“A a a a !!!”
Trước đây Smart chỉ phạm tội trộm cắp đơn giản, nhưng vì số tiền lớn nên bị phán tù một năm. Hiện tại đột nhiên thấy máu chảy ra từ cánh cửa rỉ sét của phòng trọ thì cả người cậu như món đồ chơi gà la hét, hét lên một tiếng cao vút rồi lăn đùng ra đất ngất. Trái tim yếu đuối và vẻ ngoài xã hội tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.
Diệp Tang Tang nhìn người nằm dưới đất:….
[ A a a a a a, tôi cũng muốn hét!! ]
[ Đây là trò chơi trinh thám, không phải trò chơi kinh dị đúng không??? Đúng không!!?? ]
[ Lại lại lại có người chết nữa rồi! ]
Khán giả cũng muốn hét lên giống như Smart, liên tục có người chết giống như Thần Chết đang đến vậy, đi đến đâu là chỗ đó chết người. Bọn họ khó có thể tưởng tượng được nếu là mình ở trong trò chơi thì sẽ có biểu hiện như thế nào.
Diệp Tang Tang tiếp tục nhìn Smart. Mười mấy giây sau đối phương vẫn bất động như cũ, cô quyết định ấn huyệt nhân trung của cậu ta xem người có phản ứng gì không, nếu vẫn không tỉnh thì phải gọi xe cứu thương. Cũng may là sau một hồi Smart cũng dần dần tỉnh lại, nhưng đúng là rất nhát gan, vừa tỉnh đã co rúm vào góc tường run bần bật.
Bên này Trịnh Hợp đã lấy găng tay thường mang theo bên người ra đeo và thử đẩy cửa xem có thể mở cửa ra được không. Diệp Tang Tang cứu tỉnh Smart thì lấy điện thoại ra gọi chi viện. Khi nhìn cảnh tượng đằng sau cánh cửa, cô không khỏi cảm thán cảnh sát hình sự của niên đại này thật sự giống một con quay, làm liên tục không ngừng nghỉ.
Người chết bị một đao mất mạng. Trước khi chết anh ta vẫn muốn mở cửa để ra ngoài, chỉ là hung thủ đã cắt đứt động mạch chủ, tốc độ mất máu quá nhanh dẫn đến sốc, người còn chưa kịp đụng đến then cửa đã thì qua đời. Thi thể của anh ta chặn ngay ở cửa nên Trịnh Hợp chỉ đẩy cửa mở ra được khoảng một gang tay. Hai người không lại gần nữa, thậm chí còn kéo Smart ra xa một chút để tránh phá hỏng hiện trường.
“Theo anh, thời gian tử vong chỉ trong khoảng 4 giờ.” Trịnh Hợp ngồi xổm xuống nâng cổ tay thi thể lên xoay các khớp xương, khớp mới chỉ hơi cứng lại. Từ trạng thái co cứng của khớp xương có thể thấy phán đoán của anh hẳn là đúng.
Diệp Tang Tang rũ mắt quan sát, gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy. Nói cách khác, thời gian tử vong của anh ta gần với thời gian gặp tổ trưởng Tần?”
Giữa cô và Tần Giang không có nhiều tình cảm, đối với cô, chân tướng quan trọng hơn. Cho nên cô bình tĩnh phân tích thời gian, muốn dựa vào đó tìm ra chân tướng.
Lúc này, mặt Smart đỏ lên: “Cô nói cái gì thế! Đừng có mà bôi nhọ anh Tần! Đừng tưởng rằng cô là phụ nữ, lại là cảnh sát mà tôi không dám đánh cô nhé!”
“Cậu quá ồn ào.” Diệp Tang Tang liếc anh ta.
Miệng Smart mở ra rồi khép lại, cậu ta thật đúng là không dám.
Trịnh Hợp hoàn toàn không để ý đến Smart, đáp lời Diệp Tang Tang: “Người này biết hung thủ, hay hung thủ là người quen của anh ta?”
Nghe qua thì có vẻ hai trường hợp này không khác gì nhau mấy, nhưng thực tế lại chênh lệnh khá lớn.
Loại thứ nhất là có biết đối phương, giống như Tần Giang, có hẹn trước nên mở cửa.
Loại thứ hai là người quen, không ngờ vừa mở cửa đã mất mạng.
Đây là một vụ án giết người “rất đơn giản”, nhưng càng đơn giản, càng gọn gàng như vậy mới khó điều tra nhất.
Chẳng mấy chốc các bác sĩ pháp y vội vàng đến, trên mặt còn có thể thấy được sự mỏi mệt. Sau khi căng dây cách ly xong, Diệp Tang Tang và Trịnh Hợp đeo bọc giày đi vào.
Đây là một căn phòng đơn, trên chiếc bàn nhỏ trong phòng có một cái gạt tàn và hai cốc nước. Rõ ràng là người chết còn chưa kịp thu dọn mấy thứ này thì kẻ giết người đã đến.
Diệp Tang Tang lấy nhíp ra gắp đầu lọc thuốc lá trong gạt tàn cho vào túi đựng vật chứng, cả cốc nước và thu thập dấu vân tay trên mặt bàn. Họ cần phải kiểm tra thật kỹ để không bỏ sót bất cứ manh mối nào. Tiếp đến là xịt thuốc thử để kiểm tra trong phòng có vết máu nào bị lau chùi không.
Trịnh Hợp cũng không nhàn rỗi, anh đã tìm thấy điện thoại di động của người chết và kiểm tra trước khi chết anh ta đã liên lạc với những ai.
Vốn dĩ Smart đã ổn định tinh thần chuẩn bị đứng dậy, không nghĩ tới còn chưa đứng thẳng người thì đã nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch lấm tấm vết bầm tử thi của người chết qua khe hở của tấm vải bố trắng. Không chịu nổi sự kích thích như vậy, cậu ta lại hôn mê bất tỉnh. Chỉ là lần này Diệp Tang Tang mặc kệ cậu ta, hôn mê một lúc thì tốt rồi.
[ Ha ha ha, cậu chàng cứng miệng ]
[ Chị Tang: có đôi khi tôi cũng muốn báo cảnh sát ]
[ Tôi cảm thấy vừa rồi là chị Tang sợ anh trai này chết xỉu ]
[ Lầu trên, tôi nghĩ cậu đoán đúng rồi đấy ha ha ha ha ]
Diệp Tang Tang nghiêm túc kiểm tra hiện trường, khán giả trong phòng livestream nghiêm túc trêu chọc. Tìm xong, họ bắt đầu hỏi thăm các hộ gia đình xung quanh, sau đó lục tìm thùng rác và cống thoát nước ở phụ cận. Bởi vì có một số hung thủ thích vứt hung khí sau khi giết người. Tìm được hung khí, đồng nghĩa với độ khó phá án – 1.
Cảnh sát hình sự chính là như vậy, lên núi xuống nước, thậm chí bới bãi rác, đào hố gas, không giống như người thường tưởng tượng động một chút là diễn cảnh truy đuổi gay cấn như trên phim. Đương nhiên cũng có đuổi bắt tội phạm, nhưng xác suất không nhiều lắm.
Có lẽ là thần may mắn rủ lòng thương, hai người đã tìm thấy một con dao trong cống thoát nước cách hiện trường vụ án 200 mét. Trịnh Hợp tìm một cây thép cạy nắp cống ra, Diệp Tang Tang đeo găng tay, chịu đựng mùi hôi thối bốc lên mà quỳ xuống vớt con dao ra, cẩn thận bỏ vào túi vật chứng. Phía trên còn dính chút vết máu, nếu có cả dấu vân tay của hung thủ nữa thì quá tốt.
Chỉ là Diệp Tang Tang vẫn còn một nghi vấn, nếu Triệu Thiên Mãn là hung thủ của vụ án nấu xác thì vì sao anh ta lại giết Lâm Học, thủ đoạn dứt khoát như vậy giống như là để diệt khẩu.
Không nghĩ ra, Diệp Tang Tang chọn từ từ suy ngẫm, nóng vội ngược lại dễ lâm vào vòng luẩn quẩn.
Trịnh Hợp và Diệp Tang Tang đưa con dao về rồi quay lại bệnh viện xem Tần Giang đã tỉnh chưa. Nếu ông tỉnh rồi thì cái chết của Triệu Thiên Mãn sẽ có đáp án.
Tiến vào phòng bệnh, trong phòng còn có đội trưởng Trần và mấy đồng nghiệp, Tần Giang nằm trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Ba đứa không cần điều tra chuyện của Tần Giang, chú sẽ có tính toán. Mấy đứa chỉ cần tập trung điều tra hung thủ vụ nấu xác là được, những chuyện khác đừng quan tâm.”
Đội trưởng Trần nhìn ba người nói như vậy.
Trịnh Hợp há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Cố Linh nhìn đội trưởng Trần: “Chú không tin Tần Giang.”
“Hiện tại đã là kết quả tốt nhất.” Đội trưởng Trần nghiêm túc nhìn cô.
Tính cách của Cố Linh khá quật cường, nghe vậy thì ngoảnh mặt sang một bên không muốn nói chuyện nữa.
Đội trưởng Trần nhìn về phía Diệp Tang Tang: “Chú biết cháu lòng mang nhiệt huyết, nhưng người khó có thể chu toàn mọi mặt. Các cháu cứ tập trung điều tra Triệu Thiên Mãn, tìm được công cụ và địa điểm hắn gây án rồi kết thúc vụ án là được.”
“Có đôi khi, chân tướng cũng không quan trọng như vậy.”
Ông bổ sung.
Diệp Tang Tang rũ mắt: “Đôi khi, hành động theo cảm tính có thể phản tác dụng.”
Đổi trưởng Trần hít một hơi thật sâu, ông cảm nhận được không khí phản nghịch trong căn phòng, chỉ biết đỡ trán khuyên nhủ: “Dù có thế nào thì mấy đứa cũng đừng tham gia vào chuyện này!”
“Vâng!” Diệp Tang Tang trả lời một cách dứt khoát.
Con người của cô chưa bao giờ đặt nặng lời hứa đáng giá ngàn vàng, làm việc đều phụ thuộc vào tâm trạng. Nếu ông cần hứa hẹn, cô đáp lại là được.
Cố Linh liếc Diệp Tang Tang một cái, Trịnh Hợp thì im lặng. Trong phòng chỉ còn lại tiếng “tích tích” phát ra từ máy điện tâm đồ của Tần Giang.
Đội trưởng Trần đứng lên đi về, trước khi ra khỏi phòng còn quay đầu lại nhìn ba người răn một lần nữa: “Đừng có mà bằng mặt không bằng lòng với chú, không thì cứ chờ bị xử phạt đi!”
Diệp Tang Tang không trả lời vấn đề này, con người cô vẫn luôn tự biết lấy mình.
“Em định mặc kệ thật đấy à?” Cố Linh chắc chắn đội trưởng Trần đã đi rồi mới nói chuyện với Diệp Tang Tang: “Tuy em và đội trưởng Tần không ở chung nhiều nhưng mấy ngày nay anh ấy thật sự đối xử tốt với em.”
Diệp Tang Tang nghĩ nghĩ: “Em không đồng ý, cũng không hứa sẽ bằng mặt bằng cả lòng.”
Trịnh Hợp giơ tay lên: “Thuận tay điều tra chuyện của anh Tần đi, anh tin nhân phẩm của anh ấy.”
Ba người cùng nhất trí.
[ He he, hợp thành tiểu đội tam giác ]
[ Blogger trinh thám bên cạnh còn đang tìm người có khả năng, Tần Giang cũng đi ra ngoài, cảm giác bên kia đang bắt đầu đi theo một hướng khác ]
[ Thỉnh thoảng tôi có ghé bên kia xem. Bởi vì hướng đi khác nhau nên vị blogger kia hoàn toàn không nhìn thấy Tần Giang ngã xuống, anh ấy chỉ nhìn thấy Tần Giang trong bệnh viện, sau đó lập tức phân tích Tần Giang có hiềm nghi. ]
[ Tôi rất tò mò, rốt cuộc thì chân tướng là gì, thật là khiến người ta cồn cào ruột gan! ]
Đặc biệt là trong tình huống có streamer khác cùng chơi phó bản này, mỗi bên điều tra theo một hướng khác nhau khiến khán giả càng tò mò ai mới đi đúng hướng.
Diệp Tang Tang rõ ràng không có ý tưởng khác, cô thông báo với người xem và offline. Đã đến giờ cô nên bắt đầu sinh hoạt bình thường của mình.
Lại là một ngày bình thường, chỉ là ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng thêm xán lạn. Hai ngày nay thời tiết đẹp hơn rất nhiều.
Uống thuốc, ăn sáng, đọc sách trong vườn hoa. Nếu không để ý đến bối cảnh thì cuộc sống của Diệp Tang Tang có thể coi là một cuộc sống hưu trí lý tưởng. Cô là người không có nhiều cảm xúc, cho nên sẽ không oán giận, không sầu khổ, không thù hận. Không phải là kiểu người đạm như cúc, mà là bản thân cô khuyết thiếu những cảm xúc này. Tuy rằng cô không cảm thấy đây là bệnh, nhưng người khác cho là như thế.
Cô ngồi dưới bóng cây, mặt mày như tranh vẽ, nước da trắng sứ và mái tóc dài như thác nước khiến người vừa mới vào của dừng bước cân, đứng nguyên tại chỗ.
Y tá tiến lên ngăn cách hai người: “Tiên sinh, chúng ta đi thôi.”
“Được rồi.” Người đàn ông đáp lời.
Y tá đi ở phía trước, thanh âm dò hỏi của người đàn ông vang lên. Y tá không nói một lời.
Diệp Tang Tang ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín dừng ở trên người người đang nói chuyện. Luôn có một số người cảm thấy hứng thú với cô. Cô chán ghét những người như vậy, bởi vì cảm thấy họ giống như đám ruồi bọ chầu chực muốn đốt cô, vo ve xung quanh khiến người khác bực mình.
Lúc này luật sư gửi tin nhắn đến.
Luật sư Cao: Sắp rồi. Còn nữa, chuyện điều dưỡng đã được giải quyết.
Diệp Tang Tang: Tốt
Cô cho rằng ngày hôm nay sẽ bình tĩnh như vậy, nhưng hiển nhiên không phải. Hết giờ nghỉ trưa, Diệp Triết hùng hổ tới. Diệp Tang Tang đang nằm ở trên giường cầm iPad đọc tin tức.
“Diệp Tang Tang, giao thiết bị ra đây.” Diệp Triết vừa mới bước vào phòng bệnh đã lớn tiếng nói.
Cô tắt iPad đi, lẳng lặng nhìn nó: “Không ngờ mày dám đến thật.”
“Sao tao lại không dám đến? Mày cho rằng mày vẫn còn là Diệp Tang Tang ngày xưa à? Giờ mày chỉ là đứa phế vật mà thôi!” Diệp Triết giật giật đống mỡ trên mặt mình, khinh thường nói.
Diệp Tang Tang nhìn nó, rũ mắt đáp: “Đúng vậy.”
“Đưa đây, nó vốn là do tao xin.” Diệp Triết vươn tay đòi lấy thiết bị trò chơi.
Diệp Tang Tang không nói gì, chỉ nhìn nó như vậy.
Diệp Triết thấy cô như vậy thì trong lòng có chút sợ nhưng vẫn muốn lấy được thiết bị trò chơi, thế là nó dời mắt nhìn vào chiếc tủ bên cạnh giường cô. Nó tiến lên vài bước, kéo ngăn kéo ra lấy được thiết bị thực tế ảo. Chỉ là còn chưa kịp ép Diệp Tang Tang sửa đổi tin tức thân phận thì gáy của nó đã bị một bàn tay thô ráp đè lại. Giây tiếp theo, thiết bị thực tế ảo bằng kim loại màu đen một lần nữa trở về tay của Diệp Tang Tang.
Diệp Tang Tang ngồi dậy, nở một nụ cười không chút cảm tình với Diệp Triết đang ngưỡng cổ nhìn cô.
“Diệp Tang Tang! Mày dám động vào tao thì tao sẽ lập tức bảo bố chuyển mày đến bệnh viện tâm thần khác ngay, sau đó cho đám bệnh nhân tâm thần đó tra tấn chết mày!” Diệp Triết nhìn ra ý đồ của Diệp Tang Tang, nó điên cuồng kêu gào giãy giụa, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự lo lắng và sợ hãi tột độ.
Diệp Tang Tang nắm thiết bị bằng kim loại màu đen trong tay, quấn dây quanh ngón tay và mu bàn tay rồi dùng sức ném về phía mặt của Diệp Triết.
“A a a a!” tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong phòng.
Một tay khác của Diệp Tang Tang nắm lấy tóc của nó, tay kia tiếp tục nện xuống.
Điều dưỡng viên buông tay cho cô động thủ. Mười mấy giây sau cô mới buông tay.
Diệp Triết đau đến run bần bật, cả người ngã khụy xuống đất, trong mắt đầy sợ hãi.
Diệp Tang Tang nhìn thần sắc của nó, chậm rãi nói: “Mày đoán xem, vì sao bố của mày cung phụng tao ăn ngon uống tốt, không đưa tao đến một bệnh viện hoàn toàn phong bế?”
“Vì…vì sao…” Diệp Triết ngẩng đầu, đau đến mức nước mắt giàn giụa hỏi.
“Bởi vì” Diệp Tang Tang hơi cúi người, buồn bã nói: “Sợ tao chạy ra ngoài giết ông ta á.”
Diệp Triết nhìn đôi mắt sâu thẳm của cô, nỗi sợ hãi dần dần dâng lên trong mắt nó. Nó… nó nhớ đến, trong phó bản “Xe taxi đêm mưa”, Diệp Tang Tang rõ ràng là tay mới lại giết người không chớp mắt. Nó chống tay lùi dần rồi bỏ chạy té đái.
Diệp Tang Tang nhìn dì điều dương tuy cũng trầm mặc ít lời nhưng mạnh mẽ hơn rất nhiều thì trên mặt nhiều vài phần vừa lòng. Lại nhìn thiết bị thực tế ảo trong tay, nó bị cô quăng đập nãy giờ mà vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, sản phẩm của Tinh Hoàn thật đúng là có lương tâm.
Chỉ một lát sau, một cuộc điện thoại gọi đến.
“Diệp Tang Tang!” Giọng nam trung niên hồn hậu hô tên của cô.
Diệp Tang Tang thong thả lên tiếng: “Nó tự tìm đến cửa, ông cũng biết mà, bệnh nhân tâm thần đánh người không phạm pháp. Bảo nó ít đến múa may trước mắt tôi thôi, nếu không tôi cũng không dám đảm bảo cuộc sống hiện tại của ông sẽ có gợn sóng gì đâu.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng không nói gì nữa.
Diệp Tang Tang ngắt điện thoại. Lời vừa rồi cô nói với Diệp Triết là để dọa nó mà thôi, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì điều khác.
Suy tư xong, cô ngẩng đầu nhìn dì điều dưỡng: “Dì mua cho tôi ổ khóa mới thay đi.”
“Vâng.” Dì lời ít ý nhiều đáp lại.
Diệp Tang Tang tiếp tục xem máy tính bảng, còn dành chút thời gian đọc sách.
Thời gian dần trôi cho đến buổi tối, Diệp Tang Tang khóa cửa phòng, đeo thiết bị vào rồi nhắm mắt lại. Lúc cô xuất hiện trong thế giới của phó bản một lần nữa thời gian đã chảy đến buổi sáng ngày hôm sau.
Đến văn phòng, ba người Diệp Tang Tang bắt đầu tìm kiếm xem liệu Triệu Thiên Mãn có còn chỗ ở nào khác không. Theo như Triệu Thiên Tề nói thì em trai anh ta đã lấy được một số tiền, có lẽ biết số tiền này hiện giờ đang ở đâu chính là một điểm đột phá.
Ba người không ngừng bận rộn. Cũng may công phu không phụ lòng người, thông qua một người bạn của Smart, họ nắm được tin tức Triệu Thiên Mãn đã từng thuê nhà. Mặt khác, bộ phận kỹ thuật cũng đã thu được một dấu vân tay rõ ràng trên con dao nghi là hung khí. Chỉ cần chứng minh dấu vân tay này là của Triệu Thiên Mãn, cộng thêm đồ vật khả năng có ở căn nhà anh ta thuê thì chân tướng của vụ án này coi như được sáng tỏ.
Đồng thời trong lúc này Diệp Tang Tang lại tiếp tục nghiên cứu đoạn camera giám sát trước quán mì hung thủ vứt xác mà Trịnh Hợp mang về, thử hoàn nguyên bộ dáng của hung thủ. Nếu tất cả đều ăn khớp, như vậy vụ án này chỉ chờ kết án nữa thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Tang Tang: Hôm nay lại là một ngày bận rộn.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY