[Mô phỏng phạm tội] Chương 31: Câu cá, chứng cứ, hành động

[Mô phỏng phạm tội] Chương 31: Câu cá, chứng cứ, hành động

Diệp Tang Tang mỉm cười, đeo găng tay vào cẩn thận mở “món quà” trước mặt ra, thuận tiện nhắn tin báo cho Trịnh Hợp và Cố Linh.

[ Chị Tang, thương lượng với chị cái này, trước khi cười như vậy có thể báo với tui trước một tiếng được không? Để tui còn chạy ra ngoài tị nạn Q^Q ]

[ Chị Tang đã câu được được đối phương ra ngoài, chỉ đỉnh thực sự ]

[ Hắn không chịu nổi rồi đấy, cái loại tâm lý méo mó vậy không chịu nổi người khác khiêu khích hắn đâu ]

Chỉ là khán giả cảm thấy khá bất ngờ vì hắn không có ý đe dọa trực tiếp đến sự an toàn của Diệp Tang Tang mà lại chọn cách khiêu khích bằng một vụ án.

Bọn họ không thể không thừa nhận là Diệp Tang Tang đang cực kỳ phấn khích.

Món “quà” là một chiếc hộp gỗ, bên trong nằm một đoạn xương trắng hếu. Trên xương không còn chút thịt nào, trông có vẻ đã trải qua nhiều năm. Khi Trịnh Hợp và Cố Linh đến nơi, sắc mặt cả hai đều hiện rõ vẻ lo lắng, chỉ sợ rằng lại có thêm nạn nhân mới.

Diệp Tang Tang nhìn thấy vẻ mặt lo âu của họ, lắc đầu:

“Không đâu. Chỉ cần vụ của Tần Giang chưa tuyên án, đối phương sẽ không liều lĩnh gây ra án mới đâu. Hắn ta rất thông minh, lần này khiêu khích chỉ vì tức tối không cam lòng thôi.”

Nếu thực sự xảy ra vụ án mới với thủ pháp tương tự, họ rất có khả năng sẽ phát hiện ra điều bất thường và giúp Tần Giang đang hôn mê điều tra lại vụ án. Như vậy thì mọi thứ hung thủ làm trước đó coi như đổ sông đổ biển.

“May quá, chứ nếu thực sự có vụ án mới thì lương tâm chị cắn rứt lắm” Cố Linh xoa ngực, khẽ thời phào.

Trịnh Hợp nhìn chằm chằm vào đoạn xương rồi quay sang hỏi Diệp Tang Tang:

“Vậy cái xương này từ đâu mà ra? Là của vụ án trước đó à?”

Diệp Tang Tang nhún vai:

“Em biết chết liền. Em đâu phải thầy bói, làm gì có tài bấm tay là biết hết mọi chuyện.”

Động tác của cô khiến không khí hiện trường bớt phần căng thẳng. Pháp y cầm hộp xương, quay sang nói với cô:

“Người chết đã mất từ rất lâu rồi. Nhìn xương có vẻ như đã được xử lý bằng chất bảo quản đặc biệt, khó mà lấy được DNA, hơn nữa cũng không có mẫu đối chiếu. Không để lại vân tay, đối phương hiển nhiên là tay cao thủ.”

“Em không định điều tra vụ án này,” Diệp Tang Tang mỉm cười nói.

Mọi người lập tức quay lại nhìn cô, không điều tra ư?

Nếu không phải là Diệp Tang Tang mà là người khác nói, kiểu gì cũng bị lườm cháy mặt.

Cố Linh nghĩ ngợi một chút rồi vẫn không nhịn được, lên tiếng:

“Thế thì điều tra cái gì? Hắn đã dùng vụ án để khiêu khích thì mình cứ điều tra cho ra chân tướng, đập thẳng vào mặt hắn. Hoặc ít nhất cũng dụ được hắn lòi thêm càng nhiều manh mối liên quan.”

Trịnh Hợp cũng gật đầu phụ họa.

Diệp Tang Tang nhìn món “quà tặng”, ánh mắt sáng lên, nói: “Không cần điều tra, khúc xương này cùng lắm chỉ là một phần chứng cứ giúp định tội khi bắt được hắn, không đáng để tiêu tốn quá nhiều sức lực. Điều chúng ta cần làm bây giờ là tận dụng manh mối mà hắn để lộ ra, tìm ra lý do để bắt hắn. Đây là “món quà lớn” mà hắn chủ động tặng cho chúng ta.”

Nói rồi Diệp Tang Tang trầm ngâm, mắt nhìn về phía camera lấp lóe ánh sáng đỏ cuối hành lang.

“Lập hồ sơ điều tra đi!” Cô nói với nụ cười nhẹ trên môi.

Mọi người đều đồng ý gật đầu. Đúng vậy, điều tra vụ án này không phải ưu tiên, xác định được hung thủ mới là then chốt. Tên kia chọn địa điểm này hẳn là vì nghĩ ngoài phố không có camera giám sát. Nhưng giờ thì có rồi, hắn đã đoán sai.

Lần đầu tiên, cả đội đã có thể nhìn thấy hình dáng của kẻ đứng sau mọi chuyện. Họ vốn là chuẩn bị ngồi canh, nhưng mọi người đều không xác định được cụ thể đối phương sẽ khiêu khích Diệp Tang Tang ở đâu, lại không muốn rút dây động rừng nên đã âm thầm lắp camera.

Trên màn hình camera, một người đàn ông mặc đồ đen, trùm mũ kín mít từ góc phố bước ra rồi nhanh chóng đi về hướng về nơi ở của Diệp Tang Tang. Anh ta ôm theo một chiếc hộp, chạy vội như điên trên đường. Khoảng 4 giờ sáng, anh ta đứng trước cửa nhà Diệp Tang Tang, ngó trái ngó phải rồi đặt chiếc hộp xuống. Sau khi xác định không ai thấy, anh ta lập tức vòng vèo rẽ qua các con ngõ nhỏ rồi rời đi.

Diệp Tang Tang xem kỹ đoạn video, ánh mắt lộ ra sự thất vọng, nhíu mày nói:

“Người này không phải nghi phạm chính. Hình thể có sự khác biệt.” Cô dùng bút chì đo trên màn hình rồi thầm tính toán  “Người này còn rất trẻ, bước chân nhẹ nhàng, dáng người gầy, chắc chỉ khoảng 20 tuổi, nặng tầm 55kg. Hung thủ không giống vậy, hắn là đàn ông trung niên cao to, khỏe đến mức có thể vác một phụ nữ trưởng thành.”

Mọi người xem xong cũng đồng tình với nhận định của Diệp Tang Tang.

Trịnh Hợp đã sớm có chuẩn bị, dựa theo tuyến đường di chuyển trong video mà nhanh chóng cử người truy vết.

Tên kia không hề đề phòng, hoặc nói đúng hơn là không nghĩ mình sẽ bị phát hiện. Đối với anh ta, đây chỉ là một “chuyến đi giao quà” đơn giản mà thôi.

Hai tiếng sau, Trịnh Hợp đã bắt được đối tượng. Cuộc thẩm vấn diễn ra suôn sẻ. Nửa tiếng sau, Trịnh Hợp quay lại, đưa biên bản lời khai cho Diệp Tang Tang rồi nói:

“Là một tên trộm vặt, có người trả tiền để anh ta giao món đồ. Giao dịch được thực hiện thông qua tủ gửi đồ ở sân vận động. Ở cái ngành này của bọn họ “quy tắc” là đưa tiền là làm. Chúng ta đã cử cảnh sát khu vực ở gần sân vận động đi kiểm tra nhưng khả năng lấy được manh mối là không cao.”

Diệp Tang Tang nhận lấy bản ghi lời khai, xem kỹ từng dòng. Một lúc sau, cô nhìn lên bảng trắng trầm ngâm, ánh mắt dừng lại ở ba chữ “sân vận động”.

“Đối phương có thể không có phương tiện di chuyển, hoặc chỉ có xe đạp, cho nên phạm vi hoạt động sẽ không rộng, khả năng cao trong vòng bán kính 5km quanh sân vận động.”

“Trước đây em từng suy đoán là đối phương không được trải qua giáo dục chính thống, thuở nhỏ từng bị tổn thương thể chất, tính cách quái gở tối tăm. Những người như vậy thường không có tiền, cần phải mưu sinh. Không có bằng cấp, tính cách lại khó hòa nhập, công việc hắn có thể làm rất giới hạn…”

“Và rất có khả năng là hắn không thể rút tiền ở cây ATM, nghĩa là số tiền lấy ra giao dịch được giữ trong người hắn khá lâu, thậm chí đó là tiền lương hắn nhận.”

“Có tiền mà hắn đã đưa không?” Diệp Tang Tang quay lại nhìn Trịnh Hợp, hỏi.

Trịnh Hợp nét mặt nghiêm túc, sau vài giây suy nghĩ liền đi tìm người. Nếu không nhờ Diệp Tang Tang nhắc, anh suýt nữa đã quên mất giao dịch này là bằng tiền mặt.

Tiền tất nhiên là có mang về, còn đưa đi lấy dấu vân tay, chỉ là lúc đó mọi người đều nghĩ hy vọng quá mong manh nên không mấy ai để tâm đến.

Dương Văn không quá quen với kiểu tư duy như vậy nên đặt câu hỏi: “Em nói là hắn có khả năng không thể rút tiền ở ATM, vì sao thế?”

“Vì có thể hắn không có chứng minh nhân dân,” Diệp Tang Tang trả lời.

Dương Văn vò đầu, ngại hỏi tiếp nên chỉ có thể trầm mặc.

Cố Linh nhìn về phía Diệp Tang Tang: “Nếu tìm được tiền thì để làm gì? Hung thủ chắc không đến mức sơ ý để lại dấu vân tay hay DNA như nước bọt đâu. Hơn nữa có tìm thấy cũng chẳng có gì để đối chiếu.”

Diệp Tang Tang lấy một tờ tiền ra, lật đi lật lại xem, nói: “Trong thời đại tiền mặt, mỗi một đồng tiền mà một người lấy ra gần như phản ánh được thói quen và hoàn cảnh, môi trường sống của người đó. Một tờ tiền được giữ trên người lâu ngày, dù có lau đi hết dấu vân tay, mồ hôi v.v…, nhưng nếu dính thứ khác thì sao?”

Cố Linh rũ mắt, chị là một người nhạy bén, tức khắc nhận ra điều gì.

“Bùn đất! Vết bẩn!” Chị hơi cao giọng, vẻ mặt không giấu nổi sự phấn khích.

Nếu trên tờ tiền có dính đất thì đó là một manh mối vô cùng giá trị. Ngay cả vết bẩn cũng vậy, có thể giúp suy luận nơi sống hoặc môi trường làm việc của hung thủ. Dù có ranh ma đến đâu chắc cũng không đến mức đem tiền đi giặt nước, vì tiền giấy không chống nước, dễ hỏng, người khác sẽ không nhận.

Ánh mắt Cố Linh dần sáng lên, thật sự không dễ dàng gì mới tìm được điểm đột phá.

Trịnh Hợp mang vật chứng trở về. Anh, Cố Linh và Dương Văn cùng cầm kính lúp kiểm tra. Quả nhiên, có vết đất nhỏ li ti bám trên tờ tiền.

Nét mặt của cả ba lập tức hiện lên sự phấn chấn. Trịnh Hợp nói: “Anh sẽ lập tức nhờ bên pháp y chiết xuất mẫu đất này rồi gửi cho chuyên gia địa chất xác định xem trong thành phố có khu vực nào có loại đất này.”

Diệp Tang Tang gật đầu, Trịnh Hợp liền nhanh chóng đi làm.

[ Cảm giác Boss phía sau sắp lộ diện rồi ]

[ Tưởng chị Tang phá án, hóa ra là đang từng bước “câu” manh mối! ]

[ Mong là nhanh bắt được hung thủ!]

Khán giả bàn luận sôi nổi trong phòng livestream, không khí đầy hào hứng và kích động.

Blogger trinh thám dùng tài khoản phụ để xem, thấy như vậy thì trong lòng phức tạp, nếu đổi lại là anh thì chắc chắn không nghĩ ra chi tiết này.

Khóc! Anh lại đi chơi phó bản khác vậy, anh cũng muốn bắt được hung thủ bằng chính thực lực của mình!

Lúc này, Diệp Tang Tang đang xem lại hồ sơ của ba vụ án mạng. Cô cảm thấy hẳn là vẫn còn đầu mối nào đó bị bỏ sót. Dù sao cũng không thể cứ thế mà bắt người, nghi phạm không dễ đối phó, phải chuẩn bị kỹ lưỡng mọi mặt mới được. Cũng may là thời gian còn dư dả, thời gian phá án đã được kéo dài thêm 10 ngày.

Thực ra Diệp Tang Tang nghi ngờ Tần Giang có quen biết hung thủ. Ngoài lý do không muốn Triệu Thiên Mãn lặp lại vết xe đổ đi tìm hắn, còn có khả năng là do có người dẫn đường. Chỉ là hiện tại ông vẫn đang hôn mê, Diệp Tang Tang không có bản lĩnh gọi ông tỉnh lại để hỏi cho ra đầu đuôi.

Về phần căn phòng trọ mà Triệu Thiên Mãn thuê, vì sao anh ta lại đồng ý đi thuê?

Diệp Tang Tang trầm ngâm, bỗng như nhớ ra điều gì đó, cô xoay người rời đi. Ba phút sau cô quay lại bàn làm việc với một tấm bản đồ trên tay. Đây là cô “mượn” từ phòng của đội trưởng Trần, cô nói với ông một tiếng rồi lưu loát dỡ khung ảnh lồng tấm bản đồ xuống, gỡ khung rồi mang về trải lên bàn làm việc sau đó lấy bút chì đánh dấu vị trí của căn nhà thuê và khoảng cách đến phố Nam.

Triệu Thiên Mãn muốn tìm một công việc để mưu sinh, nhưng vì vào tù ra tội nhiều lần nên chẳng ai dám thuê anh ta. Nếu có chút vốn liếng, lại được ai đó “mớm lời” vài câu… Anh ta sẽ làm gì? Tự làm chủ, hoặc chọn một nghề nào đó tương đối tự do, không cần nhìn sắc mặt của người khác?

Mở cửa hàng buôn bán là một lựa chọn dễ nghĩ tới nhất, đặc biệt là trong tình huống bản thân anh ta có sẵn chút tiền vốn. Nếu thuê nhà ở gần phố Nam, liệu có phải anh ta dự định mở tiệm ở gần đó không?

5000 tệ, nếu có người khác cùng hùn vốn nữa thì có thể giải thích vì sao đối phương nói có thể làm “đại sự”.

Theo lời khai của Triệu Thiên Tề, khi tới tay anh ta thì số tiền này chỉ còn có 3500 tệ. Ở thời đại này tiền thuê nhà rất rẻ, thuê một căn hai phòng ở phố Nam cả năm chưa chắc tới 500 tệ. Quan trọng nhất chính là anh ta sẽ không trả luôn tiền thuê nhà một năm mà sẽ chỉ trả theo tháng hoặc ba tháng một lần. Như vậy số tiền còn lại chắc chắn đã được dùng vào việc khác.

Diệp Tang Tang gọi Cố Linh, hai người cùng đến phụ cận phố Nam xem các mặt bằng cho thuê. Nếu cô không đoán sai, Triệu Thiên Mãn hẳn là đã ký hợp đồng thuê mặt bằng với ai đó. Bọn họ là hai người, nơi đó rất có khả năng để lại dấu vân tay của nghi phạm. Có được vân tay thì việc bắt người sẽ thêm phần chắc chắn.

Cố Linh nghe xong suy đoán của cô thì gấp không chờ nổi mà bắt đầu đi tìm.

Phố Nam từ đầu tới cuối chỉ dài mấy trăm mét, hai người lần lượt đi từng nơi có treo bảng cho thuê, hoặc để trống, từng nhà từng nhà hỏi kỹ, dò thông tin từ chủ cửa hàng. Những nơi khác thì chờ hỏi xong ở phố Nam rồi tính sau. Có rất nhiều thương hộ nhưng Cố Linh hỏi rất cặn kẽ, chỉ sợ bỏ lỡ manh mối về nghi phạm. Ngay cả các quầy hàng cố định bên lề đường họ cũng không bỏ qua, bởi vì nơi này mỗi một góc xó xỉnh đều có tiểu thương, chỉ cần chỗ nào kiếm được tiền là ắt sẽ có người cho thuê.

Diệp Tang Tang cũng không nhàn rồi, khi Cố Linh đi hỏi thì cô đứng lại quan sát hiện trạng từng nơi rồi hỏi thêm tiểu thương xung quanh để xác nhận. Vì họ là cảnh sát, các tiểu thương không sợ bị giành mối làm ăn nên họ hỏi gì cũng ăn ngay nói thật. Tuy nhìn qua giống như mò kim đáy bể nhưng thực chất phạm vi tìm kiếm đối với họ  không quá lớn, chỉ là hỏi cả phố Nam một lượt, hai người vẫn chẳng tìm được chút manh mối nào.

[ Chị Tang đoán sai rồi sao? ]

[Con người thì ai mà không có lúc sai sót ]

[ Mong là sớm có manh mối mới…]

Từ trưa hỏi đến chiều, hai người vừa mệt vừa buồn ngủ. Bất đắc dĩ, họ đành tìm đại một quán ăn ngồi xuống.

Gọi món xong, Cố Linh cầm đũa, mặt mày ủ rũ:

“Khó quá đi mất, ông trời sao không ban cho chúng ta một chút manh mối chứ!”

“Đâu dễ vậy được,” Diệp Tang Tang vốn không đặt nhiều kỳ vọng nên cũng không thất vọng lắm.

Cố Linh mím môi: “A Du, em nói xem, vụ án này… chúng ta thật sự có thể tìm được chứng cứ sao?”

“Có thể, hãy tin là chúng ta có thể.” Diệp Tang Tang nhẹ nhàng an ủi.

Cố Linh bật cười tự giễu, vậy mà lại để một cô bé nhỏ hơn mình chục tuổi an ủi. Nhưng cũng lạ lùng là ở bên cạnh cô gái nhỏ này lại dễ dàng khiến người khác cảm thấy an tâm.

Diệp Tang Tang không biết Cố Linh đang nhìn mình thế nào, cô chỉ hướng ánh mắt ra con phố nhộn nhịp ngoài kia, suy nghĩ xem có phải mình suy đoán sai hướng rồi không. Bỗng cô nhìn thấy tấm bảng thông báo thật dài ở đối diện, phía trên dán đầy giấy rao vặt cho thuê, bán nhà, tìm việc,… Ánh mắt cô sáng lên, đột nhiên đứng bật dậy đi nhanh về phía đó. Nhìn tấm bảng rao vặt dày đặc trước mắt, Diệp Tang Tang đỡ trán, cảm thán mình vẫn còn thiếu kinh nghiệm quá.

Cố Linh thấy Diệp Tang Tang bỏ cả cơm chạy ra ngoài thì vội vàng nói với chủ quán:

“Bác chủ cứ nấu đi rồi để đó chờ bọn cháu nhé! Chúng cháu có chút việc lát nữa sẽ quay lại ngay!”

Chị chạy theo Diệp Tang Tang, đứng cạnh cô trước tấm bảng thông báo cao 1 mét, dài 2 mét, hơi há hốc miệng.

Cô cười khổ: “Đừng nói là… phải gọi hết từng này số đấy nhé.”

“Đừng nóng vội, chúng ta từ từ làm.” Diệp Tang Tang cười vỗ vai chị.

Loại quảng cáo rao vặt này, cho dù đã cho thuê được rồi cũng ít ai gỡ xuống, cho nên tin cho thuê từ mấy tháng trước vẫn còn ở nguyên đây. Triệu Thiên Mãn là người địa phương, anh ta hẳn là cũng biết nơi này, hơn nữa vô cùng có khả năng là đã đọc được thông báo cho thuê nhà ở đây.

Độ phân giải của camera điện thoại Nokia không tệ, hai người mỗi người chụp một nửa, ước chừng mất mười phút mới chụp hết cái đống giấy dán đó.

Ngay cả bên ngoài mục thông báo Diệp Tang Tang và Cố Linh cũng chụp không sót một tờ nào.

Trở lại quán ăn, hai người ăn vội vài miếng rồi ra ngoài tìm bậc thềm ngồi xuống, bắt đầu gọi điện.

“A lô, cho hỏi có phải anh/chị đăng tin cho thuê mặt bằng không …”

“Xin chào, xin hỏi chỗ của anh/chị đã cho thuê được chưa?”

Chỉ cần xác nhận được chủ nhà đã cho thuê, hai người liền ghi lại địa chỉ để tiến hành kiểm tra lần hai. Sau hai tiếng đồng hồ làm việc, cuối cùng họ cũng đã gọi xong danh sách. Nhìn tám địa chỉ trong sổ tay, hai người bắt đầu lần theo thứ tự gần xa để đi hỏi thăm. Cuối cùng, họ tìm được tin tức mà mình muốn ở một cửa hàng khá hẻo lánh cuối phố Nam.

Ban đầu chủ nhà cũng không muốn liên lạc với họ, vì đối phương rất bận và cũng đã tìm được khách thuê rồi. Cố Linh làm cảnh sát đã lâu, biết rõ tâm lý người dân ngại rắc rối nên đã dùng điện thoại của đồn công an gọi thẳng. Chủ nhà xuất hiện rất nhanh và tích cực phối hợp điều tra.

Sau khi được cho xem ảnh, chủ nhà xác nhận đúng là Triệu Thiên Mãn và người kia đã cùng thuê cửa hàng này. Vì vị trí tương đối hẻo lánh nên giá thuê rẻ cũng hơn.

“Là một người ký hợp đồng hay hai người cùng ký?” Cố Linh hỏi đúng trọng tâm.

Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên khá nhanh nhẹn. Bà nhớ lại: “À! Tôi nhớ rất rõ hai người đó. Cả hai đến hỏi, cùng xem mặt bằng sau đó quyết định thuê. Lúc ký hợp đồng thì một người không chịu ký hay in dấu vân tay xác nhận hợp đồng.”

“Người còn lại thì bảo đừng khách sáo, anh em với nhau, của tôi cũng là của cậu, rồi ép người kia cùng in dấu tay.”

Chủ nhà thích thú vừa nói vừa ra hiệu.

Cố Linh tiếp tục hỏi: “Hợp đồng còn chứ? Chúng tôi có thể xem không?”

Thấy chủ nhà hơi do dự và lộ vẻ nghi hoặc, hai người liền xuất trình thẻ ngành.

Sự nghi ngờ trên gương mặt người phụ nữ giảm xuống nhưng lại thay bằng vẻ lo lắng, lắp bắp nói: “Chuyện này không liên quan đến tội phạm chứ? Tôi là người tốt, tôi luôn tuân thủ pháp luật…”

“Không có gì đâu, chị cứ yên tâm đưa chúng tôi xem. Chuyện này không liên quan gì đến chị cả, chị chỉ đang làm ăn buôn bán bình thường thôi mà,” Cố Linh cắt ngang và thành thạo trấn an chủ nhà.

Chủ nhà thở phào nhẹ nhõm, dẫn hai người lên tầng ba bằng cầu thang phía sau, vào phòng ngủ rồi lấy hợp đồng từ trong tủ ra.

Nói là hợp đồng nhưng thực chất chỉ là một tờ giấy viết tay về việc thuê nhà, thậm chí chỉ có một bản, không có công chứng hay đăng ký vào hồ sơ gì cả.

“Hợp đồng này là tôi viết, dưới này là chữ ký của họ, tôi tận mắt nhìn họ ký,” chủ nhà nói.

Diệp Tang Tang cẩn thận nhận lấy tờ giấy mỏng, chăm chú nhìn vào phần ký tên phía dưới.

Cố Linh nghiêng đầu, thì thầm: “Lâm Hà?”

Đây là tên của người kia sao?

Nhưng bây giờ chưa phải lúc để suy nghĩ chuyện này. Cố Linh quay sang hỏi kỹ đặc điểm nhận dạng của người kia. Chị là người tỉ mỉ, sau khi hỏi xong còn đưa bản phác họa chân dung cho chủ nhà xem. Chủ nhà có trí nhớ khá tốt, xem xong đã xác nhận chính là người ngày hôm đó.

Bà hơi lo lắng hỏi: “Cậu này phạm tội gì à?”

Diệp Tang Tang và Cố Linh không trả lời. Bà chủ nhà cũng ý thức được hai người không thể nào nói cho mình biết nên đành im lặng.

“Chúng tôi sẽ mang hợp đồng đi trước. Chị yên tâm, người thuê sẽ không quay lại đâu,” Cố Linh nói.

Chỉ là một tờ giấy, chủ nhà lập tức gật đầu, bà không muốn dính dáng gì đến vụ này cả.

Hai người thu dọn đồ đạc, lúc xoay người rời đi, Cố Linh quay lại dặn dò: “Nếu trong một tháng tới không có chuyện quan trọng gì thì chị đừng ở đây nữa, đi chỗ khác ở tạm đi.”

“Hả… được …được. Từ tối hôm nay tôi sẽ không ở bên này nữa…” Chủ nhà sửng sốt, vội vàng gật đầu đồng ý.

Diệp Tang Tang và Cố Linh cầm chứng cứ rời đi.

Tin tốt liên tục báo về, phía Trịnh Hợp dựa vào một lượng nhỏ bùn đất dính trên tờ tiền, sau khi mời chuyên gia phân tích đã xác định được nguồn đất là từ một công trường xây dựng cách sân vận động khoảng 4 km về phía tây thành phố Thần Nam. Nguyên nhân chủ yếu là chỉ có nơi đó mới có bùn tồn tại quanh năm. Hơn nữa, phải là người thường xuyên ở đó, đất mới có thể dính đều lên tiền như vậy.

Có được mục tiêu, tổ trọng án số ba lập tức hừng hực khí thế. Để tránh nghi phạm trốn thoát, họ còn liên hệ với cảnh sát địa phương cùng nhau vào công trường xây dựng để kiểm tra. Chỉ cần có gì bất thường sẽ có nhiều người lập tức áp sát bắt giữ, tuyệt đối không để hắn có đường thoát!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *