Trời nắng như đổ lửa, ánh mặt trời chói chang bao phủ khắp nơi. Đứng dưới nắng, làn da lộ ra ngoài chẳng mấy chốc đã bỏng rát như bị thiêu đốt. Làm việc cả ngày, dù là người quen với công trường nắng gió cũng sẽ bị cháy nắng đến tróc cả một lớp da huống chi là nguyên cả mùa hè, có người bị phơi đến mức da dẻ đen bóng tỏa sáng.
Tại công trường, sợ công nhân bị cảm nắng rồi xảy ra chuyện, chủ thầu công trình đã hô mọi người ngồi nghỉ, tranh thủ nghỉ ngơi. Công nhân ở đây đều là lao động thời vụ. Vì muốn giữ chân họ, ông còn chạy qua cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua nước, phát từng chai một cho mọi người, có thế thì sau này họ mới nhớ tới cái tình của ông mà quay lại làm việc tiếp. Từ bên trái sang bên phải, ông đội mũ bảo hộ màu đỏ, phát nước từng người từng người một.
Làm đến mệt rã rời chẳng còn ai muốn mở miệng nói chuyện, ai nấy đều vô thức nhận lấy chai nước. Chủ thầu cũng quen rồi, cứ thế phát tiếp. Phát đến hết, ông phát hiện còn dư lại hai chai. Một chai là của ông. Còn chai kia… là của ai không có mặt ở đây?
Ông nhẩm lại trong đầu rồi chợt nhớ đến Lâm Hà, ngày thường cậu ta ít nói nhưng làm việc khá chăm chỉ, để tìm xem ở đâu đưa nước cho cậu ta.
Ông nhìn quanh một vòng, phát hiện Lâm Hà đang ngồi nghỉ ở cầu thang tầng một của tòa nhà. Thấy anh ta, ông bước tới nói: “Cầm lấy uống này, trưa nắng quá, uống ngụm nước đã cho mát người.”
Lâm Hà liếc nhìn ông một cái, đưa tay nhận lấy vặn nắp ra rồi uống một ngụm. Tóc anh ta cắt đầu đinh, vẻ mặt lạnh tanh không biểu cảm, cả người toát ra khí chất lạnh lẽo kiểu “cấm lại gần”.
Chủ thầu cảm thấy đây là một quái nhân, chỉ lắc đầu rời đi. Đúng lúc này điện thoại của ông đổ chuông. Vừa bước ra ngoài, ông vừa cười nịnh bợ bắt máy: “Sếp ạ, em nghe đây.”
Ông ta đi xa dần, giọng nói trong điện thoại cũng nhỏ dần rồi biến mất hẳn.
Lâm Hà vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như cũ. Anh ta ngửa đầu uống cạn nửa chai nước lạnh còn lại sau đó bóp bẹp vỏ chai, ném vào góc tường.
Trời oi bức, mồ hôi ai cũng đầm đìa, vậy mà từ đầu đến cuối anh ta vẫn không tháo đôi găng tay bảo hộ màu trắng đang đeo ra. Ngồi lặng lẽ trong góc tối nhất của cầu thang, Lâm Hà chẳng cần chút ánh sáng nào.
Chủ thầu đi ra đến cửa công trường thì nhìn đến một hàng cảnh sát mặc thường phục, người đi đầu lấy ra thẻ ngành và một tờ giấy:
“Chỗ anh có ai tên là Lâm Hà không? Hoặc có ai trông giống người trong ảnh này không?”
Chủ thầu đã được cấp trên dặn dò phải phối hợp với cảnh sát, nghe vậy lập tức gật đầu lia lịa, lại cúi đầu nhìn bức hình: “Có người này thật. Tôi mới đưa nước cho cậu ta lúc nãy, người đang ở đằng kia, tôi dẫn mấy anh đến.”
Ông biết mấy người này không phải dạng mà mình có thể đắc tội được. Nhìn thấy đội hình hùng hậu như thế, chủ thầu nuốt nước bọt đánh “ực” một cái, không biết Lâm Hà đã dính vào chuyện gì.
Ông dẫn cả nhóm vào trong. Những công nhân xung quanh thấy vậy liền đứng dậy hết, có vài người ánh mắt lấm lét, né tránh. Chủ thầu thấy nhưng cũng không nói gì, chỉ dẫn người tiếp tục đi. Làm công trình ai chẳng biết chỗ này vốn tạp nham, chẳng cần giấy tờ gì, ai cũng có thể đến làm.
Khi sắp đến khu xây dựng, người dẫn đầu ra hiệu tay, những người khác phía sau lập tức rút vũ khí ra, lặng lẽ bao vây toàn bộ lối ra xung quanh công trình. Chủ thầu thấy cảnh đó lại nuốt nước bọt lần nữa, lần này chắc chắn là chuyện lớn thật rồi.
Đến gần lối nhỏ dẫn vào cầu thang, ông thấp giọng nói với cảnh sát: “Tôi vừa đưa nước lúc nãy, cậu ta ngồi ngay bậc thang đầu tiên trong đó. Tôi không vào nữa đâu.”
“Được.” Trịnh Hợp gật đầu đáp.
Anh liếc nhìn hai đồng đội, ra dấu tay ý bảo bắt đầu hành động. Hai người lập tức gật đầu, áp sát tường rồi lặng lẽ tiếp cận lối chuẩn bị lắp đặt cửa thoát hiểm. Bên trong không có tiếng động gì. Trịnh Hợp lập tức cảnh giác, rất có thể hắn đã chạy, lớn tiếng quát: “Trực tiếp xông vào!”
Hai cảnh sát lao vào nhưng bên trong trống không.
“Tổ trưởng Trịnh! Không có ai!” Một người hô lên.
Trịnh Hợp ngẩng đầu nhìn lên tầng, biết ngay là đối phương đã phát hiện ra họ và chuồn mất rồi.
Tên khốn này ranh ma thật!
Trịnh Hợp hô: “Mọi người mau đuổi theo!”
Anh giơ khẩu súng chưa mở khóa nòng leo lên cầu thang.
Công trình này vốn là xây dựng tổ hợp trung tâm thương mại và nhà ở cao tầng ngay giữa trung tâm thành phố, loại hình khá hiếm. Tầng 1-2-3 là trung tâm thương mại, phía trên mới là khu căn hộ. Do đó, để phòng trường hợp Lâm Hà tẩu thoát sang hướng khác, họ buộc phải chia người tìm kiếm.
Trịnh Hợp kinh nghiệm đầy mình, nhanh chóng điều phối lực lượng bao vây, cố gắng chặn mọi đường chạy. Diệp Tang Tang đi ngay phía sau Trịnh Hợp. Điểm thể lực bằng 7 của cô lúc này phát huy tác dụng, leo cầu thang một mạch mà chỉ thở hổn hển mấy hơi mà không khó chịu gì.
Cô không mù quáng chạy đi tìm người. Trên đường leo, cô bắt đầu suy nghĩ nếu là Lâm Hà thì sẽ chạy theo hướng nào? Trước khi hành động họ đã nghiên cứu sơ đồ tổng thể công trình và cũng đã tìm hiểu cấu trúc bên trong. Nếu không, Trịnh Hợp cũng không thể bình tĩnh chỉ huy như vậy.
Trong đầu cô hiện ra mô hình của toàn công trường. Nếu cô là Lâm Hà, cô sẽ làm như thế nào để thoát thân?
Đột nhiên, Diệp Tang Tang ngẩng đầu, thấy được một chiếc trục tháp trước mặt. Cô vội vàng bước tới cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sáng lên.
“Trịnh Hợp! Hắn định trèo qua cần cẩu, bám theo tay cẩu để qua tòa bên kia!” Cô hét lớn.
Trịnh Hợp lập tức ngẩng đầu nhìn theo. Quả nhiên, giữa tòa nhà hiện tại và tòa nhà đối diện có một chiếc cẩu tháp nối qua.
Anh lập tức dùng bộ đàm gọi cho Dương Văn và Cố Linh di chuyển sang tòa bên kia, đồng thời điều thêm ba cảnh sát hỗ trợ bao vây.
“Chặn hết lối ra! Tuyệt đối không để hắn chạy thoát!” Trịnh Hợp ra lệnh.
Rất nhanh, giọng Dương Văn vang lên trong bộ đàm:
“Rõ! Cam đoan không để hắn chạy được!”
Vừa ra lệnh, Trịnh Hợp và Diệp Tang Tang lại tiếp tục lao lên tầng. Tòa nhà gần 20 tầng, leo đến đỉnh thực sự là một kiểu hành xác. Nhưng nếu chờ cái thang máy cũ kỹ han gỉ của công trường từ từ đưa người lên thì đến món hoàng hoa cũng phải lạnh1. Hai người đành cắn răng leo như không muốn sống. 6 phút sau, họ lên đến nóc tòa nhà.
Cả hai lập tức lao về phía cẩu tháp màu vàng. Họ thấy Lâm Hà đang dùng cả tay lẫn chân bò dọc theo thanh cẩu sang tòa nhà đối diện
Trịnh Hợp định trèo theo nhưng bị Diệp Tang Tang kéo lại, cô lắc đầu:
“Em bắn kém. Anh ở đây ngắm, để em lên.”
Với thể lực hiện tại của cô, nếu có đối đầu chưa chắc cô đã thua. Huống hồ, cô còn có “thẻ hồi sinh”, có thể quay lại một điểm cốt truyện trước khi skip thời gian.
Hơn nữa… thực sự rất kích thích!
[ Tôi thấy được sự nóng lòng muốn thử trên mặt chị Tang ]
[ Nói thực là tôi chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình sợ hãi trên mặt cô ấy ]
[ Lâm Hà to gan thật, nhưng chắc chắn không bằng chị Tang đâu! ]
Trịnh Hợp không đồng ý, nhưng tiếc là anh vừa không cãi thắng, lại chẳng nhanh bằng cô. Diệp Tang Tang đã bước lên, nhảy một cái bám luôn vào cần cẩu.
Độ cao hai mươi tầng lầu, camera cũng lắc nhẹ để tăng hiệu ứng rồi lia xuống phía dưới.
[ Á á á á á, tôi sợ độ cao!!]
[AI cố tình chơi tụi mình đúng không? Trời ơi cao quá! ]
[ Mé tôi sắp xỉu luôn rồi đây nè, như mình bị rơi tự do thật ý ]
Khán giả náo loạn vì cú nhảy của Diệp Tang Tang, người thì hét, người thì run, bình luận cực kỳ náo nhiệt.
Còn Diệp Tang Tang đã không chút do dự mà bám chặt vào cẩu tháp, vừa dùng tay kéo, vừa lấy chân đạp trườn thẳng về phía trước.
Phía trước, Lâm Hà cách cô chừng hơn 10 mét cũng đã phát hiện ra cô. Áp lực từ phía sau khiến hắn bò nhanh hơn hẳn.
Diệp Tang Tang nở nụ cười đầy xấu xa, không màng nguy hiểm tiếp tục trườn lên. Dù khoảng cách khá xa, khán giả trong phòng livestream vẫn có thể nhìn thấy rõ vẻ sợ hãi hiện rõ trên mặt Lâm Hà. Hai người như đang thi đua, đều đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn.
Phần tay cẩu dùng để di chuyển thiết bị nặng của cần trục tháp dài khoảng 50-60 mét, tay còn lại dài khoảng 40 mét. Khoảng cách hơn 10 mét đang bị rút ngắn bởi tốc độ của Diệp Tang Tang. Lâm Hà nhận ra mình sắp bị bắt kịp, khuôn mặt lạnh lẽo bắt đầu biến dạng và lộ rõ sự hung tợn, hắn trườn tiếp về phía trước như điên. Hắn nhất định phải bò đến đầu cuối!
Trịnh Hợp đứng nhìn, miệng hơi há ra vì kinh ngạc.
Diệp Tang Tang tuy leo rất nhanh nhưng cô không có ý định đánh nhau ở độ cao như thế, cô chỉ muốn rút ngắn khoảng cách để sau khi xuống có thể nhanh chóng bắt được đối phương.
Thời gian trôi qua từng giây một, chưa đầy bốn phút đã đến điểm cuối của cánh tay cẩu. Lâm Hà vừa chạm đất đã quay lại nhìn Diệp Tang Tang bằng ánh mắt sắc lạnh rồi xoay người bỏ đi.
Vốn dĩ hắn định dừng lại, thẳng chân đá cô cảnh sát ngạo mạn này xuống khỏi cẩu tháp, nhưng kẻ ngang ngược cũng phải ngán người liều mạng, sự quyết liệt đến mức bất chấp mạng sống của Diệp Tang Tang khiến hắn không dám manh động. Chỉ có thể buông tha cho cô một lần, lần sau hắn chắc chắn sẽ không nương tay như vậy. Hắn nhanh chóng lao vào cầu thang, phóng thẳng xuống lầu dưới thoát thân.
Diệp Tang Tang cũng trượt xuống theo, vốn định “tặng” đối phương vài viên đạn nhưng góc bắn từ trên tay cẩu quá dở, chẳng thể nào nhắm trúng. Chẳng mấy chốc cô đã bò tới đoạn cuối. Cẩu tháp nằm vắt ngang trên nóc nhà, cách mặt đất tầm 2,5 mét.
Cô quan sát thấy bên cạnh có đống cát, liền nhắm kỹ rồi nhảy xuống. Nhờ lớp cát dày, cô đáp đất an toàn. Vừa đứng vững, cô lập tức rút khẩu súng đã chuẩn bị sẵn nhanh chân chạy xuống lầu.
“Dương Văn, bên cậu canh chừng kỹ vào! Lâm Hà xuống rồi, không thể để hắn thoát được!” Trịnh Hợp hét vào bộ đàm. Anh thực sự không có dũng khí trèo lên tay cẩu nên chỉ có thể chạy xuống hỗ trợ từ phía khác.
Diệp Tang Tang có thể nghe thấy âm thanh thông qua tiếng vọng ở tầng dưới. Bên kia, tay súng bắn tỉa Dương Văn đang mai phục ngay lối ra cầu thang. Các lối thoát còn lại đều đã có người canh giữ, chỉ cần Lâm Hà vẫn còn trong tòa nhà, hắn không thể nào thoát được.
Khi Lâm Hà gần đến tầng dưới, không khí tại hiện trường trở nên căng như dây đàn. Đây là cơ hội hiếm hoi mà Diệp Tang Tang mới giành được. Nếu để vụt mất, với sự xảo quyệt và tàn độc của hắn, lần sau không biết đến bao giờ mới lại tìm được dấu vết. Đặc biệt hắn còn là một kẻ không có hộ khẩu.
Ai nấy đều nín thở, chăm chú lắng nghe từng tiếng động.
Khi xuống dần, Diệp Tang Tang cũng không hấp tấp mà vừa nghe ngóng vừa bước chậm để tránh bị mai phục bất ngờ. Nhiệm vụ quan trọng là một chuyện, nhưng cô cũng không muốn mất mạng dưới tay Lâm Hà, như thế quá mất mặt.
Nghĩ vậy, cô tiếp tục thận trọng di chuyển, tới khoảng tầng 8 thì tiếng bước chân của đối phương đột ngột biến mất. Rõ ràng hắn đã phát hiện ra bên dưới có người phục kích, còn trên lầu thì có cô truy đuổi.
Diệp Tang Tang lập tức kiểm tra kỹ các hành lang nối giữa các tầng, xác nhận an toàn rồi mới tiếp tục đi xuống. Từ tai nghe, cô nghe thấy Trịnh Hợp ra lệnh cho Dương Văn và mọi người áp sát từ tầng 3 lên. Diệp Tang Tang nghe vậy cũng thấy nhẹ người.
Khi cô đến tầng 5 thì nhóm Dương Văn đã báo cáo đang ở tầng 3. Vậy là chỉ còn tầng 4, Lâm Hà nhất định đang ẩn nấp ở đó. Sau khi chạm mặt nhau, cả nhóm càng thêm chắc chắn về nhận định của mình. Mọi người ra hiệu, lặng lẽ chia thành hai người một tổ đi lục soát từng phòng ở tầng 4 để tránh gặp nguy hiểm.
Hai tay siết chặt khẩu súng, người hơi khom, sau khi đếm 3-2-1 thì dựa lưng nhau tiến vào từng phòng.
Không có — sang phòng tiếp theo.
Tầng này thuộc kiểu mỗi tầng có ba căn hộ, diện tích khá lớn. Mọi người lần lượt lục soát từng phòng, mất khoảng ba, bốn phút, đến căn cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Hà đâu. Chẳng lẽ hắn có thể bốc hơi khỏi nhân gian?
Hiển nhiên là không thể.
Đúng lúc này, một tiếng “bụp” trầm đục vang lên, ngay sau đó là âm thanh vật nặng rơi mạnh xuống đất. Diệp Tang Tang và Cố Linh liếc nhau, lập tức chạy về hướng phát ra âm thanh. Phòng đó không có người, hắn có thể đã nhảy lầu!
Hai người nhìn về phía hai bên, cuối cùng ở phía bên phải thấy được Lâm Hà đã nhảy xuống. Dương Văn lập tức quay người lao xuống tầng. Mà Lâm Hà cũng đã hành động, trước khi Diệp Tang Tang và đồng đội nổ súng, hắn đã tìm được vật che chắn rồi nhanh chóng lao ra ngoài không để ai có thời gian ngắm bắn.
Diệp Tang Tang cầm súng quan sát một lúc, đối phương đã chọn đúng nơi có đống cát mịn để nhảy xuống, tốc độ quá nhanh, họ căn bản không có cơ hội động vũ khí. Có lẽ những người tâm trí có chút điên cuồng thì thể chất thường tương đối mạnh mẽ, cụ thể là khả năng chịu đau tốt hơn người thường và bất chấp tất cả hành động liều lĩnh. Lâm Hà chính là kiểu người như thế, bị vùi nửa người trong đống cát hắn nhanh như chớp chui ra rồi lao đi như điên. Dù một chân đã què, hắn vẫn chạy rất nhanh như thể chưa từng bị thương. Hắn thậm chí còn leo qua bức tường công trình cắm đầy mảnh thủy tinh nhọn, máu chảy đầm đìa mà vẫn như không hề cảm thấy đau đớn, tiếp tục trèo.
Diệp Tang Tang nhìn tình cảnh đó đó, cố gắng ngắm bắn nhưng khoảng cách hơn hai mươi lăm mét, cô biết chắc mình không thể bắn trúng. Hét lên đe dọa là vô ích, cô biết một kẻ điên như Lâm Hà nghĩ gì hơn bất cứ ai.
[Trời ơi, tôi nhìn thôi mà còn thấy đau!]
[ Phục luôn, tên này đúng là một kẻ tàn nhẫn, điên thật!]
[Quá mạnh! Nếu là tôi thì đã ngồi xổm ôm đầu chờ cảnh sát rồi!]
Khán giả trong phòng livestream không ngớt cảm thán trước sự điên cuồng và sức mạnh của Lâm Hà, thật sự quá điên, quá mạnh!
Diệp Tang Tang thấy Dương Văn đang đuổi theo phía trước thì lập tức quay người chạy xuống tầng.
Đối phương quá quen thuộc với khu vực quanh đây, mà lại còn là khu trung tâm thành phố, lượng người qua lại rất đông. Mọi người chia nhau tìm một hồi vẫn bị mất dấu. Trịnh Hợp đợi sẵn ở lối ra của công trường nhưng không ngờ Lâm Hà lại không ngại trèo qua bức tường cao có gắn đầy mảnh thủy tinh sắc nhọn.
“Đúng là một thằng điên!” Trịnh Hợp nghiến răng chửi thầm.
Ai mà ngờ được nghi phạm dám leo cẩu tháp cao hàng chục mét, lại còn kéo theo cái chân bị thương vượt qua bức tường đầy vụn thủy tinh để trốn chạy?
Họ hỏi thăm nhân chứng, lúc đầu có người thấy nhưng khi họ chạy theo thì người đã mất hút từ lâu.
Dương Văn thở dài: “Nếu mình nhanh hơn một chút thì tốt rồi, hắn mà ở tầng 5 là chắc chắn không nhảy nổi đâu.”
“Quá liều lĩnh,” Cố Linh nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không khỏi cảm thán.
Diệp Tang Tang trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Chặn tất cả các lối ra khỏi thành phố, không để hắn tẩu thoát.”
“Tiện thể, lan truyền tin Tổ trưởng Tần đã tỉnh lại, chỉ là tạm thời chưa hồi phục hoàn toàn.” Cô lại nói tiếp.
Những người xung quanh đều quay sang nhìn Diệp Tang Tang, có phần không hiểu cô đang định làm gì.
Cô giải thích:
“Hắn ta… ‘không nỡ’ rời khỏi tổ trưởng Tần.”
Kế hoạch đã thất bại, khả năng cao hắn sẽ chó cùng rứt dậu.
“Để anh tìm vài người đến bệnh viện canh chừng, sắp xếp thêm vài người trong phòng bệnh nữa.” Trịnh Hợp hoàn toàn đồng tình với ý nghĩ của Diệp Tang Tang.
Cô không nói thêm gì, vì việc tung tin cũng không có nghĩa là Lâm Hà sẽ thực sự tới bệnh viện giết Tần Giang. Diệp Tang Tang cảm thấy ôm cậy đợi thỏ chờ hắn đến là hy vọng quá xa vời. Cô cần tìm một cách nhanh hơn để bắt hắn lại. Nhưng cách nào đây?
Cô vừa nghĩ ngợi vừa nhìn ra con đường tất nập người qua lại phía trước. Ánh mắt vô thức dừng lại trên một bóng áo vàng rực rỡ đang len lỏi giữa dòng người.
Tin về Tần Giang chưa được công bố trên báo chí, bởi vì Diệp Tang Tang đã có nghĩ ra một cách có thể buộc Lâm Hà phải lộ mặt nhanh hơn.
Khi cô đang tự hỏi sẽ làm như thế nào thì Trịnh Hợp đã nhanh chóng tổ chức người để chuẩn bị lục soát khu dân cư quanh hiện trường một lần nữa. Việc để mất dấu nghi phạm ngay giữa vòng vây của cảnh sát khiến ai nấy đều cảm thấy vừa tức giận vừa áy náy.
Để xác định được danh tính và hành tung của người này có bao nhiêu khó khăn, mọi người đều dặn lòng quyết tâm phải tìm được người để rửa sạch oan khuất cho tổ trường Tần, thế mà bây giờ lại để hắn chạy mất.
Trịnh Hợp cảm thấy mình không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Tang Tang nữa. Cô là người dẫn các anh tìm kiếm hung thủ, không màng nguy hiểm làm mồi câu ra tin tức của hắn, còn luôn xung phong ở phía trước, vậy mà các anh không bắt được người.
Sau khi phân công người tiếp tục tìm kiếm, Trịnh Hợp rút điện thoại ra định gọi cho đội trưởng Trần để báo cáo tình hình và đề nghị ban hành lệnh truy nã. Chỉ là chưa kịp chờ anh nói gì, Diệp Tang Tang đã bước tới nói: “Em muốn ra ngoài một chút, coi như nghỉ ngơi. Tạm thời không tham gia truy bắt.”
“Được, em đi đi, nhưng nhớ giữ an toàn.” Trịnh Hợp vốn đang cảm thấy hổ thẹn nên lập tức đồng ý. “Có cần để Cố Linh đi cùng không? Dù gì bây giờ em cũng là mục tiêu mà Lâm Hà rất có thể sẽ nhắm tới.”
Là một cảnh sát hình sự thực tập chưa được chuyển chính thức, Diệp Tang Tang đã lâu chưa được nghỉ ngơi. Cô cống hiến rất nhiều, nghỉ ngơi một chút là bình thường, mọi người ở đây đều hiểu. Họ nhiều người như vậy, thêm hay bớt một người cũng không thay đổi gì.
Cố Linh không thắc mắc gì thêm, lái xe cùng cô rời đi.
Vì lúc nãy trèo qua tay cần trục nên cánh tay của Diệp Tang Tang bị trầy xước, Cố Linh chủ động cầm lái đưa cô về phòng trọ. Chị còn đang định lát nữa ghé hiệu thuốc mua thuốc sát trùng và băng dán đế tránh vết thương bị nhiễm trùng.
“Đến chỗ Smart đi, chỗ cái sân trượt Pa-tin mà cậu ta thường đi ấy.” Diệp Tang Tang thấy chị chuẩn bị chuyển hướng thì nói.
Cố Linh ngạc nhiên kêu “hả?”, nhưng tay vẫn làm theo ngay, chuyển tay lái về hướng sân trượt.
Xe chạy ổn rồi cô mới hỏi: “Em còn tính làm gì nữa?”
Diệp Tang Tang nhìn ra cửa xe: “Cho tổ trưởng Tần một liều thuốc cuối cùng, xoay chuyển càn khôn!”
Cố Linh hơi hé miệng, không biết vì sao, lời của Diệp Tang Tang khiến lòng chị như được tiếp thêm sức mạnh, cảm giác chán nản nãy giờ tan biến hết.
“Thật sự có thể chứ?” Chị không rõ Diệp Tang Tang định làm gì nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ, lần này e rằng Lâm Hà không thoát được.
[ Tôi cũng tò mò quá đi mất! Rốt cuộc chị Tang định làm gì? ]
[ Cô ấy có cái phong thái như nắm tất cả trong lòng bàn tay ấy! ]
[ Chờ bắt người thôi! Tôi muốn xem chị Tang chơi hắn thế nào! ]
Diệp Tang Tang không nói gì thêm, im lặng cho đến khi họ đến sân trượt. Ngay khi tới nơi, cô lập tức “offline”.
Đến giờ nghỉ trưa rồi.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy y tá đang đẩy xe thuốc vào phòng. Y tá có lẽ biết là cô vừa thoát khỏi “trò chơi” nên chờ một lát mới đưa thuốc cho cô.
“Cô nói xem, tôi thật sự có bệnh sao?” Diệp Tang Tang lần đầu tiên hỏi câu này, giọng nói và đôi mắt nhìn y tá rất bình thản.
Hành vi của Lâm Hà khiến cô bắt đầu hoài nghi.
Cô là kẻ điên mê mang? Còn hắn ta là tên biến thái lý trí?
Câu hỏi bật ra hoàn toàn theo bản năng.
Y tá một mình vào phòng, nhưng có lẽ những gì Diệp Tang Tang thể hiện trong game khiến y tá lấy hết can đảm trả lời.
Cô nói: “Chỉ cần một người có thể kiểm soát được bản thân, thì người đó vẫn là bình thường.”
Sau khi Diệp Tang Tang uống xong thuốc, y tá có vẻ hơi chột dạ, vỗ nhẹ ngực mình rồi nhanh chóng đẩy xe rời đi.
Y tá chưa cho Diệp Tang Tang câu trả lời nhưng cô đã biết đáp án.
Ngay sau đó, cô lại tiếp tục nếp sinh hoạt đều đặn của mình.
Gần đây vì chơi game và nghỉ ngơi nhiều hơn mà cô cảm thấy thế giới như cũng tốt đẹp lên hai phần. Cô không nhờ đến điều dưỡng nữa mà tự mình lên xuống giường. Cảm giác cơ thể “không nghe lời” là điều cô ghét nhất.
Cô đọc sách, ăn cơm tối uống thuốc xong lại vào game.
Trong danh sách người theo dõi kênh livestream của cô đã có cả tài khoản chính thức của cảnh sát Thần Nam.
Mái tóc của Smart giờ lại biến thành màu tím, dày cộm gần như che khuất cả khuôn mặt. Vừa thấy Diệp Tang Tang, cậu đã quên sạch mấy lời “cứng miệng” lần trước, không khống chế được hất đầu giả vờ ngầu lòi nhưng chân thì vẫn run: “Tìm anh có việc gì?”
Diệp Tang Tang liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh, biết rõ cậu đang cố ra vẻ trước mặt bạn bè để chứng minh mình không sợ cảnh sát. Chỉ là lần này cô không độc miệng châm chọc anh mà dùng giọng mang chút khiêm tốn hỏi: “Cậu có quen các nhãn tuyến của tổ trưởng Tần và những người từng được ông giúp đỡ khi ra tù không?”
Smart mím môi, trong lòng lo sợ vì kiểu nói khách khí của cô. Cậu nhìn Diệp Tang Tang, nhỏ giọng nói: “Có…có quen.”
Diệp Tang Tang gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Cố Linh đứng cạnh, nghe tới đây đã hiểu ngay ý đồ của Diệp Tang Tang. Nhưng cô vẫn có chút hoài nghi, liệu kế hoạch này có thật sự khả thi không?
Sân trượt rõ ràng không phải nơi để nói chuyện, Diệp Tang Tang tìm một chỗ yên tĩnh hơn để trao đổi.
Smart ngồi nghiêng người, chân cứ giật giật không yên.
Diệp Tang Tang đi thẳng vào vấn đề: “Tần Giang gặp chuyện rồi. Ông ấy bị người hãm hại, ngã từ tầng ba đập đầu xuống đất, đã hôn mê ở trong bệnh viện nửa tháng rồi.”
Từ lúc Diệp Tang Tang nói câu đầu tiên, Smart đã ngồi thẳng người dậy. Nghe hết lời, môi cậu mím chặt, đôi tay hơi run rẩy, trong mắt đựng đầy lo lắng.
“Thật không?” Cậu không dám tin, hỏi lại.
Diệp Tang Tang gật đầu.
Cố Linh đỏ hoe mắt, nói: “Anh Tần bị thương nặng lắm, bác sĩ bảo có thể sẽ không có cơ hội tỉnh lại.”
“Là ai làm!” Smart đỏ cả mắt, đứng bật dậy quát lên.
Ở trong lòng của cậu, Tần Giang là một cảnh sát vô cùng tốt. Thời niên thiếu phản nghich, đi trộm cắp, chính Tần Giang là người dạy cho cậu một bài học nhớ đời. Nhưng lúc ấy cậu vẫn không kiểm soát được mình, tiếp tục lăn lộn xã hội, tiếp tục trộm cắp. Sau đó lại bị Tần Giang tống vào trại tạm giam nửa tháng.
Lúc đó cậu không hiểu chuyện, còn oán trách tại sao Tần Giang lại xen vào chuyện của mình. Ngay cả bố mẹ cậu cũng mặc kệ cậu, vì sao ông ấy cứ thích xen vào việc của người khác?
Về sau cậu lại tái phạm, lần này bị bắt vào tù hai năm. Không ai tới thăm, không ai quan tâm, chỉ có Tần Giang đến thăm cậu, dạy cho cậu đạo lý, còn cho cậu tiền để sống trong tù đỡ khổ. Nếu không có ông ấy, cậu không dám tưởng tượng bây giờ mình đã thành cái dạng gì rồi, có khi đã chết bờ chết bụi ở một góc xó xỉnh nào đó.
Mà giờ, người tốt như vậy bị hãm hại đến mức trọng thương nằm viện, có thể còn không tỉnh lại được. Nghĩ tới đây, nước mắt Smart rơi lã chã.
“Tôi không nói nhiều tời vô nghĩa nữa. Hiện tại chúng tôi đã tìm được hung thủ hãm hại tổ trưởng Tần.” Diệp Tang Tang ngừng một chút, “Nhưng vừa nãy truy đuổi đã để hắn trốn thoát. Hắn rất xảo quyệt, nhảy lầu chạy mất, lợi dụng khu vực trung tâm thành phố phức tạp để ẩn nấp.”
Smart không phải kẻ ngốc, cậu nghe hiểu ý của Diệp Tang Tang: “ Cô muốn tôi liên lạc với những người từng được anh Tần giúp, nhờ họ hỗ trợ tìm ra hắn?”
“Đúng vậy. Lực lượng cảnh sát có hạn. Một là sợ hắn chạy khỏi thành phố Thần Nam, hai là người này cực kỳ nguy hiểm, phải nhanh chóng bắt được kẻo hắn quay lại báo thù tổ trưởng Tần.” Diệp Tang Tang nói thẳng suy nghĩ.
Cố Linh liếc nhìn Smart, cậu ta có gánh nổi việc này không?
Smart thoáng do dự, cậu muốn giúp nhưng sợ mình không làm được như Diệp Tang Tang kỳ vọng.
Diệp Tang Tang nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc nói: “Ông ấy đang chờ cậu. Nếu không bắt được hung thủ, tổ trưởng Tần sẽ phải nằm đó với cái danh kẻ sát nhân. Nếu ông ấy không tỉnh lại, thậm chí ngay cả quyền lợi của cảnh sát cũng bị tước mất, cuối cùng có khi sống không nổi.”
“Cho nên tôi hy vọng, cho dù ông ấy không thể tỉnh lại đi chăng nữa thì cũng là trong sạch.”
Bàn tay buông thõng bên người Smart run thật mạnh. Nếu không bắt được tên kia, thực sự sẽ xảy ra chuyện như vậy sao?
Nước mắt gần như bao phủ cả hốc mắt cậu, cậu không nhìn rõ người trước mặt nữa, chỉ có thể nghe thấy đối phương kể ra kết cục vô cùng thảm thiết kia.
[ A a a a, chịu không nổi nữa, vậy Tần Giang ngoài đời thực cũng như vậy sao? ]
[ Thật khó chịu, hiện thực quá tàn nhẫn ]
[ Ông ấy còn sống không? Lúc chị Tang chưa nói tôi còn cố nhịn không dám tưởng tượng, chị ấy nói như vậy tôi đau lòng quá ]
[ Muốn khóc hu hu hu…]
Cố Linh đứng bên cạnh quay lưng đi, không ngừng lau nước mắt.
Diệp Tang Tang đưa khăn tay cho chị, mắt vẫn nhìn Smart: “Liên lạc đi, gọi cho tất cả những người cậu có thể gọi. Chúng ta dùng chiến thuật biển người.”
Smart gật đầu như gà mổ thóc, tay run rẩy cầm điện thoại gọi điện cho những người quen biết.
Diệp Tang Tang dặn dò, đầu tiên là tập hợp những người này lại, sau đó tập trung tìm kiếm, quá phân tán dễ khiến người chạy mất.
Smart nghĩ đến một chỗ, bấm điện thoại gọi đi:
“Chú Vương, anh Tần gặp chuyện rồi…”
“Anh Tiền, anh Tần có việc cần anh giúp…”
“Chị Lý, đội trưởng Tần có chuyện, anh ấy cần tụi mình hỗ trợ…”
…..
Smart là một người rất khéo ăn nói, chỉ trong thời gian ngắn đã liên lạc được hơn chục người. Cho dù chưa gọi được người, cậu cũng dặn người khác truyền lại thông tin.
Mọi người hẹn nhau ở quảng trường Hối Tinh, sau khi người đến đủ, Diệp Tang Tang nhanh chóng nhắc lại kế hoạch, mang bản đồ ra khoanh vùng cần tìm kiếm. Cô nhấn mạnh ít nhất phải là hai người một nhóm, tuyệt đối không được khinh thường tên đó.
Có khoảng hơn hai trăm người, đều là những người rành địa bàn, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức quay về.
Trong số đó, Cố Linh nhìn thấy không ít khuôn mặt quen thuộc, đều là những người họ từng bắt. Sau khi mọi người biết chuyện của Tần Giang, ánh mắt nhiều người trở nên hung dữ. Nghe xong kế hoạch của Diệp Tang Tang, chẳng ai nói nhiều mà quay đầu đi làm ngay.
“Không thể đánh chết, nếu đánh chết tôi không lấy được lời khai, sẽ rất phiền toái.”
Cuối cùng Diệp Tang Tang còn bổ sung một câu. Nhiều người thoáng khựng lại một chút, rồi gật đầu đáp “ừ”.
Và rồi chiến dịch biển người bắt đầu lan rộng.
Tại một công ty vận chuyển, ông chủ đang tất bật chuyển hàng thì một nhân viên chạy tới: “Sếp, hôm nay em xin nghỉ.”
Cậu nhân viên mặt đầy tức giận, đứng chờ ông chủ đồng ý, nếu không thì hôm nay cậu sẵn sàng nghỉ ngang luôn.
Ông chủ cau mày, người xung quanh cũng ngừng tay nhìn qua. “Sao vậy, nói lý do xem nào.”
Ông chủ dáng người to con, chuyện hắc bạch đều đã từng làm nên cậu nhân viên có chút sợ, đành kể hết mọi chuyện, rồi nói thêm: “Em nhất định phải đi tìm người! Tổ trưởng Tần thật sự đã giúp em rất nhiều.”
Sắc mặt ông chủ chợt trầm xuống, nhìn thẳng cậu: “Cậu nói thật chứ?”
“Thật ạ.” Cậu gật đầu, còn đưa cả ảnh chụp tin nhắn do bạn gửi để chứng minh.
Ông chủ quay đầu nhìn hơn chục người đang chuyển hàng, lớn tiếng nói: “Tần Giang cũng từng giúp tôi. Tôi là người có ơn trả ơn. Hai người ở lại xử lý chỗ hàng dễ hỏng, còn lại theo tôi đi tìm người!”
“Lương vẫn tính đủ, ai tìm được sẽ có thưởng thêm!”
Cậu nhân viên tròn xoe mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ. Ông chủ tháo tạp dề, cầm điện thoại và dẫn người lên xe, xuất phát ngay.
Trong lúc này ngay cả người bình thường cũng nghe nói đến chuyện của Tần Giang. Niên đại này lòng người còn rất chất phác, huống hồ hung thủ đã gây ra tới ba mạng người, lại vô cùng hung hãn và tàn bạo nên không ít người đã rủ nhau cùng đi tìm kiếm. Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy khu vực trung tâm thành phố và cả những khu vực lân cận, từng tốp người đang len lỏi qua các khu nhà, cầu thang, ráo riết truy lùng.
[ Siêu trí tuệ, mi thật sự hiểu bọn tôi muốn xem gì!!! ]
[ Trời ơi đổi góc quay rồi kìa, đông người thật! ]
[ Cảm động quá, ông ấy đặt người thường trong lòng, giờ chính những người thường ấy đang dốc lòng dốc sức vì ông ấy ]
Diệp Tang Tang nhìn thị giác camera thay đổi, ánh mắt hơi xuất thần. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đã lấy lại tinh thần và nhập cuộc tìm kiếm.
…..
Lâm Hà đang nằm trong căn phòng mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, trên mặt lộ ra vẻ cuồng vọng. Tuy hắn không biết vì sao cảnh sát lần ra được tung tích của mình nhưng đám người kia hiển nhiên là đã xem nhẹ hắn. Mấy tên rác rưởi đó mà cũng đòi bắt hắn sao?
Chỉ có điều là bỏ chạy quá thục mạng, cả chân, đùi, mông và tay của hắn đều bị mảnh vỡ cắm vào. Hắn run rẩy lấy hộp thuốc tự xử lý vết thương cho mình.
Nơi hắn ẩn náu là một tầng hầm, phòng của chủ nhà ở tầng một. Ban đầu chủ nhà tính cho thuê làm việc khác nhưng hắn đã thuê lại thu dọn để ở. Chỗ này nằm khuất trong một góc khu dân cư, muốn xuống được tầng hầm phải đi vào tầng một, men theo cầu thang tối om xuống dưới, cuối cùng mở nắp bê tông trên mặt đất lên mới có thể tìm được.
Có một cửa sổ thông gió nhỏ bằng hai bàn tay người trưởng thành, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy là một ống thông khí trơ trọi dưới đất. Ngoài chủ nhà ra, kể cả bảo vệ khu hay hàng xóm xung quanh cũng không biết tới sự tồn tại của nơi này. Mấu chốt nhất chính là chủ nhà không ở đây, căn hộ phía trên còn cho người khác thuê, mà người thuê đó hoàn toàn không biết bên dưới còn có tầng hầm. Nói cách khác, hắn hoàn toàn có thể yên tâm dưỡng thương ở đây, chờ gió yên sóng lặng rồi rời khỏi thành phố.
Chỉ có một điều khiến hắn không cam lòng là Tần Giang còn chưa chết!
Kế hoạch xem như đã thất bại, nhưng trước khi rút, hắn vẫn muốn quay lại giết tên kia.
Còn chuyện bị bắt ư? Lâm Hà không bao giờ suy xét chuyện sẽ không xảy ra.
Sau khi xử lý vết thương và uống thuốc kháng sinh, do mệt mỏi vì bỏ trốn, Lâm Hà thiếp đi. Không rõ đã ngủ bao lâu, hắn bỗng giật mình tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng động ồn ào.
Nắp bê trông trên đầu hắn bị mở ra, một người đầu tóc bù xù bước xuống. Chưa kịp để hắn phản ứng, từng người từng người nối đuôi nhau xuống theo, ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt hắn. Sau đó dường như đã xác nhận điều gì, ngay lập tức từng nắm đấm thi nhau nện xuống.
“Ê, ê, mọi người bình tĩnh, cảnh sát Thẩm dặn rồi, đừng đánh chết hắn đấy!” Một giọng nam trẻ tuổi lên tiếng ngăn lại.
Từng người lần lượt bị kéo ra, nhưng trước khi rời đi vẫn không quên đá hắn thêm một cú. Lâm Hà nhìn đám người trước mặt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Bọn mày làm sao mà tìm được tao?”
Sao con nhóc Thẩm Du đó lại lần ra được chỗ này?
“Chỗ này kín thật đấy, rất nhiều người không biết, nhưng đáng tiếc là đám trẻ con trong khu lại biết.” Smart cười nhạo.
Con người của cậu vốn chỉ nhát gan mạnh miệng chứ không ngốc.
Lúc Diệp Tang Tang, Trịnh Hợp, Cố Linh và Dương Văn tới nơi, Lâm Hà đã bị đánh cho thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, nằm sõng soài giữa đường lớn trong khu dân cư. Xung quanh là một vòng người đứng vây, dáng vẻ như là sợ hắn bị đáng chết.
Diệp Tang Tang bước tới, cúi đầu nhìn hắn: “Cách ba tiếng, chúng ta lại gặp nhau.”
Trịnh Hợp lôi hắn dậy, còng tay rồi đưa vào viện cấp cứu.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi rồi nhanh chóng khuất xa.
Diệp Tang Tang không đi ngay, cô quay lại nhìn đám người vây quanh: “Thay mặt tổ trưởng Tần, tôi cảm ơn mọi người. Mọi người đã vất vả rồi.”
Smart đỏ mắt: “Chúng tôi chờ cô trả lại trong sạch cho anh Tần.”
“Nhất định.” Diệp Tang Tang nói.
Lâm Hà chỉ bị thương ngoài da nên năm ngày sau đã được xuất viện và bị đưa ngay vào phòng thẩm vấn.
Khi nhìn thấy người hỏi cung chính là Diệp Tang Tang, đôi mắt đan phượng cho chút tương tự với Tần Giang của hắn hơi nheo lại, mang theo vài phần lệ khí.
“Nếu không phải tao bị thương thì chúng mày còn lâu mới bắt được tao.” Hắn nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang, ánh mắt hung ác như một con quỷ dữ.
[ Mẹ ơi, ánh mắt đáng sợ quá ]
[ Bảo sao người ta nói ánh mắt của kẻ giết người không giống người bình thường ]
[ Tên này có vẻ khó đối phó đấy, chắc phải mất công lắm mới khiến hắn nhận tội ]
Diệp Tang Tang ngồi dựa vào ghế, ngón tay thon dài trắng nõn có vết chai mỏng gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Tôi là người rất nhân từ. Nếu anh chịu nói thật, tôi sẽ không bóc vết sẹo của anh ra.” Cô nói.
Lâm Hà nhìn xuống chiếc còng tay của mình, cười lạnh: “Không phải bọn mày đã điều tra ra rồi à? Kết tội tao đi, xử bắn luôn cũng được.”
“Hứa Hà, anh nói xem, là ai đã xóa hộ khẩu của anh? Hay là, ngay từ đầu anh đã không được đăng ký vào sổ hộ khẩu nhà anh. Anh được đăng ký vào sổ hộ khẩu của Tần Giang, là Tần Giang làm chủ.”
Diệp Tang Tang nói nhỏ nhẹ, nhưng từng chữ lại như ngàn cân búa tạ đập vào lòng Hứa Hà.
Diệp Tang Tang tiếp tục nói: “Làm một con chuột sống trong cống ngầm cũng cực lắm nhỉ? Tên của anh là Tần Giang đặt cho đúng không? Giang – Hà – Hồ – Hải. Anh trai anh là Hứa Hải, chị gái anh là Hứa Hồ.”
Lâm Hà – tên thật là Hứa Hà – siết chặt tay thành nắm, các khớp xương kêu răng rắc.
“Cảnh sát Thẩm, mấy chuyện này không liên quan đến vụ án, tao có quyền từ chối trả lời.” Hắn cắn răng nói.
Diệp Tang Tang gật đầu, lật tài liệu trước mặt: “Được, vậy thì nói về đoạn xương anh gửi tặng tôi đi. Pháp y rất vất vả mới lấy được chút DNA, tôi đã liên hệ với bố ruột anh để lấy mẫu DNA đối chiếu. Kết quả là…”
“Tao không giết nó, nó bị tử hình, tao chỉ lén lấy ra một đoạn xương làm kỷ niệm thôi. Này hẳn là không vi phạm pháp luật.” Hứa Hà đắc ý.
Diệp Tang Tang quay sang nhìn Cố Linh, chị đưa cho cô một thứ.
“Anh còn nhớ Phùng Ngọc Đức không? Anh giết Phùng Liên, Lâm Học, gài bẫy anh em nhà họ Triệu, mọi thứ anh làm quá tinh vi. Những việc này cần quen tay hay việc, tôi không tin đây là lần đầu tiên anh làm chuyện đó.”
“Vì vậy, tôi đã điều tra Phùng Ngọc Đức, quả nhiên, có người biết hai người từng qua lại. Năm đó không điều tra ra, nhưng hiện trường vẫn giữ lại toàn bộ mẫu DNA, đây là kết quả đối chiếu.”
Diệp Tang Tang giơ tập tài liệu lên, ra hiệu cho người bên cạnh đưa cho hắn xem.
Trong năm ngày hắn nằm viện, Diệp Tang Tang không hề ngơi nghỉ. Năm đó, Phùng Ngọc Đức kiên quyết khẳng định chỉ có một người gây án, anh ta cũng đã bị xử bắn nên không thể đối chứng. Nhưng giờ đã có người để đối chiếu, kết quả cho ra rất nhanh. Điều này cũng phù hợp với hồ sơ phạm tội nhiều lần của hắn, hắn thích lẩn trốn và gây án khi đang bỏ trốn, suốt những năm qua cũng từng bị bắt lại vài lần. Không thì chẳng ai biết hắn còn gây ra bao nhiêu tội ác vì tâm lý vặn vẹo nữa.
Hứa Hà im lặng, nhìn Diệp Tang Tang chằm chằm.
Cô nói tiếp: “Chúng tôi cũng đã gọi điện sang các nơi khác để xác minh. Trong thời gian anh ở trại giam, với tư cách người thân, Tần Giang đã đến thăm anh rất nhiều lần.”
“Hừ, nó sống sung sướng quá nên chỉ muốn đến khoe khoang với tao thôi.” Hứa Hà cười khẩy.
Diệp Tang Tang không tranh cãi với hắn, cũng không ra sức giải thích Tần Giang tốt đẹp thế nào, cô chỉ nói thẳng: “Những chứng cứ hiện có đã đủ để phán anh án tử hình. Nói ra rốt cuộc anh đã làm những gì đi.”
Hứa Hà cự tuyệt trả lời.
Diệp Tang Tang cũng không vội, chờ một lát mới nói: “Anh muốn được đến thứ gì, tôi đều biết. Nếu anh cứ giấu giếm, thì những điều anh muốn người khác biết, cả đời này họ cũng sẽ không biết.”
Hứa Hà nhìn cô, cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật đáng sợ.
Cuối cùng, hắn đan chặt tay vào nhau, chậm rãi kể lại toàn bộ tội ác. Mọi người nghe xong chỉ thấy lạnh buốt tận xương.
Thì ra, hắn đã hận Tần Giang từ rất lâu.
Mười năm trước, anh trai Hứa Hà phạm tội nghiêm trọng, bị tuyên án tử hình. Vì là tổng hợp nhiều tội, gia đình hắn muốn “làm nhẹ tội danh”, nhờ Tần Giang can thiệp để giảm xuống án chung thân. Tần Giang không đồng ý. Dù Hứa Hà có quỳ xuống cầu xin, Tần Giang vẫn không dao động.
“Nó quá ích kỷ. Chuyện này với nó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Ánh mắt Hứa Hà ngập tràn thù hận: “Bố mẹ tao nói, chỉ cần tao khiến Tần Giang đồng ý thì họ sẽ chuyển hộ khẩu cho tao về nhà, cả nhà chúng tao sẽ lại sum họp, những chuyện trước kia coi như bỏ qua. Họ nói rất nhiều điều, tao cảm nhận được, họ vẫn yêu thương tao… Nhưng… Sau khi Hứa Hải chết, bố mẹ cũng bắt đầu hận tao, nhà tôi không còn chấp nhận tao nữa!”
“Trước kia tao gây chuyện, họ còn đánh, còn mắng. Sau chuyện này, họ xem như tao đã chết.”
[ Cho dù bố mẹ anh ta ghét bỏ khuyết tật bẩm sinh của anh ta, anh ta vẫn điên cuồng tìm kiếm sự công nhận từ họ. ]
[ Đáng lẽ ra anh ta nên hận bố mẹ mình mới đúng! Sao lại đổ lên đầu Tần Giang? ]
[ Với anh ta, Tần Giang mới là chướng ngại vật lớn nhất. Nếu không có Tần Giang, anh ta đã đạt được mọi thứ. ]
Diệp Tang Tang nhìn hắn: “Cho nên, anh đã cùng Phùng Ngọc Đức lên kế hoạch giết vợ con của Tần Giang, chỉ để giành lấy sự yêu thích từ bố mẹ.”
“Phải. Nhận được tin tức tốt, họ đã đối xử rất tốt với tao một thời gian. Khi đó, mặt họ lúc nào cũng nở nụ cười vui sướng.” Nhớ lại điều đó, Hứa Hà khẽ cười.
Diệp Tang Tang rũ mắt, lặng lẽ nói tiếp: “Sau đó anh vu oan cho Tần Giang, muốn hủy hoại tất cả những gì ông ấy có, để ông ấy giống như anh trai anh, cũng bị phán tử hình?”
Hứa Hà thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, chỉ khi nào nó chết, tao mới được bố mẹ thật sự công nhận, chúng tao mới chân chính trở thành người một nhà. Tiếc là nó chưa chết, chỉ hôn mê thôi.”
Cố Linh ở bên ngoài đã mấy lần suýt không kiềm chế nổi, cuối cùng không thể chịu được, chị phải ra ngoài để bình tĩnh lại. Bỏi vì chị thật sự muốn giết chết Hứa Hà, chỉ như thế mới phần nào xoa dịu năm sinh mạng bị cướp đi và cả Tần Giang đang trọng thương nằm hôn mê.
[ Tôi muốn lao vào tát cho hắn một trận! Trời ơi, đúng là đồ vong ân bội nghĩa, rõ ràng Tần Giang là ân nhân! ]
[ Thứ không phân rõ phải trái trắng đen! ]
[Tâm lý quá méo mó, hắn đã hủy hoại người duy nhất thật lòng đối xử tốt với hắn. ]
Diệp Tang Tang ngồi ngay ngắn: “Vậy anh nghĩ, bố mẹ anh sẽ phản ứng thế nào?”
“Bọn họ” ở đây là chỉ bố mẹ của Hứa Hà.
Hứa Hà cười nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ tự hào về tao, bọn họ sẽ vĩnh viễn nhớ rõ tao. ]
Diệp Tang Tang không đáp, cúi đầu mở điện thoại, gửi đi một tin nhắn đã soạn sẵn.
Một phút sau, cô bước tới mở hé cửa phòng thẩm vấn, lặng lẽ đứng quay lưng về phía cánh cửa.
“Tôi đã coi như nó chết rồi! Còn phải thuê luật sư cho nó? Đừng có mơ!” Một giọng nam hung hăng vang lên.
Một giọng nữ già nua vang lên tiếp theo: “Tôi thấy năm đó nó ghen tỵ với anh trai nên mới không chịu cầu xin giúp, Tần Giang mới không làm gì! Bây giờ còn dám làm chuyện này, chờ nó về xem tôi có đánh cho gãy chân nó không!”
Giọng nam tiếp tục nói: “Biết thế này, hồi mới sinh ra đã nghe theo lời mẹ tôi, dìm nó chết trong thau nước cho rồi!”
Người phụ nữ có vẻ đang trấn an ông ta, nhưng tuyệt nhiên không phản bác câu nào.
Tiếng bước chân dần xa.
Diệp Tang Tang nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hứa Hà ngồi bất động trên ghế thẩm vấn, sắc mặt xám ngoét, ánh mắt trống rỗng tràn đầy tuyệt vọng.
[ Bố hắn nói còn rất có đạo lý ]
[ Cố ý sắp xếp à, mà làm quá chuẩn luôn ấy! ]
[ Đúng là giết người không dao. Chị Tang chưa bao giờ tin hắn sẽ hối hận nên khiến hắn tuyệt vọng trước khi bị tử hình ]
Diệp Tang Tang ngồi xuống, nhìn hắn:
“Vừa rồi tôi lừa anh đấy. Vụ án này sẽ không công bố ra ngoài đâu. Bọn họ sẽ không biết là anh đã hãm hại Tần Giang. Thứ họ biết chỉ là anh bởi vì tham gia bắt cóc bị bắt, rồi bị tuyên án tử hình.”
Hứa Hà đột nhiên nhìn về phía Diệp Tang Tang, hắn gào lên như phát điên, muốn lao vào giết cô.
“A a a a a a mày lừa tao! Mày lừa tao…”
Diệp Tang Tang đứng dậy, rời khỏi phòng thẩm vấn, bước ra an ủi Cố Linh.
Tất cả cuối cùng cũng đã khép lại.
Trước mặt Diệp Tang Tang, bảng điều khiển hiện lên:
[ Người chơi đã gửi yêu cầu kết án, đang tiến hành tổng hợp chứng cứ… ]
[ Xác nhận Hứa Hà là hung thủ? ]
[ Chọn: Có hoặc Không. ]
Cô đưa tay ra, nhấn chọn Có.
[ Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang đã hoàn thành xuất sắc phó bản “Tàn bạo cuồng hoan”, đánh giá phó bản: SSS. ]
[ Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang là người đầu tiên vượt ải thành công phó bản “Tàn bạo cuồng hoan”, thông báo toàn khu trò chơi. ]
[ Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang nhận được phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS: +3 điểm thuộc tính cơ thể, có thể phân phối tùy ý vào các chỉ số thể chất cơ bản. ]
[ Chúc mừng người chơi nhận được phần thưởng người đầu tiên vượt ải: +1 Thẻ gợi ý cốt truyện. ]
Diệp Tang Tang xác nhận phần thưởng, sau đó nhấn chọn thoát khỏi phó bản.
Cô đang định xem tình hình trong phòng livestream thì hệ thống phát hiện có cuộc gọi đến. Không còn cách nào khác, cô đành rời khỏi trò chơi.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
- 黄花菜都凉了: tương truyền ở khu vực huyện Kỳ Đông tỉnh Hồ Nam thừa thãi hoàng hoa, món ăn làm từ hoàng hoa thường được đưa ra cuối bữa tiệc. Nếu bạn đến muộn đến mức món ăn cuối cùng này đã nguội lạnh, mọi người đương nhiên sẽ trách móc. Nhưng để không làm mất mặt bạn, họ chỉ nhẹ nhàng nói: “Đợi đến món hoàng hoa cũng nguội rồi.” Về sau, câu nói “món hoàng hoa cũng nguội rồi” được dùng để chỉ việc thời gian đã trôi qua quá lâu, hay chờ đợi quá lâu. ↩︎