Năm 2004, Điền Gia Bá là vùng ngoại thành hoang vu, phòng ốc còn nằm rải rác chưa được phát triển và liên kết với nhau, khắp nơi là đồng ruộng bằng phẳng. Địa điểm như vậy, buổi tối trời mưa, thật đúng cơ hội tuyệt vời để vứt xác.
Vương Thuận cho rằng như vậy, cũng cho Diệp Tang Tang cơ hội không phải lo lắng bị người nhìn thấy.
Sau hơn mười phút lái xe rời khỏi Điền Gia Bá, Diệp Tang Tang dừng xe ở địa điểm đón Vương Thuận lúc trước. Cô điều chỉnh tâm trạng một lúc, hoàn toàn bình tĩnh lại. Ai giết người lần đầu đều hiểu, cho dù có chuẩn bị tốt đến đâu thì cũng không thể coi như không có gì. Tuy game thực tế ảo là giả, là mô phỏng hiện thực, nhưng nó cho người ta cảm quan vô cùng chân thực. Khi bình tĩnh và cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn, cô bắt đầu suy nghĩ lại từ đầu đến cuối sự việc. Một lát sau, cô ngồi dậy tìm kiếm trong xe, bởi vì cô biết trên xe còn có thứ khác.
[ Cô ấy đang tìm gì vậy? Việc cấp bách bây giờ không phải là giải quyết chiếc xe có đầy chứng cứ sao? ]
[ Đúng vậy! Bây giờ phải vệ sinh xe càng nhanh càng tốt để xóa mọi dấu vết ]
[ Áo mưa và giày đều là chứng cứ thế mà cô ấy không vội gì cả, không sợ lúc cảnh sát tìm tới cửa không kịp xử lý à? ]
Người xem thảo luận sôi nổi trong làn đạn, có người nóng tính thậm chí đã bắt đầu chửi thề. Chỉ là những bình luận như vậy chưa được gửi đi đã bị hệ thống xóa và cấm, chỉ để lại những bình luận băng quơ.
Diệp Tang Tang không biết những gì xảy ra trong làn đạn, cô dựa vào ánh sáng của đèn đường sờ soạng tất cả những góc có thể giấu đồ vật trong xe, ngay cả khe điều hòa cũng không buông tha. Sau một lát không tìm được gì, Diệp Tang Tang dừng tay. Cô nghĩ sai sao? Trên xe không còn manh mối nào khác? Cô lại nhớ lại tất cả những gì liên quan đến vụ án một lần nữa.
Những năm đầu thế kỷ, không có gì đáng ngạc nhiên khi một người tài xế lại mang theo một chiếc búa trên xe. Bởi vì thời đó tài xế taxi thường bị cướp, chuẩn bị sẵn công cụ phòng thân không có gì đáng trách. Cô chắc chắn trên xe nhất định có búa chủ yếu là vì con dao được phát hiện ở hiện trường vụ án cảnh sát đã xác định là của Vương Thuận. Cho nên hung khí cái búa chắc chắn là do tài xế chuẩn bị, nếu không cảnh sát sẽ nhấn mạnh rằng hung khí là của ai. Về việc vì sao nó lại nằm ở trong tầm tay và ở vị trí dễ dàng lấy được, đương nhiên là do thi thể người chết nói cho chúng ta biết.
Theo lẽ thường, nếu muốn cướp tài xế, tên cướp sẽ không chờ tài xế xuống xe mới hạ thủ. Bọn họ sẽ chờ gần đến đích hoặc đến nơi hẻo lánh là ra tay luôn. Ở trên xe, nếu búa không phải của tài xế, không ở trong tầm tay tài xế thì người chết chắc chắn là tài xế taxi. Căn cứ vào ảnh chụp thi thể, Vương Thuận hẳn là bị đập chết ở trong xe ô tô. Hơn nữa, việc này đã được lên kế hoạch từ trước. Bởi vì trong xe còn có sẵn găng tay và thuốc sơ cứu người bình thường không có. Đối với người thường, những thứ này là vật cần tốn thêm tiền, nếu không cần thiết thì bọn họ sẽ không tốn tiền mua chúng và lại còn để ở trong xe.
Diệp Tang Tang không phản kích trong xe giống tài xế là vì cô không có thực lực đó. Sức không đủ thì phải dùng trí thông minh để bù, cho nên cô chỉ có thể áp dụng phương án lừa gạt, đến gần đối phương mới ra tay. Cô cầm găng tay dính máu, ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chậm rãi nói: “Game thực tế ảo mô phỏng, nhất định là có căn cứ đúng không?”
[ Hả? Diệp Tang Tang đang làm gì? ]
[ Cô ấy cầm găng tay, chẳng lẽ găng tay thật sự có ý nghĩa gì đó? ]
[ Đầu ngứa quá, cảm giác sắp mọc thêm một cái đầu nữa ]
Diệp Tang Tang nói xong, công ty trò chơi “Hồ Sơ Phạm Tội” cũng không trả lời, cô không tức giận mà tiếp tục nói: “Nếu tôi không đoán sai, đây là một vụ giết người đã được lên kế hoạch từ trước, không phải ngẫu nhiên gặp được và ra tay bất ngờ.”
“Đã được lên kế hoạch từ trước, vậy thì Vương Thuận nhất định phải có liên quan với tài xế.”
“Mấy thứ kia chính là bằng chứng.”
Giết người, hành hạ xác chết, vứt xác cho hả giận.
Chiếc búa được tài xế đặt đúng chỗ, rồi găng tay và thuốc sơ cứu, những thứ này kết hợp ở bên nhau, cô chắc chắn về suy đoán của mình. Nếu Diệp Tang Tang đoán không sai, đối phương dừng xe ở chỗ này cũng là cố ý ôm cây đợi thỏ. Trước đó cô từng thử Vương Thuận có biết cô hay không, hắn ta nói không quen, cô còn tưởng là mình nghĩ nhiều. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, không phải là cô nghĩ nhiều. Dò hỏi Vương Thuận có biết cô hay không không có ý nghĩa gì, cô chỉ cần nhìn vào thực tế là được. Công ty trò chơi không phản hồi, có phải là do cô chưa kích hoạt được yếu tố liên quan đến chân tướng không?
[ Có chuẩn bị từ trước? Thấy khó hiểu quá, không phải là Vương Thuận chủ động tìm tới cửa à? ]
[ Diệp Tang Tang giả vờ thôi, làm gì rắc rối như vậy, tiếp theo chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trốn tránh điều tra là thông quan rồi ]
[ Tin tức cảnh sát và công ty trò chơi công bố là như vậy, làm gì còn gì khác, sức tưởng tượng của Diệp Tang Tang có phải quá phong phú rồi không? ]
Làn đạn ồ lên, cho rằng hàng động của Diệp Tang Tang quả thực là mơ tưởng hão huyền. Đây là game thực tế ảo đầu tiên trên cả 5 lục địa, có thể làm được đến trình độ này đã rất tốt rồi, sao có thể mô phỏng nhiều cốt truyện có chiều sâu hơn?
Đương nhiên, một phần nữa là do cốt truyện chính đã đủ khó, gây khó khăn cho phần lớn người chơi rồi, căn bản là không cần thiết đào sâu thêm nữa.
Diệp Tang Tang không biết về cuộc thảo luận trong livestream, bởi vì cô cảm thấy phần lưng ghế cô đang ngồi có một thứ nhỏ nhô lên cọ vào lưng cô. Nếu không phải do cô thay đổi vị trí ngồi để tìm đồ vật thì cô không hề cảm nhận được sự khác thường nào với tư thế ngồi ban đầu.
Cô vươn tay đặt ở phía trên, xác nhận thật sự có thứ gì đó mới dùng ngón tay cẩn thận moi nó từ trong khe hở ra. Xuất hiện trên tay cô là hai tờ giấy. Một tờ được in chữ nhỏ dày đặc, cô đặt tờ giấy khác sang một bên, mở mảnh giấy chỉ to bằng bàn tay người lớn ra.
[ Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi với vai tội phạm, ngài đã kích hoạt nội dung che giấu ]
[ Hệ thống khen thưởng: một phần tin tức về thân phận của Tôn Bân ]
Diệp Tang Tang sửng sốt, thầm nghĩ chuyện quả nhiên không đơn giản như vậy. Nhìn thông báo của hệ thống biến mất, Diệp Tang Tang không vội xem tin tức về thân phận của Tôn Bân mà nhìn về phía tờ giấy kia. Mảnh giấy ngả vàng, hơi nhàu do thường xuyên bị chà xát, cô vuốt phẳng rồi lấy đèn pin ra soi đọc. Tiêu đề của mảnh giấy là nhiều xe taxi ở Lâm Thành bị cướp, tên cướp cướp của giết người hiện đã bỏ trốn. Góc trái còn có một tấm ảnh chụp đen trắng.
“Báo chiều Lâm Thành?” Diệp Tang Tang nhìn tiêu đề, suy nghĩ một chút rồi nhìn kỹ ảnh chụp. Tuy rằng tấm ảnh chỉ có sườn mặt, nhưng trong nháy mắt cô đã nhận ra đối phương là Vương Thuận. Cô nhanh chóng đọc nội dung đưa tin, bản tin viết về tên cướp xe taxi chuyên nghiệp. Trên đó trình bày chi tiết đối phương đã gây ra bao nhiêu vụ án ở Lâm Thành, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cơ quan công an đang treo giải thưởng cho ai cung cấp thông tin của đối phương. Nội dung vô cùng tường tận, bao gồm cả một ít thông tin cơ bản của người bị hại. Diệp Tang Tang đọc từng câu từng chữ, người xem livestream cũng sôi trào vì sự cẩn thận của cô.
[ Hả? Tài xế thật sự đã biết Vương Thuận từ trước! ]
[ Là tôi sai, Diệp Tang Tang nói rất đúng, tất cả đều có căn cứ ]
[ Con game “Hồ Sơ Phạm Tội” này thú vị đấy, còn có tuyến cốt truyện trinh thám nữa. ]
[ Xuất hiện tin tức về thân phận, lượng thông tin thật lớn ]
Người xem thi nhau thảo luận ở làn đàn, những gì không hợp lý trước đó hiện giờ đột nhiên trở nên hợp lý. Ví dụ như vì sao tài xế lại chọn phương thức giết người tàn nhẫn như vậy, còn vứt xác ở nơi hoang dã. Rõ ràng theo báo cáo khám nghiệm của pháp y, tài xế có thể chế phục đối phương từ ngay búa đầu tiên, hoàn toàn không cần phải giết người. Nếu mà trói người rồi đưa đến cục công an thì còn nhận được số tiền thưởng cao đến 10.000 nhân dân tệ vào năm 2004 nữa. Nhưng nếu vụ án này là có kế hoạch từ trước, cố ý dụ dỗ đối phương mắc mưu thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý, điểm đáng ngờ biến thành tình tiết trinh thám.
Phòng livestream có chức năng tự động chuyển cảnh bằng AI, người xem cũng nhìn thấy những gì Diệp Tang Tang thấy. Diệp Tang Tang đọc gì đó rất nhanh, nhưng để chờ người xem cũng đọc được, cô chờ một phút mới gấp tờ giấy thứ nhất lại. Phải nói rằng “Hồ Sơ Phạm Tội” quả thực không đơn giản như vậy. Cô còn đang nghĩ, công ty trò chơi thiết kế nhiều điểm đáng ngờ như vậy để làm gì, bây giờ cô đã biết là để phục vụ cho tuyến cốt truyện trinh thám. Phần tóm tắt thông tin vụ án nhất định vẫn còn giấu diếm điều gì. Vụ án thực tế hẳn là phức tạp hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Công ty trò chơi chắc chắn có được hồ sơ hoàn chỉnh của vụ án. Theo lời quảng cáo của bọn họ, khả năng lớn bọn họ còn phỏng vấn các cảnh sát phụ trách vụ án này, thậm chí còn nắm được các chuyện lớn nhỏ của cuộc đời Vương Thuận. Ngay cả thân phân của tài xế taxi, hẳn cũng không phải là bí mật đối với công ty trò chơi, cho nên mới có cái tên Tôn Bân này và các chi tiết về dáng người và ngũ quan của nhân vật.
“Cho nên, thông tin tóm tắt vụ án lúc trước chỉ là bom khói hệ thông tung ra mà thôi, tin tức mình đạt được bây giờ mới là bắt đầu của nhiệm vụ tiếp theo…” Diệp Tang Tang nói thầm.
Do đó, chỉ có hoàn thành bước này mới có thể thuận lợi thông quan ở nhiệm vụ kế tiếp. Nếu không, cho dù thành công giết người và vứt xác, người chơi cũng khó có thể tránh thoát được sự truy tra của cảnh sát trong tình huống không hề biết một thông tin gì.
[ Thật là một công ty trò chơi xảo trá ]
[ Ặc, tôi vẫn nghĩ đây chỉ là một trò chơi nhập vai thôi, diễn tốt nhân vật của mình là được. Bây giờ quay lại xem giới thiệu của trò chơi tôi mới biết mình đã xem nhẹ bốn chữ huyền nghi trinh thám! ]
[ Tôi rất tò mò đây là một vụ án như thế nào, có cảm giác càng về sau sẽ càng thú vị ]
Người xem thảo luận sôi nổi trong làn đạn, mọi người vốn cho rằng đã sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi lại đột nhiên xuất hiện tình huống mới. Các bình luận tò mò, suy đoán spam ngập màn hình, mọi người nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang, muốn đi theo cô tìm được đáp án.
Trong trò chơi, Diệp Tang Tang mở ra một tờ giấy khác, bên trên viết bốn cái tên và một chuỗi địa chỉ nơi ở.
“Vương Thuận, Chu Cường, Tưởng Kiến Sinh, Vương Chí…”
Một tay cô cầm tờ giấy nhăn nhúm, một tay cầm mảnh báo được cắt cẩn thận từ một tờ báo xuống. Nhìn cái tên “Vương Thuận”, Diệp Tang Tang cảm thấy bốn người này chắc chắn có sự liên hệ mật thiết nào đó.
Sau khi đọc xong, cô click vào biểu tượng tin nhắn ở thanh bên của livestream, mở email của hệ thống gửi đến, vừa rồi cô còn chưa xem phần thưởng của hệ thống. Thông tin về tài xế Tôn Bân rất cần thiết cho việc thông quan. Ngay khi cô vừa duỗi tay định mở email, game thực tế ảo bỗng phát ra tiếng cảnh báo “tít tít”. Điều này có nghĩa là đã có người vào phòng và định chạm vào người cô.
Cô nhanh chóng nói thầm ở trong đầu là muốn rời khỏi, giây tiếp theo tất cả trước mặt được tạm dừng. Diệp Tang Tang mở mắt, đối mặt với điều dưỡng viên, bốn mắt nhìn nhau. Cái tay của điều dưỡng viên đang giơ về phía cô cứng đờ giữa không trung.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY