[Mô phỏng phạm tội] Chương 43: Đánh cờ

[Mô phỏng phạm tội] Chương 43: Đánh cờ

“Chỉ là đưa anh ta đi khám thôi, không phải giám định tư pháp chính thức. Cậu biết nên làm thế nào chứ?” Diệp Tang Tang bổ sung.

Trước thông tin liên tiếp đổ xuống, Dương Hạo khẽ hé miệng, phải mất hai giây mới ngơ ngác gật đầu:

“Được… được, em đi liên hệ ngay!”

Miệng thì nói liên hệ, tay cũng bắt đầu làm nhưng thực ra cậu vẫn chưa hiểu mô tê gì. Nào là rối loạn tri giác, nào là tâm thần phân liệt, mấy căn bệnh đó làm sao khiến một người nhận tội giết người được? Cậu cảm giác đầu óc mình đang quay cuồng, nhưng nghĩ mãi lại chẳng nghĩ ra được gì.

Có điều làm việc thì không thành vấn đề với cậu, rất nhanh cậu đã liên hệ được bác sĩ chuyên môn rồi đưa nghi phạm đi làm giám định tinh thần chuyên nghiệp. Nhìn trái nhìn phải thì cậu vẫn chỉ cảm thấy người này chút chậm chạp trong hành vi và lời nói mà thôi, chắc không mắc bệnh tâm thần thật chứ.

Diệp Tang Tang thì đang trầm ngâm suy xét về tình trạng của Chu Á. Triệu chứng của anh ta khá nhẹ, nếu không phải người có hiểu biết về bệnh tâm thần thì rất có thể sẽ bỏ qua. Hoặc giả, nếu anh ta chỉ thuật lại ngắn gọn quá trình gây án, người bình thường căn bản sẽ không phát hiện có gì sai, bởi vì nhân chứng và vật chứng đều đủ cả. Vừa rồi hỏi cả buổi mà đối phương không đáp nổi câu nào, xem ra hướng điều tra này có lẽ không đi xa hơn được nữa.

Diệp Tang Tang nghĩ ngợi, quyết định phải điều tra song song cả hai vụ án. Cô cho rằng ngoài việc có vẻ như cùng do Chu Á gây ra, hai vụ án này chắc chắn còn có những điểm liên hệ khác.

Dương Hạo bận rộn đi làm việc, Diệp Tang Tang đành tìm Chu Học để hỏi chuyện. Người này ngoài mặt tỏ ra dửng dưng với anh trai nhưng thực chất vẫn âm thầm quan tâm, hẳn là sẽ hiểu về những mặt khác của anh trai mình.

Cô ngồi xuống đối diện Chu Học, không hỏi thẳng vào trọng điểm mà vòng vo:

“Anh Chu này, vì chuyện của anh trai mà anh đã phải chạy vạy không ít lần, anh có thấy anh ta là một gánh nặng không?”

Mắt thấy anh trai vừa không có con nối dõi, tính tình lại không tốt, anh ta đã phải chăm sóc người anh này bao nhiêu năm trời, cho dù tình cảm sâu đậm đến đâu hẳn cũng có lúc cảm thấy mệt.

“Đôi khi tôi cũng có cảm giác như vậy, nhưng chỉ là thoáng nghĩ thôi. Tôi chỉ có mình anh ấy là người thân, tôi không chăm sóc thì ai chăm sóc anh ấy đây!” Chu Học cười khổ một tiếng, vẻ mặt phức tạp, vừa bất đắc dĩ vừa may mắn và cũng có cả sự lo lắng.

[ Đúng vậy, vừa yêu vừa hận ]

[ Nếu là tôi chắc cũng là như thế này, chỉ có thể nói mọi chuyện trên đều phần nhiều là bắt đắc dĩ ]

[ Nếu người anh trai mà chết thật thì người đau lòng nhất chính là anh ta ]

Nhiều khán giả trong phòng livestream đều đã lớn tuổi, trong nhà cũng có người như thế nên cảm thấy đồng cảm đôi chút.

Trên mặt Diệp Tang Tang hiện lên sự an ủi, khẽ thởi dài: “Anh đúng là một người em tốt, có người thân đồng hành nương tựa vậy cũng không coi là cô độc.”

“ Cảnh sát Uông nhất định phải điều tra rõ vụ án của anh trai tôi đấy, anh ấy thực sự không phải loại người đó.”  

Chu Học ngập ngừng hai giây nhưng rất nhanh đã quay lại chủ đề chính, dò hỏi Diệp Tang Tang.

Diệp Tang Tang gật đầu:

“Chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức. Nhân tiện cho tôi hỏi, anh trai anh có bạn bè hay người thân cận nào không?”

Chu Học khẳng định lắc đầu, rồi cụp mắt suy nghĩ một hồi mới đáp:

“Không có. Anh ấy với người ta chỉ dừng ở mức quen biết, hầu như không giao thiệp sâu, cơ bản là chẳng có bạn bè. Hơn nữa cô cũng biết rồi đó, chỗ kia của anh ấy có chút vấn đề, cộng thêm tính cách u ám, hoàn toàn không thể kết giao với ai thân mật được.”

Ánh mắt Diệp Tang Tang khẽ lóe, lại hỏi thêm vài vấn đề rồi nói với đối phương:

“Chuyện này ấy, anh cũng biết nhân chứng vật chứng đều đủ cả. Tôi khuyên anh tốt nhất nên tìm luật sư trao đổi với chúng tôi.”

“Được…” Chu Học trầm ngâm gật đầu, nhìn Diệp Tang Tang đứng lên, anh ta cũng đứng dậy theo.

Anh ta chỉ xin nghỉ ở nhà xuất bản hai tiếng, giờ phải quay lại làm việc.

Trước khi ra cửa, anh ta hỏi:

“Trong trại tạm giam có cần gì không? Tôi phải chuẩn bị những thứ gì?”

“Luật sư sẽ có kinh nghiệm hơn, họ sẽ nói cho anh biết.” Diệp Tang Tang đưa tay ra hiệu cho đối phương ra ngoài, còn mình thì đi theo sau.

Bước chân của Chu Học hơi lảo đảo, chậm chạp đi ra.

Diệp Tang Tang tiễn anh ta ra ngoài đội cảnh sát hình sự, đưa cho anh ta của mình số điện thoại, bảo rằng nếu có chuyện gì có thể liên hệ trực tiếp với cô.

Đây cũng là thao tác thường lệ của cảnh sát hình sự, bởi vì còn cần cập nhật tình hình điều tra của phạm nhân đến bước nào rồi hoặc là cần trao đổi với luật sư.

Chu Học nhận lấy, xoay người rời đi.

Đúng lúc này, Dương Hạo cũng quay lại, cậu vừa dẫn người đi làm giám định tinh thần. Nếu theo quy trình chính thức thì cần rất nhiều thủ tục, phải xin làm giám định tư pháp tâm thần, trung tâm giám định sẽ mất khoảng nửa tháng mới có kết quả chính thức, hơn nữa quá trình giám định cũng cần được giám sát chứng nhận.

Nói cách khác, kết quả trong thời gian ngắn là rất khó có. Ý của Diệp Tang Tang thực ra chỉ là đưa người đi kiểm tra sơ bộ xem liệu có vấn đề tinh thần hay không. Kết quả đó sẽ giúp ích rất lớn cho hướng điều tra của họ. Chỉ cần xác nhận được phán đoán, Diệp Tang Tang gần như chắc chắn phải bỏ qua manh mối Chu Á, chuyển sang điều tra hướng khác.

Ví dụ như vợ của nhà văn, Vu Thanh Thanh.

Hoặc bức thư giống như bản thảo kia.

Rất nhanh, Dương Hạo mang về tin tức, tuy không có báo cáo chính thức nhưng tạm thời kết luận là Chu Á vừa có rối loạn cảm xúc vừa có triệu chứng tâm thần phân liệt thể nhẹ.

“Không ngờ lại đúng như chị Lam đoán, bên trung tâm có thằng bạn học cấp ba của em, cậu ấy bảo căn bệnh này sẽ gây ra ảo thính, ảo thị, thậm chí còn có tính công kích. Dù thể nhẹ không nghiêm trọng lắm, nhưng khi phát bệnh cũng khó mà đối phó.”

Dương Hạo thao thao bất tuyệt, trong mắt còn mang theo chút kính phục đối với Diệp Tang Tang, chỉ thấy cô quả thật dự đoán như thần.

[ Hahahaha, Dương Hạo có chút đáng yêu nhỉ.]

[ Cái cảm giác trong sáng và ngây ngốc của sinh viên như muốn tràn ra khỏi màn hình vậy ]

[ Ngưỡng mộ đúng không! Chị Tang của tôi lợi hại nhất!]

Nghe xong, Diệp Tang Tang chính thức xác định phán đoán của mình. Cô nhìn đối phương:

“Cậu thấy vụ án này thế nào? Theo cậu, chúng ta nên điều tra tiếp ra sao?”

Dương Hạo mím môi trầm ngâm, một lát sau nói:

“Chị Lam, giả sử vụ án này thật sự không phải do Chu Á gây ra, chị có thấy giống như có người biết anh ta mắc bệnh này, rồi giết người, cố ý để anh ta chôn xác không? Đến khi vỡ lở, Chu Á chưa chắc phân biệt nổi giữa hiện thực và ảo giác, chúng ta chỉ cần hỏi là anh ta nhận tội… Anh ta lẫn lộn thực tế với hoang tưởng nên khẳng định chắc chắn mình chính là kẻ giết người.”

“Còn có một khả năng khác là Chu Á biết rõ mình có bệnh, cố tình đứng ra nhận tội thay cho kẻ khác để vụ án được kết thúc điều tra. Rồi trước phiên tòa sơ thẩm lại xin giám định tư pháp tâm thần, lấy cớ đó để thoát tội. Như vậy, cả anh ta và kẻ đứng sau đều có thể thoát khỏi chế tài của pháp luật.”

Nói xong, Dương Hạo gật đầu rất chắc chắn, cho rằng sự thật hẳn chính là một trong hai khả năng này. Nếu Chu Á không phải hung thủ thì kẻ phía sau toan tính chẳng ngoài hai hướng đó!

“Đều có khả năng, tiếp đi.” Diệp Tang Tang gật đầu khen ngợi, ra hiệu để cậu tiếp tục phân tích.

Dương Hạo đưa tay xoa cằm, “Bước tiếp theo, ta nên điều tra các mối quan hệ của Chu Á, hoặc trực tiếp tập trung vào Vu Thanh Thanh, tra kỹ người thân cận nhất với nạn nhân.”

[ Đúng là hơn hẳn tôi, cái gì không biết còn đi hỏi han tìm hiểu khắp nơi, logic cũng rõ ràng ghê gớm. ]

[ Đầu óc tôi kém lắm, toàn nhờ người khác phân tích hộ. Ban đầu tôi xem Dương Hạo với tâm thế nhìn một tay lính mới, ai ngờ cậu ta đâu có ngốc. ]

[ Dù sao cũng là nhân tài chuyên nghiệp, có non nớt thế nào thì Dương Hạo cũng tốt nghiệp từ trường cảnh sát mà.]

Khản giả bàn luận sôi nổi trong phòng livestream, ai cũng nghe rõ phân tích của Dương Hạo. Điều bất ngờ là hướng điều tra tiếp theo mà cậu nêu ra hoàn toàn giống với ý định của Diệp Tang Tang. Dương Hạo tuy còn non nớt, nhưng đó chỉ là tương đối.

Diệp Tang Tang mỉm cười gật đầu:

“Rất tốt.”

“Hehe, vẫn là chị Lam tinh tường, lại phát hiện ra anh ta có thể mắc bệnh tâm thần, tránh cho chúng ta sau này điều tra nhầm đường, tốn công rồi lại phải quay lại từ đầu.” Dương Hạo gãi đầu, thật lòng cảm thấy Diệp Tang Tang mới là lợi hại.

Diệp Tang Tang không nói gì thêm. Kỳ thực, cô hiểu biết về mặt này là nhờ đã từng chứng kiến không ít trường hợp ở bệnh viện tâm thần nên mới quen thuộc hơn đôi chút.

Vụ việc tạm thời có thể coi như khép lại một chặng. Diệp Tang Tang cũng cần nghỉ ngơi. Cô nhấn chọn đăng xuất. Suốt tám, chín tiếng căng thẳng, lúc này đúng là đến lúc phải thoát khỏi trò chơi.

Sau khi chào tạm biệt khán giả, Diệp Tang Tang mở mắt. Từ khung cửa sổ, một làn mưa bụi bay vào.

Hôm nay không phải ngày nắng gắt mà là một ngày mưa phùn giăng giăng. Cô nghiêng đầu nhìn một lúc lâu. Cô rất thích cảnh sắc như thế này bởi vì nó luôn mang lại cho cô cảm giác tràn đầy sức sống.

Y tá mang thuốc tới, Diệp Tang Tang uống xong rồi dùng bữa sáng. Bác sĩ Trương vốn tính tình ôn hòa, có lẽ bà cũng nhận ra cô không muốn làm phục hồi chức năng nên đã không sắp xếp nhân viên vật lý trị liệu cho đôi chân của cô. Có thể là sợ khiến cô khó chịu.

Nhưng Diệp Tang Tang vốn không bận tâm. Cô từ chối không phải vì ghét phục hồi chức năng mà chỉ là vì cô muốn từ chối tay họ Tô mà thôi.

Cô giơ tay, thoăn thoắt tự chuyển mình lên xe lăn rồi lại ra ngoài đọc sách, ngắm mưa. Âm thanh tí tách của mưa rơi rất dễ nghe. Diệp Tang Tang đọc thêm nửa quyển sách, cô ăn trưa rồi nghỉ ngời bình thường, không tiếp tục online. Dù trò chơi thực tế ảo có vẻ giống như đúc với hiện thực nhưng sống trong hiện thực vẫn tốt hơn nhiều.

Ngày hôm đó không có gì bất ngờ xảy ra cả, vì nhiều chuyện vốn không thể một bước thành công, cần phải lặng lẽ chờ đợi.

Đến tám giờ tối, Diệp Tang Tang đeo thiết bị và đăng nhập vào game.

Cô nhắc lại ghi chép khi lấy lời khai của Chu Học rồi bảo với Dương Hạo:

“Cậu đi điều tra nhật ký cuộc gọi của Chu Á xem có số nào khả nghi không.”

“Còn chị thì sao?” Dương Hạo hỏi.

Đương nhiên anh không phải sợ cô trốn việc, chỉ đơn giản muốn biết để yên tâm.

Diệp Tang Tang đáp:

“Xem một bức thư.”

Chính là bức thư, hoặc bản thảo đã hai lần bị gián đoạn khi ở nhà của nạn nhân. Lần này cô phải tranh thủ thời gian xem xem rốt cuộc nó có gì.

Ngoài cái tên mơ hồ khó hiểu của phó bản thứ hai, còn lại các phó bản đều đặt tên khá dễ đoán, đặc biệt là phó bản trước đó.

Chữ “Trốn” (chạy trốn) trong tên của bản phó trước đã nói thẳng ra điều mà cô cần làm. Còn lần này, phó bản mới tên là “Một bức thư”.

Diệp Tang Tang không chắc bức thư này có phải chính là bức thư được đề cập đến hay không, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô đọc tiếp.

Sở dĩ cô nghi ngờ, là vì bức thư này không có lời mở đầu ghi người nhận, cũng chẳng có chữ ký kết thúc. Dù vậy, nó vẫn mang cảm giác của một bức thư, bởi phần mở đầu của nó viết:

“Mạo muội quấy rầy anh, tiền bối Sao Băng.

Nghe nói gần đây anh đang bí ý tưởng cho cuốn sách mới, với tư cách là độc giả trung thành nhiều năm, tôi mạo muội viết thư này, mong câu chuyện tôi kể có thể giúp anh tìm được chút cảm hứng.”

Cách mở đầu như vậy vừa giống bản thảo lại vừa giống thư gửi.

Diệp Tang Tang đọc xong đoạn đầu, tiếp tục nhìn xuống.

Nội dung là lời kể của một nữ độc giả, thuật lại một vụ việc mà cô ta từng trải qua mười năm trước.

Cô nói mình sống ở vùng ngoại ô thành phố Tô, quê là một thị trấn nhỏ với con đường lát đá xanh, nhà cửa theo lối kiến trúc Huy Phái1, điển hình của vùng sông nước Giang Nam.

Cô miêu tả khung cảnh, ngôi trường nơi mình học cùng cuộc sống với em gái rồi dẫn vào câu chuyện chính.

Hai chị em rất thân nhau. Dạo gần đây, vì chuyện ở trường mà tâm trạng của em gái sa sút, nên cô thường dẫn em đi dạo cho khuây khỏa.

Trong một lần như thế, họ gặp được một thanh niên trẻ tuổi, là người từ bên ngoài ngoài đến tạm trú. Anh ta trẻ trung, tuấn tú, làn da trắng nõn mang khí chất nho nhã của một thanh niên trí thức.

Lúc đó, hai chị em đều học ở ngôi trường cấp ba duy nhất trong thị trấn. Từ lần gặp gỡ ấy, họ không hẹn mà bắt đầu thường xuyên lui tới tiệm sách, nơi họ có thể “tình cờ” gặp được thanh niên.

Trong thư dùng rất nhiều câu chữ để khắc họa sự khác biệt của chàng thanh niên với thị trấn yên bình ấy cùng với cái khí chất độc đáo của nghề họa sĩ khiến người ta không tự chủ mà tô hồng anh ta bằng lớp “bộ lọc” mộng tưởng.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, người chị đã bị mê hoặc. Em gái thì không bộc lộ nhiều, chỉ là mỗi khi chị nói muốn đi tiệm sách thì em gái đều đi cùng.

Tình cảm thầm mến của thiếu nữ vừa nóng bỏng vừa e thẹn, mỗi lần tiếp xúc trái tim thiếu nữ lại đập rộn ràng, những câu nói muốn nói rồi lại thôi.

Diệp Tang Tang tuy chưa hoàn toàn hiểu, nhưng vẫn tiếp tục đọc.

Dần dần, em gái cũng bắt đầu thích đến tiệm sách. Tâm tư của hai người đều rõ ràng như ban ngày.

Không khí ấy kéo dài gần nửa năm. Cho đến khi cha mẹ phát hiện, cấm họ gặp gỡ người ngoài, thậm chí còn tát cho mỗi người một bạt tai nhưng vẫn không thể khiến tình cảm đó phai nhạt.

Câu chuyện trong thư dần trở nên nặng nề, ngột ngạt.

Người chị phát hiện em gái mình cũng thích chàng họa sĩ. Thậm chí còn nhanh hơn cô một bước hiến thân, có mang đứa con của anh ta.

Em gái kể rằng, họa sĩ hứa sẽ đưa em đi khỏi nơi này.

Người chị giận dữ và ghen tuông, nói hết mọi chuyện với cha mẹ khiến chuyện vỡ lở.

Em gái bị kéo đến bệnh viện ở nơi khác để phá thai.

Diệp Tang Tang khẽ nhíu mày.

[ Đúng là một câu chuyện máu chó ]

[ Không ngờ đây lại là chuyện có thật! ]

[ Cảm giác của tôi và chị Tang lúc này chắc giống nhau, không biết phải nói gì. ]

Sau khi tố cáo, người chị tìm đến chàng họa sĩ. Bởi vì từ đầu đến cuối anh ta đều yếu đuối, chưa từng đứng ra chịu trách nhiệm.

Nhưng điều khiến cô kinh hoàng là trong nhà anh ta còn có những cô gái khác. Cô vốn tưởng rằng chỉ có mình cô và em gái. Khoảnh khắc ấy, bộ lọc mộng tưởng vỡ vụn. Thì ra, cô không bị em gái cướp mất tình yêu, mà cả hai chỉ là trò đùa trong tay gã đàn ông đó.

Trong tiếng la hét của những cô gái khác, cô ngẩn ngơ quay về nhà.

Một thời gian sau, em gái tự sát.

Còn chàng họa sĩ đã rời khỏi thị trấn vào một sáng sớm đầy sương.

Diệp Tang Tang dừng lại vài giây, im lặng nửa phút rồi mới đọc tiếp.

[ Tình tiết phát triển thật nhanh.]

[ Văn phong tinh tế đấy, nhưng với một nhà văn thì chưa phải hiếm.]

[ Trời ơi, vì sao đột nhiên như vậy, không nhất thiết phải tự sát chứ. ]

[ Cũng không hẳn, ở cái thời đó, không chịu nổi áp lực cũng là dễ hiểu ]

Khán giả trong phòng phát sóng đa phần đều đã qua tuổi đôi mươi. Họ đã học được cách tiếp nhận tuổi trẻ có thể phạm sai lầm, yêu sai người rồi có thai tuy rằng khiến bố mẹ mất thể diện, nhưng nếu bố mẹ đã đồng ý đưa bạn đi phá thai thì những chuyện này rồi sẽ qua đi thôi.

Nhưng một số người lại hiểu cho lựa chọn của cô gái, bởi mười năm trước năm 2007, tức là năm 1997, tư tưởng của người đời vẫn còn rất khắn khe, khả năng cô gái ấy không chịu nổi áp lực từ bố mẹ cùng với cái nhìn của người khác nên đã chọn cách tự kết liễu.

Diệp Tang Tang buông trang thứ nhất, bắt đầu đọc trang thứ hai qua túi đựng vật chứng trong suốt.

Trang tiếp theo biểu đạt sự khó hiểu của người chị. Sau cú sốc khi tố cáo với cha mẹ cộng với nỗi áy náy vì cái chết của em mình, cô dần tỉnh ngộ.

Trước khi em gái tự sát, cô đã hỏi em gái là vì sao muốn ở bên người họa sĩ đó?

Em gái ngồi đó chết lặng, không trả lời cô, ánh mắt trống rỗng.

Lúc đó cô tưởng rằng giữa hai người là quan hệ cạnh tranh nên quay người rời đi. Nhưng lần quay lưng ấy lại trở thành vĩnh biệt.

Lần nữa nhìn thấy em gái là khi người trong thị trấn vớt được thi thể đã tái nhợt, trương phồng của cô từ trong giếng lên.

Người chị hoàn toàn sụp đổ, nhưng điều đầu tiên hiện lên trong đầu lại là đi tìm người họa sĩ khi ấy còn chưa rời khỏi thị trấn để chất vấn.

Cô muốn hỏi hắn, tại sao lại không nói một lời, tại sao lại ở bên em gái cô?

Thậm chí, trong lòng cô còn thoáng nghĩ, chẳng lẽ cô thì không được sao? Tại sao cô lại không thể?

Cô mang theo sự ngây ngô và tự tôn của một cô gái trẻ đến.

Người họa sĩ vẫn im lặng, còn cha mẹ thì không truy cứu. Bởi vì họ đã nhận được một khoản tiền nhờ con gái nên đã chọn cách để mọi chuyện chấm dứt, thậm chí còn không báo cảnh sát.

“Tôi như đã chết lòng từ khi ấy. Nhưng khi lớn lên, tôi bắt đầu nảy sinh nghi ngờ về cái chết của em gái mình. Tôi dần dần nhận ra một số điều bất thường.”

“Ví dụ như, em gái tôi và hắn ta vốn không phải là hai người tình nguyện. Em tôi bị xâm hại.”

“Khoản tiền bồi thường đó không chỉ để an ủi bố mẹ tôi  mà còn là cách hắn chuộc tội.”

“Bởi vì năm năm sau tôi tình cờ gặp lại một người bạn học từng nằm trên giường của hắn. Khi ấy cô ấy đã lấy chồng. Cô ấy nói với tôi rằng mình hoàn toàn không tình nguyện ở bên hắn. Là hắn chủ động dụ dỗ, cô cứ ngỡ đó chỉ là một buổi hẹn hò bình thường… không ngờ lại là vực sâu.”

“Tôi bắt đầu căm hận hắn.”

Diệp Tang Tang nhìn hàng chữ ấy, nét mặt vẫn điềm tĩnh, lật sang trang kế tiếp.

[ Không ngờ sự thật lại là như vậy, thật khủng khiếp.]

[Hóa ra tên họa sĩ đó lợi dụng vẻ ngoài của mình để dụ dỗ, lừa gạt rồi cưỡng hiếp các cô gái trẻ. ]

[ Ghê tởm thật! Nhìn theo cách này thì người chị lại hóa ra là người may mắn nhất.]

Trang thứ ba không dài, trong thư, người chị kể rằng mình thực sự hận tên họa sĩ, cũng oán hận bản thân vì những hành động năm đó, nhưng cô chẳng biết phải làm gì. Giữa biển người mênh mông, cô biết đi đâu để tìm lại hắn đây?

Cho đến khi cô rời khỏi thị trấn nhỏ, được người ta tài trợ học đại học. Khi sắp tốt nghiệp, trong một buổi cuối tuần cùng đồng nghiệp đi dự triển lãm tranh, cô bất ngờ nhìn thấy cái tên họa sĩ ấy, cái tên mà cô không thể nào quên.

Điều khiến cô thất vọng là hắn không hề sa sút như cô từng tưởng tượng. Trái lại, hắn đã thành danh, sự nghiệp rực rỡ, gia đình cũng yên ấm hạnh phúc. Không có gì khiến con người phẫn nộ hơn việc kẻ thù sống tốt hơn mình. Trong lòng cô dấy lên một cơn thù hận dữ dội.

Rồi cô còn phát hiện thêm một chuyện, hắn không chỉ là họa sĩ mà còn viết tiểu thuyết trinh thám, lại còn khá nổi tiếng. Trong một cuốn sách của hắn, cô nhận ra hắn đã viết về câu chuyện của em gái mình. Chỉ là trong đó, hắn đã tẩy sạch mọi lỗi lầm của bản thân.

Cô bắt đầu lên kế hoạch trả thù. Cô tạo ra một thân phận mới để tiếp cận hắn, khiến hắn yêu cô. Sau đó, vào một đêm nọ, cô lấy cớ đùa vui, nói cho hắn biết toàn bộ sự thật.

Cô ghi âm lại lời thú tội của hắn rồi dùng đó để uy hiếp, đe dọa sẽ công bố cho bàn dân thiên hạ. Cuối cùng, cô nhìn hắn tự kết liễu đời mình, giống như em gái cô năm xưa.

Nhưng trong bức thư, câu chuyện không dừng lại ở đó. Phần kết không phải là cảnh nhân vật chính tự sát mà là lúc người vợ của họa sĩ  bước vào phòng, tỏ vẻ có chuyện muốn nói.

Những gì phía trước, hóa ra chỉ là sự tưởng tượng của người chị. Thế nhưng, đặt trong bối cảnh hiện tại, khi mọi thứ giữa bức thư và thực tế lại trùng khớp đến kỳ lạ, toàn bộ câu chuyện bỗng nhuốm màu rùng rợn.

Người viết thư nói đến “họa sĩ”, mà trong hiện thực, chính “nhà văn” đã chết.

[ Nổi hết da gà rồi! Chẳng lẽ là vợ nhà văn trả thù sao? Cô ta thiết kế để hắn tự sát, còn trong thực tế thì người nhận thư lại chết thật. ]

[ Câu chuyện móc nối thật kỳ lạ… nhưng cái chết đó, thật sự là tự sát ư? ]

[ Tôi rối hết cả đầu rồi hu hu ]

Khán giả cũng theo Diệp Tang Tang đọc toàn bộ nội dung bức thư, họ sững sờ ngơ ngác, thật khó để không liên tưởng hai chuyện này với nhau.

Cô đặt tập giấy xuống, gương mặt thoáng trầm ngâm.

Thông thường cô chỉ cần đọc một lần là đủ, nhưng cô lại xem lại bức thư thêm một lượt. Bức thư này thật sự có liên quan đến cái chết của nhà văn sao? Nếu trong thư, người chị hoặc là người vợ trong hiện thực chính là hung thủ thì sao?

Diệp Tang Tang đặt túi vật chứng xuống, cô không dễ tin vào những lời nói một chiều. Với cô, lá thư này chỉ có thể dùng để tham khảo, tuyệt đối không thể lấy nó làm “đáp án tiêu chuẩn” để điều tra.

Hơn nữa, chi tiết về hai chị em trong thư cũng mâu thuẫn ở nhiều điểm khiến cô càng thấy vụ án này không hề đơn giản.

Cô cất lại bức thư và đứng dậy, quyết định đến gặp vợ của người chết – Vu Thanh Thanh. Nhưng trước khi đi, cô muốn xác nhận lại nguyên nhân tử vong chính xác của người chết. Công việc này phải do pháp y chuyên môn kiểm tra để chắc chắn không phải do trúng độc hay bệnh lý phát tác.

Dù có vẻ đã làm việc suốt nhiều giờ nhưng trên thực tế bây giờ chưa hẳn là quá muộn, chỉ vửa mới qua thời gian tan tầm một chút mà thôi. Thời này cảnh sát hình sự tăng ca như chuyện cơm bữa.

Cũng may kết quả giám định không có khác biệt lớn, nạn nhân đúng là bị đánh chết. Hung khí có khả năng là vật trang trí bằng đồng nguyên khối, nặng tay, lực đập mạnh đến mức làm vỡ hộp sọ, xuyên thủng mô não khiến mất máu quá nhiều mà chết.

Đồng có tỷ trọng cao hơn sắt, do đó cùng kích cỡ, đồ đồng khi đập xuống tạo ra lực va đập mạnh hơn nhiều so với sắt. Chủ yếu là pháp y còn kiểm tra được tàn lưu của kim loại đồng nên mới xác định được hung khí là vật bằng đồng.

Nhận được kết quả, Diệp Tang Tang rơi vào trầm tư. Đồng khá là đắt, mua đồ trang trí hoàn toàn bằng đồng chứng tỏ nhà nạn nhân có điều kiện khá giả.

“Muốn giết chết một người đàn ông trưởng thành bằng một cú đập duy nhất phải dùng rất nhiều sức.” Một giọng nam vang lên bên cạnh cô.

Diệp Tang Tang quay đầu, thì ra là bạn trai của Uông Lam.

Lần này cô không còn quá căng thẳng mà bình tĩnh đáp lời, cùng đối phương phân tích:

“Đúng vậy. Ít nhất cú đánh ấy thể hiện lực tay cực mạnh, phải vung ra ít nhất hai, ba chục kg lực mới gây ra vết thương lớn như thế.”

Nói cách khác người ra tay có thể là người từng tập luyện hoặc hàng năm lao động nặng. Chỉ xét riêng điểm này thì rất khớp với Chu Á, anh ta từng làm ở công trình, tay chân có sức lực rất lớn.

Người đàn ông lại nói: “Em định điều tra vợ nạn nhân phải không?”

Diệp Tang Tang nhìn về phía anh, một cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm tên là Vệ Tuyền.

Ánh mắt cô lướt qua tập hồ sơ trong tay anh, hỏi: “Anh sắp kết án vụ của mình rồi à?”

Vệ Tuyền gật đầu, giơ tập hồ sơ lên: “Vụ này chẳng còn gì thách thức. Anh lại thấy vụ của em thú vị hơn, cảm giác có nhiều uẩn khúc.”

“Điều tra án là điều tra án thôi, vụ nào mà chẳng khó. Nếu thấy thiếu kích thích thì anh cứ thử nhận mấy vụ án treo, chắc chắn đủ ‘gay cấn’.” Diệp Tang Tang nói thẳng, giọng nghiêm túc.

Khóe môi Vệ Tuyền cong lên, song rất nhanh trở lại nghiêm nghị:

“Anh nghe các em bàn chuyện này rồi. Theo anh, mấu chốt vụ án có thể nằm ở chính Diệp Hoa. Anh cảm thấy người này có lẽ không đơn giản như bề ngoài.”

[ Lời gợi ý à? ]

[ Diệp Hoa là người rất phức tạp à? Sao nghe có vẻ nguy hiểm vậy… ]

[ Vệ Tuyền đúng là đang gợi ý đấy, mau bảo Diệp Tang Tang đồng ý cùng điều tra với anh ta. ]

Ánh mắt Diệp Tang Tang dừng lại trên tập hồ sơ của Diệp Hoa, khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó xoay người rời đi.

Cách ở chung của họ lúc nào cũng như vậy, công việc là công việc. Cô giữ đúng thiết lập nhân vật của mình, nghe xong là đi ngay.

Vệ Tuyền bất lực vẫy tay theo bóng cô, người đâu mà nghe xong liền bỏ đi, chẳng thèm để tâm đến cảm xúc của “bạn trai” là mình chút nào!

Vì đã đến giờ tan ca, Diệp Tang Tang chỉ có thể mang tài liệu về nhà đọc, xem thử rốt cuộc có điểm nào bất thường. Về việc đi tìm Vu Thanh Thanh thì vừa rồi Dương Hạo gọi điện hỏi, đối phương báo lại rằng mình đang bận giải quyết mấy vấn đề liên quan đến hợp đồng giữa chồng và nhà xuất bản. Dù sao bên đối tác yêu cầu bản thảo mà người chồng lại không giao được nên phần hợp đồng còn lại buộc phải xử lý dứt điểm. Diệp Tang Tang hiểu, đành để ngày mai gặp trực tiếp.

Sau khi đọc hết tài liệu, cô lập tức “nhảy thời gian”, lái xe đến căn biệt thự của Vu Thanh Thanh và chồng. Hiện trường vẫn còn được phong tỏa, dây cảnh giới chưa gỡ. Khi cô và Dương Hạo đến nơi, Vu Thanh Thanh cũng vừa tới.

Thứ nhất là vì cảnh sát vẫn yêu cầu bảo vệ hiện trường; thứ hai, trong nhà vừa có người chết, bản thân Vu Thanh Thanh nhát gan, không dám ở một mình nên đã dọn sang căn nhà khác của hai vợ chồng.

Vu Thanh Thanh lấy chìa khóa mở cửa. Diệp Tang Tang để ý thấy mắt cô ta hơi sưng đỏ, hẳn là tối qua còn khóc.

Cô quan sát toàn bộ bố cục ngôi nhà, ánh mắt dừng lại ở vài chi tiết nhỏ. Đèn chùm pha lê treo ở mỗi phòng, trang trí cực kỳ tinh xảo. Khi cô lật tấm thảo lên liền thấy vài hạt xốp nhỏ màu trắng nằm sót lại trên sàn, ánh mắt cô hơi tối lại rồi lại lặng lẽ phủ thảm trở về chỗ cũ.

Vu Thanh Thanh dường như không hề sợ họ điều tra, thản nhiên vào bếp nấu nước pha trà.

“Không có manh mối gì hết!” Dương Hạo nhìn Diệp Tang Tang nói.

Diệp Tang Tang không đáp, vẫn chậm rãi quan sát khắp phòng.

Dấu chân và dấu vân tay của Chu Á gần như khắp nơi trong phòng, anh ta đã lục tung ngăn kéo, giường tủ, hòng tìm đồ quý giá.

Cô đứng giữa căn phòng, hình dung cảnh anh ta trèo tường, cúi người lén bước vào rồi khẽ đẩy cửa tiến vào phòng làm việc.

Nhìn thư phòng, anh ta ngẩn ngơ một chút rồi nhanh chóng quay ra lục lọi. Anh ta nhát gan, không dám ra phòng khách nên tìm được tiền trong phòng làm việc thì mừng rỡ nhét vào người rồi rời đi luôn.

Suốt quá trình không hề có sự xuất hiện của Diệp Hoa, có thể do không có đèn hoặc anh ta làm lơ sự tồn tại của Diệp Hoa. Thế là vụ trộm kết thúc. Anh ta hớn hở mang theo chiến lợi phẩm về quê, còn “xa xỉ” gọi cả taxi. Sau đó anh ta quay lại phòng trọ, ăn uống, nghỉ ngơi cho đến khi cảnh sát ập đến.

Ánh mắt Diệp Tang Tang lóe lên sự nghi hoặc. Tại sao anh ta phải mang hết đồ về quê trong đêm, dù biết rõ trong vườn nhà mình có chôn xác? Trừ phi… anh ta cố ý để cảnh sát phát hiện. Nghĩ đến đây, cô khẽ khựng lại.

Đúng lúc ấy, Vu Thanh Thanh cất tiếng gọi:

“Hai vị uống chút trà đi, nghỉ một lát.”

Cả hai đang bận xem xét, nghe vậy liền đáp khẽ rồi cùng bước ra phòng khách.

Dương Hạo nhìn thấy bộ ly sứ tinh xảo trước mặt thì hơi căng thẳng, uống trà còn nâng niu cẩn thận, sợ mình không cẩn thận khiến cái ly bị sứt miếng nào.

“Cứ tự nhiên đi, tôi biết hai người đến là để hỏi chuyện. Là vợ, tôi đương nhiên bị nghi ngờ đầu tiên.” Vu Thanh Thanh cười khổ, giọng lại có phần bình thản.

Diệp Tang Tang lấy bức thư bị niêm phong từ trong túi công văn của mình ra.

“Thứ này…là ai viết?”

Vu Thanh Thanh nhìn thấy tập bản thảo thì không hề ngạc nhiên, đáp ngay: “Tôi viết.”

Diệp Tang Tang gật đầu.

Chữ viết trên đó quả thực không giống của Diệp Hoa, vừa rồi cô đã đối chiếu với những bản thảo, thậm chí là thư ở trong phòng làm việc, nó có sự khác biệt rất lớn.

Cô mở ba bức thư ra, ánh mắt hướng về phía Vu Thanh Thanh, chờ cô ta lên tiếng. Cô ta đã có gan thừa nhận thì ắt hẳn có lý do.

Vu Thanh Thanh cảm nhận được ánh mắt của cô, nét mặt dần dần chuyển từ đau buồn sang bất đắc dĩ:

“Thật ra, chồng tôi đã ….dần mất đi cảm hứng sáng tác trong mảng truyện trinh thám rồi. Nói đúng hơn là từ sau khi viết “Chuyện cũ ở Vân Đô”, anh ấy gần như không còn viết được gì ra hồn nữa.”

Dương Hạo hơi tròn mắt:

“Nhưng tôi tra thấy sau đó anh ta vẫn có hai cuốn được xuất bản mà?”

“Hai cuốn đó là tôi viết.”

Vu Thanh Thanh nói, giọng chùng xuống, ánh mắt phảng phất buồn: “Tôi vốn định tự mình gửi bản thảo, nhưng anh ấy thấy được nên đã lấy danh nghĩa của mình gửi đi. Lúc đó anh ấy nói rất có lý, dùng tên anh ấy thì hai cuốn tiểu thuyết kia của tôi mới có cơ hội xuất bản.”

Diệp Tang Tang nhìn cô, hỏi:

“Vậy bản thảo này là một phần nội dung của tiểu thuyết mới à?”

“Đúng thế. Nhưng lần này tôi không muốn đưa cho anh ấy.”

Vu Thanh Thanh khẽ thở dài, “Đó là tác phẩm tôi tâm đắc nhất, vì chuyện này mà lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau kể từ khi kết hôn tới nay. Ai ngờ chỉ hai ngày sau, anh ấy đã chết. Nếu biết trước… có lẽ tôi sẽ không cứng đầu như vậy. Nếu anh ấy muốn thì đưa cho anh ấy, tôi nhận được tiền là được rồi.”

Vu Thanh Thanh cúi đầu, giọng lẫn nỗi hối hận. Hối hận vì bản thân quá cố chấp, vì đã đặt danh lợi lên trên người mình yêu.

[ Hơi giống kiểu não yêu đương nhỉ? ]

[ Phải không? Thà không có danh tiếng còn hơn là mất đi chồng mình. ]

[ Bản thảo quả thật giống được viết bởi phụ nữ, sự biến đổi tâm lý nhân vật được miêu tả rất tinh tế ]

Khán giả trong phòng livestream dễ dàng chấp nhận lời giải thích này, nhưng Diệp Tang Tang nhìn đối phương, hỏi tiếp: “Thế bản thảo này được viết dựa trên sự kiện có thật à?”

Vu Thanh Thanh sửng sốt, cô ta tưởng Diệp Tang Tang sẽ hỏi về độ thật giả của nội dung, không ngờ điều cô muốn hỏi lại là về nguồn gốc của câu chuyện.

Cô đáp: “Không, không có thật đâu. Người họa sĩ trong truyện về sau trở thành nhà văn là để hợp với nghề của chồng tôi thôi. Trong cốt truyện tôi để hắn tự sát vì áy náy và bị đe dọa.”

“Nhưng một tên cầm thú từng cưỡng hiệp người khác sẽ cảm thấy áy náy à? Chứ không phải là hắn ta kịp thời phản sát người vợ để vĩnh viễn chôn vùi bí mật này?” Diệp Tang Tang trực tiếp hỏi lại.

Vu Thanh Thanh khẽ cười, ánh mắt nhìn Diệp Tang Tang thoáng có chút tán thưởng vì sự nhạy bén của cô: “Đúng vậy, ‘tự sát’ chỉ là cách nói dễ nghe thôi. Thật ra người vợ đã cho hắn uống thuốc từ trước, sau khi đối chất, hắn sẽ ‘tự tử vì sợ tội’.”

“Bản thảo này vẫn còn rất nhiều nội dung chưa hoàn thiện, hiện giờ nó chỉ giống như một bản đại cương giản lược thôi. Sau này có thể sẽ mở rộng lên đến cả hơn 100,000 chữ.”

Vu Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi giải thích thêm:

“Thật ra hôm qua tôi thấy cô cầm đi, muốn lấy lại gấp là vì sợ mọi người hiểu lầm.”

Diệp Tang Tang gật đầu, vẻ mặt tỏ ra thấu hiểu rồi lại hỏi sang chuyện khác:

“Cô có quen Chu Học không?”

Vu Thanh Thanh thoáng ngẩn ra vì đối phương đổi chủ đề quá nhanh, nhưng cô vẫn điềm tĩnh đáp:

“Có chứ. Anh ta là biên tập của chồng tôi. Mấy hôm trước còn gọi điện giục anh ấy nộp bản thảo.”

“Anh ta là người khá lịch sự. Hai người họ quen nhau đã lâu rồi. Trước kia chính chồng tôi là người tài trợ cho anh ta học hết cấp ba và đại học. Sau này, khi anh ta vào làm ở nhà xuất bản, trùng hợp thay lại trở thành biên tập cho chồng tôi. Đến khi đến nhà mới phát hiện ra họ từng là người giúp đỡ và người được giúp đỡ.”

Dương Hạo nghe đến đây thì giật mình, ngoài Chu Á, chẳng lẽ Chu Học cũng có liên quan đến cái chết của Diệp Hoa?

Diệp Tang Tang mỉm cười, quay sang Vu Thanh Thanh nói:

“Cảm ơn cô đã chia sẻ. Tôi có thể đi dạo một vòng quanh biệt thự không?

“Cứ tự nhiên.”

Vu Thanh Thanh đáp rất thoải mái.

Diệp Tang Tang nhấp một ngụm trà rồi đứng dậy đi quanh xem xét. Cho đến giờ họ vẫn chưa tìm được hung khí, nhất định phải tìm ra nó!

Thế là hai người bắt đầu bật chế độ tìm chứng cứ. Nhưng kết quả là không phát hiện được gì.

Diệp Tang Tang quyết định đi hỏi lại Chu Học.

Trong lịch sử cuộc gọi của Chu Á, từ ba tháng trước đến nay, ngoài những cuộc gọi anh ta chủ động gọi cho Chu Học ra thì còn lại đều là số máy bàn của đồn công an. Nếu Chu Học thật sự lợi dụng Chu Á thì hai giả thiết mà Dương Hạo từng đặt ra trước đó, dù là để đánh lạc hướng hay nhằm thoát tội đều hoàn toàn khả thi. Anh ta thậm chí chỉ cần nói với luật sư một câu là có thể tiến hành giám định tâm thần.

Khi Diệp Tang Tang rời đi, Vu Thanh Thanh đang thu dọn vài món quần áo và trang sức đơn giản, định lát nữa sẽ đi. Cô nhắc đối phương tạm thời chưa được rời khỏi thành phố rồi cùng Dương Hạo rời biệt thự.

Công việc điều tra cần thu thập rất nhiều thông tin, chẳng hạn như tình hình tài chính của Vu Thanh Thanh và Diệp Hoa.

Vệ Tuyền từng nói Diệp Hoa không phải người đơn giản, vậy thì rốt cuộc anh ta phức tạp đến mức nào?

Hoặc là, người ra tay giết người thật sự là Chu Á, chỉ là anh ta bị người khác lợi dụng. Vậy kẻ đứng sau có mục đích gì? Động cơ giết người là gì? Diệp Tang Tang cảm thấy, trong chuyện này có quá nhiều điều cần suy xét. Cô có linh cảm ai đó đang cố tình dẫn dắt họ đi sâu vào vụ án này.

Khi họ tìm đến Chu Học, đối phương không có ở văn phòng, nghe nói ra ngoài làm việc. Diệp Tang Tang và Dương Hạo đành phải chờ.

Hơn mười phút sau, Chu Học quay lại, vừa nhìn thấy hai người liền nói với vẻ áy náy:

“Lúc nãy tranh thủ giờ nghỉ trưa tôi đi gặp luật sư.”

Diệp Tang Tang gật đầu, ra hiệu cùng ngồi xuống nói chuyện.

Khi họ đã yên vị, cô hỏi: “Anh có biết ngoài nạn nhân nữ ra, người chết trong vụ án còn lại là ai không?”

Chu Học lắc đầu.

“Là Diệp Hoa.”

Cô nói.

Đồng tử của Chu Học khẽ co lại, biểu cảm trên mặt là sự kinh ngạc không thể che giấu.

Anh ta hỏi lại mấy lần mới chịu tin, vẻ mặt lập tức chuyển sang đau đớn.

Vài giây sau, Chu Học ngẩng đầu nhìn Diệp Tang Tang, nói chắc nịch:

“Nhất định là Vu Thanh Thanh làm. Cô ta từ lâu đã không vừa ý việc anh Diệp gửi số tiền lớn ra ngoài giúp đỡ người khác. Vài hôm trước họ còn cãi nhau to vì chuyện tiền bạc. Anh Diệp bực quá, viết chẳng nổi nên đã tìm tôi uống rượu, kể ra nỗi buồn khổ trong lòng.”

“Nhất định là cô ta!”

Lời nói của hai bên đều có ý đổ tội cho đối phương, chắc chắn có một người đang nói dối.

Diệp Tang Tang lại hỏi thêm vài câu rồi quay về đội.

Dương Hạo cũng rất khó tìm được thông tin hữu ích giữa đám thông tin hỗn loạn, sau khi vào văn phòng, cậu nhìn Diệp Tang Tang.

Cô nghĩ đến gì đó, nói: “Tra xem anh ta tài trợ cho người khác như thế ngoài. Ngoài ra đi điều tra Chu Học, xác nhận xem những gì anh ta nói có thật không.”

Hai người đều muốn dẫn sự nghi ngờ về phía đối phương. Để cô xem ai mới thực sự là sói.

  1. Kiến trúc Huy Phái (徽派) là một trường phái kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, có nguồn gốc từ vùng Huệ Châu, tỉnh An Huy, nổi bật với nét thanh nhã, cổ kính và linh khí uốn lượn. Đặc trưng của kiến trúc Huy Phái là sử dụng ngói xanh, tường trắng, tường cao và sân sâu, tạo nên vẻ đẹp đặc trưng của những ngôi nhà cổ ở vùng quê Trung Quốc.  ↩︎

1 Comment

  1. Chankiu

    Khi nào ra chương mới vậy ạ

Leave a Reply to Chankiu Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *