Sau khi lấy được video ghi hình, Vệ Thanh Chính đã xem ngay không bỏ sót một chi tiết nào. Thậm chí anh còn nhờ đồng nghiệp biết đọc môi xem video để xem họ nói gì. Qua quá trình kiểm tra và xem xét cẩn thận, Vệ Thanh Chính xác nhận đúng là hai người chỉ tình cờ gặp gỡ.
Trên mặt Vệ Thanh Chính hiện lên chút thất bại, ánh mắt anh vẫn dừng lại ở khung hình Diệp Tang Tang đưa chiếc bật lửa cho Tưởng Kiến Sinh. Nếu là Diệp Tang Tang ngẫu nhiên gặp được đối phương, chủ động cho bật lửa thì trên đó có dấu vân tay của cô là chuyện hết sức bình thường.
Các thành viên của đội điều tra đã trở lại, nhân viên bán hàng của hiệu thuốc đều chắc chắc hai vợ chồng Tôn Bân đã từng vào hoặc loanh quanh bên ngoài hiệu thuốc. Mặc dù có nhân viên của một hiệu thuốc không dám xác định nhưng nó không đủ để dùng làm bằng chứng vì manh mối quan trọng hơn đã bị lật đổ.
Vệ Thanh Chính là một người chính trực, anh không thể cố ý giam giữ Diệp Tang Tang trong khi đã làm rõ các chi tiết khả nghi. Chỉ là lúc đưa vợ chồng Diệp Tang Tang ra ngoài, sống lưng vốn thẳng tắp của anh hơi cong xuống, ánh mắt cũng có thêm mấy phần mờ mịt. Anh không hiểu vì sao trực giác từ trước đến nay luôn đúng một trăm phần trăm của mình lần này lại không chuẩn. Tôn Bân chính là hung thủ, nhưng anh không bắt được đối phương. Thậm chí sau khi bắt được vẫn phải tự mình thả người ra. Thứ anh tự cho là sơ hở, tự cho là chứng cứ chỉ là giả dối.
Anh nhìn Diệp Tang Tang nói: “Tôi đưa anh ra ngoài. Tôi không chắc anh có phải là hung thủ hay không, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh là anh còn có người nhà.”
“Cảm ơn sự quan tâm của anh, hy vọng là không có lần sau.” Diệp Tang Tang nhàn nhạt trả lời.
Môi Vệ Thanh Chính mấp máy nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa, bởi vì chính anh cũng đang bắt đầu nghi ngờ trực giác của mình. Anh đứng im lặng trên bậc thang nhìn Diệp Tang Tang và Lâm Thục rời đi. Trước khi Diệp Tang Tang ra khỏi cửa, cô quay đầu lại nhìn người thanh niên vẫn còn đứng đó ba giây rồi xoay người bước ra khỏi đồn cảnh sát.
[ A a a a a a a a tôi cảm thấy đau lòng cho Vệ Thanh Chính ]
[ Haizz, rõ ràng đã bắt được người mà không đủ bằng chứng ]
[ Thực ra thì chị Tang cũng không làm gì sai cả, chúng ta không có lập trường để nói đạo lý ở đây, dù là nhiệm vụ trong trò chơi hay sự trả thù của Tôn Bân ]
Tuy đây là game thực tế ảo nhưng tất cả mọi thứ trong trò chơi đều quá chân thật, chân thật đến nỗi bọn họ như được đắm chìm trong thị giác của mỗi nhân vật.
Tôn Bân sai ư?
Về mặt pháp luật, đúng là Tôn Bân đã sai.
Nhưng đối với con gái của mình, việc anh ấy làm không thẹn với lương tâm.
Con gái của anh ấy không sai.
Vệ Thanh Chính khăng khăng một mực không bỏ qua cho nghi phạm là sai ư?
Cũng không sai.
Anh ấy là người cảnh sát tốt của nhân dân.
Đầu sỏ gây tội không phải bọn họ mà là bốn tên súc sinh kia. Bọn hắn là nguồn cơn của tất cả sự việc. Đây là nguyên nhân khiến khán giả trầm mặc, họ xúc động vì biết mọi chuyện đã thực sự xảy ra, bây giờ chỉ đang được tái hiện lại mà thôi.
Diệp Tang Tang nhìn thấy Vệ Thanh Chính mê mang nhưng cô không hề lo lắng. Những người như vậy luôn có niềm tin vô cùng vững chắc và sẽ không bị gục ngã vì thất bại trước mắt. Vệ Thanh Chính có thể mất tinh thần một thời gian nhưng chắc chắn sẽ không quá lâu. Mà điều cô cần chính là thời gian này. Cô muốn nhân cơ hội này giết Vương Chí.
Hai người ra khỏi cửa và quyết định đi bộ trở về vì khoảng cách giữa đồn cảnh sát và căn nhà đi thuê khá gần. Bầu không khí giữa họ luôn ôn hòa, bây giờ có thêm phần yên lặng.
Diệp Tang Tang nghiêng đầu nhìn Lâm Thục thanh tú và điềm đạm đi bên cạnh, cô có vẻ già hơn bạn cùng lứa tuổi bốn, năm tuổi, trên thái dương lưa thưa vài sợi tóc bạc. Hai ngày nay Diệp Tang Tang mới cảm thấy Lâm Thục vui vẻ hơn một chút, còn đâu thời gian còn lại đối phương như chìm trong nỗi bi ai tột cùng. Một người phụ nữ mới đầu ba mươi mà tấm lưng đã hơi còng xuống. Cô ấy chắc hẳn rất yêu con gái của mình.
Diệp Tang Tang yên lặng đi bên cạnh Lâm Thục, dường như cô đã hiểu thêm một chút về tình yêu, một cảm giác kỳ diệu xen lẫn vài phần đau lòng.
Sau khi trở về, Diệp Tang Tang không đi tìm Vương Chí ngay mà chọn ở bên cảnh Lâm Thục nửa ngày. Khán giả trong phòng livestream cũng lặng lẽ nhìn.
[ Cảm giác Lâm Thục thực sự rất đau lòng ]
[ Con gái chết khiến cho hai người họ điên rồi ]
[ Họ là tội phạm, đồng thời là người bị hại ]
[ Ai biết kết cục là gì không? Cuối cùng bọn họ có thể hoàn toàn buông bỏ và bắt đầu sinh hoạt một lần nữa không? ]
Không ai thúc giục, cho dù đây chỉ là thế giới trong game mô phỏng bọn họ cũng muốn cảm nhận sự cứu rỗi này. Vì hình ảnh này, số lượng người xem trong phòng livestream đang không ngừng tăng lên.
Diệp Tang Tang chỉ có thể dành cho Lâm Thục nửa ngày, thời gian còn lại cô phải nhân lúc Vệ Thanh Chính chưa phản ứng lại để ra ngoài tìm Vương Chí.
Để tìm người, Diệp Tang Tang đã tạo ra con đường riêng của mình. Lưu manh, tài xế taxi, đủ loại người khác nhau là nguồn cung cấp thông tin cho cô. Họ có mặt ở khắp mọi nơi, chỉ cần có tiền thì cần thông tin gì cũng có. Ở cái thời đại mà camera an ninh và tin tức còn kém phát triển này, đôi khi những người như vậy còn biết nhiều tin tức hơn cả cảnh sát. Thông tin về hành tung của Tưởng Kiến Sinh chính là được một gã chạy chân trong sòng bạc ngầm bán cho người trung gian, sau đó bán lại cho Diệp Tang Tang.
Thông thường, tin tức đến từ một người mà không ai để ý đến lại chính xác nhất. Không cần bất cứ lý do gì, chỉ cần quen biết đối phương và trả giá rõ ràng. Ở mảnh đất màu xám tất cả đều được định giá rõ ràng, người cung cấp thông tin cũng rất kín miệng. Thậm chí bọn họ đã quá quen thuộc với loại người như Tưởng Kiến Sinh, hắn có bị người trả thù hoặc thuê người giết chẳng có gì là lạ cả.
Những người kiếm bát cơm bằng con đường này có quy tắc của riêng mình, bọn họ sẽ không nói với người ngoài, đặc biệt là với cảnh sát. Bởi vì làm như vậy không khác gì tự đạp đổ bát cơm của mình, lại còn bị cuốn vào rắc rối.
Diệp Tang Tang đeo khẩu trang, sau khi chắc chắn không có ai theo dõi mới tìm một buồng điện thoại công cộng gọi điện cho một người. Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, Diệp Tang Tang đè thấp giọng nói: “Tôi muốn biết hành tung của người tên là Vương Chí, tên mà trốn từ Lâm Thành đến ấy.”
Cô biết đến người này sau khi quen biết với mấy tài xế taxi và dò hỏi được. Đầu bên kia nhanh chóng đáp lại: “5000 tệ, tôi muốn nhận được tiền trước sáng mai. Tiền thì bọc vào trong túi nilong để ở phía dưới cái thùng rác đầu tiên ở đường phía Nam thôn Giang. 3 giờ chiều ngày mai tôi sẽ cho anh tin tức mà anh cần phía dưới cái bốt điện thoại này.”
“Được.” Diệp Tang Tang lập tức đồng ý.
Cô cúp điện thoại rồi rời đi. Để cẩn thận, Diệp Tang Tang thuê một đứa bé đi giấu tiền hộ còn mình thì tránh ở một nơi xa quan sát. Tiền được giấu một lúc thì có người đến lấy ngay.
Lại nói đây vẫn là tiền của Tưởng Kiến Sinh, lần trước không lấy tiền ở nhà Chu Cường khiến Diệp Tang Tang suýt nữa không đủ tiền để mua hành tung của Tưởng Kiến Sinh. Cho nên lần này sau khi xử lý Tưởng Kiến Sinh xong, cô thuận tay vơ vét hết tiền trên người hắn, xóa vân tay và thiêu hủy những tờ dính vết máu, còn lại thì giữ lại để mua tin tức.
5000 tệ ở thời điểm hiện tại đúng là không nhiều lắm, nhưng ở ba mươi năm trước, 5000 tệ sắp mua được cả một căn nhà. Từ đó cũng có thể thấy được cái giá đối phương định ra đắt đỏ như thế nào, nhưng đồng thời để đảm bảo danh dự, đối phương chắc chắn sẽ cho cô tin tức mà cô muốn đúng hẹn.
Bởi vì dùng giấy để truyền thông tin nên lần này Diệp Tang Tang cũng bỏ ra 10 tệ để thuê một đứa bé lấy tờ giấy và mang đến cho cô như lần trước. Cho dù Diệp Tang Tang biết bọn họ bị phim ảnh Hồng Kông ảnh hưởng nên rất chú trọng đạo nghĩa nhưng cô không dám đánh cược đối phương sẽ không phản bội.
Sau khi lấy được tờ giấy từ đứa bé, Diệp Tang Tang mở ra xem. Trên đó ghi chi tiết địa chỉ ẩn náu hiện tại của Vương Chí, chính xác đến số nhà và những người đang ở bên cạnh hắn. Tờ giấy chỉ to bằng hai ngón tay của đàn ông trưởng thành nhưng rậm rạp đầy chữ. Cô nhìn nội dung trên giấy, trong mắt hiện lên sự hứng thú.
[ He he he, nhiệm vụ cuối cùng tới rồi! ]
[ Phó bản này của trò chơi nặng nề quá, tôi vừa xem vừa thấy khó chịu, may mà sắp kết thúc rồi ]
[ Cầu mong chị Tang chỉ cần chơi một lần là thông quan luôn ]
Chứ nếu phải chơi lại một lần nữa cũng đồng nghĩa với việc mọi người sẽ chịu thêm một lần tổn thương.
Cuộc thảo luận trong phòng livestream đang diễn ra sôi nổi, Diệp Tang Tang cũng bắt đầu kích hoạt nhiệm vụ tiếp theo. Cô rất tò mò về nhiệm vụ phanh thây lần này, không biết phải phanh thây như thế nào, phanh thây đến tình trạng gì. Cô từng xem qua không ít vụ án phanh thây vứt xác nên biết được rằng đây là một loạt động tác có độ khó cực cao. Hơn nữa theo số lần giết người càng nhiều, xác suất cô bị bắt cũng càng cao.
Vệ Thanh Chính bị mưu kế của cô đánh lạc hướng, có thể không nhìn chằm chằm cô nữa nhưng chắc chắn sẽ tìm kiếm Vương Chí. Vì thế thời gian dành cho cô không nhiều lắm.
Theo nguồn tin cô có được, hiện Vương Chí đang trốn trong nhà tình nhân của mình ở khu ổ chuột vùng ngoại ô phía Bắc. Có hàng chục nghìn người sinh sống ở khu vực này với đường ngõ ngoằn nghèo phức tạp, dân cư rồng rắn hỗn loạn. Chỉ cần cảnh sát không phong tỏa cả khu vực và lục soát từng nhà thì đối phương hoàn toàn có thể chạy thoát được. Mà ở nơi này, mỗi người đều có khả năng là nhãn tuyến. Quan trọng nhất chính là tuy kiến trúc của khu ổ chuột không cao nhưng lại có mật độ cực kỳ dày đặc, tính riêng tư rất kém. Để giết người mà không kinh động bất kỳ ai, hơn nữa thành công thoát thân là điều vô cùng khó. Diệp Tang Tang cảm thấy nhiệm vụ này có tính khiêu chiến khá cao cho nên cô cần lên kế hoạch mọi thứ tỉ mỉ để phòng mọi trường hợp.
Xe taxi hoạt động ở khu ổ chuột quá thu hút sự chú ý nên Diệp Tang Tang đã kiếm một bộ đồ bảo hộ lao động, đóng giả thành công nhân ngoại thành đến làm thuê để trà trộn vào khu ổ chuột. Thuê nhà ở đây rất dễ và rẻ, thậm chí không cần bất cứ thông tin cá nhân nào, chỉ cần một cái tên viết vào biên lai, sau đó trả tiền là lấy được chìa khóa. Cứ như vậy, Diệp Tang Tang thuận lợi thuê nhà ở sát vách nơi Vương Chí đang trú ẩn.
Chủ nhà là một bà chị thích chơi mạt chượt, chuyện thích làm nhất mỗi ngày là vừa hút thuốc vừa đánh mạt chượt với người ta trong phòng khách rộng rãi ở tầng dưới, đồng thời trông coi một tiệm tạp hóa nhỏ.
Sau khi thuê phòng xong, Diệp Tang Tang dựa vào quầy tạp hóa, bảo chủ nhà lấy cho mình một bao thuốc lá rẻ nhất. Lúc này chủ nhà không chơi mạt chượt, chị ta khảy cái lô cuốn tóc đủ mọi màu sắc trên đầu mình rồi lấy thuốc lá đưa cho cô: “Này, có lấy bật lửa không?”
“Không cần, em có rồi.” Diệp Tang Tang móc một chiếc bật lửa từ trong túi quần lấm lem bụi đất của mình ra, bắt chuyện: “À mà bà chị, em hỏi cái này, bên cạnh phòng em là ai đấy, tối nào cũng nghe thấy mấy tiếng kia…”
Nửa câu sau cô hạ giọng rất nhỏ như là sợ bị người nghe thấy.
Tính đến hôm nay Diệp Tang Tang đã ở chỗ này hai ngày. Bà chủ nhà liếc nhìn Diệp Tang Tang, nói: “Đừng có mà tọc mạch, mấy người đó chúng ta không trêu chọc được đâu.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng đừng quan tâm mấy chuyện này, ồn thì ồn vậy.” Diệp Tang Tang gật đầu tán đồng.
Bà chủ nhà nhìn Diệp Tang Tang hơi chế nhạo, hỏi: “Sao, chú em ở bên ngoài một mình nên thèm gái gú hả? Gái trong đó chú em làm mười ngày công cũng không đủ chơi một lần đâu, ít tơ tưởng đi.”
Diệp Tang Tang mất tự nhiên rít một hơi thuốc, cười “Khặc khặc” hai tiếng đáng khinh.
[ Đừng diễn giống như vậy chứ chị Tang, chị là một đại mỹ nữ đấy! ]
[ Không rõ tình huống bên trong, hỏi thăm khó nhỉ ]
[ Sốt ruột chết mất, rõ ràng là đã ở gần như vậy rồi mà nhiệm vụ của Vương Chí vẫn không kích hoạt, khó quá. ]
Khán giả thấy hai ngày nay nhiệm vụ không có tiến triển gì thì sốt ruột.
Ở trong trò chơi, Diệp Tang Tang hoàn toàn không sốt ruột chút nào, hai ngày nay đi sớm về trễ giống y hệt dân lao động kiếm ăn mỗi ngày. Cô thấy không hỏi được gì từ miệng bà chủ nhà thì quay người định về phòng trọ, nấu bát mì ăn coi như cơm chiều.
“Này, đừng vội đi chứ! Chị biết chủ của mấy đứa kia, nể tình cậu thuê nhà của chị, chị bảo giảm giá cho.” Chị ta vươn tay mời chào: “Nhưng mà sau này mua cái gì phải mua ở chỗ của chị đấy nhé.”
Ánh mắt Diệp Tang Tang chợt sáng lên, quay người lại cười nịnh nọt nói: “Được được được, bà chị cứ yên tâm, tiền lương của em cũng rủng rỉnh, còn để dành được cơ mà, sẽ không bạc đãi chị đâu.”
Bà chủ nhà vòng ra ngoài quầy hàng, vẫy tay gọi đứa trẻ tám chín tuổi phía sau: “Đi, dẫn chú này sang cách vách nói chuyện với ông chủ Vương.”
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên đứa bé làm chuyện như vậy, nó ngẩng đầu ý bảo Diệp Tang Tang đi theo, sau đó dẫn cô sang ngôi nhà có sân nhỏ bên cạnh. Nói là sân nhưng kỳ thật chỉ là một cái hàng rào tre vây quanh một khoảng trống đổ nền xi măng với một tòa nhà xây bằng gạch, nhìn bề ngoài không giống ổ mại dâm một chút nào.
Diệp Tang Tang đi theo đứa bé xuyên qua con đường tắt bên cạnh toà nhà, bảy cong tám quẹo mới đến một ngôi nhà trệt. Nếu không có người dẫn đường thì Diệp Tang Tang không hề nhận ra ở đây còn có một ngôi nhà. Nó được trang hoàng khá đầy đủ, hiển nhiên không phải là một chỗ ở tạm thời.
Diệp Tang Tang được dẫn vào, có một người đàn ông trung niên dáng vẻ khôn khéo đang ngồi ở trên sô pha giả da hổ trong nhà. Nhiệm vụ trò chơi cuối cùng cũng được kích hoạt khi cô đến gần đối phương.
Đứa bé nói hai câu rồi nhanh chóng xoay người rời đi. Diệp Tang Tang lấy bao thuốc lá ra đang định mời Vương Chí thì hắn xua tay từ chối. Vương Chí hắn cho dù nghèo túng cũng không hút loại thuốc thấp kém rẻ tiền này. Hắn nhìn người trước mặt, nhíu mày nói: “Không có tiền còn háo sắc, 100 tệ bao đêm, làm gì?”
Ngay lập tức trên mặt Diệp Tang Tang hiện lên vẻ xót tiền, sau đó lại hạ quyết tâm nói: “…Được! Một đêm thì một đêm! Em ở cách vách, buổi tối bảo người qua phòng em được chứ?”
[ Cứu mạng!!]
[ Vì nhiệm vụ này chị Tang hy sinh thật nhiều :v ]
[ Này đâu có giống diễn ha ha ha ha! ]
Khán giả trong phòng livestream cười ngã trái ngã phải. Bên này, Vương Chí dường như đã quá quen với loại người như Diệp Tang Tang, hắn cười đồng ý, thu 50 tệ tiền đặt cọc. Diệp Tang Tang đau lòng đưa tiền rồi về phòng.
Bây giờ là ban ngày ban mặt, chắc chắn không làm được gì, còn hai ba tiếng nữa mới đến buổi tối. Lúc đi qua cửa hàng của bà chủ nhà, Diệp Tang Tang móc tiền lẻ ra mua mấy lon bia. Bà chủ nhà cười đến là ái muội. Trở lại phòng trọ, Diệp Tang Tang mở cửa sổ phía sau ra, quay đầu lại nhìn công cụ phanh thây để ở trong túi hai ngày qua. Là một người dân công, có búa, cưa điện, máy cắt… cũng bình thường đúng không. Cải tạo máy cắt để tránh phát ra nhiều âm thanh gây ảnh hướng đến hàng xóm lại càng bình thường. Điều đáng mừng duy nhất là hiện tại mấy thứ như cưa điện, máy cắt còn chưa được thiết kế nhân tính hóa như đời sau, tiếp xúc đến da thịt sẽ lập tức dừng lại.
Bây giờ cô đã biết được tung tích của Vương Chí rồi, việc còn lại là tìm thời cơ động thủ thôi. Cô cần phải nhanh lên, bởi vì buổi sáng ra ngoài cô nghe ngóng được Vệ Thanh Chính đã đi Lâm Thành. Quả thực giống như dự đoán của cô, anh ta sẽ không tự nghi ngờ bản thân quá lâu mà nhanh chóng vực dậy tinh thần để tiếp tục điều tra vụ án. Ở Giang Thành, tổ trọng án tìm kiếm Vương Chí, còn anh ta đi Lâm Thành điều tra về Tôn Bân. Nếu kéo dài, Diệp Tang Tang không chắc liệu có xảy ra chuyện gì đâm ngang không.
Nghĩ đến đây, Diệp Tang Tang nhíu mày, đẩy túi công cụ vào sâu trong đáy giường để đảm bảo không bị người nhìn thấy. Làm xong, cô bắt đầu xem thông tin cụ thể của nhiệm vụ. Tài liệu kèm theo của nhiệm vụ trò chơi cho thấy cái chết của Vương Chí có phần may mắt nhất định.
Sau khi Tôn Bân tìm được Vương Chí, hắn đã phát hiện sự tồn tại của Tôn Bân. Trong lúc đối đầu, bởi vì Vương Chí đã sớm có sự chuẩn bị, hắn mang theo súng, hơn nữa do hàng năm trà trộn vào xã hội nên suýt chút nữa đã giết chết Tôn Bân. Khoảng khắc hắn vô cùng đắc ý, cho rằng mình chiếm thế thượng phong thì bị Tôn Bân phản kháng, gáy đập vào góc bàn ngất đi. Tôn Bân may mắn lật ngược tình thế.
Vương Chí tỉnh lại do bị cơn đau đánh thức. Sau đó hắn trơ mắt nhìn chính mình bị phanh thây, cuối cùng đau chết. Cũng ứng với tình cảnh của con gái Tôn Bân, còn thừa một hơi bị đối phương tra tấn, phanh thây vứt xác mà chết.
Trong tình huống Vương Chí sớm đã có lòng phòng bị và luôn mang theo vũ khí nóng bên người, để Diệp Tang Tang giết được hắn ta thì không phải chỉ cần có chút tài năng là được.
Rất nhanh đã đến tám giờ tối, một người đàn bà phong trần đến phòng Diệp Tang Tang. Chỉ với hai cốc bia có pha thuốc mê, trong vòng mười phút đối phương đã gục. Nhưng đúng lúc Diệp Tang Tang chuẩn bị ra ngoài hành động thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
Uhuu. Bạn chủ nhà y như c Tang vậy đó. Đang đọc cuốn thì dừng lại 😂😂 Tui hóng chương sau quá à =))))))