13.
“Ông chủ, anh thay lòng rồi à?” Tôi ngồi khoanh chân trên sô pha, nhìn Tư Hoành Xuyên hỏi.
Anh ta do dự một lúc lâu rồi hỏi: “Không được à? Cô ấy đã có bạn trai rồi, hơn nữa còn sắp thành chị dâu của tôi, hiện tại tôi có suy nghĩ như vậy với cô ấy thì thật không ổn.”
Tôi bóp bẹp lon bia và ném nó vào thùng rác ở phía xa, vỗ vai của anh ta nói: “Ông chủ, làm người phải một lòng một dạ đến già, anh dễ dàng bỏ cuộc quá! Thích ai là chuyện của chính mình, có liên quan gì đến cô ấy đâu, đúng không?”
Mấu chốt là anh bỏ cuộc thì tôi sẽ thất nghiệp chứ còn gì nữa!
Tư Hoành Xuyên gạt tay tôi ra, một lời khó nói hết hỏi: “Thời Quang, em say à?”
“Say làm sao được, tửu lượng của tôi ngàn chén không say. Ông chủ, tôi muốn uống bình rượu đắt nhất trong quầy rượu của anh, có được không?”
Dù sao cũng sắp thất nghiệp rồi, thừa dịp hiện tại vẫn còn là thế thân cho bạch nguyệt quang của anh ta sao không nhân tiện làm càn một chút chứ?
Tư Hoành Xuyên nhìn quầy rượu, vô cùng do dự nói: “Chai rượu đó nồng độ rất cao, em không uống được đâu.”
Tôi kéo tay của anh ta, học cách Thường Tư Nhu làm nũng: “Ông chủ, anh keo kiệt thế, tôi muốn uống một chai rượu của anh thôi cũng không được à? Tôi lớn từng này còn chưa bao giờ được uống rượu nào đắt như vậy, khả năng nửa đời sau cũng không có cơ hội uống, anh có thể thỏa mãn một chút sự tò mò và hư vinh của tôi được không?”
“Vậy…thôi, uống đi!” Tư Hoành Xuyên lấy chai rượu mà tôi chỉ nhìn thấy ở trên phim ra đặt trước mặt tôi: “Rượu này nặng lắm đấy, em uống ít thôi.”
“Ông chủ, hay là hai chúng ta cùng uống? Một mình tôi uống thì chán chết!”
Tôi cầm hai cái ly đặt lên bàn trà, ra hiệu cho anh ta rót rượu.
14.
“Thời Quang, em thật sự uống được à.”
Tư Hoành Xuyên lại hỏi tôi một lần nữa: “Nếu em thích tôi có thể tặng em chai rượu này, nhưng tôi không dám chắc em uống xong có say không?”
“Anh keo kiệt quá ông chủ ạ, tôi chỉ uống của anh một chai rượu mà thôi, anh không phải là tổng tài à? Có thể hào phóng một chút không?”
Tôi bĩu môi, đứng lên nói: “Nếu anh không muốn cho tôi uống thì thôi tôi đi ngủ.”
“Uống, lại đây đi!” Tư Hoành Xuyên mở rượu, rót cho tôi non nửa ly.
Tôi nâng ly cụng chén với anh ta, không ngại ninh nọt: “Cảm ơn ông chủ khảng khái.”
Tôi nếm thử một chút, là hương vị của tiền tài! Ngon quá đi mất!
Tư Hoành Xuyên vẫn luôn chú ý đến tôi: “Thời Quang, em đừng uống nhiều quá, tôi sợ em sẽ say.”
“Anh yên tâm đi, tửu lượng của tôi tốt lắm. Không phải là muốn nói chuyện à? Nào, bắt đầu đi! Không có rượu làm sao dốc bầu tâm sự được.”
Tôi lại tự rót cho mình một ly. Tư Hoành Xuyên uống một hớp hết ly rượu, một lần nữa hỏi lại câu hỏi ban đầu: “Thời Quang, em cảm thấy tôi không nên bỏ cuộc à?”
Tôi rót cho anh ta một ly đầy: “Vì sao phải bỏ cuộc? Không phải thích một người nên dũng cảm tiến tới à? Hơn nữa, tình yêu không phải vĩnh hằng sao?”
“Nếu là sai thì sao? Tôi không thể lại yêu một người khác à?” Tư Hoành Xuyên cụng ly với tôi.
Sếp quyết tuyệt như vậy, công việc của tôi sắp kết thúc thật rồi.
Tôi thở dài, lại rót cho mình một ly đầy.
Đằng nào cũng sắp thất nghiệp, tôi uống thêm mấy ly rượu của sếp cũng không có vấn đề gì đúng không? Sếp thích người mới rồi, còn cần gì thế thân nữa.
“Ông chủ, thích người khác cũng là một chuyện tốt!” Tôi ôm vai anh ta, vỗ vỗ giống như hai người anh em nói: “Câu nói kia đúng là không sai.”
Anh ta nhìn tôi, khẽ hỏi: “Câu gì?”
“Tình yêu sẽ không biến mất, nó chỉ dời đi.” Tôi nhìn cái ly của anh ta đã cạn bèn chủ động rót thêm cho anh ta một ly, đưa cho anh ta: “Sếp, chúc tình cảm mới của anh thuận lợi. Nếu anh còn cần thế thân thì cứ tìm tôi, tôi giảm giá cho anh.”
“Thời Quang, có lẽ tôi không cần thế thân nữa, tôi…”
Không để anh ta nói xong, tôi đưa ly rượu đến bên môi anh ta, ngắt lời: “Hôm nay thôi đừng nói về tình mới của anh nữa, uống rượu đi.”
“Được.”
15.
Đau đầu quá, người đau, họng cũng đau.
Tối qua tôi không nên chỉ vì muốn lừa Tư Hoành Xuyên để giữ được cái bát vàng của mình thêm một thời gian nữa mà cùng anh ta uống hết chai rượu kia. Tôi xoa đầu, vừa định xoay người thì đã bị thân thể ấm áp sau lưng dọa tỉnh cả người.
Mẹ ơi! Tôi uống rượu xong còn ngủ cả ông chủ à? Chuyện này thật sự thích hợp sao?
Tôi cẩn thận nhấc tay anh ta lên, ôm quần áo của mình nhanh chân muốn chuồn ra khỏi phòng anh ta. Ngủ ông chủ rồi, tiền lương của tôi còn lấy được không đây? Chẳng lẽ tôi phải thất nghiệp ngay ngày hôm nay?
Không phải sếp có người mới rồi à? Xảy ra chuyện như vậy có phải không được tốt lắm không? Tôi phải làm gì thì anh ta mới quên chuyện tối hôm qua, hai chúng tôi phải làm như thế nào mới có thể quay lại quan hệ cấp trên cấp dưới đứng đắn bây giờ?
Uống rượu hỏng việc! Sau này tôi sẽ không bao giờ uống rượu cùng anh ta nữa.
Tôi còn chưa nghĩ ra sẽ giải quyết chuyện này như thế nào thì đã bị Tư Hoành Xuyên chặn lại ở trong phòng.
“Thời Quang, tối hôm qua có phải chúng ta đã…” Anh ta cúi đầu đứng trước mặt tôi hỏi.
Tôi lập tức xua tay: “Ông chủ, chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa là đôi bên tình nguyện đúng không? Tôi sẽ không để trong lòng, anh cũng không cần băn khoăn.”
“Thời Quang, tôi…” Tư Hoành Xuyên muốn kéo lấy tay tôi.
Tôi lập tức lùi về phía sau một bước: “Sếp, anh đừng nghĩ đến chuyện không trả lương cho tôi, chúng ta vẫn là quan hệ chủ tớ. Tuy rằng hai chúng ta cùng ngủ một đêm nhưng tôi sẽ không trả tiền cho anh đâu.”
“Thời Quang, tôi chưa nói sẽ không trả tiền lương cho em.” Tư Hoành Xuyên đứng tại chỗ, biểu tình khẩn trương: “Thời Quang, em… em thấy tôi có phải là một người tốt không?”
“Hả? Anh nói cái gì?”
Ý của sếp là gì? Tôi nên trả lời như thế nào? Cứu mạng, đây là câu hỏi toi mạng đó!
16.
Nhìn ánh mắt chân thành của Tư Hoành Xuyên, tôi nhận ra anh ta đang hỏi tôi một cách rất nghiêm túc.
Tôi lập tức tỏ lòng trung thành nói: “Ông chủ, anh là người tốt, một người rất tốt.”
“Vậy vì sao em nói… Thời Quang, tôi nghĩ…chính là,… Thời Quang, em cũng cảm thấy tôi là một người rất tốt, đúng không?” Tư Hoành Xuyên ngập ngừng nói xong một câu hoàn toàn không có trọng điểm.
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của anh ta, lòng tôi bồn chồn: “Sếp, anh không cần phải cảm thấy áy náy, tôi không cần anh phụ trách. Tôi biết bây giờ anh có người thích rồi, có phải anh muốn kết thúc hợp đồng sớm với tôi không?”
“Tôi không sao đâu, cần tôi dọn đi ngay không? Nhưng bây giờ tôi chưa thuê được nhà, anh cho tôi một chút thời gian, hoặc cho tôi phụ cấp thất nghiệp là được, tôi sẽ ở khách sạn.”
Điều cấm kị trong công việc đó là ngủ với cấp trên!
“Thời Quang, đối với tôi, em chỉ cần “tiền” thôi sao?” Tư Hoành Xuyên lẩm bẩm hỏi.
“Tôi còn có thể yêu cầu gì nữa? Ông chủ, anh còn chưa trả lương cho tôi mà, tôi làm sao dám đòi hỏi thêm?
Hiện tại tôi càng nghĩ càng hối hận, tối hôm qua không nên uống chia rượu kia, tuy đúng là ngon thật nhưng mà cái giá phải trả quá lớn mà.
17.
“Thời Quang, chẳng lẽ trong mắt em chỉ có tiền thôi sao?”
Tư Hoành Xuyên tức giận hét lên.
Tôi cảm thấy oan vô cùng: “Tư Hoành Xuyên, tôi chỉ là một người đi làm thuê bình thường, nếu trong mắt không có tiền thì phải có cái gì? Hơn nữa, anh thuê tôi làm gì? Không phải là để đóng vai bạch nguyệt quang của anh à? Tôi đến đây làm gì? Đương nhiên là vì tiền, chẳng lẽ là đến trải nghiệm cuộc sống chắc?”
Tư Hoành Xuyên ấm ức hỏi: “Vậy tối hôm qua thì sao, rõ ràng chúng ta đã…”
Hiện tại cơn tức giận của tôi đã lên tới đỉnh điểm, tôi chỉ vào anh ta nói: “Tư Hoành Xuyên, anh muốn quỵt tiền vì tối hôm qua tôi đã ngủ với anh đúng không? Mấy đồng tiền đó trong mắt anh là tiền à? Mà anh cũng không muốn trả?”
“Ông chủ Tư, đúng là tôi đã ngủ anh, cho tôi xin lỗi, được không? Hay là anh muốn tôi bồi thường? Vậy…vậy… tôi có thể bớt một phần ba tiền lương, không thể bớt nhiều hơn! Tối hôm qua anh phục vụ không tốt, chỉ đáng giá từng đó.”
Nghe tôi nói xong mặt Tư Hoành Xuyên đỏ bừng. Anh ta run rẩy lấy điện thoại từ trong túi quần ra: “Tiền tôi đã chuyển cho em, toàn bộ, chỉ nhiều không ít.”
Tôi nhanh chóng liếc nhìn thông báo biến động số dư trên màn hình điện thoại, thấy số tiền đúng là nhiều hơn không ít so với thỏa thuận thì nhẹ nhàng thở ra. Lúc này tôi cũng có kiên nhẫn nói chuyện với người trước mặt: “Sếp, anh còn muốn nói gì nữa?”
“Thời Quang, hình như tôi đã thích em mất rồi. Tối hôm qua chúng ta còn xảy ra quan hệ như vậy, anh muốn chịu trách nhiệm với em, được không?” Tư Hoành Xuyên nói xong thì mặt đỏ như sắp nhỏ máu.
Tôi há hốc miệng, không thể tin được hỏi: “Anh nghiêm túc à? Nghề của tôi kỵ nhất là tình yêu, anh có hiểu không?”
“Có ý gì?” Tư Hoành Xuyên hỏi.
Tôi nghiêm túc giải thích cho anh ta: “Có nghĩa là tôi là một diễn viên chuyên nghiệp, tôi đến bên cạnh anh để diễn vai người anh thích, cho nên những gì tôi biểu hiện cho anh thấy đều những mặt anh thích nhất của Thường Tư Nhu, không phải là con người thật của tôi, anh hiểu không? Người anh thích là Thường Tư Nhu do tôi diễn, mà không phải Thời Quang.”
Tư Hoành Xuyên nói: “Thời Quang, em không phải đang diễn Thường Tư Nhu, em hoàn toàn không giống diễn viên chuyên nghiệp chút nào. Bởi vì Thường Tư Nhu sẽ không ôm tôi, không nấu cơm cho tôi ăn, càng sẽ không kiên nhẫn nghe tôi nói chuyện.”
“Khi còn nhỏ tôi rất cô đơn, tôi và anh trai không phải cùng một mẹ sinh ra. Mẹ tôi đã qua đời khi tôi còn rất nhỏ. Bố đón tôi về ngôi nhà hiện tại, tất cả mọi người không thích tôi. Chỉ có Tư Nhu khiến tôi cảm nhận được ấm áp, cho nên tôi mới hiểu nhầm, coi đó trở thành yêu.”
“Nhưng mà Thời Quang, sự dịu dàng em cho tôi còn nhiều hơn cô ấy, tôi có thể cảm nhận được em là một người có trái tim ấm áp.”
Tôi nghe anh ta phân tích nội tâm mà hơi không đành lòng. Tôi không nghĩ một người văn nhã, dịu dàng như Tư Hoành Xuyên lại có một thơ ấu bi thảm như vậy, anh ta hẳn là rất thiếu tình thương, cho nên mới có thể xem chút ấm áp tôi mang đến là tình yêu sao?
18.
Tôi đã từ chối Tư Hoành Xuyên, chủ yếu là do tôi cảm thấy anh ta đang ấp đặt tình cảm của mình với Thường Tư Nhu lên tôi. Người anh ta yêu là Thường Tư Nhu hư ảo mà tôi diễn, mà không phải Thời Quang chân chính.
“Ông chủ, ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài, tôi đã tìm được chỗ ở.” Tôi thuê một phòng trọ ở khu của Nguyệt Nguyệt. Nếu biết trước công việc này kết thúc sớm như vậy tôi đã không trả phòng trọ trước đây.
Tư Hoành Xuyên không vui nói: “Thật ra em không cần dọn ra ngoài, trong nhà có nhiều phòng như vậy, em thích ở đâu cũng được.”
“Bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa, tôi sống ở đây không thích hợp.” Tôi ném đống đồ đạc lộn xộn của mình vào trong vali. Đồ của tôi không có nhiều, phần lớn thứ trong phòng này đều là Tư Hoành Xuyên mua.
“Quần áo, giày dép và túi xách này em không mang đi sao?” Tư Hoành Xuyên hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không, đó không phải là đồ của tôi. Với lại tôi không quá thích mặc kiểu váy ôm sát người như vậy, tôi thích kiểu rộng rãi thoải mái hơn.”
“Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ mua đồ khác cho em. Lát nữa tôi sẽ nhờ trợ lý xử lý mấy thứ này.” Tư Hoành Xuyên cầm một chiếc váy ném quá một bên.
Tôi hơi đau lòng, nhiều bộ tôi còn chưa mặc lần nào nữa, đều là tiền cả!
(còn tiếp…)