Diệp Tang Tang khá là thích trò chơi này, bởi vì dù xét về độ chân thật hay là nội dung trinh thám đều được làm rất tốt. Cô giống như một tên tội phạm mất trí nhớ bị lạc vào thế giới đang truy tìm đuổi bắt cô, mà cô cần cố gắng hết sức để không bị buộc tội, đồng thời tìm ra toàn bộ manh mối về chân tướng. Cường độ của trò chơi có lẽ sẽ hơi khó đối với những người khác nhưng lại vừa vặn với Diệp Tang Tang. Cô hy vọng người nói cho cô biết chân tướng sẽ biết nhiều một chút, như vậy cô sẽ có ít việc phải làm hơn.
Diệp Tang Tang skip thời gian, trực tiếp nhảy đến lần điều tra thứ hai của cảnh sát viên trẻ. Đối phương tìm được ngôi nhà nhỏ cô thuê, trong tay cầm một chiếc cặp công văn và dẫn theo một đồng nghiệp nữa. Anh ta tự giới thiệu mình tên là Vệ Thanh Chính, đồng nghiệp bên cạnh tên là Tiền Siêu.
Diệp Tang Tang nhìn Vệ Thanh Chính, trong lòng thầm cảm thán quả là một cái tên tốt, hẳn là bậc cha chú của anh ta cũng là cảnh sát hoặc quân nhân. Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ xem cái tên đó có hay hay không, đối phương đã tìm đến tận cửa chắc chắn là đã nghi ngờ cô.
“Cảnh sát Vệ, xin hỏi có chuyện gì không?” Cô nhìn đối phương bằng ánh mắt nghi hoặc xen lẫn chút sợ hãi và bực bội khó có thể phát hiện.
Ở trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, cảnh sát mà lần thứ hai hoặc năm lần bảy lượt đến dò hỏi đều là đã có sự hoài nghi về nghi phạm. Họ không có chứng cứ, nhưng trực giác của họ cảm thấy nghi phạm có vấn đề. Sự thật đã chứng minh trực giác của họ là chính xác, cuối cùng bọn họ dùng thực lực để bảo vệ phần trực giác này của mình, phá án bắt giữ hung thủ. Đây là chuyện tốt đối với công lý nhưng không hề tốt đối với một người đang sắm vai tội phạm như Diệp Tang Tang chút nào.
Sau khi Diệp Tang Tang lên tiếng hỏi, Vệ Thanh Chính buông điếu thuốc lá trong miệng xuống, trên mặt nở một nụ cười sang sảng, anh ta lấy từ trong túi ra một điếu thuốc đưa cho Diệp Tang Tang, nói: “Đừng căng thẳng, chỉ là điều tra thông thường thôi, không phải nghi ngờ anh. Làm một điếu chứ, chúng ta vào nhà nói chuyện?”
Tay hung không đánh mặt cười, Vệ Thanh Chính hiển nhiên rất quen thuộc với thủ đoạn này. Diệp Tang Tang đương nhiên hiểu cô không thể chống cự điều tra, cho nên cô nghiêng người cho đối phương vào nhà. Bây giờ là buổi chiều, cô đang về nhà cất xe nghỉ ngơi một lát.
Đối phương vừa vào cửa đã nhìn thấy chiếc xe taxi hơi bẩn trong sân. Đây là hiệu quả Diệp Tang Tang cố ý chế tạo, bởi vì nếu xe sạch sẽ quá người khác nhìn là biết ngay xe đã được rửa sạch.
Diệp Tang Tang thấy cảnh sát nhìn xe của mình thì cũng không nói gì mà mời đối phương vào nhà.
Cô kẹp điếu thuốc lên trên lỗ tai của mình, lấy cốc thủy tinh rót nước cho hai người: “Cảnh sát Vệ uống ngụm nước đi, các anh còn muốn hỏi gì nữa? Lát nữa tôi còn phải ra ngoài chạy thêm mấy cuốc.”
Vệ Thanh Chính không trả lời luôn mà đứng dậy đi xung quanh phòng một vòng.
“Nhà của anh Tôn không giống trong tưởng tượng của tôi lắm. Anh có tiện nói cụ thể tối hôm đó anh đã làm gì không?” Anh ta nhìn bức tranh tết treo trên tường, sau đó xoay người nhìn Diệp Tang Tang hỏi.
Diệp Tang Tang suy nghĩ một lúc rồi trả lời. Cô thậm chí không cần thống nhất khẩu cung với vợ Tôn Bân vì đều là những việc hết sức bình thường hàng ngày, hoàn toàn có khả năng nhớ nhầm.
“Anh cũng biết là chúng tôi sẽ không đến nhà anh vô cớ. Theo điều tra của chúng tôi, rất có thể anh chính là tài xế taxi đã giết Vương Thuận.”
Vệ Thanh Chính vừa nói những lời này vừa nhìn chằm chằm vào Diệp Tang Tang để không bỏ sót bất cứ biểu tình nào trên mặt cô.
Diệp Tang Tang hơi há miệng, vẻ mặt khó coi, có chút tức giận nói: “Cảnh sát Vệ, anh nói như vậy là phải có bằng chứng!”
Ánh mắt của Vệ Thanh Chính quét từ đầu đến chân Diệp Tang Tang một lần, sau đó dừng lại ở đôi mắt phẫn nộ nhưng vô cùng kiên định của cô. Mười mấy giây sau biểu tình của Vệ Thanh Chính đột nhiên thả lỏng, cười nói: “Không có gì, tôi chỉ đùa một chút thôi.”
“Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ là một tài xế bình thường, mong anh đừng đùa như vậy.” Diệp Tang Tang ngập ngừng nói, biểu hiện mềm yếu, không dám so đo với đối phương.
Vệ Thanh Chính nhìn Diệp Tang Tang, một lần nữa nói: “Xin lỗi. Chỉ là trước khi xảy ra chuyện anh cũng chạy xe ở gần đó, tôi chỉ nghi ngờ hợp lý mà thôi. Hôm nay đến đây là muốn mời anh phối hợp điều tra, chúng tôi muốn kiểm tra xe của anh.”
“Các anh làm nhanh lên đấy, lát tôi còn phải ra ngoài kiếm tiền.” Thái độ của Diệp Tang Tang rõ ràng kém hơn trước, bởi vì lời nói của Vệ Thanh Chính đã xúc phạm cô.
Vệ Thanh Chính gật đầu, xoay người hất cầm ý bảo với cảnh sát đi cùng. Hai người đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe bắt đầu kiểm tra.
Diệp Tang Tang không rời đi mà khoanh tay đứng ở bên cạnh nhìn. Vệ Thanh Chính là một người ngoài miệng hay cợt nhả nhưng thật ra lại rất cẩn thận, anh ta đeo găng tay kiểm tra từng chi tiết trong xe. Cảnh sát đi cùng thì mở cốp xe, lấy thuốc thử ra xịt. Diệp Tang Tang lạnh lùng nhìn họ từ một góc độ mà hai người không thể thấy được.
[ Không biết sao tôi cũng hồi hộp quá, chỉ sợ Diệp Tang Tang bị lật xe.]
[ Tôi từng xem một số người chơi khác, đến bước này có một số người tự nhận là đã vệ sinh sạch sẽ vết máu nên yên tâm kê cao gối mà ngủ, cuối cùng cảnh sát dùng thuốc thử Luminol cái là lộ nguyên hình ngay. ]
[ Tò mò cốt truyện tiếp theo quá, cầu xin đừng để Diệp Tang Tang bị bắt mà, xong rồi skip đến kết cục cũng được. ]
Người xem trong phòng livestream cũng cùng nhau nhìn chằm chằm cảnh sát cẩn thận lật từng thứ trong xe, kiểm tra bất cứ chỗ nào có khả năng lưu lại dấu vân tay. Thời gian trôi qua từng chút một nhưng bọn họ hoàn toàn không phát hiện được bất kỳ vết máu nào. Vân tay lấy được nhưng phải mang về đối chiếu.
Diệp Tang Tang thờ ơ nhìn tất cả, bởi vì cô đã từng thử kiểm tra dung dịch tẩy rửa mà vợ Tôn Bân cung cấp, đó là Sodium Hypochlorite1 nồng độ cao, sau đó lại dùng EDTA 2Na2 để vệ sinh lại một lần nữa. Như vậy cho dù qua thời gian dài chất oxy hóa mất tác dụng thì cũng sẽ không bị bại lộ.
Vệ Thanh Chính ra khỏi xe, nhìn về phía Diệp Tang Tang lúc này đã đứng đợi đến sốt ruột: “Xong rồi, xin lỗi vì đã quấy rầy anh.”
Diệp Tang Tang gật đầu.
Hai người cất vân tay đã thu thập được vào trong hộp đựng vật chứng. Diệp Tang Tang mở cửa xe ra đang chuẩn bị lên xe đi kiếm khách thì Vệ Thanh Chính cũng mở cửa xe bước vào, còn vẫy tay gọi cảnh sát viên khác, miệng nói: “Vừa lúc chúng tôi cũng không lái xe đến đây, đằng nào anh cũng ra ngoài, không bằng tiện đường chở chúng tôi luôn, chúng tôi sẽ trả tiền.”
“Được.”
Diệp Tang Tang kinh ngạc, nhận ra sự vô lại của người trước mặt cô chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Sau khi lên xe, Diệp Tang Tang liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu, giấu đi cảm xúc trong mắt chuyên tâm lái xe.
Vệ Thanh Chính là kiểu người có tính cách cà lơ phất phơ, lại có chút không sợ gì cả. Anh ta ngồi phía sau Diệp Tang Tang, hỏi với giọng điệu thoải mái: “Tôi nhớ anh tên Tôn Bân, là người Lâm Thành nhỉ? Lúc còn ở Lâm Thành anh cũng chạy xe taxi à? Vợ anh làm nghề gì thế, ngày lễ ngày tết hai người có về Lâm Thành không? Ở Lâm Thành còn người thân nào không?”
Diệp Tang Tang trầm mặc lại chất phác, lái xe một lúc mới thủng thẳng trả lời những câu hỏi của Vệ Thanh Chính. Cô biết đối phương đang thử cô, anh ta đúng là đang hoài nghi cô là hung thủ.
Dù Diệp Tang Tang đã trả lời nhưng Vệ Thanh Chính vẫn không có ý định từ bỏ, bắt đầu đàm luận về Vương Thuận.
“Anh thấy Vương Thuận chết là chuyện tốt hay chuyện xấu, hung thủ có được coi là làm một chuyện tốt không?” Ngữ điệu của anh ta thoải mái giống như hai người chỉ đang nói việc nhà với nhau.
Diệp Tang Tang đánh lái, rẽ về hướng đến Cục công an, sau khi rẽ vào đường mới cô mới trả lời: “Chuyện tốt chứ! Lúc trước khi biết Vương Thuận đến Giang Thành anh em tài xế chúng tôi sợ chết khiếp một thời gian, bây giờ thì chúng tôi không cần lo lắng hãi hùng nữa rồi.”
“Nếu không phải do hắn ta đến Giang Thành thì buổi tối tôi đã không về nhà sớm như vậy, lỡ mất bao nhiêu cơ hội kiếm tiền của tôi.”
Cô cũng không nói đạo lý đường hoàng gì cả mà chỉ đánh giá chuyện này dựa trên giá trị quan đơn giản của người thường. Ở trong mắt người thường, một người cùng hung cực ác, đe dọa đến sự an toàn tính mạng và tài sản của bọn họ chết đi là một chuyện rất tốt đối với bọn họ. Nếu dối trá trả lời mấy câu đạo đức giả không khéo lại phản tác dụng.
Quả nhiên, qua gương chiếu hậu Diệp Tang Tang thấy trên mặt đối phương có vẻ suy tư nhưng còn nét hoài nghi như trước.
Một lát sau Vệ Thanh Chính ‘ừm’ một tiếng: “Đúng vậy, này cũng không phải là một chuyện xấu.” Nói đến đây, anh ta ngừng một chút rồi lại nói: “Nhưng nếu hung thủ giết người cũng là một người giống Vương Thuận thì sao?”
Diệp Tang Tang cảm thấy lời nói của anh cảnh sát này không khỏi có chút kín đáo. Người xem trong phòng livestream cũng cảm thấy như vậy.
[ Tôi cảm giác Diệp Tang Tang sắp không muốn trả lời anh ta nữa rồi]
[ Lần đầu tiên tôi biết cảnh sát cũng có người nói nhiều như vậy đấy ha ha ha ]
[ Thử như vậy hình như cũng không có tác dụng gì, hay là do tôi không phát hiện ra nhỉ? ]
Người xem lúc này rất nhẹ nhàng, bởi vì Diệp Tang Tang không lộ ra sơ hở gì, Vệ Thanh Chính hoàn toàn không có cơ sở nghi ngờ cô.
Khác với sự nhẹ ngàng của khán giả, Diệp Tang Tang vẫn không thả lỏng. Chỉ có cô mới biết rằng sự nghi ngờ của Vệ Thanh Chính đối với cô vẫn chưa vơi đi chút nào. Bởi vì nếu không còn chút nghi ngờ nào nữa, đối phương sẽ không tiếp tục tán gẫu những vấn đề nhìn như nhàm chán vô nghĩa này với cô.
Cô suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Việc này thì không liên quan đến dân chúng bình thường như chúng tôi, tôi tin các anh sẽ sớm bắt được hung thủ về quy án. Như vậy thì dù hắn ta là người tốt hay người xấu thì chúng tôi cũng sẽ không bị đe dọa.”
Giọng nói của cô chân thành tha thiết, còn trộn lẫn sự tin tưởng đối với cảnh sát.
Vệ Thanh Chính nghe thế thì sửng sốt một lát, sau đó mới gật đầu đồng ý, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy…”
“Được rồi, chúng ta đến rồi.” Xe dừng lại, Diệp Tang Tang nói.
Hai người trả đúng số tiền như trên đồng hồ tính tiền, mở xửa xuống xe. Diệp Tang Tang cười chào hai người rồi dẫm chân ga rời đi.
Vệ Thanh Chính nhìn theo chiếc xe, vẻ mặt trầm tư.
“Đội trưởng Vệ, sao thế? Chúng ta về báo cáo kết qua đi.” Đồng nghiệp ở bệnh cạnh vươn tay vỗ vai Vệ Thanh Chính còn đang ngẩn người.
Vệ Thanh Chính bị vỗ một cái mới tỉnh táo lại: “Tôn Bân này thoạt nhìn rất bình thường, chẳng lẽ là trực giác của tôi sai à?”
“Suy nghĩ của anh ta quả thực là bình thường, là suy nghĩ của người thường, không giống như là một kẻ sát nhân có thể giết người tàn nhẫn. Nhưng là một cảnh sát, chúng ta không thể trông mặt mà bắt hình dong. Cứ tiếp tục điều tra đi, nếu anh ta thật sự có hiềm nghi thì sẽ bại lộ thôi.” Đồng nghiệp trả lời.
Vệ Thanh Chính híp mắt, nhìn chiếc xe đã sắp mất hút phía xa, mím môi suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Không được. Tôi vẫn cảm thấy khí chất của người này không giống một tài xế taxi. Liên hệ với bên Lâm Thành để lấy thêm tư liệu của vợ chồng Tôn Bân đi.”
Đồng nghiệp khẽ gật đầu đồng ý.
Diệp Tang Tang không biết mình đã bị theo dõi, hiện tại cô muốn đi gặp người thứ hai trên danh sách một lần – Chu Cường.
Sau khi tìm tòi những thông tin rải rác do Tôn Bân để lại cô đã tìm được nơi ở hiện tại của đối phương. Cô muốn biết nếu cô đến gần thì có thể kích hoạt nhiệm vụ giết người mới hay không. Nếu cô lại giết người một lần nữa, liệu Vệ Thanh Chính có thể tìm được chứng cứ bắt giữ cô không.
Vệ Thanh Chính là một người khá nhạy bén. Cùng thi đấu với người như vậy, Diệp Tang Tang cảm thấy máu trên người cô như sắp sôi lên.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
- Sodium Hypochlorite (tên hóa học NaOCl), có nguồn gọi là nước Javen, có tính khử trùng, tẩy trắng, tẩy màu,. ứng dụng làm chất tẩy gia dụng, dân dụng, dung dịch xử lý nước, vệ sinh và làm sạch bể bơi. ↩︎
- EDTA 2Na: một chất hóa học tồn tại dưới dạng muối, có công dụng khử phèn, khử kim loại nặng, phân giải độc tố do sử dụng hóa chất và còn là chất xử lý nước. Ở trong truyện mình nghĩ nó có tác dụng làm sạch nguyên tố sắt trong máu để tránh phản ứng với Luminol ↩︎
Đọc từ hôm qua giờ mới tìm lại được, Tang Tang ngầu quáaaa, tui thích nhất là nữ chính điên điên khùng khùng không theo lẽ thường như này nèeee
T cũng thích nữ 9 á nàng ơi. t đọc một lèo không dừng đc. Bảo vừa đọc vừa edit mà đọc cuốn quá k dứt ra đc :)))