“Triệu Thiên Tề? Anh trai của Triệu Thiên Mãn ư?”
Cố Linh nghi ngờ mà hỏi Diệp Tang Tang, ý chị muốn hỏi anh ta có điểm đáng ngờ à?
Trịnh Hợp chưa từng tiếp xúc với Triệu Thiên Tề, chỉ biết đó là anh của Triệu Thiên Mãn. Trước đó là Diệp Tang Tang và một đồng nghiệp khác lấy khẩu cung của anh ta. Anh cũng hỏi Diệp Tang Tang: “Người này có gì đáng nghi à?”
Vừa rồi hai người đã suy nghĩ cẩn thận, nếu bọn họ cho rằng anh Tần không phải là hung thủ thì phải có chứng cứ để chứng minh anh Tần không phải là kẻ giết người.
Diệp Tang Tang không biết là trong lúc chờ đợi kết quả DNA, anh và Cố Linh đã cũng nhau thử nghiệm lại chuỗi các sự việc của vụ án. Tuy rằng có thể cảm giác được có gì đó không đúng nhưng kết quả lại khiến bọn họ không thể nghi ngờ. Cuối cùng chỉ có thể dùng lý do là Tần Giang muốn đi khuyên người khác hướng thiện để an ủi bản thân mình. Nhưng thật ra chính họ biết rằng lý do này quả thực có chút miễn cưỡng.
Diệp Tang Tang nhìn họ: “Muốn tìm điểm đột phá, có thể đi gặp Triệu Thiên Tề. Đi thôi, chúng ta đi gặp người đàn ông vừa mất em trai ruột này, xem thử xem anh ta còn chút lương tâm không.”
Câu nói kỳ quái của cô ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai người.
Ba người đều không phải là người thích kéo dài, họ lập tức lái xe đi tìm Triệu Thiên Tề. Xe đến trước cửa xưởng phế liệu, ba người xuống xe.
Thời tiết có chút oi bức, trong xưởng tuy chất đống không ít phế liệu nhưng lại không có mùi tanh tưởi mà ngược lại đồ vật được chất cao một cách chỉnh tề, các ống thép thu về sắp xếp chỉnh tề theo độ dài ngắn, dây thép thì đựng trong từng bao xác rắn xếp trong góc.
Diệp Tang Tang từ cửa đi vào, ánh mắt của cô dừng lại ở đống phế liệu bừa bộn và một chiếc xe ba bánh trống không.
Căn nhà nhỏ nằm ở góc phía tây của xưởng phế liệu, thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh.
Trịnh Hợp tiến lên gõ cửa, gọi: “Có ai ở nhà không?”
Anh gõ cửa bảy tám lần, gọi ba bốn lần mới có người trả lời.
“Có người! Muốn bán phế liệu à?” Một giọng nam trung niên hồn hậu vang lên.
Vừa nói, người đàn ông vừa mở hé cửa nhìn ra bên ngoài. Lúc thấy Diệp Tang Tang, anh đã biết là người đến không phải muốn bán phế liệu mà muốn hỏi chuyện.
Anh ta nhìn ba người, có chú không kiên nhẫn nói: “Mấy người đừng tới tìm tôi, tôi không biết gì cả. Triệu Thiên Tề chết thì chết đi.”
Anh ta nói xong, vươn tay muốn đóng cửa lại. Trịnh Hợp làm sao để anh ta như ý, anh tiến lên đè cửa lại, một tay khác giơ thẻ cảnh sát của mình ra: “Cánh sát phá án, anh là người có liên quan, đề nghị phối hợp, trừ phi anh muốn nói chuyện ở trong cục cảnh sát.”
Đối phó với những người này, bọn họ chỉ cần dăm ba câu là được. Cứ như vậy, ba người Diệp Tang Tang vào phòng.
Sau khi ngồi xuống, Cố Linh và Trịnh Hợp đưa mắt nhìn Diệp Tang Tang. Họ chỉ đi theo cô tới, chứ trên thực tế họ cũng không biết cô muốn hỏi gì.
[ Nhanh lên, tôi cũng muốn biết! ]
[ Biểu hiện của Triệu Thiên Tề rất bình thường mà nhỉ, lần trước tôi còn tức giận thay anh ta ]
[ Bị em trai ăn trộm số tiền lớn như vậy, người đã chết rồi số tiền đó coi như mất, nếu là tôi thì tôi cũng tức điên ]
Khán giả trong phòng livestream cũng nghi hoặc, mọi người đều tò mò Diệp Tang Tang đã biết gì.
Triệu Thiên Tề rót vài cốc trà đặt trước mặt ba người rồi ngồi xuống.
Diệp Tang Tang nhìn anh ta, suy nghĩ điểm mở đầu rồi lên tiếng: “Có thể kể cho chúng tôi nghe về em trai của anh không, một vài chuyện không liên quan đến phạm tội.”
“Cái này có liên quan đến vụ án không?” Triệu Thiên Tề nói.
Cô cười lắc đầu: “Không liên quan, chỉ là tôi muốn biết thôi.”
Triệu Thiên Tề liếc mắt nhìn cô, cuối cùng không từ chối.
Có lẽ là ở trong lòng anh ta, đây là người thân duy nhất của mình. Cho dù người đó có làm cái gì thì khi chết đi rồi tất cả khúc mắc cũng sẽ tiêu tán, chỉ còn lại hồi ức tốt đẹp.
Tuy Trịnh Hợp và Cố Linh cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn lẳng lặng ngồi nghe.
Triệu Thiên Tề bắt đầu kể chuyện khi họ còn nhỏ, hai người đi bắt tôm bắt cá ở sông, cùng nhau đi học, cùng nhau bắt đom đóm.
Cơ mặt của anh ta giãn ra: “Khi còn nhỏ tôi nghịch ngợm hơn em trai, luôn thích đi tắm sông. Hồi đó sông còn rộng, mùa hè là thời điểm nguy hiểm nhất, dễ xảy ra tai nạn, bố mẹ không cho tôi đi…”
Nói đến đây, thần sắc của anh ta có vài phần không được tự nhiên. Diệp Tang Tang không lên tiếng, vẫn lẳng lặng nghe.
Triệu Thiên Tề ngừng một chút, tiếp tục nói: “Em trai giống như cái đuôi của tôi, mỗi lần bố mẹ phát hiện tôi đi tắm sông đều lấy roi trúc đánh tôi. Mà mỗi lần như vậy nó đều sáp lại nói là nó sai, là do nó cứ năn nỉ tôi đi bắt cá cho nó ăn.”
“Cuối cùng bố mẹ đánh cả hai đứa, hai chúng tôi còn cười ha ha.”
Nói đến đây, Triệu Thiên Tề cúi đầu, hai tay che mắt. Chỉ có bả vai thỉnh thoảng giật giật và những giọt nước mắt rơi xuống tiết lộ cảm xúc của anh ta.
Diệp Tang Tang bình tĩnh nói: “Anh ta rất yêu thương anh, nhưng không biết tình cảm hiện giờ của hai người có thay đổi không. Có lẽ là đã thay đổi. Mà nếu có là như vậy thì cũng bình thường, nhiều năm trôi qua, các anh đã trưởng thành, ở thế giới của người trưởng thành, cảm tình phai nhạt là thái độ bình thường.”
Triệu Thiên Tề nghe thấy, chỉ cúi người trầm mặc.
Diệp Tang Tang cũng không vội, tiếp tục nói: “Mấy ngày anh không ra ngoài rồi? Em trai chết mất, anh không có tâm trạng làm việc phải không? Đáng tiếc là lần này ra tù, anh ta vốn định chuộc tôi mà chưa kịp thực hiện đã chết rồi.”
“Cô thì biết cái gì! Nó chưa bao giờ muốn hối cải, sống cho nó hẳn hoi. Nó lấy tiền của tôi nói là đầu tư cái mẹ gì đó, nhưng thật ra chỉ là tính xấu không đổi muốn ra ngoài ăn chơi đàng điếm thôi!”
Triệu Thiên Tề đột nhiên đứng dậy, hai mắt đỏ lừ, tức giận nhìn Diệp Tang Tang phản bác.
Diệp Tang Tang quay đầu lại, phân tích rõ ràng: “Tầng thứ ba là xây sau, xây trước khi bố mẹ anh mất đúng không? Ba người ở hai tầng còn chưa đủ à? Tại sao nhất định phải xây thêm tầng thứ ba? Nói cho tôi biết, tầng thứ ba xây cho ai ở!”
“Thì sao! Bộ dạng kia của nó xứng đáng sao?” Triệu Thiên Tề nổi giận đùng đúng nói.
Diệp Tang Tang nhìn anh ta, đột nhiên nghiêm túc, mang theo hai phần chất vấn hỏi: “Anh ta thật sự trộm 5000 tệ của anh à?”
Khi một người sắp nói dối, họ luôn vô thức cảm thấy tội lỗi và sợ bị phát hiện. Ánh mắt của Triệu Thiên Tề lóe lóe, mạnh miệng giải thích: “Đó là tiền của tôi.”
Diệp Tang Tang cười nhạo một tiếng. Nhưng Triệu Thiên Tề lại không dám nổi giận với cô nữa, bởi vì anh ta chột dạ.
Một lát sau, Diệp Tang Tang trầm giọng nói: “Có thể anh ta đã làm chuyện có lỗi với người khác, nhưng chưa bao giờ có lỗi với anh. Ví dụ như 5000 tệ dùng để đầu tư ấy, anh ta thực sự nghĩ số tiền đó sẽ mang lại cuộc sống tốt hơn cho hai người. Nhưng không nghĩ tới là anh thế nhưng mơ ước số tiền này để cưới vợ, mà lúc đó anh ta và Tần Giang đang ở trong phòng.”
Cô nói chậm rãi nhưng vô cùng rõ ràng: “Anh ta biết người đeo mặt nạ là anh, không thì cũng sẽ không chắn viên đạn đó cho anh.”
“Tôi không hề lên đó!”
Triệu Thiên Tề biện giải.
Diệp Tang Tang nhìn giày của anh ta: “Giày của em trai anh là giày đôi hai người cùng mua lúc anh ta vừa ra tù phải không? Lúc đó anh muốn tốt với em trai một chút nên cho cho anh ta vay tiền, nhưng anh ta không dao động, không đồng ý với lời đề nghị của anh.”
“5000 tệ của em trai anh, anh đã lấy được và được như ý nguyện.”
“Hiện tại, nói cho tôi biết, ai đã sống trong phòng của em trai anh? Lúc đó hắn ta đã làm thế nào để thuyết phục anh lấy đi lấy số tiền đó.”
Lời chất vấn sắc bén của cô khiến Triệu Thiên Tề lui về sau hai bước. Ánh mắt anh ta khi nhìn cô lộ rõ vẻ sợ hãi, bởi vì người trước mặt anh giống như một con quái vật đã nhìn trộm hết tất cả suy nghĩ, tâm tư của anh ta.
Cuối cùng anh ta cúi đầu, nhắm mắt lại: “Mấy người bắt tôi đi, cô nói…đều đúng… tôi nhất thời bị mê hoặc, nghe lời người ta nói, làm chuyện sai lầm.”
Trịnh Hợp hơi hé miệng, có chút không thích ứng được với tiết tấu nhanh như vậy.
Vậy là vụ án đã được phá rồi?
Cố Linh mỉm cười nhìn Diệp Tang Tang bằng đôi mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ. Cô lấy còng số tám ra còng tay Triệu Thiên Tề lại.
[ A a a a a, thì ra là như vậy! ]
[ Cho nên Triệu Thiên Mãn thành tâm ăn năn hối lỗi, còn Triệu Thiên Tề mới là người tham lam, tạo nên bi kịch này ]
[ Hung thủ tính kế Triệu Thiên Tề, khả năng hắn nói trong nhà anh ta không có ai, nhưng không ngờ là Triệu Thiên Mãn đã trở lại, còn có một ông cảnh sát. Nhưng vì sao phải đánh nhau, đó là em trai anh ta mà? ]
Khán giả nghi hoặc, nhưng rất nhanh Triệu Thiên Tề đã cho mọi người biết câu trả lời. Bởi vì người kia nói anh ta nằm ở nhà, nếu Triệu Thiên Mãn về nhà không thấy tiền chắc chắn sẽ tìm anh ta tính sổ. Cho nên người kia bày cho Triệu Thiên Tề là cầm theo dao, đeo khăn trùm đầu và găng tay trắng để nếu Triệu Thiên Mãn có hỏi còn có căn cứ để phản bác, cũng tránh để khi Triệu Thiên Mãn phát hiện tiền bị trộm thì báo cảnh sát, thông qua vân tay biết được là anh ta.
Triệu Thiên Tề ế vợ đã hơn hai mươi năm, người đã sớm bị dục vọng và tham lam che mắt, chỉ cần cảm thấy có lý chút là làm ngay. Lúc thấy Triệu Thiên Mãn và cảnh sát trong nhà, anh ta đã luống cuống, tạo ra tiếng động. Triệu Thiên Mãn thấy tiền của mình bị trộm thì tức điên, xông lên đánh nhau với anh ta. Tần Giang tiến lại khuyên, Triệu Thiên Tề nghĩ mình có dao, muốn bắt cóc em trai để bỏ trốn. Trong lúc kích động còn suýt chút nữa khiến Triệu Thiên Mãn bị thương. Anh ta cảm thấy không ổn, lập tức muốn bỏ trốn. Dưới tình thế cấp bách, Tần Giang rút súng ra.
“Tôi vốn đã có thể trốn rồi, là do ông ta cứ khăng khăng muốn bắt tôi. Tôi cứ nghĩ ông ta sẽ không nổ súng… ai ngờ ông ta lại…” Triệu Thiên Tề vừa khó hiểu, vừa bi thương: “Nó chắn đạn cho tôi, tôi nhào lên định giết Tần Giang vì lúc đó ông ta còn đang sững sờ nhưng mà vừa mới kịp đẩy ông ta xuống thì thằng em trai đã ngăn cản tôi.”
“Sau đó anh chạy trốn.” Diệp Tang Tang nói.
Triệu Thiên Tề gật đầu, ủ rũ nói: “Tôi không muốn bị phát hiện, vừa lúc cũng đeo găng tay, bèn dọn dẹp qua loa một chút rồi trèo tường ra ngoài. Khi mấy người tông cửa vào tôi vừa khéo ngã xuống nhưng may mắn không bị làm sao, tôi quay lại phòng của mình ngay.”
“Tôi thật không bằng con súc sinh. Đến bây giờ tôi mới sực nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào, sao lại có thể bị ma quỷ dắt lối làm ra chuyện như vậy.”
Anh ta nói tới đây thì tự tát mình hai cái thật mạnh.
Diệp Tang Tang nhìn anh ta, một lần nữa cắm đao: “Thật ra người kia chỉ muốn anh em anh tương tàn mà thôi, bởi vì không có chuyện Triệu Thiên Mạn từ bên ngoài trở về. Triệu Thiên Mạn vẫn luôn ở nhà.”
Những lời còn lại tuy chưa nói, nhưng ở đây ai cũng biết.
Trịnh Hợp suy nghĩ một chút: “Hắn ta tính toán tất cả những việc này là vì muốn một trong hai người họ phải chết.”
“Chỉ không ngờ là hiệu quả lại tốt như vậy…” Cố Linh trầm mặt nói.
Hiện trường rơi vào im lặng.
Trịnh Hợp đưa tay kéo Triệu Thiên Tề đứng dậy: “Đi thôi, về khai rõ ràng. Em trai anh đã ăn năn hối cải rồi, bây giờ đến lượt anh.”
Cố Linh đi phía sau giơ ngón tay cái lên với Diệp Tang Tang.
“Chỉ cần đã làm thì sẽ để lại dấu vết thôi, em phụ trách hỏi cung Triệu Thiên Tề nên đương nhiên có thể nhìn ra được vấn đề.” Diệp Tang Tang cười nói.
Bây giờ cô chỉ hy vọng Triệu Thiên Tề còn nhớ rõ đặc điểm nhận dạng của tên hung phạm đã châm ngòi ly gián này.
Ngoài ra, cô còn có một nghi ngờ khác. Chỉ là không biết đáp án có giống như cô nghĩ không.
Ba người áp giải Triệu Thiên Tề về đội. Tuy bắt được hắn không thể hoàn toàn rửa sạch vết bẩn trên người Tần Giang nhưng đây là một điểm đột phá, cũng là hy vọng đối với Trịnh Hợp và Cố Linh.
Sau khi họ thẩm vấn Triệu Thiên Tề xong đã đi tìm Tần Giang, kể cho ông nghe về thu hoạch của chuyến đi này.
…..
Buổi tối kết thúc vụ án, Giang Thành Tâm mở trang web livestream của game thực tế ảo “Hồ Sơ Phạm Tội” ra xem. Cô lướt qua rất nhiều phòng phát sóng trực tiếp của các streamer, biểu hiện của họ thực sự khiến cô không nỡ nhìn thẳng, nhanh chóng trượt đi luôn.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng từ bỏ, nhấp vào nút theo dõi và xem lại video phát lại trong lúc chờ đợi Diệp Tang Tang.
Phải nói rằng, ngay cả khi xem lại lần thứ ba rồi cô vẫn không khỏi ngưỡng mộ khả năng thích nghi với môi trường mới của Diệp Tang Tang.
Trò chơi “Hồ Sơ Phạm Tội” là một thứ rất mới lạ đối với nhiều người, nhưng đối với những ngành nghề như cảnh sát, luật sư hoặc công tố viên, đây không phải là hiếm. Bởi vì ngay cả khi trò chơi xuất phát từ những trường hợp có thật thì cũng rất khó để lý giải được sự phi lý của toàn bộ hiện thực.
Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng sức hấp dẫn của trò chơi này rất lớn. Dù sao thì đây cũng là game thực tế ảo đầu tiên của công ty trò chơi Tinh Hoàn, là sản phẩm chủ lực mà đội ngũ khoa học kỹ thuật của Tinh Hoàn hao phí rất nhiều năm mới nghiên cứu phát minh ra. Thỉnh thoảng xem video trong lúc ăn cơm cũng rất thú vị.
Ví dụ như phó bản “Tàn Bạo Cuồng Hoan” này đã thu hút sự chú ý của cô ngay từ món khai vị đầu tiên. Cô thành thật tự hỏi, chính mình rất khó có thể nắm được điểm yếu của đối phương, bắt giữ người một cách thuận lợi, đồng thời nhanh chóng cạy được miệng của đối phương trong thời gian ngắn như vậy.
Diệp Tang Tang thực sự là một thiên tài ở cả phương diện điều tra và phạm tội.
Mà điều này có thể nhìn thấy được từ dữ liệu chỉ số thông minh. Cô đã xem qua số liệu của rất nhiều streamer, điểm trí lực cao nhất là 6, còn lại hầu hết là 5. Cho nên cô suy đoán, 5 điểm sẽ tương đương với thang IQ 90-110, 6 điểm là 110-120, 7 điểm là 120-130, 8 điểm là 130-140, thậm chí càng cao. Với chỉ số IQ như thế này, người ta có thể phản ứng rất nhanh.
Chờ trong chốc lát, Diệp Tang Tang online, cô vui vẻ vừa ăn vừa xem. Tốc độ của Tang Tang rất nhanh, cô hoàn toàn không cần suy nghĩ, chỉ cần đi theo tiết tấu của cô ấy là được.
Điểm đáng ngờ của Tần Giang bắt đầu từ lúc ông đứng dậy rời đi một mình. Lúc sau ông ngã từ tầng ba xuống, cô còn cảm thấy ông vô tội, khả năng chỉ là xui xẻo mà thôi. Nhưng những manh mối liên tiếp xuất hiện khiến cô nhận ra, có lẻ hung thủ cuối cùng của vụ án này chính là Tần Giang – người đang hôn mê trong bệnh viện. Theo sự tiến triển của vụ án và bản phác họa của Diệp Tang Tang cùng với đủ loại chứng cứ càng khẳng định suy đoán của cô.
Phó bản cũng phát triển như vậy khiến cô cảm thấy Diệp Tang Tang sẽ sớm thông quan phó bản này thôi. Điều duy nhất khiến cô ngạc nhiên là tiến triển của blogger trinh thám ở phòng livestream bên cạnh, tốc độ của đối phương quá nhanh, nhanh đến mức có cảm giác như đang sao chép bài tập về nhà. Cô không quan tâm nữa mà chú ý theo dõi Diệp Tang Tang ngay khi cô ấy online.
Rồi cô cảm thấy bị sốc, những gì cô nghĩ là sự thật đã nhanh chóng bị lật đổ. Không phải là Diệp Tang Tang đã dùng hồ sơ phân tích để chứng minh Tần Giang là hung thủ rồi sao? Vì sao lại nhanh chóng đảo ngược tất cả như vậy.
Nhưng cô không thể không thừa nhận một điều là hồ sơ phân tích của Tần Giang và hung thủ quả thực khác nhau. Cô bắt đầu chờ mong kết quả cuối cùng rốt cuộc là gì, đồng thời cũng xem xét lại các sự việc để xem có manh mối gì không.
Mãi cho đến khi Triệu Thiên Tề xuất hiện, Giang Thành Tâm há hốc miệng. Bọn họ vốn cho rằng Triệu Thiên Tề là người bị bắt nạt bởi chính em trai của mình. Không nghĩ tới sự thật lại ngược lại, Triệu Thiên Mãn ra tù tỉnh ngộ, Triệu Thiên Tề mới là người tham lam đến mất đi lương tâm.
Cô cảm thấy rất hợp lý.
Lời nói của Triệu Thiên Tề hoàn toàn không có căn cứ, hẳn là Tang Tang đã đoán được điều đó. Nếu Triệu Thiên Tề thực sự có tiền để cưới vợ thì anh ta đã cưới từ lâu rồi, người thực tế nắm quyền quản lý xưởng phế liệu cũng chính là bố mẹ của hai anh em.
Khi bố mẹ mất đi, tài sản được chia đều thành hai phần. Thậm chí Triệu Thiên Tề còn được nhiều hơn, có cái nghề để mưu sinh. Không thể không nói rằng các chi tiết của trò chơi này được xây dựng rất tốt.
Kết quả của vụ án này sẽ là như thế nào?
Giang Thành Tâm suy tư.
Mà cái tên Tần Giang này nghe cũng quen quá đi!
Trò chơi phát sóng trực tiếp này có chức năng tua lại và xem lại theo thời gian thực, cô lập tức kéo thanh thời gian trở về lúc bắt đầu phó bản.
Lúc mới bắt đầu xem cô không quá để ý đến tên thành phố, bây giờ xem lại, vậy mà lại trùng tên với thành phố hiện tại cô đang sinh sống. Nhưng mà vì sao cô chưa từng nghe qua phố Nam và những con phố khác. Chẳng lẽ là đã trôi qua ba mươi năm nên đổi tên à.
Ngẫm nghĩ rồi cô kiểm tra thông tin trong hệ thống nội bộ, bữa tối cũng bị gạt sang một bên. Cô nhanh chóng tìm được kết quả, thật đúng là thành phố của cô.
Thành phố Thần Nam.
Phố Nam thì tương ứng với phố Nam Bắc.
Giang Thành Tâm:….
Hóng drama hóng đến cửa nhà mình luôn rồi.
Đôi mắt cô chợt lóe lên tia sáng, có lẽ cô có thể nhìn đến nội tình chân thật nhất. Cô dùng quyền hạn của mình và dựa vào các từ khóa để tìm lại hồ sơ mở đầu bằng vụ án vứt xác ở phố Nam.
Bữa tối bị cô đặt sang một bên, cô ngẩng đầu nhìn những dòng chữ xuất hiện trên màn hình máy tính, trong tầm tay là phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Tang Tang.
Có rất nhiều tài liệu, nhưng càng nhìn, Giang Thành Tâm càng bất ngờ.
Tần Giang, Trịnh Hợp, Cố Linh, Thẩm Du – những cái tên này xuất hiện trước mặt cô dưới dạng văn bản, tất cả về vụ án cũng dần dần được hé lộ. Nó hoàn toàn giống với những gì được “Hồ Sơ Phạm Tội” bày ra, chỉ là….
Cô vươn tay với lấy chiếc điện thoại đang phát video trực tiếp, mắt nhìn đăm đăm vào màn hình, trong lòng tràn đầy sợ khó tin.
Cô không ngừng cúi đầu, lại ngẩng đầu. Cuối cùng, giống như đã xác định điều gì đó, cô nắm di động thật chặt, nuốt nước bọt, gọi điện thoại cho cấp trên.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY
mình luôn ở đây để ủng hộ ạaaaaa
cảm ơn Góc truyện của Linh rấc nhìuuu