[Mô phỏng phạm tội] Chương 29: Kích hoạt kết thúc vụ án

[Mô phỏng phạm tội] Chương 29: Kích hoạt kết thúc vụ án

Diệp Tang Tang tìm lại hồ sơ ngồi tù trước đó của Lâm Học. Nếu đã biết cậu ta có liên quan đến vụ án thì phải làm rõ ràng lý do đằng sau cái chết của cậu ta.

Đã mười hai ngày trôi qua kể từ khi bắt đầu nhiệm vụ của trò chơi mà Diệp Tang Tang vẫn không có được bất cứ manh mối nào của hung phạm, ngay cả cô cũng cảm thấy hơi áp lực.

Nội dung của hồ sơ rất nhiều và phức tạp, hơn nữa vì là vụ án của nhiều năm trước nên hầu hết hồ sơ đều được ghi chép và lưu trữ bằng giấy khiến việc tìm đọc khó khăn hơn so với thời đại của cô.

Trí nhớ của Diệp Tang Tang gần như đạt đến trình độ gặp qua là không thể quên được. Vì sao nói là gần như, bởi vì cô cảm thấy sau khi uống thuốc thì đầu óc của cô không còn được minh mẫn như trước, kể cả trí nhớ cũng vậy.

Khi lật giở từng trang tài liệu, những gì Lâm Học trải qua cũng dần hiện ra trước mắt cô. Người này giống như Smart, vào tù vì tội trộm cướp, chẳng qua là gây án theo tập thể, bị bắt tại chỗ và kết án tù ba năm. Hai người không hổ là bạn bè, lúc bị bắt cậu ta đang ngồi xổm ôm đầu, suýt chút nữa thì bị đánh chết.

Nói thế nào nhỉ, đây là một phần ghi chép phạm tội thường thường vô kỳ. Chỉ là lúc nhìn đến phần liệt kê các đối tượng tham gia, Diệp Tang Tang nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

Triệu Thiên Mãn? Hai người đã quen biết như vậy sao.

Diệp Tang Tang cảm thấy chính mình nên xem lại cả hồ sơ của Triệu Thiên Mãn nữa. Cô nói với Cố Linh để chị đi lấy cho cô.

Sau khi xem xong của Lâm Học, Diệp Tang Tang tiếp tục xem đến của Triệu Thiên Mãn. Người này quen biết hung thủ, người ở trong nhà anh ta rốt cuộc là ai? Đối phương thực sự rất xảo quyệt, tuy rằng sinh hoạt ngủ nghỉ ở đó nhưng lại không để lại bất cứ dấu vân tay hay sợi tóc nào.

Hồ sơ của Triệu Thiên Mãn khá dày, anh ta từng vào tù ba lần. Công phu không phụ lòng người, cuối cùng Diệp Tang Tang cũng tìm được một cái tên quen thuộc ẩn trong đống hồ sơ của anh ta.

“Phùng Ngọc Đức.” Cô thì thầm.

Cố Linh tiến đến bên cô hỏi: “Tên này có vấn đề gì à?”

“Em nói xem nào.” Hiện tại Trịnh Hợp đặc biệt chịu phục Diệp Tang Tang, đừng nhìn cô là người mới, trên thực tế cô là một con “Quái vật” đấy. Đương nhiên, “Quái vật” ở đây là nghĩa tốt.

[ Nói mau nói mau! Đầu óc của tôi không tốt, làm ơn nói trắng ra đi ]

[ Nhìn Tang Tang đọc đống hồ sơ ấy chúng ta đều choáng, tôi cũng muốn biết ]

[ Mấy người cứ mạnh dạn lên, giống tôi đây này: Vợ ơi mau nói cho anh biết! ]

Diệp Tang Tang nhìn hai người đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn cô, có lẽ là cả khán giả đang xem phát sóng trực tiếp nữa, chậm rãi nói: “Hắn chính là kẻ đã bắt cóc và giết hại vợ và con trai của Tần Giang một cách dã man.”

Cố Linh và Trịnh Hợp đều chấn động, cả hai cùng nhìn về phía hồ sơ.

“Nói cách khác, Triệu Thiên Mãn và Phùng Ngọc Đức đã quen biết nhau từ nhiều năm trước, còn Triệu Thiên Mãn lại quen biết Lâm Học?” Cố Linh phân tích.

“Cho nên rất có khả năng Lâm Học biết Phùng Ngọc Đức.” Trịnh Hợp vươn tay chỉ vào tên Lâm Học, “Mục đích giết Lâm Học của hung thủ không đơn giản như vậy, đúng không?”

Diệp Tang Tang rũ mắt, im lặng tự hỏi một lát rồi nói: “Em cảm thấy có thể đội trưởng Trần biết những người này, kỳ thực ông biết rất rõ về Triệu Thiên Mãn và Lâm Học cho nên ngay từ đầu đã không cho chúng ta điều tra. Hung thủ cũng biết ông ấy biết sự tồn tại của hai người kia nên đã cố ý giết bọn họ để đội trưởng Trần can thiệp, gây ra vụ án oan này…”

[ Thật sự là tính toán không bỏ sót chút nào! ]

[ Nếu không phải là Tang Tang tìm ra điểm đột phá, có phải là vụ án này cứ kết thúc như vậy không? ]

[ Tôi phải nói lời xin lỗi, lúc trước tôi còn nghi ngờ đội trưởng Trần, cảm thấy ông ấy không có chút căn cứ nào mà đã phán định là Tần Giang sai. Không ngờ ông ấy cũng bị tính kế, hung thủ lợi dụng việc ông ấy biết chuyện để làm những việc này. ]

[ Tôi cảm thấy hung thủ đúng là hận Tần Giang tận xương! ]

Khán giả đều bị lời nói của cô làm giật mình kinh ngạc, ngay cả thắc mắc về đội trưởng Trần cũng có đáp án.

Cố Linh và Trịnh Hợp nhìn nhau, cảm thấy bừng tỉnh. Nhiều điều mà họ cho rằng không hợp lý, trong mắt người khác lại là hợp lý. Nghĩ vậy, trên mặt cả hai đều lộ ra nụ cười khổ.

Diệp Tang Tang nhìn Trịnh Hợp, nói thêm: “Em còn có một suy đoán, đó là Lâm Học và Triệu Thiên Mãn có liên quan đến vụ án bắt cóc vợ và con của Tần Giang, nhưng chuyện đã xảy ra bảy tám năm trước rồi, muốn điều tra cũng không dễ dàng, cho nên chúng ta cần phải tăng ca.”

Tất nhiên họ sẽ hỏi thêm đội trưởng Trần, nhưng chắc chắn ông ấy không biết nhiều. Không thì nếu biết có người hận Tần Giang như vậy, ông tuyệt đối sẽ không ngăn cản họ điều tra. Đội trưởng Trần không thể cho bọn họ quá nhiều manh mối, mọi chuyện đều phải dựa vào chính họ.

Trịnh Hợp và Cố Linh nhanh chóng đồng ý, biện pháp trực tiếp nhất thật ra là hỏi người giống Triệu Thiên Tề, anh ta là người thân duy nhất của Triệu Thiên Mãn, còn có gia đình của những kẻ bắt cóc, họ cần tìm đến và thu thập thông tin. Cuối cùng, điều họ cần làm là xác nhận được DNA của người chết.

May mắn là tổ kỹ thuật đã đang tiến hành việc so sánh rồi, chỉ là khối lượng công việc nhiều nên khả năng bọn họ phải chờ đến buổi chiều hoặc tối.

Diệp Tang Tang và Trịnh Hợp đi điều tra, Cố Linh thì đi hỏi đội trưởng Trần và Triệu Thiên Tề, chia binh làm hai đường để tiết kiệm thời gian. Nhân tiện cũng báo cho đội trưởng trần là chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Dưới cái ánh nắng thiêu đốt, Diệp Tang Tang và Trịnh Hợp đã đến nhà của kẻ bắt cóc năm xưa, Phùng Ngọc Đức. Dựa theo địa chỉ, hai người lái xe đến một khu tập thể, lên đến tầng ba, Trịnh Hợp gõ cửa một căn nhà. Người mở cửa là một ông lão tóc bạc, khi biết hai người là cảnh sát, ông chết lặng tránh ra để hai người vào nhà.

“Hai người đến để báo tin cháu gái tôi mất à?” Ông lão xoay người, vừa đi vừa nói.

Diệp Tang Tang và Trịnh Hợp liếc nhau, không ngờ trong số những thiếu nữ vừa độ tuổi mất tích lại có con gái của kẻ bắt cóc. Trịnh Hợp thầm cảm thán trong lòng, suy đoán của Diệp Tang Tang thật sự quá thần.

Tuy rằng trong lòng họ đã xác định, nhưng không có chứng cứ nên không nói ra, chỉ có thể nói: “Chúng cháu chỉ muốn hỏi bác là ngày xưa con trai của bác có biết những người này không.”

Anh lấy ra hai bức ảnh đặt lên trên bàn trà trước mặt ông lão, ý bảo ông ấy nhìn xem.

Có lẽ là ông lão đã trải qua nhiều sóng gió, cũng có lẽ là lòng đã như tro tàn, ông không hỏi thêm gì mà chỉ thở dài một tiếng rồi cầm tấm ảnh lên nhìn. Sau một lát, ông gọi vọng vào bếp: “Bà nó ơi, ra đây xem có biết hai người này không.”

Một bà lão lưng hơi gù bước ra từ trong bếp, bà đứng bên người chồng, cầm lấy ảnh chụp.

“Biết, người này tên là gì nhỉ…” Bà tự hỏi một chút, “À, Triệu Thiên Mãn, cũng là phường trộm cắp, người bên cạnh này hình như họ Lâm, năm đó cũng chơi bời lêu lổng khắp hang cùng ngõ hẻm với thằng con không biết cố gắng kia của tôi.”

“Sao? Có chuyện gì à?”

Bà lão hỏi Diệp Tang Tang và Trịnh Hợp.

Diệp Tang Tang rũ mắt nói: “Bọn họ xảy ra chuyện, chúng cháu đến điều tra một chút. Bác còn nhớ năm đó con trai bác đã bắt cóc hai mẹ con không? Hai người này có làm gì không?”

Căn phòng nhất thời rơi vào im lặng. Cho dù Phùng Ngọc Đức có không nên thân cỡ nào thì cũng là con của hai người. Nhắc đến người đã chết, khuôn mặt hai người hiện lên sự đau đớn.

Một lúc sau, ông lão lên tiếng: “Chắc là không, tất cả đều là do thằng nghiệp chướng kia tự mình làm.”

“Năm đó mấy cảnh sát đến điều tra cũng hỏi chúng tôi câu này.” Bà lão nói thêm.

Diệp Tang Tang đổi chủ đề, hỏi: “Đoạn thời gian đó các bác có từng gặp hai người này không? Hay là nói, ba người bọn họ có ân oán gì với chồng của người bị bắt cóc không?”

Tuy trên hồ sơ đã viết nhưng cô muốn tìm hiểu rõ ràng hơn. Cô cảm thấy có một số việc không đơn giản như vậy.

Ông lão suy nghĩ một lúc, như nhớ ra điều gì đó: “Trước đó tôi chỉ biết Triệu Thiên Mãn đã từng vào tù, thằng con nhà tôi khá thân với Lâm Học. Chúng nó làm gì tôi không biết, hình như lúc đó Tần Giang đang điều tra chúng nó. Có lần tôi lên lầu, chỉ nghe chúng nó nói vài câu là làm xong chuyện này thì rửa tay.”

Con trai đã chết rồi, ông lão không có lý do gì để giấu diếm, có gì đều nói hết.

“Cảm ơn hai bác. Trước khi cháu gái mất tích, hai bác có thấy chuyện gì bất thường không? Cô ấy có mới quen ai không?” Diệp Tang Tang hỏi.

Hai người nghe cô nhắc đến cháu gái thì trên mặt hiện lên sự thương cảm. Bà lão nói: “Tôi không rõ lắm, chỉ biết đoạn thời gian đó cả ngày nó ôm điện thoại cười tủm tỉm. Chạng vạng nửa tháng trước nó đi ra ngoài rồi không quay về nữa. Chúng tôi tưởng con bé đi mua gì đó, nhưng sau đó không thể liên lạc được nên đã báo cảnh sát.”

Diệp Tang Tang ghi chép tình huống, nói: “Chúng cháu sẽ tích cực tìm kiếm cháu gái của bác…”

“Reng reng reng reng….”

Lúc này điện thoại của Trịnh Hợp vang lên.

Trịnh Hợp đứng dậy, theo bản năng đi ra ngoài nghe điện thoại, nhưng giây tiếp theo sắc mặt anh cứng đờ, quay đầu lại nhìn cặp vợ chồng già đang nửa ngồi nửa dựa vào sô pha trong phòng khách.

Anh có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói ra: “Đã có kết quả giám định DNA, người chết được xác nhận là cháu gái của hai bác…”

Hai người dường như không thể tin được, hỏi lại một câu. Trịnh Hợp lặp lại lời vừa nói một lần nữa. Trên mặt hai vợ chồng lập tức giàn giụa nước mắt.

Trịnh Hợp an ủi hai người và liên hệ với người con thứ hai của họ rồi mới quay trở về trong đội.

Manh mối họ có được bây giờ là Phùng Ngọc Đức và Lâm Học không chỉ quen biết nhau mà Tần Giang cũng đã phát hiện ra họ đang làm gì đó vào thời điểm đó.

Có lẽ không chỉ đơn giản vì ân oán trước kia, mà còn là vì Tần Giang đang điều ra, cản trở lợi ích của bọn họ nên vợ con mới bị bắt cóc.

Danh tính của người chết cũng đã được xác định, đó là Phùng Liên – con gái của kẻ bắt cóc Phùng Ngọc Đức.

“Kiểm tra lịch sử cuộc gọi xem ai hẹn cô ấy, cả các tài khoản mạng xã hội nữa, ví dụ như QQ, tìm người hack tài khoản để xem tin nhắn.” Trịnh Hợp thuần thục sắp xếp những thứ muốn điều tra.

Không tìm được di động của nạn nhân, họ chỉ có thể tra mấy thứ này. Hai người trở về trong đội cảnh sát, vừa lúc Cố Linh cũng cầm tờ ghi chép lời khai về.

“Triệu Thiên Tề khai rằng năm đó Triệu Thiên Mãn và Phùng Ngọc Đức, Lâm Học qua lại rất thân thiết. Bọn họ có rất nhiều bản vẽ, còn có cả súng, chỉ là Triệu Thiên Mãn đã bị bắt vì tội trộm cướp trước khi thực hiện kế hoạch.” Chị ngừng một lát rồi tiếp tục nói: “Cụ thể về Lâm Học thì anh ta không biết nhiều, nhưng nói người này cũng không phải lương thiện gì, nhìn thì nhát gan đấy nhưng rất ham tiền.”

“Không phải là bọn chúng định cướp xe chở tiền đấy chứ! Nhưng mà chuyện này bị Tần Giang phát hiện và phá hủy nên bọn chúng ghi hận trong lòng, bắt cóc người để trả thù? Lâm Học chắc chắn có tham gia chuyện này, người này vừa nhát gan vừa gian xảo, khả năng đã đào tẩu trước khi giết con tin rồi.” Trịnh Hợp phỏng đoán.

Cố Linh gật đầu: “Bởi vì Tần Giang ngầm điều tra nên không nhiều người biết chuyện này.”

“Được rồi, đã có đầu mối, chúng ta sẽ bắt đầu từ Phùng Liên, xem người đã liên hệ với cô ấy là ai!” Trịnh Hợp tràn đầy nhiệt tình.

Diệp Tang Tang kiến nghị: “Chúng ta có thể kiểm tra xem có ai đi cùng Triệu Thiên Mãn không khi anh ta thuê căn phòng phát sinh án mạng kia.”

Nếu có thì họ lại có thêm một manh mối.

Về phía Triệu Thiên Tề, Diệp Tang Tang cầm lấy bức họa và bàn vẽ, quyết định đi hỏi đối phương xem người anh ta nhìn thấy rốt cuộc là ai. Lúc trước bận quá, còn chưa kịp phác họa chân dung nghi phạm dưới góc nhìn của người chứng kiến.

Cố Linh và Trịnh Hợp gật đầu đồng ý, sau khi phân công rõ ràng công việc, từng người vội đi làm việc của mình.

Diệp Tang Tang xuyên qua hành lang, tìm được Triệu Thiên Tề còn đang ở phòng thẩm vấn.

Triệu Thiên Tề rõ ràng là có chút sợ Diệp Tang Tang, anh ta cảm thấy cô gái này giống như biết thuật đọc tâm, dễ dàng nhìn thấy những suy nghĩ trong đầu anh ta.

“Cảnh sát Thẩm.” Một lúc sau, anh ta lên tiếng.

Diệp Tang Tang ngồi xuống, để bảng vẻ vào vị trí, cầm lấy bút đặt ở trên giấy vẽ: “Nào, nói cho tôi biết, người ở trong phòng của Triệu Thiên Mãn đại khái trông như thế nào.”

“…Được.” Triệu Thiên Tề gật đầu, bắt đầu miêu tả đơn giản.

Anh ta miêu tả rất mơ hồ, bởi vì tuy họ đã gặp mặt và nói chuyện không dưới một lần nhưng hầu hết đều ở trong điều kiện ánh sáng tối tăm hoặc là dứt khoát ngồi nói chuyện ở dưới xưởng phế liệu vào buổi tối. Đối phương rất biết cách nói chuyện, hiểu được sự bất mãn trong lòng anh ta.

Triệu Thiên Tề một khi mở miệng là nói không ngừng, Diệp Tang Tang cũng không ngắt lời, vừa nghe anh ta nói, cây bút trên tay vừa liên tục hoạt động.

Nửa giờ sau, Diệp Tang Tang dừng bút. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thiên Tề, đứng dậy đi đến bên cạnh anh ta, giơ bảng vẽ trong tay cho anh ta xem: “Nhìn xem, có giống người anh nhắc đến không.”

Triệu Thiên Tề ngơ ngác nhận lấy, nhìn thấy bức tranh, mắt anh ta đột nhiên mở to.

“Cô…cô làm sao mà biết được anh ta trông như thế này!” Triệu Thiên Tề kinh ngạc nhìn Diệp Tang Tang: “Xem ra hôm đó tôi không nhìn nhầm…”

Diệp Tang Tang rũ mắt: “Anh kiểm tra xem có điểm nào không giống không.”

“Ờm… ờm, vâng vâng!” Triệu Thiên Tề vội vàng nhìn kỹ.

Một lát sau, anh ta lắc đầu: “Giống nhau như đúc, vô cùng giống.”

[ A a a a, tôi tò mò bức họa như thế nào quá! ]

[ AI hệ thống, mau chuyển camera qua đi! ]

[ Nhanh lên nào! Tò mò sắp chết rồi! ]

Có lẽ là cảm nhận được sự kêu gọi của khán giả, AI của hệ thống đã chuyển góc quay nhắm thẳng vào bảng vẽ Diệp Tang Tang đang cầm trong tay.

[ Sao lại như vậy!!!]

[ Người này… ]

[ Cho nên, bức phác họa lần trước của tang tang không có gì sai đúng không? ]

Bức tranh trong tay Diệp Tang Tang vậy mà giống hệt với bức cô phác họa lần trước khi xem đoạn phim giám hung thủ vứt xác ở phố Nam. Nói cách khác, người này có khuôn mặt giống với Tần Giang. Điều này có chút đáng sợ.

Diệp Tang Tang không nói nhiều, chỉ cầm bảng vẽ xoay người rời đi. Triệu Thiên Tề gãi đầu, nghĩ nát óc cũng không thể ra được vì sao Diệp Tang Tang có thể vẽ giống đến như vậy.

Thấy Diệp Tang Tang về văn phòng, Cố Linh trượt ghế đến bên cạnh cô hỏi: “Vẽ được không?”

“Cho anh xem với nhé?” Trịnh Hợp cũng đặt tài liệu trong tay xuống, tiến lại chỗ cô.

Diệp Tang Tang mở bức chân dung ra, Cố Linh và Trịnh Hợp liếc nhìn, cả hai đều không nén được kinh ngạc. Hai bức họa vậy mà không khác nhau là bao.

Năng lực của Diệp Tang Tang, bọn họ rõ như ban ngày. Cô không phải cố ý vẽ Tần Giang, nếu cô muốn định tội Tần Giang, căn bản không cần mất công mọc ra thêm một bức chân dung tội phạm nữa. Có thể xuất hiện bức họa thứ hai, chứng tỏ là Triệu Thiên Tề cũng nhìn thấy khuôn mặt này.

“Hiểu rồi, có phải vì thế mà trong lúc giằng co, Triệu Thiên Tề mới nghĩ là Tần Giang sẽ không nổ súng không…” Anh ta nghĩ là người kia diễn trò kẻ tung người hứng với mình, cho nên mới bỏ chạy.

Không ngờ Tần Giang lại là cảnh sát, sao có thể để một tên cướp nguy hiểm cầm dao chạy trốn. Có lẽ ông chỉ muốn hạn chế khả năng hành động của anh ta, tỷ như muốn bắn vào đùi, nhưng không ngờ Triệu Thiên Mãn lại xông ra chắn đạn.

Suy đoán này khiến cả hai đều rơi vào im lặng, không thể không nói rằng nó rất có sức thuyết phục.

Diệp Tang Tang nhìn về phía hai người: “Vụ án này có chút phức tạp.” Cô chỉ vào hai bức chân dung: “Nếu chân dung tội phạm của em không sai, hẳn là anh chị có thể nhìn ra là bộ dáng của hai người có điểm khác biệt, hung thủ chỉ là bắt chước Tần Giang, có nghĩa là hắn có năng lực cải trang nhất định.”

“Manh mối lại bị chặt đứt!” Trên mặt Cố Linh hiện lên sự tức giận.

Trịnh Hợp nghiêm mặt, như vậy là ngay cả khuôn mặt thật của hung thủ họ cũng không biết. Vừa rồi họ thử đăng nhập vào tài khoản QQ của nạn nhân, phát hiện ra rằng tất cả lịch sử trò chuyện đều đã bị xóa. Thời gian đối phương xóa tài khoản là nửa tháng trước, tài khoản không được xác thực, hoàn toàn không thể kiểm tra được người sử dụng là ai. Số di động cũng tương tự, là một số không được đăng ký và hiện đã bị hủy nên không có cách nào để kiểm tra.

Chẳng lẽ thật sự muốn kết thúc vụ án với kết luận là tổ trưởng Tần là hung thủ sao? Nói cách khác, những bằng chứng hiện có cũng không thể chứng minh được ông trong sạch.

Trịnh Hợp vò đầu, chau mày, bọn họ đã kiểm tra một vòng nhưng không có đột phá gì. Độ khó của vụ án này có thể nói là cực kỳ cao.

Diệp Tang Tang cầm bức chân dung tội phạm trong tay, ánh mắt hờ hững: “Hãy công bố rằng vụ án này đã khép lại và hung thủ đã bị bắt.”

Diệp Tang Tang không nhìn hai người nữa, cô lựa chọn đóng băng thời gian, tiến hành thao tác khác. Để chứng minh suy luận của mình, cô thử nhấp vào kết thúc nhiệm vụ trò chơi. Trong trò chơi này, người điều tra có thể lựa chọn kết thúc vụ án bất cứ lúc nào. Nhưng bắt buộc phải hoàn thành xong nhiệm vụ mới được báo kết thúc vụ án, ví dụ như có bằng chứng không thể chối cãi, hung thủ bị tuyên án…

Hiện tại cô muốn thử xem, có phải hệ thống của phó bản trò chơi nhận định Tần Giang là hung thủ hay không.

Quả đúng như suy đoán của cô. Giây tiếp theo, pop-up của hệ thống bắn ra.

[ Người chơi xin kết thúc vụ án, đang trong quá trình tổng hợp chứng cứ… ]

[ Chứng cứ xác định Tần Giang là hung thủ? ]

[ Đúng hoặc Không đúng ]

Diệp Tang Tang chọn Không, hơn nữa còn chọn báo cáo lỗi. Trong hướng dẫn sử dụng có ghi, nếu như có bất cứ nghi vấn nào, khi kết thúc vụ án có thể chọn “Không” và báo lỗi.

[ Đã nhận được báo cáo lỗi của người chơi… báo lỗi chính xác…. đang tiến hành sửa chữa… ]

[ Tinh, hệ thống kích hoạt kết thúc phó bản “Tàn Bạo Cuồng Hoan” nhưng do có báo cáo lỗi, đang thông báo đến toàn bộ máy chú… ]

[ Tinh, đã sửa chữa xong, bắt đầu quá trình diễn sinh của phó bản, tăng thời gian hoàn thành vụ án thêm 10 ngày ]

[ Cảm ơn người chơi đã chữa trị bug và báo lỗi nội dung vụ án, khen thưởng 1 điểm không thuộc tính ]

Cùng lúc đó, ở một phòng livestream khác, blogger trinh thám đang chuẩn bị chính thức nộp chứng cứ để kết thúc vụ án. Anh ngồi ở bàn làm việc, trên mặt đầy đắc ý.

Vị trí người thông quan đầu tiên của phó bản này là của anh chắc rồi! Anh vươn tay, chuẩn bị click vào nút kết án. Chỉ là thứ xuất hiện không phải là màn hình kết thúc trò chơi mà là thông báo của hệ thống. Sau khi đọc xong, nụ cười trên mặt anh tắt lịm. Một thông báo mới xuất hiện trước mặt anh.

[ Tinh, Bug mới trong phó bản “Tàn Bạo Cuồng Hoan” đã được sửa xong, bắt đầu quá trình diễn sinh của phó bản, tăng thời gian hoàn thành vụ án thêm 10 ngày ]

[ Cảm ơn người chơi: Diệp Tang Tang đã báo lỗi nội dung vụ án, phát hiện Bug trong phiên bản thử nghiệm ]

[ Nếu quý người chơi có bất kỳ câu hỏi nào, vui lòng liên hệ với Công ty trò chơi Tinh Hoàn qua số điện thoại: 10092123 ]

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Công ty trò chơi: ??? Còn có thể làm như vậy?

Chị Tang: Phần thưởng? Cố mà nhận lấy.

3 Comments

Leave a Reply to linhmix99 Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *