[Nhật ký yêu đương] Chương 3: Nhật ký (2)

[Nhật ký yêu đương] Chương 3: Nhật ký (2)

Ngày 21 tháng 1 năm 2023, đêm giao thừa, trời mưa lẫn tuyết rơi, 9 giờ tối.

Học thêm hai buổi nữa, em trở thành cô giáo nhỏ của tôi. Em dạy tôi cách dùng dao nhưng tôi vẫn không sao học được, em vừa bất đắc dĩ vừa không có cách nào khác, chỉ mắng tôi ngốc rồi đành cam chịu, tay cầm tay dạy tôi.

Giáo viên đi xuống, nhìn thấy chú heo Peppa đang làm dở trên tay tôi, có lẽ thấy ít nhất đã có thể nhìn ra hình dạng một con heo thì khen: “Không tệ nha, tiến bộ rất lớn.”

Em cười cáo trạng, hai lúm đồng tiền nở rộ bên má: “Anh ấy khắc đi khắc lại hai tiết rồi đấy cô.”

Giáo viên: “Thật à? Thế thì cảnh sát Tiểu Ninh phải nỗ lực hơn rồi, có cái gì không hiểu thì hỏi Tạ Nhiêu.”

Cô gái nháy mắt với tôi, rất là đáng yêu: “Nghe thấy chưa, anh phải gọi em là cô giáo Tiểu Tạ.”

Tôi nói: “Vậy thì làm phiền cô giáo Tiểu Tạ rồi.”

“Hì hì không cần khách khí.”

Giáo viên thấy chúng tôi tương tác khá thân mật nên hỏi: “Hai em là bạn à?”

Tôi nhìn em, em tránh ánh mắt của tôi, lẩm bẩm: “Vâng, xem như là vậy.”

Chờ giáo viên đi xa tôi mới lơ đãng nói: “Anh tưởng chúng ta là bạn chứ.”

Cô gái nhỏ giọng đáp: “Em có bảo là không phải đâu.”

Tôi nhìn chằm chằm em một lúc rồi tiếp tục dùng dao khắc mũi của Peppa.

5 giờ tan học, chúng tôi cùng nhau ra về. Gần giờ cao điểm nên trên đường bắt đầu đông xe cộ qua lại. Từ trung tâm thương mại đến nhà em không xa, đầu tiên là băng qua đường chính rẽ vào đại lộ Ngô Đồng, sau đó đi đến cuối chính là phố Nguyên Lộc. Vào mùa này cây ngô đồng đang bắt đầu nảy những mầm mới xanh non, thể hiện sức sống tràn đầy của chúng.

Chúng tôi đón hoàng hôn chậm rãi đi về, tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có. Em cao 1m62, đứng ở bên cạnh tôi trông thật nhỏ bé, ngay cả cái bóng cũng nhỏ hơn cái bóng của tôi rất nhiều.

Tôi kiếm chuyện hỏi em: “Sao đêm giao thừa em lại ra ngoài mua đồ một mình vậy?”

Có vẻ như em phải suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ đến ngày đó, ký ức của em luôn không được tốt.

Em nói: “Ở trong nhà bí bách quá, thấy tuyết rơi em muốn ra ngoài ngắm tuyết, lại muốn ăn gì đó nóng hổi, dù sao thì cửa hàng tiện lợi cũng ngay ở cửa tiểu khu.”

Tôi dặn dò: “Không an toàn đâu, sau này buổi tối em đừng ra ngoài một mình.”

“Trời ơi cảnh sát Tiểu Ninh, anh bị bệnh nghề nghiệp à, bây giờ xã hội an toàn, làm gì có nhiều người xấu như vậy.” Hai tay em níu lấy quai ba lô, quay mặt đi lùi về phía tôi: “Hơn nữa em đã 23 tuổi rồi, lại không phải trẻ con, có khả năng nhận biết nguy hiểm.”

Phía trước có người trẻ tuổi cúi đầu nhìn điện thoại đi ngang qua, tôi kéo em lại để em đi bình thường rồi mới nói: “Người xấu có ai nói mình là người xấu chứ? Ngay cả một người mà chúng ta thường nghĩ là người tốt cũng có thể không khống chế được ác niệm trong lòng và biến thành người xấu, cho nên em phải luôn luôn giữ lòng cảnh giác.”

“Biết rồi biết rồi. Có phải anh thường gặp kẻ xấu khi phá án không?”

“Ừ, có một số người xấu đến nỗi em không thể tưởng tượng ra được đâu. Những điều được công khai trên mạng chỉ là một phần nhỏ thôi, thế giới hiện thực còn dơ bẩn hơn so với những gì em tưởng tượng.”

Tôi không muốn dọa em, nhưng tâm tư em đơn thuần quá, cần phải nhắc nhở.

Em hỏi: “Vậy anh không sợ à? Nguy hiểm thế cơ mà.”

“Nhiệm vụ hiện tại của anh là duy trì an ninh trật tự, các đồng nghiệp hình sự công tác nguy hiểm hơn bọn anh nhiều, đặc biệt là các đồng nghiệp phòng chống buôn bán ma túy lại càng thêm nguy hiểm.”

Trên mặt em hiện lên sự bội phục: “Cảnh sát Tiểu Ninh, vì sao anh lại chọn làm cảnh sát?”

Tôi chỉ trả lời bốn chữ: “Vì bắt kẻ xấu.”

….

Ngày 20 tháng 3 năm 2023, tiết học khác gỗ cuối cùng.

Sau khi tan học, em lặng lẽ lấy từ trong cặp sách ra một bức tượng gỗ đã được sơn màu: “Cảnh sát Tiểu Ninh, cái này tặng cho anh. Đây là tiết học cuối rồi, không biết sau này em và anh còn có cơ hội gặp nhau hay không.”

Tượng gỗ rất tinh xảo, có ba phần giống tôi. Tôi cất nó vào trong túi, lại nhìn cô gái đang mím môi tủi thân bên cạnh. Tôi cảm thấy em thật đáng yêu, rất muốn bẹo đôi má phồng lên của em nhưng đã kiềm chế lại.

“Ai nói về sau không còn cơ hội gặp lại nữa? Nếu em muốn gặp anh thì có thể gửi wechat cho anh bất cứ lúc nào.”

“Thật? Nhưng em sợ anh bận quá.”

“Không đâu, chỉ cần em muốn, lúc nào anh cũng rảnh.”

“Okiiii~”

Em lập tức vui như trẻ nhỏ.

….

Ngày 23 tháng 3 năm 2023

Em gửi wechat hỏi thăm xem tôi có rảnh không, nhưng lúc đó tôi đang đi tuần không trả lời kịp. Chờ vội xong việc thì đã là 10 giờ tối, tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi trực tiếp gọi cho em.

Hình như em đang ngủ, giọng nói mềm nhũn: “Alo?”

Tôi hơi thất thần: “Là anh đây.”

Em không hề tức giận: “Cảnh sát Tiểu Ninh à. Hôm nay anh bận lắm ạ?

“Ừ, cả ngày hôm nay đều ở bên ngoài.”

“Anh lừa em.”

Lúc đó tôi đang uống nước, giật mình buông ly nước xuống: “Anh lừa em lúc nào?”

Cô gái giọng ấm ức: “Anh nói chỉ cần em muốn gặp anh thì lúc nào anh cũng rảnh.”

Tôi nhớ ra rồi, vội vàng xin lỗi: “Anh xin lỗi.”

Nhưng tôi không thể giải thích lý do, làm ngành này của chúng tôi thì “tùy thời có rảnh” đúng là suy nghĩ viển vông.

“Em tha thứ cho anh rồi.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng chăn đệm cọ xát giống như em trở mình, ngay sau đó tôi lại nghe thấy giọng nói nho nhỏ hàm chứa ngượng ngùng của em: “Lần sau đổi thành anh liên hệ em được không?”

Em nói: “Lúc nào anh muốn gặp em, em đều có thời gian.”

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía sảnh chính ồn áo nhốn nháo của đồn công an, trong lòng đột nhiên cảm thấy yên bình lạ thường.

…….

Ngày cuối cùng của tháng 3 năm 2023, cuối cùng chúng tôi cũng được gặp nhau.

Mùa xuân thực sự đã đến, muôn hoa khoe sắc thắm. Em nói muốn đi dạo ở công viên. Công viên có rất nhiều người, dưới gốc cây anh đào toàn người là người giơ điện thoại hoặc máy ảnh lên chụp ảnh.

Hôm nay em mặc quần áo rất đẹp, còn trang điểm và nhờ tôi chụp ảnh cho em. Nhưng mà kỹ năng chụp ảnh của tôi cũng chẳng khá khẩm hơn khắc gỗ là bao, em rất ghét bỏ, cuối cùng chính mình giơ tay tự chụp, hơn nữa nhất định phải kéo tôi cùng chụp.

Tôi không ăn ảnh lắm nên em dạy tôi cách cười, lại chê tôi cười không đẹp, đi cù eo tôi.

Tôi hơi giật mình: “Sao em cù eo anh?”

Ý tôi là vì sao em biết nếu cù eo thì tôi sẽ cười, em cười đáp: “Em không biết, nhưng em cảm thấy nhiều người rất nhạy cảm ở vùng eo, em đoán đúng rồi?”

Em không thèm để ý, chăm chú nhìn bức ảnh vừa mới chụp rồi hưng phấn đưa cho tôi xem: “Anh nhìn này, bức này anh cười đẹp chưa, đẹp trai quáaaaaa.”

Tôi nhìn về phía ảnh chụp, chỉ thấy nụ cười của em còn tươi đẹp hơn cả hoa anh đào.

“Gửi cho anh được không?”

“Đương nhiên được!”

Em giống như một cô bé, hoàn toàn đắm chìm trong những bông hoa.

Sau khi chụp ảnh đã ghiền, chúng tôi đi ăn cơm. Em không thích ăn cơm tây, dạ dày cũng không tốt lắm, không thể ăn đồ ăn quá nhiều dầu hoặc quá cay nên tôi đã đưa em đến một nhà hàng gia đình Trung Quốc mà tôi thường đến và dặn riêng chủ quán thiếu cho dầu mỡ, ớt cay. Quả nhiên em rất thích, ăn đến ợ cả lên, tôi đưa nước cho em: “Được rồi đừng ăn nữa, chờ lát em sẽ bị khó tiêu đấy.”

Em không cầm cốc nước mà nhìn về phía sau tôi, đôi mắt dần dần hoảng sợ, sau đó hạ giọng nói với tôi: “Cảnh sát Tiểu Ninh, có ăn trộm.”

Tôi quay đầu lại xem, một thanh niên tầm hai mươi tuổi đang thò tay vào trong túi của một bác gái đang ngồi ăn cơm.

Tôi trấn an em: “Em ngồi yên đừng nhúc nhích.”

Em nhìn ra tôi muốn làm gì, lo lắng nói: “Anh cẩn thận một chút.”

“Không sao.”

Thanh niên phản ứng nhanh, sức cũng lớn. Tôi vừa mới bắt lấy tay của cậu ta đã bị hất ra, phải mất công một lúc mới khống chế được. Chuyện này khiến nhà hàng náo loạn một phen, thanh niên càng không thể trốn thoát.

Chỗ này hơi xa phố Bình An nên chúng tôi chỉ có thể đưa người đến đồn công an gần nhất để giáo dục. Lúc tôi ra tới thì đã là 9 giờ tối, em vẫn luôn chờ ở bên ngoài.

Tôi hỏi: “Em ăn no chưa?”

“No rồi ạ.” Em tò mò nhìn quanh đồn công an, “Lần đầu tiên em đến đây đấy, thật là thần kỳ.”

Tôi bật cười: “Anh hy vọng em không bao giờ phải tới đây.”

Có một cảnh sát mà tôi quen đi ngang qua, tuối lớn rồi nên rất thích đùa giỡn, chỉ vào em nói: “Bạn gái của chú à Tiểu Ninh.”

Khuôn mặt em lập tức đỏ bừng, không dám nói lời nào.

Tôi cười nói: “Không phải đâu anh Vương, anh đừng nói bừa.”

Anh Vương chỉ trêu chọc hai câu rồi đi, tôi nhìn về phía cô gái lúc này má đã hồng thành trái đào nói: “Đi thôi, cùng anh đến chỗ này.”

“Đi đâu thế?”

“Bệnh viện, tay anh bị thương rồi.”

“Hả?” Em sốt ruột tiến lên, “Đâu em xem?”

Lúc rời bệnh viện, cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng khiến người thương tiếc, tôi không nhịn được duỗi tay lau nước mắt cho em: “Khóc cái gì?”

Em vừa sụt sùi vừa nói: “Không phải anh đánh thắng cậu ta à? Sao còn bị gãy xương nữa?”

Tôi rốt cuộc không thể nhịn được, cười thành tiếng, em trừng mắt nhìn tôi: “Anh còn cười được!”

Chỉ là bị bong gân mà thôi, nhưng em cho là gãy xương thì cứ như vậy đi, để em đau lòng tôi.

Tôi do dự vài giây, cuối cùng tiến lên hai bước, em cũng không lùi lại. Lúc này tôi mới dùng cánh tay không bị thương ôm em vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng em dỗ dành: “Không sao không sao, em đừng khóc.”

Chúng tôi còn chưa xác định mối quan hệ, nên cái ôm ẩn giấu chút tâm tư này của tôi giống như là tên tra nam đang tranh thủ lợi dụng em vậy.

Trên người của em có mùi hương hoa sơn chi thoang thoảng tươi mát và dễ chịu, chính là mùi dầu gội và sữa tắm em hay dùng. Thân thể của em cũng rất mềm mại, thân cao 1m6, thoạt nhìn như chỉ cần dùng một chút sức lực là có thể nghiền nát.

Cái ôm khát vọng đã lâu, sức lực rốt cuộc không thể khống chế được khiến em nhỏ giọng hô lên, tôi không nỡ buông tay, ôm thêm vài giây nữa mới buông ra. Quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của em lại đỏ rực.

Chúng tôi còn đứng ở trước cửa bệnh viện, xung quanh là đàn người ồn ào nhốn nháo. Tôi cong lưng, sờ mặt em, tận lực không làm em sợ hãi: “Làm sao bây giờ Tạ Nhiêu, anh vừa ôm em.”

“Ừm….” Cô gái bối rối.

“Làm bạn gái của anh được không?”

Đôi mắt trong veo của em ngay lập tức trợn tròn.

Nhưng em không cho tôi đáp án.

…….

Ngày 05 tháng 4 năm 2023

Tiết Thanh Minh, tôi không có người nhà nào để tế bái nên ở lại trực ban.

Em về quê tảo mộ cùng người thân, chụp ảnh gửi cho tôi. Em đứng trên một đỉnh núi nhỏ, phía sau là bầu trời trong xanh rộng lớn, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

…..

Ngày 09 tháng 4 năm 2023

Em trở về, nói muốn gặp tôi.

Trái tim tôi gần như ngừng đập.

Em muốn cho tôi một đáp án.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *