Nói thì dễ, nhưng khi thật sự bắt tay vào điều tra thì mới thấy đau đầu.
Diệp Tang Tang phụ trách điều tra về Chu Học. Cô xem hồ sơ đối phương rồi liên hệ với phía trường học, xác định tổ chức tài trợ cho anh ta là gì. Đó là một tổ chức từ thiện ở thành phố này, chuyên giúp đỡ các gia đình khó khăn và những đứa trẻ có thành tích tốt.
Tổ chức có một kế hoạch chuyên dùng để tài trợ cho những học sinh học lực tốt, gọi là “Kế hoạch Hoa Đóa”. Kế hoạch Hoa Đóa đã vận hành được mười năm, là một trong những tổ chức từ thiện sớm nhất ở Trung Châu, nghe nói được hậu thuẫn bởi Hội thương nhân thành phố Viễn.
Cô liên hệ người phụ trách Kế hoạch Hoa Đóa của tổ chức từ thiện này, lấy được phương thức tài trợ, thời hạn tài trợ của hai người và lý do năm đó họ chọn tài trợ. Sau đó là tra nhật ký cuộc gọi của người chết – Diệp Hoa – xác nhận tần suất hai người gặp mặt. Lần liên hệ gần nhất của hai người là ba ngày trước, tức là hai ngày trước khi chết.
Diệp Tang Tang lái xe đến cửa hàng mà Chu Học nói, xác nhận đúng là anh ta thực sự có uống rượu với Diệp Hoa đến tận nửa đêm, cuối cùng hai người đều ngà ngà say rời đi.
Quan hệ của hai người thực sự rất tốt, hơn nữa Diệp Hoa chết rồi, Chu Học cũng chẳng có được lợi gì. Điểm mâu thuẫn nằm ở chỗ lý do gây cãi nhau mà Vu Thanh Thanh nói và Diệp Hoa nói lại hoàn toàn khác nhau.
Trong lúc Diệp Tang Tang đang suy nghĩ, Dương Hạo cầm bảng sao kê tài khoản ngân hàng của Diệp Hoa đi vào. Tài liệu được chia ra, Diệp Tang Tang lật xem kỹ càng. Các khoản mục trên đó ghi chép rất đơn giản, tiền nhuận bút được chuyển vào tài khoản, một phần được rút ra tiền mặt. Lúc này thanh toán online chưa phổ biến, đa phần mọi người đều dùng tiền mặt. Mỗi tháng anh ta cố định rút ra một khoản tiền mặt chắc là để chi trả cho sinh hoạt hàng ngày. Một phần được chuyển cho tổ chức từ thiện đã từng tài trợ Chu Học, mỗi tháng chuyển đúng giờ, đều đặn, không sai lệch chút nào.
Tiền nhuận bút của Diệp Hoa không hề nhỏ, xứng đáng với danh tiếng tác giả trinh thám của anh ta.
Thế nhưng số dư tài khoản của hai người lại cho thấy điều kiện kinh tế của họ không tốt như vẻ bề ngoài họ thể hiện.
Thậm chí có thể nói họ không hề giàu có. Ít nhất thì cũng không giàu có như bề ngoài.
Thêm nữa, lần tiền nhuận bút cuối cùng được chuyển vào tài khoản đã cách đây hai năm. Đối mặt với cuộc sống thiếu trước hụt sau, Vu Thanh Thanh và Diệp Hoa cãi nhau vì chuyện tiền bạc cũng là hợp lý.
Dương Hạo nhìn vào, hơi ngạc nhiên: “Trong thẻ chẳng có bao nhiêu tiền, vậy mà mỗi tháng vẫn không ngừng tài trợ. Anh ta kiên trì làm việc thiện như thế sao? Tiền nhuận bút của anh ta đúng là không tệ, chẳng trách xây được biệt thự. Chỉ là nhìn tình hình này, nếu là em ở vị trí của Vu Thanh Thanh, em cũng sẽ chọn ngăn việc tài trợ lại.”
Không phải không có lòng tốt, mà là lòng tốt phải xếp sau chuyện sinh tồn. Cậu vẫn tin lời Vu Thanh Thanh hơn.
Nhưng Diệp Tang Tang lại nhíu mày, lộ ra vẻ hoài nghi. Chỉ hoài nghi trong chốc lát, cô nói tiếp: “Vu Thanh Thanh luôn khiến tôi cảm thấy không đúng chỗ nào. Tất cả chứng cứ thực chất đều tập trung trên người Chu Á, riêng cô ta lại quá sạch sẽ… sạch đến mức có hơi bất thường.”
Trước mắt cả hai người đều chưa nói dối. Cô không chắc họ có giấu diếm điều gì khác không.
Về phần Chu Á, nếu anh ta thực sự có bệnh thì căn bản chẳng cần động cơ giết người, chỉ cần phát bệnh là sẽ muốn ra tay. Diệp Tang Tang suy nghĩ, rõ ràng còn có điều gì đó mà cô vẫn chưa biết.
Ngón tay cô gõ lên tài liệu. Cô lấy hồ sơ của Chu Học và Vu Thanh Thanh, thông tin của hai người hoàn toàn khác nhau. Chu Học sinh ra ở một thị trấn nghèo, những năm trước thậm chí đến ăn đủ no cũng khó. Nếu không được tài trợ, học xong chín năm phổ cập giáo dục bắt buộc là sẽ giống như anh trai mình đi làm phụ hồ.
Chu Học trên ảnh chụp ở tài liệu là một thiếu niên có diện mạo ôn hòa sạch sẽ. Nếu nước da trắng hơn một chút thì sẽ rất hợp thẩm mỹ “mỹ thiếu niên” của thời đại này. Chỉ là giữa chân mày anh ta thoáng có vẻ co quắp, môi mím chặt không dám nhìn thẳng vào ống kính, chắc là vì lần đầu tiên chụp hình. Không đeo kính, khả năng khi đó anh ta chưa bị cận thị.
Sau này anh ta học ở trường cấp ba địa phương, có thành tích đủ tốt để thi đậu một trường đại học bản địa ở thành phố Viễn, mới tốt nghiệp cách đây hai năm, nhỏ hơn anh trai mười ba tuổi.
Anh ta thực tập ở nhà xuất bản địa phương rồi được chuyển thẳng lên nhân viên chính thức, sau đó trờ thành biên tập của Diệp Hoa.
Trong thời gian học biểu hiện của anh ta không tệ, còn từng làm hội trưởng của câu lạc bộ bóng rổ. Trên ảnh chụp lúc đó có lẽ anh ta mới mười sáu tuổi. Diệp Tang Tang cầm tài liệu lên nhìn thẳng vào người trong ảnh, ánh mắt sắc bén mà ít người dám đối diện.
Cô cầm điện thoại lên, xoay sang Dương Hạo đang đứng ở bên cạnh và nhấn nút chụp ảnh.
“Tách”
Dương Hạo mở to mắt, cậu không hiểu tại sao Diệp Tang Tang lại đột nhiên làm vậy nhưng cậu không lên tiếng, vì rõ ràng cô đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau khi chụp xong, Diệp Tang Tang nhìn kỹ bức ảnh, hơi cau mày.
Rồi cô quay sang cậu: “Đứng lên.”
Dương Hạo là một cảnh sát trẻ rất nghe lời, dù không hiểu Diệp Tang Tang đang làm gì, cậu vẫn phối hợp đứng lên.
Diệp Tang Tang bắt đầu hướng dẫn: “Cười lên, nhìn vào tôi.”
Dương Hạo gật đầu, mỉm cười nhìn cô.
Cô tiếp tục chỉ đạo. Ba phút trôi qua, dần dần trên mặt Dương Hạo hiện lên vẻ bất đắc dĩ và phiền muộn.
“Xong rồi.” Diệp Tang Tang cau mày. Có lẽ là do cô quá nhạy cảm, hoặc là một số người tính cách tự ti thì lần đầu tiên đối mặt với camera sẽ biểu hiện như vậy. Không biết vì sao mà cô luôn cảm thấy bức ảnh của Chu Học có điều gì đó kỳ lạ.
Cuối cùng Diệp Tang Tang không nghĩ ra, chỉ có thể buông tài liệu xuống, cầm tài liệu của Vu Thanh Thanh lên.
Cuộc sống của Vu Thanh Thanh suôn sẻ hơn Chu Học nhiều. Bố mẹ đều là giáo viên, bản thân cô ta tốt nghiệp cao đẳng. Thời đó không giống như bây giờ, bằng tốt nghiệp cao đẳng thực sự là một trình độ tốt. Chỉ là sau khi tốt nghiệp cô ta lại không đi làm mà lựa chọn ở bên cạnh Diệp Hoa – người hơn mình chín tuổi. Nghe nói đó là tình yêu sét đánh, không hề do dự mà lao vào vòng tay của đối phương. Trai tài gái sắc cũng xem như xứng đôi.
Tính đến nay thì hai người kết hôn đã năm năm và chưa có con, có lẽ là theo kiểu gia đình DINK1. Tài liệu cho thấy hai người rất ít khắc khẩu, trong mắt người ngoài họ sống sung túc và hòa thuận. Kết hợp với việc hiện trường không có dấu vết của Vu Thanh Thanh cùng lời giải thích hoàn hảo của cô ta, Diệp Tang Tang cảm thấy nhức đầu. Bởi nếu thực sự là một trong hai người gây án thì quả thật phải tốt chút công phu mới bắt được họ.
“Chị Lam, em không nhìn ra được gì, điểm đột phá ở đâu đây!” Dương Hạo đỡ trán.
Cậu đã đọc lướt qua tài liệu của Diệp Hoa, mấy năm nay anh ta không có vẻ gì là bất thường cả, thỉnh thoảng đi công tác, du lịch tìm cảm hứng sáng tác hoặc tụ tập với bạn bè, phần lớn thời gian còn lại thì ở biệt thự. Xét về mặt giao tiếp lẫn tài chính, anh ta hoàn toàn như một người bình thường.
Diệp Tang Tang đứng lên, nói: “Nếu giả sử tất cả những người này đều là hung thủ thì sao? Nếu ba người cùng liên thủ rồi đẩy người có bệnh tâm thần là Chu Á ra gánh tội, sau đó giúp hắn thoát tội, hoàn thành một vụ mưu sát hoàn hảo thì sao?”
[ Mở ra một góc nhìn mới. ]
[ Đúng! Có lẽ tất cả đều có liên quan đến cái chết của diệp hòa ]
[ Tôi rất tò mò vì sao họ ra tay, nhìn từ bên ngoài thì họ không có mâu thuẫn gì lớn mà ]
Khán giả trong phòng livestream kinh ngạc và nhanh chóng bàn tán.
Dương Hạo cũng hỏi: “Ba người cùng là hung thủ ạ?”
“Đúng, nếu ba người đều là hung thủ thì lợi ích sẽ được tối đa hóa.” Diệp Tang Tang nói thẳng.
Nếu Diệp Hoa chết, Vu Thanh Thanh sẽ được hưởng khối bất động sản không nhỏ của anh ta hiện tại. Chủ yếu là, làm vậy họ đều có thể thoát tội một cách hoàn mỹ.
Tuy nhiên có một điểm khó giải thích là vì sao Chu Học lại tham gia vào chuyện này? Lập luận này thiếu một điểm tựa.
Dương Hạo nghe Diệp Tang Tang nói thì ngập ngừng một chút: “Giả sử, em nói giả sử nhé, Chu Học có thể chỉ đạo Chu Á, còn Vu Thanh Thanh muốn giết chồng, hai người đồng lòng.”
“Nhưng rốt cuộc là điều gì đã khiến Chu Học lựa chọn mạo hiểm như vậy?” Vẻ mặt Diệp Tang Tang lộ rõ sự nghi hoặc.
Chẳng lẽ là vì tài sản? Nhưng tổng tài sản của hai vợ chồng kia chỉ là hai căn nhà và hơn hai vạn tệ trong tài khoản, liệu có thực sự đáng để mạo hiểm đến thế không?
Nghĩ ngợi một lát, Diệp Tang Tang quyết định tạm thời gác lại vấn đề đó. Bởi vì con đường này đã bế tắc, mọi giả định cô đưa ra đều cần bằng chứng thực tế để chứng minh.
Hiện tại, vẫn còn một nghi vấn cực lớn, đó là tại sao Chu Á, hay nói đúng hơn là Chu Học lại phải giết người phụ nữ kia?
Diệp Tang Tang nhìn đồng hồ, hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi phát hiện thi thể.
Hai ngày trước họ đã gọi điện đến đồn cảnh sát ở quê của nạn nhân để thông báo cho gia đình cô ta. Căn cứ vào khoảng cách giữa hai thành phố, chiều nay người nhà sẽ đến nhận dạng thi thể.
Đúng là “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”, đồng nghiệp bước vào thông báo cho cô rằng gia đình nạn nhân đã tới. Nạn nhân đã bị biến dạng hoàn toàn. Cô bước ra ngoài và nhắc nhở họ chuẩn bị sẵn tâm lý. Những người đến bao gồm bố mẹ nạn nhân và người chồng đã từng đánh đập cô ta.
Bố mẹ nạn nhân đi phía trước, gương mặt lộ rõ sự đau khổ. Người chồng đi phía sau, nét mặt có vẻ dửng dưng, dường như chẳng hề bận tâm đến sự sống chết của người phụ nữ. Theo lời quản lý công trường, người phụ nữ này đã phải trốn khỏi quê vì không chịu nổi những trận đòn của chồng mình. Nạn nhân khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi. Chỉ có thể nói là may mắn vì hai người chưa có con.
Diệp Tang Tang và Dương Hạo dẫn họ đến nơi lưu giữ thi thể. Trước hết, gia đình phải xác định danh tính, sau đó sẽ làm đối chiếu DNA để xác nhận chính xác.
Bước vào trong phòng, bố mẹ nạn nhân dìu nhau tiến lên. Diệp Tang Tang đeo khẩu trang và găng tay, vén tấm vải trắng khỏi mặt, rồi đến phần thân thể của nạn nhân.
Vì được chôn trong xi măng phong kín nên thi thể không bị phân hủy hoàn toàn, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một vài đặc điểm trên khuôn mặt nạn nhân, nhưng máu thịt lẫn lộn trông vô cùng kinh hãi. Hai vợ chồng cố gắng kìm nén mùi hôi thối và hình ảnh rùng rợn của thi thể để quan sát, sau đó là các đặc điểm về chiều cao, tay chân và quần áo trên người.
Người dân thời này, đặc biệt là các gia đình bình thường thường rất tiết kiệm, không có quá nhiều tiền để mua sắm quần áo. Vì vậy, đôi khi quần áo cũng là một chi tiết quan trọng để nhận dạng.
Do thi thể quá khủng khiếp, cả hai người cùng với người đàn ông thỉnh thoảng lại ngó vào nhòm một cái ở phía sau đều không chịu nổi, vội vã chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Đây là phản ứng sinh lý, không liên quan đến cảm xúc.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Diệp Tang Tang đắp lại tấm vải trắng, dẫn ba người ra ngoài rồi quay sang hỏi họ: “Thế nào, có phải là con gái của hai bác không?”
Thực ra, cho đến lúc này, Diệp Tang Tang vẫn không hoàn toàn tin rằng đây là người phụ nữ mất tích ở công trường. Chỉ là cô ta tình cờ quen Chu Á, tuổi tác xấp xỉ, và Chu Á đã khai là cô ta mà thôi. Xét về bản chất, lời nói của Chu Á không đáng tin. Vì vậy, cô đã liên hệ để nhận dạng. Nếu được xác nhận, họ vẫn cần đối chiếu DNA để khẳng định đây có phải là người phụ nữ mất tích ở công trường hay không.
Người phụ nữ trung niên đã khóc nức nở suốt từ nãy dẫn đầu lên tiếng, bà suy nghĩ cẩn thận rồi lắc đầu: “Không phải, con gái tôi tôi biết rõ, thi thể này trông không giống nó.”
Người đàn ông trung niên bên cạnh không chắc chắn, lắc đầu vì trông có vẻ giống mà lại không giống, cuối cùng ông lắp bắp nói: “Con bé hình như không mặc váy.”
Người chồng lên tiếng: “Tôi thì có thể xác định được. Trước đây tôi đã đánh gãy cẳng chân phải của cô ta, lúc đó còn phải đi bệnh viện điều trị. Nhưng cẳng chân của người này không hề bị gãy. Nếu người này không phải vợ tôi, vậy cảnh sát nhất định phải tìm ra cô ta cho tôi! Tôi cưới được con vợ này không dễ dàng gì đâu.”
Lời của người chồng khiến đôi nam nữ trung niên bên cạnh tái mặt, nhưng họ chỉ ngập ngừng vài tiếng rồi không nói gì. Trong suy nghĩ của họ, con gái gả đi ra ngoài đã là người nhà người ta, bị đánh bị mắng cũng là chuyện riêng của hai vợ chồng.
Diệp Tang Tang nhìn anh ta, giọng nói lạnh lùng: “Chúng tôi chỉ điều tra người chết. Nếu anh muốn tìm vợ thì tự mình tìm cách đi.”
Sau khi tiễn họ đi, vẻ mặt Diệp Tang Tang lộ rõ sự khó hiểu. Nếu đây không phải là người phụ nữ mất tích, vậy thì cô ta đã đi đâu?
Diệp Tang Tang suy nghĩ một lát, tìm quản lý công trường xin số điện thoại của những công nhân quen biết người phụ nữ đó và lần lượt gọi đi. Cô hỏi han rất kỹ nhưng nhanh chóng thở dài bất lực. Bởi vì có một nữ công nhân cho biết thực ra người phụ nữ kia đã đi nơi khác làm công. Cô vội vã bỏ đi mà không dám mang theo cả hành lý, chỉ kịp nhét tiền vào người và lên đường ngay trong đêm vì có đồng hương đã báo cho chồng cô biết cô đang ở đây. Trước đó sợ rắc rối nên không dám nói ra. Việc gây phiền phức vô cớ cho cảnh sát khiến nữ công nhân có chút ngại ngùng.
Cho dù trước đây chưa từng trải qua, Diệp Tang Tang cũng biết chuyện gặp phải tình huống như thế này là điều bình thường trong quá trình phá án, có không ít người dân không hợp tác.
Sau khi cúp điện thoại, cô bắt tay vào xác định danh tính của thi thể này. Họ đối chiếu với các hồ sơ mất tích khác, xem có ai phù hợp không rồi thông báo cho người nhà đến nhận dạng. Trên thi thể không có bất kỳ vật dụng nào có thể chứng minh danh tính. Thời gian tử vong là khoảng ba tháng trước, hầu hết các camera giám sát đã không còn khả dụng để kiểm tra. Họ chỉ có thể dùng phương pháp thủ công như vậy.
Nghĩ đến khả năng phác họa chân dung của mình, Diệp Tang Tang tìm một cây bút chì và giấy trắng, hồi tưởng lại khuôn mặt của nạn nhân để phác họa lại dung mạo ban đầu. Dương Hạo đứng bên cạnh hoàn toàn ngây người. Chị Lam lại còn có chiêu này nữa sao. Diệp Tang Tang giải thích là cô học được trong thời gian rảnh. Sau nửa giờ, Diệp Tang Tang có được một bức phác họa, nhưng họ không tìm thấy người nào phù hợp trong danh sách người mất tích.
Hai người không bỏ cuộc, lập tức cầm bức phác họa đi đến khu vực nạn nhân bị hại để thăm dò và điều tra. Nếu cô đoán không sai, nạn nhân nên sống gần khu vực này, vì có rất ít người đi lại vào ban đêm. Nếu không phải người ở gần đó, khả năng cao sẽ không đi xa đến vậy. Nếu đi taxi từ xa đến, cũng không cần thiết phải xuống xe ở gần công trường xây dựng vì nơi đó rất nguy hiểm.
Liên tục hỏi thăm vài con phố cũng không ai nhận ra. Cho đến khi đi về phía khu làng Đại học, cuối cùng họ đã hỏi được thông tin liên quan tại một nhà nghỉ.
Diệp Tang Tang cất bức phác họa đi rồi hỏi: “Cô nhận ra người này đúng không?”
Lễ tân gật đầu: “Người này là sinh viên đại học gần đây. Trước đây còn cùng một người đàn ông đến thuê phòng. Vì sự chênh lệch tuổi tác lớn giữa hai người, cộng thêm việc chúng tôi xảy ra một chút mâu thuẫn nên tôi vẫn nhớ.”
Diệp Tang Tang nở nụ cười: “Nhà nghỉ có đăng ký thông tin cá nhân của cả hai không?”
Đối mặt với cảnh sát, cô tiếp tân gật đầu rất chắc chắn. Dù sao thì muốn vào nhà nghỉ ở thời đại này đều phải đăng ký thông tin cá nhân, hơn nữa họ còn đến đây không chỉ một lần.
Cô tiếp tân lấy ra một cuốn sổ đăng ký dày cộp, lật tìm một lúc, cho thấy gần bốn tháng trước họ đã đến đây một lần.
“Chính là cô ấy,” Cô tiếp tân chỉ vào cái tên.
Diệp Tang Tang vội vàng rút điện thoại ra chụp lại, đồng thời ghi nhớ cái tên và số căn cước công dân này trong đầu.
“Cô ấy phạm tội gì à?” Cô tiếp tân tò mò hỏi.
Diệp Tang Tang nhìn cô ấy chằm chằm. Cô tiếp tân lập tức ngậm miệng, vì cô nhận ra không được phép hỏi khi cảnh sát đang làm nhiệm vụ. Trước đây gặp cảnh sát cô cũng không hỏi, lần này là do không kìm được sự tò mò về cô gái kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi có được thông tin danh tính sơ bộ của nạn nhân, Diệp Tang Tang tiếp tục hỏi tên và thông tin cá nhân của người đàn ông đi cùng cô ấy. Cô tiếp tân hợp tác tuyệt đối, chỉ vào dòng thông tin phía dưới. Diệp Tang Tang chụp lại, cảm ơn cô tiếp tân rồi rời đi.
Khi trở về, việc đầu tiên là xác minh liệu đây có phải cô gái đã chết hay không. Dựa vào số căn cước công dân, Diệp Tang Tang tra được toàn bộ thông tin cá nhân của cô.
Cô gái tên là Ninh Viện Viện, nhỏ hơn một tuổi so với suy đoán, năm nay hai mươi hai tuổi, là sinh viên năm cuối của Đại học Viễn Thành gần đó. Về số căn cước công dân còn lại, họ tra ra là thông tin của một người đàn ông trung niên bình thường.
Tuy nhiên Đại học Viễn Thành là trường mà Chu Học đã tốt nghiệp. Xem ra không có người nào hoàn toàn không liên quan, chỉ có thông tin chưa được tra ra mà thôi. Tất cả mọi thứ đều cho thấy ba người này có liên quan đến nhau.
Diệp Tang Tang bắt đầu rà soát các mối quan hệ xã hội của Ninh Viện Viện. Gia đình cô gái không liên lạc được với con nhưng tại sao lại không báo cảnh sát? Điều này vô cùng bất thường.
Thông qua số điện thoại Ninh Viện Viện để lại, Diệp Tang Tang gọi đến số điện thoại ở quê của mẹ cô gái. Sau một lúc lâu mới có người bắt máy. Diệp Tang Tang thông báo cho họ đến Đội cảnh sát hình sự ở thành phố Viễn một chuyến.
Đầu dây bên kia sững sờ, hỏi có phải Ninh Viện Viện đã gây ra chuyện gì không. Diệp Tang Tang ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn thông báo rằng họ cần đến để nhận dạng thi thể.
Thực ra, chỉ riêng việc phải mất gần nửa tiếng đồng hồ mới có người nghe điện thoại đã khiến cô nghĩ ra lý do tại sao người nhà nạn nhân lại không báo cảnh sát. Bởi vì việc liên lạc cần tiền, rất có thể họ sẽ không chủ động bỏ tiền ra để liên hệ với con gái.
Nhưng phía trường học thì giải thích thế nào?
Sau khi thông báo cho gia đình cô gái xong, Diệp Tang Tang đến Đại học Viễn Thành. Giữa đường, cô ghé vào khu vực xung quanh trường đại học ăn một chút gì đó để đỡ đói.
Lúc đến nơi là năm giờ rưỡi chiều, hầu hết sinh viên đã tan học, trong khuôn viên trường tràn ngập người. Diệp Tang Tang tìm đến khoa của Ninh Viện Viện, thông qua cố vấn học tập lấy được thông tin về phòng ký túc xá của cô. Tất nhiên, cố vấn học tập cũng được Diệp Tang Tang hỏi thăm cẩn thận. Chỉ là danh tính vẫn chưa được xác nhận hoàn toàn, Diệp Tang Tang cũng không tiết lộ chuyện gì đã xảy ra với Ninh Viện Viện.
Cố vấn học tập phải quản lý rất nhiều sinh viên, cô chỉ nghe nói Ninh Viện Viện ra ngoài tìm việc, cộng thêm việc học kỳ hai của năm cuối gần như sinh viên không có tiếp học nên cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến việc cô gái đã đi đâu hay làm gì.
Diệp Tang Tang tiếp tục đến ký túc xá chiến đấu. Trong phòng chỉ còn lại hai cô gái, một người còn lại đã về nhà vì nhà ở địa phương.
“Hai em có biết ngày thường Ninh Viện Viện thân thiết với ai không?” Diệp Tang Tang ngồi xuống hỏi.
Hai cô gái biết Diệp Tang Tang và Dương Hạo là cảnh sát thì ngồi rất nghiêm chỉnh.
Cô gái có chút gầy hơn đẩy đẩy gọng kính, nói: “Thật ra từ khi bạn ấy vào ở cùng phòng với bọn em, bạn ấy đã không thích giao tiếp với bọn em lắm. Bạn ấy xinh đẹp, tính cách lạnh lùng. Lúc đầu bọn em cũng muốn làm quen, nhưng sau một thời gian dài, bọn em cũng lười đưa mặt nóng đi dán mông lạnh nữa.
Cô gái còn lại gật đầu lia lịa, vẻ mặt hơi căng thẳng, đó là sự căng thẳng vô thức khi đối diện với cảnh sát.
“Vậy hai em có thấy bạn ấy hay đi với ai không? Hay là có tin đồn gì đó chẳng hạn.” Mặc dù câu hỏi có vẻ tương tự, nhưng ý nghĩa thực tế lại khác.
Cô gái còn lại gãi đầu, rồi lắc đầu.
Cô gái vừa nói chuyện suy nghĩ một lát: “Một bạn cùng phòng khác có thấy có xe ô tô đến đón Ninh Viện Viện. Trên diễn đàn của trường có tin đồn rằng Ninh Viện Viện hình như quen đại gia, đang làm tình nhân cho người ta. Nhưng đây đều là tin đồn, bọn em chỉ nghe kể lại thôi.”
“Không thể nào là gia đình bạn ấy giàu có sao?”
Câu này là Diệp Tang Tang cố ý hỏi.
Cô gái trả lời gần như ngay lập tức lắc đầu: “Sao có thể chứ? Lúc Ninh Viện Viện mới vào trường còn không có cả điện thoại di động, ăn mặc rất tồi tàn, nhìn là biết điều kiện gia đình không tốt rồi.”
Diệp Tang Tang gật đầu, rút danh thiếp ra: “Cảm ơn hai em. Đây là số điện thoại của tôi, nếu có bất kỳ manh mối nào, hãy liên hệ với chúng tôi.”
Cô gái gật đầu, hai tay đón lấy danh thiếp. Cô nhìn Diệp Tang Tang, muốn hỏi điều gì đó nhưng lại kìm lại. Có lẽ cô ấy biết Diệp Tang Tang sẽ không trả lời.
Sau khi nắm được những thông tin này, Diệp Tang Tang skip thời gian, chờ đợi bố mẹ Ninh Viện Viện đến nhận dạng thi thể. Điều khiến Diệp Tang Tang ngạc nhiên là người đến không phải là bố mẹ của cô gái mà là anh trai cô. Anh ta nói rằng ở nhà đang vào vụ thu hoạch cải dầu, bận không xuể nên anh ta đến.
Việc cô gái không được gia đình coi trọng tuy khiến Diệp Tang Tang bất ngờ nhưng cũng không quá khó chấp nhận, bởi vì thời đại là như vậy. Cô dẫn người này đi nhận dạng thi thể, anh ta nhanh chóng xác nhận đó chính là Ninh Viện Viện.
Anh trai có vẻ đau buồn. Diệp Tang Tang hỏi một vài câu, sau khi có câu trả lời thì yêu cầu bố mẹ đến để đối chiếu DNA. Người anh trai đồng ý rồi ra ngoài gọi điện thoại.
Ninh Viện Viện có một điểm giống với Chu Học, cả hai đều nhận được tài trợ. Nếu không thì với thái độ của gia đình Ninh Viện Viện, cô ấy tuyệt đối không thể đi học đại học. Việc chu cấp cho một sinh viên đại học là một gánh nặng lớn đối với họ trong thời đại này. Ngay cả khi có trợ cấp của chính phủ, có học bổng, có tiền hỗ trợ học tập, họ cũng sẽ không đồng ý. Bởi vì chi tiền cho một cô gái đi học, trong tâm trí của nhiều bậc cha mẹ ở thời đại này là một “phi vụ làm ăn thua lỗ”. Con gái sẽ phải gả đi, trở thành người nhà người khác, sinh con đẻ cái cho nhà khác, họ chẳng nhận được lợi ích gì.
Diệp Tang Tang nhìn ra logic đằng sau thái độ đó. Vốn dĩ cô nên cảm thấy lạnh lùng nhưng trong lòng lại dâng lên một chút phức tạp.
“Chị Lam, người đàn ông đi cùng Ninh Viện Viện đến nhà nghỉ kia…” Dương Hạo hỏi.
Diệp Tang Tang nói: “Tìm, xem rốt cuộc người này là ai.”
Hai người đi tìm đến địa chỉ của số căn cước công dân đó, nhưng câu trả lời lại không như họ dự đoán. Chủ nhân của số căn cước này là một bệnh nhân liệt giường, đã bán căn cước của mình với giá một trăm tệ từ nhiều năm trước. Còn người mua là ai, ông ta không nhớ rõ. Manh mối này lại bị đứt.
Diệp Tang Tang lại nhớ đến mô tả của cô tiếp tân về người đàn ông, người này chắc chắn có chút tiền tài và thế lực, nếu không Ninh Viện Viện sẽ không tìm đến. Tại sao ông ta lại giết Ninh Viện Viện? Cô gái đã chọc giận ông ta? Hay đã làm điều gì đó? Cô cảm thấy lý do Ninh Viện Viện chết là một manh mối vô cùng quan trọng.
Đúng lúc này, một đồng nghiệp chạy nhanh đến: “Uông Lam, Chu Á lên cơn rồi, đang điên loạn trong phòng tạm giam.”
Diệp Tang Tang nghe thấy liền đứng bật dậy. Điều mà cô vẫn luôn chờ đợi, cuối cùng đã đến.
Trước đây, cô cho rằng manh mối Chu Á tạm thời bị đứt và không tiếp tục hỏi nữa chính là vì trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô không thể moi ra được bất cứ điều gì. Chu Á là anh trai của Chu Học, anh ta sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho cảnh sát mà chỉ thừa nhận mọi thứ đều do một mình anh ta làm.
Người bệnh tâm thần giết người, vụ án này sẽ trở nên hợp tình hợp lý, thậm chí không cần đến động cơ giết người.
Diệp Tang Tang đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đến hỏi anh ta!”
Diệp Tang Tang biết, đối phương lúc này rất có thể đang ở trong thế giới riêng của mình. Cô chờ chính là thời điểm anh ta phát bệnh. Bởi vì ảo thanh, ảo giác, chỉ cần tìm đúng phương pháp và hỏi thăm cẩn thận, đối phương có thể tiết lộ những manh mối không ngờ.
Diệp Tang Tang không chắc phỏng vấn một người bệnh tâm thần có thể đạt được mục đích mong muốn hay không, nhưng nếu không thử, cô sẽ chẳng có được gì cả.
Tuy nhiên, trước đó cô đã nghĩ ra điểm đột phá. Mà điểm đột phá đó lại đến từ Chu Học.
Hai người nhanh chóng đến phòng thẩm vấn. Các cảnh sát trong phòng tạm giam đã kìm chế Chu Á, giữ chặt anh ta vào ghế thẩm vấn. Mắt Chu Á lồi ra, đỏ ngầu, cả người gào thét chống cự, kèm theo đó là sự giận dữ, thậm chí còn mang lại cảm giác đang làm điều gì đó vì chính nghĩa.
Ngồi vào trên ghế thẩm vấn rồi anh ta vẫn cố gắng đứng dậy, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
“Chu Á, anh giấu hung khí ở đâu rồi? Hung khí giết Diệp Hoa,” Diệp Tang Tang lên tiếng, giọng điệu khàn khàn và mạnh mẽ.
Dương Hạo đứng bên cạnh sững sờ. Cách hỏi của Diệp Tang Tang có hơi lạ, quá trực diện mà giọng điệu lại kỳ quái, có chút quen thuộc, dường như đã nghe ở đâu đó rồi.
Chu Á nghe Diệp Tang Tang nói liền ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự mơ hồ, từ từ lắc đầu: “Tôi không biết!”
Diệp Tang Tang suy nghĩ một lát, nhìn anh ta nói: “Em là em trai anh, Chu Học đây! Anh không nhận ra em sao? Em bảo anh vứt bỏ thứ giết Diệp Hoa, anh vứt ở đâu?”
Cô không hoàn toàn chắc chắn về suy đoán của mình, nhưng nếu không thử thì quá yếu kém. Thực tế, nếu không phải Chu Học đã từng nói với cô rằng anh trai mình không có ai thân thiết, cô quả thực sẽ do dự không biết nên nói tên ai mới có thể cạy miệng Chu Á. Bởi vì cô không chắc chắn ai mới là người có thể kết nối với thế giới ảo tưởng của đối phương để lấy được thông tin cần thiết.
Chu Á trố mắt một lúc lâu, ngay sau đó tiếp tục phát điên. Tiếng còng tay va chạm vang lên khắp phòng thẩm vấn. Dương Hạo lắng nghe giọng điệu của Diệp Tang Tang, sững sờ hồi lâu, trong lòng cảm thán sự tài giỏi của Diệp Tang Tang.
[ Nếu không phải giọng nói hơi mềm mại, thiên về nữ tính, tôi còn tưởng là Chu Học đang nói chuyện cơ. ]
[ Chị Tang quả thực đang định lừa đối phương! ]
[ Không biết có hiệu quả không, nhưng nhìn có vẻ không ổn. ]
Diệp Tang Tang tiếp tục hỏi, nhưng Chu Á vẫn lắc đầu. Diệp Tang Tang biết, có lẽ không phải là Chu Học. Vẻ mặt cô không hề lộ ra sự thất vọng. Cô cứ thế lặng lẽ ngồi đó. Căn phòng im phăng phắc. Dương Hạo cũng ngồi ngẩn ngơ, không rõ nguyên do.
Một lúc sau, Chu Á bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó, nhưng giọng rất nhỏ, tay anh ta còn ra hiệu gì đó áp sát tai, khuôn mặt biểu lộ đủ mọi cảm xúc, dường như đang nói chuyện với ai đó. Diệp Tang Tang lắng nghe cẩn thận từng lời anh ta nói, không bỏ sót một từ nào.
“Tôi… tôi là… chỉ có Vương Thời… tin tưởng… cảnh giác, học được… không được… không được nói… khặc khặc …”
Cô quay người ra khỏi phòng, lấy điện thoại di động của Chu Á, nhấn vài phím ở bên ngoài cửa rồi đưa cho Dương Hạo bảo cậu mang vào cho Chu Á.
Một lúc sau, điện thoại của Chu Á reo lên.
Nhìn thấy tên em trai trên màn hình, Chu Á nhanh chóng nhấc máy, che micro lại cẩn thận nhìn xung quanh, khẽ hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi là Vương Thời, người liên lạc với anh. Anh đã vứt hung khí giết Diệp Hoa ở đâu?” Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến.
Chu Á như nhận được tín hiệu, trả lời: “Cầu Đông Tam, tôi ném xuống từ trên cầu, không ai tìm thấy được đâu.”
Trong phòng, mắt Dương Hạo trợn tròn như hai cái chuông đồng.
[!!! Tại sao hắn lại nói! ]
[ Hả? Còn có thể thẩm vấn kiểu này sao?!]
[ Vì sao lại nói??? ]
Khán giả theo dõi livestream không hiểu nguyên lý gì mà Chu Á lại nghe lời ngay lập tức như vậy.
Diệp Tang Tang bên này vẫn tiếp tục hỏi. Cô nói: “Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rất tốt, những kẻ xấu đó đều biết ở quê có thi thể rồi.”
“Làm tốt chứ! Tôi đã bảo với anh rồi, họ căn bản không thể phát hiện ra!” Chu Á cười, trả lời với vẻ rất tự đắc.
Diệp Tang Tang nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh đã thực hiện nhiệm vụ rất tốt, tôi sẽ xin cấp trên trao thưởng cho anh.”
“Yên tâm, chỉ cần là thứ đại ca yêu cầu phải loại bỏ, tôi đều nghĩa bất dung từ!” Giọng Chu Á vang lên.
Diệp Tang Tang cúp điện thoại.
Lúc này Dương Hạo cũng mở cửa bước ra. Cậu nhìn Diệp Tang Tang: “Chị Lam, sao chị biết dùng cách này có thể tìm được hung khí, lại còn xác định được Chu Học có liên quan đến chuyện này ạ!”
Diệp Tang Tang không thể nói rằng, trong ảo giác của nhiều người tâm thần, họ xây dựng một thế giới của riêng mình. Họ sống trong đó bằng trí tưởng tượng, thực hiện những hành động mà người ngoài nhìn vào thấy rất lố bịch nhưng ở trong mắt họ mọi thứ đều là hợp lý. Cô đang tiến hành giao tiếp với thế giới đó.
Giải thích như vậy nghe có vẻ không thuyết phục lắm. Diệp Tang Tang suy nghĩ một lát rồi giải thích: “Tôi cũng chỉ thử bừa thôi. Chu Học là người duy nhất Chu Á quen thuộc nên tôi thử dùng tên nó xem Chu Học có phải là một người quan trọng trong ảo giác của anh ta không.”
“Không ngờ lại không có tác dụng. Nghe thấy cái tên Vương Thời, tôi mới biết có lẽ đây mới là người đáng tin cậy, người có thể chỉ huy hành động của anh ta trong thế giới ảo đó. Nếu tôi gọi sai tên, hoặc đối phương đang tưởng tượng một thân phận khác, tôi có thể đã không moi được gì. Lần này đúng là mèo mù vớ phải chuột chết.”
Dương Hạo hiểu ra, thực chất là lợi dụng việc đối phương bị bệnh để lừa dối và chiếm được lòng tin.
Cậu hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi trục vớt hung khí ạ?”
“Đi thôi.” Diệp Tang Tang gật đầu.
Cầu Đông Tam không cao lắm, con sông bên dưới cũng không sâu, nhưng do hai hôm trước trời mưa nên nước sông đang rất đục. Vì vậy, Diệp Tang Tang đã yêu cầu chi viện, tổng cộng sáu người xuống sông vớt hung khí.
[ Cảnh sát là một nghề thực sự vất vả! ]
[ Bạn trên ơi, bạn còn ngây thơ lắm. Ngoài đời còn có vụ thi thể bị chặt xác thả xuống hồ cho cá ăn, vớt lên còn khổ hơn nhiều. ]
[ Mò hơn nửa tiếng rồi, đừng nói là còn phải mò rất lâu nữa nhé! ]
Nước sông chỉ đến đầu gối người, nhưng cúi người mò lâu khiến mọi người cảm thấy mỗi lần ngẩng lên là cái lưng cứng đờ ra. Tuy nhiên, không còn cách nào khác. Vớt được hung khí là ưu tiên hàng đầu. Họ vặn eo một chút rồi tiếp tục cúi xuống tìm kiếm trong phạm vi toàn bộ cây cầu. Nếu không tìm thấy trong phạm vi này, họ sẽ phải mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Sau một giờ tìm kiếm, đầu ngón tay trắng bệch, nhăn nheo vì ngâm nước của Diệp Tang Tang chạm vào một vật không phải đá. Cô lấy nó lên xem.
“Đồng, tìm thấy hung khí rồi!”
Sau khi xác nhận đó là một vật trang trí bằng đồng, Diệp Tang Tang lớn tiếng thông báo cho mọi người, ra hiệu đã tìm thấy và không cần tìm nữa. Tất cả mọi người nhìn lại. Diệp Tang Tang trực tiếp bỏ vật đó vào túi, chuẩn bị mang về Phòng Giám định Dấu vết.
Dương Hạo tháo găng tay ra, tiện tay nhận lấy đôi găng tay trắng mà Diệp Tang Tang vừa cởi, nghiêng đầu nhìn: “Hóa ra là một vật giống như huy chương, chỉ là phần đế nhỏ quá. Nhưng làm bằng đồng nguyên chất bình thường sao?”
Diệp Tang Tang không nói gì, cảm ơn các đồng chí cảnh sát đã hỗ trợ tìm kiếm rồi cùng Dương Hạo quay về Cục. Bên Phòng Giám định Dấu vết chỉ cần kiểm tra là có thể xác định đây có phải hung khí thực sự hay không.
Về phần Chu Học, Diệp Tang Tang đang chờ bên Giám định xác nhận vật trang trí bằng đồng chính là hung khí. Chỉ cần xác định đó là hung khí giết Diệp Hoa và trên đó có dấu vân tay của Chu Học thì anh ta sẽ trở thành nghi phạm.
Nội dung trong phòng thẩm vấn không được dùng làm bằng chứng bắt giữ Chu Học. Bởi vì khi thẩm vấn Chu Á, Diệp Tang Tang gọi tên thật của Chu Học không có tác dụng, cô đã thay đổi tên người gọi trên điện thoại của Chu Á ở bên ngoài phòng thẩm vấn thành Vương Thời. Trong tình huống này, lệnh bắt giữ sẽ không bao giờ được phê duyệt.
Về hung khí, Diệp Tang Tang mơ hồ cảm thấy trên đó có manh mối mấu chốt. Trong lúc chờ đợi, Diệp Tang Tang vẫn suy nghĩ về động cơ giết người của Chu Học. Chu Học được Diệp Hoa tài trợ từ cấp ba đến đại học. Theo lời cổ nhân, ân tình này chẳng khác nào ân tái tạo. Vậy điều gì đã khiến anh ta thù hận đến mức phải giết ân nhân? Lẽ nào lại giống như vụ án Tần Giang trước đây, đại ân như đại thù? Mặc dù Hứa Hà khăng khăng nói rằng mục đích là tìm kiếm sự công nhận từ cha mẹ, nhưng Diệp Tang Tang cảm thấy thực chất anh ta đang ghen tị với cuộc sống viên mãn của Tần Giang. Vì sự ghen tị méo mó, nên anh ta đã chọn hủy hoại mọi thứ mà Tần Giang quan tâm. Tuy nhiên điều này không mâu thuẫn với việc anh ta tìm kiếm sự công nhận từ cha mẹ, chỉ có thể nói rằng nhân tính rất phức tạp.
Chu Học được Diệp Hoa tài trợ, lâu dần cảm thấy không cam lòng, bất mãn, cuối cùng vì ghen tị mà thông đồng với Vu Thanh Thanh, chỉ đạo anh trai mình giết chết ân nhân?
Suy nghĩ chưa được bao lâu, Diệp Tang Tang nhận được xác nhận từ Phòng Giám định, chiếc cúp đồng mà họ vớt lên quả thực là hung khí giết Diệp Hoa. Sau khi phun thuốc thử Luminol, vết máu đã hiện rõ, họ còn thu được dấu vân tay. Qua đối chiếu, dấu vân tay này là của Chu Á, ngoài ra còn có thêm hai dấu vân tay khác nhưng khá mờ. Chúng bị nước sông xối rửa, nếu không cẩn thận sẽ không thể lấy được.
Diệp Tang Tang tìm những tờ giấy có lời khai và dấu vân tay của Chu Học và Vu Thanh Thanh, yêu cầu dùng chúng để đối chiếu. Chỉ cần chứng minh trên hung khí có dấu vân tay của ba người thì có thể dựa vào đó để trực tiếp bắt giữ người.
Việc đối chiếu của Phòng Giám định vẫn cần thời gian. Diệp Tang Tang chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng nhận được tin tức chính xác. Dấu vân tay ở vị trí kín đáo trên hung khí đúng là của cả ba người.
Có được bằng chứng, Diệp Tang Tang lập tức đến văn phòng đội trưởng để xin lệnh bắt giữ. Thứ này không dễ xin, vì một số lý do, cảnh sát không được tùy tiện bắt giữ và thẩm vấn người khác nếu không có bằng chứng rất chắc chắn và liên quan. Cũng chính vì lý do này nên trong phim truyền hình, khi cảnh sát đến bắt người, vai phản diện thường khuỵu xuống đất, là vì họ biết cảnh sát đã có bằng chứng xác thực và đáng tin cậy nên mới đến bắt giữ họ.
Đúng như Diệp Tang Tang nghĩ, đội trưởng nhanh chóng phê duyệt lệnh bắt giữ. Diệp Tang Tang và đồng nghiệp đến trước nhà xuất bản để trao tặng anh ta chiếc lắc bạc. Về phía Vu Thanh Thanh, Dương Hạo với vẻ mặt phức tạp còng tay cô ta, đưa cô ta rời khỏi nơi ở. Hai người gặp nhau ở hành lang Đội Cảnh sát Hình sự. Diệp Tang Tang nhìn hai người đang từ vẻ mặt hoảng sợ chuyển sang bình tĩnh, trên mặt cô hiện lên vẻ trầm ngâm, sau đó cô chỉ đạo người đưa họ vào các phòng thẩm vấn khác nhau.
Có lẽ rất nhanh thôi, cô sẽ có thể vén màn toàn bộ sự thật?
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
- Kiểu gia đình DINK (Double Income, No Kids) là một mô hình gia đình trong đó cả hai vợ chồng đều có thu nhập và chủ động lựa chọn không có con. Lối sống này giúp các cặp đôi có khả năng tài chính vững vàng hơn, giảm bớt gánh nặng chi phí nuôi dạy con cái để tập trung vào việc hưởng thụ cuộc sống, du lịch, sức khỏe hoặc chuẩn bị cho việc nghỉ hưu sớm.
Các biến thể
DINKER (Double Income, No Kids, Early Retirement): Thu nhập kép, không con cái, và mục tiêu nghỉ hưu sớm.
DINKY (Double Income, No Kids Yet): Thu nhập kép, không có con vào lúc này, nhưng có thể có con trong tương lai.
DINKWAD (Dual Income, No Kids, With a Dog): Thu nhập kép, không có con nhưng có nuôi chó. ↩︎
![[Mô phỏng phạm tội] Chương 44: Bắt giữ](https://goctruyencualinh.com/wp-content/uploads/2024/06/c079ea170452ca8875a0fc3fad11598c.jpg)