Vệ Thanh Chính không ngồi canh ở cầu Lâm Giang. Giống như Diệp Tang Tang đoán trước, anh cảm thấy đây là kế dẫn hổ dời núi, cho nên đã chọn ở bên cạnh Vương Chí. Anh cũng không chờ đến buổi chiều ngày kia như người trong điện thoại nói mà tiếp xúc với Vương Chí ngay.
Sở dĩ Vương Chí bị cảnh sát Lâm Thành truy nã là vì hắn tổ chức bán dâm, hay còn gọi là tú ông. Vương Chí quen biết rất nhiều người, lúc ở Lâm Thành còn từng giúp Vương Thuận, Chu Cường tẩu tán tang vật.
Sau khi Chu Cường chết, bọn họ đã kiểm tra mối quan hệ xã hội của Chu Cường và lần theo manh mối, biết được nơi ở hiện tại của Vương Chí từ những người xung quanh Chu Cường. Lúc điều tra đến ba người có liên hệ, bọn họ đã chuẩn bị bắt giữ Vương Chí. Nhưng là đây là vụ án của Lâm Thành, bên Lâm Thành đã có lệnh bắt, bọn họ phải chờ người bên Lâm Thành cầm lệnh bắt đến, trước đó chỉ có thể lén theo dõi, chờ đợi thời cơ bắt giữ. Vốn dĩ Vệ Thanh Chính còn đang cảm thấy phiền não vì việc này, bây giờ nhờ có cuộc điện thoại kia, anh đã đi nói chuyện với cấp trên, dùng danh nghĩa bảo vệ để đường đường chính chính vào nhà Vương Chí. Đến lúc đó vừa có thể bắt được hung thủ, vừa tránh cho tên cáo già xảo quyệt Vương Chí chạy trốn.
Hai ngày nay Vương Chí sống dưới sự giám thị của cảnh sát mặc thường phục. Về phía cầu Lâm Giang, Vệ Thanh Chính đã cử người đi nhìn chằm chằm từ trước, chú ý người có hành vi đáng ngờ. Bởi vì không đủ người, anh chỉ có thể bất đắc dĩ gọi người theo dõi Tôn Bân về.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh đã từ bỏ sự nghi ngờ đối với đối phương. Từ tận đáy lòng, Vệ Thanh Chính vẫn cảm thấy vợ chồng Tôn Bân có gì đó kỳ quái, chỉ là bây giờ anh không có dư nhân lực để trông chừng.
Rất nhanh đã đến thời gian mà đối phương hẹn, mặt trời dần ngả về phía Tây cho đến khi chậm rãi biến mất ở phía chân trời. Theo thời gian trôi đi, sự nghi ngờ trong lòng Vệ Thanh Chính càng ngày càng lớn.
Vương Chí bị biến tướng giảm lỏng, lúc này hắn nằm ngả nằm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, chân gác lên bàn trà pha lê, nhàn nhã cắn hạt dưa. Trước đây hắn đã từng có tiền án, vào tù ra khám rồi nên đối mặt với ba cảnh sát hình sự trên mặt hắn cũng không có chút hoảng sợ nào, thậm chí còn muốn thử cảnh sát.
Ở cái thời đại mà thông tin kém phát triển này, Vương Chí không hề biết rằng hai “anh em tốt” của mình đã chết một cách thê thảm. Hắn nhìn Vệ Thanh Chính đã đi qua đi lại trong phòng khách đến ba lần, thích ý phun vỏ hạt dưa trong miệng ra rồi mới nói chuyện: “Đội trưởng Vệ, anh nói xem rốt cuộc là ai có thể đe dọa đến tính mạng của tôi.”
Hắn không tin cảnh sát, hắn muốn biết người kia là ai, sau đó tìm người dập chết nó.
Vệ Thanh Chính xoay người, hơi rũ mắt suy tư một lúc rồi mới nhìn Vương Chí nói: “Nếu tôi biết là ai thì đã không ngồi đây chờ rồi.”
“Vậy thì không có người như vậy chứ còn gì nữa! Không phải là các anh lừa tôi đấy chứ?” Vương Chí nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi. Sau khi nói xong hắn cầm lấy chiếc áo khoác da vắt trên lưng ghế sô pha đứng dậy: “Tôi không tin các anh, các anh có giỏi thì bắt tôi đi, không thì tôi phải ra ngoài.” Vừa nói hắn vừa đảo mắt, rõ ràng là đang chờ Vệ Thanh Chính nói chuyện.
Hắn biết rõ hơn ai hết rằng mấy tay cảnh sát này sẽ không để hắn đi, bọn họ sẽ bắt hắn, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Vệ Thanh Chính không phải kẻ ngốc, anh biết thừa là Vương Chí chỉ nói vậy mà thôi, anh cũng không giấu nữa mà nói thẳng: “Không phải khích chúng tôi, tôi nói thật cho anh biết vậy, Vương Thuận và Chu Cường đều đã chết, không tin thì anh tìm người hỏi thăm là biết.”
Thông tin về cái chết của Vương Thuận được lan truyền rất rộng rãi, bởi vì các tài xế taxi bị gọi đến hỏi chuyện cho nên ngày hôm sau gần như nửa thành phố đều biết chuyện. Chu Cường chết thì không có nhiều người biết lắm vì cảnh sát cố ý phong tỏa tin tức. Anh nói ra là muốn thử xem Vương Chí có biết chuyện gì hay không.
Nghe được lời của Vệ Thanh Chính, bước chân của Vương Chí dừng lại. Vương Thuận chết hắn chẳng thèm quan tâm, đối phương chết thì chết, đen ăn đen mà thôi. Với giao tình của hai người bọn họ, sau này cùng lắm thì hắn thắp cho gã một nén hương cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.
Nhưng Chu Cường chết Vương Chí không thể không để ý, hắn cởi áo trên người ra, xoay người nhìn về phía Vệ Thanh Chính: “Anh cảm thấy bọn họ bị kẻ thù của chúng tôi giết, bây giờ kẻ đó sắp tới tìm tôi?”
Bọn hắn vốn là một đám du thủ du thực lăn lộn xã hội, bị trả thù là chuyện quá bình thường.
“Nếu anh có thể nhớ ra ai có thù oán với các anh thì sau khi giải quyết xong hai vụ án này tôi sẽ báo cáo lãnh đạo coi như lần này anh lấy công chuộc tội, xin giảm hình phạt sắp tới cho anh.” Vệ Thanh Chính mở hộp thuốc lá, lấy một điếu đưa cho Vương Chí.
Vương Chí vẻ mặt nghiêm túc, híp mắt cầm lấy điếu thuốc ngồi xuống, bắt đầu nghĩ xem ba người bọn hắn đã đắc tội với những ai. Hắn lướt qua từng gương mặt trong đầu một lượt, phát hiện có đến bảy, tám người có hiềm nghi.
Vệ Thanh Chính cũng không vội, anh châm một điếu thuốc, bắt đầu cho đối phương một chút manh mối, chủ yếu là thông tin về nghi phạm trong hồ sơ của cảnh sát, chẳng hạn như khoảng chiều cao và cân nặng, hoặc là những thói quen có thể có. Anh nghĩ đến Tôn Bân, lại bổ sung: “Ba người các anh có đồng thời đắc tội ai làm nghề tài xế taxi hoặc giáo viên không?”
Lúc nói những lời này, Vệ Thanh Chính đã hoàn toàn coi hai vụ án này có liên quan đến nhau để cùng điều tra.
Vương Chí nghe vậy thì nghĩ Vương Thuận đắc tội với tài xế taxi nhiều nhất, Chu Cường lúc trước cướp của có khả năng đắc tội với giáo viên, nhưng hai người bọn họ chưa bao giờ cùng nhau gây thù oán với hai quần thể này, càng đừng nói đến hắn. Vương Chí khẳng định lắc đầu: “Không có, hai người kia còn có thể, chứ tôi thì không có giao thoa gì với mấy người làm hai nghề trên, cùng lắm thì đắc tội với đám giang hồ thôi.”
Hắn không mấy để bụng, người giết được hắn còn chưa sinh ra đâu! Vệ Thanh Chính làm thế chỉ muốn lợi dụng hắn tìm được hung thủ mà thôi.
Sau khi nắm được nội tình, Vương Chí bắt đầu nghĩ cách chạy trốn, hắn có ngu mới ở đây chờ vào tù ngồi bóc lịch.
“Thật sự không có? Hay là các anh còn che giấu điều gì…”
Vệ Thanh Chính nhìn Vương Chí bằng ánh mắt săm soi, suy nghĩ về mức độ đáng tin cậy trong lời nói của hắn ta.
Vương Chí nhếch môi: “Giấu gì đâu chứ, con người tôi luôn có một nói một, sẽ không lừa đội trưởng Vệ anh. Nhưng mà tôi rất tò mò, sao các anh lại chắc chắn tôi cũng là một mục tiêu của hung thủ.” Nghĩ đến cái gì, hắn lại nói: “Hay là anh nói cho tôi biết hai anh em tốt kia của tôi chết như thế nào, biết đâu tôi lại có manh mối.”
Thực ra hắn chỉ lừa Vệ Thanh Chính để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thôi, sau này ra ngoài còn có thể bốc phét hai câu.
“Anh không cần biết sao chúng tôi lại xác định được anh cũng là một trong những mục tiêu của hung thủ, anh chỉ cần biết bây giờ anh đang rất nguy hiểm là được.” Không phải Vệ Thanh Chính khinh thường Vương Chí, mà là tố chất tâm lý của hung thủ thật sự quá mạnh.
Mấy tên tội phạm giống Vương Chí dựa vào tàn nhẫn để lăn lộn xã hội mà gặp chuyện vẫn hoảng, dù là cướp chuyên nghiệp như Vương Thuận thì vẫn có thể thấy được tâm thái của hắn khi gây án trong quá khứ. Nhưng trong hai vụ án này, hung thủ đứng sau màn không hề hoảng loạn, ra tay liền mạch lưu loát không chút do dự, thi thể được xử lý một cách bình tĩnh đến mức một cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm như anh cũng cảm thấy sợ hãi. Người như vậy là mối nguy hiểm cực lớn cho xã hội, cần phải nhanh chóng bắt giữ về quy án.
Vệ Thanh Chính rũ mắt suy tư một lúc, đổi giọng nói: “Anh biết không, người anh em cùng họ với anh bị người ta dùng búa đập vào đầu cho đến chết, dấu vết duy nhất còn lại ở hiện trường là vệt bánh xe taxi. Còn Chu Cường nửa đêm bị tháo cạn máu, bị lăng trì, tra tấn mấy giờ liền mới chết…”
Tuy về nguyên tắc anh không được tiết lộ thông tin của vụ án, nhưng thời điểm này chỉ cần có manh mối thì nói một chút không ảnh hưởng gì. Hơn nữa, anh nói vậy là muốn nhìn xem Vương Chí có phản ứng gì.
Vệ Thanh Chính là một người rất bướng bỉnh, nếu đã nhận định điều gì đó thì mấy con trâu cũng không kéo lại được. Ví dụ như hiện tại, anh cảm thấy chắc chắn Vương Chí sẽ có ấn tượng.
Vương Chí nghe Vệ Thanh Chính nói, sự khinh thường trên mặt đã biến mất. So với bọn họ, tên hung thủ này có phần quá tàn nhẫn, không biết là có thù hận thâm sâu gì với Vương Thuận và Chu Cường mà tra tấn người sống sờ sờ đến chết như vậy. Hắn cau mày, đầu óc hoạt động không ngừng, nhưng hắn thực sự không nhớ rõ mình và Chu Cường, Vương Thuận từng đắc tội người nào tàn nhẫn như vậy!
Không!
Đúng là có!
Vương Chí nghĩ đến điều gì đó, ngón tay khẽ run lên, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch. Hắn, hắn nhớ rồi, chẳng qua không phải ba người, mà là bốn người. Bốn người bọn hắn, mấy tháng trước đã cùng nhau làm một chuyện. Nếu đây là trả thù thì tất cả mọi chuyện đều hợp lý…Hắn nuốt nước bọt, nhanh chóng che dấu nỗi sợ hãi trong mắt.
“Đừng giấu, tôi nghĩ anh hẳn là đã có đáp án rồi.” Vệ Thanh Chính đột nhiên nhìn thẳng Vương Chí, sắc bén nói.
Tim Vương Chí đập nhanh hơn mấy nhịp, hắn vô thức ngồi lùi về phía sau cách Vệ Thanh Chính xa một chút, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất. Hắn điểu chỉnh nỗi lòng, ngẩng đầu đối mắt với Vệ Thanh Chính, cố bình tĩnh nói: “Không… không có thật mà. Cảnh sát Vệ, tôi thật sự không nhớ ra gì, anh…anh buông tha cho tôi đi!”
Hắn làm sao dám nói chứ, Trung Châu có luật tử hình, nếu để đám cảnh sát kia biết thì hắn không chỉ bóc lịch mấy năm đơn giản vì tội tổ chức mua bán dâm kia đâu.
Vệ Thanh Chính nhìn biểu hiện của Vương Chí, còn gì là không hiểu nữa. Đối phương quả nhiên biết điều gì đó!
Nghĩ đến đây, anh đứng dậy túm lấy cổ áo Vương Chí kéo đến trước mặt mình: “Nói cho tôi biết, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.”
Vương Chí cười vô lại, để mặc Vệ Thanh Chính nắm cổ áo mình, xòe tay nói: “Tôi không biết thật mà. Chuyện này đe dọa đến cả tính mạng của tôi, nếu tôi biết mà không nói chẳng phải là ngốc à?”
Vệ Thanh Chính nhìn chằm chằm hắn ta, sau vài giây, dưới sự khuyên can của cậu cảnh sát bên cạnh anh mới buông hắn ta ra ngồi trở lại chỗ cũ. Vương Chí ngã ngồi trên ghế sô pha. Nhưng chính những lời hắn ta vừa nói cũng nhắc nhở hắn một điều, địch ở trong tối hắn ở ngoài sáng. Một kẻ hung tàn như vậy, còn đuổi theo bọn hắn từ Lâm Thành đến đây, hắn chắc chắn phải giải quyết.
Hắn không ngừng nghĩ cách ở trong đầu, đồng thời ngẩng đầu nhìn Vệ Thanh Chính hỏi: “Có thể nói cho tôi biết vì sao anh chắc chắn tên kia sẽ ra tay với tôi vào hôm nay không?”
Vệ Thanh Chính cảm nhận được dường như Vương Chí có điều muốn nói, anh chỉ đáp: “Có người cung cấp manh mối.”
Trong lòng Vương Chí hẫng một nhịp, rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn, bỗng hắn nhìn thẳng Vệ Thanh Chính, vô cùng chắc chắn nói: “Các anh bị lừa rồi, hắn căn bản không muốn giết tôi, người hắn muốn giết là một người khác!”
“Cái gì!”
Vệ Thanh Chính đứng bật dậy, lớn tiếng nói.
…..
Mà lúc này, Tưởng Kiến Sinh chật vật bò về phía trước, khát vọng sống mãnh liệt của hắn bị khuôn mặt của người trước mặt đập nát. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao đối phương chỉ đánh gãy chân, làm bị thương tay của hắn mà không lập tức giết hắn. Cảm giác quen thuộc từng lướt qua trong đầu hắn giờ đã có câu trả lời.
Sau sự sợ hãi là cảm giác không cam lòng tràn ngập tâm trí hắn, hắn nắm chặt bàn tay dính đầy máu vươn về phía người mặc đồ đen trước mặt, đáy mắt đầy thù hận. Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn hận không thể nghiền nát, cắn xé đối phương. Nhưng sinh mệnh của hắn đã như nỏ mạnh hết đà, không làm được bất cứ hành vi phản kích nào, tất cả động tác đều là tốn công vô ích.
“Phù… phù… phù” Tưởng Kiến Sinh hít thở thật mạnh, mắt hắn chăm chăm nhìn người trước mặt. Người phụ nữ mặc đồ đen đưa lưng về phía mặt trời đứng ở trên đường cái sạch sẽ, không chút sợ hãi nào dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn. Phía sau, Diệp Tang Tang tiến lên, nắm lấy tóc của hắn giật ngược về phía sau.
Ánh đao chợt lóe.
Đồng tử của Tưởng Kiến Sinh giãn ra, chỉ có đôi tay vẫn nắm chặt bùn đất như cũ của hắn cho thấy đến chết hắn vẫn không buông oán hận và cam lòng.
[ Hay lắm! Hay lắm! A a a a a a! Thì ra đây là kế hoạch của chị Tang, tra tấn thật dứt khoát lưu loát! ]
[ Tưởng Kiến Sinh nhìn thấy Lâm Thục đứng ở đó là biết vì sao hắn chết. Không cam lòng đúng không? Chỉ cần hắn không cam lòng là được, hắn tưởng mình chỉ giết một con kiến, ai ngờ lại bị con kiến cắn lại. ]
[ Không tồi không tồi, làm như vậy có thể khiến cho Tưởng Kiến Sinh không ngừng bồi hồi giữa ranh giới sống và chết, cuối cùng chết trong oán hận, cũng có thể khiến Lâm Thục cảm thấy dễ chịu ]
[ Chỉ có tôi tò mò vì sao Lâm Thục không động thủ à, tôi còn nghĩ chị Tang để cô ấy đến là muốn cho cô ấy ra tay cơ ]
Khán giả trong phòng livestream thảo luận sôi nổi, sau khi nhìn thấy kết cục ai cũng có cảm giác thì ra là thế. Tuy nhiên cũng có người tò mò vì sao Lâm Thục không ra tay.
Sau khi kết liễu Tưởng Kiến Sinh, Diệp Tang Tang ngẩng đầu nhìn Lâm Thục nói: “Quay về trên xe ngồi đi, bên ngoài hơi lạnh.”
Lâm Thục nhìn Diệp Tang Tang, trong mắt nhiều vài phần dịu dàng như dĩ vãng, cô gật đầu rồi quay người rời đi.
Tiếp theo là xử lý thi thể.
May mắn cho Diệp Tang Tang là thời tiết không đến nỗi quá tệ, chỉ cần xử lý dấu chân là được.
Từ từ, chậm rãi, Diệp Tang Tang kéo người vào trong bãi đất hoang. Việc này phải làm xong càng sớm càng tốt, Diệp Tang Tang có linh cảm rằng Vệ Thanh Chính rất nhanh sẽ cạy được miệng của Vương Chí, biết sự tồn tại của Tưởng Kiến Sinh. Trước đó Diệp Tang Tang đã dọn dẹp một ít rồi, bây giờ chỉ còn vài việc cuối cùng thôi.
Sau khi xử lý xong trời lại bắt đầu mưa. Đang trong tiết Thanh Minh nước mưa lúc nào cũng nhiều. Diệp Tang Tang lái xe đến cách đó bảy, tám km để rửa xe và tìm một ngôi mộ để đốt mấy thứ như quần áo và áo mưa. Cô nhìn tất cả biến thành tro tàn mới thay quần áo mới và lái xe về nhà.
Vì quá mệt mỏi nên hai người nằm trên giường không nói lời nào, một lúc sau thì ngủ thiếp đi. Nửa đêm, tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Trong phòng không có phản hồi, tiếng đập cửa lại tiếp tục. Diệp Tang Tang còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị mấy cảnh sát chĩa súng vào đầu. Vệ Thanh Chính đi đến trước mặt Diệp Tang Tang trong ánh sáng của đèn pin, đưa lưng về phía ánh sáng lấy ra lệnh bắt giữ: “Tôn Bân, anh bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ án giết người, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
Lời của tác giả:
Diệp Tang Tang: Lần đầu tiên ngủ ở trong trò chơi ai ngờ nửa đêm đã bị dựng dậy, không thể chờ đến khi trời sáng à?
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
Ư ư ư phấn khích quáaaa, không biết chị Diệp có 🔪 được ông Vương Chí kia không nữa🥺🥺