[Mô phỏng phạm tội] Chương 20: Chân tướng

[Mô phỏng phạm tội] Chương 20: Chân tướng

Máy cắt phát ra tiếng kêu “xè xè” ở trong phòng, ngoài phòng gần như không thể nghe thấy âm thanh vì các cửa đã bị Diệp Tang Tang bịt kín, cô từng thí nhiệm cắt chân lợn ở nhà Tôn Bân. Lâm Thục cũng phối hợp làm thí nghiệm với cô, tiếng động không gây chú ý vào ban đêm.

Chân giường và đầu giường đều được lót bằng vải bông để tránh Vương Chí tỉnh lại vùng vẫy dữ dội phát ra âm thanh. Ngoài ra để đỡ phải dọn dẹp nhiều, Diệp Tang Tang đã mua rất nhiều màng nhựa và dùng băng dính dán chúng lên tường, trên giường, trên mặt đất và trên cửa. Bởi vì bị kéo qua kéo lại nên màng nhựa phản xạ ánh sáng của ánh đèn trông giống như một lớp lụa mỏng, nhìn có vài phần mỹ cảm. Diệp Tang Tang rất vừa lòng với sự sắp xếp của chính mình.

Ở một mức độ nào đó, máy cắt có độ chính xác cao và khả năng cắt mạnh mẽ là một công cụ vô cùng tiện tay đối với Diệp Tang Tang, cô cầm nó thử các tư thế, nụ cười trên mặt càng lớn. Camera phòng livestream tự động quay cận cảnh mặt cô khiến khản giả trong phòng livestream liên lục kêu sợ hãi.

[ A a a a a a! AI của hệ thống mày không có tim à mà quay cận cảnh mặt tội phạm như vậy!!! ]

[ Lầu trên, nó là máy móc, là trí tuệ nhân tạo, vốn dĩ không có trái tim! ]

[ QAQ, tôi phải về nhà ôm mẹ đây, sợ quá ]

Biểu tình của Diệp Tang Tang cũng không dữ tợn, thậm chí còn có vài phần ấm áp, chỉ là ý cười và sự hưng phấn như sắp tràn ra khỏi mắt cô. Lại kết hợp với việc cô đang làm, tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại. Cái loại cảm giác kinh dị hoang đường trong nháy mắt tràn ngập trong óc, khiến người ta thấy cả người không thoải mái.

Ở bên này, lúc lưỡi cưa của máy cắt sắp chạm vào làn da của Vương Chí, cô đã phát hiện một chuyện thật thú vị. Tròng mắt của đối phương động đậy. Cô tính nhẩm, đúng là lúc này tác dụng của thuốc mê đã hết. Nói cách khác, hắn tỉnh rồi.

Hắn phát hiện mình không thể nói được. Miệng bị cả một cái khăn rửa mặt nhồi vào, cổ họng bị tắc chặt đến không thể cử động. Hắn không biết mình sắp bị phanh thây nên giả vờ bất tỉnh, cho rằng chỉ là bị bắt cóc bình thường thôi sao? Giờ phút này, trong đầu Diệp Tang Tang nổi lên ý nghĩ trên đùa hắn. Khán giả trong phòng livetream nhìn cô đột nhiên dừng lại thì đầu đầy dấu chấm hỏi.

[ Sao sao?? Đừng dừng lại a a a a a! Bị chậm làm sao bây giờ! ]

[ Hình như Vương Chí tỉnh rồi, tôi vừa nhìn thấy cổ họng hắn ta động đậy. ]

[ Trực giác mách bảo chị Tang sắp làm gì đó J ]

Suy nghĩ của khán giả không mưu mà hợp với Diệp Tang Tang, cô nhìn Vương Chí, nhẹ giọng nói: “Mau mở mắt nhìn xem.”

Cô vừa giống ác ma nói nhỏ, vừa nâng máy cắt trên tay lên để đối phương nhìn thấy.

Vương Chí còn định tiếp tục giả ngất nhưng tiếng “xè xè” thật sự quá quỷ dị, hắn không khống chế được sợ hãi mà mở mắt ra. Giây tiếp theo, lưỡi cái máy cắt cầm tay chỉ cách đôi mắt của hắn 1cm. Bánh răng đang chuyển động với tốc độ cực kỳ nhanh trước mắt hắn, hắn ngay lập tức hoảng sợ đến mất đi hô hấp, cả người cứng còng ở trên giường.

[ A a a a a thật là khủng khiếp!!! Góc nhìn trực tiếp dọa tôi thót cả tim]

[ Tôi còn ném cả điện thoại đi cơ, cảm giác máy cắt sắp cắt vào mắt tôi rồi a a a a a!!! ]

[ Chị Tang chị không phải người, AI hệ thống mày cũng không phải người ]

Làn đạn sợ hãi, nhưng người sợ hãi nhất vẫn là đương sự.

Bây giờ hắn chỉ muốn ngất xỉu đi thôi, nhưng thực tế là hắn còn không dám chớp mắt, sợ vừa chắp mắt là sẽ lấp đầy khoảng trống giữa mắt mình máy cắt.

“Kích thích lắm đúng không?” Diệp Tang Tang hỏi.

Vương Chí không dám trả lời, cũng không trả lời được.

Diệp Tang Tang nhìn bộ dạng sợ đến đái cả ra quần của hắn, cầm lại máy cắt: “Giờ tao sẽ tái hiện lại nhé~”

Lời nói của cô nháy mắt kích động Vương Chí, hắn bắt đầu giãy giụa. Hắn còn gì mà không hiểu nữa, người kia không phải bắt cóc hắn mà là muốn giết người phanh thây. Nghĩ đến đối phương xử lý đám Chu Cường tàn nhẫn như vậy hắn càng vùng vẫy mạnh hơn. Chiếc giường bị lay động bởi sự giãy giụa của hắn nhưng tuyệt nhiên không phát ra chút âm thanh nào.

Diệp Tang Tang cười, cô xem lại thứ tự phanh thây được viết trong mô tả nhiệm vụ, bắt đầu từ đốt ngón tay rồi đến cánh tay. Để duy trì sự sống của Vương Chí, Diệp Tang Tang cũng học hỏi một số kiến thức chuyên môn từ Lâm Thục.

Vương Chí ngất đi vì đau đớn rồi tỉnh lại, sau đó lại ngất xỉu, lặp đi lặp lại như vậy. Hắn cố gắng phát ra tiếng kêu từ cổ họng, đáng tiếc nó quá nhỏ, không thể truyền ra ngoài.

Ba phút sau Vương Chí mất đi tay phải.

Diệp Tang Tang không có ý định dừng lại, cô tiếp tục với tay trái của hắn luôn. Sau khi cắt xong tay trái, toàn bộ căn phòng đã bị máu phun tung tóe giống như là địa ngục. Máu tươi chảy xuống thành từng hàng trên màng nhựa. Lúc này Vương Chí đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Khán giả trong phòng livestream nhìn thấy màn hình bị làm mờ gần như kín không kẽ hở đã chết lặng. Lần nào cô ra tay màn hình cũng trong tình trạng như vậy.

Ngay khi Diệp Tang Tang sắp bắt đầu đến chân trái của Vương Chí thì ngoài cửa truyền đến tiếng hô hoán ồn ào.

“Không thấy đại ca đâu, chúng mày nhanh đi tìm xem!”

“Hỏi mấy người ở quanh đây xem.”

“Mẹ kiếp, bị lừa rồi, dám bỏ thuốc ông đây.”

Vương Chí cũng nghe thấy tiếng đám đàn em, mắt hắn sáng lên, hai chân còn lại ra sức đạp đá muốn cho người bên ngoài chú ý đến. Chỉ cần chúng nghe thấy thì hắn nhất định sẽ được cứu. Bản năng cầu sinh khiến hắn vẫn cố gắng cử động đôi chân của mình dù cơn đau khiến toàn thân hắn run rẩy. Nhưng rất nhanh ánh sáng trong mắt Vương Chí đã lụi tắt, bởi vì dù hắn có đạp đá như thế nào cũng không thể tạo ra tiếng động. Hắn thử nói chuyện nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở rất nhỏ, còn bởi vì cố gắng muốn nói chuyện mà nôn mửa, bãi nôn lấp kín họng luôn khiến hắn bắt đầu trợn trắng mắt.

Diệp Tang Tang lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, cô rất rõ dược hiệu có thể kéo dài 2 tiếng đồng hồ đã không tồi. Trong lúc đó chỉ cần có người có khả năng kháng thuốc cao là sẽ bò dậy đánh thức những người còn lại được. Vương Chí biến mất, những người kia không thấy tự nhiên sẽ đi khắp nơi tìm. Nếu cô không đoán sai, nhân chứng sắp xuất hiện rồi. Đây cũng là lý do cô phải thuê xe.

Cô đi đến bên cửa sổ, vén tấm rèm bằng khăn trải giường và màng nhựa lên để hơi hé cửa nhìn ra bên ngoài. Khu ổ chuột dân cư dày đặc, không ít người bị tiếng ồn đánh thức, bật đèn xem tình hình. Có người lên tiếng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì thì bị đám đàn em của Vương Chí nạt nộ, hỏi xem bọn họ có thấy Vương Chí hoặc nhìn thấy người nào khả nghi không. Giọng điệu hung dữ giống như một lời không hợp là đánh đối phương luôn. Có vài người chỉ dám lẩm bẩm nói bọn họ bá đạo, có người trả lời hơn một giờ trước nhìn thấy một chiếc xe taxi đến rồi lái đi luôn.

Đầu năm 2000 không giống như đời sau gần như ai cũng có xe, đặc biệt là khu ổ chuột cách âm không tốt, khi có ô tô chạy trên đường, ánh đèn và tiếng động cơ vang lên thường khiến không ít người chú ý, bọn họ sẽ để ý xem xe chạy về hướng nào, đến lúc nào, rời đi lúc nào.

Đám đàn em nghe vậy thì bắt đầu gọi điện thoại tìm người hỏi thăm. Người vẫn còn ở bên ngoài, Diệp Tang Tang lại không định nhìn tiếp, cô đóng kỹ cửa sổ, buông bức màn xuống. Cửa sổ của phòng ở kiểu cũ thường có cánh cửa, Diệp Tang Tang nhìn vết máu dính trên cửa thì thở dài một tiếng, thầm nghĩ lát nữa lại mất công dọn dẹp rồi.

Vương Chí lúc này đã tuyệt vọng, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng hắn không có cơ hội sống sót. Nếu biết bố của con bé tàn nhẫn như vậy thì hắn đã không động đến nó rồi.

Diệp Tang Tang nhìn mắt của Vương Chí, biết hắn đang hối hận. Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi, hơn nữa hắn chỉ hối hận thôi, cũng không phải hối hận chuyện mình đã làm. Bây giờ đám rắc rối kia đã được giải quyết, Diệp Tang Tang tiếp tục công việc của mình.

Giết người phân xác, khó làm nhất chính là phần đầu. Một bộ phận bị xương cốt bao vây, muốn tách ra đúng là có chút khó khăn. Sau khi làm xong, Diệp Tang Tang nhìn phần đầu còn lại thở dài một tiếng, quyết định vẫn để nguyên như nhiệm vụ mô tả, không làm việc thừa. Cho đến cuối cùng Vương Chí cũng không thể nói ra một câu nào.

Diệp Tang Tang yên lặng thu dọn các phần của Vương Chí. Sau đó là công đoạn mà cô thích nhất – dọn dẹp hiện trường. Cũng may tường và tấm rèm đã bị màng nhựa ngăn cách, cô chỉ cần cẩn thận gỡ màng nhựa ra để vứt đi. Thu màng nhựa xong cô thay găng tay, bọc giày và khăn trùm đầu, bắt đầu tìm cá lọt lưới: vết máu dính trên cửa, lọt xuống mặt đất, thấm xuống ván giường. Lúc chơi thì sướng, lúc dọn dẹp thì bở hơi tai. Diệp Tang Tang tốn không ít thời gian mới dọn dẹp xong căn phòng, lúc trời vừa hửng sáng cô xách theo túi ra khỏi cửa.

Xa vứt gần chôn, Diệp Tang Tang lựa chọn xa chôn. Lái xe, đào đất, chôn xác, lên xe thu thập tàn cuộc. Sau đó quay về nhà trọ lại dùng bình xịt phun dung dịch khử mùi để khử mùi máu tươi và các loại mùi khác. Lúc trả phòng, bà chủ nhà chỉ nhìn qua phòng rồi trả tiền đặt cọc cho cô. Người lao động như Diệp Tang Tang chị ta đã thấy nhiều, đổi phòng là chuyện bình thường. Tuy điểm này không giống với vụ án trong hiện thực, bởi vì trong hiện thực vụ án xảy ra trong một căn phòng nhỏ ở nơi hoang vu, nhưng đối với Diệp Tang Tang cũng không quan trọng lắm, hoàn thành trò chơi mới là nhiệm vụ hàng đầu của cô.

Cô trở lại ngôi nhà thuê với Lâm Thục, chờ đợi điện thoại gọi đến. Lâm Thục biết Vương Chí đã chết nhưng cô không vui vẻ hơn là bao, cô vừa khóc vừa cười, càng trở nên suy sụp.

[ Haizz, đại thù đã được báo, cô ấy mất đi điều duy nhất chống đỡ mình ]

[ Về cơ bản nhiệm vụ đã xong rồi nhỉ, giờ chỉ chờ xem chị Tang có bị bắt không nữa thôi. ]

[ Tôi có tội, tôi cảm thấy may mắn khi trong hiện thực không bắt được Tôn Bân ]

[ Tôi không nghĩ vậy, có lẽ trong hiện thực cảnh sát không tiết lộ rõ nội tình khiến nhiều người vẫn nghĩ đây là án treo, bởi vì chi tiết trong trò chơi nhiều như vậy cơ mà ]

Lời nói thật này khiến nhiều người trong phòng livestream trầm mặc, cảm xúc phức tạp. Về phần Diệp Tang Tang ở trong trò chơi, mọi người đều biết đây là game mô phỏng, cho dù thật sự bị bắt không thể hoàn thành nhiệm vụ trò chơi cũng có thể chơi lại lần nữa, sau đó chờ đợi phán quyết hoặc thời khắc vùi lấp hết thảy tội ác.

Ở ngày thứ ba, Diệp Tang Tang và Lâm Thục nhận được điện thoại từ quê gọi lên. Cuộc điện thoại này tượng trưng cho cái gì, mọi người đều biết. Lâm Thục bóp tay cố gắng bình tĩnh để nói chuyện như thường ngày: “Sao thế ông của bé, ở nhà ổn chứ ạ?”

Nói xong cô nhắm mắt lại, chờ đợi đối phương nói ra tin tức kia.

“Mấy ngày hôm trước nước dâng, Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng… rơi xuống sông biến mất rồi….” Âm thanh nghẹn ngào, hoảng loạn truyền đến cùng tiếng nức nở.

Giọng nói vừa dứt, chiếc di động ấn phím kiểu cũ chỉ bằng nửa bàn tay trượt khỏi tay Lâm Thục, trong nháy mắt cô bị sự bi thương vây quanh. Bố chồng cô nói con gái của bọn họ, Tôn Nguyệt Lượng đã “mất tích” mấy ngày rồi, bảo hai vợ chồng trở về.

Trong điện thoại người ông khóc đến nghẹn ngào, đây là cảm xúc chân thật bởi vì trước đây họ không dám khóc, khóc thì người khác sẽ phát hiện không đúng. Nhịn lâu như vậy, bọn họ cuối cùng cũng được khóc mà không cần bận tâm đến bất kỳ ai.

Tiếng khóc ồ ồ khiến nước mắt Lâm Thục rơi như mưa, tâm trạng như sắp sụp đổ.

Con gái của cô, ánh trăng của cô.

Cho dù biết đây chỉ là một lời nói dối, con gái cô sớm đã chết nhưng nghe được những lời này cô vẫn thấy hoảng hốt, trái tim đau đớn như ngàn kim đâm vào.

Đau quá, thật sự là đau quá.

Thống khổ giống như tằm ăn lên trái tim Lâm Thục. Cô ngồi xổm xuống, đầy mặt nước mắt nhặt di động lên, run rẩy nói ra lời kịch đã chuẩn bị từ trước: “Con…bọn con lập tức về ngay… tìm… tìm Nguyệt Lượng…”

Nói xong cô che miệng thử kìm nén cảm xúc. Nhưng làm sao kìm nén được sự đau khổ, cô lại khóc thành tiếng, giống như muốn giải tỏa mọi cảm xúc.

“Hu hu hu wu”

“A a a a a a a a a a a a”

“A a a a a a a a a a a a a a a a a”

Tiếng hét thống khổ giống như tiếng chim chóc rên rỉ cuối cùng trước khi chết, nỗi tuyệt vọng và đau đớn khi mất đi con gái thực sự cụ tượng hóa vào giờ phút này.

[ Tôi không chịu nổi, thật sự là quá thống khổ ]

[ Quá thảm ]

[ Hu hu hu, cô bé tên là Nguyệt Lượng, là ánh trăng của bố mẹ cô bé! ]

[ Nguyệt Lượng chắc hẳn là một cô bé rất rất rất rất ngoan, mẹ bé không thể chịu đựng được việc mất đi cô bé! ]

Sự đau khổ dường như có thể lây bệnh, khán giả trong phòng livestream cũng phát ra những tiếng than khóc, đồng cảm như bản thân mình cũng chịu nỗi đau thảm thiết này.

Diệp Tang Tang mím môi, bối rối duỗi tay, cuối cùng ngồi xổm xuống ôm lâm thực dựa đầu vào ngực mình. Cô không biết nên thể hiện vẻ mặt như thế nào, cô cảm thấy mình bị ngăn cách bên ngoài cảm xúc đó nhưng tâm lý lại hơi xúc động.

Cô ôm Lâm Thục ngồi rất lâu, cho đến khi đối phương bình tĩnh lại. Sau đó hai người lên đường về quê, bầu trời tối sầm như giông tố sắp tới.

Họ lái ra khỏi cửa, lúc này cảnh sát cũng đã nhận được tin tức Vương Chí bị truy nã đã biến mất. Đám côn đồ tự nhiên sẽ không báo cảnh sát, bọn hắn thờ phụng tôn chỉ là tự mình tìm người, sau đó cứu Vương Chí và báo thù cho đại ca. Bọn hắn căn bản không biết Vương Chí không phải bị bắt cóc mà là bị trả thù. Chờ đến khi cảnh sát tìm được tin tức của Vương Chí tìm đến cửa, bắt giữ một đám côn đồ thẩm vấn thì mới biết được Vương Chí đã mất tích ba ngày, bị bỏ thuốc mê choáng và bị kéo đi ngay ở nơi cư trú.

Trong ba ngày vừa rồi đám đàn em vẫn luôn ở chỗ Vương Chí bị mất tích nên hiện trường gần như đã bị phá hoại không còn gì. Cảnh sát tìm đến quán nướng điều tra, thứ mà bọn họ nhận được là một hồ sơ hành vi tội phạm hoàn toàn khác so với Vệ Thanh Chính mong muốn. 48 giờ vàng để phá án đã không còn nữa.

Cảnh sát bất lực trở về, bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ phá án trong thời hạn cấp trên đặt ra, tất cả đều bị chỉ trích nặng nề. Người thì mất tích không tìm được, vụ án rơi vào bế tắc, không ít người muốn từ bỏ vụ án này. Bên ngoài cũng có lời đồn rằng những vụ án này là có người thay trời hành đạo khiến cho tinh thần của cảnh sát càng thêm đi xuống.

Tổ trọng án số 3 chỉ có Vệ Thanh Chính vẫn ở Lâm Thành điều tra. Sau một thời gian mê mang ngắn ngủi, anh đã vực dậy tinh thần và càng tin tưởng vào trực giác của mình hơn.

Nếu như Tôn Bân là nghi phạm, còn Vương Thuận, Chu Cường, Tưởng Kiến Sinh và Vương Chí đã gây ra một vụ án khiến anh ra tay trả thù thì vụ án này cần phải có một người bị hại mới đủ để hình thành mối liên kết này. Người ta coi gia đình là một đơn vị của xã hội, chỗ dựa tinh thần cho một người đàn ông trong gia đình thường là vợ và con gái. Vệ Thanh Chính từng suy nghĩ Lâm Thục có thể là nạn nhân, nhưng trong thời gian bắt giữ và thẩm vấn đơn giản, anh đã xác định rằng đối phương không phải là người bị hại đó. Như vậy chỉ còn lại một người, đó là con gái của bọn họ.

Anh lật xem thông tin các thành viên trong gia đình nhà họ, con của họ là một cô bé 12 tuổi tên là Tôn Nguyệt Lượng. Nguyệt Lượng, nghĩa là ánh trăng sáng đẹp, là một cái tên thật hay, mang theo sự mong đợi của hai vợ chồng. Là một giáo viên và y tá, bọn họ sao có thể nhẫn tâm bỏ lại con gái, rời nhà đến Giang Thành?

Vệ Thanh Chính căn cứ vào phỏng đoán này, dẫn theo Tề Gia đến Lâm Thành. Một nguyên nhân nữa khiến anh khẳng định phỏng đoán này là Tôn Nguyệt Lượng đã chuyển trường, chuyển về quê ở nông thôn đi học.

“Nếu không có chuyện gì xảy ra thì kiểu bố mẹ yêu thương con cái như Tôn Bân và Lâm Thục sẽ không bao giờ làm như vậy.” Vệ Thanh Chính giải thích cho Tề Gia nghe.

Tề Gia cẩn thận suy nghĩ, anh đã hiểu ý của Vệ Thanh Chính. Tôn Bân là giáo viên, sao lại cho con gái có thành tích học tập rất tốt chuyển trường, hơn nữa còn ở thời điểm sắp chuyển cấp quan trọng.

Có điểm đột phá, bọn họ bắt đầu thử xâu chuỗi sự việc lại với nhau để tìm kiếm chân tướng về sự chuyển đi bất thường của Tôn Nguyệt Lượng.

Bọn họ đến trường học, biết được một thông tin là hai ngày trước khi Tôn Bân làm thủ tục chuyển trường cho con đã không có ai nhìn thấy Tôn Nguyệt Lượng. Ngày cuối cùng cô bé cũng không đến.

Vệ Thanh Chính muốn xem băng ghi hình của camera giám sát ngay lúc đó để xem Tôn Nguyệt Lượng có khả năng gặp nạn hay không, nhưng vì không có nhiều camera an ninh và thời gian lưu trữ dữ liệu không dài như vậy nên không thực hiện được. Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Thanh Chính quyết định dùng một cách ngu ngốc, đó là đi hỏi thời gian cụ thể bốn người Vương Thuận lẩn trốn khỏi Lâm Thành. Nhờ sự hỗ trợ của đội trọng án và cảnh sát nhân dân, anh đã xác định được thời gian là khoảng ngày 08-09 tháng mười năm ngoái.

Anh giả sử bốn người này cùng nhau lẩn trốn, sau đó ngẫu nhiên cùng phạm tội, nạn nhân bị sát hại là Tôn Nguyệt Lượng. Như vậy, chỉ cần tìm được bằng chứng thì sẽ khẳng định được động cơ giết người của Tôn Bân, có thể bắt anh ta. Chỉ cần tìm được chứng cứ, chân tướng sẽ sáng tỏ.

Vệ Thanh Chính không kịp nghĩ nhiều, anh bắt đầu cùng Tề Gia dò hỏi từng nhà một quanh khu vục trường học, đặc biệt là trên quãng đường từ trường học đến nhà họ Tôn xem đầu tháng 10 năm ngoái có xảy ra chuyện gì hay không. Họ mất khoảng hai ngày, hỏi thăm khắp nơi mà được một chút tin tức nào. Thời gian qua lâu như vậy, không ai còn nhớ rõ có từng xảy ra chuyện gì bất thường không.

Lúc này không chỉ có Tề Gia cảm thấy cách tìm kiếm manh mối mò kim đấy bể này của bọn họ khó khăn mà ngay cả Vệ Thanh Chính cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ vẫn sẽ không tìm được bất cứ điều gì. Chỉ có thể hy vọng Vương Chí trốn cho thật kỹ. Hắn ta tự chạy thì phải tự chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mình.

Sau khi xốc lại tinh thần, Vệ Thanh Chính quyết định đến quê của Tôn Bân xem thế nào, tuy rằng anh chắc chắn Tôn Nguyệt Lượng đã chết, nhưng anh vẫn muốn xem đối phương xử lý như thế nào.

Điều khiến anh cảm thấy ngoài ý muốn là cùng ngày anh đến, anh nhận được tin tức Tôn Nguyệt Lượng đã trượt chân rơi xuống sông mất tích do mưa lớn. Hai vợ chồng già còn giấu vợ chồng Tôn Bân tự đi tìm kiếm cháu gái. Anh hoài nghi tính chân thật của tất cả chuyện này, mấy ngày nay anh vẫn liên tục hỏi ông cụ về tình huống cụ thể, muốn tìm ra lỗ hổng từ trong đó. Nhưng khi nhận được tin Vương Chí mất tích, anh đột nhiên bình tĩnh lại. Anh bi ai mà nghĩ, mình không phải là một cảnh sát tốt. Lúc nhận được tin hai vợ chồng Tôn Bân trở về, anh cảm giác mình đã hóa thân thành một người ngoài cuộc.

Diệp Tang Tang nhìn thấy Vệ Thanh Chính ở trước cửa nhà Tôn Bân. Cô xuống xe, đỡ Lâm Thục đi ngang qua người anh. Cô có thể cảm giác được Vệ Thanh Chính muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Bà con họ hàng vây quanh bố mẹ của họ đi đến, Lâm Thục nhìn thái dương thêm phần bạc trắng của họ mà không kìm được nước mắt. Cô không có bố mẹ, ngoài chồng cô ra, bố mẹ chồng là hai người tốt nhất cô từng gặp được.

“Mẹ!” Lâm Thục lao vào lòng mẹ chồng, khóc không thành tiếng.

Lâm Thục được bà lão ôm vào lòng an ủi rồi dìu vào nhà. Diệp Tang Tang bị người vây quanh, người trong thôn nói hai ngày trước nước sông chảy xiết, khả năng lớn là không tìm được người.

“Nén bi thương, đừng nghĩ quá nhiều, sau này còn sẽ có con nữa.”

“Đừng trách bố mẹ cháu, họ cũng chỉ sợ các cháu trách tội.”

“Nếu không được thì chúng ta lại tổ chức người tìm lần nữa xem.”

Diệp Tang Tang cúi đầu không nói chuyện, cuối cùng im lặng gật đầu, đi vào phòng. Không ở trong phòng bao lâu cô lại mặc áo mưa đi ra ngoài. Lâm Thục cũng cùng đi, hai người không nói gì với nhau, chỉ đi tìm con gái. Người trong thôn thấy vậy cũng không ngăn cản, hai vợ chồng mới về, cứ để họ đi tìm rồi nói chuyện sau.

Diệp Tang Tang nhìn con sông lớn đang cuộn trào màu vàng của bùn đất nghĩ, có lẽ Tôn Bân và Lâm Thục sẽ mong con gái của họ thật là ngã xuống sông bị cuốn đi hơn, như vậy bọn họ còn có thể ôm một tia hy vọng rằng con gái vẫn còn sống.

Hai người đi dọc bờ sông, Vệ Thanh Chính và Tề Gia đi theo phía sau. Chẳng bao lâu họ đã đi đến rừng, phía dưới cánh rừng là con sông, Vệ Thanh Chính bước nhanh hai bước, gọi: “Tôn Bân!”

Diệp Tang Tang quay đầu lại, nhìn anh lạnh nhạt: “Sao vậy? Lại muốn bắt tôi à?”

Vệ Thanh Chính nghẹn họng, bước chân cũng dừng lại.

“Vậy, tôi có thể biết được chân tướng không?” Vệ Thanh Chính nhìn họ một lát rồi hỏi.

Diệp Tang Tang và Lâm Thục đứng dưới bóng cây, bị bóng cây bao trùm hoàn toàn.

Diệp Tang Tang quay đầu lại, một bàn tay nắm chặt tay Lâm Thục, ánh mắt đựng đầy bi thương nhìn Vệ Thanh Chính: “Hai đồng chí cảnh sát, nếu các anh có rảnh, không bằng cùng đi tìm con gái với chúng tôi thay vì ở đây nói mấy lời vô căn cứ.”

“Nếu các anh có chứng cứ, mời đến còng tay vợ chồng chúng tôi, sau đó đưa chúng tôi lên tòa án. Còn nữa, tôi rất không thích các anh đi theo chúng tôi, nếu có thể, mời các anh đi cho!” Lâm Thục xoay người, sắc mặt trầm xuống, nỗi buồn ẩn chứa trong mắt như sắp tràn ra.

Đây là con đường họ đã chọn, cô sẽ không oán hận bất kỳ ai. Nhưng Vệ Thanh Chính nhiều lần quấy rầy, thậm chí suýt chút nữa đã phá hỏng kế hoạch của hai vợ chồng khiến cô cảm thấy tức giận và nghĩ mà sợ. Rốt cuộc đại thù đã được báo, cuối cùng cô có thể thả lỏng một chút mà nói chuyện với vị cảnh sát này. Thời gian không còn nhiều, cô chỉ muốn dành thời gian đó ở bên cạnh chồng mình. Chỉ như vậy, cũng không thể để họ yên được sao?

Vệ Thanh Chính đã từng xử lý rất nhiều vụ án, gặp qua không biết bao nhiêu nghi phạm, hung ác, đáng thương, đáng giận, … đủ loại. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Thục, trong lòng anh vẫn không tránh khỏi chấn động. Anh nhận thấy được sự bi ai khôn kể trong mắt đối phương, cuối cùng anh đành mím môi không nói gì, kéo Tề Gia trở về.

“Anh Vệ, chúng ta còn chưa biết được chân tướng mà, anh kéo em đi làm gì!” Tề Gia một lòng muốn biết chân tướng, đối phương tuyệt đối là giết bốn người vì mục đích báo thù, hiện tại chân tướng gần trong gang tấc, vì sao lại xoay người rời đi.

Vệ Thanh Chính vẫn không nói một lời, chỉ kéo Tề Gia càng đi xa. Chờ đến khi không nhìn thấy hai người kia nữa Tề Gia mới hất tay Vệ Thanh Chính ra, chất vấn: “Không điều tra nữa à? Để cho hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật vậy à anh? Cuối cùng thì chân tướng là gì, chẳng lẽ cứ để cho anh ta tiếp tục hồ đồ như vậy?”

Tề Gia nhìn Vệ Thanh Chính, không hiểu anh đang nghĩ gì. Vì vụ án này mà Triệu Thăng vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, anh ấy cũng suýt chút nữa mất vị trí đội trưởng đội trọng án. Tề Gia thực sự không hiểu.

Vệ Thanh Chính nhìn dòng sông đang cuộn trào dưới chân, nói: “Cho họ chút thời gian để bình tĩnh, chúng ta đi điều tra thứ khác, không phải là còn chưa tìm được manh mối về thi thể của Tôn Nguyệt Lượng à?”

Không hiểu sao Tề Gia cảm thấy trong lời nói của Vệ Thanh Chính có ẩn ý, nhưng anh vẫn đồng ý. Bọn họ còn có thể bắt tay từ manh mối khác, đó là thân thể của Tôn Nguyệt Lượng, quả thực rất khó biết được đáp án từ miệng của hai vợ chồng Tôn Bân.

Diệp Tang Tang nhìn Lâm Thục đang đưa lưng về phía mình: “Đừng tức giận, chúng ta tiếp tục đi.”

Lâm Thục xoay người bước về phía trước. Cô đã khóc một trận to ở Giang Thành, lúc này cảm xúc thiếu vài phần bi thương, bắt đầu lải nhải kể chuyện về Nguyệt Lượng.

Khán giả trong phòng livestream yên lặng nghe tất cả về cô bé bị hại kia. Một Tôn Nguyệt Lượng học giỏi, xinh xắn, tính cách hoạt bát kiên cường, là huyết mạch kéo dài của Lâm Thục sau khi cô có được cuộc sống hạnh phúc. Cô yêu thương, giáo dục con gái, nếu tất cả vẫn luôn bình tĩnh như vậy thì tốt rồi. Cô nhớ đến đêm mưa ấy, cô quỳ gối trên nền đất ôm lấy thân thể tàn phá rách nát của con gái, nước mắt lại bất giác rơi. Cô đẩy Tôn Bân đang muốn ôm lấy con gái ra, khóc lóc chất vấn vì sao lại tăng ca ở trường mà không đến đón con gái. Tôn Bân cũng đau lòng như muốn chết lặng, anh quỳ trên đất, tự đấm đánh chính mình. Anh hối hận, hối hận vì sao không đưa đón con, con gái nói muốn tự về anh cũng yên tâm để con tự đi về.

Đau khổ như đốt cháy ruột gan, phẫn nộ che trời lấp đất. Lâm Thục muốn báo cảnh sát bắt đầu sỏ gây tội, chỉ là cô vừa mới móc điện thoại ra đã bị một bàn tay to đè lại. Có bắt được người hay không còn khó mà nói, hiển nhiên đối phương là kẻ tái phạm, rất khó có chứng cứ chứng minh. Hơn nữa cho dù bắt được thì sao? Cùng lắm là ngồi tù mười mấy, hai mươi năm lại được ra ngoài. Thay vì để bọn hắn làm hại cho xã hội, không bằng để họ nhổ cỏ tận gốc, báo thù rửa hận.

Trải qua ba tháng gian nan nghe ngóng nhiều chỗ, họ phát hiện cảnh sát quả thật chưa hề bắt được người, họ lại càng thêm tin tưởng lựa chọn lúc trước.

“Chúng ta tự báo thù.”

Một câu nói, bọn họ bắt đầu một loạt kế hoạch.

Từ chức, chuẩn bị công cụ, tra tìm nơi ẩn thân của đối phương, sau dó thuê nhà bắt đầu kế hoạch.

Mà ở phía Giang Thành, qua quá trình quờ quạng điều tra, cảnh sát đã xác nhận được địa điểm giấu xác. Đội trọng án tìm được bà chủ cửa hàng tạp hóa, xác nhận có người từng đến thuê nhà, cũng rời đi sau khi xảy ra sự việc.

Cuối cùng mọi chuyện sắp sáng tỏ rồi sao?

Càng gần đến kết thúc, khán giả càng thêm khẩn trương. Nếu cảnh sát bắt được Diệp Tang Tang và tuyên án, phó bản này sẽ thất bại.

[ Cần xin đừng thất bại! ]

[ Tôi thực sự tò mò, liệu phó bản có thể kết thúc một cách hoàn mỹ không ]

[ Cứu cứu, xem lâu như vậy rồi, thất bại tôi sẽ buồn chết mất ]

Diệp Tang Tang và Lâm Thục biết Vệ Thanh Chính định làm gì, bọn họ đã chôn cất con gái ở chỗ phần mộ tổ tiên, lẳng lặng chờ đối phương điều tra. Bọn họ phạm tội chỉ vì muốn con gái được yên giấc ngàn thu, sẽ không tổn thương tính mạng của những người vô tội khác. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong nhà dường như lại trở về như trước khi Nguyệt Lượng xảy ra chuyện.

Diệp Tang Tang đi mua thịt và thức ăn, còn có rượu, sau đó bưng lên trên bàn. Hằng ngày có năm chỗ ngồi, hiện tại khuyết mất một chỗ.

“Ăn đi ăn đi, chúc mừng Nguyệt Lượng của chúng ta có thể an giấc ngàn thu.” Diệp Tang Tang kéo khóe miệng, nâng chén lên.

Lâm Thục cũng giơ chén nói: “Bố, mẹ đã vất vả rồi, lớn tuổi rồi còn phải nhọc lòng vì chúng con.”

Hai vợ chồng già liếc nhau, mắt đầy nước mắt, liên tục gật đầu. Thức ăn trên bàn không ai gắp miếng nào, ngược lại rượu liên tục uống một chén lại một chén cho đến khi say mèm. Nước mắt trộn lẫn với rượu cay sặc cùng xuống bụng.

[ Có chút bội phục Tôn Bân ]

[ Nguyệt Lượng xin hãy an giấc ]

[ Đều là người yêu thương em cả, nếu Nguyệt Lượng ở trên trời có linh, kiếp sau sẽ hạnh phúc! ]

Chầu rượu này uống thật lâu, Diệp Tang Tang nhìn hai ông bà đã say, đứng dậy đỡ bọn họ vào phòng. Lâm Thục đứng ở phòng khách, nghĩ đến nước mắt nơi khóe mắt của bố mẹ chồng, chỉ miễn cưỡng cười: “Đi thôi, anh không làm Nguyệt Lượng thất vọng, em không trách anh.”

“Cảm ơn em, A Thục.” Diệp Tang Tang cuối cùng đã biết Tôn Bân gọi cô ấy là gì. Cô cũng biết, vì sao Tôn Bân không để Lâm Thục cùng ra tay.

[ Tôi có một dự cảm xấu ]

[ Chúng ta lại không biết gì vậy?? ]

[ Đã đoán trước, Tôn Bân không chấp nhận được tội ác. Bọn họ muốn cho tất cả tội ác chung kết cùng tử vong. ]

Vô số khán giả ngẩn ngơ, bọn họ tựa hồ chưa từng nghĩ đến con đường này.

“Rào rào”

Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đập vào mặt lá cây dưới mái hiên, hơi ẩm lan tỏa.

Thân nhân rời đi giống như trận mưa to này, tới đột nhiên như vậy. Mà còn lại dưới đáy lòng, là ẩm ướt quanh năm gió thổi không tiêu tan.

Ngày con gái chết, trời mưa tầm tã.

Lúc giết chết Vương Thuận, là trong một đêm mưa to.

Giờ Tôn Bân ra đi, cũng là như vậy.

Diệp Tang Tang bước vào trong màn mưa, chậm rãi đi về phía cây cầu lớn phía đông của thôn. Đoán được kết cục tử vong không phải là một việc khó, tam quan của một người có lẽ sẽ bị ảnh hưởng bởi một chuyện gì đó, nhưng nó sẽ không thực sự vỡ nát.

Tôn Bân là một giáo viên nhân dân, anh tận tâm trong nhiệm vụ của mình. Sự thống khổ vì giết người sẽ không giảm bớt vì báo thù. Từng cảnh tượng tàn nhẫn sẽ thành ác mộng quấn lấy anh cả đời. Anh không muốn người thân đeo tội danh người nhà của kẻ giết người. Anh là một người chính trực, lương thiện, chỉ là tạm thời biến thành kẻ ác mà thôi.

Diệp Tang Tang bước từng bước lên cầu, nhìn nước sông đen nhánh. Chỉ có nhảy xuống, tất cả mới có thể kết thúc.

Ở phía xa, Vệ Thanh Chính đang chạy vội đến giống như điên. Anh đã biết tất cả. Mưa to che đậy tầm mắt của hai người, khiến cho người ta có cảm giác không chân thật.

“Xuống dưới đi! Chúng tôi vẫn không có chứng cứ chứng minh được anh là hung thủ.” Vệ Thanh Chính đỡ lan can, đứng cách Diệp Tang Tang 3 mét.

Tề Gia đứng ở phía sau, thần sắc không biết làm sao. Anh nhớ lại cô bé mặc váy đang phân hủy nằm trong quan tài, tuy bị chia cắt thành nhiều mảnh nhưng đã được khâu lại cẩn thận, trên mặt anh đã không phân rõ là nước mắt hay là nước mưa.

Hiện tại ngay cả bố của cô bé cũng muốn chết sao? Anh bị sốc mạnh.

Diệp Tang Tang đứng ở sau lan can nhìn bọn họ, cô vốn không hiểu vì sao Tôn Bân nhất định phải chết. Không tìm được chứng cứ, anh ta có thể tiếp tục sống tốt ở thế giới này. Cô đã sớm đoán được, game mô phỏng để lộ nhiều tin tức như vậy đồng nghĩa với việc cảnh sát đã biết rất rõ toàn bộ nội tình của vụ án. Nhưng vì sao không kết án, vì sao lại tuyên bố với công chúng rằng không tìm được hung thủ? Chỉ có một khả năng duy nhất là không thể xét xử hung thủ nữa. Tình huống nào mà tội phạm không bị xét xử, Diệp Tang Tang nghĩ đến tử vong.

Sự lạnh nhạt lúc đầu của Lâm Thục cũng có đáp án. Cô muốn giả bộ mình hận chồng, đổ lỗi về cái chết của con gái lên đầu chồng để giảm bớt sự đau khổ của mình. Nhưng cô không thể làm được, cuối cùng cô thỏa hiệp, lựa chọn thản nhiên tiếp nhận kết cục này.

Mà Tôn Bân không cho cô nhúng tay vào là vì muốn cô có thể chăm sóc bố mẹ, nương tựa vào nhau mà sống sót. Vợ anh không có bố mẹ, qua vài năm nữa, nỗi đau chung quy sẽ qua.

Diệp Tang Tang nghĩ thông suốt hết thảy, cô thản nhiên nhìn Vệ Thanh Chính nói: “Anh không thay đổi được điều gì, chuyện này ngay từ đâu đã là một cái tử cục, anh là một cảnh sát tốt.”

Đối với Diệp Tang Tang mà nói, sự kiên trì và tín ngưỡng mà cô thấy qua sách vở đã được cụ tượng hóa trên người Vệ Thanh Chính.

“Tôi xin lỗi.” Một bàn tay Vệ Thanh Chính nắm chặt lấy lan can đến mức nổi cả gân xanh, anh nhìn Diệp Tang Tang trịnh trọng nói. Nếu bọn họ có thể bắt được những người đó sớm hơn thì có lẽ bi kịch đã không xảy ra.

Diệp Tang Tang lắc đầu nói: “Lâm Thục không nhúng tay, đừng điều tra cô ấy. Tất cả thuốc sử dụng là do chính tôi tìm được con đường để mua, cô ấy không lấy trộm.”

“Anh xuống dưới đi đã, tôi sẽ giúp anh tranh thủ, anh xuống dưới… xuống đây…” Giọng nói của Vệ Thanh Chính tràn đầy cầu xin và bất lực.

Diệp Tang Tang khẽ lắc đầu, nhìn dòng nước mãnh liệt trong bóng đêm, buông lỏng hai tay nắm lan can: “Kết thúc rồi.”

“Đừng!!!!!”

Vệ Thanh Chính vội vàng chạy lên muốn bắt lấy bàn tay dường như ở ngay trước mặt mình. Tề Gia cũng đã ở rất gần Diệp Tang Tang, nhưng động tác của cô quá nhanh.

“Bùm”

Tiếng vật nặng rơi vào nước vang lên bên tai cô, nước sông bao lấy thân thể khiến cô nhanh chóng cảm thấy ngạt thở. Tuy nhiên cảm giác này không kéo dài bao lâu, thời gian như bị đông lại ở khoảnh khắc này. Mô hình 3D của cô trôi nổi ở một bên, nhìn Tôn Bân nhắm mắt, không chút do dự nhảy vào trong sông.

[ A a a a a a a a a a! Phó bản “Xe taxi đêm mưa” đã kết thúc rồi!!!! ]

[ Tuy có chút thương cảm nhưng tôi vẫn muốn nói một câu là chị Tang quá trâu bò! ]

[ Trời ạ, độ khó của phó bản cao như vậy, chị Tang là người đầu tiên thông quan đúng không! ]

Rất nhanh, trong hoàn cảnh tối tăm của trò chơi, một màn hình màu lam nhạt xuất hiện trước mặt Diệp Tang Tang.

[ Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang đã hoàn mỹ thông quan phó bản “Xe taxi đêm mưa”, đạt được đánh giá SSS ]

[ Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang là người đầu tiên thông quan phó bản “Xe taxi đêm mưa”, thông báo toàn bộ khu vực trò chơi ]

[ Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang đạt được phần thưởng cấp SSS của nhiệm vụ: Thuộc tính thân thể x3, có thể phân phối tự do tại các thuộc tính cơ bản của thân thể ]

[ Chúc mừng người chơi đạt được phần thưởng thông quan lần đầu: Thẻ lưu trữ cốt truyện x1 (có được tấm thẻ này có thể quay lại cốt truyện muốn quay lại, một lần nữa tiến hành nhiệm vụ ) ]

[ Mời người chơi lựa chọn rời khỏi hoặc tiến vào phó bản tiếp theo ]

Diệp Tang Tang nhấn thoát ra và trở lại giao diện cá nhân của trò chơi.

Lúc này phía trò chơi nhảy ra thông báo cho toàn khu. Diệp Tang Tang không để ý dến sự vui sướng trong làn đạn, cô click mấy cái, thêm toàn bộ thuộc tính thân thể vào thể lực. Trò chơi phản hồi rất nhanh, thuộc tính thân thể của Diệp Tang Tang đã thay đổi.

[ ID trò chơi: Diệp Tang Tang ]

[ Tinh thần lực: 8 (10) ]

[ Trí lực: 8 (10) ]

[ Thể lực: 6 (10) ]

[ Chúc mừng người chơi có được thể lực đủ tư cách, sau này vụ án nào cần lực lượng để giải quyết sẽ không gặp khó khăn nữa rồi! ]

Diệp Tang Tang xem xong, thuận tay tắt màn hình ảo trước mặt đi. Cô tính toán một chút thời gian, sau đó bắt đầu chọn lựa chọn phó bản ngẫu nhiên, click chọn bắt đầu.

[ ??? ]

[ Tôi không nhìn lầm chứ, chị Tang lại bắt đầu? ]

[ Không cần điều tiết tâm trạng ư? ]

Làn đạn tất cả đều là dấu chấm hỏi.

Chị Tang, chị từ từ thôi! Chị chăm chỉ đến khiến người ta sợ hãi!!

Khán giả chưa kịp phản ứng thì Diệp Tang Tang đã xuất hiện ở hiện trường vụ án tràn ngập máu me. Máu trên mặt đất khô cạn đã biến thành màu đen, một đôi mắt chết không nhắm mắt nhìn cô.

“Tội phạm à?” Diệp Tang Tang lạnh nhạt lên tiếng.

Lời của tác giả: Phía sau còn có một quả trứng màu về phó bản đêm mưa nữa, về hiện thực của vụ án.

1 Comment

  1. Cuối cùng cũng xong arc 1, phải nói là rất đỉnh nóc kịch trần và cũng sâu lắng, cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc vậy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *