“Cô Diệp, vừa rồi cô ngủ à?” Điều dưỡng viên lạnh lùng hỏi, ngữ điệu không chút phập phồng giống như giếng cổ không gợn sóng.
Diệp Tang Tang nhíu mày nhìn bà ta, không kiên nhẫn hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“7 giờ 3 phút tối.” Điều dưỡng giơ tay nhìn đồng hồ đáp.
Diệp Tang Tang ngồi dậy, nhìn chằm chằm điều dưỡng nói: “Thứ này rất có ích trong việc điều trị bệnh của tôi, tôi mong là bà không cần động vào nó, cũng không cần biết nó dùng để làm gì. Tôi biết bà là người của ai, nhưng tôi mới là người quyết định bà có được tiếp tục làm công việc này hay không, hy vọng rằng bà có thể bớt tò mò hơn.”
Điều dưỡng im lặng không nói chuyện nữa, quay về trạng thái người câm như khi trước. Bà ta xoay người dựng thanh chắn hai bên sườn giường bệnh lên, kéo chiếc bàn nhỏ ở cuối giường lên rồi đặt thức ăn lên đó.
Vừa lúc Diệp Tang Tang cũng đói rồi, cô cầm lấy thìa nhựa bắt đầu ăn cơm. Điều dưỡng tính toán thời gian đúng giờ đi vào thu dọn bát đĩa. Nhưng trước khi ra khỏi phòng, bà ta dừng lại nói: “Cô Diệp, tôi biết chữ, không phải thất học.”
Diệp Tang Tang nhìn hộp trò chơi “Hồ Sơ Phạm Tội” đặt trên xe lăn bên cạnh giường bệnh, không đổi sắc mặt nói: “Tôi biết.”
Điều dưỡng viên mím môi, ngừng một chút rồi bưng mâm xoay người rời đi.
Diệp Tang Tang lau miệng, cúi người về phía trước lấy cái hộp trên xe lăn tùy tay ném vào bên trong ngăn tủ. Nửa phút sau điều dưỡng lại bưng thuốc đi vào. Là một “bệnh nhân tâm thần”, uống thuốc là điều bắt buộc. Đối phương nhìn chằm chằm cho đến khi cô uống hết thuốc mới rời đi. Diệp Tang Tang không có ý định móc họng nôn thuốc ra, uống thì uống thôi.
Cô xốc chăn lên, dùng tay nhấc đùi để dịch chân đến bên mép giường, sau đó lặp lại với chân còn lại. Cô điều khiển xe lăn đến sát mép giường, cố định xe lăn, chậm rãi chuyển người ngồi lên xe rồi lại dịch chân xuống xe.
Hai chân của Diệp Tang Tang không phải tàn phế hoàn toàn, chỉ là không có lực, nếu mượn ngoại lực thì vẫn có thể di chuyển được một chút. Nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài cửa sổ, cô lấy di động ra gọi điện.
“Luật sư Lâm, cô có thể bắt đầu hành động rồi.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ nhanh nhẹn trả lời: “Được, cô Diệp.”
Diệp Tang Tang cúp điện thoại, lên mạng tìm kiếm thông tin về vụ án của Vương Thuận. Cô có chút tò mò tình huống của vụ án này như thế nào. Hiện tại là năm 2034, cách năm 2004 đã 30 năm, cô không chắc mình có thể tìm được bao nhiêu thông tin vì thời đó internet chưa phát triển.
Giống như Diệp Tang Tang nghĩ, trên mạng không có nhiều thông tin. Chỉ là trong lúc lướt web, cô vô tình bấm vào một diễn đàn xưa, là một bài thảo luận từ 10 năm trước về vụ án, nhưng các thông tin trên đó không khác nhiều so với thông tin được cung cấp trong trò chơi. Có lẽ bởi vì hung thủ quá hung tàn cho nên bài viết có rất nhiều lượt thảo luận.
Diệp Tang Tang tiếp tục lướt xuống dưới, ánh mắt hơi dao động, cô cảm thấy đầu óc chậm chạp hơn một chút, khả năng là do tác dụng phụ của thuốc. Bỗng nhiên, ánh mắt của cô dừng lại ở một bình luận.
Comment 122: Tôi có ấn tượng về vụ án này, nghe nói không chỉ chết mình Vương Thuận mà còn có những người khác nữa. Nhưng vì thủ đoạn gây án quá tàn nhẫn nên rất nhiều tư liệu đã bị niêm phong, không để người ngoài biết được thông tin, sợ có người bắt chước phạm tội.
Nhìn bình luận này, ánh mắt Diệp Tang Tang lóe lóe.
Mà người xem đang ở trong phòng livestream hóng Diệp Tang Tang vạch trần chân tướng, thoát khỏi cảnh sát, bỗng thấy trên màn hình hiện chữ “Livestream bị tạm dừng do streamer đã rời khỏi phòng”, tất cả đều bối rối. Làn đạn vẫn còn hoạt động, không ít người đặt câu hỏi.
[ ? Streamer của tôi đâu rồi? Sao đột nhiên offline vậy?…]
[ Tôi đang chờ biết chân tướng mà! @Công ty trò chơi Hồ Sơ Phạm Tội, mau tìm streamer về online cho tôi! ]
[ Chắc là streamer có việc gấp. Tôi có tìm hiểu thông tin của cô ấy, không phải diễn viên hay idol gì đâu, chỉ là một người bình thường thôi, có việc phải offline là hết sức bình thường ]
Bình luận an ủi cũng không thể làm dịu đi cảm xúc của người xem, không ít người đã gửi tin nhắn đến công ty trò chơi xem có thể liên hệ Diệp Tang Tang, bảo cô tiếp tục chơi hay không, bọn họ thật sự rất muốn xem tiếp.
Một số người đến từ các phòng livestream khác, bởi vì hầu hết các phòng livestream hiện nay tiến triển quá chậm, cũng có không ít người sợ hãi đến mức biến trò chơi này thành một trò chơi kinh dị. Cho nên đối với bọn họ, xem streamer toàn bộ quá trình không phải chơi lại lần nào giống như Diệp Tang Tang quả thực quá sảng khoái. Dù Diệp Tang Tang offline rồi vẫn còn có không ít người ở lại phòng livestream, nhàm chán quá thì bắt đầu gửi quà tặng cho cô. Bọn họ quyết định dùng tiền để dụ dỗ, có tiền đối phương chắc chắn sẽ tích cực online chơi game. Từ khi ý tưởng này xuất hiện, các loại quà tặng giá trị dần dần bay ngập màn hình phòng livestream, hơn nữa không có dấu hiệu dừng lại.
Khi có người chơi được tặng món quà đắt nhất là “Chiếc vòng Tinh Quang” thì trò chơi sẽ thông báo trên trang chủ và trên các phòng livestream khác, từ đó nhanh chóng thu hút thêm lượng lớn người vào xem, cũng thu hút sự chú ý của bộ phận quản lý phòng livestream Tinh Hoàn. Dữ liệu phòng livestream của Diệp Tang Tang liên tục tăng cao trong bảng xếp hạng. Nhân viên quản lý ghé vào xem, thấy màn hình trống rỗng thì sửng sốt, vội vàng liên hệ người giám sát, báo cáo lên các cấp trên.
Nhân viên quản lý có thử liên hệ với Diệp Tang Tang qua hộp thư của phòng phát sóng trực tiếp, nhưng đến lúc này họ mới phát hiện cô chưa từng đăng nhập, thế là chỉ đành liên hệ cô qua số di động cô để lại, gửi tin nhắn mời cô online. Diệp Tang Tang nhận được tin nhắn vừa lúc cô đọc xong tất cả bình luận trong bài thảo luận. Bình luận duy nhất có giá trị là bình luận số 122.
Diệp Tang Tang đọc tin nhắn thúc giục cô online của công ty trò chơi “Hồ Sơ Phạm Tội”, nói rằng người xem chờ cô rất lâu.
Cô: ???
Không phải chỉ là tính năng kèm theo của hệ thống thôi à? Còn đuổi ra ngoài đời thực giục cô đi làm nữa?
Nhưng sau khi nghĩ lại đúng là không có việc gì. Cô lại tiếp tục vào trò chơi vậy, cảm giác kích thích nó mang lại cho cô thú vị hơn thực tế rất nhiều.
Cô đi uống chút nước, đóng cửa lại rồi quay trở lại giường bệnh. Còn về việc khóa cửa, ở bệnh viện An Định người bệnh không có quyền khóa cửa, bởi vì sợ lúc bọn họ phát bệnh sẽ làm tổn thương đến bản thân mình.
Loay hoay một lúc Diệp Tang Tang mới chuyển được người được từ xe lăn lên giường, cô nằm xuống, nắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, cô lại một lần nữa trở lại phó bản.
Diệp Tang Tang nghĩ, nếu cô đã đồng ý livestream chơi game thì việc thông báo cho người xem thời gian cô online, offline cũng là hợp lý, cho nên cô click mở làn đạn, nhìn thẳng camera, nói với những người xem đã giục cô online:
“Lần sau trước khi out trò chơi tôi sẽ báo trước, nhưng tôi đang điều trị bệnh, thời gian online sẽ không cố định.”
Nói gì thì nói, cô đã nhận được thiết bị chơi game thực tế ảo giá trị xa xỉ và tư cách tham gia thử nghiệm Beta của công ty Tinh Hoàn. Còn có một nguyên nhân nữa là, cho dù là một “bệnh nhân tâm thần” thì cô cũng phải là một bệnh nhân tâm thần lễ phép. Nghĩ đến đây, Diệp Tang Tang bổ sung một nụ cười.
[ A a a a đừng cười vậy chứ! Tôi thấy biến thái lắm ]
[ Vốn dĩ nụ cười rất thân thiện, nhưng nghĩ đến lúc cô ấy giết Vương Thuận cũng cười như vậy, tôi cứ thấy rờn rợn ]
[ Ha ha ha, Tang Tang cười, sống chết khó lường, rất muốn biết diện tích bóng ma tâm lý của mọi người ]
Diệp Tang Tang nhìn bình luận, thu lại nụ cười, đóng làn đạn. Cô nhớ trước khi offline đang định đọc tư liệu về Tôn Bân, thế là bèn mở ra đọc. Sau khi đọc xong, cô chỉ có một cảm giác, nói thế nào nhỉ, à, là keo kiệt. Không phải nói Tôn Bân keo kiệt, mà là công ty trò chơi. Thông tin được cung cấp chỉ là những thông tin cơ bản như tên họ, giới tính, nơi cư trú, trong nhà có mấy người, tính cách như thế nào. Còn lại là thông tin cơ bản về gia đình, bạn bè và đồng nghiệp ở Giang Thành của anh ta.
Diệp Tang Tang cho rằng ít nhất công ty trò chơi sẽ tiết lộ một chút lý do vì sao Tôn Bân giết người, không nghĩ đến người chơi sẽ phải tự tìm ra.
Cô đọc tất cả thông tin một cách cẩn thận, sau khi xác nhận mình đã nhớ kỹ tướng mạo và đặc thù cơ bản của những người có liên quan thì lái xe rời đi.
Vốn dĩ Diệp Tang Tang muốn tìm một nơi để xử lý toàn bộ chứng cứ trong xe, nhưng khi nhận được thông tin của Tôn Bân cô lại không nghĩ như vậy. Ngôi nhà cô thuê ở Giang Thành có một cái sân, càng thích hợp để xử lý chứng cứ hơn bất cứ nơi nào khác. Còn một vấn đề nữa là, cô muốn biết vợ của Tôn Bân sẽ phản ứng như thế nào.
Theo tư liệu, tài xế taxi Tôn Bân hiện đang sống cùng với vợ, cô ta làm nhân viên phục vụ cho một nhà hàng, tính cách hiền lành, thật thà, vẻ ngoài thanh tú, khoảng hơn 30 tuổi giống như Tôn Bân.
Lúc Diệp Tang Tang lái xe vào trong sân, đèn trong nhà không sáng. Cô cởi áo mưa, áo khoác và giày, lau tay rồi lấy chìa khóa mở cửa. Nếu cô muốn biết được nhiều tin tức hơn thì bây giờ không thể dọn dẹp chứng cứ phạm tội trên xe.
Mở cửa, trong nhà tối đen.
Hai người sống trong một ngôi nhà dân sinh ở một thôn trong thị trấn, ngoài phòng không có đèn đường nên không thể nhìn thấy gì trong nhà.
“Cạch”
Diệp Tang Tang duỗi tay sờ soạng đang muốn tìm công tắc để bật đèn thì trong nhà chợt vang lên tiếng động khiến cô giật mình, tay hơi run lên. Trầm ngâm một chút, Diệp Tang Tang từ bỏ việc tìm công tắc, cô bật chiếc đèn pin mang theo bên người lên.
“Shzzzz”
Diệp Tang Tang theo bản năng hít vào một hơi mạnh. Không chỉ mình cô mà tất cả người xem trong phòng livestream cũng như vậy. Bởi vì trong nháy mắt ánh đèn pin sáng lên, một gương mặt trắng bệch không chút máu xuất hiện ngay trung tâm chùm sáng, kết hợp với mái tóc rối xù trông đúng như nữ quỷ đến đòi mạng.
Diệp Tang Tang chỉ chần chờ hai giây rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô nghĩ ra, người bị ánh đèn pin chiếu đến là vợ của tài xế taxi Tôn Bân.
Sau khi nhận ra là ai, cô không gọi tên thân mật hoặc gọi thẳng tên của đối phương mà hỏi một cách rất tự nhiên: “Sao em không bật đèn.”
Đối phương trầm mặc không trả lời, vươn tay bật công tắc bên cạnh Diệp Tang Tang, ngôi nhà sáng lên.
“Làm xong rồi? Đừng quên dọn dẹp sạch sẽ cái xe trước sáng mai.”
Người phụ nữ có thân hình nhỏ nhắn, giọng nói khàn khàn, giống như rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện. Diệp Tang Tang biết, đối phương biết cô làm gì, nhưng không tham gia.
Thấy Diệp Tang Tang không trả lời, người phụ nữ quay lại nhìn cô nói: “Đừng mong em sẽ giúp anh, những việc anh làm em hoàn toàn không biết gì cả.”
Diệp Tang Tang nhìn đối phương gật đầu, tỏ vẻ sẽ nhanh chóng hoàn thành việc xóa dấu vết. Cô không đi vào phòng mà suy nghĩ làm thế nào để chế ra chất khiến Luminol1 không phản ứng.
Việc rửa sạch vết máu là quan trọng nhất, mấy thứ như hung khí, áo mưa và quần áo còn có thể giấu hoặc tiêu hủy, nhưng vết máu một khi bị cảnh sát dùng thuốc thử tìm ra thì tương đương với bằng chứng như núi.
Lúc Diệp Tang Tang còn đang tự hỏi thì người phụ nữ đã xách hai cái thùng màu trắng đặt ở lối ra vào cửa nhà đưa cho cô, nói: “Đi đi, rửa cho thật kỹ vào.”
Diệp Tang Tang chợt ý thức được đây chính là thứ mà cô muốn, dung dịch tẩy rửa cực mạnh có thể khiến cho thuốc thử Luminol của cảnh sát mất đi tác dụng.
Cô nhìn thật kỹ người phụ nữ, sau đó xoay người ra cửa. Lúc này trời đã tạnh, cô bắt đầu dọn dẹp tất cả mọi thứ trong xe.
- (Luminol: một chất hóa học linh hoạt có thể phát quang khi phản ứng với tác nhân oxi hóa thích hợp, ứng dụng trong pháp y dùng để chỉ điểm vết máu không nhìn thấy bằng mắt thường tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin. – theo Wikipedia) ↩︎
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
Nàng ơi, hình như chương này chưa được dẫn link ở phần mục lục của truyện á. Có gì nàng check và update nha
Kaka cảm ơn nàng, t sẽ bổ sung link
Truyện này t vừa đọc vừa edit, mấy hôm nay mê đọc truyện quá chưa gõ được chữ nào tiếp hehe