[Nhật ký yêu đương] Chương 1: Mùa thu năm 2023 (1)

[Nhật ký yêu đương] Chương 1: Mùa thu năm 2023 (1)

Đầu thu tháng chín, sắc trời trong trẻo, gió thổi mát lạnh sảng khoái hợp lòng người.

Ở một viện1 nhỏ ngoại ô thành phố, xung quanh tường được bao phủ bởi những bụi hoa nguyệt quý, lúc này đã là cuối mùa hoa nên trên cành chỉ còn lác đác mấy bông.

Khoảng sân trước nhà được xới lên để trồng rau: khoai tây, cà chua, rau cải,… mỗi thứ đều có một ít.

Đứa trẻ hàng xóm huỳnh huỵch chạy vào, nói với cô gái đang tưới rau: “Chị ơi, mẹ em bảo sang xin hành hoa, mẹ đang làm sủi cảo không đủ.”

Tạ Nhiêu đứng dậy, chỉ vào một góc: “Em tự hái đi.”

“Âu kêy” Thằng bé liền túm lấy một nắm, nhổ cả cây lẫn gốc rồi chạy biến đi như một cơn gió, giọng nói còn quanh quẩn: “Lát nữa sang ăn sủi cảo chị nhé!”

Tạ Nhiêu nhìn đất rơi rắc từ ruộng rau đến cổng, cười lắc đầu. Cô buông bầu nước trong tay xuống, đi lấy chổi quét sạch mặt đất, sau đó sửa sang lại khoảnh đất trồng hành, lúc này mới thuận mắt.

Ánh nắng lúc 4-5 giờ chiều dịu nhẹ, chiếu đến trên mặt cảm giác thật ấm áp. Sau khi làm xong việc, Tạ Nhiêu mang sách đến trong đình đọc. Ngại trong đình không phơi nắng được, cô còn cố ý kéo ghế bập bênh đến trong viện.

Tạ Nhiêu đọc nhiều loại sách, cổ kim nội ngoại, thiên văn, địa lý, lịch sử, loại nào cô cũng đọc. Bà Chu Mẫn mẹ cô hay phàn nàn cô đọc sách tạp như thế không biết vào đầu được mấy chữ, cô lại phải bác mình đọc sách là để giết thời gian, không phải vì học tập đi thi nên muốn đọc gì thì đọc đó thôi.

Chu Mẫn mặc kệ cô, nhưng thỉnh thoảng đi làm về bà lại mang cho cô vài quyển sách, bà nói hiệu sách bán theo cân nên mua bừa. Tạ Nhuận Thanh cũng như vậy, giá sách trong phòng cô sắp xếp đầy ắp rồi.

Tạ Nhiêu làm nghề tự do, ngoài đọc sách ra cô còn thích khắc gỗ. Sân sau có một phòng tắm nắng được cô dùng làm xưởng, công cụ đầy đủ hết. Có khi cô sẽ ngâm mình ở trong đó cả ngày, khắc thìa, đũa, cái ly và các lọai động vật nhỏ hoặc tượng nhân việt phim hoạt hình đáng yêu. Khi nào khắc được nhiều cô lại đăng lên mạng bán, tài khoản bán hàng càng ngày càng có nhiều người theo dõi. Chu Mẫn và Tạ Nhuận Thanh nói bây giờ người trẻ tuổi đều thích livestream, bảo cô thử xem. Cô bắt đầu thử livestream, đó là một quá trình nhàm chán. Từ vẽ ý tưởng, cắt gỗ, điêu khắc từng chút một, cuối cùng mài giũa đánh bóng, cô có thể không nói một lời nào trong suốt ba, bốn tiếng đồng hồ.

Ngay từ đầu không có người xem, dần dần ba bốn người xem, sau đó là bốn năm chục người, đến bây giờ kênh livestream của cô đã có ổn định một – hai trăm người xem. Thu nhập từ một buổi phát sóng trực tiếp rất ít nhưng Tạ Nhiêu cảm thấy khá thú vị. Mỗi lần xem lại số liệu của buổi livestream, thấy nhiều người ngồi xem mình làm từ đầu đến cuối cô có cảm giác rất thành công. Ngày hôm qua cô đã livestream rồi nên hôm nay cô muốn nghỉ ngơi.

Tạ Nhiêu che quyển sách đang đọc lên mặt, tắm gội ánh mặt trời đi vào giấc ngủ. Thoải mái đến mức cô làm một giấc mộng, trong mơ là khung cảnh lớp học khi cô còn là học sinh. Giáo viên giảng bài ở trên bục giảng, phía dưới có bạn nghiêm túc nghe giảng, có bạn ngủ gật, có bạn thì nói chuyện riêng. Tạ Nhiêu giống như biến thành một cái camera có góc nhìn của thượng đế được gắn ở trong góc phòng học có thể nhìn thấy tất cả. Đang lúc cô đang thủng thẳng nhìn mọi người thì đột nhiên giáo viên ngẩng đầu nhìn về phía camera, cô lập tức giật mình tỉnh dậy.

Quyển sách trên mặt rơi xuống đất, cô ngồi thẳng người, tay ấn lồng ngực đang không ngừng phập phồng, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi không thể giải thích được. Đầu cũng bắt đầu đau, cơn đau xuyên tim buốt óc. Tạ Nhiêu thu hai chân lại, ôm đầu không ngừng hít thở sâu, qua một lúc mới dễ chịu hơn.

Chiếc điện thoại di động không biết khi nào trượt đến dưới mông chợt đổ chuông, cô ổn định bàn tay đang run rẩy của mình, bắt máy nghe.

Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ ôn nhu: “Cho hỏi có phải số máy của Tạ Nhiêu không?”

“Vâng, cô là?”

“À, cô là chủ trọ của Ninh Tuế Vân, hai hôm tới cháu có rảnh thì đến giúp cậu ấy thu dọn đồ nhé.”

Tạ Nhiêu nhíu mày: “Cháu không quen người này, có phải cô gọi sai số rồi không?”

Bên kia giống như lật tìm gì đó, sau đó nói: “Không sai mà nhỉ, cậu ấy viết cho cô số liên lạc khẩn cấp là cháu.” Người phụ nữ hơi sốt ruột nói: “Mai cháu đến đến được không, phòng này cô còn phải cho thuê nữa, không để như vậy được đâu. Tiểu Ninh sống ở đây cũng lâu rồi, đồ đạc của cậu ấy cô không thể cứ thế mà vứt hết đi được.”

Tạ Nhiêu cảm thấy khó hiểu: “Tự anh ta không dọn được ạ? Cháu lại không quen anh ta.”

Chủ nhà ngẩn ra, giọng điệu hòa hoãn hơn: “Tiểu Ninh đã qua đời, cháu không biết sao?”

Tạ Nhiêu sững lại.

Cuối cùng cũng không biết sao lại đồng ý ngày mai sẽ đến xem, Tạ Nhiêu cúp điện thoại, ngồi ngây ngẩn trên ghế bập bênh. Ninh Tuế Vân…cô chắc chắn không quen người này. Nhưng sao anh ta lại thêm số điện thoại của cô là số liên hệ khẩn cấp nhỉ?

Thôi kệ, dù sao ngày mai cô cũng tính lên thành phố để chọn thêm chút gỗ.

6 giờ Chu Mẫn xách theo túi thịt mới mua trở về, Tạ Nhiêu nói: “Dì Lý làm sủi cảo, chắc lát nữa sẽ mang cho nhà mình một ít nên không cần nấu cơm đâu mẹ ạ.”

“Sủi cảo làm sao mà đủ ăn, chúng ta làm thêm một ít, con đi nhổ ít cải thìa đi.”

“Vâng.”

Tạ Nhiêu đứng dậy, thuận miệng nói: “Vừa nãy con nằm mơ đấy mẹ ạ.”

Bước chân của Chu Mẫn dừng lại, xoay người hỏi cô mơ thấy gì.

“Mơ thấy lúc còn đi học.”

“Trong mơ có những ai.”

“Không biết, không thấy rõ mặt, nhưng mà giáo viên đáng sợ lắm, làm con sợ muốn chết.”

Chu Mẫn để thịt xuống, cùng cô đi hái rau, bà dặn: “Nếu về sau lại mơ thấy như vậy nữa thì nói cho mẹ.”

“Vâng”

…..

Ngày hôm sau, Tạ Nhuận Thanh đưa cô đến xưởng gỗ rồi đi làm. Cô đã quen với ông chủ nên chọn gỗ xong cô hẹn họ đưa về đến nhà rồi rời đi, bắt taxi đến địa chỉ mà hôm qua bà chủ nhà cho.

Đó là một khu chung cư cũ cao khoảng sáu, bảy tầng, nhìn bề ngoài có vẻ được xây dựng từ thập niên 80-90. Lan can bên ngoài ban công đã rỉ sắt, cỏ dại không biết tên mọc um tùm trong các vết nứt.

Cô gọi điện cho chủ nhà, bà bảo cô chờ một lát. Cô không quá thích hoàn cảnh xa lạ, cũng không thích kiểu nhà ở chen chúc bừa bộn này nên đứng tại chỗ ôm ngực chờ, mười phút sau bà chủ nhà mới khoan thai đến.

Bà chủ nhà nhìn cô từ trên xuống dưới bằng đôi mắt sắc sảo, Tạ Nhiêu tránh đi: “Cháu thật sự không biết người này, cô gọi cháu đến cũng vô dụng thôi.”

Chủ nhà không nhìn ra được gì, vừa dẫn người lên trên nhà vừa nói: “Tiểu Ninh không có người nhà, cô mà liên lạc được với người nhà cậu ấy thì đã không tìm cháu rồi.”

Tạ Nhiêu khựng lại, vài giây sau mới đuổi kịp.

“Cô cũng không rõ hai đứa có quan hệ gì, nhưng cháu cứ xem đi, có gì muốn giữ lại thì mang đi, không có thì cô thuê người đến dọn dẹp.” Chủ nhà buông tiếng thở dài: “Cậu thanh niên này là một người tốt, còn trẻ như vậy đã đi rồi, thật đáng tiếc.”

Trong lúc nói chuyện hai người đã lên đến tầng hai, bà chủ nhà lấy chìa khóa mở cửa, Tạ Nhiêu đi theo vào.

Căn phòng thiết kế kiểu một phòng một sảnh, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy toàn bộ. Bên trong sạch sẽ, gọn gàng và ngăn nắp, chỉ có những hạt bụi lơ lửng dưới ánh nắng và mùi mốc thoang thoảng trong không khí nhắc nhở nó đã lâu không có hơi người.

Chủ nhà thấy cô có vẻ lạ lẫm thì nói cho cô những điều mình biết: “Tiểu Ninh là một cảnh sát, trước đây công tác ở đồn công an phố đối diện. Về sau không biết vì sao lại từ chức, ba tháng trước cậu ấy bị ốm vào viện, điều trị hai tháng nhưng không khả quan, mất rồi.”

Chủ nhà cảm thán: “Chỗ bọn cô là khu chung cư cũ, rất hay bị mất đồ, nhất là xe đạp điện ở dưới tầng cứ dăm bữa nửa tháng lại bị trộm. Không có ban quản lý tòa nhà, không có camera nên chủ yếu là dựa vào ý thực tự bảo quản tài sản của mình thôi. Sau này cư dân cùng nhau đóng góp lắp camera thì camera cũng bị cuỗm mất. Tiểu Ninh ngồi canh ba đêm mới bắt được thằng trộm xe đấy.”

“Ngày thường mọi người có chuyện lớn chuyện nhỏ gì cậu ấy đều nhiệt tình giúp đỡ, ngay cả nhà ai cưới vợ mời cậu ấy làm lái xe cũng đồng ý. Không riêng gì chung cư bọn cô, cả cái khu này ai mà không biết cảnh sát Tiểu Ninh chứ.”

Chủ nhà lắc đầu, nói với vẻ đáng tiếc: “Nhưng mà người tốt luôn không được trời cao ưu đãi.”

Tạ Nhiêu nghe được lời này có chút động dung. Anh chàng Tiểu Ninh này phỏng chừng thật sự là người tốt, cho nên mất đi mới có người cảm thấy thương tiếc.

“Cháu xem xem, nếu thật sự là không quen thì thôi. Cô nghĩ ngày thường Tiểu Ninh không có nhiều bạn bè…” Bà chủ nhà lau khóe mắt: “Người sống cả đời, luôn muốn chừa chút gì ở lại trên đời.”

Tạ Nhiêu gật đầu, không cự tuyệt nữa.

Chủ nhà còn có việc, dặn cô chìa khóa để ở trên cửa sổ, nếu cô đi thì đóng cửa lại là được.

Tạ Nhiêu định để túi ở trên huyền quan, nhưng mà khi lấy tay miết thử thấy bụi bám một tầng thật dày, cô phải dùng khăn giấy lau sạch mới đặt túi lên được.

Lọt vào tầm mắt cô là bộ sô pha và bàn trà trống không một vật, phòng khách có một chiếc tủ để tivi nhưng không có tivi. Trong ngăn tủ lác đác mấy quyển sách, bao gồm tiểu thuyết Trung Quốc và nước ngoài, sách lịch sử, giáo trình ngành công an, thậm chí có cả sách handmade.

Tạ Nhiêu rút ra một quyển sách tên là “Nhập môn thủ công”, chủ nhân của cuốn sách tựa hồ thường xuyên đọc nó nên góc trang sách có nhiều nếp uốn, nhưng hình như anh chỉ đọc chứ không ghi bút ký vì trên sách không có chữ viết tay nào.

Cô mở vài trang xem rồi đặt xuống, tiếp tục cầm một quyển “Giải thích luật tố tụng hình sự mới và hướng dẫn công an thực hành”, trang đầu tiên cuối cùng cũng có chữ viết. Đó là tên của anh, ba chữ “Ninh Tuế Vân” uyển chuyển như nước chảy mây trôi lại mạnh mẽ hữu lực. Tạ Nhiêu duỗi tay sờ, xúc cảm lồi lõm rõ ràng trên tay khiến cô như cảm nhận được sự kiên định và tín ngưỡng của anh khi hạ bút.

Ngoài sách ra trong ngăn tủ còn có một số đồ trang trí nhỏ như các nhân vật hoạt hình làm bằng gốm sứ, tượng đất sét tự nặn và tượng động vật nhỏ bằng gỗ được khắc xiêu xiêu vẹo vẹo. Tạ Nhiêu nghĩ thầm nếu mấy thứ này đều do chính anh làm thì anh hẳn là một tay mới.

Ánh mắt cô tiếp tục dò tìm trong ngăn tủ, cô muốn nhìn xem có ảnh của anh không mà một cái cũng không có. Chủ nhà không nói anh bao nhiêu tuổi, đến nay Tạ Nhiêu vẫn không biết vị cảnh sát tên Ninh Tuế Vân này bao nhiêu tuổi, trông như thế nào.

Không tìm được gì ở giá sách, Tạ Nhiêu đi đến bên cạnh ban công. Cánh cửa kéo của ban công bị kẹt, Tạ Nhiêu tốn rất nhiều công sức mới mở ra được. Trên ban công không phơi quần áo, trong góc có mấy chậu cây xương rồng và hoa sen đá được đặt ngay ngắn, nhưng tất cả đều đã chết héo.

Chủ nhà nói anh nhập viện ba tháng trước, ba tháng mùa hè nóng bức như vậy không được tưới nước cây gì cũng không sống nổi. Cô thích trồng rau và hoa nên nhìn thấy thực vật khô bại thì có chút đau lòng.

Cô thở dài một tiếng, một lần nữa đi vào nhà, đi qua phòng khách vào phòng bếp. Phòng bếp sạch sẽ nhưng có dấu vết sử dụng, nồi niêu xoong chào được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Cô mở tủ lạnh ra, tủ lạnh đã ngắt điện, bên trong không có gì, kể cả ngăn đông phía dưới. Tạ Nhiêu ngơ ngác đứng trước tủ lạnh một hồi lâu. Một người sinh hoạt không thể không cho gì vào trong tủ lạnh được, mà chiếc tủ lạnh trống rỗng tưởng chừng như vừa mới mua hiện tại chứng tỏ chủ nhân nó đã sớm biết trước và chuẩn bị đầy đủ.

Đi vào phòng ngủ, Tạ Nhiêu càng thấy cảm giác đó là đúng.

Chiếc chăn đơn trên giường đã được gấp gọn, quần áo trong ngăn tủ cũng đã được đóng gói vào trong túi như thể chuẩn bị rời đi.

Cô đột nhiên không dám đi vào nữa.

Cô giống như đang xâm nhập vào cuộc sống của một người, không gian sinh hoạt của một người đã rời đi.

Phòng ngủ kín gió, mùi trong phòng rất nặng, cô chờ một lát cho phòng thông gió mới đi vào được.

Giường và tủ quần áo đã được dọn dẹp, cô mở ngăn kéo tủ đầu giường ra xem, thấy hai thứ.

Một thứ là Giấy chứng minh công an nhân dân của anh, cuối cùng cô đã biết anh trông thế nào. Trong tấm ảnh thẻ là một thanh niên cắt tóc húi cua, ngũ quan đoan chính, hai mắt sắc bén nghiêm túc nhìn màn ảnh khiến người khác không dám nhìn thẳng, cũng may nốt ruồi nhỏ bên cạnh mắt trái của anh đã khiến khí chất cả người anh có vẻ nhu hòa rất nhiều. Qua bộ cảnh phục ngay ngắn ở nửa người trên dường như có thể thấy được tấm lưng khỏe khoắn và thân hình thẳng tắp của anh.

Tạ Nhiêu lục lọi lại hồi ức ít ỏi ở tròn đầu mình, vẫn không hề thấy ấn tượng với người này. Cô đặt giấy chứng minh xuống, cầm lấy một quyển notebook thật dày bên cạnh.

Quyển sổ được dùng để viết nhật ký, trang thứ nhất là ngày 21 tháng 1 năm 2023, đêm giao thừa. Một chiếc lá bạch quả hoàn chỉnh được ép nhựa dẻo rơi xuống. Tạ Nhiêu nhặt lên xem, lá cây còn tươi đẹp, gân lá rõ ràng, có thể thấy được chủ nhân rất yêu quý nó.

Cô quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bầu trời xanh mát mẻ cuối thu vừa nãy đã bị một tầng mây dày nặng bao trùm như đang ấp ủ một hồi bão tạp.

Cô hít một hơi thật sâu, rũ mắt bắt đầu đọc.

  1. Viện (theo từ điển Thiều Chửu) tường bao chung quanh. Nhà ở có tường thấp bao chung quanh gọi là viện. ↩︎

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *