Vệ Thanh Chính đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ tới đây lại là một cái kế liên hoàn. Lời của Vương Chí khiến mặt hồ dậy sóng, cả Vệ Thanh Chính và hai cảnh sát hình sự khác có mặt đều không giữ nổi bình tĩnh. Không phải là ba người à, sao lại còn có người thứ tư ở đâu ra nữa mà bọn họ không hề hay biết.
Vương Chí nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Vệ Thanh Chính thì đắc ý nói: “Các anh mà nói cho tôi biết manh mối từ sớm thì đã không tốn thời gian như vậy rồi. Nếu tôi đoán không sai thì hung thủ chính là người đó.”
“Kể ra thì dài lắm, tôi nói ngắn gọn cho các anh biết vậy. Lúc trước còn ở Lâm Thành, chúng tôi ra ngoài chơi đã đắc tội một người, không phải là ba người mà là bốn người cùng đắc tội người đó.” Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Bốn người, bây giờ đã chết hai người. Theo cách nói của đội trưởng Vệ, người đó cho các anh biết manh mối là muốn dụ các anh rời đi để tìm cơ hội giết tôi, nhưng bây giờ lại không tới…. Ha ha, đội trưởng Vệ, các anh đã trúng kế rồi.”
Hắn nhìn các cảnh sát ở đây một cách khinh miệt, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc.
“Người còn lại tên là gì, làm nghề gì, bây giờ ở đâu!!” Vệ Thanh Chính lạnh giọng hỏi.
Không cần Vương Chí nói, Vệ Thanh Chính đã nhận ra mình trúng kế. Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã qua thời gian hẹn trước hai tiếng đồng hồ. Nếu người kia đủ thông minh biết kéo dài thời gian, bọn họ lại có địa chỉ nữa thì có lẽ vẫn còn kịp.
Vương Chí nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Tưởng Kiến Sinh, tay lừa đảo nức tiếng Lâm Thành, có quan hệ với mấy sòng bạc ngầm ở các thành phố gần đây. Còn cụ thể bây giờ anh ta ở đâu thì tôi chịu.”
Vương Chí lại xòe tay, vô lại tỏ vẻ mình chỉ biết có vậy. Vệ Thanh Chính lập tức cầm lấy di động, không để ý đến Vương Chí đã cúi đầu, che giấu toan tính trong mắt. Hắn đưa tay kéo sát áo khoác vào người, ngón tay chạm vào một vật cứng khiến hắn cảm thấy yên lòng hơn một chút. Hắn không phải tên ngốc, không có khả năng yên tâm giao tính mạng của mình cho mấy người này. Hắn muốn trốn, nếu tên kia dám đến tìm hắn thì chờ chết đi!
Chỉ tiếc là Vệ Thanh Chính từ lâu đã đi guốc trong bụng hắn, anh đứng dậy, đưa mắt ra hiệu cho hai đồng nghiệp áp giải Vương Chí.
Sau khi xuống lầu, Vệ Thanh Chính lấy điện thoại ra gọi điện cho người quen là những người chỉ điểm ở các sòng bạc ngầm quanh Giang Thành để hỏi xem có từng gặp Tưởng Kiến Sinh không. Rất nhanh, Vệ Thanh Chính đã khoanh vùng một sòng bạc ngầm ở ngoại ô phía Nam Giang Thành , sau một hồi hỏi thăm anh đã nắm được tin tức là Tưởng Kiến Sinh đã rời đi một mình.
Cảnh sát nhanh chóng điều tra và phát hiện đối phương không về chỗ ở của mình ở Giang Thành , Vệ Thanh Chính suy đoán rất có thể hắn đã mất tích, anh bắt đầu điều tra tình hình xung quanh. Có một manh mối do người dân sống gần nhà máy bỏ hoang cung cấp đã thu hút sự chú ý của Vệ Thanh Chính. Người đó nói buổi chiều khi mình ra đồng thì hình như nghe thấy có vài tiếng kêu thê lương phát ra từ nhà máy bỏ hoang. Vệ Thanh Chính nhanh chóng lên xe, lái thẳng đến khu nhà xưởng. Lúc biết manh mối, trong lòng anh đã có dự cảm không tốt, xem ra anh vẫn là chậm một bước, thời gian chậm trễ trên đường cũng đủ để đối phương giết chết Tưởng Kiến Sinh.
Khi đến nơi, Vệ Thanh Chính nhìn nhà máy được xây bằng gạch đỏ phía xa, quay đầu nói với đồng nghiệp ở phía sau: “Chuẩn bị tiến vào hiện trường, Triệu Thăng, cậu và Tề Gia trông chừng Vương Chí thật kỹ, lát nữa tìm được người tôi sẽ gọi anh ta vào nhận dạng thi thể.”
“Rõ!”
“Rõ!”
Hai người đồng thanh đáp lại.
Vệ Thanh Chính đeo khẩu trang, bọc giày và găng tay, nhìn xung quanh và nhanh chóng phát hiện ra vết máu dính trên cỏ khô. Những người khác bắt đầu lấy dây cảnh báo màu vàng ra để phong tỏa hiện trường, sau đó chia người ra đi vào nhà máy từ các phía. Vệ Thanh Chính thì chăm chú quan sát mặt đất, vẫn luôn đi theo vết máu và dấu vết lôi kéo.
Dự cảm của Vệ Thanh Chính được nghiệm chứng, anh cảm thấy tức giận cùng với một chút sợ hãi. Ngay cả một cảnh sát hình sự như anh mà cũng bị tính kế. Anh đi rất lâu, suy nghĩ rất nhiều, các manh mối không ngừng đan chéo ở trong đầu. Tin tức tốt duy nhất hiện tại là ba vụ án có thể cùng điều tra, bởi vì giữa chúng có mối liên hệ với nhau. Về phần ai là người kết nối chúng, anh tin rằng mình có thể biết được từ miệng của Vương Chí. Anh quyết không cho phép chuyện này lại xảy ra một lần nữa.
Dấu vết lôi kéo không gián đoạn dài khoảng 2km, cuối cùng, Vệ Thanh Chính nhìn thấy thân thể chịu đủ tra tấn của Tưởng Kiến Sinh ở trong một đống cỏ khô. Anh nhấc điện thoại lên gọi: “Dẫn Vương Chí vào nhận dạng thi thể.”
Chờ đầu bên kia trả lời xong, anh cất điện thoại, lấy đèn pin ra ngồi xổm xuống xem xét tình trạng của thi thể. Lúc này pháp y cũng từ Giang Thành chạy đến. Hiện trường vang lên tiếng “tách, tách” của máy ảnh, sau khi Vương Chí nhận dạng đã xác nhận người chết chính là Tưởng Kiến Sinh. Nhận dạng xong, Vương Chí bị dẫn đi.
Vệ Thanh Chính quan sát hiện trường, anh cau mày nhìn hai chân bị đập gãy và miệng vết thương ở cổ của Tưởng Kiến Sinh. Lại là hành động tra tấn đến chết cho hả giận, hung thủ tuyệt đối có mối thù hận thâm sâu với bốn người này chứ không nhẹ nhàng bâng quơ như lời Vương Chí nói.
Anh cầm tay của Tưởng Kiến Sinh lên xem, cánh tay cường tráng và rậm rạp hình xăm. Để khống chế một người đàn ông trưởng thành mà không để lại nhiều dấu vết đánh nhau rất khó, đây không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án. Anh lắc lắc tay, cánh tay mềm nhũn của đối phương đung đưa theo. Anh thả tay ra, cánh tay nhẹ nhàng rơi xuống đống cỏ. Cử động này làm lộ ra một cái bật lửa nhựa màu đỏ dưới khe hở của đống cỏ khô.
“Đưa cho tôi một cái túi đựng vật chứng.” Vệ Thanh Chính giật mình, anh cảm thấy đây có khả năng là bật lửa của hung thủ để lại, vội đưa tay nói với đồng nghiệp đang thu thập vật chứng ở bên cạnh. Đồng nghiệp đưa cho anh một cái túi nilong trong suốt. Vệ Thanh Chính cầm lấy, sau đó dùng tay đeo găng tay cẩn thận nhặt chiếc bật lửa lên rồi cho vào trong túi.
Pháp y thao tác rất nhanh, họ đã thu dọn thi thể và khám tra xong hiện trường. Kết luận sơ bộ là nạn nhân bị đánh gãy hai chân, bị thương ở tay, bò sát trên mặt đất 2km mới bị giết chết và kéo về đây. Điểm đáng chú ý nhất là trên người nạn nhân có phản ứng cơ bắp sau khi gây mê, hẳn là đã bị cho sử dụng thuốc gây mê.
Vệ Thanh Chính không khỏi nghĩ đến vợ của Tôn Bân, trước khi đến Giang Thành cô từng là một y tá, rất dễ dàng tiếp xúc với dược phẩm gây mê. Anh nhớ kỹ điểm này, bắt đầu khám nghiệm các dấu vết khác ở hiện trường cùng với những người khác, mong tìm được nhiều manh mối hơn. Chờ đến khi làm xong tất cả đã là 10 giờ tối, mọi người ở hiện trường đều cảm thấy mệt mỏi.
“Đoàng”
Đúng lúc này, một tiếng vang lớn giống như tiếng pháo nổ vang lên. Tim Vệ Thanh Chính đập thình thịch, anh đứng bật dậy, sắc mặt vô cùng khó coi. Bởi vì âm thanh này quá quen thuộc đối với anh, đó là tiếng súng nổ.
Vệ Thanh Chính vội cầm đèn pin lao ra ngoài. Những người khác cũng đã phản ứng lại, nhanh chóng chạy về hướng tiếng súng vang. Chờ đến khi anh đến hiện trường đã thấy thiếu một chiếc xe, Triệu Thăng ôm bụng ngã trên mặt đất, không thấy Vương Chí đâu.
“Anh ta…anh ta…có súng…” Tề Gia là một cảnh sát trẻ, gặp trường hợp như vậy cả người đều sững sờ, run rẩy kể lại chuyện vừa xảy ra.
Vệ Thanh Chính nghe vậy thì trong lòng chấn động, mặt đen như đít nồi. Hiển nhiên Vương Chí đã sớm có chuẩn bị. Anh vội vàng nhìn Tề Gia, dò hỏi: “Anh ta lái xe về hướng nào.”
Anh không tức giận hay trách mắng, việc cấp bách hiện giờ là xử lý tình huống đã xảy ra. Tề Gia nâng Triệu Thăng, chỉ về một hướng. Vệ Thanh Chính nhìn các thành viên khác trong đội, chỉ ra mấy người phân công: “Đi cùng với tôi đuổi theo người, Tề Gia ở lại với pháp y, gọi 120 cứu Triệu Thăng.”
Anh nhìn sơ qua, điều duy nhất khiến anh cảm thấy may mắn là Triệu Thăng không bị thương ở vị trí trọng yếu, không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không anh sẽ hối hận suốt đời.
Anh lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Vương Chí. Từ phía xa anh có thể nhìn thấy ánh đèn của hắn ta. Vương Chí không chỉ là nghi phạm mà Lâm Thành đang muốn bắt giữ mà hắn còn nắm giữ manh mối quan trọng nhất của ba vụ án này.
Chiếc xe phi như bay trên con đường ngoại ô, hai bên đều đang lái xe với tốc độ bạt mạng. Ngay khi khoảng cách giữa hai xe kéo gần thì chiếc xe tiến vào nội thành. Vệ Thanh Chính bị một chiếc xe taxi đang đi đến chắn đường nên không thể đuổi theo kịp thời, chờ đến khi anh nhìn thấy chiếc xe Vương Chí cướp một lần nữa thì hắn đã bỏ xe rời đi. Anh dẫn người xuống xe tìm kiếm nhưng bất lực trở về.
Vệ Thanh Chính đứng trước mũi xe, cơn tức giận và khó chịu vì bị chơi xỏ phun trào trong người làm anh đấm vào mui xe cái “rầm”. Anh thề, anh nhất định sẽ bắt được người kia và Vương Chí.
Sau khi liên hệ với cảnh sát ở đồn công an gần đó để nhờ hỗ trợ tìm người, Vệ Thanh Chính trở về Cục công an ngồi ở bên ngoài phòng giải phẫu chờ pháp y giải phẫu thi thể. Trong lúc đó anh có gọi điện hỏi thăm tình huống của Triệu Thăng, biết được viên đạn đã được lấy ra, Triệu Thăng an toàn thì Vệ Thanh Chính thở dài một hơi nhẹ nhõm. Không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi.
Tề Gia cả người dính máu, hồng mắt đứng trước mặt Vệ Thanh Chính: “Đội trưởng Vệ, là lỗi của em, do em không chú ý, em muốn đi vệ sinh, không nghĩ tới…”
Không nghĩ tới bên trong áo khoác Vương Chí vẫn mặc giấu súng, hắn không do dự bắn Triệu Thăng một phát rồi bỏ chạy.
“Là anh không chú ý.” Vệ Thanh Chính đứng lên khẽ vỗ vai của Tề Gia, ôm trách nhiệm lên người mình. Là do anh bất cẩn khinh địch, không chỉ không lục soát người Vương Chí mà còn giao một cảnh sát thực tập cho Triệu Thăng, khiến Triệu Thăng phải vào viện.
Tề Gia là cảnh sát hình sự thực tập, còn chưa có nhiều kinh nghiệm, lần đầu gặp trường hợp như vậy, có thể nói rõ ràng tình huống đã không tồi. Vương Chí không hổ là một con hồ ly âm hiểm, giấu đến sâu như vậy, ngay cả anh cũng không đoán trước được sẽ xảy ra tình huống này.
Tề Gia còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Vệ Thanh Chính ngăn lại. Nhớ kỹ bài học là được rồi, còn lại không cần phải nói nhiều, anh để cậu tự đi viết kiểm điểm và nghe phê bình.
“Cạch”
Cánh cửa phòng giải phẫu được mở ra, Vệ Thanh Chính xoay người nhìn lại. Pháp y đi ra, nói cho Vệ Thanh Chính một tin tức tốt. Bọn họ lấy được một dấu vân tay khác không phải của Tưởng Kiến Sinh trên chiếc bật lửa kia.
Bác sĩ pháp y cởi khẩu trang, nói: “Chúng tôi đã lấy mẫu các dấu vân tay trên chiếc bật lửa để kiểm tra, phần lớn dấu vân tay là của Tưởng Kiến Sinh nhưng có một cái không phải.”
Vệ Thanh Chính nghe vậy, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: “Có hoàn chỉnh không?”
Bác sĩ pháp y gật đầu: “Tương đối hoàn chỉnh. Đây chắc là bật lửa dự phòng của Tưởng Kiến Sinh vì trong quần áo của anh ta còn có một cái vỏ sắt nữa, cái này mới hẳn là cái anh ta thường dùng, cái bằng nhựa kia không biết là của ai.”
Ít nhất điều này chứng minh được rằng Tưởng Kiến Sinh có mối quan hệ với chủ nhân của dấu vân tay, đây là một manh mối quan trọng.
“Đi, chúng ta đi đối chiếu dấu vân tay.” Vệ Thanh Chính nghe vậy thì nóng lòng quay người nói với Tề Gia.
Tề Gia nhìn đồng hồ treo trên tường rồi gật đầu đi theo Vệ Thanh Chính. Từ sau khi mất dấu Vương Chí, Vệ Thanh Chính cho rằng mình sẽ không thu hoạch được gì, ai ngờ lại có thêm hi vọng mới khi phát hiện một dấu vân tay khác ở hiện trường. Anh có một linh cảm rất mạnh mẽ đây có thể là dấu vân tay của hung thủ để lại. Dựa vào trực giác của mình, anh nhanh chóng dẫn theo Tề Gia bắt đầu đối chiếu dấu vân tay.
Vệ Thanh Chính đứng trước cái máy tính cồng kềnh nhìn số liệu không ngừng biến đổi. Mất hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng dấu vân tay này không khớp với bất kỳ dấu vân tay nào trong kho dữ liệu. Vệ Thanh Chính cảm thấy chán nản, lúc Tề Gia lấy cơm hộp ra đặt trước mặt anh anh còn chẳng thiết tha gì.
Hóa ra thật sự không có. Anh cảm thấy nghi ngờ trực giác của chính mình.
Vệ Thanh Chính tách đôi đũa dùng một lần, cúi đầu lùa cơm vào miệng. Ăn được mấy miếng, Tề Gia nói: “Đội trưởng, hay là lát nữa anh lái xe về đi, em ở đây tiếp tục chờ kết quả.”
Vì vụ án này Vệ Thanh Chính đã làm việc liên tục trong hai ngày nay, Tề Gia sợ nếu còn tiếp tục như vậy đối phương sẽ chết đột ngột mất. Tuy rằng nghĩ như vậy không may mắn nhưng anh vẫn lo lắng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Vệ Thanh Chính nghe Tề Gia nói, hai mắt đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nói: “Đúng rồi! Xe!” Anh ném phăng đôi đũa xuống, chồm người bổ nhào vào trước máy tính: “Anh nhớ lúc trước chúng ta đã nhân tiện thu thập luôn dấu vân tay của các tài xế taxi khu phía Nam, lấy ra chúng ta đối chiếu xem nào!”
“Hả? À…à vâng!” Tề Gia sửng sốt nhìn biểu tình của Vệ Thanh Chính, ngay sau đó phản ứng lại, vội vàng đồng ý.
Trí nhớ của anh rất tốt nên đã nhanh chóng tìm được tài liệu mang đến cho Vệ Thanh Chính. Vệ Thanh Chính gấp gáp cầm lấy, mở tài liệu ra lập tức lật đến trang thông tin của Tôn Bân. Dưới ánh đèn màu trắng, dấu vân tay màu đỏ được đặt song song với dấu vân tay trên máy tính. Vệ Thanh Chính kìm nén cảm xúc, đối chiếu từng chi tiết tương đồng giữa hai dấu vân tay. Tề Gia đứng dậy tiến đến bên người Vệ Thanh Chính, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm tài liệu.
“Giống nhau như đúc!”
Tề Gia ngạc nhiên hô lên.
Khóe miệng mím chặt của Vệ Thanh Chính thả lỏng, anh khẽ cong môi cười: “Giống nhau như đúc, đưa vào máy tính đối chiếu lại một lần đi!”
Đây là để cho chắc chắn, dù bọn họ đã xác nhận đây là dấu vân tay của một người cũng không thể kết luận ngay bây giờ. Sau khi scan đưa vào máy tính đối chiếu, hai dấu vân tay bắt đầu trung hợp. Tề Gia quay đầu nhìn về phía Vệ Thanh Chính reo lên: “Trăm phần trăm!”
Vệ Thanh Chính đứng dậy: “Gọi cho những người khác, chúng ta đi bắt người!”
Trong mắt anh toát ra vẻ phấn chấn, cả người như thay đổi diện mạo hoàn toàn mới.
Chẳng mấy chốc họ đã tập hợp được bốn, năm người. Chủ yếu là nghi phạm này quá hung tàn, nếu để người chạy thoát, Vệ Thanh Chính chỉ có nước đi làm gác cổng. Vội vàng đào cấp trên từ trong ổ chăn ra để ký lệnh bắt, Vệ Thanh Chính xuất phát.
3 giờ sáng, Vệ Thanh Chính đá văng cửa nhà họ Tôn. Ngón trỏ và ngón giữa của anh kẹp lấy tờ giấy, giơ trang có dòng chữ lệnh bắt giữ ra trước mặt Tôn Bân.
“Tôn Bân, anh bị nghi ngờ liên quan đến một vụ án cố ý giết người, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
[ Hả? Đã xảy ra chuyện gì? ]
[ Một giấc ngủ dậy nhiệm vụ trò chơi đã kết thúc? Bug à? ]
[ Tại sao??? Tôi đã nhìn kỹ, chị Tang không để lại chứng cứ gì mà! ]
Khán giả choáng váng, nhiều người thậm chí còn cho rằng họ đã nhìn thấy giao diện kết toán nhiệm vụ. Dấu chấm hỏi bay tán loạn trong làn đạn, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao?? Tại sao Vệ Thanh Chính lại bắt Diệp Tang Tang chứ?
Khán giả trong phòng livestream cảm giác có một dấu hỏi chấm to đùng trên đầu mình. Cố tình đúng lúc này Diệp Tang Tang lại lựa chọn tạm dừng trò chơi, đã đến giờ hoạt động của cô.
Khán giả: ….
Chị Tang, chị vẫn tàn nhẫn như vậy.
Giữa tiếng kêu rên của 100,000 người, Diệp Tang Tang nói một câu mình tạm nghỉ rồi sau đó ung dung offline. Rất nhiều người khóc lóc muốn giữ chân Diệp Tang Tang ở lại nhưng không thành. Cô đã trì hoãn rất nhiều thời gian, dù đã skip để đẩy nhanh cốt truyện nhưng vẫn khiến cô ngủ nhiều hơn bình thường một tiếng.
Lúc tỉnh lại, Diệp Tang Tang đã thấy cơm trưa của chính mình được đặt trên bàn. Điều dưỡng viên bước tới bế Diệp Tang Tang lên và nói: “Hôm nay cô Diệp ngủ ngon nhỉ.”
“Đúng vậy.” Diệp Tang Tang trả lời lạnh nhạt.
Sau câu nói ấy là sự trầm mặc như vô tận, Diệp Tang Tang rửa tay, ăn cơm xong rồi ra ngoài. Điều khác biệt là một thầy điều trị vật lý trị liệu xuất hiện. Đối phương là một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, tự giới thiệu là được Tô Tự sắp xếp để làm vật lý trị liệu cho hai chân của Diệp Tang Tang.
Cô gái hỏi thăm thông tin, dùng tay ấn chân của cô để đánh giá tính huống rồi nói: “Nếu tích cực điều trị bằng phương pháp vật lý trị liệu thì hai chân của cô có khả năng hồi phục rất cao, mỗi ngày có thể rút ra hai tiếng để luyện tập.”
“Cảm ơn, tôi rất thích xe lăn.” Diệp Tang Tang vô cảm trần thuật.
Trên mặt cô gái hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó là đáng tiếc, cô thử lên tiếng thuyết phục: “Chúng ta không thể sa vào trong cảm xúc, chân khỏi thì bệnh của cô cũng sẽ khá hơn rất nhiều, tin tưởng tôi được không?”
“Tôi nói không cần, tự mình đa tình.” Diệp Tang Tang nói rồi dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô ấy, vài giây sau cô đẩy xe lăn rời đi.
Kết thúc thời gian hoạt động, Diệp Tang Tang uống thuốc và di chuyển mình lên giường. Cô gái vẫn không đi, còn định tiếp tục khuyên thì bị Diệp Tang Tang gọi y tá đuổi đi. Cô gái không chịu từ bỏ, để lại danh thiếp ở trên bàn.
Diệp Tang Tang đọc sách về tâm lý học một lát, bỗng nghĩ đến trò chơi bèn lấy thiết bị trò chơi của mình ra nghịch. Trong lúc đó điều dưỡng đi vào một lần để dọn dẹp phòng nhưng không lấy tấm danh thiếp đi. Diệp Tang Tang thấy vậy thì chỉ nhếch môi, chửi nhỏ một tiếng rồi online trò chơi.
Cô không biết rằng trong khoảng thời gian cô biến mất khán giả của cô đã xem lại video ghi hình buổi livestream vì muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc bọn họ chỉ xem được dưới góc nhìn của Diệp Tang Tang, phân tích nửa ngày vẫn không biết nguyên cớ do đâu. Có lẽ chỉ có chờ Diệp Tang Tang online mọi người mới biết được đáp án. Diệp Tang Tang vừa online, khán giả ngồi canh trong phòng livestream của cô ngay lập tức phấn chấn hẳn lên.
[ Hiu hiu, cuối cùng cũng online rồi, Tang Tang chị thật là không có trái tim, sao lại dừng ở đoạn gay cấn nhất như vậy ]
[ Tôi muốn biết đáp án, nếu nhiệm vụ còn chưa kết toán thì chị Tang vẫn còn có khả năng xoay chuyển tình huống! ]
[ Vẫn còn Vương Chí nữa! Tôi tin chị Tang có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ! ]
Khán giả bắt đầu bài ca tâng bốc và khóc lóc kể lể. Diệp Tang Tang nhìn thoáng qua, không hề để ý mà click chọn phó bản tiến vào thế giới trò chơi ngay.
Cô không cần skip thời gian, vừa mở mắt ra cô đã ngồi trong phòng thẩm vấn. Lúc này đồng hồ điện tử trên tường biểu hiện đã trôi qua một khoảng thời gian. Cô hoang mang nhìn cảnh tượng trước mặt, siết chặt nắm tay biểu đạt sự tức giận của mình, nhìn Vệ Thanh Chính đang bước vào nói: “Cái gì mà bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án giết người! Mấy người cảm thấy là tôi giết Vương Thuận? Tôi không giết Vương Thuận, sao tôi có thể giết anh ta cơ chứ, hai chúng tôi không thù không oán, Vương Thuận chết không liên quan gì đến tôi, các người không thể vu oan cho tôi!”
Mặt Tôn Bân đỏ bừng, anh vội vàng đứng lên muốn chứng minh mình vô tội nhưng lại bị chiếc ghế thẩm vấn vướng, ép phải ngồi trở lại. Vẻ mặt vô tội, biểu tình ấm ức, thề thốt phủ nhận,… Cho dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy kỹ thuật diễn của Diệp Tang Tang, khán giả trong phòng livestream vẫn sửng sốt trước biểu hiện của cô. Thái độ kiên quyết của cô thậm chí khiến cho một số khán giả có tâm trí không kiên định suýt chút nữa đã cho rằng Diệp Tang Tang thật sự chưa từng làm những việc ấy.
[ Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng tin cô ấy sái cổ. ]
[ Chị Tang chơi game thật sự rất nghiêm túc. Bởi vì ngoài đời thật mấy tên tội phạm đều là bậc thầy diễn xuất, bọn họ sẽ không bao giờ thừa nhận hành vi phạm tội của mình trừ phi có chứng cứ xác thực ném thẳng vào mặt.
Ps: hoặc là bằng chứng như núi cũng không chịu nhận tội ]
[ Lầu trên nói đúng đấy. Tôi là cảnh sát dân sự thôi mà cũng từng gặp không ít người như vậy. Nhân đây tôi muốn nhắc nhở tất cả mọi người đừng dễ dàng tin lời tội phạm, bọn họ thật sự rất biết diễn kịch, miệng toàn nói dối. ]
Khả năng diễn kịch của Diệp Tang Tang khiến làn đạn chìm trong đại dương giáo dục và bị giáo dục. Rất nhiều người đã đứng ra lên tiếng khẳng định đúng là như vậy, mọi người nhất định phải rèn luyện năng lực phán đoán của riêng mình, tuyệt đối không thể bị kẻ xấu giả vờ đáng thương lừa gạt.
Bên này Diệp Tang Tang vừa nói xong, Tề Gia lập tức đứng lên đập bàn, lớn tiếng quát: “Tôn Bân! Đến nước này rồi mà anh còn dám giảo biện! Chúng tôi đã nắm giữ manh mối mấu chốt, nếu bây giờ anh tự thú thì còn có khả năng được khoan hồng, không thì anh cứ ngồi đấy chờ bị kéo đi xử tử đi!”
Lúc này Vệ Thanh Chính ngồi bên cạnh cau mày, vươn tay kéo Tề Gia ngồi xuống rồi nhìn về phía Diệp Tang Tang giống như đang nhìn một người bạn, nhẹ nhàng nói: “Tề Gia còn trẻ nên tính tình nóng nảy, anh đừng để ý.”
Diệp Tang Tang vội lắc đầu tỏ vẻ mình sẽ không để ý, nhỏ giọng biện giải: “Tôi thật sự không giết người, ngày thường cùng lắm là giết con gà thôi. Bảo tôi giết người tôi làm sao dám, gặp được người hung ác giống như Vương Thuận tôi chạy còn không kịp nữa là.”
“Tôi tin anh, nhưng mà manh mối chúng tôi có được cho thấy anh không những liên quan đến vụ án của Vương Thuận mà còn có bạn Vương Thuận là Chu Cường và Tưởng Kiến Sinh vừa mới chết.” Vệ Thanh Chính nhìn chằm chằm vẻ mặt của Diệp Tang Tang: “Anh có quen những người này không?”
Diệp Tang Tang mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết bọn họ, cái tên Vương Thuận tôi cũng mới nghe được từ miệng của hàng xóm láng giềng xung quanh.”
“Đừng giả ngu, anh cho là chúng tôi tùy tiện bắt anh à? Thành thật khai ra đây, chiều nay anh đi đâu? Làm gì?” Một lần nữa Tề Gia lại không không chế được tính tình của mình mà lớn tiếng nạt Diệp Tang Tang.
[ Ặc, tính khí của cảnh sát này không được tốt lắm nhỉ ]
[ Đúng vậy, Vệ Thanh Chính bình tĩnh hơn nhiều ]
[ Các ông ngây thơ thế, một người đang diễn vai mặt đỏ, một người diễn vai mặt trắng đấy ]
Làn đạn: ???
Thì ra là thế.
Diệp Tang Tang thành thật nói: “Chiều nay tôi không làm gì cả. Khoảng hơn bốn giờ chiều tôi thấy bụng không thoải mái nên đã lái xe về nhà nghỉ ngơi sớm. Vợ của tôi cũng vậy, chúng tôi xem ti vi một lát, ăn cơm xong rồi lên giường ngủ.”
Lúc này, một cảnh sát đi vào ghé vào tai Vệ Thanh Chính nói mấy câu. Đôi mắt đan phượng của Vệ Thanh Chính nhiều vài phần nghiêm túc, anh nhìn vết mực đen loen ra trên trang giấy trắng trước mặt, nói: “Điều này không thể chứng minh anh không có thời gian phạm tội, mà trong tay chúng tôi đã có bằng chứng mấu chốt cho thấy anh gây án.”
Trong giọng nói để lộ áp lực, nếu người tâm lý yếu nghe thấy đã sớm không chịu được. Diệp Tang Tang lại kiên định lắc đầu, rất trịnh trọng nói: “Tôi không giết người, và tôi không tin tôi sẽ giết người. Nếu có chứng cứ gì thì chắc chắn là do người khác giả tạo.”
“Tôi đã cho người đến hỏi hàng xóm bên cạnh nhà anh, thời gian Tưởng Kiến Sinh tử vong anh không ở nhà, xe của anh cũng không ở nhà, cho nên anh đang nói dối.” Vệ Thanh Chính tăng thêm áp lực trong lời nói, vẻ mặt đầy chắc chắn.
Ánh mắt Diệp Tang Tang lập lòe, ngón tay vô thức cuộn lại, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ.
Tề Gia hét lớn một tiếng: “Còn không thành thật khai báo!”
Diệp Tang Tang nuốt một ngụm nước bọt to, hơi cúi đầu nói: “Tôi…tôi nói… tôi… tôi và vợ đi tìm mấy tiệm thuốc, muốn, muốn mua ít thuốc nên tốn chút thời gian ở bên ngoài….”
Trên mặt cô xuất hiện vẻ xấu hổ và khó có thể chịu đựng.
Tề Gia không hiểu, vừa định nói chuyện đã bị Vệ Thanh Chính kìm lại: “Nói cho tôi biết là các hiệu thuốc nào.”
Diệp Tang Tang mờ mịt đọc ra vài cái tên và địa chỉ đại khái, có cả nhà thuốc ở phía nam và phía bắc thành phố, cũng nói có hai cửa hiệu thuốc cô không chắc có loại thuốc này hay không nên chỉ đứng ở cửa một lát chứ không dám vào mua.
Đầu thế kỷ tư tưởng của mọi người còn bảo thủ, bảo đi mua các loại thuốc liên quan đến tình dục giống như muốn mạng của bọn họ. Vốn Tề Gia còn định tiếp tục hỏi đến cùng, nhưng nghe Diệp Tang Tang nói vậy lập tức đã hiểu được đối phương đang nói đến thuốc gì.
“Cậu ra ngoài bảo người đi kiểm tra xem có ai nhìn thấy hai vợ chồng họ không.” Vệ Thanh Chính nghiêm túc nói.
Tề Gia gật đầu, mở cửa đi ra nói với đồng sự đang đứng ở ngoài.
Trong phòng thẩm vấn, Vệ Thanh Chính tiếp tục hỏi: “Anh nói anh có chứng cứ không ở hiện trường, tôi tạm thời tin anh. Vậy anh giải thích cho tôi vì sao ở hiện trường vụ án có dấu vân tay của anh.”
Diệp Tang Tang vẫn tỏ ra bối rối, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tề Gia ngồi xuống ghế, cười lạnh một tiếng, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một túi vật chứng trong suốt: “Đây là chiếc bật lửa được phát hiện ở hiện trường vụ án, tôi cũng muốn hỏi vì sao trên đây lại có dấu vân tay của anh.”
Vệ Thanh Chính thở dài một tiếng: “Tôi không biết anh và bọn họ có mâu thuẫn gì, nhưng mong là anh tin tưởng cảnh sát sẽ lấy lại công bằng cho anh, tự mình giải quyết không phải là một lựa chọn nên làm.”
Bây giờ điều anh còn thiếu duy nhất là động cơ giết người của Tôn Bân.
Mà lúc này làn đạn đang sôi trào!
[ Cái bật lửa này nhìn thật quen mắt! ]
[ Tôi nhớ rồi, lúc trước chị Tang tiếp cận Tưởng Kiến Sinh để kích hoạt nhiệm vụ đã cho hắn một cái bật lửa, chính là cái này! ]
[ Vậy là chị Tang cố ý làm như vậy à? Cố ý để Vệ Thanh Chính bắt mình? Chị Tang hơi hư đó nha ]
Cuối cùng khán giả đã biết vì sao Diệp Tang Tang bị bắt.
Diệp Tang Tang rũ mắt, đáy mắt là mấy phần hài hước. Cô đương nhiên sẽ không làm điều gì vô ích, ngoài việc đúng là muốn trêu chọc Vệ Thanh Chính để thỏa mãn sở thích kỳ quái của một bệnh nhân tâm thần ra thì mục đích khác của cô là hoàn toàn loại bỏ sự nghi ngờ của Vệ Thanh Chính đối với cô. Muốn giết Vương Chí không dễ dàng như vậy, đặc biệt là nếu còn bị Vệ Thanh Chính giám thị thì cô không chắc mình có thể thành công hay không.
Diệp Tang Tang cúi đầu khiến cho Vệ Thanh Chính cảm thấy có hy vọng, anh lại lên tiếng: “Nếu anh có gì khó xử cứ nói cho chúng tôi biết.”
Vệ Thanh Chính nói thật lòng. Anh cảm thấy nếu thật là Tôn Bân giết người thì anh ta chắc chắn phải có nỗi khổ gì khó nói, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp đối phương.
Diệp Tang Tang ngẩng đầu, vừa định nói chuyện thì cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, một cảnh sát đi vào.
“Đã gọi điện hỏi các hiệu thuốc. Có một nhân viên bán hàng của một trong hai hiệu thuốc vợ chồng Tôn Bân không đi vào đã nhìn thấy hai người họ, một hiệu thuốc khác nói không chắc chắn. Nhân viên bán hàng của hiệu thuốc họ đã vào thì nói là có ấn tượng, hai người vào mua thuốc rồi đi ngay. Về phần có đúng là Tôn Bân và Lâm Thục hay không thì đồng sự của chúng ta đang mang ảnh chụp đến xác nhận.”
Đồng đội ghé vào bên tai Vệ Thanh Chính thì thầm về kết quả hỏi được. Vệ Thanh Chính nghe xong thì nhíu mày, nhưng như vậy cũng không thể chứng minh Tôn Bân không có hiềm nghi, còn phải xem cụ thể tuyến thời gian như thế nào nữa.
“Bên kia Lâm Thục nói thế nào” Anh hỏi.
Đồng đội nói rằng đối phương cũng trả lời giống như Diệp Tang Tang, sau khi do dự cô ấy đã chọn nói ra sự thật. Chuyện trở nên rắc rối rồi đây. Vệ Thanh Chính nhìn về phía Diệp Tang Tang, bây giờ anh muốn nghe xem cô sẽ nói gì. Đồng đội phụ trách điều tra đã rời đi.
Diệp Tang Tang nhìn viên cảnh sát đi ra ngoài mới ấm ức nói: “Cái bật lửa này… là hai ngày trước đây tôi đưa cho một người qua đường, ở trên đường Nam Giang, tôi, tôi không giết người thật mà…”
Sự hối hận hiện rõ trên khuôn mặt cô, cô hối hận vì đã cho người đó cái bật lửa.
Biểu tình bình tĩnh của Vệ Thanh Chính nứt toạc trong nháy mắt, anh đột nhiên đứng dậy: “Anh nói gì cơ?”
“Cái bật lửa…là tôi đưa cho người kia.” Cô lẩm bẩm trả lời.
Vệ Thanh Chính nhìn chằm chằm vào Diệp Tang Tang. Chuyện này quá hoang đường! Anh đứng bật dậy và ra khỏi phòng thẩm vấn. Anh không tin! Anh phải điều tra!
Chỉ là rất nhanh, Vệ Thanh Chính đã nhìn thấy được toàn bộ quá trình Diệp Tang Tang đưa bật lửa cho Tưởng Kiến Sinh qua video ghi hình của camera giám sát, lại còn đúng lúc video sắp bị tự động xóa, giống như ông trời cũng muốn chứng minh cô vô tội.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
Vệ Thanh Chính bị quay vòng vòng luôn…