Tai nghe chuyên dụng cho kẻ ngoại tình

Tai nghe chuyên dụng cho kẻ ngoại tình

Tác giả: Trương Tam Huân – Kinh Nhân Viện

Edit: calinh


1

“Á, anh làm cái gì vậy?”

Khương Đồng đẩy Thành Tường đang nằm trên người cô ra, vội vàng xuống giường chạy đến trước gương kiểm tra cổ của mình.

“Không sao đâu, anh không dùng lực.” Thành Tường trùm chăn ngồi dậy, ánh nắng buổi sớm xuyên thấu qua khe cửa sổ chiếu vào nửa bên mặt anh tuấn của anh.

Trên cổ Khương Đồng có một dấu hôn mờ nhạt, không rõ ràng, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được. Cô vội dùng tay chà xát, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thành Tường nói: “Anh cố ý làm vậy đúng không? Nếu bị bạn trai tôi phát hiện thì sao? Tôi nghĩ anh chỉ muốn chúng tôi chia tay thôi!”

“Em và hắn chia tay thì chúng ta có thể ở bên nhau, như vậy không tốt sao? Ngày mai anh sẽ ly hôn với vợ anh ngay!” Thành Tường nhảy xuống giường, từ phía sau ôm chặt lấy eo Khương Đồng.

“Không phải ngay từ đầu chúng ta đã nói rõ mối quan hệ này chỉ là qua đường thôi sao. Anh đừng có mà suy nghĩ nhiều…” Khương Đồng tránh khỏi vòng tay Thành Tường, nhặt quần áo rơi rụng trên mặt đất mặc vào.

Thành Tường không nói gì thêm. Mỗi lần anh nhắc đến những việc này Khương Đồng chỉ dùng một câu “đừng nghĩ nhiều” đánh gãy.

Trong lòng Khương Đồng, Thành Tường chỉ là một tên bạn giường không tồi. Cô thích chế tạo sự sung sướng xác thịt cùng đàn ông có kinh nghiệm, cảm tình đối với anh chưa đến mức yêu, nhưng cũng không muốn dễ dàng mất đi.

Càng có nhiều bạn trai, cô càng thấy bi quan về tình yêu. Nhưng cô lại sợ cô đơn, muốn có người làm bạn. Trái tim không yên phận kia lúc nào cũng hướng về những cuộc gặp gỡ bất ngờ và triền miên, mà Thành Tường là người thỏa mãn giấc mộng của cô.

“Bạn trai thì có thể chia tay bất cứ lúc nào, nhưng mối quan hệ của chúng ta thì có thể vẫn luôn như vậy.” Khương Đồng nhận thấy sự mất mát của Thành Tường, hững hờ an ủi.

“Nhưng anh không duy trì được sự cân bằng này, anh yêu em.” Thành Tường lại bò lên giường, gục đầu vào gối.

“Từ từ rồi mọi thứ sẽ ổn.” Khương Đồng mở cửa sổ, bật lửa châm một điếu thuốc vị bạc hà, “Đến giờ tôi đi làm rồi, tiền phòng lát nữa tôi sẽ chuyển qua Alipay cho anh.”

Dưới sự kiên trì của Khương Đồng, chi phí mỗi lần hẹn hò đều chia đôi, nhưng tình cảm lại chỉ có một mình Thành Tường bỏ ra.

Cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại, người đi, trong phòng, trong chăn, trong lồng ng.ực còn lưu lại mùi trên người cô. Thành Tường ngơ ngác nhìn vầng mặt trời mới nhô lên ngoài cửa sổ.

2

Đang gõ bàn phím máy tính, Trang Cầm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn Wechat cho chồng: “Cưng ơi mai em về nhé, em mang cho anh chiếc đồng hồ lần trước anh thích đó.”

Sau năm phút, Thành Tường trả lời: “OK”

Giác quan thứ 6 của Trang Cầm càng mãnh liệt, cô hận không thể đặt vé máy bay về nhà ngay bây giờ. Thế nhưng buổi chiều còn có một hội nghị học thuật nữa, cô cần lên đài diễn thuyết, như thế nào cũng không thể về sớm được.

Kết hôn được hai năm, gần như mỗi tháng Trang Cầm đều phải đi công tác một, hai lần. Cô là một nhà khoa học về não bộ, hướng nghiên cứu chính là khám phá bí ẩn của những giấc mơ, thường xuyên phải xuất ngoại khảo sát và giao lưu.

Chồng của cô, Thành Tường, là một cây bút định kỳ viết chuyên mục đánh giá sách và đánh giá phim cho các tạp chí. Công việc có tính chất tự do này rất thích hợp với người yêu quý cuộc sống như như anh, cho phép anh có nhiều thời gian hơn để trồng hoa, nuôi chó, đá bóng,…

Một người lý tính, một người cảm tính, hai vợ chồng tính cách khác nhau một trời một vực nhưng lại kỳ diệu bổ sung cho nhau, chung sống coi như hài hòa.

Nhưng hai tháng dạo gần đây, Trang Cầm cảm thấy có gì đó bất thường.

Ban đêm khi hai người nằm trên ghế sô pha xem ti vi, ánh mắt của Thành Tường luôn lơ đễnh như suy nghĩ điều gì đó.

Cuối tuần hai người đi tham gia lễ hội âm nhạc, Thành Tường cũng tỏ ra không có hứng thú, chỉ cúi đầu chơi điện thoại.

Gây đây thì trả lời tin nhắn ngày càng chậm, ngữ điệu lạnh nhạt, lời ít ý nhiều.

Trang Cầm tuy không nói gì nhưng trong lòng âm thầm suy đoán. Cô từng thử anh mấy lần mà không có kết quả.

Cũng có thể là mình suy nghĩ nhiều, cô tự an ủi mình, lần này thời gian công tác hơi dài, không nhìn thấy Thành Tường, khó tránh khỏi trông gà hóa cuốc.

May là ngày mai đã được về nhà. Vừa nghĩ đến mở cửa nhà là có thể ôm lấy chồng, nhìn nụ cười xấu xa trên mặt anh, Trang Cầm hạnh phúc mỉm cười.

“Bà xã, em về rồi.” Thành Tường đứng dậy từ trên ghế sô pha, vẻ mặt hoảng loạn, tay phải cầm di động đưa ra sau lưng.

“Ông xã có nhớ em không?” Trang Cầm nhận thấy chồng mất tự nhiên nhưng cô vẫn không đổi sắc lao về phía anh.

“Hả… à có nhớ vợ.” Anh có lệ ôm cô một cái, thân hình có chút cứng ngắc, “Anh đi tắm, em thay quần áo rồi nghỉ ngơi một chút đi.”

Thành Tường cầm di động vào phòng vệ sinh, tiếng nước vang lên.

Trang Cầm rón rén vào thư phòng, mở máy tính của chồng. Mật khẩu máy tính của anh cô đã sớm biết, cô còn biết Thành Tường thường xuyên đăng nhập Wechat bản website.

Cô không phát hiện phụ nữ lạ, nhưng một tin nhắn của người bạn thân Thành Tường lại khiến cô chú ý:

“Gần đây mày với cô tình nhân nhỏ của mày thế nào rồi? Tao thấy ngày nào mày cũng viết chuyện của hai người trên tài khoản công chúng, xem ra còn rất để bụng.”

Tài khoản công chúng? Sao cô chưa bao giờ nghe anh nhắc tới?

Trang Cầm tiếp tục lướt lịch sử chat của hai người, rốt cuộc tìm được một đường link Thành Tường gửi cho người bạn kia một tháng trước, một bài viết với tiêu đề “Em chữa khỏi nỗi buồn của tôi, rồi lại khiến tôi phải đ.au buồn.”

Trang Cầm hơi do dự, nhưng vẫn nhấp vào đọc.

“Ngày đó, em bị làn khói trắng bao phủ, mái tóc dài màu nâu sẫm gảy vài lọn highlight màu xanh đen , biểu tình lúc nào cũng hờ hững. Em nói, ra ngoài quên mang b.ật l.ửa; em nói, muốn đi uống ly cà phê, vuốt ve mèo; em nói, cuối tuần đi leo núi ngắm sao. Em nắm tay tôi, em nói nếu tôi mặc áo sơ mi trắng sẽ rất đẹp trai.

Chúng tôi cùng tản bộ trên đường vào lúc 12 giờ đêm, em chia sẻ với tôi sách mà em đọc, đồ trang sức tự làm, người yêu, cha mẹ, tuổi thơ, những chuyến du lịch của em. Giọng của em trầm hơn so với những cô gái bình thường, vừa đi vừa h.út thuốc. Tôi cầm lấy điếu thuốc từ trong tay em, giống như là bạn bè nhiều năm, tôi chỉ muốn đến gần em một chút, lại gần một chút.

Em vén tay áo lên cho tôi xem hình xăm trước kia, ngón trỏ gảy t.àn thuốc l.á còn điêu luyện hơn cả tôi. Em dùng cốc nước đựng cà phê Starbucks, dẫn tôi vào khách sạn dùng ké nước nóng. Em dẫn tôi vào siêu thị nhỏ hẻo lánh mua rượu Gin rẻ nhất. Chúng tôi ngồi trên lan can Hậu Hải (một con sông) hóng gió, em là cô gái ngầu nhất tôi từng gặp, thẳng lắn lại đáng yêu.

Nửa đêm trên đường có rất ít xe nhưng em vẫn nắm tay tôi cùng chờ đèn xanh. Tôi nhìn đôi mắt của em, lấp lánh long lanh.

Chúng tôi du đãng đến khoảng 1 giờ sáng, đều cảm thấy đi mệt rồi. “Tìm một nhà nghỉ đi.” Tôi nói.

Em nằm vào trong chăn trước, tôi ngồi trong phòng tắm yên lặng hút một điếu thuốc.

Tắt đèn, cảnh đêm phong phú của thành thị treo bên ngoài cửa sổ sát đất. Tôi đi đến bên giường, vén chăn lên, ôm ngang em bế lên. Tôi nói: “Em thật nhẹ, nhẹ giống như sợi lông vũ.”

Tôi lại nhẹ nhàng đặt em xuống, nằm bên cạnh em, dùng bàn tay thăm do th.ân th.ể em từng chút một….

Xong việc, em cuộn mình nằm trong ng.ực tôi, giống như thai nhi trên ảnh chụp siêu âm.

Lòng tôi rung động, bỗng hỏi: “Yêu anh không?”

Em trả lời không chút do dự: “Không yêu.”

Tôi ôm em chặt hơn, dù cho thân hình xương xương của em cộm đ.au tôi.

Em không yêu tôi, thế nhưng mà, tôi đã không kiềm chế được mà yêu em. Tôi vô cùng hi vọng em có thể yêu tôi, tôi có thể buông bỏ tất cả vì em.”

Đến đây Trang Cầm không đọc tiếp nữa, lồng ng.ực phập phòng dữ dội.

Anh ta yêu một người đàn bà khác, anh ngủ với cô ta, không chỉ một lần. Người đàn bà kia phóng đãng ngả ngớn, lại có được tình cảm của chồng cô dễ dàng như vậy. Vậy tình yêu toàn tâm toàn ý của cô với anh ta là cái gì? Anh lập Page công khai vì cô ta, viết  blog, trong câu chữ tràn đầy yêu thương. Anh giống như khoe khoang, lại giống như đang cầu xin, anh muốn cho tất cả mọi người biết anh yêu một người đ.àn b.à phóng đãng, duy chỉ giấu diếm người vợ đáng th.ương của anh!

Thì ra linh cảm của cô là đúng, cuộc hôn nhân mà cô hết lòng bảo vệ đã lây dính một vết nhơ không thể xóa sạch. Vết nhơ khiến cô cảm thấy bàng hoàng, xấu hổ vô cùng, sống không bằng chết.

Tiếng nước ào ào trong phòng tắm bỗng dừng lại, Trang Cầm vội vàng xóa lịch sử duyệt web, khép máy tính.

Tiếng của Thành Tường vọng ra: “Vợ ơi lấy giúp anh cái khăn tắm.”

Trang Cầm ngơ ngác đứng lên, ra ban công lấy khăn tắm. Dưới ánh đèn vàng sẫm của phòng tắm, Thành Tường đứng trong hơi nước mờ mịt. Trang Cầm nhìn th.ân th.ể quen thuộc kia, cảm thấy dù có gột rửa thế nào nó cũng không thể sạch sẽ được nữa. Cô giả bộ vô ý ném khăn tắm lên đầu Thành Tường, chiếc khăn nháy mắt che kín đầu anh.

Thành Tường bực bội mắng: “Em làm gì vậy? Không có mắt à?”

Một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu Trang Cầm: Sao không ngạt chết anh ta đi?

Sao anh ta không chết đi?

Chết cùng con hồ li tinh kia.

Chết đi!

4

Ba giờ chiều, sau khi ngủ trưa tỉnh dậy Thành Tường đang chăm sóc cây hoa sơn chi trên ban công. Anh thích mùi thơm của loài hoa này, cách một hai ngày tưới nước một lần, anh phun cả nước lên lá cây và nụ hoa. Đóa hoa trắng nho nhỏ, thuần khiến giống khuôn mặt tươi cười của Khương Đồng.

Tiếng gõ cửa khiến anh bỏ bình phun trong tay xuống. Mở cửa ra, là một người shipper.

“Gần đây hình như mình có mua gì qua mạng đâu nhỉ.” Thành Tường nhìn thông tin trên hộp nghi hoặc, shipper đội mũ lưỡi trai đã quay người xuống lầu.

Địa chỉ, tên và số điện thoại gửi bưu kiện đều xa lạ.

Anh tìm kéo mở hộp ra. Đập vào mắt anh là một hộp tai nghe bluetooth màu đen, bên cạnh có một tờ giấy ghi hướng dẫn:

Đây là cặp tai nghe tạo mộng được chế tạo riêng cho anh. Người đeo nó sẽ mơ thấy anh, trong mơ người đó sẽ yêu anh không có thuốc chữa, loại cảm giác yêu này sẽ kéo dài cả ngày sau khi người đó thức dậy.

Thành Tường đọc đi đọc lại hai câu này mấy chục lượt. Anh lấy tai nghe ra nhìn cẩn thận, bề ngoài nó không có gì khác so với những tai nghe phổ thông. Đây là ai gửi đến? Tại sao lại là chế tạo riêng cho anh? Là đùa dai, hay là nghiêm túc? Rất nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu anh.

Hơn nữa, nó thật sự có thể khiến Khương Đồng yêu anh?

Anh không biết nên hỏi ai, nếu không nắm bắt được đầu mối, không tìm thấy đáp án, hay là… dùng thử xem?

Đúng lúc hôm nay Trang Cầm lại đi công tác, đêm nay anh đã hẹn Khương Đồng.

Thành Tường cất tai nghe vào trong túi, vò trang giấy hướng dẫn thành một cục ném vào bồn cầu.

Ào ào —

Viên giấy lập tức biến mất theo vòng xoáy, mà đáy lòng anh lại trào ra một loại khoái cảm kích thích.

5

Khép lại cánh cửa gỗ màu nâu đỏ, Thành Tường chờ không kịp vội vàng hôn Khương Đồng, trong miệng cô có mùi kẹo cao su thoang thoảng.

Thành Tường với tay tắt đèn, một tay bế cô lên chiếc giường êm ái. Ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, anh nhìn Khương Đồng bị anh hôn mất cả son môi, mỉm cười: “Đôi môi của em thật đẹp.”

Đêm nay vẫn mê say như thường lệ. Ga giường nhăn nhúm, quần áo cuộn tròn trên thảm, trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội.

Sau một phen mây mưa, Thành Tường ôm Khương Đồng, hôn vành tai, cổ, xương quai xanh của cô, anh nhẹ nhàng nói: “Ngủ một lát đi, bảo bối.”

Hơi thở đều đều của Khương Đồng dần dần vang lên, ngực phập phồng như thủy triều lên xuống mặt biển. Thành Tường rón rén xuống giường, lấy đôi tai nghe từ trong túi ra.

May mà Khương Đồng luôn ngủ rất say, anh không tốn chút sức nào đã nhét được tai nghe vào tai của cô.

Sau đó Thành Tường ôm cõi lòng đầy mong đợi, ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.

Nhưng khi ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu lên mặt Thành Tường, anh mở mắt ra lại phát hiện Khương Đồng đã mặc quần áo chỉnh tề, quay lưng về phía anh ngồi bên cạnh giường.

Thành Tường nắm lấy cánh tay Khương Đồng, muốn kéo cô quay người, nhưng ánh mắt Khương Đồng lúc quay đầu lại khiến anh giật cả mình.

Trong đôi mắt kia không có sự trong sáng như mùa xuân, không dịu dàng như dòng nước chảy, không ấm áp như khi tuyết tan, chỉ có một vũng nước đọng.

Khuôn mặt của Thành Tường phản chiếu trong con ngươi của Khương Đồng, cô đột nhiên đứng dậy, dùng sức đẩy anh ra, nhanh chóng quơ lấy chiếc đèn bàn trên tủ đ.ầu giường đập vào đ.ầu anh. Trong nháy mắt Thành Tường mất đi ý thức, giây lát đó không kịp để chống cự, nhưng lại đủ cho vô số suy nghĩ lướt qua đ.ầu anh, kinh ngạc, sợ hãi, mất mát…

Trên tường in lên một cái bóng hình người, cánh tay giơ lên rồi hạ xuống, cùng với tiếng trầm đục của vật nặng va vào nhau, vang vọng trong căn phòng trắng noãn.

Cuối cùng, cánh tay mảnh mai ngọc ngà đã từng ôm chặt anh , vuốt ve anh vô số ban đêm, đã dập tắt ngọn lửa sinh mệnh của anh trong buổi sáng rực rỡ này.

6

Trên ban công, đóa hoa sơn chi nở hôm qua sáng nay cánh đã ngả vàng, chỉ còn lại mùi thơm thoang thoảng bay trong phòng.

Có lẽ là do đêm qua nó đã tận tình nở rộ, sử dụng hết chất dinh dưỡng và nước.

Đang gõ bàn phím máy tính, Trang Cầm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh. Điện thoại trên bàn đổ chuông, cô nhấn nút trả lời:

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là số điện thoại của tiến sĩ Trang Cầm không? Chồng của chị, Thành Tường, bị phát hiện đã chết ở khách sạn Thất Nhạc Viên sáng hôm nay, mời chị nhanh chóng đến cục công an.”

“Sao? Anh nói gì cơ? Tôi sẽ đến ngay!” Trang Cầm giả vờ hoảng sợ nói.

Cô đứng dậy, cúp điện thoại, mỉm cười quỷ dị.

Cửa phòng bị đóng lại, chỉ còn lại máy tính của Trang Cầm nằm lẳng lặng trên bàn làm việc, màn hình tản ra ánh sáng, trên màn hình là một bài viết đang được viết dở:

“Gần đây tôi đang nghiên cứu phát triển một chiếc tai nghe có thể tạo giấc mơ, nhìn bề ngoài nó không khác gì những chiếc tai nghe bluetooth bình thường khác, nhưng nó lại ẩn giấu một bí mật đen tối.

Người đeo chiếc tai nghe này đi ngủ, sẽ nằm mơ theo sự điều khiển của tôi. Cảm thụ trong giấc mơ sẽ kéo dài suốt cả ngày sau khi người đó thức dậy.

Nếu trong mơ người đó gặp được chân ái, sau khi tỉnh dậy hắn sẽ yêu người kia say đắm; nếu như trong mơ người đó gặp gỡ kẻ thù, ban ngày hắn sẽ động thủ giết người kia….”

Trang Cầm dự định sau khi từ cục công an trở về sẽ gửi bài viết này cho một tài khoản công chúng tên là “Kinh nhân viện”, bọn họ sẽ ghi chú một câu bên dưới bài viết khi đăng bài:

“Câu chuyện này hoàn toàn là hư cấu, xin đừng đào sâu vào nó”

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *