19.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, dựa vào tủ quần áo, ngón tay móc lấy một chiếc váy viền ren hỏi: “Những chiếc váy này anh định bảo trợ lý xử lý như thế nào? Vứt đi à?”
Tư Hoành Xuyên trả lời đương nhiên: “Đúng vậy, không phải là em không thích chúng à?”
“Vậy…nếu…nếu anh không cần chúng nữa thì… có thể cho tôi được không? Tôi đăng bán chúng trên web second-hand còn có thể kiếm thêm một ít, tôi…tôi thực sự rất nghèo!”
Thật ra tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi nói ra những lời này, nhưng nghĩ đến có thể kiếm được tiền, mặt mũi gì đó đều không quan trọng.
“Tùy em, em vui là được.”
Tôi thấy anh ta gần như không có biểu tình gì đặc biệt, thế là lại không cam lòng hỏi:
“Ông chủ, có phải anh cảm thấy tôi không có tiền đồ, thấy tiền là sáng mắt không?”
Tư Hoành Xuyên trả lời rất nghiêm túc: “Không, tôi cảm thấy em đặc biệt có đầu óc kinh doanh, lại rất đáng yêu, biết tuần hoàn tài nguyên không để lãng phí.”
Tôi vốn da mặt dày mà nghe những lời khen ngốc nghếch như vậy cũng phải đỏ mặt: “Ặc! Sếp, anh thật biết khen người khác.”
Tư Hoành Xuyên xoa đầu tôi một cách tự nhiên: “Tôi nói thật đó, Thời Quang, em thật sự rất đáng yêu.”
Còn chủ động tán tỉnh tôi nữa, đây là…thông suốt rồi?
20.
“Giỏi lắm Thời Quang, trước khi đi còn không quên vớt thêm một vố.” Nguyệt Nguyệt vào đấm tay tôi một cái, lại cười hì hì nói: “Nhưng mà tớ thích, chị em biết lợi dụng hoàn cảnh đấy! Mà cái chai rượu đắt tiền chết tiệt kia uống có ngon không?”
“Ngon chứ, không thì tớ cũng không say đến mức ngủ cả sếp.”
Thật ra thì chuyện tối hôm đó tôi không nhớ rõ lắm. Bây giờ nhắc lại, tôi bỗng nghĩ đến một chuyện! Đó không phải là lần đầu tiên của anh ta đấy chứ! Lúc hai chúng tôi làm chuyện đó có sử dụng biện pháp an toàn không? Bây giờ uống thuốc còn kịp sao??
“Ha ha ha. Này, Thời Quang, ông chủ của cậu “giỏi chuyện ấy” không?” Nguyệt Nguyệt nháy mắt với tôi.
Tôi uống ngụm bia, nói: “Lúc đó đầu óc tớ choáng váng như đang say xe ý, sao mà biết được là giỏi hay không. Nhưng mà Nguyệt Nguyệt, tớ không nhớ anh ấy có dùng bao hay không.”
Lúc vừa bắt đầu tôi chỉ cảm thấy anh ta có vẻ lạ lẫm, sau đó lại rất dính người, không cho tôi ngủ.
“Trời ơi Thời Quang, cậu mà có thai thì nó lại là một chuyện khác đấy.”
Nguyệt Nguyệt vừa gặm cổ vịt vừa nói: “Thế thân mang thai nhảy lên làm chính cung, hoàn toàn đánh bại bạch nguyệt quang. Từ đây, bạch nguyệt quang biến thành bát cơm tẻ1 trên bàn của bá tổng, mà cậu, bạn của tớ, thành công thăng chức thành nốt chu sa trong lòng bá tổng.”
“Nè đủ rồi đấy!” Tôi cầm lấy gối ôm trên sô pha ném về phía cô ấy.
Nguyệt Nguyệt hét lên: “Thời Quang, tớ giết cậu!!! Tay đầy dầu mỡ như vậy mà dám cầm vào cái gối ôm tớ thích nhất!”
“Ha ha ha, ai bảo cậu cười tớ.”
Nhưng mà, để đề phòng, tôi phải lập tức mua thuốc tránh thai uống mới được.
21.
Từ sau khi nghỉ việc ở chỗ Tư Hoành Xuyên tôi lại bắt đầu hành trình đi tìm việc làm. Nguyệt Nguyệt mặc quần áo ngủ xuất hiện trong phòng trọ của tôi: “Hai đứa mình có phải không nên học Diễn xuất không, nếu không thì bây giờ cũng không đến nỗi không kiếm được việc làm.”
Tôi đưa cho cô ấy một cái sandwich nói: “Mấy hôm trước cậu vừa mới đóng một bộ phim ngắn mà, đâu giống tớ, kiếm được mỗi việc làm thế thân cho bạch nguyệt quang, bây giờ còn đang thất nghiệp.”
“Haizzz, tớ mà chẳng thế, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm.” Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ nói.
Nằm ở nhà hai ngày, bỗng nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại, “Alo, mời nói.”
“Thời Quang, tôi là Tư Hoành Xuyên. Tôi thấy em đang tìm việc, công ty tôi đang cần tìm người đại diện thương hiệu, em có muốn cân nhắc không?”
Tôi bị những lời này của Tư Hoành Xuyên dọa cho giật cả mình: “Tư Hoành Xuyên, anh chưa tỉnh ngủ à? Hay là tôi mộng du?”
Sao anh ta lại nói như vậy? Người đại diện thương hiệu hiện tại của công ty họ là minh tinh tuyến đầu, còn tôi chỉ là một người qua đường không ai quen biết. Anh ta thật sự muốn giúp tôi tìm việc, hay là muốn nhục nhã tôi, khiến tôi xấu mặt?
“Thời Quang, hay là em đến công ty tôi làm?” Tư Hoành Xuyên lại nói.
Tôi tức giận nói: “Sếp, công ty anh hoạt động trong lĩnh vực công nghiệp, tôi hoàn toàn không biết gì, đến công ty có thể làm gì?”
“Hay là tôi đi đầu tư phim truyền hình, cho em mang vốn vào đoàn?”
“Ông chủ của tôi ơi, nếu anh không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, tôi không muốn nghe anh nói hươu nói vượn nữa.”
Tôi không thèm nghe anh ta trả lời, cúp máy luôn.
Vốn dĩ tôi cũng không cảm thấy mình thật thảm, nhưng sau khi nghe cuộc điện thoại của anh ta, tôi thấy chính mình thật vô dụng! Anh ta chỉ cần một câu nói bâng quơ là có thể cho tôi làm người đại diện thương hiệu, đi đóng phim truyền hình, còn tôi thì trầy trật mà vẫn không tìm được việc. Thế giới này khác biệt biết bao! Ghen tị khiến khuôn mặt tôi vặn vẹo!
22.
“Xin chào, cho hỏi có phải là cô Thời Quang không?”
“Vâng, đúng là tôi. Anh là?”
….
Tôi nhận được một cơ hội thử vai nữ số 2 cho một bộ phim truyền hình cổ trang. Buổi thử vai diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ, đây chính là chiếc bánh lớn mà tôi tha thiết ước mơ. Tôi cảm thấy mình chắc chắn sẽ nổi tiếng, bởi vì thành viên của đoàn làm phim này rất giỏi, họ đã quay rất nhiều bộ phim hot.
Người của đoàn làm phim này đều đối xử với tôi khá tốt. Lần đầu tiên tôi diễn một nhân vật quan trọng như vậy, đạo diễn đã rất kiên nhẫn giảng giải cho tôi về cảnh quay và cho tôi nhiều lời khuyên để nhập vai nhanh hơn.
Tôi nói lời cảm ơn với đạo diễn: “Cảm ơn đạo diễn, tôi thật là may mắn khi gặp được người thầy như anh.”
“Không cần khách khí như vậy. Thời Quang, cô là một diễn viên có thiên phú, chỉ là kinh nghiệm quá ít. Về sau dành nhiều thời gian hơn cho đoàn làm phim, đóng thêm mấy bộ nữa chắc chắn có thể nổi tiếng.” Đạo diễn lại lấy ra một kịch bản đưa cho tôi.
“Đạo diễn, đây là dự án tiếp theo của anh à?” Tôi sắp hot rồi sao, đạo diễn còn định cho tôi tham gia bộ phim tiếp theo của anh ta nữa?
Đạo diễn thần bí nói: “Kịch bản mới này để đưa cho vị kia nhà cô xem, cô phù hợp với vai nữ chính lắm đấy.”
“Vị kia nhà tôi?” Ai cơ?
“Tư tổng đó!” Đạo diễn nhỏ giọng nói: “Tôi biết hai người không phô trương.”
Lời nói của đạo diễn khiến tôi chợt bừng tỉnh, chẳng trách tôi có thể nhận được vai diễn này, thì ra là Tư Hoành Xuyên ở phía sau đầu tư cho tôi mang tiền vào đoàn.
23.
Buổi tối sau khi kết thúc buổi quay phim, tôi gọi điện cho Tư Hoành Xuyên.
Lúc nghe điện thoại của tôi, giọng nói của anh không giấu được sung sung sướng: “Thời Quang, gần đây em thế nào?”
“Tư tổng, dạo này tôi thế nào anh không biết à?” Thật không biết lúc Tư Hoành Xuyên yên lặng làm những việc này trong lòng nghĩ như thế nào.
Nếu đạo diễn không nói, anh sẽ nói cho tôi biết sao?
Tư Hoành Xuyên thấp giọng nói: “Em đừng tức giận, lần trước là tôi chưa suy nghĩ chu đáo. Trước kia tôi không hiểu về giới giải trí lắm, chỉ thấy anh của tôi tìm rất nhiều tài nguyên cho Tư Nhu. Tôi cho rằng chỉ cần cho em đủ nhiều thì em sẽ vui vẻ.”
“Nhưng mà tôi không nghĩ đến là những thứ đó không phù hợp với em ở thời điểm hiện tại. Lần này tôi đầu tư là đã hỏi qua anh trai tôi, anh ấy nói bộ phim này thích hợp với em hơn. Em đừng bực nhé, tôi sẽ học cách đối xử tốt với em, em hãy cho tôi một cơ hội.”
Nếu nói không cảm động thì là giả, nhưng tôi nên đáp lại anh thế nào đây?
“Thời Quang, những điều em nói lúc trước tôi đã suy nghĩ cẩn thận. Em nói tôi không thích em, chỉ thích Thường Tư Nhu do em diễn. Nhưng Thời Quang, tôi cảm thấy em nghĩ sai rồi, tôi đã không còn thích Thường Tư Nhu nữa, người tôi không quên được là em.”
“Thật ra, em diễn không giống Thường Tư Nhu một chút nào. Cô ấy sẽ không ôm cánh tay tôi làm nũng, càng sẽ không vỗ vai và nhất quyết muốn uống rượu với tôi, đến cuối cùng còn nằng nặc đòi hôn tôi. Đêm hôm đó tôi rất rõ ràng người đó là em, tôi muốn cùng em làm những chuyện giữa tình nhân với nhau.”
“Thời Quang, em cảm thấy đó có phải là yêu không? Tôi cho rằng đây là yêu!”
Tôi không nghĩ đến anh sẽ nói những điều này với tôi, “Tư Hoành Xuyên, anh cho tôi chút thời gian suy nghĩ, được không?”
Tư Hoành Xuyên nhẹ nhàng hỏi: “Được. Có phải là em sắp đóng máy rồi không? Đến lúc đó tôi đến đón em nhé?”
“Vâng.”
24.
Sau đêm đó, Tư Hoành Xuyên thường gọi điện cho tôi. Mỗi ngày anh đều tính còn bao nhiêu ngày nữa là tôi về nhà, điều này khiến tôi có một ảo giác rằng luôn có người chờ tôi trở về.
Bộ phim đóng máy khi trời đã vào đông, ngoài trời tuyết rơi lả tả.
Đây là lần đầu tiên tôi vào một đoàn làm phim lớn, cũng là lần đầu tiên tôi quay một vai diễn lớn như vậy. Suốt nửa năm ngâm mình trong đoàn làm phim, tôi không dám nói vai diễn này có thể làm tôi hot hay không, nhưng tôi có thể khẳng định tôi đã tiến bộ hơn so với trước kia rất nhiều, tôi cũng không quá lo lắng về tương lai nữa.
Đoàn làm phim tổ chức một bữa tiệc đóng máy cho tôi, có không ít người tặng quà cho tôi, hẹn tôi ăn cơm. Đạo diễn khen tôi tiến bộ nhiều, nói rằng anh ta mong lần sau sẽ có cơ hội tiếp tục được hợp tác với tôi nếu có vai diễn phù hợp. Tôi cảm thấy đây là sự khẳng định lớn nhất đối với tôi.
“Thời Quang, chúc mừng em đóng máy.”
Khi tôi kéo vali ra khỏi khách sạn của đoàn làm phim đã nhìn thấy Tư Hoành Xuyên đứng ở bên cạnh xe, tay ôm một bó hoa hồng to. Tôi bước đến, nhìn anh:
“Sao anh biết tôi ở đây mà đón vừa vặn vậy?”
“Đạo diễn nói với tôi. Thời Quang, đóng phim vui không?” Tôi ôm bó hồng vào lòng ngửi, hoa rất thơm, còn có chút lạnh lẽo của mùa đông, hẳn là anh đã chờ ở đây được một lúc rồi.
Tư Hoành Xuyên vừa lái xe vừa hỏi: “Em muốn đi ăn cơm trước không? Lâu rồi chúng ta mới gặp nhau.”
Tôi nhìn sườn mặt của anh đáp: “Không muốn đi, tôi mệt quá, với lại tôi đã ăn ở tiệc đóng máy rồi. Anh chưa ăn cơm à?”
“Vậy tôi đưa em về, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm sau.”
“Tư Hoành Xuyên, nếu nhà anh có thức ăn thì tôi có thể nấu cơm cho anh ăn.”
Tư Hoành Xuyên vui vẻ “Ừ” một tiếng, tốc độ xe trong nháy mắt được tăng lên.
25.
Tư Hoành Xuyên cất vali của tôi vào trong căn phòng tôi ở trước kia, một lần nữa tôi lại quay về nơi quen thuộc này.
Anh bỗng gọi tôi: “Thời Quang, em vào đây một lát.”
“Sao thế?” Tôi không hiểu nhìn anh.
Tư Hoành Xuyên chỉ vào tủ quần áo nói: “Đây là quần áo anh mới chuẩn bị cho em, em thích không?”
Trong tủ đều là kiểu quần áo mà tôi thích, xem ra anh thật sự đã dụng công chuẩn bị chúng.
“Sao anh biết tôi thích những kiểu này?”
“Tôi lục mạng xã hội của em, đọc mỗi status mà em đăng, lưu lại mỗi tấm ảnh mà em chụp.”
Anh hơi ngại ngùng nói: “Thời Quang, năng lực học tập của tôi cũng không tệ lắm, từ những status em đăng, tôi có thể tổng kết lại em là người như thế nào, thích gì.”
“Anh siêu thật.” Tất cả đồ vật trong phòng này đều biến thành kiểu mà tôi thích. “Trước kia anh cũng theo đuổi Thường Tư Nhu như vậy à?”
“Tôi chưa từng nói với Thường Tư Nhu tôi thích cô ấy, cũng chưa từng theo đuổi cô ấy.” Tư Hoành Xuyên lập tức giải thích.
“Vì sao? Cô ấy là bạch nguyệt quang của anh mà.” Tôi nhớ lại quá trình hai chúng tôi quen biết nhau, không nhịn được lại nói: “Anh thật sự chưa bao giờ theo đuổi cô ấy sao? Thế vì sao anh còn thuê tôi đóng giả cô ấy với giá cao như vậy?”
Tư Hoành Xuyên sốt ruột nói: “Thời Quang, lúc trước là tôi sai. Nhưng bây giờ tôi có thể khẳng định với em rằng người tôi thích là em. Đối với Thường Tư Nhu, đó chỉ là rung động thời thiếu niên, không phải tình yêu. Tôi đã hiểu rõ bản thân, tình cảm của tôi đối với em mới là tình yêu.”
“Được rồi được rồi! Anh không cần giải thích nữa, ai mà không từng có bạch nguyệt quang?” Tôi vỗ nhẹ tay anh: “Nếu anh không có bạch nguyệt quang thì hai chúng ta cũng không quen biết nhau mà, đúng không! Đừng khẩn trường.”
Tư Hoành Xuyên tựa hồ thả lỏng trong nháy mắt: “Tôi sợ em hiểu lầm.”
“Tôi không nhỏ mọn như vậy đâu.”
“Vậy là tốt, tôi yên tâm rồi.”
(còn tiếp)
- Bát cơm tẻ: ở đây mình nghĩ tác giả đang chơi chữ. Bạch nguyệt quang phiên âm là Báiyùeguang, bát cơm tẻ phiên âm là Báimifàn. ↩︎