Công việc lập hồ sơ tội phạm rất khô khan và nhạt nhẽo, không giống như mọi người thường nghĩ là động não một chút là mọi thứ hiện lên trong đầu, sau đó vẽ ra được ngay, như vậy là từ không thành có.
Đầu tiên Diệp Tang Tang cần phải phác họa được phần đầu bị che khuất bởi mũ của hung thủ từ hình ảnh video theo dõi mơ hồ, sau đó là khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ của hắn. Điều này đòi hỏi sự hiểu biết sâu sắc về cấu tạo xương và cơ bắp của con người. Diệp Tang Tang vừa vẽ vừa không ngừng bổ sung tri thức. Không những thế cô còn phải ra ngoài đi làm những việc khác, ví dụ đi tìm căn nhà Triệu Thiên Mãn thuê. Smart không dám đi vì sợ lại gặp được hình ảnh cấp địa ngục nào khác, chỉ có thể tìm người khác dẫn họ đi.
Thật ra bọn họ cũng muốn cậu ta cho mỗi cái địa chỉ là xong, nhưng mà chỗ kia quả thực có rất nhiều kiến trúc, đường ngõ phức tạp. Nhà ở thương mại ở niên đại này không nhiều lắm, hầu hết đều là nhà tự xây không có quy hoạch nên xây dựng rất dày đặc. Bảy cong tám quặt, không phải là người vô cùng quen thuộc thì khó có thể tìm được, để cảnh sát tự đi tìm rất phí thời gian.
Smart tuy nhát gan lại mạnh miệng nhưng làm việc vẫn đáng tin. Sau khi gặp người dẫn đường, ba người Diệp Tang Tang đi theo người nọ xuyên qua phố Nam, đi vào một con đường tắt, lại đi qua ba con hẻm nhỏ và sân của nhà người khác mới đến trước một tòa nhà nhỏ. Bọn họ không khỏi cảm thán, nếu không có ai dẫn đi thì họ sẽ rất khó tìm được chỗ này. Tần Giang tìm đến những người này và thích dùng họ làm nhãn tuyến có lẽ là vì như vậy thật sự bớt việc.
Chỉ là Diệp Tang Tang vẫn luôn thắc mắc một vấn đề, đó là vì sao Tần Giang nhất định phải đi tìm Triệu Thiên Mãn một mình. Nếu tất cả là do Triệu Thiên Mãn làm, một cảnh sát hình sự lâu năm như Tần Giang sao có thể phạm phải sai lầm đơn giản như vậy, một mình tìm tới cửa sau đó lưỡng bại câu thương?
Với hiểu biết của cô về Tần Giang thì kỳ thực ông là một người rất khôn khéo. Hoặc là nói, có thể làm cảnh sát hình sự, khi đối mặt với vấn đề liên quan đến vụ án đầu óc sẽ không thể nào ngu được. Đáp án của câu hỏi này, khả năng chỉ có chờ đến khi Tần Giang tỉnh lại hoặc là phá được vụ án cô mới biết được.
“Đúng là chỗ này.” Người đàn ông dẫn đường nói.
Diệp Tang Tang, Trịnh Hợp, Cố Linh và bạn của Smart ngẩng đầu nhìn tòa nhà. Nói là tòa nhà vậy thôi chứ thực ra chỉ là một căn nhà bình thường có hai gian.
Ba người liếc nhìn nhau, lấy đồ dùng đã chuẩn bị sẵn ra mặc chỉnh tề rồi mới vào phòng. Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng họ cũng không quá kinh ngạc.
Hai gian phòng, một gian tương đối bình thường, phòng còn lại có vẻ vô cùng đáng sợ. Giữa phòng có một chiếc giường sắt, bên cạnh là một chiếc bàn đặt đủ loại dao khác nhau: thái, băm, chặt; cộng thêm bộ đồ ăn và gia vị bên cạnh. Nếu không phải xương cốt và máu thịt rơi rụng trên mặt bàn là của một người thì đây có lẽ đã là một căn bếp đơn giản của một gia đình.
Trịnh Hợp là người đã gặp nhiều trường hợp, vậy mà khi nhìn thấy cảnh này vẫn không nhịn được chạy ra bên ngoài sân nôn ra. Cố Linh cũng biểu hiện tương tự. Chị vốn định cố nhịn, nhưng khi đến gần ngửi thấy mùi, chị không nhịn được mà chạy ra ngoài. Bởi vì trên bếp gas có một nồi súp hầm đã mốc xanh mốc trắng, bên trong lơ lửng những bộ phận cơ thể người còn có thể phân biệt được. Trên thớt là màu đỏ chói mắt, còn có thịt vụn và máu bắn tung tóe xung quanh đều kể ra đây là cảnh tượng địa ngục như thế nào.
Một chiếc móc sắt màu đen được đóng đinh ở phía trên chiếc giường bên cạnh phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Máu dính trên đó đã biến thành màu đen khiến nó trông có vẻ loang lổ và đáng sợ. Thật khó có thể tưởng tượng vết máu trên đó đến như thế nào. Máu chảy xuống và bắn tung tóe trên sàn và trần nhà đã kể ra sự tàn nhẫn và thống khổ của nạn nhân khi tử vong.
Chiếc giường sắt dính đầy máu, bên cạnh là những sợi dây thừng vứt bừa bãi. Đồng thời, trong phòng còn có vô số ruồi bọ bay loạn xạ, mùi xác chết nồng nặng và cảnh tượng kinh khủng trước mắt như tra tấn cả thể xác và tinh thần con người. Nhân loại ăn thịt nhau, rất nhiều người nghe thấy đều sợ tái mặt. Diệp Tang Tang đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, chỉ đưa tay xoa nước mắt chảy ra do quá nặng mùi.
[ A a a a, cả màn hình bị làm mờ như thế này quả thực quá quen thuộc, quá quen thuộc!! ]
[ Hai vị đồng nghiệp phải bỏ chạy ra ngoài, chị Tang của tui vẫn còn ở lại, cô ấy thực sự mạnh ]
[ Cảnh sát là một nhóm người luôn du tẩu giữa màu xám và ác ý, hãy yêu thương và tôn trọng họ ]
Khán giả trong phòng livestream không biết có vụ ăn người, chỉ biết cảnh tượng trong phòng rất đáng sợ, cho nên họ không biết Diệp Tang Tang còn mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của họ quá nhiều.
Cô lẳng lặng đứng ở đó vài giây, trong lòng khẳng định suy đoán của chính mình, tên hung thủ này đã tàn khốc đến nỗi ăn người, hơn nữa hắn tương đối hưởng thụ quá trình này. Cô cúi đầu nhìn, hơi nhíu mày, bởi vì cái mùi thực sự quá tanh tưởi.
“Các đồng nghiệp pháp y lại phải chịu tội nữa rồi.” Diệp Tang Tang có chút thương hại nói.
Trịnh Hợp đi vào nghe thấy những lời này, anh tán đồng thờ dài một tiếng: “Pháp y vất vả quá nhiều vì vụ án này rồi, mức độ thảm thiết có thể so với cấp bậc đại án.”
“Haizzz, làm việc đi. Gọi chi viện.” Cố Linh nói.
Người dẫn bọn họ đến lúc này đã che ngực, chống cửa thở hổn hển để hít lấy từng ngụm không khí mới mẻ. Bởi vì vừa rồi mở cửa, mùi hôi thối nồng nặc trong phòng đã phả ra ngoài, cho dù anh ta không đi vào cũng chịu đủ tra tấn.
Pháp y và bộ phận giám định dấu vết cũng tới, sau khi chụp ảnh họ thu nhặt hài cốt cho người chết. Một pháp y đồng nghiệp quen biết với Trịnh Hợp đi vào, anh là một trong bảy bác sĩ pháp y nổi tiếng nhất tỉnh, tố chất tâm lý rất mạnh mẽ, anh chỉ khựng lại một chút rồi bắt đầu công tác.
Anh nhặt những mẩu xương còn sót lại ở hiện trường lên, cẩn thận quan sát và phán đoán: “Chỗ xương này với số xương tìm được ở quán mì phố Nam hẳn là của cùng một người, không có thêm người chết nữa, thật là may mắn trong bất hạnh.”
Trịnh Hợp nhìn về phía Diệp Tang Tang. Không biết vì sao, anh cảm thấy cô rất có chủ ý, chỉ số thông minh cũng không tồi, cho nên anh nhìn về phía cô muốn hỏi cô có ý kiến gì hoặc có điểm đột phá không.
Ánh mắt Diệp Tang Tang dừng lại ở tàn thuốc ở hiện trường, cô nhặt lên bỏ vào túi vật chứng: “Vụ án này, phức tạp.”
Cô có dự cảm, tất cả chứng cứ đều giống một cái lưới lớn, vội vàng mà muốn thu lại bắt lấy cái gì. Cố Linh không hiểu ý Diệp Tang Tang nói, cho đến bây giờ vụ án này càng điều tra càng rõ ràng, vì sao sẽ trở nên phức tạp?
“Thẩm Du, em cảm thấy khi Triệu Thiên Mãn làm ra vụ án này, trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ gì?” Cố Linh không khỏi tò mò hỏi.
Lúc trước, Diệp Tang Tang phân tích hung thủ gần như giống như đúc. Cho nên phân tích hiện tại của cô sẽ có độ chính xác nhất định. Những người khác cũng nhìn qua, Diệp Tang Tang bất đắc dĩ nói: “Có thể là muốn trả thủ…” Cô thuận miệng nói.
Câu này là cô buột miệng thốt ra, thật ra sau khi trả lời cô không biết vì sao mình lại cảm thấy như vậy.
Bọn họ thu thập hiện trường xong đã là buổi chiều, cho dù là ba người Diệp Tang Tang hay pháp y đều có chút khó chịu. Nói như thế nào nhỉ, chính là cảm thấy cả người giống như đã bị ướp ngon miệng.
Bởi vì Tần Giang không có người thân nên trong đội đã thuê điều dưỡng chăm sóc, ông vẫn không tỉnh lại. Lúc này Diệp Tang Tang mới nhàn rỗi một chút, tiếp tục phác họa bức chân dung tội phạm trong tay. Công tác đối chiếu dấu vân tay đồng thời được tiến hành.
Thời gian giống như rời vào trạng thái trì trệ, Diệp Tang Tang luôn cảm thấy trong lòng bất an. Chỉ là rất nhanh cô đã gạt bỏ cảm giác này, đẩy nhanh tốc độ lập hồ sơ tội phạm.
Cho dù có tài học và tốc độ đã rất nhanh nhưng Diệp Tang Tang cũng mất hai ngày mới có phác họa cơ bản. Cô vẽ hình dáng, mái tóc và tất cả các đặc điểm trên khuôn mặt ngoại trừ đôi mắt. Cô chưa kịp vẽ xong mắt thì Trịnh Hợp đã nôn nóng chạy vào. Bàn làm việc của Diệp Tang Tang và Cố Linh rất gần nhau, lúc này hai người đang làm việc, thấy Trịnh Hợp vọt vào thì đều ngẩng đầu nhìn anh.
“Có…có kết quả rồi…” Trong giọng nói của anh run rẩy, dường như còn có chút tuyệt vọng khi tín ngưỡng sụp đổ.
[ Anh ấy giống như muốn tan vỡ ]
[ Có kết quả rồi ya! ]
[ Tôi có một dự cảm không tốt…]
Khán giả nhìn livestream, trong lòng cảm thấy bất ổn.
Cố Linh đứng lên cười: “Này không phải chuyệt tốt sao? Em kích động quá rồi, lại không phải lần đầu tiên phá án.”
Trịnh Hợp nhìn Cố Linh, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Em…em không phải kích động.”
Anh hé miệng, vài lần muốn nói gì đó cũng không thể nói nên lời.
“Chúng ta ra ngoài nói đi.” Diệp Tang Tang đứng lên, kẹp bàn vẽ, hai tay lôi kéo Cố Linh và Trịnh Hợp ra bên ngoài.
Nhìn biểu tình của Trịnh Hợp, Diệp Tang Tang đã đoán được điều gì. Ba người đứng ở thang bộ không có người qua lại, Diệp Tang Tang dẫn đầu lên tiếng: “Nói đi.”
Cằm Trịnh Hợp căng chặt, sống lưng gồng thẳng tắp giống như đang cố gắng chống đỡ tam quan sắp vỡ nát của mình. Mãi cho đến lúc Cố Linh sắp hết kiên nhẫn, anh mới ngập ngừng nói ra kết quả nghe được từ phía pháp y.
“Trên con dao mà chúng ta tìm được ở dưới cống thoát nước không phải là có một dấu vân tay rõ ràng sao? Hiện tại… đã có kết quả đối chiếu…” Ngực của anh không ngừng phập phồng, cuối cùng nhắm mắt lại nói: “Dấu vân tay trên đó, là của anh Tần.”
Cố Linh theo bản năng lùi về phía sau hai bước, như là không nghe hiểu lời Trịnh Hợp nói.
Diệp Tang Tang nhìn anh: “Anh chắc chắn chứ? Anh nhìn thấy kết quả rồi à?”
Trịnh Hợp mở mắt ra, chậm rãi gật đầu một cách trịnh trọng.
“Không thể nào, nhất định là kết quả sai rồi! Sao anh Tần lại giết Lâm Học được, anh ấy hoàn toàn không có động cơ giết cậu ta.” Cố Linh rõ ràng không tin, muốn đi hỏi pháp y cho rõ ràng.
Diệp Tang Tang duỗi tay ôm lấy eo của chị, nhẹ giọng nói: “Đừng xúc động!”
“Cô và Tần Giang cùng lắm là người xa lại có chút quen biết, đương nhiên là cô không xúc động rồi. Tôi không tin! Anh Tần là người tốt như vậy, năm đó anh ấy còn đã cứu tôi! Nếu không có anh ấy thì tôi đã sớm chết trong tay tên cướp rồi!”
Cố Linh rưng rưng nước mắt, tức giận nhìn về phía Diệp Tang Tang. Chị bất mãn vì cô ngăn cản mình không cho chị đi gặp pháp y hỏi cho rõ ràng.
Trịnh Hợp vươn tay giúp Diệp Tang Tang không chế Cố Linh: “Chị đừng xúc động! Chỉ là một dấu vân tay thôi, chúng ta còn có cơ hội!”
“Em đã nói với bên pháp y là chuyện này có thể là có người vu oan giá họa để hãm hại anh Tần. Bây giờ chị đi làm rùm beng lên khiến đội trưởng Trần đã biết, không cho điều tra chuyện của anh Tần nữa thì càng không có cách rửa sạch hiềm nghi cho anh Tần!”
Trịnh Hợp tức giận lôi kéo Cố Linh, ép giọng quát chị. Anh vô cùng kiên định rằng Tần Giang là bị hãm hại. Chuyện cần làm bây giờ là phải bình tĩnh, không làm to chuyện này lên, bọn họ sẽ lén lút giúp anh Tần chứng minh trong sạch.
Lúc này, Diệp Tang Tang cầm lấy bàn vẽ mình tùy tay mang theo ra, nhanh chóng vẽ lên một đôi mắt sau đó đưa ra trước mặt hai người.
[ A a a a! là Tần Giang! ]
[ A, hung thủ thế mà ở ngay bên cạnh ]
[ Tần Giang là tên hung thủ biến thái giết người nấu xác, sau đó vứt xác khiêu khích sao? Cứ thấy quái quái sao á ]
Cố Linh và Trịnh Hợp khó có thể tin nhìn cô, Trịnh Hợp nói: “Em bị điên à? Ý em người vứt xác trong camera giám sát là anh Tần?”
Trên bàn vẽ là mặt mày và hình dáng của Tần Giang, hai người đã quá quen thuộc với ông nên chỉ liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
“Nghe nói em đã vẽ rất lâu, cuối cùng kết quả lại như thế này à?” Trong mắt Cố Linh hiện lên sự hoài nghi.
Họ thừa nhận Diệp Tang Tang rất giỏi, nhưng lúc này ánh mắt hai người nhìn về phía cô nhiều một phần nghi ngờ.
Diệp Tang Tang cất bàn vẽ, bình nói: “Hiện tại Tần Giang không tránh khỏi liên quan đến cái chết của Triệu Thiên Mãn, đây là điều chúng ta nhìn thấy ở hiện trường. Lâm Học chết, trên hung khí có dấu vân tay của Tần Giang. Nếu em đoán không sai, tàn thuốc nhặt được ở hiện trường Triệu Thiên Mãn giết người cũng sẽ có nước bọt của Tần Giang.
[ Hả? Lượng tin tức quá nhiều, đợi tôi load đã ]
[ Emmmm, nói cách khác, bằng chứng như núi? ]
[ Chẳng lẽ Triệu Thiên Mãn chỉ là người chịu tội thay, tất cả đều là do Tần Giang làm, vốn định giấu trời qua biển nhưng ông ấy không ngờ chính mình lại ngất xỉu, để mấy người Diệp Tang Tang tìm được hiện trường, còn tìm được chứng cứ! ]
Câu nói của Diệp Tang Tang khiến tất cả mọi người đều chấn động. Ánh mắt của Cố Linh đầy sự tuyệt vọng, những lời nói của Diệp Tang Tang cộng với bức họa trong tay cô đã nói lên một đáp án thực rõ ràng.
Nước mắt dâng lên trong mắt Cố Linh, cô hít sâu một hơi để cố nén tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, xoay người nhìn về phía mặt trời bên ngoài bậu cửa. Cô không hiểu, vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Trịnh Hợp còn nhớ rõ cái tàn thuốc đó, anh đã nhìn thấy máu ở trên đó khi nhìn Diệp Tang Tang cất nó vào túi vật chứng.
Đôi mắt phượng sắc bén của anh nhìn về phía Diệp Tang Tang: “Anh nhớ em từng phân tích hành vi của anh Tần đúng không, em nói anh Tần có chấn thương tâm lý, bắt đầu từ sau khi mất đi vợ và con trai?”
“Đúng vậy.” Diệp Tang Tang thản nhiên đáp.
Trịnh Hợp mím môi, gục đầu xuống, dùng nắm tay đấm vào tường một phát thật mạnh như thể làm như vậy mới có thể phát tiết hết ý tưởng trong lòng anh.
Diệp Tang Tang không nhanh không chậm cất bàn vẽ đi, nói: “Mau đi thúc giục kết quả so đối DNA thu được từ mẩu thuốc lá ở hiện trường đi, hy vọng không phải như em suy đoán.”
Nửa sau của câu nói, chủ yếu là lừa người. Nhưng hai người kia rõ ràng là tin lời cô, xoay người vội vàng chạy đi, trên mặt mang theo sự mong đợi cuối cùng.
[ Luôn có cảm giác Tang Tang đang lừa bọn họ ]
[ Đừng cảm giác, xóa cảm giác đi ]
[ Thế thật là Tần Giang làm à? Nhưng vì sao lại giết Lâm Học, làm như vậy không phải dễ bại lộ nhất à? ]
Diệp Tang Tang cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Cô thích đứng suy nghĩ, cho nên cô đứng ở đầu cầu thang, nhìn cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài cửa sổ không ngừng suy nghĩ. Giống như lúc trước, cô nghĩ vì sao Triệu Thiên Mãn muốn giết Lâm Học. Còn có, điểm nghi vấn của vụ án này quá nhiều. Mà hết thảy đáp án của câu đố, Diệp Tang Tang cảm thấy có tìm được từ trên người Tần Giang.
Cô đi bệnh viện, nhìn Tần Giang nằm trên giường bệnh, ông phải làm phẫu thuật não bộ và xương đùi. Diệp Tang Tang ngồi ở mép giường ông, cô buồn bã nói: “Thầy mà còn không mau tỉnh lại thì danh tiết tuổi già khó mà giữ được đấy.”
Ông cũng không trả lời được câu nói của cô.
Điều dưỡng viên đi ra ngoài ăn cơm, Diệp Tang Tang cần chờ đối phương về. Lúc này, một người quen thuộc đi vào, đội trưởng Trần ngồi ở phía bên kia giường bệnh của Tần Giang.
“Chú tin Tần Giang, cũng muốn mấy đứa không điều tra nữa, nhưng không ngờ động tác của mấy đứa lại nhanh như vậy.” Biểu tình của ông có chút khó chịu, còn có sự oán trách khó nhận ra, thần sắc rất là phức tạp.
Xuất phát từ thiên chức và lời thề của cảnh sát, ông nhất định sẽ bắt Tần Giang. Thế nhưng, với cảm tình của ông đối với Tần Giang và tình trạng hiện tại của Tần Giang, ông lại cảm thấy có lẽ có gì đó uẩn khuất thì sao.
Cho nên có người nói, cảnh sát hình sự thực tế là bồi hồi giữa đen và trắng. Ông hiểu lớp người trẻ Diệp Tang Tang, bọn họ không chấp nhận một tí tì vết nào, vô cùng kiên định cho rằng Tần Giang vô tội.
Chỉ có người từng trải qua chuyện giống như Tần Giang lúc trước mới biết được có lẽ bọn họ không phải làm bằng sắt. Họ cũng có mặt âm u của nhân tính, cũng sẽ thống khổ, oán hận như người thường. Vì vậy, ông rất mâu thuẫn đối với vụ án này.
[ Aizzz, nhân tính là như thế ]
[ Tần Giang hôn mê rồi, không biết phó bản này sẽ kết thúc như thế nào ]
[ Thực sự khó, từ xưa tình nghĩa khó vẹn toàn ]
Hiện tại Diệp Tang Tang là tóc ngắn, cô quen tay định xả một lọn tóc để cuốn quanh ngón tay nhưng không được, chỉ có thể phẩy phẩy mái tóc ngắn cập tai, “Việc đã đến nước này, cháu có thể hỏi thầy Tần đã trải qua chuyện gì không?”
Chủ yếu cô muốn hỏi về cái chết của vợ và con trai ông, xem rốt cuộc thì ông đã chịu kích thích gì, người mà ông giết đó là ai. Còn có một thi thể chưa rõ thân phận, cô cảm thấy có thể khai quật thêm thông tin từ đó.
Đội trường Trần đột nhiên thời dài, quả nhiên người trẻ tuổi luôn thích tìm hiểu đến tận cùng. Ông sắp xếp suy nghĩ, chậm rãi nói ra bản án cũ tám năm trước: “Vợ của Tần Giang là bác sĩ ở bệnh viện số 1 thành phố, hai người kết hôn muộn, tám năm trước con của họ mới chỉ có năm tuổi, là một đứa bé trai. Tuy công việc của cả hai đều rất bận nhưng họ vô cùng quan tâm đến con mình.”
“Nếu tất cả vẫn luôn như vậy thì tốt biết bao. Thật không may là, vào một buổi chiều, hai người đã bị bắt cóc. Kẻ bắt cóc là một tên tội phạm trước đây đã bị Tần Giang bắt, sau khi ra tù hắn quay lại trả thù, hắn giết con tin rồi kiêu ngạo đi đầu thú.”
“Sau chuyện này , Tần Giang trầm mặc hơn rất nhiều so với trước đây. Trừ phi liên quan đến vụ án, còn không cậu ấy không thích nói chuyện, cũng dần dần xa cách người nhà, sống một mình.”
Đội trưởng Trần khẽ thơi dài, Tần Giang thật sự quá khổ, trong một đêm mất đi hai người thân yêu nhất, còn đều bởi vì ông mà chết. Nếu đổi lại là ông, chỉ sợ cả đời ông không thể tha thứ cho chính mình. Ở một mức độ nào đó mà nói, hung thủ thật sự biết cách làm thế nào để khiến ông ấy thống khổ.
[ Quá thảm ]
[ Hai người thân yêu nhất đều không còn, thật sự rất khó vượt qua nỗi mất mát ấy. Nếu như vậy thì biến thái một chút hình như cũng bình thường ]
[ Chẳng trách đội trưởng Trần lại bảo vệ Tần Giang, ông ấy sống khổ quá ]
Sau khi nghe vậy, Diệp Tang Tang im lặng một lúc rồi nói: “Cháu hiểu rồi.”
“Cháu điều tra đi, chú sẽ kết án, dù sao cũng không biết khi nào cậu ấy tỉnh lại, có lẽ sẽ không tỉnh lại nữa.” Lúc đội trưởng Trần nói những điều này trong mắt cất giấu sự đau lòng.
Sau tám năm cô đơn, có lẽ chính Tần Giang cũng không muốn tỉnh lại.
Diệp Tang Tang nhìn người trên giường rồi trả lời: “Cháu sẽ cẩn thận điều tra.”
Lúc này, điều dưỡng viên đã ăn cơm xong và quay trở lại tiếp nhận việc chăm sóc Tần Giang, đội trưởng Trần đứng dậy chuẩn bị ra về, quay lại làm việc. Diệp Tang Tang đột nhiên nói: “Hiện tại Tần Giang bị xem như nghi phạm, đúng không?”
“Đúng.” Đội trưởng Trần cắn răng trả lời.
Cô tiếp tục: “Nếu là nghi phạm, vậy để tránh ông ấy tỉnh lại chạy trốn, hoặc bị người nhà của nạn nhân trả thù thì hẳn là nên cử hai người trông giữ mới đúng.”
Đội trưởng Trần quay ngoắt lại nhìn cô, ông phải nhắm mắt hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh được. Ông muốn mắng Diệp Tang Tang, nhưng khi nhìn mặt cô, ông lại cảm thấy có nói gì cũng vô ích, chỉ tổ bực thêm mà thôi.
Ông cố nén giận nói: “Được rồi, chú sẽ cử người tới.”
“Tốt quá.” Diệp Tang Tang đứng dậy, xoay người ra phòng bệnh. “Hy vọng động tác của chú nhanh một chút.”
Đội trưởng Trần cảm thấy đôi khi những người trẻ tuổi này thật nên bị đánh một trận. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Diệp Tang Tang nói đều có lý, nếu đã là nghi phạm thì phải có người trông coi, thế là rất nhanh sau đó ông đã gọi điện cử người đến.
Diệp Tang Tang trở về đội cảnh sát thì bắt đầu điều tra Lâm Học và Triệu Thiên Mãn. Trịnh Hợp vừa gửi tin nhắn nói rằng đã thông báo cho người thân của những người mất tích có cùng độ tuổi và giới tính đến để so sánh ADN, hy vọng có thể sớm tìm ra danh tính của người đã khuất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diệp Tang Tang đã điều lấy được hồ sơ vụ án bắt cóc vợ và con của Tần Giang năm đó từ phòng hồ sơ. Cô xem xét từng manh mối một không bỏ qua bất cứ thứ gì.
Thoắt cái đã hai ngày trôi qua. Sau khi xem xong hồ sơ, nhân lúc mọi người không chú ý, Diệp Tang Tang đã trộm được chìa khóa trong bàn làm việc của Tần Giang và tìm được địa chỉ nhà ông.
Cô vừa mới đứng ở trước cửa thì điện thoại vang lên âm báo có tin nhắn. Tin nhắn đến từ Trịnh Hợp, đúng như cô đoán, ADN trong nước bọt trên đầu mẩu thuốc lá được tìm thấy ở hiện trường là của Tần Giang.
Diệp Tang Tang rũ mắt, đẩy cửa nhà Tần Giang ra.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY