[Mô phỏng phạm tội] Chương 22: Hung thủ, không thể che giấu

[Mô phỏng phạm tội] Chương 22: Hung thủ, không thể che giấu

Sau cái chết của Tôn Bân, mọi tội ác xem như là thanh toán xong. Diệp Tang Tang nghĩ bọn họ có thể buông ân oán để tiếp tục sống sót đã là một kết cục không tệ. Nhưng cô không ngờ tới là đối phương lại tìm đến cô và cho cô biết kết quả cuối cùng, một kết cục khá thỏa mãn khi người chết được an giấc ngàn thu, người còn sống thì tiếp tục sống tốt.

Diệp Tang Tang không có ý định nói chuyện này cho hệ thống phòng livestream của trò chơi “Hồ Sơ Phạm Tội” biết, chuyện này cứ để nó trôi qua như vậy đi.

Cô điều khiển xe lăn quay trở lại phòng bệnh, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút. Bức thư được cô xé nhỏ thành từng mảnh và tiêu hủy, có những bí mật chỉ thích hợp vĩnh viễn mục nát ở trong lòng.

Diệp Tang Tang bắt đầu các hoạt động hàng ngày theo thói quen, tuy nhiên hôm nay cô có thêm một hoạt động mới, đó là đọc sách. Người bố kia của cô chỉ muốn nhốt cô ở trong cái bệnh viện tâm thần này thôi, ngoài việc bị giám thị và không được phép ra bên ngoài bệnh viện thì cô không bị hạn chế nhiều. Thậm chí phòng bệnh, bác sĩ và y tá chăm sóc cô đều được sắp xếp theo mức đãi ngộ tốt nhất của bệnh viện.

Khi Diệp Tang Tang nhận được số sách cô yêu cầu thì đã là một giờ sau. Cô ngồi ở trong đình1, xung quanh là những bệnh nhân khác cũng ra ngoài hóng gió. Có người ngồi ở bên cạnh Diệp Tang Tang lải nhải nói chuyện một lát rồi lại quay đi. Còn có người cứ loay hoay, đi qua đi lại không biết làm gì. Diệp Tang Tang không hề bị ảnh hưởng, vẫn ngồi lù lù bất động. Cô không nghỉ trưa mà chăm chú đọc, trong thời gian đó có uống một lần thuốc do y tá mang đến. Mãi cho đến 6 giờ chiều Diệp Tang Tang mới chuyển người lên giường, bắt đầu đọc quyển sách chuyên môn thứ ba. Số sách được đưa tới đều là sách chuyên môn, luật sư này đúng là đáng tin cậy, bây giờ Diệp Tang Tang mới hơi tin rằng ông ta là bạn cũ của mẹ mình.

Bảy giờ rưỡi, Diệp Tang Tang đóng cửa phòng và tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ rồi nhắm mắt, bắt đầu tiến vào trò chơi. Hệ thống livestream cũng ngay lập tức thông báo cô online, người xem nhanh chóng tăng lên. Lúc này Diệp Tang Tang mới nhớ tới là hình như Diệp Triết không phản hồi tin nhắn của mình nữa, thật là không thú vị.

Cô vào trò chơi, cầm lấy bảng vẽ và bút chì phác họa của Thẩm Du. Đó là một cây bút chì sọc đỏ, trên thân có khắc dòng chữ “nước Trung Châu”, cục tẩy trên đầu bút đã có vết tẩy. Không thể không cảm thán rằng trò chơi này thực sự quá chân thực. Diệp Tang Tang có thể tưởng tượng ra khán giả sẽ thích thú tìm tòi cỡ nào khi trò chơi được phát hành chính thức đến đại chúng.

[ Chị Tang định phác họa hung thủ à? Cô ấy có biết làm không? ]

[ Cuối cùng chị Tang cũng online rồi, tui yêu chiến sĩ thi đua chăm chỉ Tang Tang ]

[ Không biết tình huống của phó bản này sẽ thế nào, tôi luôn có cảm giác các phó bản trong “Hồ sơ phạm tội” sẽ không đơn giản như vậy. Nói không phải dìm người khác đâu, nhưng tôi đã theo dõi rất nhiều người chơi, số người chơi hoàn thành được phó bản thực sự rất ít chứ đừng nói là hoàn thành một cách hoàn mỹ ]

[ Có một người chơi cũng đang chơi phó bản này, cậu ấy còn được xưng là idol thần thám internet đấy. Không biết cậu ấy và chị Tang ai giỏi hơn. ]

Khán giả vừa xem livestream vừa bắt đầu bình luận, chủ đề thảo luận nào cũng có, nhưng khi nói đến việc lập hồ sơ phạm tội thì không mấy người có hy vọng. Bởi vì từ biểu hiện trước đây của Diệp Tang Tang có thể thấy được cô chỉ là một người rất thông minh và ra tay tàn nhẫn. Lập hồ sơ tâm lý tội phạm không phải là một chuyện đơn giản, ít nhất cũng phải trải qua đào tạo chuyên nghiệp.

Sau khi Diệp Tang Tang thường xuyên tắt làn đạn, AI của hệ thống đã ghi nhớ và dự đoán hành động của cô, chỉ cần cô đăng nhập vào trò chơi thì AI sẽ tự động giúp cô tắt làn đạn, cho nên Diệp Tang Tang không nhìn thấy những bình luận này của khán giả. Lúc này cô đang cúi đầu, tự hỏi về hung thủ.

“Thế nào rồi? Để tôi xem cái hồ sơ tâm lý tội phạm kia là thứ gì.” Tần Giang ngồi ở trên ghế xoay trượt đến bên người Diệp Tang Tang, bắt chéo chân tò mò nhìn cô.

Tần Giang có vẻ ngoài sắc sảo và nghiêm nghị, nước da đen sạm do hàng năm phải bôn ba bên ngoài, trên đầu là mái tóc xoăn nhẹ che phủ vùng trán hơi hói. Trên người ông mặc một chiếc áo polo ngắn tay màu xanh biển mà đàn ông trung niên hay thích mặc, phía dưới là quần âu và đôi giày lười đế mềm màu đen đơn giản, tiện lợi. Trong mắt ông có sự sắc bén mà người thường không có được, khí chất thiên về hướng tùy tiện, thoải mái pha chút lưu manh,

Cô nhìn ông đáp: “Tạm thời em chưa có ý tưởng gì.”

“Tôi nói nè cô nhóc, hiện tại em chỉ cần đi theo tôi chăm chỉ học tập, cái hồ sơ gì kia em đừng tốn thời gian suy nghĩ nhiều nữa.” Tần Giang gõ nhẹ xuống bàn, dạy dỗ Diệp Tang Tang.

Diệp Tang Tang nhìn Tần Giang, chân thành nói: “Em cảm thấy việc phân tích hành vi phạm tội rất có ích.”

Tần Giang ngẫm nghĩ rồi nói: “Hai chúng ta cũng mới quen biết nhau được mấy ngày, như vậy đi, em thử phân tích tôi xem, nếu có thể nói đúng vài điểm thì tôi sẽ tán thành cái phân tích hành vi phạm tội của em.”

Diệp Tang Tang gật đầu, cô cũng muốn biết thành quả học tập của cô như thế nào.
“Thầy không có gia đình, có lẽ đã góa vợ từ khi còn trẻ. Trong lúc điều tra, phá án thời trẻ đã từng bị ảnh hưởng tâm lý nhất định khiến thầy có những rào cản về tâm lý. Thầy là một người tốt bụng, ngoài lạnh trong nóng.” Cô tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Thầy là một cảnh sát rất thích cứu vớt người khác, có niềm đam mê mãnh liệt với việc phá án.”

Diệp Tang Tang chỉ mới phân tích được như vậy.

Tần Giang nghiêm túc nhìn Diệp Tang Tang mấy giây, như chợt hiểu ra gì đó rồi bật cười, ông chỉ vào cô hỏi: “Cô nhóc tinh ranh này đã đọc hồ sơ của tôi rồi đúng không.”

“Không phải.” Diệp Tang Tang trả lời.

Tần Giang cười sang sảng, xua tay nói: “Em nói không phải thì là không phải vậy.”

Diệp Tang Tang yên lặng gắn thêm cho ông một cái mác tính cách ngoan cố, không nói chuyện thêm nữa.

Tần Giang đứng lên, nhìn cô với ánh mắt tán thưởng: “Dù kết quả thế nào thì tôi cũng cảm thấy em là một người tài đáng giá bồi dưỡng. Đi, đi theo tôi, chúng ta đi gặp nghi can.”

“Vâng.” Diệp Tang Tang không có ý định tranh cãi, lời nói của ông chứng tỏ những phân tích của cô không có vấn đề gì lớn, việc quan trọng hơn hiện tại là vụ án.

Khi nói chuyện, cô đã đứng dậy khỏi ghế.

Tần Giang cười thần bí, cầm lấy tập hồ sơ màu xanh lam đi về phía cửa, còn quay đầu lại nhìn cô ý bảo cô theo kịp và nói: “Người này từng gặp người chết trước thời điểm cô ấy tử vong.”

Diệp Tang Tang đứng lên, đi theo ông vào phòng thẩm vấn.

[ Tò mò ghê, là ai vậy? ]

[ Vụ án này có vẻ dễ ]

[ Người mà nạn nhân từng gặp trước khi chết à? Sao cảnh sát xác định được điều đó? ]

Khản giả thảo luận sôi nổi ở phần bình luận, những người này không chỉ là fan của Diệp Tang Tang mà còn là fan trung thành của trò chơi. Màn ảnh của phòng livestream được chuyển sang các phong cảnh đẹp khác ở xung quanh, mãi cho đến khi Diệp Tang Tang và sư phụ Tần Giang cùng nhau vào phòng thẩm vấn mới chuyển đến người của cô.

Người từng gặp mặt nạn nhân trước khi nạn nhân chết là một nghi can quan trọng, cho nên cần phải hỏi cung ở trong phòng thẩm vấn. Lúc này Diệp Tang Tang đang ngồi ở bên trái thầy của mình, ở phó bản trước cô còn ngồi ở đối diện.

Tần Giang tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân hỏi: “Nói đi, anh gặp người chết Tiền Xuân Mai khi nào, giết chết cô ấy như thế nào. Nói đúng sự thật.”

Diệp Tang Tang thì ngồi nghiêm chỉnh, có vẻ ngay thẳng và nghiêm túc, trong tay cầm bút để ghi chép lời khai. Cô là vai phụ của buổi thẩm vấn này, chỉ cần ghi lại lời khai của nghi can là được.

“Tôi không giết người! Tôi chỉ gặp cô ấy vào buổi chiều bốn ngày trước thôi, chúng tôi cùng nhau làm một số việc ở khách sạn sau đó ai về nhà nấy…”

Người đàn ông có hình thể thiên gầy, mặc một bộ tây trang không quá vừa người, trên mặt lộ vẻ kinh hoàng và thẹn thùng.

Tần Giang một tay chống trán, một tay đập bàn: “Còn không thành thật khai ra? Tôi thấy anh chị không phải chỉ làm vài chuyện đơn giản thôi đâu! Nếu là mấy năm trước thì tội lưu manh cũng khiến anh lĩnh đủ rồi.”

Nghe thấy những lời này, cơ thể người đàn ông run lên.

“Tôi chỉ có chút sở thích nho nhỏ thôi, thật sự không giết người! Tôi cho cô ấy tiền, chúng tôi trao đổi công bằng!” Người đàn ông hoảng sợ lên tiếng cầu xin, kích động đến mức ghé vào gần Tần Giang để biện giải mình là vô tội.

Diệp Tang Tang ngồi ở bên cạnh ghi chép từng câu từng chữ một, trong lòng thầm nghĩ trò chơi này của hai người khá biến thái đấy.

[ BDSM à? Thì ra ba mươi năm trước các ông bà nhà ta đã bắt đầu sở thích tiểu chúng này rồi.]

[ Cảm giác anh ta không giống hung thủ ]

Mà lúc này Tần Giang đã nhéo sống mũi, một lần nữa hỏi lại: “Kể lại chi tiết những việc bốn ngày trước anh và Tiền Xuân Mai cùng làm trong khách sạn xem nào. Anh đưa cho cô ấy bao nhiêu tiền? Tiền Xuân Mai có từng nói với anh gần đây gặp chuyện gì hay người nào không?”

“Được, được …” Người đàn ông nhanh chóng gật đầu, bắt đầu kể lại chi tiết mọi chuyện.

Anh ta tình cờ biết đến Tiền Xuân Mai và đã đồng ý sẽ đưa cho cô 500 tệ một lần để cô thỏa mãn sở thích kỳ lạ của mình. Cùng ngày hôm đó, bọn họ hẹn gặp ở phòng số 304 của khách sạn Hồng Hâm, 5 giờ 30 phút chiều Tiền Xuân Mai rời đi.

Người đàn ông nói với vẻ cay đắng: “Anh chị cũng biết là sở thích nhỏ này của tôi rất khó tìm được người phù hợp, cho nên tôi còn trả tiền đặt cọc lần tiếp theo cho cô ấy luôn. Không ngờ bây giờ cô ấy chết rồi, tiền thật ra chỉ là vấn đề nhỏ thôi…”

Nói rồi anh ta đỏ mặt, chỉ có thể hy vọng chuyện này sẽ không bị tiết lộ với người nhà mình.

Vẻ mặt của Diệp Tang Tang hoàn toàn thờ ơ, không có bất kỳ dao động nào.

Tần Giang cau mày, thở dài một tiếng: “Anh nghĩ lại xem có còn gì muốn nói nữa không, bây giờ chúng tôi sẽ đi kiểm chứng những gì anh nói, tốt nhất anh nên chắc chắn những gì anh nói là sự thật.”

Người đàn ông gật đầu liên tục, mắt đầy hy vọng, anh còn sợ cảnh sát không kiểm chứng ấy chứ.

Rất nhanh Tần Giang đã dẫn theo Diệp Tang Tang lên xe, hai người đi khách sạn Hồng Hâm để kiểm tra camera giám sát.

Diệp Tang Tang ngồi ở ghế lái phụ, tay cầm bút viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy trắng, thỉnh thoảng dừng lại tự hỏi. Tần Giang lái xe, ông liếc mắt nhìn hành động của cô nhưng không nói gì.

Thành phố này có quy mô tương đương với Lâm Thành ở phó bản trước. Đây là một thành phố đất liền cỡ trung bình, hai người lái xe khoảng mười phút thì đến đích.

Lễ tân là một cô gái trẻ tóc vàng mặc sơ mi trắng và váy ôm mông màu đó, thấy hai người đi vào thì đứng lên. Tần Giang và Diệp Tang Tang đưa thẻ cảnh sát ra yêu cầu cô cho xem camera giám sát.

Video giám sát màu đen trắng, chất lượng không được rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hai người vào phòng, sau đó lần lượt rời đi sau 5 giờ 30 phút. Lúc ra ngoài Tiền Xuân Mai còn nhìn dáo dác xung quanh, sợ gặp được người quen.

Người bị bắt đã trả tiền để hẹn trước lần gặp tiếp theo nên hoàn toàn không có động cơ giết người. Tần Giang lại tiếp tục dẫn Diệp Tang Tang đến một số nhà dân ở xung quanh có khả năng lắp camera, xác định đúng là Tiền Xuân Mai rời đi một mình. Làm xong những chuyện này thì vừa lúc trong Cục gọi điện thoại đến, nói là đã có báo cáo khám nghiệm tử thi của Tiền Xuân Mai. Tần Giang lại cùng Diệp Tang Tang trở về. Trên xe Diệp Tang Tang tiếp tục viết và tự hỏi.

“Không phải là em vẫn định lập hồ sơ tâm lý của hung thủ đấy chứ?” Ở trên xe, Tần Giang đột nhiên phản ứng lại, ông hỏi Diệp Tang Tang.

Diệp Tang Tang khẽ gật đầu: “Vâng, em có chút manh mối.”

Tần Giang lắc đầu, ông không tin mấy thứ này, ông chỉ có thể phản bác cô bằng cách tìm ra hung thủ.

“Tùy em.” Ông nói.

Diệp Tang Tang không nói chuyện nữa, chuyên tâm phác họa các đặc điểm có thể có của nghi phạm.

Xe dừng lại ở trước cửa đội trọng án, Tần Giang rảo bước nhanh về phía phòng pháp y.

“Có manh mối gì không?” Vừa mở cửa ra ông đã hỏi.

Diệp Tang Tang đi theo phía sau, cô nhìn bàn giải phẫu đơn sơ, lúc này thi thể đã được phủ vải trắng.

Pháp y cầm tập tài liệu đi đến bên cạnh Tần Giang:

“Nguyên nhân tử vong là do mất máu quá nhiều vì bị cắt đứt động mạnh chính ở cổ. Thời gian tử vong đã được khoanh vùng ngắn lại, vào khoảng 21 giờ tối ngày mùng 5 đến 2 giờ sáng ngày hôm sau. Có dấu vân tay, hung khí là dao gọt hoa quả bình thường. Giống như cậu nói, thời gian tạo thành hai loại vết thương không nhất trí, vết roi và một vài vết thương khác được tạo thành khi nạn nhân còn sống, đều là vết thương ngoài da.”

“Cảm ơn, tôi biết rồi.” Tần Giang cầm báo cáo khám nghiệm tử thi quay về phòng làm việc.

Dấu vân tay tìm thấy đã được kiểm tra trong hệ thống, kết quả là không có dấu vân tay nào trùng khớp. Điều này chứng tỏ chủ sở hữu vân tay là người lao động nhập cư hoặc người địa phương chưa có tiền án tiền sự. Trong trường hợp này, dấu vân tay chỉ có thể được sử dụng để làm bằng chứng kết tội khi bắt được người.

Tiền Xuân Mai là người lao động nhập cư nên không có người nhà và bạn bè ở bản địa, những người cô quen biết là chủ nhà và những người đàn ông đã có quan hệ với cô. Nếu là vì tiền thì người này nhất định phải là người biết sự tồn tại của số tiền kia. Xem ra vẫn phải bắt đầu từ khu vực xung quanh khu chung cư và đàn ông. Hơn nữa, qua tình hình vụ án có thể thấy kẻ giết người tuy biết rõ bố cục trong nhà nhưng ý định gây án lại là nhất thời nảy lòng tham, hẳn là người sống ở gần đó.

Tần Giang ngẫm nghĩ rồi đứng dậy, ông muốn đến hiện trường vụ án để xem còn phát hiện manh mối gì khác không.

“Chúng ta đến hiện trường vụ án thôi.” Ông cầm lấy túi, điện thoại di động và chìa khóa xe rồi nói với Diệp Tang Tang.

Diệp Tang Tang nhìn về phía ông, dừng bút lại nói: “Hay là thầy xem hồ sơ tâm lý tội phạm em làm đã?”

“Xem thứ đó làm gì, xem hiện trường mới là chính sự.” Tần Giang bất đắc dĩ nhìn Diệp Tang Tang. Đây chính là chỗ không tốt của người mới, quá cố chấp, kiên định tin tưởng vào tri thức trên sách vở của mình mà không chịu xem xét hiện trường thực tế của vụ án.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Tần Giang cũng chưa nói ra, người trẻ tuổi hay sĩ diện, đến lúc đó thẹn quá thành giận thì không tốt.

Diệp Tang Tang ngồi ngay ngắn trên ghế, nghe vậy thì xoay người đối mặt Tần Giang, nghiêng tờ giấy phân tích tội phạm về phía ông, nói: “Không thì thầy cứ nghe em giải thích như thế nào trước?”

Trong giọng nói của cô không có ý chất vấn hay tức giận, chỉ đơn giản là dò hỏi ông có muốn nghe cô trình bày suy nghĩ của mình không mà thôi. Rất nhiều lúc làm như vậy lại có tác dụng hơn nhiều so với việc cứ một mực khẳng định ý tưởng của mình là tốt, là hay lắm.

Tần Giang vốn tưởng rằng đồ đệ của mình sẽ vô cùng tức giận, nhưng lúc này cô chỉ bình tĩnh nhìn ông, trong lòng nhất thời cũng có chút tò mò: “Vậy em nói tôi nghe thử xem?”

Những người khác trong văn phòng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì cũng bị thu hút sự chú ý.

Tần Giang là một cảnh sát hình sự già đời khá ngoan cố và không giỏi nói chuyện, vậy mà nay cô học trò mới của ông ấy chỉ nói vài câu đã khiến ông ấy chịu yên lặng nghe lời à? Bốn người của tổ 2 đội trọng án còn trong văn phòng đều xúm lại.

“Hai người đang thảo luận gì thế, nói cho bọn em nghe với.”

“Đây là cái gì. Thông tin của ai vậy?”

“Đâu đâu?”

Mấy người châu đầu ghé tai nhìn tờ giấy của cô, muốn biết nội tình. Diệp Tang Tang bị mọi người nhìn chăm chú thì ngón tay vô ý thức mân mê khung bảng vẽ, nhìn về phía Tần Giang. Tần Giang thờ dài một tiếng, tìm chỗ ngồi xuống. Để ông xem xem rốt cuộc phân tích hành vi tội phạm là cái gì.

Diệp Tang Tang đứng dậy kéo một chiếc bảng trắng di động ra, dùng nam châm cố định bảng vẽ đã phác họa tội phạm lên giữa bảng.

“Thực ra ngành tâm lý học tội phạm đã phát triển khá toàn diện ở nước ngoài. Thông qua việc phân tích hành vi phạm tội, thủ đoạn của hung thủ và những phân tích tiếp theo có thể thu được đặc điểm và tin tức của hung thủ.” Cô giải thích đơn giản, bút chì phác họa trên tay chỉ hướng, tiếp tục nói: “Đương nhiên, trọng tâm của tâm lý học tội phạm là lập hồ sơ tâm lý, động cơ của hành vi, tiến hành phân tích nhân vật để xem mục đích phạm tội là gì.”

“Đầu tiên, căn cứ vào tình hình sơ bộ hiện tại của vụ án cắt cổ, em đã lập hồ sơ phân tích tội phạm như sau.”

“Hung thủ, nam, tuổi từ 24 đến 28, chiều cao khoảng 1m68, nặng từ 60kg đến 63kg, thân hình rất gầy. Anh ta bị chấn thương tâm lý do bị lạm dụng tình dục khi còn nhỏ, có sở thích nhìn trộm người khác. Diện mạo kiểu thư sinh điển trai u buồn, ít nhất đã học hết trung học phổ thông nhưng có ham mê bất lương nhất định, từ cân nặng của đối phương có thể nhìn thấy được.”

Diệp Tang Tang chỉ vào từng mục trên bài phân tích của mình và đọc lên.

Tần Giang là người đầu tiên không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chấn thương tâm lý? Điều này có quan hệ gì với hành vi cắt cổ? Còn nhìn trộm, ý của em là người này nhìn trộm Tiền Xuân Mai?”

“Đúng vậy, người này nhìn trộm Tiền Xuân Mai nên rất hiểu biết thân hình và địa hình trong phòng của cô ấy, cho nên hắn mới có thể trộm tiền trong bóng tối, sau đó nhanh chóng phán đoán vị trí cổ của Tiền Xuân Mai ở đâu, giết chết cô. Bởi vì ham mê bất lương nên hắn thiếu tiền, Tiền Xuân Mai đúng lúc có tiền. Em đoán hắn ta là con nghiện.” Diệp Tang Tang hoàn hồn, khoanh tròn chữ “nghiện” trên tờ giấy trắng.

Lúc này một cảnh sát khác nói: “Vậy em cảm thấy người này sẽ là chủ nhà hay hàng xóm, hoặc là kẻ biến thái có đam mê nhìn trộm?”

“Xem ai nghiện, dáng người phù hợp thôi.” Một cảnh sát khác phụ họa.

Ba cảnh sát hình sự lớn tuổi, bao gồm cả Tần Giang vẫn có vẻ nghi hoặc. Nếu phần phân tích này của Diệp Tang Tang là thật thì việc tìm kiếm hung thủ đúng là đơn giản hơn so với trước kia rất nhiều. Nhưng nghe thế nào cũng có chút trẻ con.

Diệp Tang Tang nhìn về phía Tần Giang: “Thầy cảm thấy tỷ lệ chính xác có bao nhiêu phần trăm?”

“Này phải tìm được hung thủ mới biết được.” Tần Giang nói.

Diệp Tang Tang cũng không biện giải thêm, nếu ông đã nói như vậy thì cô nghe theo như vậy, chờ tìm được hung thủ rồi nói sau.

[ Tôi rất tò mò đúng được bao nhiêu phần trăm.]

[ Tôi tin chị Tang nha, cô ấy nói rất có đạo lý ]

[ Tần Giang không chịu tin, tôi cảm thấy là do tuổi tác và lúc đó chuyên ngành này còn chưa phổ biến ]

Trong phòng livestream mọi người bình luận ý tưởng của mình, chỉ có một số người kích động.

Diệp Tang Tang đã không quan tâm đến mọi người nghĩ gì, cô thu dọn đồ đạc, đi theo Tần Giang đến hiện trường. Nhấc dây cảnh báo lên, lấy chìa khóa mở cửa vào phòng.

Khi đứng ở trong phòng một lần nữa quan sát tỉ mỉ, Tần Giang lên tiếng: “Em nói hung thủ đã nhìn trộm, hắn nhìn trộm bằng cách nào. Tôi đã gặp chủ nhà, dáng người không giống em miêu tả.”

Diệp Tang Tang đứng ở ban công, nghiêng đầu nhìn về bên trái.

“Cửa sổ chống trộm của phòng bên trái thật ra đã mục, nếu chú ý động tác thì có thể dễ dàng trèo sang ban công bên này. Bạn trai của Triệu Duyệt rất đáng nghi, sao không gọi đến hỏi xem.” Diệp Tang Tang nói trắng ra.

Tần Giang cảm thấy cô học trò này của mình tuy có tài nhưng lại có chút ham muốn thành công nhanh chóng. Theo Triệu Duyệt nói, người bạn trai kia của cô ấy có gia cảnh khá tốt, hẳn là sẽ không làm những việc lén lút như vậy.

Trong lúc hai người đang nói chuyện trong phòng thì ngoài cửa có tiếng nói vang lên.

“Trương Thần, người phụ nữ nhà bên cạnh kia chết rồi, ngày hôm qua cảnh sát đến hỏi chuyện đấy.” Triệu Duyệt nói với người thanh niên đứng ở bên cạnh.

Một lúc sau, một giọng nam xa lạ vang lên: “Em không sợ à? Hay là mấy ngày nay chuyển sang bên nhà anh ở.”

“Anh mơ à! Còn lâu em mới chuyển đến ở cùng anh!”

Giây tiếp theo, tiếng ve vãn đánh yêu nhau truyền đến. Diệp Tang Tang và Tần Giang đều không do dự, mở cửa ra ngoài ngay.

[ Wow, cảnh sát hình sự già trực tiếp như vậy à? ]

[ Ha ha ha ha, thật là ăn ý ]

[ Không biết người tên Trương Thần này có phải hung thủ không nhỉ? ]

Bên này, hai người đột nhiên xuất hiện làm Trương Thần và Triệu Duyệt giật nảy mình, nụ cười cứng đờ trên mặt.

Triệu Duyệt chủ động nói: “Hai cảnh sát lại đến xem hiện trường à?”

“Đúng vậy, hung thủ quá xảo trá, chúng tôi đến nhìn xem có thêm manh mối gì không.” Tần Giang nhìn lướt qua Trương Thần: “Anh là bạn trai của Triệu Duyệt à? Vừa lúc chúng tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh, không biết bây giờ anh có tiện không?”

Người lần đầu tiên giết người, cho dù tâm trí có bình tĩnh đến đâu cũng khó tránh khủng hoảng, sợ hãi, căng thẳng. Dưới cái nhìn chăm chú của hai cảnh sát, Trương Thần biểu hiện rất bình tĩnh, anh ta gật đầu nói: “Được.”

Trong tay hai người xách thức ăn, đi ở phía trước Diệp Tang Tang và Tần Giang. Chiều cao của họ chênh lệnh nhau khoảng 5cm nhưng nhìn bề ngoài hầu như không có sự khác biệt rõ ràng.

Chiều cao tương đương nhau, dáng người của Trương Thần lại có vẻ gầy hơn một chút, khi đứng đối mặt còn thấy được gò má hóp vào và quầng mắt xanh đen của anh ta. Trương Thần quả thực giống hệt như mô tả trong hồ sơ phân tích của Diệp Tang Tang. Anh ta cao khoảng 1m68, ngoài hai mươi tuổi, thân hình gầy gò, khuôn mặt ưa nhìn có chút tối tăm.

Vào phòng, Trương Thần xách thức ăn cất vào phòng bếp rồi mới ra phòng khách ngồi.

“Hai người muốn hỏi gì?” Anh ta không tự chủ được mà trầm mặt, ngữ điệu nói chuyện cũng cứng đờ.

Từ giọng nói của Trương Thần có thể thấy được anh ta không chào đón họ.

Thẩm Du là một tiểu mỹ nữ có nụ cười ngọt ngào, cho nên Diệp Tang Tang lợi dụng ưu thế của mình, lên tiếng nói chuyện: “Cũng không có gì, chủ yếu là muốn hỏi anh buổi tối ngày mùng 5 ở trong nhà Triệu Duyệt có nghe được tiếng động gì ở nhà bên cạnh không.”

“Không nghe thấy.”

Trương Thần trả lời rất dứt khoát.

Diệp Tang Tang tiếp tục nói: “Thế lúc đó anh đang ở đâu, làm gì, có nhân chứng không?”

Trương Thần uống một ngụm nước rồi mới trả lời: “Lúc ấy một mình tôi ở trong phòng, không có nhân chứng, nhưng tôi có gọi điện thoại nói chuyện với A Duyệt để dỗ cô ấy ngủ, có lịch sử cuộc gọi, A Duyệt cũng có thể chứng minh.”

Lúc này Triệu Duyệt mới vỗ trán một cái, lấy điện thoại di động ra: “Ui suýt chút nữa đã quên! Lúc ấy chúng tôi đúng là có gọi điện cho nhau, nói chuyện khoảng ba, bốn tiếng, sáng hôm sau xem điện thoại mới biết Trương Thần đã dỗ tôi lâu như vậy.”

Về mặt nào đó mà nói thì đây cũng được xem là một loại chứng cứ không ở hiện trường.

“Hình như sức khỏe của anh Trương không được tốt lắm.” Diệp Tang Tang đột nhiên nói.

Diệp Tang Tang chuyển đề tài nhanh như gió, Triệu Duyệt nghe mà sửng sốt.

Không đợi Trương Thần trả lời, Triệu Duyệt đã chủ động giải thích nói: “Trước đây anh ấy béo lắm, vì giảm béo mà giờ sinh ra biếng ăn. Vậy nên chúng tôi mới cùng nhau nấu ăn, tôi đang nghĩ làm cách nào để anh ấy ăn nhiều một chút đây.”

Trương Thần gật đầu đồng ý.

Diệp Tang Tang xoa đầu: “ Ha ha, tôi chỉ tò mò chút thôi, không có gì đâu. Ngại quá, tôi có thể dùng nhờ nhà vệ sinh được không, vừa rồi ở nhà bên kia tôi không dám đi.”

“Được chứ, cô cứ tự nhiên.” Triệu Duyệt hào phóng nói.

Tần Giang không nói chuyện, nhìn Trương Thần, tiếp tục hỏi một số vấn đề, ví dụ như có biết hàng xóm là người như thế nào không, ngày thường có để ý có ai ra vào không.

Trương Thần lắc đầu: “Tôi không rõ lắm.”

“Đâu, trước kia anh không nói như vậy mà! Là anh nói cho em biết hình như cách vách là nhà của một người phụ nữ bán da thịt, thường dẫn nhiều đàn ông về nhà.” Triệu Duyệt cảm thấy kỳ quái nói.

Sắc mặt Trương Thần trắng bệch, vội vàng giải thích nói: “Mong chú cảnh sát hiểu cho, con người tôi sợ nhất là phiền toái nên mới nói như vậy.”

Tần Giang cười tỏ vẻ mình hiểu, tiếp tục hỏi.

Mà Diệp Tang Tang ở trong WC mãi không thấy ra. Một lát sau, Tần Giang đã cười hỏi đến chuyện hai người định bao giờ kết hôn.

Trương Thần nhíu mày: “Cô cảnh sát vừa nãy vào nhà vệ sinh chưa thấy đi ra, có phải xảy ra chuyện gì không, để anh vào hỏi.”

Triệu Duyệt giơ tay đè bạn trai lại.

Đáy mắt Trương Thần lóe lên vẻ tàn bạo, miệng nhấp chặt, không tự chủ được sinh lòng nghi ngờ. Nhưng mà giây tiếp theo, Triệu Duyệt nói: “Anh là đàn ông, gõ cửa không tiện, để em đi cho.”

Sắc mặt Trương Thần dịu xuống, khẽ gật đầu.

Triệu Duyệt gõ cửa hỏi: “Em gái, cô ổn chứ.”

“Không sao, tôi chỉ bị tiêu chảy thôi.” Diệp Tang Tang trả lời.

Mà khán giả trong phòng livestream, vốn dĩ đã chờ màn hình sẽ bị đen khi Diệp Tang Tang vào WC thì lúc này đã sợ ngay người vì cảnh tượng trước mắt.

[ Thần linh ơi, chủ nhân còn ở bên ngoài mà cô đã tháo cả trần nhà nhà người ta ra ngoài ]

[ Cô ấy đang tìm ma túy hay sao ấy, nhưng tôi cảm thấy không mấy lạc quan ]

[ Nhanh lên nào, lâu thêm chút nữa bên ngoài sắp phá cửa vào rồi ]

Sau khi khiếp sợ, khán giả trong phòng livestream lại bắt đầu ngồi xem trò hay. Nếu thật sự tìm thấy ma túy thì hai người ở ngoài kia đều sẽ bị bắt. Hiện tại chính là lúc chứng kiến năng lực của Diệp Tang Tang. Cô đứng trên ghế nhựa, một tay cầm đèn pin, tay còn lại dò tìm trên trần nhà. Trái, phải, trên, dưới đều không có, chẳng lẽ là cô đoán sai?

Đang lúc Diệp Tang Tang định bỏ cuộc để xuống dưới lắp lại trần nhà nhà thì tay cô chạm vào một túi bột màu trắng. Cô lập tức đeo găng tay vào và lấy túi bột ra. Sau đó tiếp tục sờ sọang thì cô tìm được một cọc tiền được bọc kỹ lưỡng và buộc dây chun.

Khi Diệp Tang Tang cầm lấy hai thứ, bước xuống được một nửa thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị phá ra. Trương Thần nhìn thấy đồ vật trong tay cô thì nhào tới theo bản năng. Chỉ là không đợi anh ta động thủ, Tần Giang đã thuần thục túm lấy cổ anh ta nhấn quỳ xuống mặt đất, bàn tay to khỏe của ông túm lấy hai cánh tay của anh ta, lấy còng tay ra còng lại. Vừa thực hiện lưu loát một loạt động tác ông vừa nói: “Tiểu tử, dám tấn công đồ đệ của tôi à!”

“Xoạch”

“Xoạch”

Hai tiếng kim loại va chạm vào nhau giòn tan vang lên, hai tay Trương Thần dễ dàng bị khóa lại, giây tiếp theo anh ta bị Tần Giang một tay xách lên. Ánh mắt sắc bén của ông khi nhìn về phía Diệp Tang Tang thì dịu đi một chút: “Khá lắm cô nhóc!”

Triệu Duyệt không rõ nguyên do, ngây người nhìn một màn trước mặt.

[ A a a a a a a a a đỉnh quá!!! ]

[ Cứu mạng, động tác này siêu cấp ngầu! Đúng kiểu thời khắc cao trào luôn! ]

[ Hai người phối hợp ăn ý thật ha ha ha. Cảnh sát già dặn như Tần Giang nhìn một cái là biết Trương Thần là loại người nào, Diệp Tang Tang vừa mở miệng ông ấy đã bắt đầu phối hợp rồi ]

Diệp Tang Tang giơ thứ trong tay lên, đối diện với Triệu Duyệt nói: “Cô cũng cùng đến đồn công an với chúng tôi.”

Có lẽ Triệu Duyệt không biết gì nhưng không thể tránh được vẫn phải đi một chuyến.

Skip qua thời gian, Diệp Tang Tang nộp tang vật lên rồi đến phòng thẩm vấn. Trương Thần ngồi ở chỗ kia giống như một bức tượng điêu khắc không nói một lời. Dù cảnh sát có hỏi gì anh ta cũng không mở miệng, bất chấp tất cả.

Trước khi vào phòng thẩm vấn, Tần Giang cản Diệp Tang Tang lại, nói: “Nếu em hiểu về phân tích tâm lý tội phạm thì hay là lần thẩm vấn này em thẩm vấn Trương Thần đi.”

“Được ạ.” Diệp Tang Tang đồng ý ngay.

Hai người vào phòng thẩm vấn, sau khi ngồi xuống Diệp Tang Tang không đề cập đến vụ án luôn mà nói một câu không liên quan: “Chúng tôi đã thông báo cho bố mẹ anh biết, chắc khoảng 2 phút nữa là họ đến rồi, tôi sắp xếp cho anh và họ gặp mặt một lát nhé.”

Lời Diệp Tang Tang nói dường như có một ma lực nào đó khiến người đàn ông vốn im lặng như tượng bắt đầu run rẩy.

“Nếu tôi không đoán sai thì anh sợ họ đúng không? Đặc biệt là bố của anh…”

Diệp Tang Tang nói xong, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Tần Giang ngồi ở bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn giống như một ông lão trung niên sắp về hưu.

Đối phương chỉ run rẩy, hiển nhiên vẫn không chịu mở miệng.

Diệp Tang Tang sờ sờ mũi: “Nếu anh nói ra toàn bộ sự việc thì tôi sẽ cân nhắc không để anh và họ gặp mặt, sau này anh cũng có thể từ chối gặp họ.”

Mức án của vụ án này thấp nhất là tù chung thân, cao nhất là tử hình. Nếu không gặp mặt thì coi như kiếp này họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Phần bình luận của phòng livestream đầy dấu hỏi chấm.

[ Quá đáng, ai lại thẩm vấn người như vậy! ]

[ ??? dấu hỏi chấm đại biểu có dung lượng não ít ỏi của tôi ]

[ Một tên giết người đâu có dễ dàng nói chuyện như vậy? Cách làm của Diệp Tang Tang khiến tôi thấy thật khó hiểu ]

Trong lúc khán giả còn đang nghi hoặc, có người còn chưa kịp gõ xong bình luận công kích thì Trương Thần đã mở miệng.

“Thật sao?” Anh ta ngẩng đầu nhìn Diệp Tang Tang.

Cô gật đầu: “Đương nhiên.”

Cô không hề có gánh nặng tâm lý khi lừa Trương Thần, bởi vì trên thực tế bọn họ cũng không được phép gặp mặt. Trương Thần là nghi phạm, anh ta chỉ được gặp luật sư.

“Được, tôi nói.” Trương Thần trả lời không chút do dự, kể hết tất cả mọi chuyện.

[ What??? Tôi đã bỏ lỡ điều gì!!! ]

[ Nghi phạm này yếu ớt như vậy à? ]

[ Ba câu nói là có thể khiến kẻ giết người kể ra toàn bộ vụ án ]

Rất nhiều khán giả không thể hiểu vì sao Trương Thần dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Tần Giang vốn đang ngồi rất thư thái ở ghế cũng ngồi thẳng dậy, thần sắc hoảng hốt nghe Trương Thần từng câu từng chữ nói ra toàn bộ quá trình gây án.

[ Biểu tình của Tần Giang quả thực là đang diễn tôi ]

[ Ha ha ha ha, cân bằng rồi, ngay cả chú cảnh sát cũng không biết ]

[ +1, Tần Giang: ??? Ghế còn chưa ngồi nóng mà, không cần đấu trí đấu dũng à? ]

Làn đạn tràn đầy hân hoan vui sướng.

“Tôi không có ý định giết cô ta, tôi chỉ muốn lấy tiền, tôi cũng thích dáng người của cô ta… tôi không định giết cô ta đâu…”

Đúng như Diệp Tang Tang suy đoán, đối phương nhìn trộm Tiền Xuân Mai, giết chết cô ấy và mang tiền đi.

Điểm khác biệt chính là, theo lời Trương Thần khai, trong những ngày Triệu Duyệt đi công tác, mỗi ngày anh ta đều trèo qua lan can đi đến trước giường của Tiền Xuân Mai, lẳng lặng nhìn cô hai ba tiếng đồng hồ. Thậm chí có đôi khi cô ấy ngủ say, anh ta còn trèo lên giường ôm lấy cô.

Anh ta nói: “Tôi vốn định tiêu tiền ngủ cô ta, nhưng cô ta chướng mắt tôi, từ chối tôi, còn nói cái gì mà tôi có bạn gái, bạn gái của tôi rất tốt. Đều là lấy cớ cả! Cô ta chỉ khinh thường tôi mà thôi!”

Cảm xúc của Trương Thần tăng cao, trên mặt và trong ánh mắt đầy phẫn nộ.

[ Mẹ kiếp, thằng súc sinh này! ]

[ Chị gái kia thảm thật ]

[ Thật kinh tởm, có bạn gái còn muốn ra ngoài bóc bánh trả tiền ]

Khán giả bị ghê tởm bởi ánh mắt của anh ta, liên tục bình luận chửi mắng.

Mà bên này, Trương Thần tiếp tục nói: “Tôi không định giết cô ta đâu, nhưng mà cô ta chọc giận tôi, dám lẳng lơ đi ra ngoài ngủ với thằng khác, lại còn dâm đãng như vậy. Lúc ấy cô ta đột nhiên tỉnh, phát hiện mục đích của tôi, tôi tức giận quá không khống chế được, một dao cắt đứt cổ cô ta.”

Bàn tay của anh ta chậm rãi nắm thành quyền: “Cô ta còn xông lên muốn cướp lại số tiền kia chứ! Tôi kéo thẳng cô ta ra ngoài, chờ máu chảy cạn thì cô ta chết.”

“Cô ta xứng đáng!”

Đôi mắt của anh ta đảo quanh liên hồi, sau đó đột nhiên nhìn về phía Diệp Tang Tang, đôi mắt tam giác trợn to đầy tơ máu: “Nó xứng đáng! Xứng đáng!”

Anh ta gân cổ gào lên giống như muốn phủi sạch mọi trách nhiệm của mình.

Ngay cả Tần Giang từng gặp nhiều tên cặn bã cũng tức giận đến khó thở khi nghe lời giảo biện của anh ta. Tên này đúng là không phải người mà!

“Tôi hiểu anh.” Diệp Tang Tang đột nhiên lên tiếng.

Biểu tình của Trương Thần cứng lại, không hiểu Diệp Tang Tang đang làm gì.

Diệp Tang Tang nhìn biểu tình của hắn ta, vẻ mặt đồng tình, lặp lại nói: “Tôi biết, tôi hiểu anh, chỉ vì khi còn nhỏ anh từng bị tổn thương tâm lý nên mới hình thành nhận thức của riêng mình, mới biểu hiện như vậy.”

[ Suýt chút nữa thì mắng chị Tang, may mà còn dùng đầu óc ]

[ Ha ha ha ha, nói như vậy còn có lực sát thương hơn là mắng hắn ]

[ Đã học được, tôi thật sự là phục chị đấy chị Tang ạ ]

Tần Giang lúc đầu còn không hiểu, nhưng sau khi hiểu được thì khóe miệng ông không nhịn được nhếch lên.

“Mày chửi tao à con tiện nhân này!”

Trương Thần rống giận, nếu không phải bị ghế thẩm vấn ghìm lại thì anh ta đã xong tới giết Diệp Tang Tang rồi.

Diệp Tang Tang khó hiểu nhíu mày, nhìn Trương Thần kích động: “Cảm giác bị bố đẻ xâm phạm thật tồi tệ đúng không, haizzz, thế giới này vốn dĩ là như vậy, không có ai hiểu anh. Nhưng mà tôi hiểu anh, anh bị tổn thương quá sâu…”

“Tao muốn giết mày!!” Trương Thần lồng lộn lên như một con thú bị thương, anh ta muốn che giấu điểm yếu trí mạng, muốn Diệp Tang Tang lập tức đi chết.

Diệp Tang Tang nhìn anh ta, sau đó ra vẻ bừng tỉnh nói: “Có phải là anh bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương, hay thường được gọi là PTSD không? Đây là một loại bệnh lý tâm thần có thể điều trị bằng thuốc.”

[ Sảng khoái quá ]

[  Ô ô, tôi đã học được cách bình tĩnh khi cãi nhau rồi! ]

[ Thì ra không nổi điên vẫn cãi nhau được, còn có thể khiến người khác phát điên! ]

Khán giả trong phòng livestream xem cảnh này không có ai thánh mẫu cảm thấy đồng tình mà chỉ thấy sảng khoái thay người chết.

Trước mặt Diệp Tang Tang, Trương Thần đã kích động đến run rẩy cả người, giống như giây tiếp theo sẽ ngất xỉu.

“Câm! Miệng!” Anh ta gằn từng chữ một.

Diệp Tang Tang dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh ta. Cuối cùng Trương Thần bị kích thích, phát tác cơn nghiện ma túy. Diệp Tang Tang đứng dậy, lạnh lùng nhìn anh ta thống khổ, xoay người rời đi.

Thời thơ ấu bi thảm đương nhiên đáng giá đồng tình, nhưng nếu cứ để mình chìm đắm trong cảm xúc mất khống chế không thể thoát ra được thì cuối cùng chính mình sẽ kéo bản thân xuống địa ngục. Tổn thương người khác, sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mình.

Tần Giang vò đầu, ông không biết nói Diệp Tang Tang như thế nào. Tuy cô dùng cách không tầm thường nhưng lại được đến kết quả mong muốn. Hơn nữa cô không đe dọa, không dụ dỗ, xúc phạm hay dùng bạo lực để khiến đối phương nói ra sự thật. Quá trình tốt, kết quả cũng tốt.

Vụ án này, sau khi sắp xếp lại chứng cứ và đối chiếu dấu vân tay thì có thể chuyển giao cho đội cảnh sát phòng chống ma túy. Đến lúc đó ra tòa, những thứ này đủ để khiến anh ta bị kết án tử hình.

Tần Giang dẫn Diệp Tang Tang quay về văn phòng, các đồng nghiệp khác lập tức vây lại. Chỉ là người bị vây quanh lần này không phải là Tần Giang mà là Diệp Tang Tang.

“Tôi đã thấy Trương Thần rồi, quả thực giống y như đúc với hồ sơ phân tích của em!”

“Có phải em đã sớm biết anh ta là hung thủ không.”

“Dạy cho các anh em phân tích cái kia như thế nào với.”

Một đám người ríu rít vây quanh Diệp Tang Tang. Cô từ từ trả lời câu hỏi của từng đồng nghiệp một: “Em căn cứ vào hiện trường để suy đoán, trước đó không biết là anh ta. Lập hồ sơ tội phạm có thể học, em có thể thảo luận cùng mọi người.”

Tần Giang tìm chỗ ngồi xuống, rút một điếu thuốc ra hút. Ông đang cân nhắc xem người trong Cục giao người cho ông là có ý gì. Thoạt nhìn cũng không giống cần chỉ dẫn, ngược lại so với cô nhóc bọn họ giống đám thiếu kiến thức hơn. Điểm kỳ lạ duy nhất là cô nhóc này có chút quá bình tĩnh, cảm xúc không dao động nhiều, không giống thanh niên lắm. Hay là, đây là điều cấp trên lo lắng?

Không hiểu, không muốn hỏi.

Sau khi nói chuyện với đồng nghiệp xong, Diệp Tang Tang nhìn thấy Triệu Duyệt đang đứng với hàng nước mắt chảy dài trên mặt. Chỉ hai ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, bạn trai biến thành tội phạm giết người, chính mình cũng bị cuốn vào trong đó, cho dù có là người rộng rãi hào phòng như Triệu Duyệt cũng khó có thể kìm nén cảm xúc.

Triệu Duyệt giống như còn không muốn tin, đi đến trước mặt Diệp Tang Tang: “Anh ấy thật sự hút ma túy sao? Còn giết người nữa?”

Diệp Tang Tang gật đầu.

Triệu Duyệt lại nức nở: “Hu hu, anh ta lừa tôi là bị ốm, tôi còn nghĩ cách để anh ta mau khỏe lại. Đồ lừa đảo! Dối trá!”

“Cô nên đi kiểm tra HIV đi.” Diệp Tang Tang nhìn cô khóc lóc không những không an ủi mà còn lên tiếng cắm thêm một đao.

Biểu tình của Triệu Duyệt cứng lại trên mặt, ngơ ngác nhìn Diệp Tang Tang.

[ Ặc, cũng rất biết cách an ủi ]

[ Cô ấy không khóc nữa rồi, cả người đóng băng luôn ]

[ Ý thức phòng bị của chị Tang đúng là đứng đầu ]

Triệu Duyệt há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một chữ: “Hả?”

“Đi càng sớm càng tốt. Cô được lấy mẫu máu kiểm tra rồi, nếu không dương tính với ma túy thì có thể ký tên ra về.” Diệp Tang Tang nói chân thành.

Triệu Duyệt lúng ta lúng túng gật đầu: “…Ừm”

Tần Giang nhìn Triệu Duyệt bị đưa vào phòng bên cạnh, tiến lên nói: “Làm tốt lắm, chúng ta phải học được cách bớt đồng tình với người bị hại và hung thủ, dùng lý trí phá án.”

Diệp Tang Tang gật đầu tỏ vẻ đã biết.

[ Thật là một người thầy tốt. ]

[ Đúng vậy, bớt đồng tình đi, lý trí hơn mới có thể phá án nhanh được.]

[ Tôi cảm thấy trò chơi này sắp trở thành phim tài liệu về cảnh sát rồi, đương nhiên tôi vẫn thích xem. ]

Tiếp theo là những thủ tục thông thường như lấy khẩu cung, đối chiếu DNA, đối chiếu vân tay, …tương đối phức tạp. Những việc này chủ yếu là do cán bộ hành chính trong Cục làm, Tần Giang dẫn theo cô thực hiện lưu trình một lần.

Đại đội trưởng nghe nói về chuyện hồ sơ tội phạm còn đặc biệt hỏi thăm, động viên Diệp Tang Tang tiếp tục phát huy. Từng ngày cứ thế trôi qua một cách ấm áp và bình đạm.

Diệp Tang Tang nghiêm túc học tập phá án, cô cũng thấy khó hiểu vì sao hệ thống chưa tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ trò chơi. Theo đạo lý vụ án đã khép lại, hẳn là xem như đã hoàn thành rồi chứ. Trừ phi nhiệm vụ mà trò chơi tuyên bố không phải là vụ án cô đã hoàn thành. Hay là nói, vụ án này chỉ để người chơi luyện tay mà thôi?

Không riêng gì Diệp Tang Tang, khán giả cũng nghĩ trăm lần không ra. Nhưng mà rất nhanh, ngay ngày hôm sau, vào một buổi sáng bình thường như bao ngày, tổ 2 đội trọng án nhận được tin tức về một vụ án nấu thi ở phố Nam.

Giao diện nhiệm vụ trò chơi được chờ đợi đã lâu xuất hiện.

[ Chúc mừng người chơi kích hoạt phó bản “Tàn Bạo Cuồng Hoan”. Mời người chơi hoàn thành nhiệm vụ tìm được hung thủ trong 28 ngày ]

[ Chúc người chơi may mắn ]

  1. Đình là một loại kiến trúc truyền thống Trung Quốc có dạng mái ngói và cột đá nhưng không có tường, thường được xây dựng để người dừng chân trong cuộc hành trình hoặc thư giãn. Đình thường được đặt ở các cảnh đẹp để tận hưởng cảnh quan hoặc trong khuôn viên của một ngôi đình lớn. Đình thường có thiết kế tinh tế và độc đáo, thể hiện sự tôn trọng đối với thiên nhiên và văn hóa Trung Quốc. ↩︎

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *