[Mô phỏng phạm tội] Chương 24: Tần Giang

[Mô phỏng phạm tội] Chương 24: Tần Giang

Chuyện Tần Giang ở đây, hơn nữa còn bị ngã từ tầng ba xuống không khác gì tiếng sấm khiến hiện trường yên tĩnh mấy giây.

Diệp Tang Tang là người đầu tiên nhận ra người ngã xuống là Tần Giang, cô nhanh chóng tiến lên kiểm tra vết thương trên người ông.

“Chấn thương phần đầu, gãy xương đùi, mau gọi 120!” Cô chỉ huy mọi người gọi điện thoại cấp cứu, sau đó điều chỉnh tư thế của Tần Giang, tránh để miệng vết thương trên đầu ông tiếp xúc với mặt đất.

Trịnh Hợp dù có kinh nghiệm phong phú nhưng cũng không tránh khỏi sững sờ vài giây, mãi đến khi Diệp Tang Tang nhắc anh mới phản ứng lại: “Gọi 120 nhanh lên. Có người biết cấp cứu không, lên xử lý trước! Những người còn lại theo tôi lên trên tầng.”

Anh nhanh nhẹn phân công, một cảnh sát đã từng học kỹ năng sơ cấp cứu tiến lên. Diệp Tang Tang cầm súng chạy về hướng cầu thang lên tầng ba của tòa nhà cũng với Trịnh Hợp.

[ Wtf! Vì sao Tần Giang lại ngã từ trên đó xuống ]

[ Ông ấy bị tội phạm đánh ngã xuống à? Liệu có nguy hiểm đến tính mạng không? ]

[ Không biết sao tôi lại thấy quen quen, như là nghe qua vụ án này ở đâu rồi ý ]

Khán giả bị tình huống đột nhiên xảy ra này làm cho chấn động, trong đầu mọi người tràn đầy nghi vấn. Tuy biết Tần Giang đã sớm rời đi, nhưng không ngờ ông lại đột nhiên xuất hiện ở đây với thảm trạng như vậy. Toàn bộ vụ án càng như lọt vào trong sương mù.

Trong trò chơi, tiến độ cũng không dừng lại vì những lời thảo luận của khán giả, Diệp Tang Tang và Trịnh Hợp dẫn đầu đội ngũ, chuẩn bị đi lên tìm cơ hội bắt giữ nghi phạm.

Tầng ba của nhà này là được xây cất trái phép sau này, cho nên cầu thang lên tầng ba là cầu thang lộ thiên bằng sắt, chân dẫm lên trên sẽ phát ra tiếng vang “bịch bịch”. Sau khi Diệp Tang Tang và Trịnh Hợp đi lên, cả hai đều ăn ý bước nhẹ nhàng. Ngay cả Tần Giang mà cũng bị quăng ngã khỏi phòng thì chứng tỏ nghi phạm trên tầng phải có thể lực rất tốt. Tuy rằng trên tay hai người đều có vũ khí, nhưng thời này vũ khí chưa bị cấm, có lẽ đối phương cũng có một cái. Hơi không chú ý là sống mái với nhau ngay.

Diệp Tang Tang chưa từng sử dụng vũ khí, dù tâm tính có bình tĩnh đến đâu thì trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút phức tạp.

Sau khi lên tầng, hai bên cửa ra vào có hai cái bệ nhỏ, diêp tang tang và Trịnh Hợp liếc nhau, một trái một phải cùng giơ súng nép vào hai bên tường.

Đợi nửa phút không thấy có động tĩnh gì, Diệp Tang Tang thử vặn tay nắm cửa kiểu cũ bằng inox. Xoay nửa vòng thì không xoay được nữa, cũng không đẩy ra được.

Cửa đã bị khóa.

Hai người liếc nhau, sợ nghi phạm chạy thoát từ cửa sổ khác bèn nhanh chóng quyết định phá cửa.

“Ầm” một tiếng, hai người hợp lực đá cửa. Một lần không được, đến lần thứ hai cửa mới đổ. Hai người trốn vào hai bên cửa, dựa lưng vào tường nghe ngóng động tĩnh trong phòng.

Trịnh Hợp nghĩ thầm tên này còn khá bình tĩnh, anh hét vào bên trong: “Anh đã bị chúng tôi bao vây, ôm đầu ngồi xổm xuống! Nếu không súng của chúng tôi không có mắt đâu!”

“Đi vào đi.” Diệp Tang Tang phát hiện không đúng, cô nói với Trịnh Hợp.

Trịnh Hợp gật đầu, hai người cùng xông vào phòng, đưa lưng về nhau giơ vũ khí quét khắp ngõ ngách nghi phạm có khả năng ẩn nấp. Nếu hắn có hành vi dùng vũ khí nóng phản kích thì họ phải nổ súng trước ngăn chặn đối phương.

[ Kích thích voãi ]

[ Giống như đang xem phim điện ảnh vậy ]

[ Cứ tưởng tượng đến mình cũng sắp được nhập vai trong trò chơi thế này là máu tôi như sôi lên ]

Trò chơi này cho người xem cảm giác đắm chìm rất mạnh, khán giả đã bắt đầu nghĩ đến việc nếu là mình chơi thì sẽ như thế nào.

Hai người Diệp Tang Tang nhìn quanh phòng khách không phát hiện kẻ khả nghi nào bèn liếc nhau cùng tiến vào phòng mà Tần Giang ngã xuống. Khi nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất, mặt hai người sầm lại. Họ lại tìm kiếm ở các phòng khác nhưng không có dấu vết của ai cả. Nói cách khác, trong phòng chỉ có một thi thể và Tần Giang đã ngã xuống.

Diệp Tang Tang chú ý đến trong góc phòng có một khẩu súng lục được chế tạo ở trong nước, mà khẩu trong tay cô là trang bị của cục cảnh sát. Cô dời mắt quan sát trạng thái của người chết.

Người chết nằm bò hướng về phía cửa sổ, trên ngực phải có vết thương do trúng đạn tạo thành, một cái vỏ đạn rơi rụng trong góc phòng.

“Báo đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật hình sự đến đây đi, kiểm tra hiện trường như thế nào.” Vụ án này liên quan đến súng ống nên cho dù là cảnh sát hay là nghi phạm thì điều đầu tiên họ phải làm giữ nguyên hiện trường.

Hai người đều không nói chuyện nữa, trong lòng đã có một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.

Sau khi phong tỏa hiện trường, hai người xuống lầu. Xe cứu thương đã đến, bác sĩ và y tá đang cẩn thận đặt Tần Giang lên cáng. Trịnh Hợp nhìn Tần Giang, chủ động nói: “Để anh đi theo, em ở lại xem tình hình đi.”

“Vâng, vậy em ở đây chờ mọi người, xử lý xong chuyện rồi sẽ đến bệnh viện.” Diệp Tang Tang gật đầu đáp lời.

Chờ Trịnh Hợp và xe cứu thương đi rồi, Diệp Tang Tang nhìn vết máu của Tần Giang trên mặt đất và toà nhà ba tầng trước mặt, vẻ mặt có chút phức tạp.

[ Tình hình này có vẻ không hay rồi ]

[ Tôi cảm thấy Tần Giang không phải là người như vậy, có lẽ là có hiểu lầm gì đấy ]

[ Khó quá! ]

Khán giả trong phòng livestream cũng có cảm xúc lẫn lộn giống như Diệp Tang Tang. Tuy mọi người không có nhiều thời gian xem Tần Giang, nhưng họ tin tưởng phân tích trước đó của Diệp Tang Tang, cảm thấy Tần Giang là người tốt.

Phòng kỹ thuật hình sự có thể xác định được vị trí và phương hướng bắn đạn. Tiếng chụp ảnh “tách tách” vang lên không ngừng ở hiện trường, toàn bộ xưởng phế liệu đã bị dây cảnh báo vây quanh. Diệp Tang Tang cũng cùng nhau xem xét mọi ngóc ngách ở hiện trưởng để đảm bảo không bỏ sót bất cứ manh mối gì.

Thi thể ngoài bị trúng đạn ra thì không bị tổn hại gì. Rất nhanh, cảnh sát đã đưa người dân ở gần đó có nhận biết Triệu Thiên Mãn đến để xác thực danh tính thi thể.

Đối phương sợ sệt bước vào phòng, liếc nhìn thi thể mấy cái thì mặt như màu đất, một lát sau mới nói: “Đây là tên Triệu Thiên Mãn vừa mới ra tù trở về, tôi nhớ rất rõ.”

Diệp Tang Tang gật đầu tỏ vẻ đã biết, để đối phương đi.

Bây giờ trước mắt cô còn có một nghi vấn khác, đó là anh trai của Triệu Thiên Mãn đang ở đâu? Đáng lẽ ra người được tìm đến nhận dạng thi thể phải là anh ta mới đúng, nhưng anh ta mãi không có mặt.

Lúc này một đồng nghiệp cầm tài liệu đi vào: “Chúng tôi đã lấy được thông tin của Triệu Thiên Mãn, anh ta vừa được ra ngoài một tháng, trước đây bị phán 10 năm tù vì tội đột nhập vào nhà cướp bóc và giết người chưa toại. Anh ta cũng từng có hai tiền án vì tội trộm cắp.”

“Sau khi ra tù, anh ta và anh trai Triệu Thiên Tề nảy sinh mâu thuẫn, hai người cạch mặt không để ý đến nhau.”

Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Thế người đâu rồi?”

Một đồng nghiệp khác lộ vẻ mặt khó xử nói: “Ở dưới tầng 2, nhưng mà say bét nhè rồi, gọi thế nào cũng không chịu dậy. Người của ta hỏi thì bảo là kéo em trai của anh ta đi thiêu đi, anh ta ….chi tiền mua hũ tro cốt…”

Diệp Tang Tang im lặng quay người tiếp tục kiểm tra hiện trường. Nếu người chưa dậy được thì để lát nữa đi xuống hỏi sau.

Sau khi vẽ tư thế của người chết, Diệp Tang Tang bắt đầu xem xét dấu vết đánh nhau trong phòng. Theo suy nghĩ của cô, hẳn là người chết và Tần Giang đã phát sinh tranh chấp trước khi vật lộn.

Cửa sổ trong phòng được xây thấp và phủ đầy bụi. Cô thử xé quảng cáo dán ở phía trên thì chỉ xé được một nửa, ngón tay di một chút là giấy vụn ra thành từng mảnh. Cửa sổ này được thay ít nhất là năm, sáu năm trước.

Trong phòng không còn gì, Diệp Tang Tang tiếp tục đi sang phòng khác. Sàn tầng ba được đổ xi măng, tường quét vôi trắng đơn giản, bố cục ba ngủ một khách. Phòng Tần Giang ngã xuống ở phía Đông, tiếp theo là phòng ở giữa và phòng trong cùng. Mỗi phòng đều khá đơn sơ, có một phòng giống như là phòng ngủ của Triệu Thiên Mãn, quần áo bẩn vứt lung tung trên tủ đầu giường thành núi nhỏ, cốc chén lăn lộn, trên mặt đất còn có một ít vỏ chai rượu và tàn thuốc. Có thể thấy được người chết đã sống một cách suy sút và tự sa ngã. Diệp Tang Tang vào nhà vệ sinh, đồ vệ sinh cá nhân và khăn tắm được đặt trên kệ. Tình huống ở đây lại trái ngược hoàn toàn với trong phòng, mọi thứ trong này được sắp xếp rất chỉnh tề, cô ghi nhớ điểm này và đi ra ngoài. Phòng còn lại để đồ không sử dụng đến, phòng khách chỉ có một chiếc sô pha họa tiết da báo cũ nát.

Lúc cô ra ngoài, việc khám nghiệm pháp y và dấu vết đã xong, thi thể cũng được mang đi. Đối với vụ án này, bầu không khí của mọi người khá nặng nề. Tần Giang là cảnh sát hình sự kỳ cựu có tiếng toàn bộ đội điều tra tội phạm, nếu không phải trước đây phạm sai lầm và quá bướng bỉnh thì ông đã trở thành đội trưởng từ lâu. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều cảm thấy có chút phức tap.

Diệp Tang Tang không về cũng mọi người mà đi gặp Triệu Thiên Tề say rượu. Đây có lẽ là người hiểu Triệu Thiên Mãn nhất, mặc dù bây giờ hai người gần như đã từ mặt nhau.

Cánh cửa phòng khép hờ, Diệp Tang Tang và một đồng nghiệp khác gõ cửa rồi vào phòng. Triệu Thiên Tề nằm ở trên giường, tựa hồ là đã tỉnh rượu, thấy hai người anh ta ngồi dậy.

“Tôi biết anh chị muốn hỏi cái gì. Chỉ là thằng súc sinh lòng lang dạ sói Triệu Thiên Mãn kia có chết cũng không đáng điều tra!” Mặt anh ta đầy phẫn nộ, hiển nhiên đã bất mãn với em trai từ lâu.

Diệp Tang Tang nói: “Chết thì cũng chết rồi.”

Triệu Thiên Tề ngồi ở trên giường nhìn Diệp Tang Tang, giống như bị câu nói của cô chặn họng, nhất thời không nói nên lời.

[ Tôi cảm thấy phó bản này chị Tang rất thích làm người khác cứng họng ]

[ Ha ha ha ha Triệu Thiên Tề kiểu: ??!]

[ Đừng nói là anh ta cho rằng chị Tang sẽ khuyên giải, hỏi anh ta không hài lòng điều gì, sau đó bắt đầu phàn nàn đấy chứ? ]

Trong phòng yên lặng hai giây, Triệu Thiên Tề hít sâu một hơi: “Hai người muốn hỏi gì?”

“Chỉ muốn hỏi anh là gần đây em trai anh có tiếp xúc với người nào, làm gì kỳ lạ hoặc là một lần nữa phạm tội không?” Diệp Tang Tang nói ra ba vấn đề mình muốn hỏi nhất.

Triệu Thiên Tề ngẫm nghĩ rồi nói: “Gần đây thì, ngoại trừ hai ngày ra ngoài một chuyến, thời gian còn lại đều ở trong nhà, thỉnh thoảng đến phòng tôi lục xem có tiền hay không.”

Diệp Tang Tang nhớ đến chi tiết ăn cắp chuyên nghiệp, lại hỏi: “Bên người anh ta có xuất hiện người lạ nào không?”

“Nó rất quái gở, hơn nữa vừa mới ra tù, không quen ai.” Triệu Thiên Tề nói.

Diệp Tang Tang ghi lại: “Vì sao hai người xảy ra tranh chấp, chuyện bắt đầu bao giờ.”

Sắc mặt của Triệu Thiên Tề tối sầm vì những lời này, dường như nghĩ đến cái gì, ngực anh ta phập phồng dữ dội: “Một tháng trước nó về nó đòi tôi cái nhà này, nói là cái xưởng phế liệu do bố mẹ xây lên nên nó cũng có một phần, còn yêu cầu tôi phải cho nó một vạn tệ.”

“Anh cho anh ta không?” Diệp Tang Tang hỏi.

Triệu Thiên Tề lắc đầu: “Tôi cho nó tầng ba của căn nhà này nhưng không cho nó tiền, muốn nó có chỗ ở để bắt đầu lại từ đầu, nhưng không nghĩ tới tôi đã quá ngây thở rồi. Nửa tháng trước thừa dịp tôi ra ngoài nó đã cạy khóa cửa phòng tôi, ăn trộm tiền tôi chuẩn bị để cưới vợ”

“Bị tôi phát hiện còn luôn mồm nói chờ buôn bán thành công sẽ trả tiền tôi.”

Nghĩ đến đây, Triệu Thiên Tề tức giận đến đấm giường. Nếu không phải trước đây thằng em trai này làm nhiều chuyện xấu như vậy thì anh ta cũng không đến mức không lấy được vợ. Bây giờ khó khăn lắm mới có người giới thiệu cho anh ta một người phụ nữ có con riêng nhưng vẫn đồng ý sinh thêm con thì lại bị em trai phá hỏng. Không có khoản sính lễ 8000 tệ thì người ta sao đồng ý gả cho thằng đàn ông độc thân hơn bốn mươi tuổi như anh ta.

Diệp Tang Tang ghi chú đây là điểm quan trọng, nhìn về Triệu Thiên Tề tiếp tục hỏi: “Anh không hỏi số tiền kia đâu rồi à?”

“Tôi hỏi, nó bảo là đưa cho người kết phường làm ăn rồi, tôi hỏi là ai thì nó nhất định không chịu nói.” Mặt Triệu Thiên Tề tràn ngập buồn bực.

Diệp Tang Tang nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát: “Nếu có manh mối của người này thì có thể liên hệ với chúng tôi.”

Sau đó đưa bản khẩu cung cô đã ghi chép ra cho anh ta ký tên và ấn dấu tay. Trước đó cô còn nhấn mạnh rằng khẩu cung có hiệu lực pháp lý, hy vọng tất cả những gì anh ta nói là sự thật. Hai mắt Triệu Thiên Tề hơi lóe lên, nhưng vẫn ký tên và đóng dấu tay.

Diệp Tang Tang đứng dậy chuẩn bị đến bệnh viện thăm Tần Giang, cô vừa mới đứng lên thì điện thoại di động trong túi đổ chuông.

“Trong gió có những đám mây mang mưa tới…những đám mây mang mưa tời…”

Lúc nghe thấy tiếng nhạc chuông cô còn hơi sửng sốt vì bài hát này có giai điệu khá dễ nghe, nhưng hiện tại không phải là lúc nghĩ những chuyện này. Cô lấy điện thoại ra nghe, là đội trưởng đội cảnh sát gọi đến, bảo cô về văn phòng ngay.

Diệp Tang Tang và đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, nhanh chóng đồng ý và lên xe trở về. Về đến sở cảnh sát Diệp Tang Tang đến văn phòng của đội trưởng. Đội trưởng là một người đàn ông khoảng chừng hơn 40 tuổi, mặc cảnh phục chỉnh tề, trên người mang khí thế không giận tự uy.

Thấy Diệp Tang Tang vào cửa, ông cười hiền từ nói: “Chú gọi cháu về là muốn nói với cháu chú chuẩn bị giao vụ án này cho những người khác.”

Diệp Tang Tang không nói chuyện.
Đội trưởng bất đắc dĩ thờ dài một tiếng: “Vụ án nấu xác liên quan đến quá nhiều, hiện tại cháu nên bắt đầu từ những vụ án bình thường hơn.”

“Tuy cháu chỉ là một cảnh sát thực tập nhưng cháu rất muốn tham dự vào vụ án này, cho cháu làm chân sai vặt cũng được.” Diệp Tang Tang muốn tranh thủ một chút.

Vụ án này cũng là một phần của phó bản, không tham gia vụ án làm sao hoàn thành nhiệp vụ được.

Đội trưởng Trần đỡ trán, hơi đau đầu nói: “Thật ra cháu thích hợp làm công việc văn chức hơn, những vụ án giết người đó vẫn là quá khó đối với cháu.”

“Mong chú cho cháu thêm một chút thời gian, nếu cháu không thể làm được thì cháu sẽ rời khỏi vụ án này.” Diệp Tang Tang lui một bước, thương lượng với đội trường Trần.

Cô không vội đỏ mặt tía tai nói người ta đừng khinh thường mình, bởi vì không hề có sức thuyết phục. Đội trưởng Trần nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Tang Tang, cuối cùng bại trận, bất đắc dĩ cúi đầu: “Chú chuẩn bị giao vụ án này cho Trịnh Hợp và Cố Linh, nếu cháu có thể thuyết phục hai đứa thì chú sẽ cho cháu tham dự.”

Ông hy vọng hai người kia sẽ không đồng ý, vì dù sao thì Diệp Tang Tang cũng là một thực tập sinh mới đến không thể mới hơn. Diệp Tang Tang nhìn ông, nói tiếng “Vâng” rồi ra ngoài.

Một lát sau Cố Linh đi vào, tỏ vẻ có thể cùng cộng sự với Diệp Tang Tang. Khớp hàm của đội trưởng Trần căng chặt, ông kinh ngạc trước khả năng thuyết phục của Diệp Tang Tang. Trịnh Hợp cũng gọi điện đến nói tương tự.

Đội trưởng Trần thất bại trong việc gây khó dễ cho người ta, bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý. Ông dặn dò cô nhất định phải chú ý an toàn, đừng chỉ biết cắm đầu đi về phía trước, phải học tập từ các đồng đội khác. Diệp Tang Tang trịnh trọng bảo đảm với ông rồi xoay người đến bệnh viện.

Tần Giang vẫn đang được cấp cứu, bác sĩ nói ông bị thương ở gáy dẫn đến xuất huyết não, tình huống không mấy lạc quan.

Cố Linh cũng đến, ba người trao đổi với nhau.

“Chị không tin anh Tần sẽ là người xúc động như vậy, anh ấy sẽ không nổ súng súng với người không có vũ khí.” Cố Linh cẩn thận phân tích.

Trịnh Hợp sờ cằm, bình tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta phải làm rõ vì sao anh Tần lại đi tìm Triệu Thiên Mãn, anh ấy tìm được người phù hợp với hồ sơ phân tích của Thẩm Du như vậy từ con đường nào.”

“Để lát nữa chị hỏi xem, thường ngày bọn chị cũng không hợp tác nhiều với anh ấy.” Cố Linh nói.

Diệp Tang Tang nhìn xung quanh không thấy người nhà của Tần Giang. Cô nhìn hai người hỏi: “Anh chị có biết thông tin của người nhà thầy Tần không? Thầy ấy có người thân khác không ạ?”

Hai người lắc đầu, biểu tình phức tạp.

“Không có, vợ và con của anh ấy mất tám năm trước rồi, thân thích khác đã lâu không qua lại.” Trịnh Hợp nói thẳng, anh ở đội cảnh sát hình sự tương đối lâu nên biết.

Diệp Tang Tang trầm mặc, ôm tay đứng một bên.

Cố Linh nhếch miệng, thở dài một tiếng không nói chuyện nữa.

Nhảy qua hai giờ, Tần Giang được đẩy ra ngoài

“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ ngẩng đầu nhìn ba người hỏi.

“Là tôi.”

“Tôi đây.”

Trịnh Hợp và Cố Linh đồng thời lên tiếng.

Bác sĩ thở dài nói: “Xem trong vòng hai ngày này anh ấy có thể tỉnh lại không, nếu không thì khả năng người bệnh vẫn sẽ cứ ngủ mãi như vậy.”

Vẻ mặt của ba người đều thay đổi, ánh mắt nặng trĩu tâm sự.

Bắc sĩ dặn dò các việc cần chú ý rồi bảo họ cùng y tá đẩy bệnh nhân vào phòng bệnh. Không lâu sau, mọi người ở tổ 1 đội trọng án ôm hoa và cầm rổ hoa quả đến. Diệp Tang Tang chưa theo vào, cô đứng dựa tường bên ngoài phòng bệnh tự hỏi. Trước mắt cô là màn sương mù dày đặc, cô không biết nên bắt đầu từ đâu.

[ Chị Tang mê mang rồi ]

[ Tất cả xảy ra quá đột nhiên ]

[ Cảm giác có một âm mưu lớn đằng sau chuyện này ]

Giữa những bình luận của phòng phát sóng trực tiếp, Diệp Tang Tang vẫn quyết định điều tra Tần Giang một chút. Cô cảm thấy Tần Giang tuyệt đối có liên quan gì đó đến vụ án này.

Cô bắt đầu từ việc tìm hiểu xem trong khoảng thời gian này ông đi đâu, ở thời điểm không có báo cáo theo dõi này đúng là có chút khó khăn. Nhưng ngoài dự đoán là có một cảnh sát hình sự lâu năm trong đội đoán được có lẽ ông đã làm gì.

Nửa tiếng sau, Diệp Tang Tang đứng ở một cái sân với ánh đèn đủ mọi màu sắc. Một cái đầu màu xanh lam thoảng qua trước mặt cô, thân hình điên cuồng lắc lư theo điệu theo điệu nhạc, trượt tới trượt lui trên sân pa-tin. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc và những cái đầu nhuộm màu sặc sỡ với phong cách Smart1 trước mắt khiến Diệp Tang Tang hơi chấn động một chút.

[ Ha ha ha ha, chơi thật điên rồi ]

[ Smart à? Tôi chỉ từng thấy nó trong phim truyền hình thời xưa thôi ]

[ Ka ka, chị Tang bị sốc một chút ]

Trịnh Hợp cũng đi cùng Diệp Tang Tang, đây là thông lệ, khi phá án cần phải có ít nhất hai cảnh sát. Thật ra trước đó Tần Giang làm vậy là sai quy định, chờ ông tỉnh lại chắc chắn sẽ bị xử phạt về chuyện này.

Hiện tại là ban ngày nên chưa có nhiều người lắm. Trịnh Hợp nhờ ông chủ tắt loa đi rồi hướng về giữa sân hô: “Ai là Bưu Tử?”

Tất cả mọi người trong sân đều nhìn về phía hai người, Diệp Tang Tang vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt cô đảo qua một vòng rồi dừng lại ở cậu thanh niên tóc xanh ban đầu trượt qua trước mặt cô. Giây tiếp theo, Smart đầu xanh dẫm lên giày trượt pa-tin trượt đến trước mặt hai người.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Sau khi đứng vững, cậu ta chống nạnh, nhìn hai người hỏi.

Trịnh Hợp và Diệp Tang Tang giơ thẻ cảnh sát ra, bảo cậu ta ra ngoài nói chuyện.

Thanh niên Smart đánh giá hai người một chút rồi gật đầu đồng ý, lại giẫm lên giày trượt vèo một cái trượt ra khỏi sân.

Câu hỏi của hai người rất đơn giản, đó là cậu ta gặp Tần Giang lúc nào, đã nói gì với ông.

“Sao tôi phải nói cho mấy người biết.” Tính phản nghịch của thanh niên Smart bộc phát, cậu ta hất cằm, chân đánh nhịp nhìn hai người nói.

Ánh mắt của Trịnh Hợp trầm xuống, cho cậu ta một cái nhìn sắc lẹm.

Thanh niên Smart giật giật miệng: “Khoảng một hai giờ chiều, Tần ca hỏi tôi Lâm Học đang ở đâu, tôi biết nên nói cho anh ấy.”

“Đúng rồi, Tần ca đâu? Sao anh ấy không đến?” Smart tò mò hỏi.

Diệp Tang Tang chuyển chủ đề: “Tổ trưởng Tần tốt với cậu nhỉ.”

Thanh niên Smart bị dời đi lực chú ý, nói với vẻ mặt như tìm được tri âm: “Đương nhiên! Tần ca không những không khinh thường những người lầm đường lạc lối như chúng tôi mà thỉnh thoảng còn mời chúng tôi uống rượu, khuyên chúng tôi hướng thiện.”

Diệp Tang Tang nhớ đến một bộ phim truyền hình từng xem trước đây, vị cảnh sát hình sự già trong đó cũng như vậy, vì xử lý nhiều vụ án nên đã gặp đủ loại người. Ông sợ những người ra tù không hòa nhập được với xã hội, tiếp tục lạc lối lần nữa nên đã giúp họ tìm việc làm hoặc tư vấn tâm lý cho họ. Đối với chuyện của những người này cũng là bắt chuyện lớn tha chuyện nhỏ.

Bởi vì họ bị xã hội gạt ra ngoài lề, do đó chỉ có thể tìm công việc ở những nơi thanh sắc khuyển mã như các câu lạc bộ, các quán bar, cũng từ đó biết được nhiều tin tức. Có đôi khi cần tin tức hoặc là cần tay trong thì cảnh sát sẽ tìm những người đã ra tù.

Diệp Tang Tang hồi tưởng xong thì nhìn về phía Smart: “Tổ trưởng Tần xảy ra chút chuyện, chúng tôi cần tìm Lâm Học để hỏi đã xảy ra chuyện gì, cậu có thể đưa chúng tôi đi không?”

“Cái gì?” Thanh niên Smart biến sắc mặt, trong mắt đầy nôn nóng.

Diệp Tang Tang không nhiều lời, chỉ nói: “Bây giờ không tiện nói, cứ dẫn chúng tôi đi tìm Lâm Học là được.”

Smart nhìn hai người, cuối cùng gật đầu.

Nơi Lâm Học ở cách đây không xa, rất nhanh Smart đã dẫn hai người đến phòng trọ của Lâm Học. Chỉ là còn chưa vào cửa, dòng máu đỏ sậm đã theo khe cửa chảy ra ngoài. Khuôn mặt của Diệp Tang Tang và Trịnh Hợp đồng thời biến sắc.

  1. 杀马特 – Smart: theo Badu là một trào lưu của giới trẻ bắt đầu từ những năm 2000 , bị ảnh hưởng bởi phong cách Rock n’ Roll của Mỹ và Nhật. Mặc dù người theo phong cách này tự xưng là “thông minh, đẳng cấp” nhưng mà trong mắt cư dân mạng lại giống đám não tàn. Về bề ngoài thì giống kiểu HKT của bên mình (tham khảo chú thích của Lạc Cẩu team) ↩︎

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *