[Mô phỏng phạm tội] Chương 27: Một lần nữa phân tích

[Mô phỏng phạm tội] Chương 27: Một lần nữa phân tích

Nhà của Tần Giang rõ ràng là đã lâu chưa được dọn dẹp, không có hơi người nên thoạt nhìn có chút lạnh lẽo, chỉ có một góc có dấu vết sinh hoạt của con người.

Diệp Tang Tang đi vào, nhìn quanh một vòng.

Đây là một căn hộ có kết cấu hai phòng một sảnh, nhìn thoáng qua có thể thấy được khăn tắm, kem đánh răng và bàn chải được sắp xếp gọn gàng trong phòng tắm. Có vẻ chúng đã được dùng trong một thời gian rất dài, đến nỗi chiếc khăn lông rách lỗ chỗ.

Bàn trà trong phòng khách phủ bụi, có rất ít đồ vật trên bàn. Sô pha là màu vàng nghệ ấm áp. Trên sô pha bày đầy sách liên quan đến tội phạm và điều tra, thậm chí còn có tiểu thuyết.

Cô cầm chiếc cốc trên bàn lên, thấy đáy cốc có một lớp bụi thật dày.

Trên chiếc tủ gỗ ở huyền quan đặt một chiếc xe đồ chơi máy xúc đất màu vàng mà các bé trai thích chơi, giống như là vừa mới chơi rồi thuận tay đặt ở đó. Còn chiếc khăn quàng cổ màu đỏ vắt trên ghế sô pha, áo khoác nữ treo ở trên giá áo sau cửa, cùng với chậu hoa hồng nguyệt quý xinh đẹp ở ban công. Nếu không phải tất cả đã bị bụi bám đầy thì nơi này sẽ khiến người ta nghĩ ngay đến khung cảnh sinh hoạt ấm áp của một nhà ba người.

Cô vào phòng ngủ của Tần Giang, trừ một góc ông sinh hoạt ra thì tất cả đều giống như bên ngoài, vẫn duy trì bộ dáng như thật lâu về trước.

Diệp Tang Tang không di động bất cứ thứ gì, cô đóng cửa lại và rời đi. Lúc cô trở về đội đã là buổi tối.

Sau một hồi trầm tư, Diệp Tang Tang quyết định một lần nữa lập hồ sơ tội phạm, đồng thời phân tích Tần Giang lần thứ hai.

Cố Linh và Trịnh Hợp bị ép hoàn thành vụ án trong mờ mịt và hoang mang, chỉ cần tìm được động cơ Tần Giang giết chết những người này thì vụ án sẽ được kết thúc.

Rốt cuộc thì vì sao Lâm Học lại chết? Không riêng gì Diệp Tang Tang mê mang, bọn họ cũng hoàn toàn mê mang. Họ như bị mắc vào một cái lưới, dù có dãy giụa thế nào cũng không thoát ra được. Đến giờ phút này, điều duy nhất họ có thể làm là chờ xác nhận danh tính của người chết.

Tổng cộng có năm tổ nhân viên đang tiến hành đối chiếu DNA của những người mất tích phù hợp với điều kiện, nhanh nhất sau hai ngày có kết quả. Đó đã là được xử lý khẩn cấp do vụ án có sức ảnh hưởng lớn, nếu không có kết quả sớm để công bố sẽ gây hoang mang cho người dân.

Tất cả mọi người đều đang chờ, chờ một cái kết quả, chờ một cái động cơ.

Mà Diệp Tang Tang, cô đã bắt đầu dòng phân tích của mình.

Cô nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra, trước mặt cô là Lâm Học.

Cậu ta ngồi ở chỗ kia, nói chuyện với người trước mặt. Cậu ta nói: “Em biết Triệu Thiên Mãn ở đâu. Anh Tần tìm anh ta có chuyện gì không?”

Theo thông tin có được, Lâm Học là một người có tính cách ôn hòa, cho nên cậu ta sẽ chậm rãi rót nước trà, nhấp vài ngụm rồi mới lên tiếng.

Tần Giang rất sốt ruột. Chấp niệm của ông là giúp những người đó đi đúng đường, ông tức giận khi họ một lần nữa giẫm lên vết xe đổ, tức giận khi những tên tội phạm đó sau khi ra tù không hối cải làm người.

Triệu Thiên Mãn, kẻ giết người vứt xác một cách tàn nhẫn, tính cách tối tăm cổ quái, vô cùng có khả năng tiếp tục xuống tay với những cô gái trẻ tuổi đã lọt vào tầm ngắm của ông. Ông muốn tìm được đối phương. Nhưng ông không muốn Triệu Thiên Mãn biết ông đã xác định là hắn ta, cho nên ông tìm đến Smart, nhờ cậu tìm giúp Triệu Thiên Mãn hiện giờ đang ở đâu.

Smart không biết, nhưng cậu biết Lâm Học đã quen biết Triệu Thiên Mãn ở trong tù và hai người vẫn còn liên lạc sau khi ra tù, cho nên cậu đã tìm đến cửa.

Câu dò hỏi của Lâm Học khiến Tần Giang phải dùng hai tay gãi đầu: “Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh ta, cậu cho tôi địa chỉ của anh ta là được.”

Ông vội vàng chạy đến nên miệng khô lưỡi khô, cầm lấy cốc trà ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Hay là để em đi cùng anh?” Lâm Học tri kỷ kiến nghị.

Tần Giang từ chối: “Không cần, một mình tôi đi được rồi, nói cho tôi địa chỉ.”

Ông bực bội châm thuốc, đây là điếu thuốc thứ hai kể từ khi ông bước vào phòng, bởi vì trong lòng ông có một ngọn lửa không ngừng quay cuồng thiêu đốt.

Lâm Học bất đắc dĩ, chỉ có thể cho ông địa chỉ.

Tần Giang không kịp hút xong điếu thuốc, ném xuống đất dẫm tắt rồi rời đi.

Lâm Học tiễn ông đi. Cậu ta là người thích sạch sẽ, cho nên sau khi đóng cửa lại đang định đi dọn dẹp. Chỉ là không chờ cậu bắt đầu, ngoài cửa sắt lại vang lên tiếng đập cửa. Lâm Học nhìn xung quanh, tưởng là Tần Giang còn quên thứ gì, chỉ là nhìn quanh một vòng cậu không thấy đồ gì của Tần Giang. Có lẽ là ông còn chuyện gì đó muốn hỏi, cậu đi đến bên cạnh cửa, mở cửa ra. Khoảnh khắc cánh cửa hé mở, đáy mắt Lâm Học hiện lên sự nghi hoặc. Cậu thấy người đến vẻ mặt dữ tợn, theo bản năng lui về sau hai bước. Giây tiếp theo, cổ cậu phun ra một lượng lớn máu tươi. Chỗ máu đó bắn lên tường trông giống như một cây mai đỏ. Người tới xoay người rời đi, cậu ngã người về phía trước, đóng cửa lại.

Dây thanh quản của cậu đều bị cắt đứt, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cậu trừng to mắt cảm nhận sinh mệnh của mình không ngừng trôi đi. Ba phút sau, máu tràn ra ngoài từ khe cửa sắt.

Tần Giang đi đến nhà Triệu Thiên Mãn, đây là đối tượng ông tiếp xúc để giúp đối phương tìm công việc, cho dù từ góc độ của người thường mà xem xét thì người này không đáng giá cứu vớt.

Nhưng ông vẫn nghĩ, thử một lần đi, biết đâu có thể tránh cho một người nữa bị hại, giữ được một gia đình hoàn mỹ. Ông nghĩ như vậy nên tìm đến xưởng phế phẩm, vào nhà Triệu Thiên Mãn.

Triệu Thiên Mãn có biết Tần Giang, trong một tháng sau khi ra tù, những người trước đây từng quen biết trong tù khi gặp anh đều nhắc đến Tần Giang.

Ban đầu hai người nói chuyện khá nhẹ nhàng, Tần Giang hỏi thăm tình hình của anh ta trong thời gian qua.

Một tháng vừa qua, ngoài bạn tù lúc trước ra thì anh ta đã nhận được rất nhiều những ánh mắt lạnh lẽo và khinh thường. Sự ôn hòa của Tần Giang khiến anh ta bớt vài phần lệ khí.

Hai người ngồi trên sô pha nói chuyện, Tần Giang nói đến vụ án phân xác. Triệu Thiên Mãn ở trong tù đã nhẫn nhịn đủ rồi, nghe thấy đối phương nói vậy lập tức phản bác. Hai người càng nói càng gay gắt, cuối cùng anh ta đuổi Tần Giang cút ra ngoài.

Lúc này căn phòng phía đông phát ra tiếng động. Hai người sửng sốt, Triệu Thiên Mãn bước vào phòng trước, có lẽ là nhìn thấy gì nên xảy ra vật lộn. Là cảnh sát, Tần Giang cầm vũ khí vọt vào phòng. Người kia cầm dao muốn giết Triệu Thiên Mãn. Ba người rơi vào thế giằng co. Hắn đeo mặt nạ bảo hộ che phủ toàn bộ gương mặt, dùng Triệu Thiên Mãn chắn ở trước người.

Đối phương chuẩn bị chạy trốn, Tần Giang nổ súng theo bản năng, không ngờ Triệu Thiên Mãn lại tiến lên chặn. Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn Tần Giang đang sững sờ, xông đi lên đâm Tần Giang ngã ra ngoài. Hắn ta nhìn thấy cảnh sát, xoay người nhanh chóng chạy về phòng phía sau, thoát ra ngoài từ cửa sổ. Sau đó bọn họ lên tầng, thấy được cảnh tượng như vậy.

Diệp Tang Tang mở mắt ra, viết xuống ba chữ Triệu Thiên Tề.

Về Tần Giang, phân tích của Diệp Tang Tang trước đây là: không có gia đình, tang vợ tang con. Thời trẻ khi phá án đã từng tổn thương tâm lý nhất định dẫn đến chướng ngại tâm lý. Tính cách thuộc kiểu ngoài lạnh trong nóng, là một cảnh sát ham thích cứu vớt người khác, có đam mê mãnh liệt với việc phá án.

Mà hiện tại, phân tích về ông vẫn như cũ.

Một lần nữa, cô tin rằng ông là một cảnh sát tốt,người ngoài lạnh trong nóng, bởi vì vợ con đã mất nên ham thích cứu vớt phạm nhân, tránh cho họ một lần nữa giẫm lên vết xe đổ.

Diệp Tang Tang viết tên ông, đánh dấu tích bên cạnh.

Hy vọng em sẽ giữ được danh dự tuổi già của thầy.

Cô nhếch khóe miệng, nở một nụ cười hiếm thấy, không phải là bắt chước biểu tình của người khác, cũng không phải nụ cười được tính toán tốt để biểu đạt cảm xúc mà là một nụ cười tùy ý.

[ Vì sao dột nhiên lại cười, nhưng mà cười đẹp ha ]

[ Cảm giác chị Tang đã nghĩ kỹ cái gì đó ]

[ Tang Tang, Tần Giang thật sự là Boss cuối sao, tôi rất tò mò ]

Khán giả trong phòng có người phát hiện cô mỉm cười, có người đặt câu hỏi, mọi người vẫn nhiệt tình như cũ.

Diệp Tang Tang nhìn màn hình vẫn luôn lơ lửng góc tầm mắt, dường như đoán trước được nghi hoặc của mọi người, cô nói: “Nếu không điều tra ra thì ông ấy sẽ là hung thủ.”

Cô là người không có nhiều ý tưởng như vậy,nếu không tra được thì Tần Giang cũng chỉ có thể hàm oan.

[ ??? Chị Tang biết đọc tâm à ]

[ Cũng không khó đoán ra hiện tại chúng ta muốn nói gì mà. Ê nhưng mà chị Tang vừa nói chuyện với chúng ta đấy ^^. Tuy rằng tôi thích sự tương tác của Blogger phòng bên cạnh nhưng ngồi quan sát im lặng như này cũng khá tốt, giống như đang xem phim truyền hình. Nguyên nhân nói nhiều vô nghĩa như vậy là vì tôi muốn thổ lộ, vợ ơi anh yêu vợ!!!!! ]

[ Lầu trên đừng nổi điên nữa đi. Blogger trinh thám ở phòng bên cạnh còn đang điều tra thân phận của người chết, chưa phát hiện Lâm Học tử vong và căn phòng chết chóc. Tần Giang vẫn hôn mê như cũ ]

[ Lầu trên nên cập nhật thông tin đi, hôm qua Blogger offline, tối hôm nay online đã bắt đầu tìm được Lâm Học và căn phòng chết chóc. Tôi thấy cậu ấy sắp đuổi kịp tiến độ của Tang Tang rồi, không biết ai có thể trở thành người đầu tiên thông quan phó bản này ]

Khán giả cảm thấy xem Diệp Tang Tang livestream rất kích thích, bởi vì Blogger ở kênh bên cạnh cũng vào cùng phó bản này nên mọi người cũng nhau thảo luận. Nền tảng livestream Tinh Hoàn không cấm nhắc đến các Streamer khác trong phòng livestream, chỉ cần không công kích, xúc phạm người khác là được.

Diệp Tang Tang không đọc comment, cô cũng không biết đến sự tồn tại của người này.

Cô phải phác họa chân dung hung thủ một lần nữa. Khác với hồ sơ tâm lý tội phạm của Tần Giang mà cô không thay đổi gì, Diệp Tang Tang cảm thấy hồ sơ phân tích của hung thủ sẽ có một ít thay đổi.

Cô đến hiện trường phạm tội, hiện trường mà tên tội phạm đã phanh thây, nấu chín thi thể, thậm chí là xào nội tạng cô gái để ăn.

Người thông minh không bao giờ phạm phải một lỗi hai lần, Diệp Tang Tang gọi Trịnh Hợp đi cùng cô, tránh rơi vào tình cảnh giống như Tần Giang.

Tâm trạng của Trịnh Hợp rõ ràng kém rất nhiều, nếu không phải là chưa có kết quả đối chiếu ADN, cô cảm thấy mình không thể gọi anh ra ngoài.

Dọc đường đi hai người đều im lặng, rất nhanh họ đã đến căn nhà cho thuê cách phố Nam 3km, cũng là nơi mà khán giả phòng phát sóng trực tiếp gọi là căn phòng chết chóc.

Nơi này đã được bác sĩ pháp y dọn dẹp sạch sẽ, nhưng khi hai người bước vào, họ vẫn ngửi thấy mùi máu khiến người ta sợ hãi và mùi hôi thối không thể nào tan được.

Sắc mặt của Trịnh Hợp trở nên khó coi, có lẽ là anh khó có thể tưởng tượng được Tần Giang sẽ là một người tàn nhẫn khát máu như vậy.

Anh kiểm tra xung quanh nhà và xem xét cửa sổ chống trộm bằng thép được khảm vào tường, sau khi xác nhận an toàn thì xoay lưng về phía cửa.

Diệp Tang Tang đứng ở giữa phòng, cô không dài dòng, lập tức nói: “Cô gái hẳn là bị chuốc thuốc mê rồi đưa tới đây, cô có thân hình mảnh mai, mặc quần áo xinh đẹp vừa mới mua. Cô ấy đang đợi ai, hoặc là người nào đó dùng thứ gì dụ dỗ, hẹn cô ra ngoài.”

Cô quay đầu nhìn về phía Trịnh Hợp: “Hung thủ đã lên kế hoạch sẵn, hắn bắt người rồi đưa đến hiện trường trong đêm khuya, ném đối phương lên giường, chờ cô gái tỉnh lại.”

“Hành động lúc đêm khuya là để tránh người qua lại sao? Vậy vì sao phải chờ đối phương tỉnh lại?” Trịnh Hợp hỏi.

Diệp Tang Tang gật đầu: “Tra tấn – là một hành động bắt nguồn từ sự điên cuồng trong nội tâm.”

Lúc này Cố Linh đi vào. Chị biết hai người đến đây nên gọi điện tới hỏi, tỏ vẻ muốn đi cùng. Chị nghe Diệp Tang Tang phân tích, hỏi: “Cho nên, nạn nhân là người bị cố ý lựa chọn?”

“Động cơ giết người.” Diệp Tang Tang nhắc nhở.

Trịnh Hợp là người biết rõ những gì Tần Giang đã trải qua, anh suy nghĩ một chút, nói: “Nạn nhân có thù với Tần Giang.”

“Tên bắt cóc đó! Hắn ta có gia đình phải không? Cô gái này có liên quan gì đến hắn?” Cố Linh đột nhiên nói.

Diệp Tang Tang gật đầu, rồi lại lắc đầu.

[ Méeeeeeeee, cầu xin hai người theo kịp suy nghĩ của Tang Tang có được không? Tôi còn tin Tần Giang vô tội hơn hai người đấy! Ý của Tang Tang động cơ giết người là vu oan giá họa! ]

[ Đúng vậy, theo như phỏng đoán của Tang Tang thì động cơ hung thủ giết người chính là để vu oan giá họa cho Tần Giang. Hắn đã vô cùng khôn khéo sắp xếp mọi chuyện kín kẽ không kẽ hở ]

[ Lầu trên nói đúng, có động cơ giết người, có chứng cứ tại hiện trường, còn có nhân chứng, tất cả hợp lại chỉ biết khiến Tần Giang hết đường chối cãi ]

[ Huống chi đương sự còn đang hôn mê…]

Bên này, Cố Linh và Trịnh Hợp không hiểu Diệp Tang Tang có ý gì mà vừa gật đầu lại lắc đầu.

Diệp Tang Tang nhìn hai người: “Anh chị thật sự tin rằng Tần Giang sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy sao? Đến nỗi uống máu, ăn thịt người?”

“Dù cho ông ấy có hận, có luôn đau đáu về vợ con đã chết, luôn mong muốn họ sống lại như trước kia cũng sẽ tuyệt đối không làm như vậy.”

“Không liên quan đến tình cảm, đây là câu trả lời mà lý trí nói cho em biết.”

Cô và Tần Giang chỉ là hai người xa lạ mới ở chung hai ngày mà thôi.

Trịnh Hợp rũ mắt, anh muốn hút thuốc, nhưng chợt nhớ ra đây là hiện trường nên thôi. “Anh không tin, nhưng …. thực sự bằng chứng như núi.”

“Còn có động cơ giết người, nếu thật sự là vô tội, chúng ta rất khó có thể tìm được đột phá trong đống manh mối này.” Vẻ mặt Cố Linh khó xử.

Trong thời gian chờ đợi, bọn họ đã lật tung tất cả các chi tiết của vụ án, hung thủ không để lại bất kỳ dấu vết nào. Chỉ cần có một chút dấu về để lại, bọn họ chắc chắn tiếp tục truy tra.

Diệp Tang Tang không nói chuyện mà tiếp tục phân tích hung phạm. Bóng lưng mảnh khánh đứng giữ căn phòng đầy máu me.

“Thuốc mê nhanh chóng hết tác dụng, cô gái phát hiện mình bị đưa tới một không gian tối tăm. Đồng thời cô cũng đã nhận ra hung thủ đang tới gần, cô muốn lên tiếng, nhưng một giây sau đã bị một cái dây thừng siết đến ngất xỉu.”

“Cô gái tỉnh lại vì cơn đau, bởi vì chiếc móc sắt nhọn treo trên trần nhà đâm xuyên cả chân cô, treo cả người cô lên. Cô còn chưa kịp kêu cứu đã bị một đao chọc xuyên qua cổ.”

“Máu bắn tung tóe khắp nơi, trong lúc chút ý thức còn sót lại, cô ấy bị mổ bụng.”

Cả người Cố Linh run lập cập, cơn ớn lạnh chạy thẳng từ sống lưng lên não. Chị dường như thấy được cơ thể lủng lẳng dưới móc sắt của cô gái và đôi mắt mở to nhìn đăm đăm vào chị. Có vẻ quá mức kinh dị. Chị vội vàng lắc đầu, tránh để suy nghĩ của mình tiếp tục sa đà vào những tưởng tượng ấy.

Diệp Tang Tang hít sâu một hơi, bắt đầu những phân tích cuối cùng về hung thủ, cô tiếp tục nói: “Khi còn nhỏ hung thủ đã từng chịu tổn thương về thân thể, bị người thân bỏ bê, không được giáo dục, thế giới tinh thần phát triển một cách man rợ và cực kỳ méo mó. Hắn ta hẳn là đã từng có hành vi ngược đại, giết mổ động vật nhỏ; có đam mê ăn đồ kỳ dị, hiện tại khoảng 43 tuổi, chiều cao khoảng 1m76, từng ở trong tù ít nhất mười lăm năm.”

“Cuối cùng, hắn đang quan sát chúng ta.”

Trịnh Hợp vốn đang dựa vào tường, nghe vậy đột nhiên đứng dậy nhìn quanh bốn phía.

Cố Linh trừng mắt, tay theo bản năng sờ vào bên hông mới phát hiện hôm nay mình chỉ ra ngoài bình thường nên không thể đem theo súng, đành tìm xem trong phòng có đồ vật gì tiện tay không.

Diệp Tang Tang nhìn họ: “Ý của em là hắn muốn biết nhất cử nhất động của chúng ta chứ không phải tùy thời tùy chỗ quan sát chúng ta. Hắn cũng muốn những gì mình nỗ lực thực hiện đạt được kết quả như mong muốn đúng không?”

[ Trời ơi tôi giật cả mình ]

[ Hung thủ chắc sẽ không tự để lộ thân phận đâu, vậy không phải là thất bại trong gang tấc à ]

[ Blogger nổi tiếng ở phòng bên cạnh đã bắt đầu tua thời gian để chờ kết thúc vụ án rồi, tôi rất tò mò rốt cuộc thì ai mới là người nói đúng chân tướng ]

Trong lúc khán giả thảo luận, Cố Linh lên tiếng: “Thế tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Trịnh Hợp cùng tò mò nhìn Diệp Tang Tang.

“Đi tìm Triệu Thiên Tề” Diệp Tang Tang chậm rãi nói.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *