Hành động của Diệp Tang Tang khiến toàn bộ khán giả đang vây xem đều trợn tròn mắt há hốc miệng vì kinh ngạc. Bởi vì bọn họ chưa từng nghĩ hay nghi ngờ rằng hung thủ mà phó bản xác định là sai. Khi họ nhìn thấy Diệp Tang Tang nhấn vào nút Kết thúc vụ án, họ còn nghĩ là cô không muốn điều tra nữa chứ. Không ngờ cô làm như vậy là để báo cáo lỗi phó bản.
Lời khai của Triệu Thiên Tề, lịch sử chat QQ và nhật ký cuộc gọi bị xóa của Phùng Liên, cuối cùng là ghi chép phán đoán của Diệp Tang Tang, những thứ này đủ để chứng minh vụ án Tần Giang còn tồn tại nghi vấn. Cô lựa chọn dùng chúng để báo cáo lỗi với phó bản.
Hệ thống siêu trí tuệ của trò chơi đã chấp nhận báo cáo lỗi của Diệp Tang Tang là đúng, tự động diễn sinh kịch bản để tăng thời gian điều tra. Nói cách khác, AI cũng cho rằng hung thủ là một người khác.
[ Omg, như vậy có phải là trong thực tế Tần Giang đã bị phán định là hung thủ không? ]
[ Nếu tất cả đều là sự thật thì đây là một vụ án oan này! ]
[ Suýt nữa thì tui cho rằng chị Tang đã từ bỏ hiu hiu ]
[ Tần Giang quá thảm, ông ấy là một cảnh sát rất rất rất tốt. Mong rằng nhất định phải tìm được hung thủ, cho dù là đã muộn rồi nhưng xin hãy trả lại trong sạch cho ông ấy! ]
Đau lòng, khó chịu, khiếp sợ… phòng livestream tràn ngập những bình luận bày tỏ suy nghĩ của khán giả. Bình luận che trời lấp đất, gần như che khuất toàn bộ màn hình, chỉ đến khi AI điều tiết mới có thể nhìn thấy mặt Diệp Tang Tang.
Diệp Tang Tang chọn cộng thêm một điểm phi thuộc tính được thưởng vào thể lực của mình. Các chỉ số của cô trong trò chơi hiện tại biến thành:
[ ID người chơi: Diệp Tang Tang ]
[ Tinh thần lực: 8 (10) ]
[ Trí lực: 8 (10) ]
[ Thể lực: 7 (10) ]
Vốn dĩ ban đầu thể lực của cô chỉ có 3 điểm, ở phó bản trước được khen thưởng 3 điểm cộng với 1 điểm hiện tại, bây giờ đã tăng lên con số đáng kinh ngạc là 7.
Diệp Tang Tang nhìn màn hình ánh lên ánh sáng màu xanh nhạt, cảm thấy vô cùng hài lòng với chỉ số của mình, không uổng công cô nỗ lực như vậy.
Ở trong thế giới hiện thực cô không có cách nào tự đi lại được cho nên trong trò chơi có bao nhiêu điểm tất nhiên là phải thêm hết vào thể lực trước rồi.
Tâm trạng của cô không phải là rất vui, trước khi xác minh suy luận trước đó của mình, cô vẫn cảm thấy rất đáng tiếc vì Tần Giang. Ông là một cảnh sát tốt, tiếc là lại bị kẻ có tâm tính kế, không biết kết quả trong thế giới thực thế nào. Hy vọng là không quá kém.
Tuy Diệp Tang Tang không có nhiều cảm xúc, nhưng có người đã cẩn thận dạy cô phân biệt thế nào là tốt xấu. Cô còn tự nói với bản thân là không hiểu cũng không sao, bắt chước theo là được.
Diệp Tang Tang cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của cơ thể trong trò chơi một lát rồi đóng giao diện kết thúc vụ án lại, cô muốn tiếp tục tìm kiếm manh mối. Đối với cô, trò chơi có khó khăn mới thú vị.
Chỉ là không chờ cô tiếp tục, đồng hồ báo thức cô đặt để nhắc thời gian offline đã vang lên, bất tri bất giác cô đã chơi trò chơi tám tiếng rưỡi.
Cô offline trong tiếng kêu rên của khán giả.
[ Ôi chị Tang, chị Tang thích làm gì thì làm của tôi ơi!]
[ Tôi thức đêm để xem, vậy mà lại cho tôi xem cái này sao? Hu hu hu mau quay lại đi mà! ]
[ Chị Tang cũng cần nghỉ ngơi chứ. Cảm giác hình như sức khỏe của cô ấy không tốt lắm, lúc mới đầu thể lực chỉ có 3 điểm, mấy bác không nhớ à? ]
Thấy có người nhắc đến điểm thể lực bằng 3, mọi người cũng cảm thấy không thể cưỡng cầu nên đều ngừng than vãn, bắt đầu offline.
Tuy nhiên, gợn sóng do buổi phát sóng trực tiếp này đã tạo nên cơn sóng to lớn sau khi mặt trời mọc.
#Bug đầu tiên được chữa trị của game thực tế ảo “Hồ Sơ Phạm Tội”
#Công ty trò chơi Tinh Hoàn đăng bài giải thích lúc 7 giờ sáng
#Nguyên hình của vị cảnh sát trong phó bản “Tàn Bạo Cuồng Hoan” có bị oan hay không.
Đây là ba hot search được đẩy lên nền tảng mạng xã hội khiến người vây xem vô cùng sửng sốt. Sau khi đọc xong, nhiều cư dân mạng trầm mặc. Một cách lật lại bản án cũ thật không ngờ tới.
Không ít người bắt đầu tìm kiếm thông tin về vụ án này, đáng tiếc là thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, hơn nữa đây lại là một vụ án ở một thành phố nhỏ nên tư liệu của vụ án không được công khai.
Điều khiến cư dân mạng ngạc nhiên là thành phố Thần Nam đã ra công bố chính thức điều tra lại vụ án vào lúc 8 giờ sáng, đúng vào lúc bắt đầu giờ làm việc. Điều này khiến nhiều người cảm thấy an tâm, sôi nổi tag bọn họ theo dõi kênh phát sóng trực tiếp của Diệp Tang Tang.
Giang Thành Tâm hít một ngụm khí lạnh, lúc click mở video livestream đưa cho cấp trên xem, trái tim cô như còn đang run rẩy. Hôm qua khi lật xem hồ sơ cô đã sợ tới mức gọi điện ngay cho cấp trên, nhưng do quá muộn nên cấp trên của cô nói sẽ nói chuyện tiếp vào ngày mai. Giang Thành Tâm cảm thấy có đạo lý, quyết định chờ đến ngày hôm sau.
Chỉ là không để cho cô ngủ đến bảy giờ sáng, tiếng chuông điện thoại dồn dập như bùa đòi mạng đã đánh thức cô. Cô được đồng nghiệp đến đón và đưa thẳng đến Cục Công An thành phố Thần Nam, trời ạ cô chỉ là một cảnh sát hình sự nhỏ bé!!
Cô thuật lại những gì mình nhìn thấy một lần, cũng từ lời kể của đồng nghiệp mới biết được Diệp Tang Tang đã nộp bằng chứng báo cáo lỗi phó bản.
Cô hối hận rồi! Biết vậy tối qua thà thức suốt đêm cũng phải xem hết buổi livestream.
Lãnh đạo nhanh chóng hỏi cô chuyện phát sóng trực tiếp, cô chỉ có thể lấy điện thoại của mình ra mở cho đối phương xem, đồng thời chỉ ra những chỗ thông tin quan trọng. Làm lãnh đạo mà, các sếp bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian ngồi xem từng phút một.
Rất nhanh, lãnh đạo đã ra chỉ thị điều tra lại vụ án. Cũng nhân tiện thăng cô cảnh sát hình sự nhỏ là cô đây trở thành thành viên của tổ điều tra, bảo cô sau khi rời khỏi đây thì liên hệ bên quản lý tài khoản chính thức của Cục Cánh Sát tag tên Diệp Tang Tang, đảm bảo với cư dân mạng sẽ tiến hành điều tra vụ án này thật kỹ lưỡng.
Hiện nay công tác của cảnh sát hình sự rất thanh nhàn bởi vì kể từ năm 2025, internet đã có sự phát triển vượt bậc.
Trước đây tình trạng lừa đảo còn nhiều, hầu hết các vụ án đều liên quan đến lừa đảo, hiện nay thì đã rất ít xuất hiện. Hệ thống trí năng của internet quá mạnh mẽ, đối phương căn bản không thể hành động lỗ mãng trên mạng lưới internet của Trung Châu.
Giang Thành Tâm cảm thán, rốt cuộc đã có việc đúng chuyên môn để làm rồi. Cô cảm thấy còn khá tốt, còn hơn là bị điều đến Cục cảnh sát kinh tế. Cô nhanh chóng liên hệ với bên tuyên truyền và bắt đầu chờ đợi thành lập tổ điều tra. Cô hy vọng tất cả mọi chuyện sẽ thuận lợi!
……..
So với Diệp Tang Tang xong chuyện phủi áo mà đi, bên ID của blogger trinh thám đã bị dân cư mạng điên cuồng tràn vào cười nhạo. Trước đó, sau khi offline và quay lại đẩy nhanh tiến độ vụ án thì anh đã bị trào phúng là đi chép bài tập của Diệp Tang Tang. Fans của anh đi cãi nhau với những người này, anh còn nói bậy bạ rằng tất cả đều là suy đoán của anh, Tần Giang tuyệt đối là hung thủ, nói rằng mình nhất định sẽ vượt qua Diệp Tang Tang, trở thành người đầu tiên thông quan phó bản. Chính bản thân anh cũng cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi, bởi vì anh đã được đến rất nhiều manh mối từ Diệp Tang Tang. Anh thỏa thuê đắc ý, cuồng vọng tỏ vẻ muốn vả mặt tất cả những cư dân mạng đã chỉ trích mình. Khoảnh khắc click vào nút kết thúc vụ án, anh cho rằng mình chắc chắn là người thắng rồi. Sau đó, thằng hề lại chính là anh ta.
Diệp Tang Tang vậy mà báo lỗi! Cô ấy thế nhưng báo lỗi!!
Anh nhìn cảnh tượng này, mặt lập tức tối sầm lại. Fans của anh trong phòng livestream cũng trầm mặc, tùy ý người qua đường cười nhạo. Với tư cách là người hâm mộ, im lặng đã là sự thiện lương lớn nhất của họ.
Blogger trinh thám cười gượng khen hai câu rồi offline. Sau khi nhìn thấy hot search, anh lại càng phát điên.
Chết tiệt! Vụ án này anh hoàn toàn không thể suy luận tiếp được nữa. Anh đúng là tự đào hố chôn mình mà.
Nhưng mà anh cũng thực sự khâm phục Diệp Tang Tang, cô đã cưỡng lại được cám dỗ hoàn thành phó bản một cách hoàn mỹ thêm lần nữa, không chọn kết thúc vụ án mà lại chọn báo lỗi.
Diệp Tang Tang ngồi bên cửa sổ tiếp tục đọc sách, mặc kệ mưa gió gào thét bên ngoài. Điện thoại tắt đã chặn 99% sự quấy nhiễu, 1% còn lại đến từ những lời xì xào của y tá. Họ đã biết Diệp Tang Tang được chọn tham gia vào bản thử nghiệm Beta thông qua hot search hôm qua. Họ thường len lén liếc về phía cô, chẳng qua vì một điều trong quá khứ mà không ai dám bắt chuyện để hỏi cô. Mà như thế lại khiến Diệp Tang Tang bớt vài phần phiền não.
Cô vẫn tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình.
Chuyện cánh cửa và điều dưỡng đã được giải quyết, tâm trạng của Diệp Tang Tang không tệ, cô quyết định sẽ tranh thủ online hai, ba tiếng lúc nghỉ trưa.
Vừa đăng nhập, cô kiểm tra trạng thái của phòng livestream theo thói quen, nhìn qua mấy dòng bình luận chạy trên màn hình, đáp lại đôi ba câu rồi vào thẳng trò chơi.
Diệp Tang Tang nhìn Trịnh Hợp đang rối rắm phát điên vì cảm thấy mọi nỗ lực đều vô ích, cô lạnh lùng nói:
“Em đã nói rồi mà, hung thủ đang quan sát chúng ta. Bây giờ chúng ta đã điều tra xong tất cả mà vẫn chưa kết án thì hắn chắc chắn sẽ bắt đầu cảnh giác.”
Nếu mãi vẫn chưa kết thúc vụ án, Diệp Tang Tang đoán, với sự thù hận của người kia đối với Tần Giang, rất có thể hắn sẽ bí quá hóa liều đi rút ống thở của ông mất.
Cố Linh gật đầu đồng tình: “Đúng vậy.”
“Thế nếu chúng ta không tìm được manh mối nào khác, lâu dần…. có phải vụ án này sẽ mặc định…”
Phần còn lại Trịnh Hợp không nói ra, cúi đầu che dấu sự bực bội trong mắt.
Diệp Tang Tang điềm tĩnh nói: “Cho nên chúng ta phải nỗ lực một chút, không để điều đó xảy ra.”
“Anh cho rằng em sẽ an ủi mọi người cơ đấy.” Vẻ mặt Trịnh Hợp nhẹ nhõm hơn một chút.
Diệp Tang Tang không trả lời, chuẩn bị báo cáo ý tưởng của họ với đội trưởng Trần.
Đội trưởng Trần không ngờ rằng suy nghĩ của mình lại là một phần trong cái bẫy của người khác. Ông trầm tư, đôi mắt nheo lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nếu đối phương đang chờ kết quả, vậy thì ta hãy cho hắn biết kết quả. Chú sẽ liên hệ với phóng viên báo chiều Thần Nam để lộ ra một vài chi tiết tựa thật tựa giả. Yên tâm, chú sẽ không để bọn họ đưa tin “hung thủ” là ai.”
“Nếu hắn đã muốn chơi thì ta cũng chơi tới bến.”
Hơn nữa cách này cũng đề phòng đối phương lại giở trò tiếp, tránh thêm những thiệt hại về người và tài sản cho người dân vô tội.
Không chỉ vậy, đội trưởng Trần còn điều động thêm người tham gia điều tra, đẩy nhanh tiến độ phá án.
Điều khiến Diệp Tang Tang bất ngờ là, phóng viên đến đưa tin lại chính là Triệu Duyệt — cô gái từng khóc nức nở như hoa lê trong mưa, bị bạn trai lừa dối suýt rơi vào vực sâu.
Giờ đây cô đã lấy lại vẻ ngoài tươi sáng và nhiệt tình. Nhìn bộ dạng của Triệu Duyệt, Diệp Tang Tang đoán chừng cô không bị nhiễm HIV.
Cô gái mặc một chiếc áo hai dây màu cầu vòng và váy dài, ngồi cạnh Diệp Tang Tang, chuyên nghiệp hỏi han từng thông tin. Diệp Tang Tang trả lời các câu hỏi, Trịnh Hợp đưa cho Triệu Duyệt một cốc nước.
Cuộc phỏng vấn nhanh chóng kết thúc, Triệu Duyệt nói: “Tôi cứ nghĩ sẽ không gặp lại cô nữa, không ngờ nhanh vậy đã gặp lại!”
“Quả là trùng hợp, chúc mừng cô,” Diệp Tang Tang vừa suy nghĩ về kẻ thù Tần Giang, vừa đáp lại.
Triệu Duyệt hỏi: “Sao không thấy đội trưởng Tần đâu?”
“Ông ấy nghỉ phép rồi,” Diệp Tang Tang trả lời rất tự nhiên.
Triệu Duyệt gật đầu, nhìn thẳng Diệp Tang Tang, hít một hơi sâu rồi nói: “Lần trước tôi chưa kịp cảm ơn cô, nếu không có cô, tôi vẫn còn chẳng hay biết gì.”
Có một kẻ giết người ở bên cạnh và thứ đồ kia chẳng khác nào ôm một quả bom nổ chậm.
Diệp Tang Tang lắc đầu: “Đây là việc cảnh sát nên làm.”
Triệu Duyệt mỉm cười, đứng dậy chào từ biệt.
Diệp Tang Tang vẫn còn đang suy nghĩ, Trịnh Hợp đi tiễn khách. Bất chợt, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Duyệt, nói: “Khoan đã, tôi có thể nhờ cô một việc được không?”
Triệu Duyệt tò mò quay lại, nhìn Diệp Tang Tang với ánh mắt nghi hoặc.
Diệp Tang Tang nở nụ cười, nói ra điều muốn nhờ.
“Ý của cô là, cô muốn trở thành người phá án chính trong vụ án này? Hơn nữa tỏ vẻ thủ pháp của hung thủ quá thô ráp, cô phá án mà không tốn chút công sức nào ư?” Triệu Duyệt cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì Diệp Tang Tang thoạt nhìn không giống người thích khoe khoang như vậy.
Diệp Tang Tang mỉm cười nhìn Triệu Duyệt: “Tôi nghĩ một cây bút như cô chắc sẽ biết cách thu hút sự chú ý về phía tôi. Tốt nhất viết sao để khiến người ta cảm thấy tôi là một cảnh sát vô cùng tài giỏi.”
“Không được!” Trịnh Hợp tiến lên, nhìn Triệu Duyệt nhấn mạnh: “Hãy viết là tôi!”
Cố Linh đứng lên: “Viết tôi!”
Triệu Duyệt cảm thấy ảo tưởng của cô về nghề cảnh sát này sắp tiêu tan mất rồi, bây giờ cạnh tranh lên báo đã rõ ràng trắng trợn như vậy sao?
Bắt cô viết báo khen ngợi họ, còn làm ra vẻ công chính nghiêm minh nữa. Trên mặt cô không chịu khống chế mà lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.
[Ha ha ha, cười chết! Triệu Duyệt hiểu lầm rồi.]
[ Hai đồng đội này thật tốt, sẵn sàng để mình là người gặp nguy hiểm ]
[ Tôi hiểu rồi, thực ra hung thủ là người rất thiếu thốn sự công nhận. Vụ hại Tần Giang hắn nghĩ mình đã làm rất hoàn hảo, nếu bị ai đó coi thường, hắn sẽ phát điên. ]
Diệp Tang Tang rõ ràng cũng nhận ra sự hiểu lầm, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Hợp lại nói: “Anh là đàn ông, đối phương sẽ kiêng kỵ anh một chút, để anh làm đi.”
Cố Linh nhíu màu nhìn anh: “Chị phù hợp hơn. Hai đứa một đứa giỏi vũ lực, một đứa đầu óc thông minh, chị thì trực giác tốt, nhạy bén với nguy hiểm, để chị làm cho.”
“Đừng tranh nữa, hắn hẳn là hiểu rất rõ về các anh chị rồi, em là thích hợp nhất.” Một câu của Diệp Tang Tang khiến hai người á khẩu không trả lời được, đành bất đắc dĩ đồng ý.
Diệp Tang Tang thấy hai người không nói gì nữa thì quay lại nhìn Triệu Duyệt, “Tôi muốn bài viết về tôi kiểu hơi kiêu ngạo một chút, cậy tài khinh người, có phần ngông cuồng.”
Triệu Duyệt không phải kẻ ngốc, nhìn cảnh này, cô lờ mờ đoán ra mọi chuyện không đơn giản. Cô bình tĩnh nhìn Diệp Tang Tang, gật đầu đồng ý.
Tiễn khách xong, Diệp Tang Tang nhìn đồng đội mới gia nhập, bày tỏ sự chào đón. Vị này là tay súng thiện xạ mà đội trưởng Trần đặc biệt cử đến, trong tình huống cực đoan có thể lưu xác không lưu người.
Họ đương nhiên không thể ngây ngốc ngồi chờ đối phương tới mà bắt đầu đối chiếu với chân dung tìm kiếm người phù hợp ở thành phố Thần Nam, tiếp cận từng người một. Tất cả đều được tiến hành một cách kín đáo: trao đổi qua điện thoại, mặc thường phục tuần tra…
Họ còn phải điều tra xem Phùng Liên mất tích ở đâu, có nhân chứng không, có khả năng camera giám sát nào ghi lại không. Bọn họ không những có việc để làm mà còn rất nhiều việc cần làm.
Trong lúc đó, Diệp Tang Tang chọn một hướng tiếp cận khác — thân nhân của Tần Giang.
Ở thời đại này, việc giả dạng giống thật là không dễ dàng, kỹ thuật trang điểm dù được ví như phẫu thuật thẩm mỹ nhưng thực tế vẫn dễ lộ dấu vết vì lớp hóa trang khi dán lên mặt sẽ khá rõ ràng, chỉ cần tinh ý là phát hiện ra đó là giả.
Dù bây giờ hỏi Triệu Thiên Tề, anh ta trả lời là lúc nhìn thấy người đó có cảm giác gì đó không thích hợp. Nhưng nếu đó chỉ là hóa trang thì ít nhất anh ta cũng có thể cảm nhận được. Cho nên, rất có thể là hai người vốn có nét tương đồng, rồi lại thêm trang điểm và tạo hình thì cảng thêm giống nhau. Bắt đầu từ người nhà là một lựa chọn không tồi.
Sau khi nghe xong, cả nhóm bàn bạc rồi quyết định chia làm hai hướng điều tra. Diệp Tang Tang cùng xạ thủ Dương Văn phụ trách điều tra họ hàng của Tần Giang, còn Trịnh Hợp và Cố Linh sẽ đi tìm nhân chứng cùng những đoạn ghi hình có thể còn lưu lại. Phân công xong, cả hai nhóm lập tức nhập cuộc.
Để giữ bí mật, Diệp Tang Tang và Dương Văn giả trang thành cảnh sát hộ khẩu, thật sự tới khu vực nhà họ hàng của Tần Giang điều tra dân cư.
Diệp Tang Tang skip qua đoạn thời gian ban đầu, đi thẳng tới thời điểm có thể điều tra hàng xóm và người nhà của ông.
Lần này họ đến nhà cậu Tần Giang. Sau khi gõ cửa đi vào, họ bắt đầu lấy bảng biểu ra dò hỏi và ghi chép thông tin, chủ yếu là có bao nhiêu người trong nhà, ai hiện đang sống tại đây, các thành viên khác ở đâu,… như một đợt điều tra nhân khẩu thông thường.
Người cậu dường như không có thiện cảm gì với cảnh sát, trả lời hết sức cụt lủn. Còn mợ thì có vẻ dễ chịu hơn, dù trả lời rất nhanh nhưng ánh mắt thì chỉ muốn tiễn họ đi cho sớm.
Tiếp theo là nhà đối diện. Diệp Tang Tang nhìn cặp vợ chồng trung niên trước mặt, cười nói: “Các bác nhiệt tình quá, giúp bọn cháu làm việc dễ dàng hơn hẳn.”
Cô không biểu lộ trực tiếp thái độ tiêu cực, vì quá lộ liễu sẽ gây phản cảm. Đôi khi một câu khen khéo mà vô tình tố khổ lại thu hoạch được kết quả không nhỏ.
Ví dụ như hiện tại, người phụ nữ lên tiếng: “Mấy cô gái trẻ như cháu làm việc thật không dễ. Nhà bên cạnh khó gần lắm phải không? Bác nghe nói cháu trai của ông ta phải vào bệnh viện, vậy mà đến mặt còn không thèm đi xem. Chậc chậc chậc”
“Bớt nói vài câu đi, người ta mà nghe được thì lắm chuyện.” Người đàn ông nhíu mày ngắt lời vợ.
Diệp Tang Tang giả vờ ngây thơ: “Là cậu mà không đến thăm? Chẳng lẽ không phải cậu ruột ạ? Hay hai bên từng có mâu thuẫn gì hả bác?”
Dương Văn giả vờ kéo cô lại, nhưng cô tránh sang một bên.
“Cái ông này thật là, nhà này cách âm tốt, với lại người ta là cảnh sát, sợ cái gì!” Người phụ nữ trừng mắt nhìn chồng rồi quay sang Diệp Tang Tang: “Cậu ruột đấy! Mà mấy năm trước cạch mặt rồi. Hình như do thằng cháu làm việc công tư phân minh, xử lý vụ gì đó mà bên nhà cậu bị ảnh hưởng, từ đó hai nhà lạnh nhạt với nhau.”
“Nhưng mà theo bác ý, ruột thịt là ruột thịt, đánh gãy xương còn dính gân, có đáng để đoạn tuyệt thế không chứ!”
Diệp Tang Tang gật đầu tỏ vẻ đồng tình, mặt cũng lộ vẻ khinh thường.
Sau khi lấy được thông tin cần thiết, Dương Văn lại kéo cô, cô nương vào đó chào đối phương và ra về. Lúc xuống lầu, Diệp Tang Tang tự hỏi, nghĩ đến việc kiểm tra hộ khẩu. Cả hai lập tức tới phòng quản lý hộ khẩu tra cứu thông tin nhà cậu Tần Giang. Một mục “xóa đăng ký thường trú” thu hút sự chú ý của họ – mười năm trước, nhà người cậu có một người con trai qua đời.
Diệp Tang Tang tiếp tục tra ngược lại, sắc mặt dần nghiêm trọng. Người này đã phạm tội rất nhiều và bị tuyên án tử hình theo quyết định hình phạt chung. Một vài thông tin của hắn ta trùng khớp với những gì cô suy đoán về hung thủ. Lẽ nào người đó… chưa chết?
Nhưng mà chuyện đó hẳn là không thể nào xảy ra, vì trước khi thi hành án tử đều phải xác minh danh tính cẩn thận. Huống hồ, với mức độ thù hận mà người cậu dành cho Tần Giang thì đứa con kia chắc chắn phải đã chết thật.
Cô nhìn ảnh chụp của người chết, người này có bảy phần giống Tần Giang, hóa ra Tần Giang giống cậu.
Sau đó hai người lại tiếp tục đi thăm dò các họ hàng khác nhưng không thu hoạch được gì thêm. Vài ngày tiếp theo cả nhóm tiếp tục tìm kiếm nhân chứng, chỉ có vài manh mối mờ nhạt xuất hiện. Có người xác nhận đã thấy người đó nhưng lại không nhớ được rõ mặt mũi hay hình dáng.
Họ chỉ có thể gửi hy vọng vào tờ báo chiều Thần Nam. Diệp Tang Tang có chút chờ mong, đối phương sẽ phản ứng thế nào để chứng minh bản thân đây? Theo cô phán đoán, người này có tới 80% khả năng không nhịn được mà cắn câu, bởi vì hắn là một kẻ tâm lý vặn vẹo, một tên điên thật sự. Một kẻ tự ti sâu sắc nhưng lại khao khát được chứng minh bản thân, khao khát sự công nhận đến điên cuồng. Người bình thường sẽ không dùng cách này, mà Diệp Tang Tang thì khác. Cô cũng là một kẻ điên không có cảm tình nên chẳng có “cửa tâm lý” nào phải vượt qua cả.
Ngày thứ ba, Diệp Tang Tang nhận được “món quà” khiêu khích từ phía đối phương.
Nhìn món quà đặt trước mặt, Diệp Tang Tang khẽ nhếch môi, nụ cười lộ ra một tia quỷ dị.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY