Nơi đầu tiên dọn dẹp là ghế sau của xe, đây là nơi có tương đối nhiều dấu vết. Diệp Tang Tang cố định đèn pin vào phía sau của ghế lái bằng một sợi dây thép, sau đó dùng chậu đựng dung dịch tẩy rửa, thấm ướt khăn lau sạch những nơi khả năng có dấu vân tay, dấu giày và vết máu của Vương Thuận. Bùn đất ở chỗ ghế lái và trong kẽ hở của cửa xe cũng được cọ rửa cẩn thận.
Xử lý ở trong xe xong Diệp Tang Tang mới bắt đầu dọn dẹp cốp xe. Bên trong cọ đầy vết máu của thi thể do trên đường đi xe xóc nảy. Để vệ sinh sạch sẽ những vết máu này đòi hỏi sự kiên nhẫn tuyệt đối và tỉ mỉ không bỏ sót một góc nào. Vừa lúc, Diệp Tang Tang là một người như vậy. Cốp xe được lau chùi sạch sẽ, ngay cả phía dưới tấm thảm lót cốp cô cũng không bỏ qua.
Sau khi làm xong tất cả đã là hai giờ sau. Cuối cùng là bánh xe và vết bùn đất sau khi vào cửa cũng được rửa sạch. Cô không chọn cách dội nước trực tiếp vào bánh xe mà cậy từng chút đất một ra, cho tất cả vào chậu nước. Nước bẩn bị cô mang ra đổ vào cống thoát nước ở trước nhà, lặp đi lặp lại làm suốt ba tiếng đồng hồ.
Người xem trong phòng livestream của Diệp Tang Tang không những giảm bớt mà còn tăng lên, bởi vì nhìn cô dọn dẹp rất giảm stress.
[ Động tác rất trật tự, không ngờ có một ngày tôi lại thích nhìn người khác dọn dẹp như vậy ]
[ +1, quả thực là cứu tinh của những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ]
[ Quá tinh tế, xem thoải mái quá ]
Xe được vệ sinh sạch sẽ từ trong ra ngoài, ngay cả những khe hở cũng được lau lại một lần khiến cho người xem rất thích thú và thoải mái.
Chỉ có Diệp Tang Tang nhìn những thứ còn lại, suy nghĩ nên xử lý áo mưa, quần áo, giày và công cụ gây án như thế nào. Mấy thứ khác có thể ra ngoài tìm một chỗ để đốt nhưng cây búa lại khó xử lý. Nghĩ một lát, cô ngâm búa vào dung dịch tẩy rửa, đồ vật còn lại cô cho vào túi nilong, chờ ngày mai tìm chỗ hẻo lánh tiêu hủy.
Làm xong đã là 11 giờ tối. Diệp Tang Tang vào nhà, cô không tìm kiếm manh mối hữu dụng.
Trong trò chơi này, một số người chơi có thể lựa chọn nhảy qua thời gian vô dụng. Sau khi Diệp Tang Tang nhắm mắt nằm trên chiếc giường trong phòng nhỏ thì trò chơi bắt đầu tua nhanh thời gian. Bóng tối trước mặt biến mất, một lần nữa cô mở mắt ra ánh mặt trời đã rọi khắp phòng. Tỷ lệ thời gian trong trò chơi và hiện thực là 1:1, không tính thời gian bị nhảy qua, không hạn chế số lần skip, có thể skip thời gian không có cốt truyện bất kỳ lúc nào.
Diệp Tang Tang nhìn ánh mặt trời ấm áp, ngồi dậy bắt đầu đánh giá ngôi nhà. Đây là một ngôi nhà bình thường đến không thể bình thường hơn, có một phòng ngủ và một phòng khách, trong phòng chất đống các loại đồ vật, thoạt nhìn có chút hỗn loạn nhưng vẫn ngăn nắp.
Vợ của Tôn Bân đã ra khỏi nhà từ sớm, cô đứng dậy đi ra ngoài. Hôm qua cô thử tìm kiếm các manh mối khác mà không tìm thấy gì, khả năng là sợ khi cảnh sát đến nhà sẽ phát hiện. Nhưng Diệp Tang Tang mơ hồ có cảm giác rằng trình độ văn hóa của hai vợ chồng không hề thấp. Cô ăn bánh bao ở trên bàn, cầm chứng cứ phạm tội chuẩn bị tiêu hủy lên xe, sau đó lục tung xung quanh nửa ngày mới tìm được một cái túi bện dính đầy bụi, cô mở cốp xe ra giũ toàn bộ bụi đất xuống. Sạch sẽ quá mức dễ khiến người hoài nghi.
Sau khi làm xong, cô lái xe ra khỏi nhà tìm chỗ thiêu hủy chứng cứ. Diệp Tang Tang xem xét vài chỗ, cuối cùng chọn một nơi dùng để đốt tiền giấy. Sắp đến tết Thanh Minh, đốt mấy thứ này ở chỗ đó có vẻ hợp lý. Nhìn ngọn lửa nuốt hết quần áo, biến thành tro tàn cô mới rời đi.
Hiện tại cô cảm thấy chính mình đang dần dần dung nhập vào góc nhìn của tài xế. Nói ngắn gọn lại là nhập vai. Tuy nhập vai nhưng cô không chọn tìm hiểu kỹ chân tướng sau lưng, bởi vì sẽ tự có người nói cho cô tất cả. Cảnh sát cũng không phải là ăn chay.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, trôi qua thật nhanh.
……
Buổi chiều, một tiếng thét hoảng sợ vang lên thu hút rất nhiều người ở Điền Gia Bá tụ tập lại bên con mương giữa khu đồng ruộng. Trước khi cảnh sát đến, nhiều người tò mò đã dẫm qua bờ ruộng, đến gần con mương để nhìn thi thể bị ngâm trương phồng, trắng bệch, lộ ra cái đầu lâu dập nát và da thịt chằng chịt vết thương.
Dây ni lông buộc cái bao đựng hắn đã không thấy đâu, thi thể nửa lộ cái đầu ra khỏi mặt nước, bị một cành cây khô cố định ở trong mương khẽ phập phồng theo dòng nước chảy. Thứ đó giống như còn sống, khiến người nhìn thấy không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy, nổi hết cả da gà.
Mấy người đàn ông và đàn bà trung niên to gan đến gần chỉ chỉ trỏ trỏ, phụ nữ trẻ tuổi và trẻ con đứng ở lề đường phía xa hóng chuyện và tưởng tượng về cảnh tượng ở trong mương. Có không ít người nhát gan khi nghe thấy mọi người miêu tả đã vội vàng kéo trẻ em nhà mình rời đi, sợ va chạm phải “thứ” gì không tốt.
“Ò oe ò oe ò oe…..”
Tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần hiện trường vụ án khiến cho đám người đứng xem náo nhiệt tản ra, mọi người sợ bị cho là hung thủ nên lục tục rời đi. Xe dừng lại bên đường gần con mương nhất, bốn người mặc đồng phục cảnh sát mở cửa xuống xe. Hai người trong số họ bắt đầu yêu cầu những người dân còn vây xem rời đi, đồng thời giăng dây cảnh báo màu vàng bao quanh hiện trường để tránh thôn dân tiếp tục làm hỏng hiện trường. Hai cảnh sát khác đội mũ trùm đầu y tế, đeo bọc giày bước lên bờ ruộng lầy lội đi về phía thi thể trong mương.
Thi thể đã bị trương phình đến nỗi không thấy rõ khuôn mặt. Cảnh sát dày dặn kinh nghiệm đeo găng tay, chụp ảnh rồi hai người cùng hợp sức vớt thi thể lên. Nhìn tình trạng thảm thiết của thi thể, bước đầu cảnh sát nhận định đây là một vụ án mạng. Còn giết người vì báo thù, vì tình hay vì lý do nào khác nữa thì còn cần phải điều tra thêm.
Sau khi chụp ảnh thi thể, cảnh sát cho thi thể vào túi đựng thi, đồng thời thu thập bao tải và sợi dây nilong đã bị trôi ra xa để đóng gói cùng mang về.
Bước tiếp theo là thu thập dấu giày và những dấu vết khả nghi khác. Ở nông thôn ít xe cộ, cảnh sát còn lấy mẫu cả vết bánh xe trên đường.
Khi cảnh sát xử lý một vụ án, bước đầu tiên là phải xác định được danh tính của người chết. Phần mặt của Vương Thuận không bị tổn thương nhiều nên cảnh sát đã tìm được danh tính của hắn rất nhanh. Vốn dĩ cảnh sát cho rằng đây chỉ là một người bình thường, không ngờ rằng lại là “người quen cũ” của bọn họ, thật là khiến họ kinh ngạc.
“Vương Thuận, 41 tuổi, người huyện Hoa Cương Lâm Thành, ở Lâm Thành đã gây ra nhiều vụ án, thời gian tử vong khoảng từ 6 giờ đến 10 giờ đêm qua…” Bên trong Cục Công An, đội phá án đang bắt đầu phân tích vụ án.
Cảnh sát phá án có hai công cụ hữu ích, một là thăm hỏi điều tra, hai là dấu vết hiện trường. Sau khi một vị cảnh sát tỏ vẻ dấu vết ở hiện trường rất phức tạp, đã bị phá hỏng vô cùng nghiêm trọng, có thể là dùng xe ô tô để vứt xác, cảnh sát Giang Thành đã tiến hành thu thập dữ liệu của các camera giám sát và điều tra tất cả hành tung của Vương Thuận ở Giang Thành. Cuối cùng sau một ngày một đêm điều tra, bước đầu cảnh sát xác định Vương Thuận đã ngồi trên một chiếc xe taxi rời đi.
Cảnh sát phán đoán có thể là đối tượng mà Vương Thuận muốn cướp đã xuống tay giết hắn. Khoanh vùng được đối tượng, bước tiếp theo là thăm hỏi điều tra.
Những năm đầu thế kỷ tài xế taxi không nhiều như đời sau, không khó để tìm được công ty điều hành tập hợp các tài xế taxi đang hoạt động trong khu vực tại thời điểm đó.
Lúc Diệp Tang Tang bị gọi đến công ty xe taxi để lấy lời khai đã là ngày thứ ba Vương Thuận tử vong. Cô bước vào phòng thẩm vấn mà trong lòng đã hiểu rõ những gì sắp xảy ra. Chỉ cần cô thoát được bước kiểm tra ban đầu thì tiếp theo khả năng cao sẽ không bị kiểm tra lại nữa, trừ phi có tình huống đặc biệt.
Trong văn phòng đơn giản, một vị cảnh sát có khuôn mặt nghiêm túc pha vài phần bất cần chỉ vào chiếc ghế đối diện anh ta, ý bảo Diệp Tang Tang ngồi xuống. Trong tay anh ta cầm một điếu thuốc nhưng không hút mà chỉ ngửi một chút rồi đặt sang một bên, cầm lấy bút nhìn Diệp Tang Tang hỏi: “Ngày 19 từ 6 giờ đến 10 giờ tối anh ở đâu? Hãy nghiêm túc trả lời câu hỏi của chúng tôi, lừa cảnh sát là vào trại tạm giam ngồi đấy.”
Đầu những năm 2000 trị an xã hội không tốt như ba mươi năm sau nên cảnh sát cũng hung hãn hơn rất nhiều. Bởi vì nếu không dữ thì không thể trấn áp được đám lưu manh côn đồ, thậm chí là dân cờ bạc hay đám băng đảng xã hội đen.
Diệp Tang Tang giống như bị lời nói của cảnh sát dọa sợ, hai tay khép lại kẹp vào giữa đùi, suy nghĩ một lúc mới rụt rè trả lời: “Hôm đó trời mưa to, tầm 6 giờ tôi chạy xong một đơn cuối cùng, nghĩ trên đường không có ai nữa bèn về nhà nghỉ ngơi.”
Cô vô thức nhìn về phía góc bên phải, vừa nói vừa tự hỏi hôm đó mình đã làm gì. Muốn giả làm người thường thì không cần quá thông minh, cũng không cần nói quá lưu loát. Diệp Tang Tang trời sinh đã biết diễn kịch, những thứ này đối với cô chỉ dễ như ăn bánh mà thôi.
“Có ai làm chứng không?” Nam cảnh sát không định bỏ qua dễ dàng như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang tiếp tục hỏi.
Diệp Tang Tang mím môi, trong mắt có chút lo lắng trả lời: “Chỉ có tôi và vợ thôi, vợ tôi làm chứng có được không?”
“Không được.” Cảnh sát trẻ nhướn mày, ánh mắt sắc bén đảo qua Diệp Tang Tang, quyết đoán tỏ vẻ không được.
Tay Diệp Tang Tang giật giật, túm lấy ống quần của mình, trong mắt càng nhiều sự lo lắng. Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm cảnh sát viên nói: “Tôi thật sự đã về nhà ngay lập tức. Sao tôi có thể giết người được, có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám!”
Nghe thấy lời Diệp Tang Tang nói, cảnh sát viên lại một lần nữa nhìn cô chằm chằm, không tự giác ngồi thẳng dậy, dùng giọng chất vấn nói: “Tôi chỉ đến đây để điều tra một vụ trộm cướp, ai nói với anh là giết người?”
Nghe vậy Diệp Tang Tang giật mình hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Lúc tôi đi vào đồng nghiệp của tôi nói là có người chết, có thể là do anh em tài xế làm.”
“Đồng chí cảnh sát hãy tin tôi, tôi chỉ vừa mới nghe được thôi, tôi cho rằng anh đang điều tra vụ án giết người chứ.”
Sự vội vàng muốn chứng minh bản thân không liên quan đến vụ án, sợ liên lụy đến chuyện này của Diệp Tang Tang khiến cảnh sát viên mất kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, ra ngoài đi để người tiếp theo vào.”
Anh ta vẫy tay, mày nhíu chặt lại.
“…Vâng… được.” Diệp Tang Tang hơi khom người, đứng dậy ra khỏi phòng.
Lúc đóng cửa, cô xoay người lại, trên môi nở một nụ cười nhạt. Chơi trò chơi là phải nghiêm túc, cho dù đó chỉ là NPC hệ thống mô phỏng ra cũng không được có lệ.
[ Woww, nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy Diệp Tang Tang giết người thì tôi cũng không thể tin được là cô ấy ra tay ]
[ Trò chơi bây giờ biến thái vậy sao? Còn cần phải biết diễn nữa? ]
[ Công nhận. “Hồ Sơ Phạm Tội” biến thái thật, mô phỏng chân thật như vậy, nếu người chơi không biết diễn, chỉ cần để lộ một chút sơ hở thôi là đã bị tóm được rồi. ]
[ Phòng livestream bên cạnh đúng là như vậy đấy. Mới hoàn thành giai đoạn đầu của nhiệm vụ thôi đã đắc ý vênh váo, cuối cùng bị túm vào trại tạm giam, chỉ có thể chơi lại từ đầu, người chơi kia sắp khóc chết. ]
Sau khi Diệp Tang Tang nhìn thấy cảnh sát viên đến điều tra, mặt ngoài thì cô có vẻ nhẹ nhàng nhưng trong lòng đã cảnh giác vài phần. Người kia không phải ăn chay. Cô nghĩ đối phương sẽ sớm tiến hành điều tra lần thứ hai. Cô cách chân tướng không còn xa nữa.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY