lại khiến người ta sởn tóc gáy.

Tưởng Kiến Sinh đau đến run rẩy, thấy Diệp Tang Tang gỡ giẻ lau ra cho mình, cả người hắn giật giật trong vô thức.

“ A a a a a a”

“ A a a a a a a a a”

“A a a a a a a a a a a a a a a”

Tiếng rên rỉ đau đớn ngày càng to hơn theo cơn đau truyền đến từ thân thể hắn. Đau đớn khiến hắn sợ hãi, trong mười phút đầu hắn hoàn toàn không nhúc nhích được. Hắn bắt đầu bò đi khi ý thức được người trước mặt còn muốn tiếp tục tra tấn hắn.

Hắn từng nghe nói loại người này thường không được kiên nhẫn cho lắm, nếu hắn cứ nằm như vậy, chờ đến lúc đối phương hết kiên nhẫn hắn sớm muộn gì cũng chết.

Tưởng Kiến Sinh bị khát khao sống sót thúc đẩy, hắn bắt đầu bò sát trong đau đớn mong có thể cầu cứu. Chỉ cần bò ra khỏi nơi hoang vu này hắn sẽ được cứu!

Khi hắn di chuyển, máu tươi trào ra từ hai cái đùi bị gãy để lại trên mặt đất hai vệt dài màu đỏ tươi. Di chuyển chỉ bằng tay khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Ban đầu hắn còn kêu cứu, hy vọng sẽ có người nghe thấy được. Nhưng la hét cũng cần có sức lực, hắn chỉ có thể từ bỏ kêu cứu, túm lấy đám cỏ trên mặt đất và bò về phía trước. Cứ như vậy, hắn vất vả bò suốt nửa tiếng lại phát hiện mình chỉ mới bò được hơn 200 mét.

Trong quá trình này hiệu quả của thuốc gây mê dần dần mất đi tác dụng, cơn đau trên người hắn ngày càng dữ dội hơn. Hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, người cũng không còn sức lực.

[ Cảm giác hắn sắp không bò được nữa rồi, như vậy thì khó mà hoàn thành được nhiệm vụ ]

[ 2 km cơ mà, còn 1800m nữa, tên này gà quá đi mất ]

[ Chắc phải cho hắn thêm tí động lực ]

Khán giả trong phòng livestream liên tục bình luận.

Diệp Tang Tang đứng đó, khẽ cử động ngón tay rồi từ từ bước về phía trước. Tiếng giày đạp trên mặt đất nhanh chóng đánh thức Tưởng Kiến Sinh, bản năng cầu sinh trỗi dậy thúc đẩy hắn tiếp tục bò về phía trước. Diệp Tang Tang lại bất ngờ xoay người rời đi. Khán giả nhìn thấy vậy thì đầu đầy dấu chấm hỏi.

[ Không phải muốn đuổi hắn đi à? Sao không động thủ…? ]

[ Chị Tang định bỏ nhiệm vụ à? ]

[ Tôi cảm thấy là do Tưởng Kiến Sinh quá vô dụng, chị Tang không muốn chờ ở đây, đợi hắn sắp chết mới ra giải quyết hắn ]

Khán giả thay nhau suy đoán nguyên nhân vì sao Diệp Tang Tang hành động như vậy. Đáng tiếc là Diệp Tang Tang không thích chú ý động tĩnh của phòng livestream, cũng không có hứng thú giải thích.

Ở bên này, Tưởng Kiến Sinh nghe thấy tiếng bước chân của cô, hắn không lập tức quay đầu lại mà tiếp tục bò nhanh về phía trước. Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng động gì phía sau lưng nữa hắn mới quay đầu nhìn lại. Ác ma trầm mặc ít lời phía sau lưng hắn đã biến mất từ lúc nào. Hắn thử dừng lại, qua mười mấy phút vẫn không thấy đối phương xuất hiện. Ý thức được điểm này, trong mắt Tưởng Kiến Sinh sáng lên tia hy vọng.

Đau đớn bị niềm vui sướng hòa tan, khát khao cầu sinh chiếm cứ đầu óc hắn, hắn nắm thật chặt gốc cỏ và bùn đất có thể giúp hắn di chuyển. Cứ như vậy từng chút một, vì hy vọng của chính mình hắn bò về phía có khả năng chạy thoát.

Hắn không hề hay biết, ở một góc hắn không nhìn thấy, có người đang nhìn chằm chằm từng cử động của hắn.

Diệp Tang Tang có mười phần kiên nhẫn khi đối đãi với con mồi của mình. Rốt cuộc thì đó là nguồn cơn vui sướng của cô. Sự ngoan cường của Tưởng Kiến Sinh cũng vượt qua sức tưởng tượng của Diệp Tang Tang.

Hai chân bị gãy, mỗi lần thân thể di chuyển đất đá và cỏ cây sẽ cọ qua vết thương của hắn, cơn đau không bao giờ ngừng lại. Đặc biệt là trong tình huống tay cũng bị thương thì việc đạt được mục tiêu là điều vô cùng khó khăn. Nhưng với bản năng cầu sinh, hắn đã thực sự bò hết được 2 km nhiệm vụ yêu cầu.

Không có gì là không thể.

[ Tôi vốn không hiểu, nhưng nhìn hắn bò giờ tôi đã hiểu được ]

[ Thấy hơi đáng thương, chỉ nghĩ thôi đã thấy thống khổ rồi ]

[ Lầu trên, đừng đáng thương hắn, hắn đáng bị như vậy. Hắn bò 2km trong tình trạng này chỉ chứng tỏ rằng hắn cũng từng làm chuyện độc ác như thế với con gái của Tôn Bân. Đừng có dùng sự đồng cảm ở đây, như vậy cũng là một loại tổn thương ]

Làn đạn vì bình luận này mà một lần nữa im lặng, người bình luận cảm thấy đáng thương cũng không lên tiếng. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người bị hại suy nghĩ, khung cảnh như vậy sẽ chỉ khiến đối phương vui vẻ mà thôi.

Môi trường giáo dục của bọn họ đã khiến bọn họ tránh sự tức giận, hay đồng cảm theo bản năng, đây cũng không phải là một chuyện tốt.

Cách làm của Tôn Bân đúng là không đúng, nhưng đây không phải là lý do mà bọn họ có thể chỉ trích, thậm chí là đổ lỗi cho Tôn Bân.

Ánh mắt Diệp Tang Tang bình tĩnh không gợn sóng, bởi vì đã đến lúc cô nên lên sân khấu. Khi đối phương chỉ còn cách đường lớn gần mười mét thì cô cầm con dao phản xạ ánh sáng lạnh lẽo bước từng bước một đến gần. Tiếng bước chân nặng nề của cô như tiếng trống đập vào lòng Tưởng Kiến Sinh.

Hắn quay đầu lại, thấy Diệp Tang Tang đang cách hắn bảy tám mét, hy vọng trong mắt hắn vụt tắt. Hắn vươn tay, không màng tất cả bò về phía trước giống như điên rồi. Trên đường đất đá cọ qua miệng vết thương ở tay của hắn khiến máu chảy ra ào ạt hắn cũng không còn sức để ý.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy trước mặt cách hắn 3m có người.

“Cứu mạng…” Hắn khàn giọng hô, vươn cánh tay tràn đầy vết máu về phía người kia.

Mùa xuân cỏ xanh còn chưa kịp mọc ra, cỏ hoang khô khốc lay động theo gió, ánh sáng chiếu vào trên thân người kia khiến hắn không nhìn rõ mặt của đối phương. Hắn chật vật bò về phía đối phương, hướng tới cọng rơm cứu mạng này. May mắn thay, hung thủ phía sau đã dừng bước.

Hắn tràn đầy hy vọng bò về phía người kia, ngẩng đầu lên như một con chó, chờ mong sự giúp đỡ từ người trước mặt. Hắn bò đến cách người kia 2m, hai mắt rưng rưng một lần nữa vươn tay: “Cứu….cứu…”

Câu kêu cứu của hắn nghẹn lại ở trong cổ, nỗi sợ hãi tột độ bò lên trên mặt hắn.

1 Comment

  1. Đọc cũng ngờ ngợ ý của chị Tang rồi, ác quỷ xuất hiện trước mặt không chỉ quy định là chị Tang

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *