7
Tôi đã ở trong nhà Tư Hoành Xuyên được hơn nửa tháng, cùng càng ngày càng quen với công việc này. Tư Hoành Xuyên vừa đẹp trai lại vừa có tiền, anh ta là một người nhã nhặn, dịu dàng nhất tôi từng gặp.
8 giờ tối, tôi gọi điện cho anh ta: “Anh Hoành Xuyên, tối nay chúng ta ăn gì?”
“Tối nay chúng ta ăn ở ngoài, bạn của tôi mới đầu tư một nhà hàng Tây Ban Nha, em chuẩn bị đi, tôi bảo tài xế về đón em. Tư Hoành Xuyên nói.
“Ok ạ, hôm nay anh muốn thấy em mặc gì? Váy hay là quần?”
Tôi luôn nhớ kỹ một điều là làm ông chủ hài lòng là trách nhiệm của tôi.
“Hôm nay trời hơi lạnh, em mặc quần là được.”
“Vâng ạ!”
Tuy được ông chủ quan tâm nhưng tôi không thể không hiểu chuyện được. Tôi chọn một chiếc váy màu đen, là mẫu Thường Tư Nhu chụp tạp chí tháng trước. Một lần nữa cảm ơn kim chủ của tôi đã đưa kiểu váy mới nhất đến tủ quần áo của tôi nhanh như vậy! Nếu không phải nhờ Tư Hoành Xuyên, làm sao tôi có tiền mua mấy thứ quần áo cả một đời chỉ có thể mặc một lần này!
Lúc tôi đến Tư Hoành Xuyên đã gọi món xong, anh ta nhìn tôi khen nói: “Em mặc bộ này rất đẹp?”
“Cảm ơn anh Hoành Xuyên đã khen, em cũng rất thích chiếc váy này.” Tôi gật đầu nhẹ với anh ta.
“Bên ngoài không lạnh à?”
“Bình thường ạ. Ăn cơm thôi, em đói~”
Cầm một chiếc bánh vừa bỏ vào miệng, tôi còn chưa nếm được mùi vị gì một giọng nữ nũng nịu đã vang lên sau lưng tôi.
“Anh Hoành Xuyên, anh cũng đến ăn cơm à?
Tư Hoành Xuyên nghi hoặc hỏi: “Tư Nhu? Một mình em đến à?”
Tôi bị câu nói này của anh ta làm cho bị nghẹn, tu la tràng1 à?
Không, đây chính là khung cảnh kinh điển Uyển Uyển giống khanh2!
Thuần Nguyên tái thế? Bạch nguyệt quang và thế thân gặp mặt?
Giống nàng vài phần, là phúc khí của tôi đúng không!
8
Thường Tư Nhu ở ngoài xinh đẹp hơi so với ở trên ti vi nhiều, trắng trắng gầy gầy, vừa nhìn là biết được nuông chiều. Tôi thấy mắt Tư Hoành Xuyên sắp dán cả lên người cô ấy bèn vội nói: “Sếp, cảm ơn anh hôm nay đã mời tôi ăn cơm, tôi thật sự rất may mắn mới rút được phần thưởng này.”
“Cô là nhân viên của công ty anh Hoành Xuyên à?” Thường Tư Nhu ngồi xuống bên cạnh Tư Hoành Xuyên hỏi.
Tôi lập tức gật đầu, nhìn cô ấy với vẻ sùng bái: “Chị là Thường lão sư3 đúng không ạ! Em là fan hâm mộ của chị, em rất thích chị!”
“Cảm ơn em đã yêu thích.” Thường Tư Nhu nhìn tôi cười nhẹ, tôi biết cô ấy cũng không để mắt tới tôi.
“Tư Nhu, hôm nay em không bận ạ?” Tư Hoành Xuyên hỏi Thường Tư Nhu.
Mặc dù tôi chỉ là thế thân của Thường Tư Nhu nhưng tôi có thể cảm nhận được Tư Hoành Xuyên đối xử với chính chủ dịu dàng hơn với tôi nhiều, lúc anh ta nhìn cô ấy, trong mắt có ánh sáng và sự chờ mong.
“Không bận, có tiện để em cùng ăn với hai người không?” Thường Tư Nhu chống cằm, nháy mắt nói: “Em ăn cơm một mình chán lắm.”
“Anh của anh không đi cùng em à?” Tư Hoành Xuyên cầm menu, chuẩn bị chọn món.
Thường Tư Nhu bĩu môi nói: “Anh ấy rất bận, anh còn không biết sao?”
Tôi bị ép ăn một quả dưa 4lớn, không nghĩ bạch nguyệt quang của ông chủ lại là chị dâu tương lai của anh ta.
Đây là kịch bản phim truyền hình 8 giờ cẩu huyết gì vậy!
Mắt thấy hai người bọn họ còn định nói đến chuyện khác, một nữ xứng như tôi nên biết thân biết phận, biết được càng nhiều sẽ chết càng nhanh. Thế là tôi vội vàng nói: “Sếp, anh bận việc trước đi ạ, tôi xin phép về trước, cảm ơn anh đã mời chúng tôi ăn cơm!”
“Thời Quang” Tư Hoành Xuyên gọi tôi lại.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta: “Sao ạ?”
Tư Hoành Xuyên muốn nói gì đó rồi lại thôi: “Không có gì, cô về nhà có thể gọi ship ở ngoài, tôi sẽ thanh toán tiền.”
“Vâng, cảm ơn ông chủ! Chúc hai người ăn cơm vui vẻ!!”
Vừa được hóng drama vừa được trả tiền bữa tối sướng quá đi mất, tôi có thể làm công việc này 200 năm nữa!
9
Sau khi rời khỏi nhà hàng tôi đi bộ một mình trên đường. Hôm nay đúng là hơi lạnh, tôi lại còn mặc váy, có cảm giác trên dưới người đều bị gió lùa vào.
Thường Tư Nhu hẳn là rất thích ăn đồ Tây, bởi vì Tư Hoành Xuyên thường hay dẫn tôi đi ăn. Nhưng bản thân tôi lại thích ăn cơm kiểu Trung Quốc hơn, đặc biệt thích nhất là món cay Tứ Xuyên. Tư Hoành Xuyên lại không thể ăn cay. Sau khi ở cùng anh ta tôi phải ăn thức ăn nhạt nhẽo hơn rất nhiều, quả thực là tai nạn lao động mà!
“Nguyệt Nguyệt, đi ăn đồ Tứ Xuyên không?” Tôi gọi điện cho cô bạn thân.
Tôi còn chưa kịp nói gì thêm bạn tôi ở đầu bên kia điện thoại đã hét chói tai: “A!!! Cuối cùng cậu cũng gọi điện cho tớ, gần đây tớ sắp nhàn đến điên rồi, không tìm được việc gì cả. Mà nói trước nhé, tớ không còn tiền để chia đôi với cậu đâu đấy!”
“Tớ mời, gần đây mới kiếm được một ít tiền.”
Vật họp theo loài, người chia theo nhóm, tôi là quỷ nghèo, bạn của tôi đương nhiên cũng rất nghèo.
Nguyệt Nguyệt vừa nhìn thấy tôi thì lập tức ôm chầm lấy tôi: “Thời Quang, cái váy này là hàng real à? Cậu có tiền thật đấy, mới tìm được việc làm rồi à?”
“Mau chọn món đi, thích gì thì gọi nấy, hôm nay sếp tớ trả tiền.” Tôi ấn cô ấy vào chỗ ngồi.
Mắt Nguyệt Nguyệt sáng như sao, nhìn tôi giống như nhìn thấy nhân dân tệ: “Không phải là cậu trúng sổ xố đấy chứ!”
“Không phải, tớ đúng là mới tìm được việc, lương cũng khá cao. Nhưng mà không thể giới thiệu cho cậu được, việc này yêu cầu tính chuyên nghiệp rất cao.”
Tôi giấu tên của Tư Hoành Xuyên và Thường Tư Nhu đi rồi kể tình huống đại khái cho cô ấy biết.
10.
Nguyệt Nguyệt kích động nắm lấy tay tôi nói: “Thời Quang, chị gái này không phải là bạch nguyệt quang nữa rồi mà chính là Bồ Tát sống, hơn nữa là Bồ Tát tán tài, cậu nhất định phải làm cho thật tốt.”
“Yên tâm đi, hôm nay tớ ăn cơm với kim chủ còn gặp bạch nguyệt quang, lúc ấy tớ chỉ kém quỳ xuống trước cô ấy dập đầu một cái.” Tôi ăn một miếng gà cay, vui vẻ kể lại.
“Cậu gặp bạch nguyệt quang rồi à?” Nguyệt Nguyệt cùng ăn đến nỗi mồ hôi đầy đầu, cô ấy lại hỏi tôi một câu: “Thế cậu có ghen tị với người ta không?”
“Sao tớ lại phải ghen tị với cô ấy? Vinh hoa phú quý mà tớ có bây giờ là nhờ bạch nguyệt quang mới có được, cô ấy là bà thần tài của tớ, tớ chỉ hi vọng mỗi ngày kim chủ sẽ yêu cô ấy nhiều một chút.”
Tôi vẫn có thể hiểu được điều này.
Nguyệt Nguyệt giơ ngón tay cái lên với tôi: “Suy nghĩ của cậu là đúng đấy, cậu nên tỉnh táo như vậy. Chúng ta chỉ là một diễn viên, cậu tuyệt đối không thể diễn giả thành thật, có một số người, một số thứ không phải là người như chúng ta có thể mơ ước.”
“Cậu yên tâm đi, tớ hiểu ý của cậu.” Tôi vỗ nhẹ vào vai cô ấy.
Lúc còn học đại học Nguyệt Nguyệt đã từng yêu đương với một phú nhị đại, nhưng gia đình đối phương chê gia cảnh nhà cô ấy không tốt. Sau khi phú nhị đại tốt nghiệp đã chia tay với cô ấy, khiến cô ấy buồn rất lâu, những lúc ấy chính tôi là người đã ở bên cạnh an ủi cô ấy, cho nên tôi hiểu ý của cô ấy là gì.
Nguyệt Nguyệt nở nụ cười buồn: “Mà cậu cũng đừng quá bi quan, biết đâu cậu lại là người may mắn đó.”
“Đừng đùa Nguyệt Nguyệt, tớ chỉ xem anh ta như ông chủ thôi. Hơn nữa anh ta thuê tớ là để diễn kịch, diễn người anh ta thích nhất lại không có được, sao tớ có thể ngu ngốc mà thích anh ta được.”
Tôi nháy mắt với cô ấy: “Tớ là diễn viên chuyên nghiệp đấy, làm nghề này của chúng ta kị nhất là yêu khách hàng của mình.”
Nguyệt Nguyệt giơ cốc Cô-ca trên bàn lên cụng ly với tôi, cười nói: “Đúng, kị nhất là tình yêu.”
11
Lúc tôi về nhà Tư Hoành Xuyên thì anh ta đã về rồi.
“Ông chủ, anh còn chưa nghỉ à?”
Tư Hoành Xuyên ngửi một hơi thật sâu, sau đó nói: “Thời Quang, em ăn đồ Tứ Xuyên à?”
“Vâng, mùi nồng quá ạ? Vậy để tôi đi thay quần áo đã.” Tôi định về phòng nhưng sực nhớ đến chuyện quan trọng, thế là móc hóa đơn ra đưa cho anh ta: “Sếp, vui lòng thanh toán hóa đơn cho tôi.”
Tư Hoành Xuyên cầm hóa đơn, nhìn tôi hỏi: “Một mình em ăn à?”
“Không, tôi ăn với bạn.”
Tôi len lén liếc nhìn anh ta, không hiểu biểu tình hiện tại của anh ta là có ý gì, vì vậy nói: “Ông chủ, phần của bạn tôi nếu không thể thanh toán được thì anh trả tôi một nửa cũng được, một nửa của bạn tôi coi như tôi mời cô ấy.”
Tư Hoành Xuyên lắc đầu: “Tôi không có ý này, tôi sẽ chuyển khoản cho em.”
Nhìn thấy điện thoại thông báo biến động số dư, tôi nhẹ nhàng thở ra. Ông chủ trả tiền thật hào phóng!
“Thời Quang, tôi muốn nói chuyện với em, giờ em có rảnh không?” Tư Hoành Xuyên đứng lên nói.
“Có rảnh! Chờ tôi đi thay quần áo đã nhé.”
12
Không biết Tư Hoành Xuyên muốn nói chuyện gì với tôi đây, hôm nay anh ta vừa mới gặp Thường Tư Nhu, đừng nói là không muốn để tôi làm thế thân nữa nhé!
Trời ạ! Xin đừng để tôi thất nghiệp! Công việc tốt như vậy sau này có thể tìm được nữa sao?
Tôi tắm rửa thay quần áo xong đi ra ngoài vẫn thấy Tư Hoành Xuyên ngồi ở chỗ cũ. Tôi ôm tâm thái thấy chết không sờn ngồi xuống đối diện anh ta: “Ông chủ, anh muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Thời Quang, nếu tôi nói tôi muốn từ bỏ Thường Tư Nhu thì em cảm thấy thế nào?” Tư Hoành Xuyên nhìn tôi hỏi.
Tôi lập tức ngồi vào bên cạnh anh ta, nắm chặt cánh tay anh ta nói: “Ông chủ, cô ấy là bạch nguyệt quang của anh đấy! Sao có thể dễ dàng bị từ bỏ như vậy? Cô ấy là người khiến anh rung động nhất đấy!”
“Nhưng hôm nay sau khi gặp cô ấy, tôi có cảm giác cô ấy không tốt giống trong tưởng tượng của tôi, cho nên buông bỏ cũng không có gì.”
Tư Hoành Xuyên hơi buồn rầu nói: “Thật ra, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy sau một năm, cô ấy dường như đã không còn giống trước kia.”
Tôi thở dài trong lòng. Bạch nguyệt quang là gì?
Bạch nguyệt quang chính là ngay cả bản thân bạch nguyệt quang cũng không thể so được với dáng vẻ của cô ấy trong lòng nam chính, chính cô ấy cũng không thể vượt qua được bộ dáng của cô ấy trong tưởng tượng của nam chính. Cái này một thế thân như tôi thì biết làm sao được?
“Ông chủ, trong tưởng tượng của anh cô ấy là người như thế nào? Hay là… có khả năng… lâu quá hai người không gặp nhau cho nên cảm thấy hơi xa lạ?” Tôi thử hỏi một câu thăm dò.
Tư Hoành Xuyên rút tay ra khỏi tay tôi, dựa vào ghế sô pha: “Thời Quang, em nói xem, có phải là do tôi đã nghĩ cô ấy quá hoàn mỹ, thật ra tôi không yêu cô ấy như vậy?”
Vì sao đêm khuya rồi ông chủ còn muốn nói chuyện với tôi về chủ đề có thể khiến tôi thất nghiệp chứ??? Tôi thừa nhận tôi rất lo lắng, tôi đi đến tủ lạnh cầm hai chai bia: “Nào, sếp, uống một ngụm.”
Tư Hoành Xuyên do dự hỏi: “Con gái uống rượu ban đêm có phải không hay lắm không?”
“Có cái gì mà không hay.” Tôi mở lon bia ra uống một ngụm to.
(Còn tiếp)
- Tu la tràng: theo ý hiểu của mình thì tu la tràng là cảnh các bùng binh gặp nhau cạnh tranh tóe lửa ↩︎
- Một cụm từ lưu hành trên Internet xuất phát từ bộ phim Chân Hoàn Truyện, trong đó Hoàng đế Ung Chính viết một bức thư cho cố hoàng hậu Thuần Nguyên, nhắc đến: Chân Hoàn (Hoàn Hoàn – cũng đồng âm với “Uyển Uyển” – tên gọi của Thuần Nguyên.) rất giống nàng. Trên thực tế Hoàn Hoàn được sủng ái là vì nàng giống hoàng hậu Thuần Nguyên, bị Ung Chính coi là thế thân của Thuần Nguyên. ↩︎
- Lão sư ở đây giống như chỉ tiền bối trong ngành. ↩︎
- Ăn dưa: ý chỉ hóng drama ↩︎