Từ bản đồ, Diệp Tang Tang có thể thấy rõ ngôi nhà Tôn Bân thuê cách nơi ở của Chu Cường không xa không gần, chỉ khoảng 5km và mất mười phút lái xe đến đó. Khoảng cách như vậy dù làm gì cũng có ưu thế.
Nếu Diệp Tang Tang không đoán sai, chỗ ở của hai người khác trên danh sách cũng tương tự như Chu Cường, chỉ là không biết sau này bọn họ có chạy không thôi. Cái này còn phải xem bao giờ bọn họ biết được Vương Thuận chết là do bị báo thù.
Lần này Diệp Tang Tang đi chủ yếu là xem có kích hoạt được nhiệm vụ mới hay không, xác nhận bước tiếp theo của nhiệm vụ trò chơi. Loại nhiệm vụ mang tính khám phá tự do này khiến Diệp Tang Tang rất thích thú. Nghe nói trong hiện thực vụ án này còn chưa bắt được hung thủ, không biết là vì sao.
[ Người tiếp theo là Chu Cường? Tên này nghe quen thế nhỉ ]
[ Nhiệm vụ đầu tiên Diệp Tang Tang rút được đúng là hình thức địa ngục ]
[ Nếu lần này lại kích hoạt thêm nhiệm vụ, lấy thể lực của Diệp Tang Tang sợ là sẽ rất khó hoàn thành nhiệm vụ ]
Khán giả trong phòng livestream nhìn Diệp Tang Tang đang lái xe, cùng bàn tán sôi nổi. Bọn họ đã biết trong nhiệm vụ này thực ra còn ẩn chứa nhiều bí ẩn. Hiện tại trong phó bản này còn tồn tại những nhiệm vụ khác đang chờ được khám phá, nhưng nhìn chung đều rất khó giải quyết, khán giả không cảm thấy Diệp Tang Tang có thể hoàn thành chúng. Về nhiệm vụ giết chết Vương Thuận, Diệp Tang Tang chỉ ăn may mà thôi. Nhiệm vụ độ khó cực cao, người chơi là phế vật thể lực bằng 3, còn cần phải khôi phục lại chi tiết của nhiệm vụ giết người càng nhiều càng tốt, quả thực không phải là người có thể làm được.
Diệp Tang Tang cũng không biết khán giả trong phòng livestream đang nghĩ gì, lúc này cô đã đến nơi ở của Chu Cường. Chu Cường có tiền hơn Vương Thuận nên sống ở trong một khu khá phồn hoa. Tất cả đều là tòa nhà cao bảy tầng, mặt tiền được lát gạch màu xám với dây điện kéo ngang ở bên ngoài.
Bên ngoài khu chung cư là một phố buôn bán tấp nập. Diệp Tang Tang dừng xe ở ven đường, xuống xe đi đến cửa hàng bán thuốc là và rượu mua một bao Hồng Tháp Sơn. Sau khi quay lại cô dựa vào thân xe, dư quang tập trung nhìn chằm chằm vào cổng lớn của khu chung cư.
So với bản thân Tôn Bân, Diệp Tang Tang phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn. Bởi vì Tôn Bân có được tất cả thông tin, anh ta đã lên kế hoạch từ trước, mà Diệp Tang Tang còn không biết cả mặt mục tiêu, còn phải chờ kích hoạt nhiệm vụ mới tiến hành được bước tiếp theo. Mặc dù Diệp Tang Tang rất kiên nhẫn nhưng cũng phải chờ ở gần đó ba tiếng đồng hồ mới dường như đến gần Chu Cường, kích hoạt nhiệm vụ mới của phó bản.
Chỉ là nhìn nhiệm vụ lần này, ngay cả Diệp Tang Tang cũng lộ ra vẻ mặt hơi miễn cưỡng. Khán giả trong phòng livestream đồng thời nhìn thấy nhiệm vụ của trò chơi, trong nháy mắt phòng livestream bùng nổ.
[ Ặc, thế nhưng là cắt mạch lăng trì]
[ Tôi bắt đầu tò mò trong hiện thực đám Vương Thuận, Chu Cường đến cùng đã làm gì mà khiến Tôn Bân làm đến mức này ]
[ Đây còn là vụ án thực sự đã xảy ra ngoài đời thực chứ, chẳng trách bao nhiêu năm qua vẫn không công khai hồ sơ ]
Đúng vậy, từ nhiệm vụ trò chơi và ảnh chụp được cung cấp, trước khi Chu Cường chết ở trong nhà đã bị thả khô máu, sau đó thân thể bị xẻo từng lát thịt một. Trên ảnh chụp, cả người hắn giống như một con cá, làn da có những vết thương hình vòng cung giống như vảy, người không ra người, máu chảy đầm đìa thảm không nỡ nhìn. Nếu không có mối thù lớn thì chắc chắn không thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Làn đạn thảo luận sôi nổi suy đoán ngọn nguồn trong đó.
Diệp Tang Tang ngồi ở trong xe, im lặng kẹp thuốc lá nhìn ảnh chụp. Không phải là cô đồng tình Chu Cường, chỉ là thủ đoạn như vậy không giống báo thù bình thường. Trước đây cô từng thử tư duy theo lối suy nghĩ của Tôn Bân, phát hiện ở trong sinh hoạt đối phương kỳ thật là một người khá nho nhã. Từ sự bố trí, bày biện trong nhà và đối thoại của hai vợ chồng có thể thấy được hai người có tính cách điềm đạm, thậm chí là hiền lành. Sự hiền lành, nho nhã đó của họ xuất phát từ gia giáo và học thức. Người giống như họ sẽ rất ít bộc lộ cảm xúc mãnh liệt ra ngoài, nhưng thủ đoạn mà bọn họ trả thù Vương Thuận và Chu Cường có thể nói là lạnh lùng tàn nhẫn. Đây tuyệt đối không phải trời sinh máu lạnh hoặc có nhân cách chống đối xã hội, bởi vì chính cô là người được bác sĩ chẩn bệnh là loại người này, cho nên cô chắc chắn bọn họ không phải là người như vậy.
Cô rũ mắt suy nghĩ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mới có thể dồn ép hai con người đi đến bước đường này. Nếu cô không đoán sai, trước kia công tác của hai người họ tuyệt đối là công việc rất tốt trong mắt mọi người. Điều gì đáng giá đến mức bọn họ từ bỏ hết thảy? Trước mắt Diệp Tang Tang như được che phủ bởi một màn sương mù dày đặc, trong lòng cô lúc này đầy rẫy những câu hỏi.
Lần đầu tiên Diệp Tang Tang cảm thấy do dự, cô nên tiếp tục chờ đợi Vệ Thanh Chính giải thích nghi vấn của mình, hay là chính mình chủ động đi tìm chân tướng?
Cô vươn tay thao tác màn hình ảo tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt trước mặt, phía trên viết tràn đầy một màn hình về thông tin chi tiết của nhiệm vụ, từ thời gian động thủ, phương pháp xử lý đại khái và hiện trường không để lại dấu vết. Sau khi xem xong cô chợt thấy hứng thú. Vì sao cô không hỏi Chu Cường chứ? Vương Thuận không thể trả lời, không bằng hỏi Chu Cường, có lẽ cô có thể biết được một chút tin tức từ trong miệng của đối phương. Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Tang Tang lóe lên sự phấn khích, lòng tràn ngập mong đợi.
Không thể xuống tay sao?
Điều này hoàn toàn không tồn tại ở cô. Thứ nhất, đây chỉ là thế giới ảo, thứ hai, cô sẽ không hao phí nhiều cảm xúc ở phương diện này. Làm một người chơi, nếu tốn quá nhiều tâm tư suy nghĩ về vấn đề này thì cô sẽ mất đi rất nhiều niềm vui.
Cho nên, đầu tiên là cô cần chuẩn bị một con dao đủ sắc bén. Hơn nữa con dao này còn phải thật bình thường. Ngay sau đó là thăm dò đường đến nhà Chu Cường. Theo thông tin trò chơi cung cấp, nhà Chu Cường ở phòng 201, tầng 2, tòa nhà số 12 ở góc Đông Nam của khu dân cư.
Tầng 2 có một cái sân phơi, là Chu Cường đặc biệt chọn khi mua nhà. Mà giờ đây, nó trở thành bùa đòi mạng của hắn. Tin tức hệ thống trò chơi cung cấp cho thấy hung thủ từ một góc nhỏ nhô ra của tầng 1 trèo lên trên tầng 2 và đột nhập vào nhà Chu Cường, dựa vào bóng đêm trói chặt hắn ở trên giường. Sau đó cắt đứt động mạnh chủ ở tứ chi, khiến hắn cảm nhận được sinh mệnh của mình trôi đi khi máu rời khỏi thân thể. Như vậy còn chưa hết, trước khi máu chảy khô bắt đầu lăng trì, để đối phương rời đi thế giới này trong nỗi thống khổ cực độ.
Nhát dao cuối cùng trên người Chu Cường là ở động mạnh cảnh, đây là vết đao đặc biệt được hung thủ đâm sau khi biết đối phương đã chết. Cũng giống như Vương Thuận trước đây, dù biết Vương Thuận đã chết nhưng vẫn tiếp tục dùng búa đập thêm bảy tám nhát nữa. Mục đích chủ yếu là cho hả giẩn.
Diệp Tang Tang đoán, cảnh sát phỏng đoán hai vụ án đều do cùng một người thực hiện không chỉ vì bốn người quen biết nhau mà còn là vì điểm hung thủ trút giận lên thi thể của bọn họ. Cô đảo qua từng hình ảnh đã nhìn thấy trong đầu một lần nữa, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
[ Cô ấy tới, cô ấy tới, cô ấy lại tới với sự biến thái của mình ]
[ Cầu xin cô đấy Tang Tang, đừng cười nữa, tôi gọi cô là chị Tang được chưa!]
[ +10086, huhuhu, khanh vốn giai nhân, chỉ là biến thái!]
Diệp Tang Tang phân tích một hồi, khán giả cũng nhiệt liệt thảo luận. Vốn dĩ đang thảo luận rất bình thường thì Diệp Tang Tang đột nhiên cười, phòng livestream trực tiếp bùng nổ. Bọn họ ý thức được, streamer của bọn họ thậm chí còn biến thái hơn cả biến thái. Cô cười đầy quỷ dị, cảm giác giây tiếp theo sẽ làm một chuyện lớn.
Diệp Tang Tang cười xong thì bắt đầu xem xét tất cả đường lớn ngõ nhỏ ở phụ cận, cho đến khi màn đêm buông xuống cô mới trở về căn nhà đi thuê. Khi vào nhà, vợ Tôn Bân vẫn ngồi trên chiếc sô pha nhỏ hẹp trong phòng khách như cũ. Khí chất trên người đối phương hoàn toàn không phù hợp với ngôi nhà đơn sơ cũ kĩ, khuôn mặt u ám, đáy mắt là sự hận thù lạnh lẽo mà Diệp Tang Tang nhìn thấy khi lần đầu tiên gặp đối phương. Cô cảm thấy đối phương đang rất bi thương.
“Buổi tối anh ra ngoài một lát, hôm nay mình em nghỉ ngơi sớm đi.” Cô không an ủi mà dặn dò một câu theo tính cách của Tôn Bân. Nếu không phải là đang diễn Tôn Bân, Diệp Tang Tang sẽ chỉ thờ ơ đi sang chỗ khác, không hề để ý đến vấn đề cảm xúc của đối phương.
Vợ của Tôn Bân ngước mắt nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang, bên khóe mắt vương vài sợi tóc bạc: “Đừng khiến em thất vọng.”
Diệp Tang Tang không trả lời, cô xoay người vào phòng bếp, cầm lấy con dao thái một lưỡi thông thường. Thân dao dài khoảng 25cm, rất sạch sẽ, không có bất kỳ vết xước nào. Hiển nhiên từ khi con dao này được mua về nó chưa bao giờ được dùng để nấu ăn.
Bọc giày, găng tay, dây thừng, đã chuẩn bị đủ.
Lần này cô không định lái xe đi. Tuy thông tin trò chơi cung cấp không nói rõ hung thủ đến hiện trường bằng cách nào, nhưng Diệp Tang Tang cảm thấy chắc chắn sẽ không có lựa chọn xe taxi. Cô không muốn bị vào tầm ngắm quá sớm. Nếu thật sự bị Vệ Thanh Chính phát hiện sơ hở, bị cảnh sát theo dõi chặt chẽ thì sẽ rất khó hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Tang Tang ra ngoài lúc hai giờ sáng. Lúc sắp ra khỏi cửa phòng, cô quay đầu nhìn lại, vươn tay cầm lấy một tấm ảnh viền có chút ố vàng đút vào trong túi.
Bước ra khỏi cửa, dung nhập vào bóng đêm.
Cô chọn một con đường nhỏ không người, dự tính đến nhà Chu Cường khoảng 3 giờ sáng, đây là thời gian con người dễ buồn ngủ và ngủ sâu nhất.
[ Ha ha ha ha, cùng chờ mong chị Tang dùng thể lực bằng 3 trèo tường ]
[ Đặt cược đi, đánh cược xem chị Tang của chúng ta có thể thành công hay không! ]
[ Mấy người này thật là, vừa gà vừa ham chơi, cười nhạo cô ấy lại sợ cô ấy muốn chết ]
Làn đạn bắt đầu hi hi ha ha đùa cợt, ỷ vào Diệp Tang Tang không đọc làn đạn bắt đầu thỏa sức bình luận. Thậm chí có người còn nói đùa muốn nhìn thấy Diệp Tang Tang lật xe, phải chơi lại từ đầu. Diệp Tang Tang đi bộ thấy nhàm chán, mở làn đạn ra xem thì thấy một làn đạn nhộn nhịp như vậy.
“Các người…thật là… khiến tôi không ngờ tới…” Diệp Tang Tang đọc làn đạn một lát, một lời khó nói hết lên tiếng.
[ !!!]
[ Cô ấy nói chuyện! Cô ấy nói chuyện! ]
[ Huhuhu chị Tang ơi chúng tôi sai rồi ]
Đột nhiên nghe thấy Diệp Tang Tang tương tác với phòng livestream, khán giả kích động ồ lên.
Diệp Tang Tang nhìn, khẽ cười: “Mọi người đừng sợ, trong hiện thực tôi không giết người.”
Làn đạn: ….
Cô nói như vậy chúng tôi càng sợ có được không!!
Diệp Tang Tang mỉm cười, tiếp tục trêu đùa bọn họ.
Trong không khí gà bay chó sủa của phòng livestream, cô đã đến nơi.
Diệp Tang Tang nhìn ban công tầng hai rõ ràng cần chút sức lực mới có thể leo lên, cô lấy găng tay và khẩu trang ra đeo vào, tròng túi lên cổ, sau khi chắc chắn xung quang không có ai nhìn thấy mình thì bắt đầu trèo.
Phần nhô ra để có thể mượn lực rất nhỏ, Diệp Tang Tang còn phải nhờ vào dây điện quấn quanh tường mới trèo lên được. Hì hục trèo mất gần nửa tiếng, tính cả thời gian đi đường nữa bây giờ đã là ba giờ sáng.
Sân phơi nối liền với ban công của ngôi nhà, có lẽ Chu Cường cậy mình trẻ khỏe, hung hãn nên không lắp chuồng cọp chống trộm, điều này khiến Diệp Tang Tang bớt không ít việc. Cô thay một đôi găng tay mới, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ trượt nhà đối phương ra vào nhà.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo ngoài cửa sổ, trong căn phòng ngủ tối tăm, Diệp Tang Tang lặng lẽ đứng cạnh đầu giường của đối phương. Trong nháy mắt cô cúi người, sợi dây nilong màu đen nhanh chóng quấn quanh cánh tay đầy cơ bắp lộ ra ngoài của hắn. Ngay lúc cô sắp buộc chặt thì người trên giường bỗng nhiên mở bừng mắt.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY