Phố Nam là một con phố dài với rất nhiều quán ăn vỉa hè và sạp hàng buôn bán trái cây, rau củ ở hai bên. Đoạn đường dài khoảng 500m mà chen chúc nhau hai, ba trăm cửa hàng.
Thời gian vào buổi sáng, những người đi ăn sáng hoặc mua thức ăn đang dạo bước trên đường. Họ dừng lại trước các sạp bán rau, nhìn xem có rau quả gì tươi ngon không để mua về nhà cùng thưởng thức với gia đình vào buổi tối. Người phụ nữ trẻ tuổi dắt theo đứa trẻ cao đến đùi đang chọn quả táo; ông bà già chống gậy đi bộ chậm rì rì trên đường; tiểu thương nhiệt tình đặt thức ăn lên cân, cười tươi roi rói mời chào rau quả nhà mình hôm nay tươi lắm, mọi người mua đi, đương nhiên, rau nhà họ ngày nào mà chẳng tươi ngon.
Người bán mì gà và sủi cảo hai tay bưng bát mì đặt lên bàn gỗ trước mặt khách hàng, trên mặt tươi cười nói: “Mời chị, chưa no thì bảo tôi cho thêm mì nhé.” Nói xong còn nhấn mạnh một lần nữa: “Lần đầu miễn phí.”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đột nhiên chỉ vào người đàn ông bên cạnh nói to: “Lão già này, có phải ông vừa sờ tôi không!”
“Tôi mới huých vào vai cô một tí, có cái gì đâu!” Gã đàn ông lập tức biện giải.
Người phụ nữ chỉ thẳng vào mũi ông ta: “Đồ dê xồm, xin lỗi mau!”
“Ơ cái con mụ già này, thích đôi co à!” Gã đàn ông vươn tay hất luôn tay của người phụ nữ ra, thẹn quá thành giận, bắt đầu xô đẩy và chửi bới.
Hai người giằng co qua lại dần dần đến gần cửa hàng mì nước, cô một câu tôi một câu không ai chịu ai. Một bên người qua đường xúm lại vây xem, ánh mắt đầy hóng chuyện. Chủ quán mì tiến lên muốn khuyên can hai người để không ảnh hưởng đến việc buôn bán của nhà mình. Đáng tiếc không ai chịu nghe lời, còn vô tình đập vào mặt chủ quán trong lúc đang kéo tay túm tóc nhau.
Chủ quán mì là một người đàn ông mặc áo lót ba lỗ màu trắng, đeo tạp dề đen, có dáng người mập mạp cường tráng đặc trưng của đầu bếp. Anh ta bước tới, trực tiếp kéo hai người ra: “Thích đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, đừng có mà đứng trước cửa nhà tôi, mới sáng sớm tinh mơ đã muốn ăn đập à?”
Tráng hán lên tiếng, cả hai người im miệng không dám ho he gì nữa. Tuy nhiên, người đàn ông lớn tuổi hơn rõ ràng cảm thấy không phục, nhân lúc người phụ nữ trung niên dừng tay thì vươn tay đẩy bà ta một cái, muốn gỡ gạc lại thể diện.
Thân hình hơi mập mạp của người phụ nữ bị đẩy ngả về phía sau, va vào chiếc bàn gỗ sau lưng, bát mì trên bàn đổ ụp xuống đất. Nước mì văng lên bắn vào chân khiến bà ta tức giận đỏ cả mặt.
“Cái lão già chết tiệt này!” Nói rồi định xông lên cào mặt người đàn ông trước mặt, chỉ là còn chưa kịp động thủ thì đám người xung quanh chợt hét chói tai hết đợt này đến đợt khác. Người phụ nữ theo ánh mắt của đám đông đang la hét, đưa mắt nhìn xuống chân mình, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
….
“Chuyện lần này xảy ra ở khu phố sầm uất, ảnh hưởng xấu cực lớn, cục trưởng yêu cầu phải phá án thật nhanh.” Tần Giang dẫn theo một nam một nữ phía sau, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Thanh niên mím môi: “Theo tin tức của người báo án thì ở hiện trường chỉ có một bộ phận tứ chi, phần còn lại không biết ở đâu.”
“Còn không biết mục đích của hành vi vứt xác là gì, đến hiện trường rồi xem.” Tần Giang nói rồi kéo cửa xe ra. Ba người lên xe đi đến phố Nam.
Dưới chân cổng chào cao 5 mét lúc này đã bị vây chật như nêm cối. Hóng chuyện là thói quen ăn sâu bén rễ của người dân Trung Châu, dù có xảy ra chuyện đáng sợ đến đâu họ cũng phải nghe ngóng vài câu để thỏa mãn trí tò mò đã.
Diệp Tang Tang đi theo sau Tần Giang và một cảnh sát hình sự khác vào hiện trưởng. Mấy cảnh sát nhân dân đang chăng dây cảnh báo và ngăn cản không cho quần chúng đến gần.
“Tổ trọng án.” Diệp Tang Tang giơ thẻ cảnh sát ra rồi nhấc dây cách ly lên đi vào.
Toàn bộ cửa hàng ăn sáng đã bị người chen chật kín, đi theo ba người còn có pháp y, nhân viên giám định dấu vết và bốn cảnh sát từ đồn công an gần đó.
Tần Giang đã quen với đám người ríu rít xung quanh, ông dẫn hai người đi thẳng về phía sau bếp. Ông đeo găng tay, nhìn xương người còn sót lại trong nồi nước hầm gà của quán mì và những đầu ngón tay còn dính chút da thịt đã được vớt ra để chỉnh tề bên cạnh. Diệp Tang Tang cũng đeo găng tay, tiến lên cùng vớt và sắp xếp lại xương cốt.
Tần Giang ngẩng đầu hỏi: “Người báo án và chủ quán đâu?”
Trong rất nhiều vụ án, người báo án chính là nghi can số một, cho nên sau khi đến hiện trường, cảnh sát sẽ muốn gặp người báo án đầu tiên. Vụ án này đặc biệt, cả người báo án và chủ quán đều cần dò hỏi. Một đồng chí cảnh sát nghe thấy bèn vẫy tay với hai người đứng bên cạnh dải cách ly. Rất nhanh, người phụ nữ trung niên và chủ quán cùng nhau đi đến. Chỉ là sắc mặt của người phụ nữ trắng bệch, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn chủ quán, rõ ràng đang rất sợ hãi. Trên thực tế, ai bị ngón tay của người chết rơi lên người như vậy cũng sẽ thấy sợ.
“Thẩm Du, em hỏi đi.” Tần Giang trực tiếp giao nhiệm vụ cho Diệp Tang Tang.
Diệp Tang Tang đang cúi đầu quan sát chỗ xương bị vớt ra, đột nhiên bị Tần Giang điểm danh thì sửng sốt, chỉ có thể đáp “Vâng” một tiếng rồi đứng lên. Cô cầm lấy cuốn sổ ghi chép rồi dẫn hai người sang một bên để tránh va chạm với chỗ xương và bằng chứng họ vừa tìm được.
Sau khi đứng yên, cô bắt đầu hỏi người phụ nữ trước: “Cô phát hiện hiện trường như thế nào?”
Thế là người phụ nữ trung niên bắt đầu kể từ việc mình bị sờ, ông già kia vô lý như thế nào.
“Trả lời đúng trọng tâm, những chuyện này lát nữa cô có thể trình báo với cảnh sát nhân dân ở đồn công an, các đồng chí ấy sẽ giúp cô điều giải với đối phương. Cụ thể là vai của ông ta không thể chạm được vào eo của cô, trừ phi ông ta là người lùn.” Câu cuối Diệp Tang Tang nhỏ giọng nhắc nhở.
Người phụ nữ lập tức bừng tỉnh, quả đúng là cảnh sát, nắm được ngay điểm mấu chốt!
Bà nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của Diệp Tang Tang, vò đầu nói: “Lão già kia đẩy cô, sau đó cô không đứng vững mới va vào cái bàn làm đổ bát mì của cửa hàng này. Lúc ấy cúi đầu nhìn thấy một ngón tay người đang nằm trên chân, cô suýt nữa bị dọa chết khiếp. Mọi người xúm lại xem, đều nhất trí cho rằng đây là ngón tay của người, sợ quá bèn báo cảnh sát.”
Người phụ nữ vừa nói vừa vuốt ngực, hiển nhiên nghĩ lại vẫn còn sợ. Vừa sáng sớm đã gặp phải chuyện này, cũng may mấy ngày nay bà không ăn sáng ở ngoài, không thì không biết mình sẽ khó chịu đến mức nào. Những người vừa mới ăn sáng ở cửa hàng này đều tái mặt nôn thốc nôn tháo, cảm giác ba ngày tới họ cũng không ăn được bất cứ loại thịt nào.
Diệp Tang Tang cảm thấy đã hỏi hòm hòm rồi mới nhìn về phía chủ quán mì: “Sáng sớm anh mở quán không thấy có gì không ổn à? Hay là anh không nếm thử canh anh nấu?”
Theo lẽ thường thì khi mở hàng chủ quán sẽ kiểm tra lại nước súp. Thậm chí có vài quán ăn sẽ hầm nước súp ngay sáng hôm đó, sau đó nêm nếm rồi mới bắt đầu bán hàng.
“Không…không phải.” Chủ quán bị hai cảnh sát kèm hai bên trái phải, tay còn bị đeo còng số 8 nhưng nghe thấy Diệp Tang Tang nói anh ta vẫn xua tay điên cuồng không chịu thừa nhận, run rẩy biện giải nói: “Một nồi nước súp tôi nấu dùng cho hai ngày, hôm qua nấu thì hôm nay không kiểm tra nữa… với lại…với lại… không phải gà tươi gì nên…nên tôi không thử…Lá gan của tôi cũng chỉ dám làm chuyện như này thôi.”
“Giết người…tôi thật sự không dám làm loại chuyện này! Như vậy khác nào đạp đổ bát cơm của mình, cả nhà tôi già trẻ đều sống dựa vào cái quán mì này đấy!”
Diệp Tang Tang tiếp tục hỏi về hành tung của anh ta trong mấy ngày qua cũng như người nhà của anh, gần đây có ai khả nghi lảng vảng ở gần cửa hàng không, có ai nữa có chìa khóa không vân vân…
Nếu không phải chủ quán làm thì chính là người ngoài cho vào. Có thể thu nhỏ phạm vi điều tra với những người có chìa khóa, người có dấu hiện khả nghi. Nếu tìm được dấu vân tay của đối phương ở trong quán thì càng nâng cao xác suất tìm được người, bởi vì đã làm ra loại hành vi giết người phân xác này phần lớn đều có tiền án tiền sự.
Chủ quán bắt đầu nói hết mọi chuyện từ lớn đến bé. Diệp Tang Tang chăm chú lắng nghe và ghi chép những điều quan trọng, mặt cô không có biểu cảm gì, thần sắc nghiêm túc. Một cảnh sát hình sự tuổi trẻ như cô thường không đủ sức thuyết phục công chúng, nhưng khí chất trên người cô, chỉ cần đối mặt là sẽ khiến người khác không tự chủ được cảm thấy áp lực, không dám có tâm tư khác.
[ Bề ngoài chị Tang ngọt ngào mà nhìn nhìn lại có chút lãnh diễm nhỉ ]
[ Cảm giác trên người chị Tang có sát khí ]
[ Chị Tang ngầu quá đi mất, chị vợ giỏi quá! ]
Những bình luận đầu còn khen một cách dè dặt, càng về sau càng biến thành thổ lộ trực tiếp.
Diệp Tang Tang hỏi xong thì khép sổ ghi chép lại, đi đến bên ngoài cửa hàng. Các cửa hàng ở đây được thiết kế kiểu một ki-ốt hai cửa hàng quay ra hai mặt tiền, để thuận tiện cho việc buôn bán thì một số chủ quán sẽ đặt bàn ghế hoặc quầy hàng ra khoảng đất trống phía trước, bằng không thì mấy mét vuông kia thật đúng là không mở được cửa hàng. Tổng cộng sáu mét vuông đặt bếp và các loại đồ làm bếp, còn có một quầy gia vị.
Cô đi đến bên cạnh cửa cuốn, ngẩng đầu quan sát khóa phía trên. Ổ khóa là khóa cơ rất đơn giản, dù không có chìa khóa cũng dễ dàng cạy ra được. Cô nhìn kỹ, thấy trên lỗ khóa có những dấu vết còn rất mới. Xem ra là có người cạy khóa vào đây đổ các bộ phận thi thế vào, cảm giác giống như là cố ý hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, hung thủ là một kẻ có tâm lý khoe ra hoặc rối loạn nhân cách ái kỷ.
Cô nhìn lưu lượng người qua lại xung quanh, không biết là có thể tìm được người chứng kiến không. Nếu có người có thể nhìn thấy hung thủ thì sẽ giúp ích rất nhiều cho việc phá án.
Diệp Tang Tang đứng đưa lưng về phía cửa hàng, nhìn về bốn hướng. Thời năm 2000 nhà cửa thường được xây không cao, tòa nhà cao nhất trong khu phố cũng chỉ có ba tầng. Nhưng xung quanh quá ồn ào, trải nghiệm sống ở đây rất kém lên phần lớn nhà được cho thuê hoặc làm kho cho tiểu thương. Ánh mắt cô dừng lại ở cửa sổ đang mở ra của tầng hai nhà đối diện, không biết là gió hay là nơi đó có người chạy qua mà tấm rèm khẽ đong đưa. Cô không để ý, bắt đầu quan sát những thứ khác. Chỉ là đến khi mắt cô đảo qua cửa sổ một lần nữa, cô rõ ràng thấy được có một bóng người né tránh. Biểu hiện như vậy khiến Diệp Tang Tang sinh nghi. Cô xoay người, lấy chiếc gương nhỏ Thẩm Du thích để trong túi quần áo hằng ngày ra giả vờ soi gương nhưng thực chất mặt gương hướng về phía cửa sổ. Một lát sau, một khuôn mặt thập thò sau cửa sổ, lén lút nhìn hiện trường.
Diệp Tang Tang khẽ vỗ vai đồng nghiệp, nhỏ giọng bảo đối phương nhìn về phía kia. Đồng nghiệp tên là Trịnh Hợp, mới hai mươi tám tuổi, vừa rồi anh không chen vào trong được nên chỉ có thể đứng ở ngoài nghe tình huống hiện trường bên trong. Nghe thấy Diệp Tang Tang nói, anh làm bộ lơ đãng dùng dư quang quan sát. Lão cảnh sát có sáu bảy năm kinh nghiệm muốn để đối phương không chú ý mình không phải là việc khó.
Rất nhanh, Trịnh Hợp đã biết được ý tưởng của Diệp Tang Tang, hành vi của người ở cửa sổ đối diện kia có điều kỳ lạ. Diệp Tang Tang gật đầu, gần như 80% hung thủ có tâm lý khoe khoang hoặc nhân cách ái kỷ sẽ quay trở lại hiện trường vụ án. Hắn sẽ dư vị tác phẩm của chính mình, một lần nữa cảm nhận được khoái cảm lúc đó. Ngoài ra, người kia cũng có thể là nhân chứng.
Nghĩ đến đây, Diệp Tang Tang bỗng nhớ đến một chuyện. Trước đây cô không hiểu vì sao mà người ta lại khuyên là không nên mua hung trạch. Bây giờ cô đã hiểu, bởi vì khả năng cao là kẻ sát nhân sẽ quay lại hiện trường, bị kích thích, rất có thể sẽ gây án một lần nữa. Cho nên người có kinh nghiệm thường không mua nhà từng xảy ra án mạng không chỉ đơn giản là vì kiêng kị hay sợ ma.
Ánh mắt của Diệp Tang Tang đảo qua khuôn mặt của từng người trong đám đông. Đây là thói quen mới hình thành của cô sau hai ngày học tập lập hồ sơ tội phạm, cô thường quan sát bốn phía theo bản năng, huấn luyện mình xây dựng chân dung đối tượng.
Đúng lúc này, bóng người bên cửa sổ tầng hai biến mất, bước chân vốn từ từ để tránh bị hoài nghi của Diệp Tang Tang nhanh chóng tăng lên. Trịnh Hợp hiển nhiên cũng phát hiện, hai người cùng chạy vội lên tầng hai.
Chạy đến giao lộ, có một người đi sượt qua vai cô, cô quay đầu lại nhìn theo bản năng, đối diện với một đôi mắt hai giây. Lạnh băng, hung lệ, hờ hững, cuồng bạo, giống như con chó sói hung tàn nhất chỉ chầu chực cắn người. Diệp Tang Tang chưa kịp nhìn kỹ thì đối phương đã xoay người rời đi. Cô nghĩ đến người khả nghi mà mình phát hiện, chỉ có thể dằn sự tò mò trong lòng xuống để đuổi theo trước.
[ Tui thấy hơi sợ ]
[ Đã chụp màn hình, thoạt nhìn rất tàn bạo, có chút đáng sợ ]
[ Phó bản này thực sự càng ngày càng khủng bố ]
Diệp Tang Tang tập trung chú ý về hướng người đang chạy trốn, trong đầu xuất hiện địa hình đại khái của khu này, cô đổi hướng, chạy vào trong ngõ nhỏ. Trịnh Hợp cũng suy nghĩ giống cô, hô lớn: “Anh chạy lên xem, em chặn ở dưới.”
“Được!” Diệp Tang Tang đáp.
Trịnh Hợp sải chân hai ba bậc thang một bước, vài bước đã lên đến tầng hai. Ở đây diện tích xây dựng có hạn, trên tầng chỉ có ba phòng, liếc mắt một cái là biết phòng nào có người hay không. Trịnh Hợp soát nhanh các phòng rồi trực tiếp mở cửa sổ của phòng hướng về Diệp Tang Tang nhìn ra ngoài. Chẳng mấy chốc một bóng người xuất hiện trong tầm mắt anh. Trịnh Hợp hô to: “Thẩm Du, ngõ số ba bên trái em, hướng 9 giờ!”
Mặt sau con ngõ là một khu nhà tự phát, ngõ hẻm đan xen, người lạ vào rất dễ bị lạc.
Diệp Tang Tang nghe được, lập tức chạy về hướng đó. Một cuộc rượt đuổi gay cấn được tái hiện. Thân thể này của Diệp Tang Tang được thiết lập là một cảnh sát từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, độ linh hoạt kết hợp với thể lực hiện tại của cô không chênh lệch với thanh niên trưởng thành là bao. Tiền đề là đối phương không có dao và vũ khí nóng nữa. Diệp Tang Tang phân tích nhanh trong đầu, sau đó xoay người chạy về một hướng khác.
“… 3,2,1”
Vừa kết thúc đếm nhẩm, Diệp Tang Tang vươn chân ngáng đường, đối phương vấp phải loạng choạng hai bước, đổ người về phía trước. Cô vươn tay bắt lấy vai phải của anh ta túm ngược về sau, tay còn lại ấn người sát vào tường.
“Đứng yên, cảnh sát đây!”
Quả nhiên, người dưới tay không dãy giụa nữa, chỉ kêu lên: “Đau đau đau!”
“Cậu mà không chạy thì đã không phải chịu cái tội này rồi.” Cô lấy còng số 8 ra, nhanh nhẹn còng tay anh ta lại.
Lúc này Trịnh Hợp cũng chạy đến bên người Diệp Tang Tang: “Đây là hung thủ à?”
Diệp Tang Tang không nói gì, nhưng tên tóc vàng mới được kéo ra đã há mồm phản bác: “Tôi không phải là kẻ giết người, sao tôi lại là người tàn nhẫn như vậy được chứ.”
“Vậy làm sao mà cậu phải chạy!” Trịnh Hợp đập cái bộp một cái lên quả đầu vàng hoe xơ xác của anh ta rồi chống eo thở dốc.
Tóc vàng khó chịu: “Mấy người không đuổi theo thì tôi sẽ không chạy!”
“Cậu phạm tội đúng không? Tay chân không sạch sẽ hay là lừa người khác?” Diệp Tang Tang túm lấy tay anh ta hỏi.
Tóc vàng câm nín không trả lời được, chột dạ dời mắt, không dám nhìn Diệp Tang Tang.
Trịnh Hợp cười khà khà: “Đi thôi, theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến.”
Các cảnh sát gần đó đã tản ra để tìm xem có xương cốt xuất hiện ở những chỗ khác không, ngay cả thùng đựng đồ ăn thừa cũng không bỏ qua, mãi cho đến trưa mọi người mới quay lại đội cảnh sát hình sự.
Việc đầu tiên là thẩm vấn tóc vàng, Diệp Tang Tang cảm thấy chắc chắn người này đã nhìn thấy gì đó. Phố Nam không có camera giám sát, lượng người qua lại lớn, rất khó xác định chuyện gì đã xảy ra trong thời gian ngắn. Nếu tóc vàng từng nhìn thấy gì thì chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Diệp Tang Tang ngồi ở đối diện anh ta, hỏi: “Nói đi, tối qua cậu nhìn thấy gì?”
“Em không thấy gì cả chị gái à.” Tóc vàng cười cợt nhả, nói rằng mình không nhìn thấy gì.
Anh ta dường như cảm thấy một cảnh sát trẻ như Diệp Tang Tang không thể làm gì được mình nên thái độ rất vô lại. Nếu điều kiện cho phép, có lẽ anh ta đã vắt chéo chân để thể thể hiện sự kiêu ngạo của mình.
Diệp Tang Tang ngẩng đầu, nhìn thẳng anh ta: “Có lẽ cậu không biết, người này là một tên tội phạm giết người biến thái, có đam mê giết người, hành vi phanh thây lần này chỉ để khiêu khích cảnh sát mà thôi. Từ lúc cậu bị bắt về đây thì cậu đã ở trong trạng thái nguy hiểm. Tôi hy vọng cậu sẽ hiểu, cũng hy vọng trước khi cậu được thả ra vì tội trộm cắp thì hắn đã bị bắt được, không thì….”
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ của cô khiến nụ cười trên mặt tóc vàng cứng lại, biểu tình còn xấu hơn cả khóc.
“Chị nói thật à?” Lặng im một lát, tóc vàng không nhịn được bèn hỏi.
Diệp Tang Tang không nói chuyện, để tự anh ta ngộ ra.
Tóc vàng lăn lộn trong xã hội ngần ấy năm, biết rằng hung thủ chắc chắn sẽ không buông tha cho người chứng kiến là anh ta. Tóc vàng cúi đầu, không còn kiêu ngạo như vừa rồi nữa, lựa chọn thỏa hiệp.
Diệp Tang Tang đi vào văn phòng, “Tóc vàng nói tối hôm qua lúc cậu ta đi trộm máy ghi âm nhà người khác trở về, vừa về đến nhà đã thấy trước cửa hàng đối diện đứng một người mặc đồ đen. Ban đầu cậu ta tưởng là chủ quán quay lại lấy thứ gì nên không quan tâm, mò mẫm trong bóng tối giấu đồ, định để mai mang ra ngoài bán.”
“Không nghĩ đến chờ cậu ta giấu đồ xong, chuẩn bị bật đèn thì phát hiện người kia đang đổ gì đó vào canh gà của cửa hàng.”
Cô đặt tài liệu lên bàn, ngồi xuống nói tiếp: “Cậu ta vốn tưởng là người này là ăn trộm, nhìn thấy hắn đổ đồ mới suy đoán có thể người này định phá hoại nồi nước súp của ông chủ quán mì.”
“Cậu ta cảm thấy chủ quán mì hung dữ, sợ nói ra sẽ bị đổ là cậu ta làm nên không nói gì. Hôm nay phát hiện có xương người trong đó thì càng không dám nói.”
“Về phần diện mạo của hung thủ thì trời quá tối, cậu ta không nhìn thấy, chỉ biết là đàn ông.”
Những người khác trong văn phòng đỡ trán, đàn ông, trên đường tùy tay vợt một cái có thể vớt được cả đám đàn ông.
Tiếp theo mọi người bắt đầu chia sẻ kết quả điều tra ở phụ cận. Trịnh Hợp không ở đây, anh đi kiểm tra camera ở con phố gần đó thời điểm mà tóc vàng nói nhìn thấy hung thủ.
Diệp Tang Tang thì ôm bảng vẽ trong tay, phía trên ghi chú về thân hình và dấu vết nhận dạng của hung thủ. Thật ra trong lòng cô có một suy đoán nhưng chưa dám nói với người khác vì không có căn cứ. Đó là cô hoài nghi, hung thủ đem đồ mình ăn còn thừa lại ném cho cảnh sát xem. Điểm này có thể thấy được từ việc hắn đổ thịt vào nồi canh, hắn cũng muốn xem biểu hiện của người khác khi ăn thịt người.
Hiện vẫn chưa tìm được danh tính của người chết, bên pháp y đang tìm DNA còn sót lại trong tủy xương để xem có tìm được không.
DNA, nói một cách đơn giản chính là protein. Sau khi bị nấu trong nước sôi, DNA trong thịt gần như bị phá hủy hoàn toàn. Vì vậy pháp y chỉ có thể gửi hy vọng trong xương vẫn còn giữ lại DNA. Nếu không có thì đành phải bắt tay từ thân phận của hung thủ.
Diệp Tang Tang thử phác họa chân dung của hung thủ. Tin tức ban đầu có được là hung thủ cao khoảng 1m75, thân hình thiên gầy, tuổi từ 38 đến 45, có thể từng vào tù ba hoặc bốn lần, vẫn là phạm tội nghiêm trọng.
Lúc này Trịnh Hợp đi đến, trong tay cầm một chiếc USB.
“Tìm được chút manh mối.” Anh ngồi vào chỗ của mình, cắm USB vào máy tính bắt đầu đọc lấy dữ liệu. Trong USB là video ghi hình của camera giám sát. Diệp Tang Tang và Tần Giang cùng tiến đến trước màn hình, nhìn người đội mũ lưỡi trai và đeo mặt nạ chỉ để lộ nửa trên khuôn mặt mà thở dài trong lòng. Không chỉ như thế, video này còn rất mờ.
[ Chất lượng video của camera năm hai linh mấy mà nhìn thấy được người đeo mặt nạ là không tồi rồi, buổi tối nữa ]
[ Chỉ cảm thấy người này rất dữ tợn, một ánh mắt của hắn đã đủ dọa tôi khóc. ]
[ Không có bất kỳ manh mối nào, không biết bắt đầu từ đâu đây ]
Diệp Tang Tang lại nhìn chằm chằm màn hình đến xuất thần, cô cảm thấy có thể thử hoàn nguyên diện mạo của người trong video, nhưng việc này cực kỳ khó khăn.
Thứ nhất là chất lượng hình ảnh quá kém, chỉ nhìn thấy một phần của nửa trên khuôn mặt.
Thứ hai là đầu đã bị che khuất, đầu rất quan trọng trong việc định hình diện mạo khuôn mặt.
Thứ ba là Diệp Tang Tang hiện tại là tay mới, cho dù cô tập trung tinh lực học tập, hơn nữa năng lực học tập không tệ thì cũng cần một chút thời gian.
Kết hợp những điều trên, Diệp Tang Tang không biết liệu chân dung tội phạm mình phác họa ra được có chính xác không nữa.
Chỉ do dự trong nháy mắt, Diệp Tang Tang vẫn quyết định sẽ phác họa chân dung hung thủ. Hoặc là nói, cô có thể tiến hành phân tích hành vi của đối phương trước để biết hắn muốn làm gì, từ đó phán đoán hành động tiếp theo của hắn.
Thật ra đây là hai loại hình phân tích bất đồng, tuy đều treo tên lập hồ sơ tội phạm nhưng thực tế lại hoàn toàn khác nhau. Độ khó của vẽ chân dung tội phạm và phân tích hành vi của tội phạm đều cực kỳ cao.
Diệp Tang Tang nhìn bảng vẽ, ngẫm nghĩ rồi bỏ tờ giấy vẽ đã vẽ được vài nét ra, thay bằng một tờ giấy mới, bắt đầu phân tích từ đầu. Lúc này Trịnh Hợp ghé lại gần hỏi: “Em chuẩn bị phân tích hung thủ à? Anh thấy rất hứng thú với nó.”
Anh thật sự cảm thấy như vậy, bởi vì anh cho rằng nếu từ việc phân tích hành vi của hung thủ phán đoán hắn có tiếp tục gây án nữa không sẽ làm giảm khả năng những người khác bị hại. Ví dụ như trong vụ án này, tên sát nhân quá hung tàn, nếu không kịp thời xử lý, chỉ sợ mỗi người dân trong thành phố nhỏ này của bọn họ đều sẽ là con mồi của hắn.
“Đúng vậy, anh đã có nhiều kinh nghiệm phá án, cùng phân tích với em nhé.” Diệp Tang Tang gật đầu, tỏ vẻ anh có thể cùng tham gia với cô, điều đó hẳn cũng giúp cô có nhiều góc nhìn hơn.
Tần Giang không quan tâm lắm, bởi vì ông có con đường thu thập manh mối của riêng mình.
Diệp Tang Tang và Trịnh Hợp sắp xếp lại những thông tin hiện có rồi đứng ở trước bảng trắng phân tích từng chút một.
“Theo em, đầu tiên người này khoảng 40 tuổi, là dân ngoại tỉnh, từng phạm tội nhiều lần trước đây, bố mẹ mất khi còn nhỏ…” Diệp Tang Tang cầm bút viết lên bảng, sau đó nhìn Trịnh Hợp phân tích: “Tuổi tác được suy ra dựa trên kinh nghiệm phạm tội, đối phương từng vào tù ra tội vài lần nên tuổi tác cũng theo đó tăng lên…”
Trịnh Hợp sờ cằm, suy tư rồi khoanh tròn cụm từ “nhiều lần phạm tội” trên bảng, nói: “Anh chỉ lý giải một phần, đúng là chúng ta thường nghĩ hung thủ trong các vụ án mạng hầu hết là những người từng có tiền án, bởi vì từng ngồi tù khiến họ mất đi sự sợ hãi với pháp luật. Nhưng anh không hiểu lắm vì sao em cho rằng người này từng vào tù nhiều lần, thậm chí chịu những bản án dài hạn?”
Những người khác nghe thấy hai người nói chuyện thì đều tập trung lại. Họ đứng hoặc ngồi nhìn những dòng chữ trên bảng với vẻ mặt nghi hoặc giống như Trịnh Hợp.
Thật ra trong quá trình phá án hằng ngày họ cũng sẽ phân tích đơn giản về tội phạm, chỉ là vì trong nhiều vụ án phương thức gây án rất thô sợ, không khó để xác định hung thủ nên họ chưa từng phân tích kỹ như vậy.
Diệp Tang Tang nhìn mọi người nói: “Giết người sẽ mang lại cho hắn ta cảm giác quyền lực, điểm này có thể nhìn ra từ hành động vứt xác ở nơi phố xá sầm uất để tăng mức ảnh hưởng đến lớn nhất, có ý muốn khoe khoang của hắn.”
“Hắn cho rằng mình là độc nhất, muốn thu hút sự chú ý của mọi người sao?” Một nữ cảnh sát hình sự khác trong đội chỉ vào bảng trắng, bừng tỉnh nói.
Diệp Tang Tang gật đầu, tiếp tục nói: “Hắn có thể cảm thấy thiếu sự công nhận. Loại chuyện này thường bắt đầu từ những vụ án nhỏ, giống như trẻ con nghịch ngợm để thu hút sự chú ý của người lớn, chỉ khi từng thành công, hành vi này mới được lặp lại. Cho nên em phán đoán đối phương không chỉ vào tù một lần, thậm chí không phải hai lần.”
Mọi người đã hiểu.
[ Tôi cũng hiểu rồi, nghe thì có vẻ ấu trĩ nhưng thực ra trong cuộc sống có rất nhiều người vẫn luôn mong muốn được công nhận. Có phải đó là cái mà người ta hay gọi là giá trị cảm xúc không? Không biết tôi hình dung như vậy đúng không nữa. ]
[ Rất nhiều người thích tìm kiếm sự công nhận của xã hội , bao gồm của bố mẹ ]
[ Nói cách khác hắn ta làm những điều này chỉ là để hấp dẫn sự chú ý của người khác thôi à? Thật biến thái. ]
Mọi người rơi vào im lặng, đúng là rất nhiều người đều có khuyết điểm này.
“Nếu lần này không đạt được hiệu quả mà hắn mong muốn, có phải hắn còn sẽ tiếp tục …” Lúc này, Trịnh Hợp nhẹ giọng nói.
Nữ cảnh sát tên là Cố Linh, người vừa nói chuyện lên tiếng: “Như vậy, tiếp theo hắn sẽ chọn nơi nào?”
“Cục công an hoặc là đồn cảnh sát.” Giọng nói lãnh đạm của Diệp Tang Tang khiến tinh thần của mọi người rung lên. Chỉ thấy cô viết lên bảng hai địa điểm, sau đó khoanh tròn.
Cố Linh sửng sốt, đồng thời cảm thấy tức giận: “Hắn to gan như vậy à!”
Diệp Tang Tang lắc đầu: “Đây mới chỉ là suy đoán của em, còn nhiều mặt khác chưa được phân tích nên vẫn cần đặt dấu chấm hỏi.”
Lúc này, Tần Giang vẫn luôn trầm mặc ngồi sau mọi người đứng dậy, tay cầm một chiếc bao da hình vuông màu đen xoay người rời đi.
Diệp Tang Tang chú ý đến, đoán là ông đi tìm manh mối gì đó hoặc cảm thấy phân tích như vậy thật nhàm chán. Cô tiếp tục những suy luận của mình về bản thân của hung thủ, nhưng thông tin có được quá ít. Trong đó thông tin rất hữu dụng đó là hung thủ đã phạm tội nhiều lần và có hành vi khiêu khích. Từ đó có thể sàng chọn trong số các đào phạm hoặc người từng nhiều lần phạm tội nhưng nay đã mãn hạn tù được thả ra.
Trịnh Hợp cảm thấy Diệp Tang Tang mới đến, chưa quen hoàn cảnh nên đã chủ động đến một tổ dân phố gần hiện trường vụ án điều tra. Cố Linh cũng xung phong nhận việc đi điều tra xem có tội phạm chạy trốn từ nơi khác đến đây không. Còn Diệp Tang Tang đến bộ phận giám định dấu vết và phòng khám pháp y ngồi canh, hy vọng lấy được dấu vân tay và DNA của người chết. Dấu vân tay được dùng để đối chiếu với cơ sở dữ liệu nhằm nhanh chóng tìm ra hung thủ, DNA của người chết có thể so sánh với gia đình người mất tích để xác nhận danh tính nạn nhân. Đây cũng là phần rất quan trọng trong quá trình xử lý các vụ án.
Làm xong những việc này, họ còn phải đi đến các con phố gần phố Nam để thăm hỏi, điều tra, cuối cùng tổng hợp lại tất cả các thông tin có được. Thông thường sau quá trình này, về cơ bản cảnh sát có thể xác định được nghi phạm. Nhưng thực tế trong khi phá án, thường do khuyết thiếu một mắt xích trong đó mà dẫn đến vụ án trở thành án treo.
Diệp Tang Tang đi đến phòng khám pháp y.
“Ở đây chỉ có hai tay của người chết, phần này đã được xử lý qua nhiệt độ cao trước khi cho vào nồi, lại được hầm trong nồi thêm một giờ nên không lấy ra được bất kỳ DNA hữu dụng nào. Bây giờ điều duy nhất có thể làm là dựa vào tình trạng xương để đưa ra phán đoán sơ bộ.” Pháp y thở dài nói ra kết quả giám định.
Diệp Tang Tang hỏi: “Có thể nhìn ra được điều gì?”
“Người chết là một phụ nữ trưởng thành, khoảng chừng 20 tuổi, dựa theo chiều dài tay và tỷ lệ phỏng đoán thân cao khoảng 1m62.”
Pháp y nói thẳng, nhưng cũng nhấn mạnh rằng đây chỉ là suy đoán, thực tế có thể có sai lệch. Về phần dấu vân tay, hung thủ từng phạm tội nhiều lần nên đã có ý thức phản trinh sát rất mạnh, họ không thu được dấu vân tay và DNA nào khác ngoài của chủ quán.
Diệp Tang Tang cảm ơn tiền bối pháp y và rời đi. Cố Linh gọi điện về nói là không tìm được thông tin hữu ích nào, thế là hai người quyết định đi đến xung quanh nơi xảy ra vụ án để thăm hỏi điều tra.
Trên đường Diệp Tang Tang vốn định tìm một quán ăn nào đó để lót dạ thì bị Cố Linh từ chối, cô đưa cho Diệp Tang Tang một cái bánh mì và hộp sữa bò. Diệp Tang Tang lập tức đã hiểu là Cố Linh có bóng ma tâm lý với chuyện xảy ra ở quán mì nước, không dám ăn thức ăn ở bên ngoài.
Hai người ngồi ở trên xe ăn xong, Diệp Tang Tang nổ máy, lái xe về hướng phố Nam. Làm việc liên tục đã là chuyện quá thường tình của cái nghề cảnh sát hình sự này, thậm chí thức trắng đêm không phải là hiếm. Các loại manh mối, tin tức, dò hỏi từng nhà đều là những việc phải hoàn thành. Hơn nữa, có đôi khi không phải cứ trả giá thì sẽ có thu hoạch, cũng có khả năng chỉ lãng phí thời gian mà không tìm được bất cứ manh mối nào.
Cố Linh lớn hơn Diệp Tang Tang mười tuổi, bởi vì năng lực xuất sắc và đội đang thiếu người nên được điều đến tổ 2 đội trọng án. Cô có nhiều kinh nghiệm hơn Diệp Tang Tang trong việc lấy thông tin từ quần chúng. Tuy vậy, hai người đã đi hết bốn, năm con phố ở phụ cận nhưng thu được rất ít thông tin, lại còn phải hỗ trợ xử lý mâu thuẫn lông gà vỏ tỏi của người dân.
Sau khi thương lượng, hai người quyết định sẽ hỏi nốt mấy cửa hàng nữa rồi trở về. Khi đến một quán tạp hóa, ông chủ đang ngồi sau quầy thuốc là và rượu ngủ gật.
Cố Linh gọi: “Chủ quán, có chuyện muốn hỏi chú một chút.” Nói xong cô giơ thẻ cảnh sát ra làm bằng chứng, Diệp Tang Tang cũng làm theo.
Chủ quán nhìn thấy thẻ cảnh sát của hai người thì có chút rụt rè, đứng lên hỏi: “Có chuyện gì thế hai đồng chí?”
Cố Linh theo lệ hỏi ông ta mấy ngày nay có nhìn thấy người nào lạ hoặc xảy ra chuyện gì không bình thường không.
“Chú cứ yên tâm nói, chúng tôi sẽ giữ bí mật, mấy con phố xung quanh đây chúng tôi đều hỏi rồi.” Cố Linh nói thêm.
Chủ quán nhìn ra bên ngoài một vòng rồi mới nói với vẻ thần bí: “Hai hôm trước quán tôi bị trộm, tên kia cái gì cũng không lấy, hai cô đoán xem hắn trộm gì?”
“Gì cũng không trộm mà chú lại bảo chúng tôi đoán xem hắn trộm gì?” Cố Linh buồn cười nhìn ông ta.
Diệp Tang Tang nhìn chủ quán, nghi ngờ hỏi: “Hắn không trộm đồ có giá trị à?”
Chủ quán vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi nhanh mồm nên nói sai, hắn không trộm thứ gì quý trọng cả, chỉ trộm mấy thứ như muối, bột ngọt, nước tương, dấm, rượu gia vị linh tinh. Nếu không phải tôi có thói quen kiểm kê hàng tồn thì cũng không biết bị mất.”
Ánh mắt Diệp Tang Tang dừng lại trên kệ để hàng, hỏi: “Mất từ hai ngày trước hay là ngày hôm qua?”
“Sáng nay mới phát hiện, ba ngày tôi kiểm kê một lần nên cụ thể mất hôm nào tôi cũng không biết.” Ông chủ nói.
Ông nói chuyện này chủ yếu là để tán gẫu, xem có hỏi ra được chuyện gì hay không. Nhưng hiển nhiên là cảnh sát sẽ không nói mấy chuyện này với ông ta, hai người ghi chép xong rồi rời đi, trên mặt ông chủ còn lộ ra vẻ thất vọng.
Tiếp theo hai người không phát hiện được gì, chỉ có thể gửi hy vọng Trịnh Hợp có thể phát hiện được manh mối đột phá.
[ Blogger trinh thám nổi tiếng cũng chơi phó bản này đã vượt qua nhiệm vụ thử thách đầu tiên. Nhưng mà là nhờ nhìn đến bình luận nhắc nhở ở làn đàn mới hoàn thành được, thiết nghĩ AI hệ thống nên xóa bình luận của mấy người xem livestream của chị Tang xong rồi sang các phòng khác spoil đi ]
[ Lầu trên yên tâm đi, hệ thống đã cảnh cáo và xóa bình luận rồi, tốc độ xử lý rất nhanh ]
[ Khó quá, tôi cảm thấy cho dù tôi có biết trước đáp án thì khi vào trong trò chơi tôi vẫn sẽ sai vì đủ loại chuyện khác nhau ]
Khán giả vừa xem vừa cảm khái, chủ yếu là vì sợ hãi và sự phức tạp của các manh mối. Đừng nhìn những việc Diệp Tang Tang và những người khác làm có vẻ đơn giản, trên thực tế cho dù bạn biết hung thủ là ai cũng phải rất can đảm và cẩn thận mới có thể bắt được, hơn nữa khiến hắn thừa nhận toàn bộ tội ác của mình. Khán giả thảo luận hừng hực khí thế trong làn đạn, bên này Diệp Tang Tang là một loại “hừng hực” khác.
Trong phó bản bây giờ đang là giữa mùa hè nóng nực, bất kể làm gì mồ hôi cũng nhễ nhại. Cuối cùng Cố Linh không chịu nổi, vào quán tạp hóa mua hai chai nước lạnh, hai người ngồi dưới bóng cây phân tích.
“Thẩm Du, em nghĩ là hung thủ thật sự sẽ tiếp tục vứt xác để khiêu khích à?” Tuy rằng đã nghe Diệp Tang Tang nói nhưng Cố Linh vẫn cảm thấy suy đoán này khó có thể tin được.
Diệp Tang Tang không trả lời, dù sao chuyện cũng chưa xảy ra, không khẳng định được điều gì.
Lúc này, điện thoại di động trong túi Cố Linh vang lên, cô lấy ra nhìn và bắt máy: “Trịnh Hợp à, có phát hiện gì không?”
Điện thoại kiểu cũ thường có âm lượng lớn nên Diệp Tang Tang cũng ghé vào nghe. Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói có chút tức giận của Trịnh Hợp: “Phát hiện các bộ phận thi thể người bên cạnh vành đai xanh gần đồn công an đường Tân Bắc, hai người mau đến đây.”
Cố Linh nghe xong nhìn về phía Diệp Tang Tang, sững sờ nói: “Thật sự…đã xảy ra chuyện…”
“Đi thôi.” Diệp Tang Tang không cảm thấy tự mãn vì suy luận của mình đúng. Dựa theo thiết lập nhân vật của Thẩm Du, hiện tại cô hẳn là phải cảm thấy lo lắng và khó chịu.
Cố Linh gật đầu, cầm lấy đồ uống của hai người nhanh chóng lên xe đến đồn công an đường Tân Băc.
[ He he, chị Tang của tui là nhất ]
[ Nếu vụ án này là thật thì thật kinh khủng, may mà mấy năm nay khoa học kỹ thuật phát triển nhanh, camera an ninh trải rộng khắp đường phố, không thì khó có thể tưởng tượng có biết bao nhiêu chuyện đáng sợ như vậy sẽ xảy ra nữa ]
[ Đúng vậy, khó có thể tưởng tượng trước năm 2001 quốc gia đã nỗ lực như thế nào để đả kích đám tội phạm này ]
Trong lúc khán giả trò chuyện, Diệp Tang Tang và Cố Linh đã đến hiện trường. lúc này tình cảnh đáng sợ hơn lần trước nhiều, toàn bộ vành đai xanh trải đầy xương người bị lóc sạch thịt, mùi hôi thối từ đất bốc lên bay khắp đường phố xung quanh.
Pháp y đến hiện trường ngửi thấy mùi này cũng tái mặt.
Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo!
Đồn công an vốn tưởng là hố ga gần đấy phát nổ, nhưng sau khi tìm kiếm thì mới biết mùi phát ra từ vành đai xanh. Ban đầu không nhìn thấy xương hoặc thịt là do chúng được chôn ở trong vành đai xanh, hơn nữa là mới được vùi vào, không thì trước đó đã bị phát hiện ra rồi.
Ba người Diệp Tang Tang bắt đầu khám nghiệm hiện trường, chỉ có một dấu giày, chỗ này lại là góc chết của camera giám sát. Hung thủ quả thực rất xảo trá, cảm giác họ đang bị hắn dắt mũi.
Đúng lúc này, điện thoại của Trịnh Hợp vang lên, Trịnh Hợp đưa tay ra hiệu cho họ tiếp tục còn mình thì đi sang một bên nghe điện thoại.
“Sao? Tìm được người tôi nói rồi à?” Trịnh Hợp không khống chế được, cao giọng nói.
Diệp Tang Tang và Cố Linh ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Trịnh Hợp. Một lát sau Trịnh Hợp kết thúc cuộc điện thoại, quay đầu nhìn Diệp Tang Tang và Cố Linh nói: “Ai đi với em một chuyến, đã tìm được người vừa mãn hạn tù phù hợp với đặc điểm mà Thẩm Du nói.”
“Để chị đi với chú.” Cố Linh lập tức nói, nhưng nghĩ đến Diệp Tang Tang, cô lại bổ sung: “Chị có nhiều kinh nghiệm bắt giữ hơn.”
Diệp Tang Tang nhìn Cố Linh: “Chị ở lại hiện trường đi, đây là lần thứ hai em tiếp xúc hiện trường nên chưa có nhiều kinh nghiệm. Huống hồ đi tìm người kia thì sẽ có hai ba người đi cùng, em không làm chủ lực.”
Họ muốn bắt người nên chắc chắn không chỉ có hai người đi, còn phải liên hệ với người trong đội hoặc là người của đồn công an gần đây cùng phối hợp, nếu không người chạy mất làm sao bây giờ.
“Thẩm Du nói có đạo lý, chị Linh ở lại đây chủ trì công việc, để em và Thẩm Du đi.” Nói xong, Trịnh Hợp và Diệp Tang Tang lên xe.
Hai người nhanh chóng đến nơi, dựa theo chỉ dẫn, họ đến nơi ở của nghi phạm. Đó là một xưởng phế liệu cũ kỹ ba tầng do anh trai của nghi phạm điều hành, sau khi hắn bị thả ra đã về đây sống ở tầng ba.
“Ngày thường cậu ta cứ lầm lì, ánh mắt hung hãn lắm, người xung quanh không ai dám dây vào.” Chủ tịch UBND phường nói.
Trịnh Hợp tỏ vẻ lý giải, chờ đồng nghiệp trong đội và đồn công an đến để cùng nhau tiến vào bắt giữ. Hơn một phút sau mọi người vào chỗ, cửa trước và sau của xưởng phế liệu đều bị chặn, cảnh sát hình sự thực tập Diệp Tang Tang cầm súng đi theo sau đám người Trịnh Hợp. Nghe một tiếng mệnh lệnh, bốn người cùng vọt vào bên trong. Ngay khi bốn người sắp đến gần nhà xưởng thì một tiếng “đoàng” vang lên phía bên trong xưởng. Ngay sau đó một bóng người phá vỡ xửa sổ, quay lưng lại ngã từ tầng ba xuống.
Diệp Tang Tang chạy vội qua nhìn, đồng tử chợt co chặt, thất thanh hô: “Tần Giang?!”
Mọi người bị cái tên này làm cho sững sờ, tất cả nhìn người đàn ông trung niên hôn mê nằm trên mặt đất, hiện trường lặng ngắt như tờ.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY