“Rầm rầm rầm” tiếng gõ cửa thô bạo giống như bùa đòi mạng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng.
Ánh măt Diệp Tang Tang lóe lên, tay cầm chiếc túi nhẹ nhàng buông xuống, đặt trên phiến đá nhô lên ở tầng hai. Cô nhanh chóng xoay người xuống dưới, không kiên nhẫn gào lên: “Ra đây!”
Cô tháo thắt lưng ra một nửa rồi vừa đi về phía cửa vừa cài lại một lần nữa. Cánh cửa gỗ đơn sơ, mỗi lần mở cửa lại kêu kẽo kẹt. Cửa vừa được mở ra thì bốn năm gã cao to lực lưỡng lao vào trong nhà. Diệp Tang Tang cuống quít kéo lưng quần của mình, kinh hoàng nhìn mấy người: “Làm gì vậy, mấy người là ai. Tôi nói cho các anh biết không có tiền đâu nhé!”
Người cầm đầu xoay người lại nhìn Diệp Tang Tang, ánh mắt dừng lại ở biểu tình trên mặt và tay của cô.
“Lục soát cho tao.”
Bốn gã đàn ông lực lưỡng bắt đầu lục tung cả gian nhà lên.
Diệp Tang Tang hơi tức giận nhìn người cầm đầu nói: “Sao vậy ông chủ Vương! Anh không muốn thì thôi em đây có ép đâu.”
Vương Chí liếc Diệp Tang Tang đầy khinh miệt rồi hất cằm về phía người đàn bà nằm trên giường hỏi: “Nó sao thế?”
“Uống rượu. Em thích đàn bà say nên đã mua hai chai bia, định uống rồi…” Cô trả lời rất tự nhiên.
Vương Chí hơi nhíu mày, tiến lên đạp vào người phụ nữ một cái, cô ta rên rỉ hai tiếng. Thấy cô ta còn có phản ứng ánh măt của Vương Chí nhìn Diệp Tang Tang mới bớt vài phần đề phòng.
Lúc này đám người kia cũng đã lục lọi xong, ngoài một ít quần áo ra thì chỉ có dụng cụ hàng ngày. Vương Chí nhếch miệng, đút tay vào trong túi rồi xoay người ra khỏi phòng. Diệp Tang Tang làm bộ giận mà không dám nói gì nhìn bọn họ, chờ đám người này đi ra ngoài liền đóng cửa lại luôn.
[ Nguy hiểm thật! ]
[ Sau khi Vương Chí bị bắt hắn biết có người muốn giết hắn cho nên mới đề phòng chị Tang ]
[ May mà không phát hiện gì. Nhưng mà đối phương có nhiều người như vậy thì khó giải quyết đấy ]
Diệp Tang Tang cũng nghĩ như vậy, đối phương quả thật rất đề phòng, cô nhỏ giọng thì thầm: “Xem ra phải nghĩ cách dụ hắn ra khỏi ổ mới được.”
Cô không vội, người xem lại vội muốn chết.
[ A a a a a a a tôi khẩn trương quá! Nghe thông tin trước đó Vệ Thanh Chính đã đi Lâm Thành rồi, nếu anh ta biết được sự thật thì chị Tang sẽ có động cơ giết người ]
[ Cầu xin nhiệm vụ nhất định phải thuận lợi đấy! ]
[ *vò đầu bứt tai*, giờ tôi như con khỉ đu qua đu lại trên cây ý, khẩn trương đến độ chỉ muốn tru lên ]
Làn đạn phát điên, này có khác gì đang xem đến đoạn phim gay cấn thì có quảng cáo đâu chứ. Nhân viên quản lý cũng ngồi xem náo nhiệt, phát biểu cảm nghĩ của mình ở phần bình luận.
Một số lượng lớn quà tặng cầu mong Diệp Tang Tang nhất định phải thành công xuất hiện, toàn bộ màn hình bị che đến gần như không còn nhìn thấy nội dung của phòng livestream. Ở hệ thống của nền tảng livestream Tinh Hoàn, phòng nào được tặng quà tặng có giá trị lớn sẽ được hệ thống thông báo lặp đi lặp lại trên toàn bộ nền tảng, giúp phòng livestream đó thu hút càng nhiều người xem hơn. Trong đó có những khán giả từng xem những người chơi khác cũng bốc trúng phó bản giống Diệp Tang Tang, sau đó bọn họ ngạc nhiên phát hiện phó bản này hoàn toàn không giống với cái bọn họ đã xem!! Vì sao phó bản cô chơi lại dài và có nhiều cốt truyện như vậy???
Những người chơi họ đã từ xem, hoặc là thất bại ở đoạn giết vương thuận, hoặc là bị bắt sau khi hoàn thành nhiệm vụ giết người. Người chơi tiến xa nhất là hoàn thành nhiệm vụ giết người mà không bị bắt, nhưng sống chết không kích hoạt được nhiệm vụ tiếp theo. Bây giờ ngẫu nhiên vào phòng livestream này bọn họ mới biết được phó bản lại dài như vậy, vụ án của vương thuận mới chỉ là màn mở đầu thôi!
[ Hu hu hu, streamer trước lừa tôi! Tôi còn cho rằng phó bản có bug, hóa ra là không phải! ]
[ Cầu giải đáp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tình huống bây giờ như thế nào rồi??? ]
[ Nếu không phải lại nhìn thấy gương mặt của Tôn Bân thì tôi cũng không dám tin đây là phó bản “Xe taxi đêm mưa” ]
Khán giả cũ trong phòng livestream tuy đang rất nóng lòng nhưng cũng dành thời gian từ tốn thuật lại diễn biến đại khái của cốt truyện cho những người xem mới. Sau khi hiểu biết tình hình, trong làn đạn tất cả đều là dấu chấm hỏi và dấu chấm than. Qua chuyện này, nhiệt độ của phòng livestream nhanh chóng lọt vào top 50, số mắt xem đạt tới mức 180,000 người. Bọn họ đều rất tò mò kết cục khi thông quan là như thế nào.
Diệp Tang Tang không hề hay biết có 180,000 người đang mong đợi mình, cô lật người phụ nữ trên giường lại và cởi quần áo của cô ta ra, còn lại cô cũng không làm gì nhiều, chỉ ngồi lẳng lặng nghĩ cách.
Cách đầu tiên Diệp Tang Tang nghĩ đến là tố giác Vương Chí, nhưng mà trước đó cô còn phải tìm người theo dõi hắn đã, nếu để cho hắn chạy lại phải mất thêm tiền mua manh mối. Người bán thông tin lần trước đã không thể dùng, bởi vì chắc chắn hắn có quen biết với Vương Chí, nếu không Vương Chí sẽ không biết cô đang ở gần đây.
Hoặc là không cần phiền phức như vậy. Cô nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt trở nên trầm tư hơn.
Điều khó chịu duy nhất chính là cách này cần một chút thời gian và cả may mắn. Tuy nhiên, sau khi cân nhắc một chút, cô cảm thấy mình có thể thử nó.
Diệp Tang Tang chờ đến hừng đông để tiễn người phụ nữ phong trần kia đi rồi rời khỏi phòng trọ. Cô phải gọi điện về Lâm Thành bên kia để xem tình hình như thế nào, những biến đổi bất ngờ ở đây khiến cô càng không chắc chắn về tiến triển của kế hoạch.
Về đến nhà, Lâm Thục gọi điện về quê. Cô gọi đến điện thoại ở cửa hàng tạp hóa trước cửa thôn, chủ tiệm bắt máy xong sẽ gọi cha mẹ Tôn Bân đến nghe. Một lát sau một giọng nói khàn khàn vang lên: “Con à, có việc gì không?”
“Bé con thế nào ạ?” Lâm Thục hỏi.
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, dường như đang cố gắng bình tĩnh, một lúc sau giọng nói mới tiếp tục vang lên: “Bình…bình thường, nghịch ngợm không biết đi đâu chơi rồi, tìm mãi không thấy đâu cả.”
Lâm Thục lặng đi một lát rồi mới nói tiếp: “Ở nhà ổn chứ ạ, mẹ đâu bố?”
“Vẫn ổn! Hai đứa cứ yên tâm đi làm kiếm tiền, ở nhà mọi chuyện đều ổn!” Giọng nói khàn khàn ấy đã thể hiện hình ảnh của một ông lão đang che giấu cái chết của cháu gái rất chân thật.
Lâm Thục lại nói chuyện thêm một lúc rồi chuyển máy cho Diệp Tang Tang, cô nói xong bọn họ mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, vẻ mặt của hai người đều trở nên nghiêm túc. Vệ Thanh Chính hành động quá nhanh, thế nhưng đã bắt đầu điều tra đến quê nhà họ Tôn.
Hỏi về con gái, là muốn hỏi có gì bất thường không.
Hỏi về mẹ và hỏi thăm trong nhà có chuyện gì không chính là ám hiệu của bọn họ. Nếu như ông lão trả lời không có, tức là đã xảy ra chuyện, còn nếu trả lời là có chuyện, tức là không xảy ra chuyện gì.
Xem ra bọn họ cần phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa…
Lâm Thục nhắm mắt lại: “Nếu thật sự không thể một mình dụ hắn ra ngoài thì em sẽ hành động cùng với anh.”
Về phần cùng hành động như thế nào, dùng cách gì để có thể khống chế được nhiều người như vậy thì trong đầu cô hoàn toàn không có ý tưởng gì. Vương Chí không chết khiến cho Lâm Thục cảm thấy lo âu, cả người lại chìm trong cảm xúc bất an.
Diệp Tang Tang đã nhận ra Lâm Thục đang căng thẳng, cô nhỏ giọng nói: “Đừng căng thẳng, em hãy thả lỏng một chút, nào, hít một hơi thật sâu.”
Chờ đến khi Lâm Thục đã hoàn toàn thả lỏng Diệp Tang Tang mới cầm lấy thuốc được chuẩn bị từ trước vẫn giấu trong kẽ hở của viên gạch lát sàn rời đi. Cô chờ đến buổi chiều, quyết định không đi tìm người bán tin tức cho cô mà loanh quanh ở khu ổ chuột, tìm đến quán ăn bán chạy nhất ở chợ đêm mà bà chủ nhà nói để xin làm nhân viên học việc miễn phí. Ai mà không thích miễn phí chứ, nhất là khi thấy biểu tình chân thành tha thiết của cô đối phương lập tức gật đầu đồng ý ngay. Chỉ là phải bắt đầu từ việc xiên thức ăn lên que nướng.
Diệp Tang Tang biết hóa trang, cô dán cho mình một bộ râu, đội thêm một bộ tóc giả dài hơn, tô đen mặt và kẻ mắt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra là Tôn Bân. Trong hai ngày thuê trọ, Diệp Tang Tang không phải là không làm gì cả, cô không chỉ cải tạo công cụ cần dùng mà còn hỏi thăm được vài điều. Ví dụ như quán nướng BBQ ở chợ đêm kinh doanh tốt như vậy, những ai ở gần đây thích ăn đồ của nhà họ.
Đám Vương Chí trong tay có chút tiền, hơn nữa mấy năm nay sinh hoạt không giàu có nên cực kỳ thích ăn kiểu đồ nướng với uống bia. Từ miệng của bà chủ nhà, cô còn biết được Vương Chí rất thích gọi quán ăn này giao hàng đến tận nhà. Lúc trước Diệp Tang Tang cảm thấy cách này rất vòng vo, hơn nữa không nhất định đạt được hiệu quả mà cô mong muốn nên không thực hiện, bây giờ bất đắc dĩ chỉ có thể dùng nó.
Có lẽ thần may mắn cũng ưu ái Diệp Tang Tang. Ngày đầu tiên bọn hắn không gọi, nhưng ngày hôm sau đàn em của Vương Chí đến gọi một đống món yêu cầu giao đến nhà. Diệp Tang Tang chủ động nói chính mình ở khu đó, có thể đi giao đồ ăn. Trong quán bận tối mắt tối mũi, thấy hai ngày nay Diệp Tang Tang làm việc chăm chỉ nên đồng ý luôn.
Diệp Tang Tang khẽ thở phào một hơi, không uổng công cô lôi kéo làm quen với những người khác, tỏ vẻ có thể giao việc giao cơm mệt nhất cho cô.
Một giờ sau cô mang theo cá nướng, mấy món nướng BBQ khác và một khay bia đi đến chỗ Vương Chí. Hai chỗ cách nhau khoảng 300m, trên đường đi cô quẹo vào một góc không người, bỏ đồ xuống rồi móc ra một ống tiêm. Cô không cho thuốc vào thức ăn mà tiêm trực tiếp vào bia. Mỗi chai đều tiêm vào một ít qua nắp chai để khi uống xong người có ngấm thuốc thì nhìn qua chỉ giống như “say” mà thôi. Theo cô quan sát, đám Vương Chí ai cũng thích uống bia.
Sau khi làm xong cô mới bưng đồ đến nơi. Diệp Tang Tang biểu hiện rất tự nhiên, không hề hoảng loạn hay rụt rẻ gì. Cô nhiệt tình bày thức ăn ra bàn rồi tìm tay đàn em đòi tiền. Vương Chí nói chuyện với cô, cô cũng ngoan ngoãn đáp lời. Sở dĩ có người ngụy trang dễ bị người khác nhìn ra là bởi vì bọn họ lo lắng, căng thẳng và hay hoảng loạn, người khác nhìn biểu hiện đó chắc chắn sẽ sinh nghi.
Quả nhiên, Diệp Tang Tang không bị Vương Chí phát hiện, thậm chí hắn còn khen chủ quán biết tìm nhân viên nhanh nhẹn nữa. Diệp Tang Tang mỉm cười đáp lại, cầm tiền rồi xoay người rời đi. Trong căn phòng không lớn chen chúc 12-13 người.
Diệp Tang Tang chuẩn bị đi đến cửa thì bỗng bị Vương Chí gọi giật lại:
“Từ từ!”
Cô quay lại hỏi: “Sao thế ạ?”
Vương Chí rút trong ví ra một xấp tiền mặt, đếm mấy tờ. Trong mắt Diệp Tang Tang đúng lúc hiện lên vẻ tham lam. Vương Chí nhìn bộ dáng của cô, vươn tay đưa cho cô ba tờ 20 tệ nói: “Đi mua cho anh thêm hai khay bia nữa, còn lại cho chú em.”
Diệp Tang Tang vô thức nuốt nước bọt, vội vàng tiến lên nịnh nọt.
“Vâng, ông chủ Vương hào phóng quá, em chúc anh làm ăn phát đạt, tiền vào như nước!”
Vương Chí bật cười: “Miệng ngọt lắm, khi nào đi theo anh!”
[ Có đôi khi tôi cảm thấy chị Tang quả là một nhân tài, chị ấy hoàn toàn không căng thẳng chút nào! ]
[ Nếu là tôi thì sớm đã bị kéo xuống tra hỏi vì hoảng loạn rồi! Tố chất tâm lý của chị Tang quá mạnh ]
[ Đúng thế! Họ nói to một tí thôi chân tôi cũng nhũn cả ra rồi ]
Khán giả nhìn Diệp Tang Tang ra khỏi phòng mới thờ phào một hơi.
Sau đó bọn họ nhìn Diệp Tang Tang vào quán của bà chủ nhà mua hai két bia, bình tĩnh đi đến ngõ nhỏ không người tiếp tục móc ra số thuốc còn lại tiêm vào. Tố chất tâm lý phải nói là cực kỳ tốt. Làm xong cô bê bia đến chỗ ở của Vương Chí. Lúc bước vào nhà cô còn nịnh nọt xé vỏ của mấy chai bia bị tiêm thuốc ra đặt lên trước mặt từng người một. Vương Chí nhìn Diệp Tang Tang, vung tay nói: “Chú em cũng lấy một chai đi, uống với anh.”
“Em cảm ơn, cảm ơn đại ca!” Diệp Tang Tang bình tĩnh lấy một chai không bị tiêm thuốc, vẻ mặt cảm ơn cẩn thận cúi người về phía Vương Chí kính rượu rồi ngửa đầu uống cạn luôn.
Cô uống xong thì xin phép bọn hắn đi về, viện cớ là trong quán rất bận, nếu về muộn chủ quán sẽ tức giận. Vương Chí còn lôi kéo cô nói mấy câu mới chịu thả cô rời đi.
Diệp Tang Tang quay lại quán nướng rất nhanh, cô nói với chủ quán mình bị đau bụng muốn xin nghỉ nửa ngày. Chủ quán không hài lòng, bảo cô ngày mai không cần đến nữa. Diệp Tang Tang cởi găng tay lập tức xoay người đi ngay.
Cô lái xe đến phụ cận, tháo ngụy trang rồi vòng vèo bằng đường khác đến chỗ ở của Vương Chí. Hiệu quả của thuốc mê rất tốt, đám người Vương Chí đã đổ ngang đổ dọc trong phòng, cô túm chân hắn kéo người ra. Không có cách nào khác, sức cô không lớn, chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa kéo lê hắn lên xe còn giúp cô xóa dấu chân, một công đôi việc.
Sau khi kéo được người lên xe, Diệp Tang Tang lái xe rời đi. Không lâu sau đó, hai bóng người khiêng một người đến phòng trọ cô thuê ở tầng hai. Một lát sau, Lâm Thục yên lặng rời đi. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Diệp Tang Tang mỉm cười vui mừng nhìn Vương Chí đã bị trói gô và nhét giẻ vào miệng.
Cô thành công rồi, thật tuyệt vời.
Diệp Tang Tang cầm máy cắt đã được cải tạo lên, thời gian lãng phí để trói hắn cũng đủ để cô làm được rất nhiều việc.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY