[Nhật ký yêu đương] Chương 2: Nhật ký (1)

[Nhật ký yêu đương] Chương 2: Nhật ký (1)

Ngày 21 tháng 1 năm 2023, đêm giao thừa, trời mưa lẫn tuyết rơi, 9 giờ tối.

Máy sưởi trong đồn công an phố Bình An rất ấm, tôi, anh Đại Long và Kỳ Thiên vừa ngồi ăn mì tôm vừa nói chuyện phiếm.

Anh Đại Long có vợ con rồi nên có vẻ khá bất mãn khi phải trực ban đêm giao thừa, Kỳ Thiên thì vẫn còn độc thân nên cảm thấy không sao cả, vùi đầu ăn mì đến là vui vẻ.

Anh Đại Long xì xụp húp hết nửa bát nước mì, lấy mu bàn tay xoa miệng rồi nói: “Mong là từ giờ đến sáng đừng xảy ra chuyện gì để mình được ngủ một giấc ngon, đêm 30 trôi qua bình an chớ có chuyện gì đấy.”

Trời lạnh nên trên đường không có mấy người qua lại, bên phố Bình An này đều là khu dân cư, không có trung tâm thương mại lớn, chỉ cần người dân ngủ rồi thì chúng tôi sẽ được rảnh rang.

Trung tâm thành phố không cho đốt pháo hoa nhưng rất nhiều phụ huynh vẫn mua các loại pháo sáng, pháo tép cho trẻ con chơi. Khoảng 7 giờ tối vừa mới ăn cơm tất niên xong, dì Trương ở ngõ số 6 bên cạnh gọi điện đến hốt hoảng nói là nhà họ có trẻ con năm tuổi nghịch pháo bị bỏng tay. Lúc tôi và Kỳ Thiên chạy đến nơi xem thì may mà không nghiêm trọng gì, đưa đến phòng khám gần đó băng bó là được rồi.

Quay về đồn công ăn còn chưa kịp ngồi nóng mông lại nhận được điện thoại, thím Lý ở cuối phố Bình An nói con nhà thím ấy ăn cơm xong lúc 6 rưỡi rồi chạy ra ngoài chơi, đến 8 giờ còn chưa thấy về, đã tìm khắp khu chung cư mà không thấy đâu, gọi điện cho bạn học của con cũng đều nói không biết, nhờ chúng tôi hỗ trợ tìm giúp. Kỳ Thiên vừa nghe đã hiểu ngay, đi thẳng đến khu trò chơi của con phố đối diện xách lỗ tai thằng bé kéo về nhà.

Đa số là những chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng hàng xóm láng giềng đã quen thân với cảnh sát nhân dân nên bất kể chuyện lớn hay nhỏ đều gọi điện đến đồn công an.

Chúng tôi vừa mới ăn mì tôm xong thì chú Trần bưng một bát thịt kho tàu đi vào, cách thật xa đã ngửi thấy mùi thơm.

Anh Đại Long mở túi giữ nhiệt ra, mùi thịt lập tức tràn ngập bốn phía: “Chú mà đến sớm tí nữa thì chúng cháu đã có lộc ăn rồi.”

 Sau lớp khăn choàng cổ che mặt, chú Trần cười hiền: “Thì bây giờ ăn đi, không mặn đâu, coi như đồ ăn vặt.”

“He he cảm ơn chú Trần.”

Nhưng chúng tôi chưa ăn được hai miếng thì một trận tiếng pháo hoa lại vang lên, anh Đại Long ngẩng đầu: “Cái đám nhãi ranh này!”

Tôi đứng dậy vớ lấy chiếc áo lông vũ nói: “Để em đi cho, các anh ăn đi, em đi một vòng xem thế nào.”

“Ok chú đi đi, tranh thủ về sớm nhé, anh để phần thịt cho.”

“Vâng”

Tôi mặc áo khoác bên ngoài đồng phục cảnh sát, thuận tay cầm lấy chìa khóa xe điện trên bàn đi ra ngoài.

Phố Bình An không lớn, ngõ lại chật hẹp nên đi ô tô rất bất tiện. Trưởng phòng đã đặc biệt xin cấp trên cho chúng tôi hai chiếc xe điện, vừa để tiện công tác, vừa thêm thân dân.

Mưa tuyết không biết đã ngừng từ lúc nào, bầu trời xám xịt đầy những bông tuyết như lông ngỗng. Xung quanh có tiếng pháo và tiếng reo hò như thể đêm giao thừa thực sự đã đến rồi.

Tôi đeo găng tay và khẩu trang, kéo khóa áo khoác lên kín cổ, mùa đông mà chạy con xe điện này quả thực là cực hình, tôi phải tranh thủ thời gian làm xong việc trước khi mặt đường bị đóng băng.

Một đám thiếu niên choai choai mười bảy mười tám tuổi đốt pháo hoa, tôi đến gần rồi mà vẫn không phát hiện làm tôi đành phải cởi áo khoác. Tụi con trai thấy cảnh sát tới thì vội vàng chạy biến không kịp chờ tôi giáo huấn.

Pháo hoa còn dư lại mười mấy phát không nổ hết, tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, khói lửa sáng lóa trong trời tuyết bay múa thật mộng ảo và mỹ lệ. Thành phố Tây Lâm mới chỉ cấm bắn pháo hoa cách đây 5 năm, trong trí nhớ của mọi người pháo hoa vẫn gắn liền với tết Âm Lịch.

Chờ pháo hoa đốt hết, tôi nhặt hai hộp giấy đựng pháo hoa để vào bên cạnh thùng rác rồi quay về xe, mặc áo khoác lái xe rời đi.

Chạy xe qua hai con đường, tôi dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi ngay đầu phố Nguyên Lộc. Đây không phải khu vực thuộc phạm vi đồn công an của chúng tôi nhưng nơi này phồn hoa hơn phố Bình An, hai bên phố đều là khu dân cư cao cấp.

Tôi rũ tuyết trên người xuống và đi vào.

Chị Ngô thu ngân nhìn thấy tôi hỏi: “Muộn vậy vẫn đi tuần à Tiểu Ninh?”

Nói xong tay chị thuần thục cầm bao thuốc Lợi Đàn quét mã cho tôi: “Em mua gì nữa không?”

Tôi trả tiền và đáp lời chị: “Không cần, em cảm ơn nhé.”

“Ăn lẩu Oden cho ấm người không?”

“Trong đồn để phần thịt kho tàu cho em rồi, em để bụng còn về ăn nữa.”

“Ừ.”

Tôi đi ra cửa hàng tiện lợi, đứng dưới đèn đường châm lửa hút một điếu thuốc. Gió lớn, khói thuốc vừa phun ra đã bị thổi tan hết, điếu thuốc lá trong tay cũng cháy rất nhanh. Đối diện cửa hàng tiện lợi là một khu chung cư cao cấp, đèn đuốc sáng trưng.

Lúc điếu thuốc châm hết quá nửa thì góc đường xuất hiện một cô gái mặc quần áo lông thật dày, trên đầu đội cái mũ thêu hình con thỏ, hai cái tai thỏ lắc qua lắc lại theo bước chân của em đáng yêu lắm. Em đến cửa hàng, có lẽ là thấy tôi mặc áo lông vũ lại hút thuốc và nhìn mình chăm chăm nên có chút sợ hãi, dường như trốn tránh mà vòng qua tôi vào cửa hàng.

Rất nhanh, một giọng nói mềm mại vang lên từ bên trong: “Chị ơi, cho em một phần lẩu Oden.”

Chị Ngô cười: “Em gái ăn cơm tất niên chưa no à?”

“Em ăn no rồi mà giờ lại đói, em vừa ra ngoài ngắm tuyết, tiện đi qua nên vào mua.”

“Ăn đủ cả à?”

“Vâng, mỗi loại một ít.”

“OK”

“Cảm ơn chị.”

Mua xong em bưng một cốc lẩu Oden bốc khói nghi ngút ra ngoài, tôi sợ lại làm em sợ nên sớm đã xoay người sang chỗ khác, chờ em đi xa mới một lần nữa quay đầu, nhìn bóng dáng nho nhỏ của em dần biến mất ở chỗ ngoặt cuối phố.

Tuyết rơi lớn hơn, tôi ném điếu thuốc đã hút hết vào thùng rác, lái xe trở về.

….

Ngày 29 tháng 1 năm 2023, mùng 8 và mùng 9 âm lịch được nghỉ.

Hai ngày này thời tiết đẹp, ban ngày nắng vàng rực rỡ.

Tôi vẫn giữ thói quen khi còn học ở học viện cảnh sát là sau khi thức dậy phải xuống lầu chạy bộ mấy vòng rồi mới về nhà tắm rửa và đi ra ngoài.

Sống một mình rất đơn giản, khi không làm nhiệm vụ tôi thường ở nhà nghỉ ngơi. Đôi khi đồng nghiệp sẽ rủ tôi đi câu cá, thời gian còn lại hầu hết tôi ở một mình. Nhưng mà gần đây tôi tôi đã đăng ký một lớp học khắc gỗ ở trên mạng. Xưởng khắc gỗ nằm trong khu trung tâm mua sắm cạnh phố Bình An, cách đó khoảng mười phút. Lúc tôi đến trong lớp đã có năm sáu người, ở chỗ ngồi của mỗi người bày sẵn đầu gỗ và công cụ.

Tôi nhìn qua, bất chợt nhìn thấy cô gái gặp đêm giao thừa, tôi ngồi xuống bên cạnh em. Em hiển nhiên cũng nhận ra tôi, sắc mặt hơi kinh ngạc.

Tôi chủ động giới thiệu: “Xin chào, anh tên là Ninh Tuế Vân.”

Em có chút e lệ, nhỏ giọng nói ra tên của mình: “Em tên là Tạ Nhiêu.”

Đây là lớp học cơ bản, giáo viên dành chút thời gian để giới thiệu gỗ và công cụ, sau đó dạy chúng tôi cách dùng dao từng chút một, vừa dạy vừa liên tục nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.

Một tiếng rưỡi trôi qua, tôi vẫn loay hoay với chiếc thìa của mình còn cô gái bên cạnh đã khắc được một chú gấu trúc nhỏ, giáo viên khen em rất có năng khiếu.

 Lớp học dạy vào chiều chủ nhật hàng tuần, tôi đã nói trước với các đồng nghiệp rằng tôi sẽ nghỉ ngơi vào các buổi chiều chủ nhật. Đi học ba bốn buổi, dần dần tôi cũng có thể khắc được động vật nhỏ, chỉ là chúng nó có hình thù kì quái, mèo không ra mèo, chó không ra chó, Tạ Nhiêu đã không còn đề phòng tôi nữa mà cười chê tôi khắc xấu.

Tôi không chút nào để ý nói: “Thế em dạy anh nhé?”

Cô gái đơn thuần cầm lấy chú lợn nhỏ khắc được một nửa trên tay tôi, kiên nhẫn giảng giải: “Chỗ này anh không thể dùng dao dẹt mà phải dùng dao tròn. Khi khắc đừng nóng vội, từ từ thôi, khắc nhanh mạnh tay quá lúc sau rất khó điều chỉnh.”

Giữa tháng hai, thành phố Tây Lâm bước vào mùa xuân, khí hậu trong lành, cành lá bắt đầu đâm chồi nảy lộc.

Tôi nhìn chân trời xanh thẳm bên ngoài, lại nhìn ánh mặt trời nhẹ buông trên khuôn mặt em, khẽ “Ừ” một tiếng.

“Nhưng mà có phải anh có hiểu lầm gì với bé heo không vậy, em cảm thấy ngay từ đầu anh đã sai phương hướng rồi, đây là lỗ tai của chó mà, tai lợn phải lớn hơn một chút.”

Nói một hồi không thấy tôi đáp lại, em ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai chúng tôi chạm nhau, tôi nghe thấy em nhỏ giọng nói thầm: “Nhìn mình làm cái gì.”

Sau đó mới tăng lớn âm lượng: “Cảnh sát Tiểu Ninh, anh không phải là học trò ngoan, không nghiêm túc nghe giảng gì cả.”

Tôi mỉm cười đáp, đồng ý với câu này: “Từ nhỏ anh đã không phải học sinh ngoan rồi.”

Tạ Nhiêu nghẹn họng: “Anh có học nữa không thì bảo?”

“Có”

Chú lợn dở dở ương ương này cuối cùng thành hình trong tay em, tôi lấy lại đây mài giũa, mài xong thì tiết học sau có thể đánh bóng và tô màu được rồi.

Năm giờ tan học, chúng tôi cùng ra khỏi trung tâm thương mại: “Em có vội về nhà không? Anh muốn mời em ăn cơm để cảm ơn.”

Cô gái xiết chặt tay, giống như đã nhìn ra tình cảm tôi chưa từng che giấu, sau một lúc do dự, em từ chối: “Không được, em chưa nói với bố mẹ em, họ nấu cơm cho em rồi.”

“Vậy chủ nhật tuần sau em nói với bố mẹ trước nhé”

Em ngước lên nhìn tôi, cuối cũng khẽ gật đầu rồi chạy đi.

….

Chủ nhật, ngày 5 tháng 3 năm 2023.

Trực ban buổi sáng, cộng sự với Kỳ Thiên.

Lúc còn ở học viện cảnh sát chúng tôi là bạn học, sau khi công tác trùng hợp được phân đến cùng một đồn công an nên quan hệ của chúng tôi tốt hơn người bình thường.

Đang lúc không có việc gì, Kỳ Thiên khoác vai tôi tám chuyện: “Anh Ninh, anh đang yêu đương à?”

Tôi phủ nhận: “Làm gì có.”

“Em không tin, có một lần anh Đại Long nói nhìn thấy anh và một cô gái cùng nhau đi ra khỏi trung tâm thương mại bên cạnh. Tuần trước em tình cờ đi ngang qua cũng nhìn thấy. Giỏi lắm anh Ninh, cô gái kia thật xinh đẹp, nhìn khá nhỏ tuổi, mịe anh còn trâu già gặm cỏ non nữa!”

Mặt tôi trầm xuống, Kỳ Thiên thấy, đoán chừng là trong lòng cũng có chút sợ: “Sao, không phải à?”

Nhưng mà qua vài giây, tôi bình tĩnh lại, không cảm xúc nói: “Trông chừng đôi mắt của cậu, đừng có chăm chăm để ý con gái nhà người khác có xinh đẹp hay không.”

Biểu tình của Kỳ Thiên buông lỏng: “Ui giời ơi, háo sắc là bản tính của đàn ông, chúng ta kiềm chế bản thân không làm chuyện xấu là được, trong lòng có chút ý tưởng thì làm sao, anh dám nói chính anh không thấy sắc nảy lòng tham à?”

Kỳ Thiên vừa cười vừa nói đùa nhưng tôi không để ý đến cậu ấy nữa, tập trung hoàn thành công việc của mình.

Đến gần giờ tan tầm thì trong đồn nhận được một cuộc gọi, báo là đôi vợ chồng ở ngõ số ba lại đánh nhau rồi, hôm nay còn động dao nữa. Hiện tại trong đồn chỉ có tôi và Kỳ Thiên trực, giờ là mười hai giờ, hẳn là có thể kịp lớp học khắc gỗ buổi chiều, tôi thay quần áo rồi ra ngoài cùng với cậu ấy.

Khi đến nơi mới phát hiện tình huống phức tạp hơn so với tưởng tượng, người phụ nữ luẩn quẩn trong lòng đã bò lên trên cửa sổ, cảm xúc kích động, nói cái gì cũng không nghe.

Chúng tôi khuyên vài câu không được, đành phải gọi cho 119, vừa khuyên nhủ vừa chuẩn bị phương án thứ hai.

Cuối cùng thuyết phục người xuống dưới được thì đã là ba giờ chiều, tôi về đồn công an viết xong báo cáo, không kịp thay cảnh phục nữa chỉ khoác áo khoác rồi đi luôn.

Bốn giờ hơn, lớp học sắp kết thúc nên tôi không vào nữa mà chờ ở ngoài cửa phòng học. 5 giờ có người lục tục đi ra, tôi đi vào từ cửa sau của phòng học, đi đến sau lưng em.

Động tác trong tay em dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái rồi lại quay đi,

Cái liếc mắt này tràn đầy oán hận, tôi khẽ cười, kéo ghế ra ngồi bên cạnh em.

“Anh xin lỗi, giữa trưa lâm thời có nhiệm vụ phải ra ngoài cho nên đến muộn.”

Em rầm rì ừ một tiếng, tiếp tục khắc tác phẩm chưa làm xong trong tay. Tôi thấy trên mặt bàn của em có một cái cốc đã hoàn thành, lại nhìn cái còn lại trong tay em, vui mừng hỏi: “Cho anh à?”

“Không phải, cái cốc đơn giản, em làm nhanh, vừa lúc làm một đôi thôi.”

“Có thể cho anh không?”

Em quay đầu nhìn tôi vài giây, bĩu môi: “Anh thích thì lấy đi.”

“Cảm ơn.”

Tôi cất vào túi của mình, em vội ngăn cản: “Chưa mài với tô màu mà.”

“Còn lại để anh làm.”

“Vậy được.”

Tôi chờ một lát em làm xong, chúng tôi thu dọn đồ đạc.

“Anh đặt nhà ăn rồi, ngay ở tầng 5 của trung tâm thương mại.”

Em lại thẹn thùng, “Vâng”

Thật ra hai người chỉ mới gặp nhau bốn năm lần cũng không quen thuộc, nhưng ai có thể giải thích được mỗi liên hệ kỳ diệu giữa người với người chứ. Luôn có một quá trình từ xa lạ đến quen thuộc, và giờ cô ấy sẵn sàng cùng tôi trải qua quá trình này.

Tôi am hiểu cách giao tiếp như vậy, trong lúc ăn cơm tôi kể cho em nghe những chuyện lớn nhỏ lúc công tác. Làm một cảnh sát nhân dân cơ sở của đồn công an, chuyện thú vị có thể nói ba ngày ba đêm cũng không hết.

Em rất chăm chú lắng nghe, khi thì tò mò, khi thì kinh ngạc.

Tôi kể xong em lại đau lòng nói: “Các anh vất vả quá, mọi người có chuyện gì đều đến tìm các anh, ăn tết cũng không được nghỉ ngơi, lại còn có thể nguy hiểm đến tính mạng nữa, thật là không dễ dàng.”

Tôi không phủ nhận: “Không có gì, mệt một chút nhưng rất có ý nghĩa.”

Em giơ ngón tay cái: “Anh giỏi lắm!”

Tôi tựa lưng vào ghế chăm chú nhìn em.

Năm nay em 23 tuổi, mặt bên và dáng người lại giống như thiếu nữ 18 vô tư tràn ngập tốt đẹp, chỉ cần mỉm cười mọi thứ xong quanh dường như thất sắc.

Tôi khen em: “Em cũng rất tuyệt.”

Em thẹn thùng cúi đầu: “Em chỉ biết điêu khắc mấy khúc gỗ thôi, có chỗ nào tuyệt chứ.”

“Trong mắt anh, em luôn là người ưu tú nhất.”

Lỗ tai của em hơi đỏ, em cúi đầu uống nước ép trái cây, ống hút đã bị em cắn đến không thành hình.

Hai bên má em nở rộ lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi lông mày xinh đẹp cong thành hình trăng non, trong ánh mắt cũng như phản chiếu ánh trắng lóng lánh.

Tôi hỏi về gia đình em, hỏi mỗi ngày em làm gì, em không hề giấu diếm mà nói: “Em là con một trong nhà, bố mẹ em là viên chức. Hiện tại…vì một số lý do mà tạm thời em không công tác.”

“Mỗi ngày ở nhà đọc sách rất chán, em bèn ra ngoài tìm chuyện để làm. Em thích khắc gỗ, thú vị lắm! Nhìn một khối gỗ biến hóa thành nhiều hình dạng khác nhau trên tay mình khiến em có cảm giác như đạt được thành tựu.”

“Em rất có năng khiếu, tương lai có thể làm các công việc liên quan đến phương diện này.”

“Rồi nói sau đi, thật ra em cũng không biết sau này mình muốn làm gì.”

Bữa cơm này chúng tôi ăn đến hơn 8 giờ mới xong, nói chuyện thật vui vẻ.

Tôi đưa em về nhà, đến trước cổng khu chung cư, em ngọt ngào tạm biệt tôi: “Cảnh sát Tiểu Ninh, cảm ơn anh đã mời em ăn cơm.”

Cửa khu chung cư có bậc thang, em đứng trên hai bậc thang ngang tầm mắt tôi, tôi nhìn đôi mắt của em nói: “Không cần khách khí.”

“Em cảm thấy anh giống một người bạn mình quen biết đã lâu, bởi vì nói chuyện với anh rất thoải mái.”

Tôi gật đầu, mỉm cười không nói chuyện.

Em duỗi tay phải ra, vẫy vẫy trước ngực: “Bái bai.”

“Bái bai.”

Em xoay người, đi hai bước lại quay đầu lại nhìn tôi, lo lắng hỏi: “Cảnh sát Tiểu Ninh, chủ nhật tuần sau anh vẫn đến lớp chứ?”

“Ừ”

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *