Tác giả: Chu Hạo Huy
Edit: calinh
Nam: “Em sao vậy?”
Nữ: “Hả?”
Nam: “Vì sao không nói gì?”
Nữ: “Tôi cũng không biết…chỉ là không muốn nói gì. Tôi vốn không phải người hay nói.”
Nam: “Nhưng trước kia em rất thích nói chuyện.”
Nữ: “Trước kia? Có lẽ vậy, từng có những lúc tôi có rất nhiều chuyện để nói với anh…”
Nam: “Vậy tại sao bây giờ em lại lạnh nhạt như vậy? Tôi đã làm sai điều gì sao?”
Nữ: “Không, anh không sai gì cả, là vấn đề của tôi.”
Nam: “Vấn đề của em?”
Nữ: “Anh biết không, tôi có rất nhiều nhân cách, có đôi khi chính tôi cũng không thể khống chế suy nghĩ của mình. Có lẽ vì thế nên tôi mới đối xử với anh chợt nóng chợt lạnh như vậy.”
….
Nữ: “Hiện tại đến lượt anh không nói, tôi khiến anh sợ à?”
Nam: “Sao có thể…. Tôi đang suy nghĩ một vài chuyện khác thôi.”
Nữ: “Chuyện gì?”
Nam: “Chúng ta gặp nhau đi”
Nữ: “Gặp nhau? Sao đột nhiên anh lại muốn gặp nhau?”
Nam: “Chúng ta đã nói chuyện qua mạng lâu như vậy, tôi rất muốn nhìn thấy em.”
Nữ: “Anh thật là thú vị, luôn đột nhiên có những ý tưởng kỳ quái.”
Nam: “Không, tôi không giống như em nói. Tôi làm chuyện gì cũng có kế hoạch.”
Nữ: “Anh chính là người như vậy, ít nhất ấn tượng của tôi về anh là như vậy.”
Nam: “Vậy thì em nhầm rồi.”
Nữ: “Tôi nhầm? Cũng có khả năng…chẳng lẽ là do đa nhân cách ảnh hưởng, nhầm lẫn tính cách của người nào đó với anh?”
Nam: “Em coi tôi trở thành một người khác? Thật là đáng buồn…”
Nữ: “Anh nói ai đáng buồn?”
Nam: “Tôi.”
Nữ: “Tôi mới là người phải đáng buồn! Đầu óc luôn lộn xộn, có đôi khi tôi còn không phân biệt được đâu là thực tại, đâu là thế giới hư ảo tôi tưởng tượng ra.”
Nam: “…Vậy đúng là có chút đáng sợ.”
Nữ: “^_^ Anh sợ rồi? Còn dám gặp tôi không?”
Nam: “Đương nhiên dám. Càng như vậy tôi càng phải gặp em, tôi không muốn chỉ tồn tại ở thế giới hư ảo trong lòng em, tôi muốn đi vào thế giới chân thật của em.”
Nữ: “Tôi sẽ làm anh sợ đó.”
Nam: “Tôi thật sự không sợ.”
….
Nam: “Em vẫn còn đang suy nghĩ à?”
Nữ: “Hôm nay là ngày 11 tháng 12 sao?”
Nam: “Đúng.”
Nữ: “Vậy được, tôi đồng ý gặp anh.”
Nam: “Thật?”
Nữ: “Thật. Nhưng phải chờ ba ngày nữa.”
Nam: “Không sao, chỉ cần em không đổi ý là được.”
Nữ: “Sẽ không. Chúng ta thống nhất như vậy nhé, ba ngày sau tôi sẽ đến gặp anh.”
Nam: “^_^ Được!”
Ba ngày sau, ngày 14 tháng 12.
Mùa đông, lại sắp hoàng hôn, trên bầu trời mây tụ thành đám nặng nề, gió Bắc vun vút thổi, cái lạnh len lỏi thấm vào người.
Trước căn nhà sâu trong ngõ nhỏ có một cây ngô đồng, mấy chiếc lá vàng cuối cùng còn sót lại cũng bị gió lạnh càn quét hầu như không còn, chỉ còn lại những chạc cây trụi lủi nổi bật trong cái màu xám của chân trời, đem đến cho người ta cảm giác cô đơn, tuyệt vọng và áp lực.
Cô gái đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn lên đám cành cây, cô cảm thấy chúng rất giống những cánh tay khô. Nhất là chạc cây cao nhất kia, “năm ngón tay” gầy trơ cả xương mở ra giữa không trung, ngón giữa thon dài đột ngột chỉ thẳng vào gian phòng nhỏ dưới gốc cây.
Cô gái nghĩ đến ý nghĩa của động tác tay kia thì không nhịn được mà cười rộ lên, để lộ ra hai hàm răng trắng tinh. Đây là một cô gái rất xinh đẹp, ở độ tuổi như hoa, cô không chỉ có hàm răng trắng tinh, làn da cũng trắng đến muốn phát sáng.
Mà một đôi mắt lại đen láy, lộ ra cảm giác sâu không thấy đáy.
Tiếng cười của cô gái dường như đánh động người trong nhà. Cửa phòng mở ra, một thanh niên hai mươi mấy tuổi xuất hiện ở cửa. Anh ta nhìn thấy cô gái thì mặt đỏ lên, bờ môi mấp máy giống như muốn nói gì rồi lại không đủ dũng khí. Thanh niên chưa trải việc đời khi đối mặt với mỹ nữ xa lạ thông thường đều có biểu hiện như vậy.
Ngược lại, cô gái lại có vẻ rất thoải mái. Thật ra cô và thanh niên trước mắt này cũng không tính là người xa lạ, chẳng qua đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ngoài đời thực mà thôi.
Cô gái đánh giá đối phương, đồng thời hỏi: “Anh là Đại Phong?”
Thanh niên gật đầu, Đại Phong là nick name trên mạng của anh. Hơn một năm nay anh luôn dùng tên này trò chuyện với một cô gái qua mạng, mà cô gái này, hiện tại đang đứng ở trước mặt anh.
“Tôi là Linh Linh.” Cô gái cũng nói ra nick name của mình, đồng thời nhìn Đại Phong, nhẹ nhàng thở dài: “Anh không quá giống với tưởng tượng của tôi.”
“Vậy à?” Đại Phong xấu hổ cười cười, “Vậy trong tưởng tượng của em, tôi là người như thế nào?”
Linh Linh híp mắt nhìn đối phương, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Đại Phong bị cô nhìn đến ngại ngùng, hơi quay đầu nhìn về phía khác. Anh biết mình không cao, cũng không đẹp trai, khuôn mặt vuông chữ điền còn dễ khiến cho người ta cảm thấy ngây ngốc thành thật. Điều này khiến anh cảm thấy không quá tự tin trước mặt cô gái.
Nhiều năm qua chưa từng có cô gái nào thích anh, càng đừng nói đến mỹ nữ xinh đẹp giống như Linh Linh. Anh chỉ biết bồn chồn chờ đợi đối phương bình phán chính mình.
Nhưng cuối cùng Linh Linh chỉ lắc đầu: “Có lẽ là tôi nghĩ sai rồi, rốt cuộc đây mới thật là anh. Giao tiếp qua Internet không đủ để khắc họa một người, mà tôi lại là một người kỳ quái, luôn luôn có những ý tưởng không thể hiểu được.”
Đại Phong nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc có chút bộ dáng của chủ nhà, anh đưa tay mời cô gái vào nhà: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Cô gái đáp một câu rồi cất bước theo Đại Phong đi vào trong gian phòng nhỏ. Chủ nhân tùy tay đóng cửa phòng, thế giới bên ngoài lập tức bị ngăn cách sau cánh cửa.
Bên trong khá tối, phải mất một lúc mắt của Linh Linh mới thích ứng được với ánh sáng trong phòng và nhìn rõ mọi vật.
Đây là một căn phòng trọ thấp bé nhỏ hẹp khoảng 20 m2. Gần cửa ra vào dùng tấm chắn ngăn cách ra một khoảng không gian để đặt bếp và các loại nồi chén bát đĩa, hẳn là dùng làm phòng bếp. Phía trong một chút là phòng ngủ, một chiếc giường lớn kê sát tường, đầu giường kê một giá sách, đối diện là một chiếc ghế sô pha, trước ghế sô pha bày một dàn máy tính để bàn.
Linh Linh nhìn thấy bộ máy tính kia thì cười khẽ: “Bình thường anh vẫn ngồi đây chat với tôi à?”
Đại Phong cũng cười, anh gãi đầu, lộ ra chút ngượng ngùng. Kiểu dáng của bộ máy tính kia đã lạc hậu từ lâu, nhưng đây lại là món đồ mà anh yêu thích nhất. Là một kẻ tha hương phiêu linh nơi đô thị, chỉ khi đối mặt với bộ máy tính kia anh mới có thể cảm nhận được một chút ấm áp và nhiệt tình.
Càng quan trọng hơn đó là bộ máy tính này đã giúp anh quen biết cô gái trước mặt. Anh si mê đối phương như thế, dù một ngày bôn ba có mệt nhọc thế nào, chỉ cần có thể trò chuyện với cô gái ở đầu bên kia máy tính vài câu anh cũng cảm thấy cuộc sống của mình vì vậy mà tràn ngập ý nghĩa.
Hiện tại cô gái này bước ra khỏi máy tính, đi tới gian phòng nhỏ của anh. Đại Phong cảm giác được một loại hạnh phúc khó có thể kiềm chế, đồng thời cũng vô cùng thấp thỏm.
Bất cứ một người đàn ông nào lần đầu tiên gặp mặt bạn nữ qua mạng xinh đẹp như thế cũng sẽ có cảm giác thấp thỏm tương tự. Anh lo lắng hoàn cảnh của mình sẽ khiến đối phương thất vọng.
Đại Phong biết điểm yếu của mình ở đâu, anh tuy thoạt nhìn có vẻ chất phác nhưng đầu óc lại không ngu dốt. Cho nên khi Linh Linh tiếp tục đánh giá căn phòng anh đã chủ động lên tiếng, giọng nói mang vẻ tự giễu: “Điều kiện của tôi không tốt, nơi này quá đơn sơ, mong rằng em không để ý.”
Thà chính mình nói ra chỗ thiếu sót của mình trước còn hơn là để người khác nói ra, như vậy đối phương sẽ không tiện mở miệng nữa, có phải không?
Quả nhiên, Linh Linh cũng không quá để ý đến vấn đề này, cô thậm chí còn thiện ý mà nói: “Nhưng có thể thấy được anh rất chú ý bố trí gian phòng này, tôi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
Đúng vậy, căn phòng này tuy không lớn, bày biện cũng vô cùng đơn giản, nhưng trong ngoài đều rất sạch sẽ: khăn trải giường và vỏ chăn đều trắng tinh, nếu đến gần còn ngửi thấy mùi thơm nhẹ của bột giặt; bàn máy tính không có một hạt bụi; sách trên giá được sắp xếp chỉnh tề; vách tường và sàn nhà hiển nhiên đã được xử lý tỉ mỉ, sạch sẽ giống như là nhà mới.
“Trong phòng hơi lạnh phải không?” Đại Phong có chút xin lỗi nói, “Máy sưởi ở đây thường xuyên không đủ độ ấm.”
Linh Linh rụt rụt cổ: “Đúng là hơi lạnh, nhưng tôi thích cảm giác như vậy.”
“Thật?” Đại Phong kinh ngạc, thật sự có người thích cảm giác rét lạnh sao? Anh hoài nghi đối phương nói như vậy để không khiến anh mất mặt.
“Lạnh lẽo khiến cho giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn, cho nên mùa tôi thích nhất chính là mùa đông.” Linh Linh nghiêm túc giải thích, “Tôi đã từng nói với anh đúng không? Tôi có thể cảm giác được rất nhiều thứ mà người khác không cảm giác được, mà loại cảm giác này, thời tiết càng âm lãnh càng rõ ràng.”
Đúng vậy, có lẽ cô đã từng nói như vậy. Đại Phong vừa âm thầm nghiền ngẫm trong lòng, vừa nửa thật nửa giả hỏi: “Vậy bây giờ em có cảm thấy thứ gì không?”
“Có.” Nụ cười trên mặt Linh Linh biến mất, “Nhưng tôi không thể nói cho anh.”
“Vì sao?”
“Tôi sợ sẽ làm anh sợ.” Cô gái trịnh trọng nói.
Đại Phong tỏ vẻ không hiểu.
“Thứ tôi cảm giác được, có thể là đồ vật ở một thế giới khác.” Lúc Linh Linh nói những lời này cố ý đè thấp giọng, giống như sợ kinh động thứ gì.
Đại Phong lắc đầu, biểu tình càng hoang mang.
Đầu mày thanh tú của Linh Linh hơi nhướn lên: “Anh nghe không hiểu?”
Đại Phong cười khổ trả lời: “Không hiểu.”
Linh Linh thở dài một hơi, thật thất vọng nói: “Trước kia tôi đã từng nói với anh, đáng tiếc anh đều quên rồi.”
Vẻ mặt Đại Phong đau khổ, giống như đang nỗ lực nhớ lại cái gì: “Từng nói? Có lẽ đúng là tôi đã quên mất.”
Linh Linh không vui nhấp môi: “Vậy tôi lặp lại lần nữa, lần này anh không thể quên đâu đấy.”
Đại Phong vội vàng gật đầu.
“Thế giới này của chúng ta đã tồn tại rất lâu, cho nên mỗi một góc đều đã từng có người chết đi. Những người này sinh hoạt trong một thế giới khác, cùng một địa điểm với chúng ta nhưng lại ở trong không gian khác.” Nói đến đây, Linh Linh nhìn chằm chằm vào mắt Đại Phong, “Anh hiểu không?”
Đại Phong tiếp tục gật đầu, nhưng lúc này lại khá miễn cưỡng.
Linh Linh tiếp tục nói: “Tôi có thể cảm giác được…đồ vật của thế giới kia.”
Đại Phong trầm mặc một lát, hỏi: “Vậy thứ mà em cảm nhận được rốt cuộc là cái gì?”
Linh Linh mở to hai mắt: “Anh thật sự muốn tôi nói ra sao?”
“Em nói đi, tôi không sợ.”
“Nhưng tôi nhớ rõ lá gan của anh rất nhỏ…”
Đại Phong bất đắc dĩ nhún vai: “Chắc chắn là em nhớ nhầm rồi, lá gan của tôi luôn rất lớn…”
“Vậy sao? Chẳng lẽ tôi lại nhớ nhầm?” Linh Linh chớp mắt: “Nếu anh nhất định muốn nghe, tôi sẽ nói cho anh, nhưng anh đừng có mà hối hận đấy.”
Đại Phong kiên định gật đầu.
Vì thế Linh Linh lại đè thấp giọng, chầm chậm nói: “Gian phòng này, chắc chắn trước kia từng có người chết ở đây.” Vừa nói, cô còn vừa chun mũi hít vào một hơi thật sâu.
“Em ngửi thấy được mùi gì à?” Đại Phong chú ý tới động tác kỳ lạ này của cô.
“Đúng vậy,” Linh Linh nhắm mắt lại, tập trung mọi sự chú ý đến cái mũi của mình, “Tôi ngửi thấy một mùi gì đó.”
Đại Phong nghe vậy cũng chun mũi ngửi theo, sau đó nghi ngờ hỏi: “Có phải là mùi mốc không? Hướng của căn phòng này không tốt, hàng năm không thấy được mặt trời …”
“Không phải mùi mốc, là một mùi khác…anh không ngửi thấy, chỉ có tôi mới ngửi được.” Linh Linh mở to mắt, đôi con ngươi đen như mực của cô tỏa sáng trong căn phòng u ám: “Tôi đã nói rồi, tôi là một người kỳ quái, có thể cảm thấy được rất nhiều thứ mà người thường không nhận thấy được. Tốt nhất là anh không nên hỏi nhiều, nếu tôi nói hết ra, tất cả người bên cạnh tôi sẽ bị dọa chết khiếp.”
Đại Phong tuy tự xưng là to gan, nhưng giờ phút này thấy đối phương âm trầm nói như vậy cũng nổi hết cả da gà.
Thế giới này đúng là có rất nhiều hiện tượng người thường khó có thể lý giải, chẳng lẽ cô gái xinh đẹp trước mặt này thật sự có năng lực “thông linh”?
Nhưng nhất thời anh lại không thể tiếp thu được suy luận vớ vẩn như vậy. Sửng sốt một lúc, dường như nhớ tới cái gì, anh đột nhiên hỏi: “Em ngửi thấy mùi máu tươi đúng không?”
Lần này đến lượt cô gái ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Đại Phong cười lớn, anh xoay người chạy vào phòng bếp, một lát sau xách theo một túi ni lông đi ra: “Nhìn này, đây là thịt dê tôi vừa mua ở chợ lúc chiều, buổi tối chúng ta nấu lẩu ăn.”
Cả túi ni lông màu đỏ tươi, quả nhiên là một túi thịt dê thái lát tươi mới. Linh Linh hơi cúi đầu lại ngửi, mùi cô vừa ngửi thấy đúng là đến từ cái túi này.
“Ồ, xem ra lần này là do tôi nghĩ nhiều…” Cô gái cũng không làm ra vẻ, thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, đồng thời lại có chút không cam lòng mà nhìn Đại Phong, “Nhưng anh cũng không thể vì vậy mà cho rằng những lời vừa rồi của tôi là nói dối đấy.”
Đại Phong cười cười: “Không, ít nhất hiện tại tôi tin là giác quan của em nhạy bén hơn so với người bình thường rất nhiều, túi thịt để ở trong bếp như vậy, mũi người bình thường chắc chắn không thể ngửi thấy mùi.”
Được đối phương khen, Linh Linh vui vẻ cười. Cô nhìn túi thịt dê thái lát đỏ tươi kia hỏi: “Anh chuẩn bị chỗ thịt dê này để tối nay chúng ta ăn à?”
“Đúng vậy, tôi còn mua ít lá sách nữa, cái này mà ăn lẩu thì tuyệt cú mèo! Còn có mấy loại rau, tối nay đủ chúng ta ăn một bữa no.”
“Vậy còn chờ gì nữa? Anh mau kê bàn ăn ra, tôi vào phòng bếp dọn dẹp giúp anh một chút.” Linh Linh vừa nói vừa đi về phía phòng bếp.
Tuy nhìn cô có vẻ mảnh mai yếu ớt nhưng lại không có chút tính tiểu thư nào.
Đại Phong đã sớm cảm nhận được điều này khi trò chuyện với cô qua mạng, đây cũng là lý do vì sao anh thích cô gái này như vậy.
Trong lúc hai người bận rộn chuẩn bị bữa tối, sắc trời dần dần tối xuống.
Đến gần 7 giờ Linh Linh đã chuẩn bị xong các loại thức ăn. Đại Phong dựng một chiếc bàn ăn giản dị trước ghế sô pha bày nồi lẩu điện và chén đũa, giữa bàn còn có hoa tươi và một chai rượu vang đỏ, mang đến cho căn phòng nhỏ vốn có chút lạnh lẽo thêm vài phần ấm áp và lãng mạn.
“Anh đúng là tốn tâm tư.” Linh Linh đặt đĩa đồ nhúng lẩu lên bàn, mỉm cười nói, “Còn chuẩn bị cả rượu vang đỏ nữa.”
“Chắc là em có thể uống một chút chứ?” Đại Phong hỏi dò.
“Uống thì uống được, chỉ là…” Linh Linh ngồi xuống, có vẻ muốn nói lại thôi.
Đại Phong bật cười: “Em không yên tâm về tôi đúng không?”
Cô gái “A” một tiếng: “Không hẳn là vậy. Nói thật, trước kia khi nói chuyện qua mạng với anh, có đôi khi tôi cảm thấy anh không quá đứng đắn. Nhưng hôm nay gặp mặt lại khiến tôi có ấn tượng khác về anh.”
“Tôi vốn là một người thành thật.” Đại Phong nghiêm túc nói, “Ấn tượng trước kia của em về tôi là không đúng.”
“Thật ra lúc anh không thành thật cũng rất đáng yêu, tôi rất thích.” Linh Linh nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau cô lắc đầu, “Thôi, không nói chuyện này nữa, trở lại vấn đề vừa rồi, sau khi tôi uống rượu thì những cảm giác đó sẽ càng nhạy bén hơn, anh có sợ không?”
Đại Phong biết “những cảm giác đó” mà cô nói là cái gì. Anh cười lắc đầu: “Tôi sẽ không sợ.” Anh chưa bao giờ tin vào ma quỷ thần quái, sự kiện “thịt dê” vừa rồi càng củng cố tín niệm vào “Thuyết vô thần” của anh.
“Vậy thì tôi sẽ uống một chút.” Linh Linh nháy mắt, “Bữa tối mỹ vị như vậy không uống gì đó thì thật là đáng tiếc.”
Đại Phong nghe thế bèn vui vẻ mở chai rượu vang đỏ kia ra, rót cho anh và cô mỗi người một ly. Là chủ nhà, anh nói vài câu hoan nghênh đơn giản rồi bưng ly rượu lên, cùng Linh Linh chạm cốc.
Cô gái đưa ly rượu đến bên môi nhấp một ngụm nhỏ, rượu thấm lên đôi môi nở nang của cô khiến cho nó trở lên đỏ tươi như máu, dưới ánh đèn có vẻ cực kỳ u diễm.
Đại Phong cũng uống một ngụm to, sau đó hai người cầm đũa, bắt đầu hưởng dũng bữa tối phong phú này.
Nửa ly rượu vang xuống bụng, đôi má của Linh Linh đã ửng hồng, càng có vẻ yêu kiều động lòng người.
Đại Phong giống như cũng cảm nhận được sự kích thích của cồn, không còn câu nệ như lúc ban đầu nữa. Anh bắt đầu chủ động tìm đề tài, muốn cho không khí giữa hai người sôi động thêm.
Chỉ là những đề tài Đại Phong nhắc tới dường như không thể khiến Linh Linh cảm thấy hứng thú. Cô gái chỉ câu được câu không mà tiếp lời, rất ít chủ động tiếp tục câu chuyện. Đại Phong dần dần ý thức được điểm này, sau một lúc đóng kịch một vai, anh rốt cuộc xấu hổ ngừng lại, cau mày hỏi cô gái: “Sao em không nói gì?”
“Tôi chính là như vậy, lúc nóng lúc lạnh. Anh trước kia đã biết mà.” Cô gái có chút xin lỗi nói, sau đó giống như là muốn bồi thường đối phương, cô chủ động nhắc tới một đề tài mới, “Chúng ta nói về căn phòng này đi.”
“Căn phòng này?” Đại Phong sửng sốt, lẩm bẩm tự nói, “Căn phòng này thì có gì hay mà nói…”
“Lúc nói chuyện với nhau trên mạng không phải anh đã nói là có đôi khi trong phòng sẽ xảy ra một số chuyện kỳ lạ sao?” Linh Linh ngạc nhiên hỏi lại.
Đại Phong cười gượng hai tiếng, không tỏ ý kiến.
“Tôi rất muốn nghe anh kể chi tiết về những việc này. Ví dụ như dấu tay máu nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện trên tường, qua mấy ngày lại tự biến mất…”
Trong lúc Linh Linh hứng thú bừng bừng nói, ánh mắt của Đại Phong liếc về phía bức tường sau lưng cô gái, vách tường trắng tinh, không thấy bất cứ một vế ố nào.
Linh Linh còn đang tiếp tục: “Còn có sàn nhà, lúc trời mưa trên sàn nhà sẽ có nước đọng, hơn nữa những vệt nước này giống như hình người vặn vẹo trên sàn, đúng không?”
Ánh mắt Đại Phong cũng theo đó dời xuống sàn nhà, mấy ngày hôm nay trời không mưa, trên sàn gạch tự nhiên cũng sẽ không có vết nước.
Sau một lúc trầm mặc, Đại Phong ngẩng đầu cười khổ hỏi ngược lại: “Những chuyện này đều là tôi kể cho em nghe sao?”
“Đúng vậy,” Linh Linh gật đầu, “Tôi chắc chắn mình không nhớ lầm.”
Đại Phong buông tay, có vẻ xấu hổ và bất đắc dĩ: “Em không nhớ sai, chỉ là những thứ đó là giả.”
Cô gái ngẩn ra: “Giả?”
Đại Phong “Ừ” một tiếng: “Là tôi cố ý lừa em.”
“Vì sao?” Đôi mắt của cô gái càng trừng lớn hơn.
“Bời vì em thích nghe những chuyện như vậy, nên tôi đã bịa ra ‘chuyện quỷ dị’ để lừa gạt em.” Giọng nói của Đại Phong tràn đầy hổ thẹn, “Những thứ đó căn bản không hề tồn tại, hơn nữa chính tôi cũng không tin thế giới này có ma quỷ.”
Cô gái sửng sốt một lát, sau đó ảm đạm buông bát đũa trong tay xuống, bĩu môi nói: “Thì ra là vậy…” Cảm xúc mất mát hiển lộ rõ ràng trên khuôn mặt cô.
“Tôi xin lỗi…” Đại Phong cũng không còn hứng thú ăn uống, anh để bát đũa sang một bên, áy náy nói, “Tôi không có ý muốn lừa em…”
“Tôi biết. Anh muốn khiến tôi vui vẻ.” Linh Linh đánh gãy câu nói của Đại Phong. Đại Phong há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói lên lời.
“Nhưng vì sao bây giờ anh lại lựa chọn nói cho tôi biết chân tướng?” Một lát sau, Linh Linh dùng đôi mắt đen nhánh của mình nhìn Đại Phong hỏi.
Đại Phong liếm liếm môi, biểu tình hơi do dự. Nhưng rồi đến cuối cùng anh vẫn tìm được một lý do thích hợp cho mình: “Bởi vì chúng ta đã gặp nhau ngoài đời thực…tôi nghĩ tôi không nên dùng những thứ dối trá để lừa em nữa, tôi muốn cho em nhìn thấy mặt chân thật nhất của tôi.”
“Đúng vậy, chúng ta đã gặp mặt, anh muốn tiếp tục lừa cũng rất khó, đúng không?” Cô gái rũ đôi mắt mỹ lệ, lẩm bẩm tự nói, “Sớm biết như vậy, tôi đã không đến gặp anh…”
Trái tim của Đại Phong giống như bị đâm một nhát, đau đến co rút lại. Cô gái đối diện tình nguyện làm bạn với “Đại Phong” trong thế giới giả tưởng, cũng không muốn tiếp nhận con người “chân thật” trong thế giới hiện thực của anh. Đại Phong lạnh cả người, bị cảm giác thất bại giội thẳng từ đầu đến chân.
“Thật xin lỗi…tôi đã khiến em thất vọng đúng không?” Một lúc lâu sau, Đại Phong mới khó khăn lên tiếng.
Cô gái khẽ thở dài: “Anh không cần xin lỗi. Người cần xin lỗi hẳn là tôi…tôi còn tưởng rằng anh thích nói chuyện với tôi, bàn luận về những đề tài thần quái đó. Thì ra là anh nhân nhượng tôi, vì tôi mà anh lãng phí nhiều thời gian như vậy…”
“Tôi không cảm thấy đó là lãng phí thời gian! Trò chuyện với em là chuyện tôi thích làm nhất!” Đại Phong giống như bị oan, vội vàng lên tiếng biện giải.
Linh Linh như là không nghe thấy lời của Đại Phong, vẫn còn tiếp tục nói: “Tôi còn tưởng rằng anh thật sự tin những chuyện thần quái mà tôi kể, lúc anh ở bên kia màn hình có vẻ sợ hãi, tôi đã cảm thấy rất tự hào… nhưng thì ra hết thảy đều là giả.”
Bộ dạng buồn bã của cô gái khiến Đại Phong như đứng đống lửa, ngồi đống than. Mặt anh càng ngày càng đỏ, rốt cuộc không nhịn được nói: “Không, cũng không phải mọi thứ đều là giả.”
Lần này cô gái nghe được anh nói, đôi mắt đen nhánh lại lần nữa nhìn thẳng anh.
“Đôi khi tôi cũng sẽ tin những lời em nói, thật sự.” Đại Phong khẳng định.
Tin tưởng còn có lúc này lúc khác sao? Linh Linh nhíu mày, có chút hoang mang nghĩ: Hẳn là đối phương muốn an ủi mình cho nên mới nói dối. Thật ra anh ta đâu cần phải làm như vậy, mình lại không trách anh ta. Thế giới này vốn dĩ không có ai tin lời mình nói, thậm chí không có người muốn trò chuyện cùng mình. Chỉ có người đàn ông trước mặt này, có thể làm bạn mình bất kể ngày đêm, chỉ cần mình cần, anh ta sẽ lập tức xuất hiện ngay ở đầu bên kia internet. Chỉ bằng điều này thôi mình cũng đã nên cảm kích anh ta rồi.
Nghĩ đến đây, cô gái thoải mái hẳn lên. Cô nhìn đối phương cười cười, sau đó lười biếng duỗi eo: “Thôi, không nói những chuyện đó nữa. Anh ăn no chưa? Tôi no căng bụng rồi.”
Nụ cười của Linh Linh khiến Đại Phong thả lỏng rất nhiều, anh trả lời: “Tôi cũng vậy. Em nghỉ ngơi chút đi, tôi dọn dẹp bàn ăn.”
Linh Linh chủ động đề nghị: “Để tôi giúp anh.”
Đại Phong vội vàng ngăn cản cô: “Không cần. Nhiều dầu mỡ lắm, em cứ ngồi đó đi. Đúng rồi, bên kia có rất nhiều sách, có lẽ em sẽ thích đấy.”
“Bên kia” mà Đại Phong nói là kệ sách trước giường, Linh Linh vừa vào phòng đã chú ý đến.
Thấy đối phương thành khẩn như vậy, cô gái cũng không kiên trì, cô đáp câu “Vậy được rồi” rồi một mình đứng dậy đi về phía kệ sách.
Trên giá sách đúng là có rất nhiều sách hợp khẩu vị của Linh Linh. Có tiểu thuyết kinh dị, cũng có sách liên quan đến thần quái và chiêm tinh học.
Linh Linh tiện tay rút ra một quyển tên là “Thuật giám định phong thủy quỷ trạch”, vừa lật xem vừa nói: “Những quyển sách này là anh cố ý chuẩn bị cho tôi à?” Nhưng vừa nói xong cô liền cảm thấy có chút không thích hợp, bởi vì quyển sách trên tay không tính mới, hơn nữa một số chỗ còn có ghi chú khi đọc sách, hẳn là không phải Đại Phong riêng chuẩn bị vì cô. Vì thế cô lại có một suy đoán khác.
“Xem ra để ứng phó tôi lúc còn nói chuyện qua mạng anh cũng chuẩn bị không ít nhỉ.” Linh Linh dùng giọng điệu trêu chọc nói.
Đại Phong đương nhiên nghe hiểu ý của Linh Linh, anh sửng sốt một chú, sau đó châm chước trả lời: “Đôi khi tôi cũng rất thích đọc…thật sự thích.”
Linh Linh không nói thêm gì, bởi vì lực chú ý của cô đã bị quyển sách kia hấp dẫn.
Trong sách có trang giấy bị gấp làm ký hiệu, cô gái mở nó ra, nhìn thấy mấy tiêu đề quen thuộc:
“Dấu tay máu trên tường”
“Vệt nước hình người trên sàn nhà”
…
Linh Linh yên lặng lắc đầu, thầm nghĩ: Còn nói không phải vì ứng phó mình, ngay cả những truyện đó cũng là sao từ trong sách ra. Cô cảm thấy có chút buồn cười, cùng với đó là một nỗi bi ai nhẹ.
Cùng lúc đó, Đại Phong ở trong phòng bếp xử lý đống nồi chén bát đĩa. Những thứ dầu mỡ kia vô cùng khó xử lý, bận việc hơn nửa tiếng đồng hồ anh mới miễn cưỡng dọn dẹp xong. Lúc này anh bỗng nhiên nhớ tới: đã một lúc lâu Linh Linh không phát ra động tĩnh gì.
Chắc là đọc sách quá mê mẩn. Đại Phong vừa âm thầm suy đoán, vừa tranh thủ rửa tay và mặt, đi vào phòng ngủ anh mới phát hiện thì ra cô gái đã nửa nằm ở mép giường ngủ rồi, quyển “Thuật giám định phong thủy quỷ trạch” nghiêng lệch bên tay cô.
Đại Phong tiến lên, nhẹ nhàng nhặt quyển sách kia lên, cô gái dường như bị nhiễu loạn, mẫn cảm mở mắt. Nhìn thấy người tới là ai, cô hơi ngượng ngùng cười: “Tôi buồn ngủ quá…có thể là do tác dụng chậm của rượu, tôi muốn ngủ một lát.”
“Muốn ngủ thì phải nằm hẳn hoi, nằm như vậy sẽ cảm lạnh.” Đại Phong đỡ cô gái nằm thẳng, kéo chiếc chăn trắng sạch ra đắp cho cô.
“Anh sẽ không nhân cơ hội bắt nạt tôi đúng không?” cô gái chớp đôi mắt to tròn hỏi.
Đại Phong bật cười: “Tôi sẽ ngủ trên sô pha.”
Cô gái có vẻ vô cùng yên tâm về thanh niên thành thật trước mặt, cô chậm rãi khép mắt lại, như không thể cản nổi cơn buồn ngủ ập đến.
Nhưng ở giây phút hai mắt sắp hoàn toàn khép lại, cô đột nhiên hỏi một câu “Thịt dê ăn hết chưa?”
“Ăn sạch rồi.” Đại Phong trả lời không chút suy nghĩ.
“Nhưng tôi vẫn còn ngửi thấy mùi máu tươi.” Cô gái lại lẩm bẩm nói một câu.
Đại Phong giật mình, anh chợt nhớ tới cô nói: “Sau khi tôi uống rượu thì những cảm giác đó sẽ càng nhạy bén hơn, anh có sợ không?”
Đại Phong còn muốn hỏi gì nữa nhưng Linh Linh đã ngủ mất rồi.
…..
Ngày 15 tháng 12.
Nắng sớm xuyên qua khe hở của cửa sổ chiếu vào trên mặt Đại Phong. Anh híp đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, thình lình thấy Linh Linh đang ngồi ở đầu giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
“Em tỉnh lúc nào vậy?” Đại Phong vừa hỏi vừa chống người ngồi dậy. Cuộn người ngủ trên sô pha một đêm khiến anh cảm thấy cả người không thoải mái.
“Tôi tỉnh lâu rồi.” Linh Linh đáp, dời mắt nhìn Đại Phong, “Ngại quá, hôm qua chiếm giường của anh.”
“Có gì đâu. Em ngủ ở đây tôi còn cảm thấy vinh hạnh ấy chứ.”
Đại Phong toét miệng, anh thật sự cảm thấy như vậy.
Cô gái cười cười, sau đó lại cúi đầu nhìn chiếc giường lớn kia, biểu tình chuyên chú mà nặng nề.
Đại Phong bị dáng vẻ thần thần quỷ quỷ của cô làm cho khẩn trương, thấp thỏm hỏi: “Em sao vậy?”
“Không có gì. Chỉ là…” Sau một lúc lâu trầm ngâm, cô bỗng ngẩng đầu nói, “Tôi đã có một giấc mơ kỳ quái.”
Một giấc mơ mà thôi, có cần để ý như vậy không? Đại Phong không nhịn được bật cười. Nhưng anh vẫn thuận theo lời cô hỏi tiếp: “Mơ thấy gì?”
“Một giấc mơ rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái…” Linh Linh cố tình đè thấp giọng, đôi mắt cũng híp lại một cách thần bí. Tuy rằng là sáng sớm, nhưng những lời cô nói lại khiến cho căn phòng nhỏ chợt trở nên lạnh lẽo.
Đại Phong mất tự nhiên xoay người, giống như khó có thể thích ứng với bầu không khí như vậy. Đồng thời anh cũng tập trung tinh thần chờ đối phương nói tiếp.
Tay phải của Linh Linh nhẹ nhàng vuốt ve khăn trải giường. Bàn tay cô trắng tinh không tỳ vết, thậm chí trắng đến không có huyết sắc. Sau một lát, cô rốt cuộc bắt đầu miêu tả giấc mơ “kỳ quái” kia.
“Tôi mơ thấy có người nói với tôi: dưới chiếc giường này….có giấu một thứ.”
“Thứ…thứ gì?” Giọng Đại Phong run run, xem ra cảm xúc của anh đã hoàn toàn bị đối phương dẫn dắt.
“Tôi cũng không biết….bởi vì người đó cũng không nói cho tôi.” Linh Linh nhìn anh đầy ẩn ý, “Có lẽ người kia muốn chính anh đi tìm ra đáp án.”
Đại Phong ngơ ngẩn, anh ta dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Linh Linh, đầu óc rối bời. Trong nháy mắt anh nghĩ đến quá nhiều thứ, năng lực tư duy đã hoàn toàn suy sụp.
Linh Linh lại cười rất vui vẻ, cô có vẻ rất đắc ý khi thấy biểu tình hồn xiêu phách lạc của đối phương. Đôi mắt đen nhánh của cô đánh giá Đại Phong một lúc, sau đó bỗng đứng dậy nói: “Tôi phải đi đây.”
“Đi đâu?” Đại Phong hỏi lại theo bản năng, hiển nhiên anh vẫn chưa hoàn hồn.
“Tôi phải đi về, chẳng lẽ anh muốn tôi ở đây với anh cả đời sao?” Linh Linh cười trêu chọc, đồng thời đi về phía cửa phòng.
Đại Phong vẫn ngồi im trên sô pha, không có chút ý tứ nào là muốn giữ đối phương lại. Linh Linh cũng không nán lại, cô lập tức mở ra cửa phòng đi ra ngoài.
Khi bóng dáng của cô biến mất ở trong nắng sớm, Đại Phong lại mơ hồ nghe được giọng nói âm u của cô: “Đừng quên xem dưới giường, anh nhất định sẽ ngạc nhiên.”
Đại Phong không cảm thấy quá kinh ngạc trước sự rời đi đột ngột của Linh Linh.
Anh biết đây là phong cách hành sự của cô, cô luôn như vậy, luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, khó có thể cân nhắc.
Mà Đại Phong cũng không bao giờ có thể ngờ được cô gái sẽ đột nhiên quay lại lúc chạng vạng. Lúc anh ta đang ở trong phòng hết sức chú tâm giải quyết “bí mật” giấu ở dưới giường kia.
Tiếng gõ cửa cô gái khiến Đại Phong hoảng sợ. Anh ta cuộn tròn trong góc nhà, không dám phát ra tiếng động nào, cũng không bật đèn, khách ngoài cửa có lẽ sẽ cho rằng chủ nhân không có ở nhà mà rời đi.
Nhưng rất nhanh anh ta lại cảm thấy không quá yên tâm. Bởi vì giấy dán cửa sổ của căn phòng nhỏ đã quá mức cũ kỹ, một góc đã bị bong ra và cuốn khúc, lộ ra một khe hở nhỏ bé. Tuy rằng từ ngoài phòng rất khó có thể nhìn thấy cảnh tượng tối tăm ở trong phòng nhưng tóm lại vẫn làm người thấp thỏm trong lòng.
Vì thế Đại Phong rón rén đi về phía cửa sổ, anh muốn vuốt phẳng những nếp gấp của giấy dán, phá hỏng mọi cơ hội rình coi.
Nhưng khi anh ta rốt cuộc đến gần cửa sổ, duỗi tay vừa muốn chạm vào khung cửa, anh ta bỗng giật bắn người giống như bị điện giật. Sau đó “huỵch” một tiếng, hai chân mềm như bông ngã ngồi trên mặt đất.
Một con mắt thình lình xuất hiện sau khe hở của ô cửa sổ giấy, vừa to vừa tròn, đen nhánh sáng ngời. Đôi mắt từng khiến Đại Phong cảm thấy mỹ lệ giờ trở nên kinh tủng hơn bao giờ hết!
Một lát sau, rất nhiều người đều nghe thấy một tiếng thét chói tai, âm sắc sắc bén như muốn xé rách cả con ngõ nhỏ.
……
Đội cảnh sát hình sự nhanh chóng có mặt tại hiện trường, dẫn đội là trinh sát truyền kỳ La Phi. Sau khi khám nghiệm nhanh hiện trường, La Phi bắt đầu thẩm vấn nghi phạm.
Quá trình này rất phức tạp vì nghi phạm luôn nhấn mạnh:
“Tôi không hề biết vì sao dưới giường của mình lại chôn một thi thể, càng không biết người chết là ai. Hôm qua tôi gặp mặt bạn nữ quen qua mạng, cô ta có năng lực ngoại cảm, là cô ta chỉ dẫn tôi tìm được thi thể kia.”
La Phi đương nhiên không thể chấp nhận lý do như vậy, anh biết “cô gái ngoại cảm” mà nghi phạm nhắc đến chính là mấu chốt của vấn đề nên anh quyết định sẽ gặp nhân vật thần bí này một lần.
Đêm khuya, La Phi gặp được cô gái đó. Cô gái thanh tú xinh đẹp, đôi mắt đen và sáng của cô gây ấn tượng sâu sắc cho người đối diện ngay từ lần gặp đầu tiên. Mặc dù là mùa đông và mặc quần áo mỏng manh nhưng cô gái như không cảm thấy được rét lạnh – nhìn từ góc độ này, cô đúng là một cô gái không bình thường.
Một vài trạng thái “không bình thường” khác của cô đã được ghi chép vào tập hồ sơ trong tay La Phi.
“Na Dao, nữ, 22 tuổi, thất nghiệp, mắc bệnh tâm thần phân liệt nhẹ, thường ảo giác chính mình có năng lực vượt xa thực tế, có thể nhìn thấy người đã chết hoặc những sự vật dưới âm phủ,…”
“Không phải là ảo giác, tôi thực sự có thể nhìn thấy những thứ đó.” Cô gái đột nhiên lên tiếng.
La Phi sửng sốt, ngay sau đó anh chú ý tới ánh mắt của cô gái đang nhìn vào tập hồ sơ trên tay anh. Anh không khỏi kinh ngạc cảm thán một câu: “Thị lực của cô tốt thật đấy.”
“Không chỉ thị lực, những giác quan khác của tôi cũng nhanh nhạy hơn các anh rất nhiều, ví dụ như khứu giác…”
“Đúng vậy. Điều này hình như cũng đã được cô chứng minh – đêm qua cô đã ngửi thấy mùi máu tươi trong căn phòng kia.”
“Những giác quan nhanh nhạy đó giúp tôi tiếp xúc với những thứ ở thế giới khác, cho nên đó không phải là ảo giác của tôi.” Cô gái một lần nữa nghiêm túc nhấn mạnh.
“Ok, tôi không quan tâm đến vấn đề này. Tôi là một cảnh sát, không phải bác sĩ tâm lý.” La Phi không rảnh dây dưa với cô, anh vào ngay chính đề: “Tôi muốn hỏi cô một vài vấn đề liên quan đến vụ án.”
Cô gái gật đầu, thoạt nhìn cũng không phản cảm.
“Vui lòng mô tả lại những gì đã xảy ra trước và sau sự kiện. Tôi biết trợ lý của tôi đã ghi chép, nhưng tôi muốn chính tai nghe cô thuật lại một lần nữa, bởi vì như vậy sẽ tăng thêm tính xác thực.”
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái bắt đầu vang lên: “Đại Phong là bạn qua internet của tôi. Chúng tôi đã trò chuyện với nhau hơn một năm. Hôm qua chúng tôi hẹn gặp nhau tại nhà của anh ta. Chúng tôi cùng nhau ăn tối, bởi vì uống chút rượu nên tôi không trở về mà ngủ lại ở nhà anh ta, nhưng chúng tôi ngủ riêng, tôi ngủ giường còn anh ta ngủ ở sô pha. Sáng sớm hôm nay tôi rời khỏi. Đến chạng vạng tôi ra ngoài mua một chiếc bánh sinh nhật, sau đó đến tìm Đại Phong. Nhưng lần này khi tôi gõ cửa anh ta không để ý tới tôi, tôi bèn đi đến cửa sổ nhòm vào trong nhà qua khe hở, kết quả là tôi nhìn thấy anh ta đang mân mê một cái xác người chết trong phòng. Tôi hét lên, hàng xóm nghe tiếng đều chạy ra xem xét, sau đó không lâu thì cảnh sát tới.”
Suy nghĩ của cô gái rõ ràng, nói năng có trật tự, nếu chỉ xét điểm này thì đúng là không giống như một người mắc bệnh tâm thần phân liệt. La Phi cũng tin rằng những gì cô nói là thật, bởi vì những lời này có thể được chứng thực bằng lời khai của hàng xóm ở đó và tình hình hiện trường.
Thật ra có một điều khiến La Phi cảm thấy kỳ lạ: căn phòng đó rất âm u, nếu trời tối mà không bật đèn, người ở bên ngoài rất khó có thể nhìn rõ bên trong. Nhưng nếu cô gái đã chứng tỏ được thị lực hơn người của mình thì vấn đề này đã có lời giải đáp.
“Cô có biết thi thể kia ở đâu ra không?” La Phi tiếp tục hỏi.
“Hình như là được chôn ở dưới giường,” cô gái đoán, “Tôi nhìn thấy Đại Phong lật gạch sàn nhà lên, dưới gầm giường có một cái hố to, thi thể hẳn là được đào ra từ đó.”
“Cô có thể nhìn thấy rõ tướng mạo của thi thể không?”
“Có. Trông thật khủng khiếp, hình như đang bắt đầu phân hủy.” Nói đến đây, cô gái hít một hơi thật sâu, giống như vẫn còn sợ hãi.
“Theo giám định của pháp y, thời gian tử vong của người chết ít nhất là một tháng.” La Phi ngừng một chút, ngay sau đó tung ra điều mà mình quan tâm nhất, “Cô có quen biết người chết không?”
Lần này đáp án của cô gái lại khiến anh thất vọng: “Không quen biết.”
“Hừm…” La Phi trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp “Cô nói cô trò chuyện qua mạng với Đại Phong đã được hơn một năm, hơn nữa hai người cũng đã gặp mặt, cô thấy anh ta là người như thế nào?”
“Anh ta là một người rất tốt. Rất có kiên nhẫn, cũng biết tôn trọng cảm nhận của người khác.”
“Căn cứ vào đâu để nhận xét như vậy?”
“Anh ta sẽ trò chuyện với tôi cả ngày lẫn đêm…”
“Cả ngày lẫn đêm?” La Phi đột ngột ngắt lời đối phương.
“Đúng vậy. Bất kể khi nào, chỉ cần tôi lên mạng tìm anh ta, anh ta đều trả lời ngay.”
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi, Đại Phong có công việc cố định. Anh ta làm bảo vệ của một quán bar, làm sao có thời gian rảnh cả ngày để nói chuyện với cô?”
Cô gái sửng sốt, trước giờ cô chưa từng cân nhắc đến vấn đề này, chỉ có thể lẩm bẩm: “Nhưng anh ta thực sự lúc nào cũng online.”
Ánh mắt La Phi lóe lên, không biết suy nghĩ đến điều gì. Sau đó anh lại hỏi: “Hai người nói chuyện vui vẻ chứ?”
“Cũng còn tạm. Bởi vì anh ta sẽ cố tình hùa theo những đề tài mà tôi thích…” Cô gái thở dài một tiếng, “Tuy rằng làm vậy có vẻ dối trá, nhưng ít nhất anh ta quan tâm đến tôi, sẵn sàng quan tâm đến cảm xúc của tôi, thậm chí còn nói dối để khiến tôi vui vẻ.”
“Những đề tài cô thích…có liên quan đến những hiện tượng thần quái à?” La Phi đoán.
Cô gái gật đầu, buồn bã nói: “Có rất ít người muốn bàn luận những chuyện này với tôi.”
“Nhưng Đại Phong không giống những người khác, đúng không?”
Cô gái nở một nụ cười cay đắng: “Thật ra anh ta cũng không tin những gì tôi nói, chỉ là mỗi khi trò chuyện với tôi, anh ta thường tỏ ra rất hứng thú …”
“Vì vậy cô mới có cảm tình đặc biệt với anh ta?”
“Đúng vậy.” Cô gái thoải mái thừa nhận, “Anh ta giả vờ rất giống, tôi hoàn toàn bị anh ta đánh lừa. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì tôi có thể nhận thấy được một chút manh mối.”
La Phi tỏ ra rất hứng thú với câu nói cuối cùng của cô gái, lập tức hỏi: “Ví dụ như?”
“Lúc đầu chúng tôi nói chuyện cũng không mấy vui vẻ, sau đó giống như một ngày nào đó, anh ta đột nhiên có hứng thú với những chủ đề liên quan đến hiện tượng siêu nhiên. Hơn nữa, đôi khi tôi chia sẻ với anh ta những sự kiện thần quái, anh ta có vẻ nghiêm túc lắng nghe, nhưng mấy ngày sau nói chuyện anh ta lại không thể nói rõ những chi tiết trong đó, có thể thấy được sự “nghiêm túc” lúc ban đầu của anh ta chỉ là ngụy trang.” Cô gái nghiêm túc phân tích.
Nghe lời nói của cô gái, ánh mắt La Phi càng sáng hơn, hiển nhiên anh đã khám phá ra bí ẩn trong vụ án này.
Sau khi tiếp tục phẩm vị một lát, anh nheo mắt nói với cô gái: “Tôi muốn cô nghĩ lại thật kỹ về một vấn đề này nữa: lúc cô cảm thấy nói chuyện với Đại Phong rất vui vẻ, có phải thường là vào buổi tối không?”
“Giống như….thực sự là như vậy. Vì sao chứ?” Cô gái cau mày, không biết là đang hỏi lại hay là đang tự nói với chính mình.
“Tôi vừa nói rồi, công việc của Đại Phong là bảo vệ của một quán bar. Thời gian đi làm của anh ta là vào ban đêm.”
Cô gái chớp mắt, cảm thấy không hiểu được logic trong lời nói của đối phương.
Mà lúc này suy nghĩ của La Phi vận chuyển nhanh vô cùng, rất nhiều chi tiết tưởng như không liên quan đến nhau dần dần kết nối lại trong đầu anh, càng ngày ngày càng chỉ rõ về phía một sự thật.
“Chiều nay lúc cô trở về căn phòng kia còn mang theo một cái bánh sinh nhật phải không?” La Phi bắt đầu triển khai những câu hỏi cuối cùng, nhằm làm sáng tỏ bí ẩn khó hiểu nhất trong vụ án này: làm thế nào cô gái có thể đưa ra lời tiên đoán về thứ “dưới gầm giường” kia.
“Đúng vậy. Tôi muốn cho anh ta một bất ngờ. Cho nên sáng sớm tôi đã giả bộ rời đi, đến chạng vạng lại đi mua bánh kem quay lại tìm anh ta.” Chi tiết về chiếc bánh kem thật ra cô gái đã nhắc đến ngay lúc ban đầu lấy lời khai.
“Vậy thứ này cũng là “bất ngờ” cô cố ý chuẩn bị cho anh ta à?” La Phi vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một chiếc hộp vuông nhỏ nhắn tinh xảo.
Cô gái im lặng gật đầu, hai má hơi ửng hồng thể hiện sự ngượng ngùng sau khi bí mật của mình bị lộ.
La Phi thì thở dài một hơi, cuối cùng thì đã xâu chuỗi được tất cả mọi chi tiết lại với nhau.
———————–
Một lần nữa La Phi tới phòng thẩm vấn, trước mặt anh ngồi một thanh niên dáng vẻ hàm hậu. chất phác. La Phi biết anh ta rất thích lướt Internet, có nickname là “Đại Phong”.
Nhưng người thanh niên này lại không phải toàn bộ “Đại Phong”.
“Cậu vẫn không muốn nói cho tôi biết người chết là ai à?” Sau khi nhìn chằm chằm thanh niên hồi lâu, La Phi lên tiếng hỏi.
Chàng trai cúi đầu không nhìn La Phi , đồng thời vẫn dùng câu nói trước đó để đối phó với đối phương: “Tôi không biết anh ta.”
“Sự phản kháng ngoan cố của cậu vô nghĩa thôi. Chúng tôi sẽ tiến hành sàng lọc dân cư mất tích trong toàn thành phố, chúng tôi cũng tin tưởng có thể tìm được vân tay của người chết để lại trong căn phòng kia; và lời chứng của hàng xóm trong ngõ, mọi người chắc chắn đã nhìn thấy hai người từng thuê chung trọ, đúng không?” La Phi chậm rãi nói, nhưng mỗi từ đều đánh thẳng chỗ yếu.
Cơ mặt của người thanh niên giật giật một cách khó có thể nhận ra, đồng thời tiếp tục dùng sự im lặng để đối phó.
“Thật ra tôi biết cậu đang nghĩ gì,” La Phi hừ một tiếng, nói: “Cậu rất rõ ràng mình không lừa được cảnh sát, hiện tại cậu sống chết không mở miệng, là muốn tiếp tục lừa cô gái kia, đúng không?”
Những lời này hiển nhiên có đủ lực đánh vào, thanh niên bỗng chốc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Cậu không dám để cô gái kia biết, người vẫn luôn hấp dẫn cô ấy, có rất nhiều đề tài chung với cô ấy căn bản không phải là cậu, mà là một Đại Phong khác.”
Câu nói nhẹ nhàng của La Phi như nện một nhát búa nặng nề vào lồng ngực của thanh niên, anh ta bắt đầu thở hổn hển, tinh thần kề bên sụp đổ.
La Phi muốn tận dụng cơ hội này cho đối phương thêm một đòn trí mạng.
“Ngay từ đầu, Đại Phong quả thực là cậu. Khi đó cậu và cô gái kia tán gẫu trên mạng, hơn nữa nhanh chóng bị cô ấy mê đảo. Đáng tiếc chính là, ở trong mắt cô gái cậu không có điểm gì hấp dẫn cả. Ưu điểm duy nhất của cậu có lẽ chỉ là có thể ở bên cạnh cô ấy mà không chê phiền hà. Nhưng sau này ngay cả điểm này cậu cũng không thể làm được, bởi vì cậu còn phải đi làm, không thể lúc nào cũng ngồi trước máy tính online được. Cô gái vì thế mà dần dần xa cách cậu. Còn cậu, vì muốn cứu vãn mối quan hệ này đành phải cầu cứu bạn cùng phòng trọ.”
Qua giọng nói êm tai của La Phi, đôi mắt của thanh niên càng ngày càng trợn to. La Phi biết mình đã đoán trúng tám chín phần mười, càng tự tin nói: “Tối nào cậu cũng phải đi làm, mà lúc này bạn cùng phòng của cậu vừa lúc ở nhà nghỉ ngơi. Vì vậy cậu đã nhờ cậu ta giả mạo mình nhắn tin với cô gái kia. Kể từ đó, “Đại Phong” không hề thuộc về mình cậu, mà là tài khoản internet hai người dùng chung.”
Thanh niên đau khổ mà cắn chặt răng, có vẻ vô cùng ảo não trước quá trình thay đổi này.
“Không nghĩ tới bạn cùng phòng của cậu lại nói chuyện rất hợp với cô gái kia, bởi vì bọn họ cùng yêu thích đề tài thần quái. Dần dần, cô gái càng thích người bạn qua mạng tên là “Đại Phong” này. Chỉ là cô ấy không rõ: vì sao có đôi khi “Đại Phong” thật thú vị, đôi khi lại tẻ nhạt như vậy.”
Thanh niên thở hổn hển giống như một con dã thú cảnh giác và giận dữ.
La Phi lạnh lùng nhìn phản ứng của đối phương, đến đây anh đã có hoàn toàn tin tưởng về tiền căn hậu quả phát sinh thảm án: “Tiếp sau đó, tình cảm giữa bạn cùng phòng của cậu và cô gái càng ngày càng nóng bỏng, tình hình đã vượt qua sự khống chế của cậu. Cậu ghen tị, tức giận, tự ti, cảm thấy bị cả tình bạn và tình yêu phản bội. Cuối cùng, một ngày nào đó của tháng trước, cậu không thể chịu đựng được sự tương phản to lớn giữa sự lạnh nhạt của cô gái đối với cậu và sự nhiệt tình của cô ấy dành cho bạn cùng phòng, cậu đã giết chết bạn cùng phòng của mình, mong muốn có thể thông qua chuyện này giành lại người con gái mình thích – đây là hành vi phạm tội điên cuồng và đáng sợ đã diễn ra ở trong căn phòng nhỏ kia. Cậu đã giết chết một người bạn nhiệt tình và vô tội chỉ vì những ham muốn ích kỷ hèn hạ của mình.
“Không, nó không vô tội! Nó là thằng dối trá!” Thanh niên cuối cùng không thể bình tĩnh được nữa, cuồng loạn hét lên, “Nó biết rõ cô ấy có bệnh mà còn nói hươu nói vượn theo cô ấy. Nó chỉ muốn dỗ cô ấy vui, căn bản không hề chân chính suy nghĩ cho cô ấy. Tôi giết nó không phải vì bản thân mà là để cứu Linh Linh!”
“Cậu lấy tư cách gì để cứu một người mà cậu hoàn toàn không hiểu biết?” La Phi không chút thương tiếc bác bỏ đối phương, “Mỗi người đều có thế giới tinh thần của riêng mình, cậu không có quyền can thiệp, càng không có quyền áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.”
“Tôi chỉ muốn tốt cho cô ấy!” Thanh niên gân cổ không chịu thua, “Tôi muốn cô ấy nhận thức thế giới hiện thực một lần nữa!”
“Vớ vẩn. Hơn nữa cậu cũng không có năng lực làm được điều đó.” La Phi lạnh lùng đáp lại. Nhưng lần này anh giống như không đánh trúng chỗ đau của đối phương, chỉ thấy thanh niên nở một nụ cười quái dị.
“Tôi có thể làm được…hơn nữa đã làm được.” Anh ta nói với giọng điệu run rẩy vì phấn khích, “Trước đây cô ấy không thèm để ý đến tôi, nhưng hôm qua cô ấy đã đồng ý đến gặp tôi. Đây không phải là một loại thay đổi sao? Là tôi thay đổi cô ấy!”
“Cậu cho rằng cô gái kia đến gặp cậu, là bởi vì cô ấy đã vì cậu mà thay đổi?”
“Đương nhiên.”
La Phi nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của thanh niên chỉ có thể thở dài. Sau đó anh cười khổ nói: “Cậu thật sự không hiểu cô ấy, không hiểu một chút nào. Nếu cậu và cô ấy là cùng loại người thì sẽ không hiểu nhầm hàm ý trong lời nói của cô ấy.”
“Hiểu nhầm?” Thanh niên chớp mắt khó hiểu, “Tôi đã hiểu nhầm điều gì?”
“Sáng sớm hôm nay trước khi đi cô ấy nói: cô ấy đã mơ một giấc mơ, trong mơ có người nói cho cô ấy, dưới chiếc giường kia có giấu một thứ. Lúc ấy cậu có cảm thấy kỳ lạ không?”
“Đúng vậy…rất kỳ lạ….” Thanh niên ngơ ngẩn trả lời. Anh hoàn toàn không tin vào thứ gọi là “thông linh”, nhưng thực sự rất khó giải thích giấc mơ của cô gái. Sau đó anh ta mới đào những viên gạch mới lát sàn lên, tưởng thừa dịp ban đêm chuyển thi thể đến chỗ nào đó an toàn hơn.
“Nếu cậu biết phong cách xử sự của cô gái, cậu sẽ không hiểu nhầm.” La Phi lắc đầu nói, “Cô ấy không hề nằm mơ gì cả, cô ấy nói như vậy chỉ là muốn dành cho cậu một bất ngờ mà thôi. “Dưới giường” trong lời nói của cô ấy cũng không phải chỉ mặt đất dưới chiếc giường, mà là chỉ “phía dưới đệm”.
Thanh niên há to miệng, dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó nhưng lại không thể xâu chuỗi toàn bộ sự việc.
La Phi đẩy một chiếc hộp vuông nhỏ đến trước mặt thanh niên: “Đây là thứ cảnh sát tìm được dưới đệm của cậu, tự cậu xem đi.”
Chiếc hộp nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay nhưng tinh xảo và xinh đẹp giống như một món quà. Thanh niên run rẩy mở nắp hộp ra, chỉ thấy bên trong có một mặt dây chuyền hình ống trúc bằng bạc, bên cạnh còn có giấy note viết một câu ngắn gọn.
“Sinh nhật vui vẻ?” Thanh niên ngơ ngác đọc lời chúc mừng.
“Cậu còn không hiểu sao? Cô gái đồng ý gặp cậu, không phải vì cậu thay đổi cô ấy. Lý do duy nhất cô ấy đến phòng trọ là vì muốn mang đến một bất ngờ. Bởi vì hôm nay đúng là sinh nhật của một “Đại Phong” khác.”
Giọng nói bình tĩnh của La Phi giống như có một loại ma lực, hút cạn toàn bộ sức lực trong cơ thể của người thanh niên. Anh ta gào lên một tiếng, trong tiếng gào trộn lẫn vô tận đau khổ và tuyệt vọng.
Sau đó anh ta giống như một bãi bùn nhão, đổ gục xuống chiếc ghế thẩm vấn.