[Mô phỏng phạm tội] Chương 21: Tôi còn tưởng cô chỉ biết giết người + trứng màu của phó bản Xe taxi đêm mưa

[Mô phỏng phạm tội] Chương 21: Tôi còn tưởng cô chỉ biết giết người + trứng màu của phó bản Xe taxi đêm mưa

Trên nền xi măng màu xám trắng, máu từ cơ thể của người phụ nữ chảy ra trải kín một phần ba gian phòng. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói chang khiến người ta không mở mắt ra được, trái ngược hẳn với khung cảnh trong phòng.

Thi thể trong phòng đã chuyển sang trạng thái người khổng lồ, mùi xác chết hủ bại tràn ngập khắp phòng. Trên tường, những vết máu loang lổ đã biến thành màu đen, ruồi bọ thỏa thích bu xung quanh.

[ Wow, vừa mở đầu khẩu vị đã nặng như vậy ]

[ Tôi tò mò thẻ nhân vật của chị Tang trong phó bản này là gì ]

[ Chị Tang thật là không có trái tim, tâm tình của tôi còn chưa kịp khôi phục từ phó bản trước nữa! ]

Khán giả thảo luận sôi nổi trong làn đạn nhưng vẫn thành thật ở lại, xem tiếp theo Diệp Tang Tang chơi như thế nào.

Diệp Tang Tang đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cô hơi kinh ngạc nhìn nội dung trên màn hình ảo xuất hiện trước mặt. Bởi vì thẻ nhân vật cô nhận được không giống với tưởng tượng của cô.

[ Xin chào người chơi, ngài đã vào trò chơi, xin hãy tuân thủ quy tắc của trò chơi, bắt đầu phó bản “Tàn bạo cuồng hoan” ]

[ Thẻ nhân vật được rút ra cho ngài là ]

[ Người điều tra ]

Không phải là Tội phạm như cô suy đoán, mà là một nhân vật thuộc phe chính nghĩa – người điều tra.

“Ri ri ri” Tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót ngoài cửa sổ khiến cô sực tỉnh, bắt đầu thử kích hoạt nhiệm vụ trò chơi.

Nếu cô không nhớ lầm, nếu là người điều tra thì nhiệm vụ sẽ là điều tra rõ ngọn nguồn vụ án, sau đó bắt giữ hung thủ. Cô không khỏi bật cười, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà cô đã biến thành người giống Vệ Thanh Chính.

Nhưng mà điều tra vụ án à, cô cảm thấy có chút mới lạ.

Lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô: “Lại đây, đến xem hiện trường đi.”

Diệp Tang Tang nghiêng đầu nhìn sang, đó là một người đàn ông trung niên, cô cúi đầu nhìn chính mình, da dẻ mịn màng, hiển nhiên tuổi còn rất trẻ.

Cũng cùng lúc này, nhiệm vụ của trò chơi nhảy ra.

[ Nhiệm vụ trò chơi: Vui lòng điều tra rõ chân tướng của vụ án “Tàn bạo cuồng hoan” trong vòng 30 ngày ]

[ Tính cách, bối cảnh và mối quan hệ của nhân vật đã được gửi đến, mời người chơi kiểm tra và nhận. ]

Diệp Tang Tang vừa xem hiện trường, vừa click mở tài liệu ra xem. Đồng thời, trong lòng cô cũng có sự so sánh. Nếu là tội phạm, cô sẽ được cung cấp một số chi tiết về nhiệm vụ của trò chơi, còn nhiệm vụ của người điều tra tương đối đơn giản, số lượng nhiệm vụ không xác định, yêu cầu duy nhất chính là thời gian. Hoặc là còn loại hình nhiệm vụ khác mà cô chưa kích hoạt? Tuy vậy, độ khó của hai loại nhiệm vụ không có gì khác biệt.

Nhất tâm nhị dụng, Diệp Tang Tang nhìn hiện trường, thuận tay nhận lấy găng tay sư phụ ở bên cạnh đưa cho.

Phó bản này Diệp Tang Tang tên là Thẩm Du, là một cảnh sát hình sự thực tập vừa ra trường, mới 23 tuổi. Người đàn ông trung niên bên cạnh tên là Tần Giang, 42 tuổi, là “sư phụ” hướng dẫn mà cục cảnh sát sắp xếp cho Thẩm Du.

Diệp Tang Tang ngồi xổm xuống, bắt đầu quan sát trạng thái của thi thể. Điểm nổi bật nhất ở Thẩm Du đó là cô biết phân tích hành vi phạm tội, hay còn gọi là lập hồ sơ tâm lý tội phạm. Dựa vào địa điểm xảy ra vụ án, cách thức gây án và tình trạng của người bị thương hoặc người chết để lập hồ sơ về tâm lý, tính cách, thân thể, hoàn cảnh gia đình trưởng thành của hung thủ để đưa ra kết luận, lại từ kết luận đạt được tin tức của tội phạm giết người.

Đương nhiên, nhìn biểu tình của sư phụ ở bên cạnh Thẩm Du, rõ ràng là ông không định để cô phân tích cái gì. Vì vậy cô chọn im lặng và chú ý đến hiện trường. Cô không có năng lực của Thẩm Du cho nên chỉ có thể dựa vào sự quan sát của chính mình.

Nguyên nhân gây ra cái chết của nạn nhân là phần cổ bị cắt một dao, trước khi chết tay chân có dấu hiệu bị trói, trên thi thể có dấu vết bị quất, có dấu hiệu của hành vi giao cấu ở phần dưới cơ thể. Cô vén quần áo của nạn nhân lên xem, trong lòng thầm ghi nhớ những điều này. Điều khiến cô nghi hoặc là người này còn mặc lại quần áo chỉnh tề cho người phụ nữ, vạt áo có nếp gập, thoạt nhìn như là quần áo mới mua.

Cô đứng lên, bắt đầu quan sát bên trong phòng. Căn phòng có kết cấu hai phòng một sảnh, trên tường lớp vôi loang lổ, đồ trang trí đã có chút năm tuổi, đồ đạc trong nhà cũ nát nhưng vẫn có dấu vết sinh hoạt hằng ngày. Theo cô quan sát, đây là nhà của người chết và điều kiện sinh hoạt của người này tương đối khó khăn. Khóa cửa không có dấu hiệu bị cạy mở, chứng tỏ nạn nhân có quen biết hung thủ hoặc là chủ động dẫn người vào nhà.

Cô lại lật tóc và nách của người chết ra xem, phía trên có dấu vết va chạm và bầm tím, xem ra lúc đối phương chết là ở trên giường của phòng ngủ chính.

Sau khi xem xét toàn bộ, Diệp Tang Tang đứng ở một bên nhìn Tần Giang làm việc. Việc khám nghiệm pháp y đã hoàn tất, lúc này pháp y đang lấy túi đựng thi thể và cáng đến để mang người về cục cảnh sát tiến hành công tác giải phẫu. Ở hiện trường có bảy tám người, rất nhanh đã thu thập xong.

Bây giờ là năm 2005, một thời đại mà nhiều phương tiện kỹ thuật khác nhau được áp dụng để phá án nhưng lại không dễ dùng như vậy. Diệp Tang Tang đi theo Tần Giang, hai người dạo qua trong phòng một lần nữa.

Nếu đã đến hiện trường, tất nhiên cũng phải đi dò hỏi quần chúng xung quanh. Theo phán đoán sơ bộ của giám định pháp y, thời điểm nạn nhân tử vong là từ 8 giờ tối đến 2 giờ sáng bốn ngày trước. Mục đích của họ là tìm xem có người nào chứng kiến hoặc nghe thấy tiếng động gì không. Nếu có người chứng kiến thì vụ án này sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.

Diệp Tang Tang lấy một quyển sổ nhỏ ở trong túi ra, đi theo Tần Giang tìm người hỏi thăm. Người chết sống ở một khu chung cư cũ, một tòa nhà bảy tầng, mỗi tầng có bốn hộ gia đình. Có thể nhìn ra được khu chung cư này được xây dựng cách đây vài năm rồi, nền xin măng đã được bàn chân con người mài mòn đến hơi bóng loáng. Người chết sống trong căn hộ ở giữa, hai người gõ cửa căn hộ bên phải, một lát sau cũng không có ai mở cửa.

“Cạch” tiếng mở cửa vang lên.

“Hai người tìm ai?” Một cô gái có mái tóc xoăn màu đỏ mở cửa căn hộ bên trái của nhà người chết đi ra, hơi tò mò hỏi.

Tần Giang lấy thẻ cảnh sát ra đưa cho cô gái: “Chúng tôi là cảnh sát, muốn tìm gia đình này hỏi thăm vài điều.”

Cô gái mặc một chiếc áo hai dây màu vàng sọc xanh nổi bật, dưới chân là quần jean, tính cách khá hướng ngoại, nói thẳng: “Nhà đó chuyển đi lâu rồi, không có ai ở nhà đâu.”

“Cảm ơn cô.” Tần Giang nở một nụ cười hiền lành, đi đến trước cửa nhà cô gái, “Cô sống ở bên cạnh ạ? Chúng tôi muốn hỏi thăm cô vài điều, không biết có tiện không?”

Cô ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi tránh ra cho đối phương vào nhà. Trong nhà trang trí đơn giản, màu sắc tương đối sáng, cô gái rót nước mời hai người ngồi xuống: “Hỏi tôi chuyện liên quan đến người phụ nữ chết ở bên cạnh à?”

Diệp Tang Tang nhìn cô gái: “Không biết nên xưng hô với cô thế nào?”

“Triệu Duyệt” cô gái đáp.

Tần Giang tò mò nhìn về phía Triệu Duyệt, cười hỏi: “Nhà bên cạnh chết người mà cô không thấy sợ à?”

Triệu Duyệt nhún vai, ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh, cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi nói: “Tôi là phóng viên, không chừng vụ án này tôi có thể chiếm được tin tức mới nhất viết một bài trên trang đầu.”

Diệp Tang Tang đứng lên, vừa nghe đối phương nói chuyện vừa nhìn ra ban công. Người nhà này có ý thức an toàn hơn nhà người chết một chút, biết làm chuồng cọp chống trộm bằng thép, cô nhìn ngôi nhà bên cạnh, sau đó quay người đi đến ghế sô pha trong phòng khách.

Tần Giang hỏi: “Mấy ngày hôm nay cô có nhìn thấy người nào khả nghi ra vào nhà bên cạnh, hoặc là nghe thấy gì không?”

“Không, mấy hôm nay tôi đi công tác, chiều hôm qua mới về đến nhà.” Triệu Duyệt nói.

Diệp Tang Tang nhìn quanh bốn phía, hỏi Triệu Duyệt: “Cô có bạn trai hay bạn nam à?”

“Sao cô biết tôi có bạn trai?” Triệu Duyệt hơi ngạc nhiên hỏi.

Bởi vì toàn bộ phòng khách này không có bất cứ đồ dùng nào liên quan đến đàn ông, kể cả quần áo, giày dép.

Diệp Tang Tang nhìn ly cà phê màu đen, bình tĩnh nói: “Chỉ là đoán tôi. Vậy tôi có thể biết, mấy ngày hôm nay bạn trai của cô có ở nhà không?”

“Tôi có một con mèo nên lúc đi công tác tôi đã đưa chìa khóa nhà cho bạn trai, nhờ anh ấy đến chăm sóc nó.” Triệu Duyệt trả lời xong, sợ cảnh sát hiểu nhầm, lại nhấn mạnh: “Nhân phẩm của anh ấy rất tốt, gia đình tốt, sẽ không làm chuyện phạm pháp!”

Tần Giang liếc Diệp Tang Tang một cái rồi lại nhìn về phía cô gai: “Có thể cho chúng tôi số điện thoại của anh ta không? Chúng tôi muốn hỏi mấy câu.”

Triệu Duyệt gật đầu, đọc một chuỗi con số.

Hai người cơ bản đã hỏi xong, chuẩn bị đến một hộ gia đình còn lại và mấy nhà hàng xóm trên dưới tầng hỏi xem.

Trước khi đi, Diệp Tang Tang xé một trang giấy có ghi số điện thoại đưa cho Triệu Duyệt: “Nếu có manh mối gì, hy vọng cô có thể liên hệ tôi.”

Triệu Duyệt gật đầu, cầm lấy số di động của Diệp Tang Tang. Cô là một phóng viên, có thể quen biết người của đội cảnh sát hình sự là một chuyện tốt, biết đâu lại biết được tin tức gì bên trong thì sao.

Đối diện nhà Triệu Duyệt là nhà của một bà lão hơi lớn tuổi bị lãng tai, hỏi hồi lâu cũng không có thêm được tin tức gì. Hai người lên tầng trên, nhà của người phụ nữ ở tầng 3, bọn họ lên tầng 4. Cặp vợ chồng và hai đứa bé sống ở đây có vẻ khá dè dặt khi nhìn thấy cảnh sát, chỉ có người đàn ông nói chuyện.

“Buổi tối 4 ngày trước à? Không nghe thấy tiếng động gì. Nhà chúng tôi bốn người ngủ khá sớm. Không có cách nào, ban ngày còn phải đưa đón con đi học rồi đi làm, tối bảy, tám giờ đã ngủ rồi…”

Người đàn ông thao thao bất tuyệt, người vợ đứng một bên lúng túng gật đầu, ánh mắt vô ý đảo quanh. Diệp Tang Tang nhìn thấy nhưng không nói gì thêm.

Tần Giang cũng đã nhìn ra, ông nói: “Anh chị phải tin tưởng cảnh sát, dù anh chị có nói gì thì chúng tôi cũng sẽ bảo mật.”

Người đàn ông nuốt nước bọt, không tự giác sờ mũi: “Cũng không có gì, chỉ là mấy hôm trước nghe thấy một ít âm thanh xấu hổ. Các anh cũng biết là nhà cũ không làm cách âm mà…”

Tần Giang gật đầu, dẫn Diệp Tang Tang rời đi.

Xuống tầng dưới gõ cửa, không có người đáp lại. Hai người không có cách nào khác đành trở về hiện trường vụ án.

Tần Giang cảm thấy đây là lần đầu tiên Diệp Tang Tang đến hiện trường, mình là sư phụ nên hướng dẫn một chút.

Ông nâng dây cảnh báo màu vàng lên tiến vào phòng, trong phòng một hình người được vẽ bằng phấn trên sàn nhà. Tần Giang nhìn chằm chằm một lát, thần sắc vừa nghiêm túc lại vừa có vài phần bất cần. Ông kẹp một chiếc cặp công văn màu đen đang quan sát Diệp Tang Tang.

Mặc dù có hơi không thích Thẩm Du, bởi vì ông cảm thấy cô quá trẻ nhưng ông vẫn tận chức trách hướng dẫn cô, vừa đi ông vừa hỏi: “Khóa cửa không có dấu hiệu bị cạy, người phụ nữ lại có dấu vết bị xâm phạm, cho nên em cảm thấy đây là giết người vì tình, báo thù hay là cưỡng hiếp rồi giết người?”

Tần Giang đưa ra mấy lựa chọn cho Diệp Tang Tang chọn, sau đó tò mò nhìn cô, muốn biết đáp án. Không biết vị học sinh giỏi của trường cảnh sát này có thể làm ông bất ngờ hay không.

Diệp Tang Tang nhìn về phía dấu vết trên mặt đất rồi lại nhìn cửa sổ: “Em cảm thấy đều không phải.” Hai người đi đến một phòng khác, Diệp Tang Tang chỉ cửa sổ: “Khóa cửa không bị cạy nhưng hung thủ có khả năng vào nhà từ cửa sổ.”

Biểu tình của Tần Giang hơi thay đổi, có chút nghi ngờ suy luận của Diệp Tang Tang: “Cửa sổ?”

Chỗ đó ông đã xem qua, cũng không có dấu chân.

Diệp Tang Tang tiến lên phía trước, chỉ vào lớp bụi mỏng ở ven khung cửa sổ: “Chỗ này gần đường cái, đúng là cửa sổ thường sẽ có một lớp bụi mỏng, nhưng người bình thường đa số sẽ không vệ sinh khung cửa sổ bên ngoài, hoặc là nói người chết không có thói quan này.”

Nói xong cô kéo một bên cánh cửa sổ khác ra: “Lớp bụi bám trên bệ cửa sổ này rõ ràng là dày hơn chỗ lộ ra ngoài. Hung thủ rất thông minh, không lau sạch những khe cửa, hắn chỉ lau chùi dấu vết có thể để lại trên bệ cửa sổ, nhưng điều hắn xem nhẹ là người chết không có thói quen này.”

Tần Giang nhìn sự khác nhau giữa hai lớp bụi, gật đầu đồng ý.

“Vậy vì sao em nói không phải giết người vì báo thù hoặc là vì tình? Còn trường hợp cưỡng hiếp giết người nữa.” Tần Giang tiếp tục hỏi.

Diệp Tang Tang bình tĩnh phân tích: “Đầu tiên, người chết không có nhiều vết thương, cô ấy bị một dao cắt cổ mà chết, chứng minh hung thủ có khả năng đã nhiều lần điều tra hiện trường mới có thể lên giường trong đêm tối, ra tay một dao mất mạng như vậy.”

“Còn giết người vì tình?” Tần Giang ý bảo cô tiếp tục nói.

Diệp Tang Tang khoanh tay ngẫm nghĩ, đây cũng là lần đầu tiên cô phân tích nên có chút không chắc chắn: “Trên người cô ấy có vết roi và vết trói nhưng không có ý thương tổn, người có khả năng chấp nhận những dấu vết này tương đối thích bị ngược đãi, hẳn là tạm thời sẽ không xuất hiện tranh chấp về tình cảm. Về dấu vết xâm hại, điều này chứng tỏ rằng đối phương đã xảy ra quan hệ tình dục với người để lại vết trói. Trên quần áo có nếp gấp của quẩn áo mới, nhưng trông chúng rất vừa người và chất liệu có vẻ tương đối đắt tiền, hẳn là tự nạn nhân mặc vào. Bước đầu em phán đoán là khả năng người phụ nữ này đã nhận được một số tiền… mà bây giờ số tiền này không cánh mà bay.”

“Do đó suy đoán cô ấy không phải chết do cưỡng hiếp giết người, cũng không phải vì mâu thuẫn tình cảm.”

Cô chắp tay, nhìn về phía sư phụ của mình.

“Cho nên đây là một vụ án đột nhập vào nhà cướp bóc giết người?” Tần Giang hơi kinh ngạc nói.

Diệp Tang Tang tiến lên, đứng ở trước tủ quần áo của người chết: “Cửa tủ quần áo bị mở ra, có dấu vết lục lọi, em đoán là hung thủ muốn tìm tiền…”

“Nhưng mà bị người chết phát hiện, cô ấy không chịu… sau đó hai người xảy ra tranh chấp…” Tần Giang nói tiếp.

Diệp Tang Tang gật đầu, đưng lên: “Người chết hoảng sợ muốn hét lên, sau đó hung thủ rút dao ra.”

Diệp Tang Tang đi đến phòng khách, nhìn vạch phấn hình người vẽ trên sàn: “Nếu em không đoán sai, sau khi người phụ nữ bị cắt cổ đã lập tức bịt lấy cổ…”

Cô lại bước tới bên mép giường, che cổ loạng choạng vươn tay muốn bật đèn nhưng do quá tối nên đập đầu vào tường, lại va bị thương cánh tay. Sau đó cô cảm nhận được máu đang chảy ra, bắt đầu hoảng sợ và kéo lấy quần áo của hung thủ, cố gắng lấy lại số tiền mình rất để ý.

Một tay Diệp Tang Tang che cổ, một tay kéo Tần Giang. Tần Giang dường như nghĩ đến điều gì, cũng lôi kéo tay Diệp Tang Tang, hai người giằng co đến ngoài phòng. Máu bắn ra, người phụ nữ nhanh chóng tử vong do mất máu quá nhiều. Cho nên cô ta nằm ở vị trí gần giữa phòng khách.

Tần Giang tái hiện lại được hiện trường thì ôm trán, rơi vào trầm tư. Cô đồ đệ này của mình hình như không cần hướng dẫn gì cả.

[ Hả? Hai người nói chậm một chút, chờ tôi load đã! ]

[ Chị Tang, tôi nghĩ chị chỉ là một bà chị biến thái thôi, không ngờ chị còn có tiềm năng làm cảnh sát nữa đấy! ]

[ Choáng, vụ án này đơn giản như vậy sao? ]

[ Tôi cho rằng chị Tang chỉ biết giết người, còn đang nghĩ phó bản này sợ là phải chơi lại, bây giờ xem ra tôi đã lo lắng thừa rồi. ]

Làn đạn kích động vô cùng, những người vốn đang chờ từ từ xem cốt truyện, lúc này mắt thấy Diệp Tang Tang đã nhanh chóng suy luận diễn biến của vụ án đến nước này thì đồng loạt trợn tròn mắt. Những người đang định rời khỏi phòng livestream cũng lặng lẽ ở lại.

Diệp Tang Tang nhìn về phía Tần Giang: “Sư phụ, thầy cảm thấy có lý không?”

Tất cả những hiểu biết liên quan đến các vụ án giết người đều là cô xem ở trên mạng hoặc sách vở, sau đó tự phân tích. Hiện tại cô có chút tò mò, không biết trình độ của mình thế nào.

“Khụ khụ khụ” Tần Giang đưa tay lên môi giả vờ ho mấy tiếng: “Không tệ, còn rất nhiều thứ phải học. Hơn nữa, không phải em đang học cái gì mà phân tích hành vi, hồ sơ tâm lý à? Khi nào về Cục viết một bản cho tôi.”

Diệp Tang Tang gật đầu: “Vâng.”

Cô không biết, nhưng lát nữa cô có thể offline về tra sách.

Hai người về Cục cảnh sát, đồng sự đã lấy được thông tin của người chết và đưa cho cô một phần. Không khí trong văn phòng hài hòa, bận rộn hài hòa. Một văn phòng lớn với bàn ghế rải rác xung quanh, ai cũng có mặt ở vị trí của mình. Ngoại trừ bàn của Diệp Tang Tang, trên mỗi bàn đều có mấy tập folder dày và các loại đồ vật.

Sau khi nói với khán giả một tiếng rồi click chọn offline, Diệp Tang Tang mở mắt. Không chỉ bởi vì cô không hiểu lập hồ sơ tâm lý tội phạm mà còn vì bây giờ là ban ngày, đã đến giờ cô phải thức dậy.

Trên thực tế, trong thời gian chơi game “Hồ sơ phạm tội”, người chơi cũng không được nghỉ ngơi tốt vì cơ thể chỉ tiến vào trạng thái ngủ nông. Đây cũng là lý do khiến nhiều khán giả thắc mắc vì sao Diệp Tang Tang không offline khi vừa kết thúc phó bản trước. Thực ra là vì Diệp Tang Tang cảm thấy nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi. Từ nhỏ cô đã có nhiều năng lượng hơn hầu hết mọi người. Ví dụ như cô chỉ cần ngủ bốn đến năm tiếng và có thể làm việc liên tục được trong hai mươi ba tiếng đồng hồ. Dần dần trưởng thành thì tinh thần của cô càng ngày càng tốt, cho nên một giấc ngủ nông đã đủ để cô nghỉ ngơi. Cô offline là vì còn phải ứng phó với vài người. Như lúc này đây, vừa mở mắt cô đã thấy điều dưỡng đang nhìn mình chằm chằm. Bà ta thực sự không thành thật, Diệp Tang Tang nghĩ.

Ăn cơm sáng xong, Diệp Tang Tang bắt đầu hoạt động thường ngày, tấm danh thiếp của cô gái vẫn ở trên bàn, cô vươn tay cầm lấy ném vào thùng rác.

Hôm nay có chút khác với mọi ngày. Sau khi thông quan phó bản “Xe taxi đêm mưa” và lọt vào bảng xếp hạng hot của nền tảng livestream Tinh Hoàn, trên mạng xuất hiện video cắt nối, biên tập quá trình Diệp Tang Tang thông quan, cô xem qua, nhiệt độ còn rất cao. Bản hoàn chỉnh thì không có, có thể là vì để hấp dẫn càng nhiều người vào xem livestream, thu hút lượng truy cập cho ngày công bố phát hành công khai trò chơi.

Lúc này, điện thoại di động vang lên mấy tiếng âm báo tin nhắn.

Diệp Triết: Diệp Tang Tang, mày dám giữ lại thiết bị trò chơi để chơi một mình à, là tao đăng ký cơ mà! Con vô sỉ, dám lừa tao! Mày cứ chờ đấy!

Diệp Triết:  Ha hả, bây giờ mày đưa trò chơi cho tao thì tao còn bảo bố tha cho mày một lần.

Diệp Triết: Diệp Tang Tang, tao muốn giết mày!!!

Cô bình tĩnh đọc, so với cô, thằng em trai này của cô càng giống bệnh nhân tâm thần hơn, vì sao không nhốt cả nó vào chứ?

Nhưng mà nghĩ đến nó đang phát điên lên vì cô, cô lại mỉm cười phấn khích. Đến nỗi người bố trong miệng nó, ông tả khả năng không có thời gian rảnh quan tâm đến cô. Nếu ông ta bớt thời gian đến nói đạo lý với cô, cô sẽ nổi điên một chút cho ông ta xem.

“Cốc cốc cốc”

“Xin chào…. cô Diệp.” Một y tá có khuôn mặt có phần ngây thơ đứng ở cửa, gõ cửa gọi cô.

Diệp Tang Tang ngước mắt nhìn đối phương: “Có chuyện gì không?”

Y tá nhìn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và khí chất nhu nhược đến mức tận cùng trước mặt thì ngây ngẩn một lát mới sực tỉnh nói: “Cô Diệp, có một lá thư vừa được gửi đến cho cô.”

Cô y tá nhỏ hoảng loạn đi vào và đưa lá thư cho Diệp Tang Tang đang ngồi trên xe lăn. Trong lúc đó nhìn thấy ngón tay tái nhợt mảnh dài, dường như được điêu khắc tinh tế từ một khối ngọc của cô thì lại cảm khái đúng là mỹ nhân, ngay cả ngón tay cũng đẹp như vậy. Sao lại bị bệnh chứ?

Diệp Tang Tang cầm lấy lá thư, mỉm cười nhìn cô ấy: “Cảm ơn.”

“Không có gì. Chỉ là tôi thấy hơi kỳ lạ, chỉ là gửi một lá thư mà thôi mà cả nhà cùng đi?” Y tá gãi đầu nói thêm một câu rồi xoay người rời đi.

Diệp Tang Tang điều khiển xe lăn quay trở lại trước cửa sổ phòng bệnh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người cô.

Ngày nay đã rất ít có người lựa chọn cách viết thư để liên lạc, cô hơi tò mò là ai viết thư cho cô. Cô mở lá thư ra. Hàng chữ đập vào mắt khiến cô sửng sốt, đôi môi vốn hay mím lại hơi thả lỏng.

Người gửi thư là người cô biết.

“Lâm Thục…”

Diệp Tang Tang nhỏ giọng đọc ra cái tên này, sau đó yên lặng đọc thư.

Cô Diệp, chào cô.

Tôi là Lâm Thục, hẳn là cô đã rất quen với tên của tôi.

Tôi bị thu hút khi thấy con gái đang xem phát sóng trực tiếp. Trò chơi mô phỏng này rất chân thật, khiến tôi nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua, cho đến hôm nay, mọi chuyện dường như chỉ là một giấc mơ.

Tôi viết lá thư này là muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành của tôi đối với cô, cô đã giúp tôi buông bỏ khúc mắc trong lòng.

Trong bức thư, Lâm Thục viết chi tiết về cái chết của Nguyệt Lượng và trạng thái tinh thần mà mình trải qua lúc đó. Bà chậm rãi kể lại quá trình truy lùng hung thủ, tất cả những đen tối, đau khổ giãy giụa đã từng khiến bà suýt chút nữa sụp đổ. Vài chục năm trôi qua, bà vẫn còn nhớ rõ như in. Nhưng hình như bà cũng đã buông xuống, buông bỏ được nỗi đau quá khứ khi nói hết tất cả với Diệp Tang Tang, người đã từng trải qua mọi chuyện giống mình. Những câu chữ dịu dàng khiến Diệp Tang Tang thậm chí có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Sau khi kể lại chuyện của mình, bà bắt đầu chỉ ra những chi tiết khác với trò chơi.

Bà nói: Cô biết không? Khi chồng tôi đi giết Vương Thuận, tôi hồi hộp ngồi trong phòng, không dám bật đèn, chờ chồng trở về. Lúc ánh đèn xe của ông ấy rọi vào trong phòng, tôi kích động đến run cả người. Nhưng ông ấy bị thương rất nặng. Ông ấy chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường, chưa bao giờ nghĩ đến làm chuyện gì trái pháp luật. Lần đầu tiên phạm pháp thế mà là giết người. Ông ấy sơ suất, suýt chút nữa đã bị Vương Thuận đâm chết. Nhưng Vương Thuận đã đánh giá thấp sự kiên cường của một người bố mất đi con gái, hắn bị giết chết, sau đó vứt xác. Vốn là định vứt xa một chút, nhưng ông ấy bị thương, không còn sức lực, chỉ có thể vứt vào trong mương.

Cô rất tuyệt! Lúc tôi thấy được cảnh giết chết Vương Thuận tôi đã khóc, khóc vì vui sướng.

Lần giết Chu Cường chồng tôi cũng bị thương. Tôi căn bản không dám tưởng tượng được ông ấy đã đối mặt với đám người hung ác đó như thế nào. ở trong lòng tôi, ông ấy là một người bố rất rất rất tốt. Tôi thậm chí còn hối hận khi đó đã giả bộ thờ ơ và lạnh nhạt. Tiếp theo là Tưởng Kiến Sinh, Vương Chí, tôi thực sự rất cảm ơn cô, cảm ơn vì cô đã cho tôi nhìn thấy được những hình ảnh đó, khiến sự tức giận và xao động trong lòng tôi được bình ổn.

Đúng vậy, dù đã trôi qua mấy chục năm nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ hoàn toàn.

Tôi cũng muốn cảm ơn Vệ Thanh Chính, năm đó đã buông tha và không dây dưa nữa, để cho chuyện này kết thúc theo cái chết của chồng tôi.

Hôm nay viết thư cho cô, ngoài muốn cảm ơn cô, tôi cũng muốn nói với cô rằng tôi đã mãn nguyện rồi. Tất cả tội ác toàn bộ xóa bỏ, từ nay chúng tôi không còn có gánh nặng tâm lý nào nữa.

Cảm ơn.

Ký tên: Văn Vũ

Ánh mắt của Diệp Tang Tang dừng lại ở cái tên, trong mắt có chút dao động.

Cô nghĩ đến điều gì, điều khiển xe lăn ra khỏi phòng bệnh, đi đến cổng bệnh viện An Định. Cánh cổng to lớn màu đen chạm khắc hoa văn, lúc Diệp Tang Tang ra ngoài, ánh mặt trời buổi sớm rải khắp mặt đất. Xa xa, xuyên thấu qua khe cửa, cô nhìn thấy một cặp vợ chồng già tóc bạc phơ đang nắm chặt lấy tay nhau. Bên cạnh họ là một người phụ nữ trung niên và một cô bé mười mấy tuổi mặc váy màu xanh. Bọn họ nhìn thấy Diệp Tang Tang mới xoay người rời đi.

Diệp Tang Tang siết chặt lá thư, nhìn bọn họ dần dần đi xa.

2 Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *