[Mô phỏng phạm tội] Chương 33: Tần Giang + Phó bản mới

[Mô phỏng phạm tội] Chương 33: Tần Giang + Phó bản mới

Trước khi rời khỏi trò chơi, Diệp Tang Tang chỉ để lại một câu: “Hẹn gặp lại ở phó bản tiếp theo.”

So với sự dứt khoát của cô, khán giả vẫn còn ngơ ngác, chưa thoát ra khỏi dư âm câu chuyện.

Hứa Hà trong phó bản sẽ phải nhận lấy hình phạt như thế nào? Trong đoạn cốt truyện lướt qua thật nhanh, Hứa Hà đã yêu cầu luật sư trợ giúp pháp lý. Không phải để thoát tội, mà là để nhờ luật sư chuyển lời tới gia đình, nói cho bố mẹ hắn biết những gì hắn đã làm vì anh trai. Hắn chỉ mong, trước khi chết có thể được gặp họ một lần.

Luật sư từ chối khéo, tỏ vẻ chuyện này không nằm trong phạm vi trách nhiệm của mình. Ông chỉ có thể cố gắng biện hộ, còn nội dung vụ án tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.

Dù không có học thức đàng hoàng nhưng Hứa Hà cũng từng tìm hiểu về vấn đề này, vì vậy hắn yêu cầu thay luật sư khác. Sau một thời gian dài chờ đợi, luật sư mới cũng đến.

Nhưng câu trả lời vẫn không thay đổi.

Cho đến khi chết, Hứa Hà vẫn không có được điều mà hắn khao khát nhất, đó sự công nhận từ chính những người đã sinh ra mình. Cuối cùng, như một thước phim điện ảnh đến hồi kết, mọi thứ khép lại bằng một tiếng súng, chấm dứt hoàn toàn cuộc đời tội lỗi ấy.

Dù Diệp Tang Tang đã thoát khỏi trò chơi, luồng phát sóng trực tiếp vẫn chưa dừng lại. Mãi đến khi tất cả diễn biến được tái hiện và khép lại hoàn chỉnh, hệ thống mới thực sự ngừng lại.

Diệp Tang Tang cũng không biết về điều đó. Cô mở mắt ra, thấy bên cạnh là chiếc điện thoại đang rung không ngừng.

Cô cầm lấy điện thoại, là một số điện thoại lạ. Người biết số của cô không nhiều, cô ngẫm nghĩ rồi bắt máy.

“Chào cô Diệp, tôi tên là Ninh Hạo. Có thể cô chưa nghe thấy tên tôi bao giờ… khụ khụ…”

Một giọng nói đàn ông già nua vang lên, có vẻ là sức khỏe không được tốt, ông ho một lát rồi mới nói tiếp: “Nhưng chúng ta từng gặp trong trò chơi. Tôi dùng một cái tên mà cô rất quen thuộc – Smart.”

Diệp Tang Tang hơi sững người, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác rất đặc biệt. Sự thần kỳ của trò chơi thực tế ảo ở chỗ, rõ ràng là một người chưa từng gặp mặt, nhưng giờ phút này lại như người quen.

Cô hỏi ngắn gọn: “Có chuyện gì không?”

“Cô không tò mò sao? Có thể gặp mặt nói chuyện một lát được không?” Người đàn ông lại ho thêm hai tiếng.

Nghĩ đến Tần Giang, Diệp Tang Tang gật đầu, nhưng lại nói thêm một câu: “Tôi nghĩ, người nên tới gặp tôi là ông. Tôi đang ở bệnh viện An Định, Hải Thị.”

“Tôi không ra ngoài được.”

Đối phương sửng sốt một hồi lâu rồi đồng ý.

Diệp Tang Tang dậy rửa mặt thay đồ. Thiết bị trong bệnh viện rất đầy đủ, cô miễn cưỡng có thể tự chăm sóc bản thân.

Cô thay một bộ đồ mặc ở nhà, ăn sáng xong thì ra ngoài đi dạo, đọc sách. Hai người không hẹn giờ, bởi vì cô vẫn luôn ở đây. Người kia tới sớm hơn cô nghĩ. Cô ngồi ở trong vườn mới đọc được một phần ba quyển sách thì người đã đến. chẳng qua, người cũng giống như cô, phải ngồi trên xe lăn. Thoạt nhìn còn giống như là bạn cùng phòng gặp nhau.

Đình lục giác trong hoa viên bệnh viện rất lớn, trợ lý của người đàn ông đẩy ông vào, Ninh Hạo dở khóc dở cười nói: “Tôi không ngờ…cô sẽ như thế này.”

Ông lớn hơn Diệp Tang Tang chừng hơn ba mươi tuổi nhưng giọng điệu lại đầy kính trọng và biết ơn.

Diệp Tang Tang nhìn ông: “Không đi được nên trong trò chơi mới tranh thủ đi nhiều hơn.”

Chỉ là, đối phương rõ ràng mới chưa đến sáu mươi mà nhìn đã như một ông lão gần đất xa trời, gầy gò tiều tụy, giống như người đang mang bệnh nặng chẳng còn sống được bao lâu.

Ninh Hạo xua tay, trợ lý hơi cúi đầu rời đi. Ông ta quay đầu lại, nhìn Diệp Tang Tang chậm rãi nói: “Tôi nghĩ cô chắc chắn rất tò mò về những gì đã xảy ra ngoài đời. Mà tôi vừa lúc cũng rất muốn nói ra.”

“Đúng vậy, tôi rất tò mò.” Diệp Tang Tang khép lại trang sách, nói.

Ninh Hạo rũ mắt, giọng nói lẫn trong từng tiếng ho nặng nhọc, bắt đầu kể lại mọi chuyện xảy ra ba mươi năm về trước.

Sự thật là, giống như trong “Tàn Bạo Cuồng Hoan”, Hứa Hà đã bày mưu tính kế không sai một li. Hắn mất mười năm để đan nên một cái bẫy hoàn hảo, khiến vợ con của Tần Giang mất mạng, còn ông mang ô danh sống dở chết dở nằm liệt một chỗ.

“Bọn họ không điều tra ra, bởi vì tất cả chứng cứ… khụ khụ… đều ngay trước mắt. Tần Giang có đủ động cơ gây án. Theo thời gian trôi qua, cho dù họ có phát hiện manh mối thì cũng đã quá muộn.”

Ánh mắt Ninh Hạo tràn đầy đau đớn. Ông không phải người duy nhất đã cố gắng, nhưng tiếc là, khác với phó bản trong game, ở hiện thực Hứa Hà chưa từng phải chịu sự trừng phạt nào.

Diệp Tang Tang hỏi chuyện mà cô quan tâm nhất: “Tần Giang thế nào rồi.”

Ninh Hạo lặng đi, giống như nghĩ đến điều gì, ông ho sặc sụa một lúc lâu mới nói: “Ông ấy ở viện điều dưỡng do tôi sắp xếp. Cách đây mười sáu năm, ông ấy tỉnh lại … khụ khụ… nhưng sau đó…phát điên rồi…”

“Không chết là tốt rồi. Điên rồi cũng tốt, không chết được.” Diệp Tang Tang thế nhưng lộ ra một nụ cười.

Trừng phạt một kẻ điên, hơn nữa còn là qua nhiều năm như vậy không quá hiện thực. Ông ấy bị cưỡng chế ở trong viện điều dưỡng vẫn có thể chờ đợi một kế quả.

Ninh Hạo vốn muốn hỏi “Như vậy là tốt à?” Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, ông lại bình thường trở lại.

Ông nghiêm mặt, tiếp tục nói: “Khụ khụ khụ… Vụ án năm đó có nghi vấn nhưng bị tạm gác lại để chờ Tần Giang tỉnh dậy rồi mới xử lý tiếp. Chỉ là trên hồ sơ, mọi chứng cứ đều chỉ về phía Tần Giang. Lý do chưa xét xử chính là vì ông ấy không đủ điều kiện ra tòa. Đến khi tỉnh lại thì thần trí không còn minh mẫn, hoàn toàn không thể hỏi cung, thế là vụ án cứ bị kéo dài mãi đến tận bây giờ.”

“Là các ông gửi vụ án này cho <Hồ sơ tội phạm>, bên công ty trò chơi Tinh Hoàn đúng không?” Diệp Tang Tang hỏi.

Ninh Hạo gật đầu, cố gắng nuốt cơn ho xuống, trả lời: “Đội trưởng Trần thông qua tôi, phải xoay đủ cách mới đưa được vụ án này đến tay Tinh Hoàn, trao quyền cho hệ thống siêu trí tuệ viết thành phó bản trò chơi.”

“Khụ khụ khụ… Chúng tôi đã cấp quyền rất nhiều thứ, cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng được đưa vào.”

Diệp Tang Tang nhìn bọn họ, hơi nghi hoặc: “Thế các ông không đăng ký thể nghiệm phó bản à? Không tự thu thập manh mối rồi điều tra tiếp? Hay là siêu trí tuệ không tự suy diễn ra được? Chẳng phải có thể xem quá trình diễn tiến trong game trực tiếp sao?”

Trước khi thử nghiệm nội bộ, chắc chắn bên phát triển đã có thể chơi thử rồi. Lẽ ra họ phải từng thử vào phó bản rồi.

“Tinh Hoàn nói là không thể. Không chỉ vì lý do bảo mật, mà quan trọng hơn là cần có người ‘phá trận’, tức là cung cấp manh mối, thì trò chơi mới có thể tiếp tục diễn tiến.”

“Nó chỉ mô phỏng lại toàn cảnh vụ án dựa trên toàn bộ chi tiết bọn tôi cung cấp, thực chất chẳng khác gì tái hiện lại hiện trường năm đó. Trong thiết lập nền tảng, Tần Giang vẫn là hung thủ.”

“Bản chất vẫn là cần chúng ta tự thăm dò, từng chút một bổ sung nghi vấn, siêu trí tuệ mới có thể dựa vào đó để mở rộng, suy diễn thêm.”

“Nói đơn giản là thiếu một điểm khởi đầu đủ sức dẫn động, đây là ý nghĩa cô tồn tại.”

“Siêu trí tuệ rất mạnh, nhưng Tinh Hoàn nhấn mạnh với chúng tôi là đừng thần thánh hóa nó, bản chất nó vẫn chỉ là công cụ do con người tạo ra mà thôi.”

Nói xong, ông lại ho một trận dài, sau đó cười khổ.

Diệp Tang Tang suy tư giây lát, cô đã hiểu.

Thật ra là cho dù đã có số liệu từ trước thì siêu trí tuệ cũng không thể biến không thành có, nó chỉ có thể mô phỏng và tái dựng dựa trên dữ liệu sẵn có. Muốn đạt được càng nhiều thông tin thì phải báo lỗi vấn đề của nó, cũng chính là thao tác lúc trước của cô. Chỉ khi “báo lỗi” thì hệ thống mới kết hợp các chi tiết vụn vặt, từ đó mô phỏng ra một hung thủ hợp lý, phù hợp về động cơ phạm tội, tính cách và hoàn cảnh sống.

“Vậy là các ông chưa từng vào phó bản để thử tìm ra manh mối về hung thủ sao?” Diệp Tang Tang lặp lại câu hỏi ban nãy đối phương chưa trả lời.

Ninh Hạo nhìn cô: “Đã thử rồi, 313 lần. Tôi thay người liên tục, tổng cộng đã thử đến 313 lần.”

Ngón tay trắng trẻo của Diệp Tang Tang đặt trên trang sách đen nhánh, không nhịn được mà khen: “Trí nhớ cũng khá đấy.”

“Cảm ơn, cô ở ngoài hiện thực cũng độc miệng với tôi y như trong trò chơi vậy.” Ninh Hạo bật cười.

Ông nhìn về phía Diệp Tang Tang, trạng thái của cô thoạt nhìn không giống một người phải ở trong bệnh viện An Định chút nào. Rõ ràng là hai người mới gặp mặt không bao lâu nhưng cảm giác như quen biết từ rất lâu rồi.

Diệp Tang Tang không đáp, cô đang suy nghĩ.

Ninh Hạo tiếp tục nói: “Cô có muốn biết, sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, vụ án ngoài đời thực đã tiến triển đến đâu rồi không?”

Diệp Tang Tang liếc nhìn ông, cái người này đúng là có ham muốn nói hết giống như đã nói trong điện thoại.

Cô quyết định vẫn phối hợp đối phương, cho nên hỏi: “Thế nào?”

“Hứa Hà chết rồi. Tôi cứ nghĩ hắn ta sẽ sống dài dài hại đời người ta, không ngờ đã chết từ 20 năm trước, do giết bố mẹ mà bị tử hình.”

Giọng ông lộ rõ vẻ hả hê, “Đến chết, hắn vẫn chẳng đạt được điều mình mong muốn.”

Cảm xúc lên cao, ông lại ho sặc sụa.

Diệp Tang Tang thắc mắc: “Thế vụ án còn có thể lật lại được không?”

Vì ở ngoài đời vụ án này vẫn chưa có kết luận cuối cùng.

Ninh Hạo cười: “Cô đã cung cấp manh mối cho cảnh sát thành phố Thần Nam, họ điều tra kỹ lại, tìm được DNA của hắn trong vụ bắt cóc vợ con Tần Giang. Dựa vào dấu vết DNA để lại từ vụ giết bố mẹ hắn, kết quả đối chiếu hoàn toàn trùng khớp. Nếu không có gì bất ngờ, chính là hắn.”

“Còn có chiếc điện thoại di động bị mất của Phùng Liên đã tìm thấy trong nhà hắn. Kỹ thuật phục hồi dữ liệu trong điện thoại đã khôi phục được một số bằng chứng đủ để khẳng định hắn chính là kẻ ra tay.”

Diệp Tang Tang gật đầu, việc điện thoại của nạn nhân nằm trong tay hắn, cộng thêm nội dung trò chuyện  quả thực là chứng cứ thép.

Ninh Hạo cười rạng rỡ, cho dù không ngừng ho thì đáy mắt đều tràn đầy hưng phấn: “Cô không biết lúc tôi biết hắn giết cả bố mẹ hắn tôi muốn cười như thế nào đâu. Này chứng minh rằng dù hắn có cố gắng thế nào cũng không bao giờ được họ chấp nhận. Cuối cùng tuyệt vọng mà chết đi.”

Cầu mà không được, mất đi người cuối cùng quan tâm yêu quý hắn.

Nhưng đang cười, ông lại bật khóc. Khóc nức nở nghẹn ngào chẳng còn chút hình tượng nào, như trút bỏ uất nghẹn đè nén suốt mấy chục năm. Trong lòng ông, người đã cứu rỗi ông – Tần Giang – cuối cùng cũng rửa được oan ức, không còn mang tiếng giết người.

Ông cũng thấy bất công thay Tần Giang, một người tốt hoàn hảo như vậy, chỉ vì ác ý của một kẻ khác mà bị hủy hoại cả đời, đánh mất tất cả những gì ông trân trọng. Sự thật đến quá muộn, bọn họ đã phải chờ đợi quá lâu… quá lâu rồi.

Ông từng nghĩ mình sẽ mang theo nỗi tiếc nuối ấy cho đến ngày chết, nhưng Diệp Tang Tang đã xuất hiện. Vụ án được điều tra lại, kết cục đã rõ ràng, sự chờ đợi dài dằng dặc cuối cùng cũng có hồi kết. Gương mặt già nua đầy vết hằn của ông hiện lên vẻ nhẹ nhõm, nước mắt không kìm được mà lặng lẽ rơi.

Diệp Tang Tang nhìn những tán cây trong viện, mùa xuân đến rồi, trên cành toàn là chồi non. Cô biết ông kích động, nhưng lại không thể thật sự cảm nhận hết. Thế nên vào khoảnh khắc này, cô có phần như lạc lõng giữa bầu không khí thổn thức đó.

Hai người ngồi thêm một lát. Có thể là vì cô đã trải qua mọi chuyện, cũng có thể vì cô là người biết lắng nghe nên người lảm nhảm như Ninh Hạo lại kể thêm vài chuyện cũ. Ví dụ như những người ông từng cứu, hoặc những người từng cứu ông.

Khi ông chuẩn bị rời đi, ông còn hỏi cô: “Cô có muốn rời khỏi đây không? Tôi có thể giúp cô. Cô giúp tôi, tôi cũng sẽ cố hết sức giúp cô.”

“Chuyện của tôi thì để tôi tự lo,” Diệp Tang Tang mỉm cười.

Ninh Hạo gật đầu: “Nếu sau này đổi ý, cứ liên hệ với tôi.”

“Tạm biệt.” Cô nói.

Trợ lý đẩy xe đưa ông rời đi.

Vì phép lịch sự, Diệp Tang Tang tiễn ông đến tận cửa.

Khi trở lại giường bệnh, cô nhận được tin nhắn từ thám tử. Trong đó là tư liệu về quá trình Ninh Hạo gây dựng sự nghiệp và cả những năm tháng ông chăm sóc Tần Giang. Dù là ở bệnh viện hay viện điều dưỡng, đều do Ninh Hạo chu cấp. Đội trưởng Trần, Trịnh Hợp, Cố Linh, thậm chí cả Thẩm Du chỉ mới quen biết vài ngày cũng thường đến thăm ông. Còn có rất nhiều người từng được ông giúp đỡ.

Về phần hiện tại bệnh của ông thế nào thì Diệp Tang Tang không có tâm tư chú ý, bây giờ cô muốn nghỉ trưa.

Cô không đăng nhập vào trò chơi, muốn để đầu óc được thảnh thơi một chút.

Bác sĩ của cô lại đến. Lần này Tô Tự dẫn theo một bác sĩ phục hồi chức năng, mặt mày tươi cười nhìn Diệp Tang Tang. Không để ý đến sự phản đối của cô, anh ta kiên quyết tăng thời gian làm vật lý trị liệu chân lên hai tiếng mỗi ngày. Nụ cười trên mặt anh ta mang ý vị không cho phép cự tuyệt.

“Cô chỉ bị gãy chân thôi, không phải bẩm sinh tàn tật. Không cần phải suốt ngày ngồi xe lăn,” Anh ta nói.

Diệp Tang Tang nhìn anh ta: “Cảm ơn bác sĩ. Nếu anh không có chuyện gì nữa, mời rời khỏi đây. Còn chuyện phục hồi chức năng, tôi không hứng thú làm ở trong bệnh viện tâm thần.”

“Vậy thì cô nên sớm rời khỏi nơi này,” Ánh mắt Tô Tự lạnh như băng, sâu trong đó là những đợt sóng ngầm khiến người ta rợn tóc gáy.

Chỉ có Diệp Tang Tang mới nhận ra thứ cảm xúc ẩn giấu ấy là gì. Cô nhắm mắt, không thèm để ý tới.

Tô Tự lại nói: “Nếu tôi nói trò chơi có hại cho trạng thái tinh thần của cô thì rất có thể cô sẽ mất đi cơ hội tiếp tục chơi game.”

Trước sự khiêu khích ấy, Diệp Tang Tang mở mắt, ngồi dậy, đôi mắt đen thẳm của cô nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi ghét nhất kiểu người vừa tự tin vừa tự đại. Anh nên thấy may mắn vì lúc này anh đang đứng đủ xa. Còn nữa, là bác sĩ mà cố tình chọc giận bệnh nhân, anh nên bị thay thế rồi đấy.”

“Tôi chỉ muốn tốt cho cô mà thôi” Tô Tự làm lơ lời nói của cô.

Diệp Tang Tang nhìn lại: “Tốt nhất anh nên biết thu lại dã tâm của mình, đừng mưu toan khống chế người khác.”

Biểu tình trên mặt Tô Tự nứt toạc. Sự bình tĩnh của Diệp Tang Tang hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.

Cô cầm lấy điện thoại gọi thẳng cho viện trưởng.

Rất nhanh sau đó, viện trưởng đích thân tới. Điều dưỡng viên tiến lên đưa video ghi hình ra: “Thay bác sĩ khác đi, anh ta không đủ tư cách.”

Viện trưởng xem xong cũng không muốn nghe theo Diệp Tang Tang.

Cô mỉm cười nhìn ông ta, ánh mắt lạnh băng, giọng nói sắc bén đầy áp lực: “Nếu ông không muốn gây sự với Văn phòng luật sư Kỳ Tâm, tôi khuyên ông nên đổi người. Nếu không, việc đầu tiên tôi làm sau khi ra viện là rút hết khoản đầu tư khỏi cái bệnh viện này.”

Logic rõ ràng, không bị chọc giận, cảm xúc bình ổn của Diệp Tang Tang khiến sắc mặt viện trưởng lập tức thay đổi.

“Được, lần sau cô sẽ không gặp lại cậu ta nữa. Tôi sẽ tìm bác sĩ khác chuyên nghiệp hơn cho cô.” Viện trưởng lập tức chịu thua, mang theo Tô Tự rõ ràng không cam lòng rời đi.

Diệp Tang Tang nằm lại xuống giường, ánh mắt lạnh lùng.

“Ánh mắt khiến người ta ghê tởm,” Cô mím môi, mỉa mai.

Điều dưỡng yên lặng ra khỏi phòng, khép cửa lại.

Diệp Tang Tang ngồi dậy, tự chuyển mình lên xe lăn. Động tác của cô rõ ràng đã thành thạo và nhẹ nhàng hơn trước. Cô suy nghĩ một chút rồi đeo vòng cổ vào, đăng nhập trò chơi.

Bên ngoài, mạng xã hội đã nổ tung.

Cảnh sát Thần Nam phản ứng nhanh chóng. Sau khi nhận được manh mối, lập tức tiến hành hành động, đối chiếu DNA, mời chuyên gia phục hồi dữ liệu điện thoại. Thông báo chi tiết và kết quả rõ ràng. Họ thậm chí còn đăng video và văn bản chính thức công khai cảm ơn Diệp Tang Tang.

Vì vậy, khi cô trở lại trò chơi, số người trong phòng livestream đã tăng vọt.

Cô liếc nhìn, kênh của cô hiện đứng thứ 28 trong bảng xếp hạng livestream của Tinh Hoàn. Là một streamer hoàn toàn vô danh, đây là lần đầu tiên cô leo lên vị trí cao đến vậy trong thời gian ngắn như thế. Nhưng điều này không khiến Diệp Tang Tang bận tâm. Cô nhanh chóng chọn phó bản tiếp theo và bước vào trò chơi.

[ Chị Tang đỉnh quá đi! Cảnh sát Thần Nam ra thông báo luôn rồi. Hứa Hà chết đáng lắm, còn kéo theo cả hai con súc sinh kia xuống mồ! ]

[ May mà cảnh sát Tần Giang vẫn còn sống, mong ông ấy sớm bình phục để hưởng thụ hạnh phúc lúc tuổi già. Mà tiểu đệ ông ấy cứu năm đó, Smart đã thành tỷ phú rồi, đúng là quá trâu bò. ]

[ Một vụ án thật được phá nhờ một trò chơi! Mà nghe nói rất nhiều người chơi rồi cũng chưa thể mô phỏng ra kết cục, không nghĩ chị Tang của chúng ta chỉ cần một lần là thông quan rồi! ]

Phòng livestream tràn ngập những bình luận phấn khích và thán phục. Các chuyên gia hóng drama đã nhanh chóng nghe ngóng xong toàn bộ câu chuyện.

Một số người còn lại thì tập trung vào phó bản mới mà Diệp Tang Tang vừa mở.

[ Hehe, mấy người đều không quan tâm. Để tôi xem thử lần này chị Tang chơi phó bản gì nào. ]

[ Tò mò thật sự, không biết thân phận lần này là gì ]

[ Phó bản và thẻ bài thân phận được lựa chọn một cách ngẫu nhiên cứ như mở blind box ấy nhỉ. Tôi thích bóc blind box! Phó bản nào của chị Tang tôi cũng mê cả! ]

Màn hình livestream bắt đầu chuyển cảnh.

Diệp Tang Tang mở mắt ra, nhưng những gì hiện ra trước mắt khiến cô hoàn toàn sửng sốt. Cô dường như đang ở trong một không gian khép kín. Theo bản năng, cô đứng dậy bước về phía trước, nhưng ngay lập tức vấp phải thứ gì đó, ngã đập mạnh xuống đất.

Cú ngã không chút phòng bị khiến toàn thân cô đau đớn.

Cô đưa tay sờ mặt đất, chạm đến sàn nhà như được làm bằng gỗ đặc. Bàn tay trắng nõn mảnh mai của cô sờ soạng lần tìm mọi vật ở phía trước.

Một lúc sau, cô dừng lại. Bởi vì không phải trong nhà quá tối, mà là cô mù.

[ Xin chào người chơi. Ngài đã bước vào trò chơi. Vui lòng tuân thủ quy tắc. Bắt đầu phó bản 《Trốn thoát》 ]

[ Thẻ thân phận của ngài là…]

[ Người bị hại ]

[ Nhiệm vụ trong phó bản này: Trốn thoát khỏi nơi giam giữ. ]

Cô nghe thấy hệ thống thông báo nhiệm vụ.

Diệp Tang Tang cảm thấy giống như bị cố tình sắp xếp vậy, Tội phạm → người điều tra → nạn nhân.

Dù là 《Hồ sơ tội phạm》 hay siêu trí tuệ, rốt cuộc cũng phải có đội nồi.

Vai nạn nhân tương đối “nhẹ nhàng” , ở một góc độ nào đó mà nói, kịch bản kiểu này giống như tuyệt địa cầu sinh. Thông thường bọn họ có ba kết cục: bị thương, bị giết hoặc sống sót thoát ra.

Trốn thoát đối với Diệp Tang Tang không hề khó. Nếu như… cô không bị mù.

Một nạn nhân bị mù, quả thực là mở màn với cấp độ địa ngục.

[ Aaaa! Phó bản này!!! Cứu mạng! ]

[ Chị Tang chạy đi! Mau chạy đi! ]

[ Chị Tang thoát ra đi! Đừng chơi phó bản này! Đáng sợ quá đáng sợ quá! ]

[ Dù chị Tang có bỏ phó bản này tôi cũng không nói chị ấy nhát gan đâu! ]

Trong khi Diệp Tang Tang không thể thấy gì thì phòng livestream đang nổ tung.

Khán giả có thể thấy toàn cảnh trong phó bản. Và cũng chính vì thấy được, nhiều người nhận ra bố cục quen thuộc và gương mặt nữ chính, lập tức hiểu ra đây là phó bản nào mà không cần đến dòng giới thiệu trên màn hình.

Không cần suy nghĩ nhiều, bất cứ ai biết đến phó bản này, phản ứng đầu tiên đều là chạy trốn.

《Trốn》 là một phó bản nổi tiếng lẫy lừng. Từ khi mở thử nghiệm nội bộ, mỗi lần có streamer phát sóng chơi phó bản này, lượt xem luôn ở mức cao ngất ngưởng.

Cốt truyện của nó không phức tạp nhưng nội dung thì đúng nghĩa là cơn ác mộng với người chơi.

“Người bị hại có thể trốn thoát? Đừng nằm mơ.”

Đây là đánh giá chung của tất cả các streamer, tất cả khán giả. Và giờ đây, câu nói ấy cũng được gửi đến Diệp Tang Tang.

Muốn sống sót rời khỏi đây quá khó, cực kỳ khó.

Khi phòng livestream đang sôi sục, Diệp Tang Tang đã bắt đầu tiếp nhận thông tin nhân vật. Do không thể nhìn thấy bảng điều khiển, toàn bộ nội dung phó bản sẽ được hệ thống siêu trí tuệ đọc qua tai nghe cho cô. Cô có thể ra lệnh đọc lại một lần nữa nếu muốn.

“Cạch.”

Khi Diệp Tang Tang còn đang nằm rạp trên sàn, phía trước bên phải vang lên tiếng cửa mở.

Tiếp đó là tiếng bước chân.

Diệp Tang Tang mở to đôi mắt vô thần, nhìn về phía cửa và không có bất cứ phản ứng nào khác.

Bên tai, giọng nói vô cảm của siêu trí tuệ vẫn đều đều đọc thông tin về người bị hại.

Năm 2014, thành phố Quản. Người bị hại tên là Văn Nghiên Tâm, cái tên nghe rất hay, đáng tiếc từ nhỏ đã có vấn đề về thị lực. Gia đình kinh tế khá giả nhưng bố mẹ thường xuyên vắng nhà, chỉ để lại hai người giúp việc thay phiên chăm sóc cô. Cô ấy biết đọc chữ nổi, cũng biết dùng điện thoại. Gần đây đang quen bạn trai.

“Tách.”

Siêu trí tuệ vừa đọc xong, đèn trong phòng sáng lên nhưng trước mắt Diệp Tang Tang vẫn chẳng hề thay đổi. Có thể thấy, cô gái tên Văn Nghiên Tâm này là người mù hoàn toàn.

Để tăng trải nghiệm thực tế cho người chơi, hệ thống cung cấp hướng dẫn bằng âm thanh trong suốt ba tiếng đầu tiên. Vì người chơi không có ký ức của nhân vật, không có thói quen thường ngày nên đang ở thế bị động.

Giống như các phó bản trước, rất nhiều người chơi vai điều tra viên trong game ở ngoài đời hoàn toàn không có kinh nghiệm phá án, vì thế phải trải qua một vụ án đầu tiên để nhập vai. Nếu không thích ứng được, có thể thoát game và chọn phó bản khác.

Theo chỉ dẫn, Diệp Tang Tang lần tìm đến chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường. Vừa bật lên đã có tin nhắn thoại được gửi tới.

Người vừa mở cửa cũng cất tiếng hỏi đầy nghi hoặc: “Cô Văn có chuyện gì cần à?”

“Không có gì,” Diệp Tang Tang đáp.

Người kia ra khỏi phòng.

Cô bật chế độ hỗ trợ người khiếm thị trên điện thoại, một đoạn tin nhắn thoại vang lên: “Tâm Tâm có nhớ anh không?”

Đây là bạn trai qua mạng?

Diệp Tang Tang hiện tại vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình.

[A a a a tôi nhìn ai cũng khả nghi cả! ]

[ Chị Tang của tôi sắp bị ngược rồi, sợ quá đi mất. ]

[ Bỏ trốn ngay đi chị Tang ơi! ]

Cô không để ý đến bình luận mà đứng dậy đi khắp căn phòng, sau đó bước ra ngoài, lần tìm trong căn hộ rộng lớn. Cô gần như đi khắp mọi nơi, bao gồm cả hai ban công lớn nhỏ.

Nhà này rộng khoảng 300 mét vuông, có tổng cộng sáu gian phòng  gồm phòng ngủ của bố mẹ cô, phòng ngủ của cô, hai phòng cho hai người giúp việc, phòng trà và thư phòng, chưa kể bếp kiểu Âu và ba phòng vệ sinh.

Có lẽ vì để phù hợp với tình trạng của cô, bố trí trong nhà khá đơn giản, trên đường không có vật cản nguy hiểm.

Với một người vừa mù, điều đầu tiên cần vượt qua chính là nỗi sợ.

Mất màu sắc, mất khả năng cảm nhận khoảng cách, đối mặt với sự bất định phía trước, không còn khái niệm phương hướng, mỗi điều đều có thể trở thành nỗi ám ảnh trí mạng.

Diệp Tang Tang cảm thấy phó bản này của trò chơi còn rất có ý nghĩa, bởi khi thật sự trải nghiệm mới hiểu hết được những khó khăn của người khiếm thị.

Cô đứng trên ban công, cảm nhận làn gió thổi từ xa đến, bước đi chậm rãi.

Bên tai vang lên chỉ dẫn của siêu trí tuệ. Mặt cô không biểu cảm, theo lời nhắc nhở mà tránh đi ghế dựa ngắm cảnh và chậu hoa ở ban công.

Cô tiếp tục dò đường bằng gậy dẫn đường, không biết đã qua bao lâu, một trong hai người giúp việc tiến đến, dừng cách cô khoảng một mét: “Cô Văn, đến giờ ăn sáng rồi. Tôi đưa cô đi nhé?”

“Không cần,” Diệp Tang Tang đáp rồi tiếp tục lần mò theo lời dẫn để đến phòng ăn.

So với phó bản trước, cô cảm thấy phó bản này thú vị hơn nhiều. Từng cảm giác khi chạm vào đồ vật khiến cô như thể đang được thể nghiệm thế giới một lần nữa. Đúng lúc này có tiếng bước chân tiến đến. Đồ ăn được đặt xuống trước mặt cô.

“Cô Văn, bữa sáng là sữa và bánh mì,” Diệp Tang Tang khẽ ngửi mùi, đưa tay ra.

Động tác của cô còn vụng về nhưng người bên cạnh không thúc giục.

Một lúc sau, hai người giúp việc trao đổi ánh mắt rồi lặng lẽ rời vào bếp.

Diệp Tang Tang dừng lại, ánh mắt trống rỗng hướng về phía trước, tai thì chăm chú lắng nghe.

Tiếng thì thầm rất nhỏ:

“Cô cho thuốc ngủ vào chưa?” Giọng người giúp việc lớn tuổi hơn hỏi.

“Cho rồi, nhưng làm vậy liệu có ổn không? Chị cũng biết, nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ mất việc,” người còn lại lo lắng.

Tiếng vỗ vai vang lên, người đầu tiên nói: “Cô không nói, tôi không nói, ai biết chứ? Huống chi, người nhà cô ta cũng chẳng để tâm đến cô ta như vậy. Nếu không thì sao lại cả tháng mới về thăm một lần. Họ sự nghiệp thành công cả rồi, chắc gì cô ta đã là đứa con duy nhất. Biết đâu đã sớm có gia đình khác ở bên ngoài.”

“Chúng ta ăn cái gì đi, lát nữa quay lại xem là được.”

Người kia không nói gì nữa.

Diệp Tang Tang khẽ siết chặt ly sữa trong tay, lần mò đứng dậy đi về phía thùng rác bên cạnh. Cô khom người, ước lượng độ cao rồi nghiêng ly sữa đổ vào. Do chưa thành thạo, lúc đổ sữa bị bắn một chút lên mu bàn tay cô. Cô đưa tay cọ nó lên môi. Sau đó quay lại bàn, ngồi xuống ăn bánh mì.

Ăn xong chừng hơn mười phút, Diệp Tang Tang đổ gục xuống đất.

[ A, mới mở màn đã kích thích vậy rồi! ]

[ Tôi câm nín luôn. Lần trước streamer chơi phó bản này vừa ngủ dậy đã out game luôn. ]

[ Tôi rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?! ]

Phòng livestream vô cùng náo nhiệt. Việc Diệp Tang Tang chọn phó bản này đã thu hút hàng loạt người từng xem phó bản đó đổ dồn về phòng của cô.

Diệp Tang Tang bị hai người đưa vào phòng.

Một người rút điện thoại ra, người còn lại tiến đến bắt đầu cởi đồ cô.

Phó bản này lấy bối cảnh mùa thu nhưng thời tiết vẫn còn rất nóng. Cô chỉ mặc đồ mỏng là áo tay ngắn và quần dài rộng rãi ở nhà.

“Nhìn này, cô tiểu thư này đúng là được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, dù nhìn mỏng manh nhưng cũng có da có thịt. Bảo sao có người trả giá cao để mua ảnh và video của cô ta.” Một người giúp việc giơ điện thoại lên, điều chỉnh góc độ chuẩn bị quay chụp.

Người giúp việc còn lại kéo quần áo cô xuống, bực dọc nói: “Cô đứng đó làm gì, lại phụ tôi một tay đi, khó cởi lắm.”

Diệp Tang Tang mở mắt ra.

“Mẹ ơi!!” Giúp việc đang cởi áo giật mình thét lên, lùi lại theo phản xạ.

Người kia đang bận điều chỉnh điện thoại, nghe vậy hô: “Hù chết tôi rồi, hét cái gì?”

Giúp việc bị giật mình lúc này mới định thần lại, nhìn kỹ thấy Diệp Tang Tang nằm trên giường vẫn nhắm mắt hôn mê bất tỉnh như cũ.

Lẽ nào là ảo giác?

Người giúp việc hoài nghi bản thân.

Một người khác tiến lên nhanh chóng cởi cúc áo: “Đừng mò mẫm nữa, người ta đòi ngay bây giờ đấy. Lần này trả 5000 tệ đó, chụp cẩn thận vào.”

Người bị dọa vội vàng gật đầu.

Đúng vào lúc này, Diệp Tang Tang vươn tay ra, bàn tay mảnh mai túm lấy tóc người giúp việc vừa nói chuyện, bật người ngồi dậy.

“A a a aaaa!” Người bị túm tóc hét toáng lên.

Giúp việc còn lại định nhào đến giúp thì Diệp Tang Tang quay đầu, đôi mắt  vô thần nhìn chằm chằm đối phương, cô lên tiếng: “Tôi đã báo cảnh sát rồi. Nếu cô muốn có thêm tội cố ý gây thương tích tôi cũng không ngại đâu.”

Trước mặt cô, sắc mặt của cả hai người giúp việc tái mét.

Một người trong đó đảo tròng mắt, lập tức cầm điện thoại định xóa ảnh và video. Chỉ cần xóa là được. Không có bằng chứng, cảnh sát chẳng làm gì được họ.

Diệp Tang Tang lặng lẽ chờ, ngồi trên giường lạnh lùng nhìn hai người.

Một lát sau cảnh sát đến gõ cửa.

Hai người giúp việc bị áp giải đi. Là người khiếm thị, Diệp Tang Tang được một nữ cảnh sát dìu đến đồn.

Sau khi bị lấy lời khai, gia đình cô cũng được thông báo. Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, có hai người đến đứng trước mặt cô. Chỉ là chưa kịp chờ cô mở miệng, một cái bạt tai đã giáng thẳng lên mặt cô.

Bởi vì hoàn toàn không đề phòng, Diệp Tang Tang ngây người, mắt mở to lộ rõ vẻ khó tin.

Cảnh sát thấy vậy liền bước tới quát lớn: “Đây là trụ sở công an, hai người xem đây là nơi nào mà dám đánh người!”

“Còn nữa, không phải lỗi của cô ấy, là các người thuê giúp việc không ra gì!” Nữ cảnh sát đi cùng cũng lên tiếng.

Diệp Tang Tang cụp mắt, đại khái đã hiểu suy nghĩ của người ra tay đánh, chẳng qua là thấy mất mặt. Muốn đánh mà thôi, cần gì lý do?

Lúc này, một giọng nữ trung niên the thé cất lên: “Anh đánh nó làm gì? Ghét bỏ nó chướng mắt, cản đường của con trai anh hả?”

“Đừng có dạy dỗ tôi! Không phải cô cũng cảm thấy đứa con gái khác tốt hơn à?” Người đàn ông lạnh giọng phản bác.

Hai người không kiêng dè gì bắt đầu cãi vã.

Diệp Tang Tang nghĩ nghĩ, lên tiếng cắt ngang: “Lại tìm một người khác chăm sóc tôi rồi hai người tiếp tục cuộc sống của mình không phải là được rồi sao?”

Cô thật sự không hiểu tại sao phải cãi nhau. Có tiền có thể giải quyết rất nhiều phiền phức. Một người giúp việc thôi mà.

Hai người không cãi nữa, cuối cùng đồng ý thuê thêm hai người khác để chăm sóc cô.

Sau cùng, nhờ vào hướng dẫn bằng giọng nói của siêu trí tuệ, Diệp Tang Tang gọi xe trở về nhà.

Khi về đến nhà, hệ thống thông báo thời gian trợ giúp bằng âm thanh chỉ còn khoảng hơn mười phút. Cô sờ soạng để làm quen với phòng bếp và nhà vệ sinh, tránh tình trạng hệ thống dừng hướng dẫn thì không thể sinh hoạt được.

[ Chị Tang bình tĩnh thật, như thể chẳng bao giờ tức giận ]

[ Hai giúp việc đó thật sự quá ghê tởm, may mà bị tóm kịp.]

[ Tiếp theo sẽ thế nào đây? Không có streamer nào trụ nổi trong phó bản này quá ba tiếng hết! ]

Phòng livestream điên rồi, Diệp Tang Tang muốn offline.

Trước khi rời khỏi, cô nhớ ra mình còn ba điểm thuộc tính chưa sử dụng. Không chút do dự, cô dồn toàn bộ vào thể lực.

[ ID Người chơi : Diệp Tang Tang]

[Tinh thần lực: 8(10)]

[Trí lực: 8(10)]

[Thể lực: 10(10)]

Nhìn con số trên màn hình, Diệp Tang Tang suy nghĩ,  nếu thêm điểm vào tinh thần hoặc trí lực thì sẽ có cảm giác gì?

Tinh thần sẽ khá hơn sao?

Còn trí lực có làm cho chỉ số IQ cao thêm không?

Nghe có vẻ hơi huyền hoặc. Vì tò mò, cô nhấn vào để xem bảng giải thích. Rất nhanh, bảng mô tả hiện ra trước mắt cô:

[Tinh thần lực: Chỉ mức độ tỉnh táo của người chơi trong trò chơi.

1–3: Tinh thần yếu, khó tập trung, khả năng đi kèm bệnh thể chất.

4–5: Trung bình, hơi kém hơn người bình thường.

6–7: Tinh thần tốt, có thể duy trì sự tập trung lâu dài.

8–10: Tinh thần cực tốt, dễ dàng tập trung và làm nhiều việc một lúc. Tuy nhiên, có thể đi kèm bệnh lý thể chất hoặc tinh thần.]

[ Tăng tinh thần lực chỉ có hiệu lực trong trò chơi. Tăng điểm giúp nhân vật tỉnh táo hơn, giảm cảm giác mệt mỏi và uể oải.]

Tiếp theo là trí lực. Nội dung gần tương tự.

Tăng trí lực giúp nhân vật trong game ít gặp các vấn đề về não bộ, tăng hiệu quả suy luận và xử lý thông tin. Thực ra loại điểm thuộc tính này khá hiếm, gần tương đương với đạo cụ quý hiếm.

Diệp Tang Tang nhìn bản thân, cảm thấy không còn gì để tăng thêm liền thoát game.

Cô đọc thêm một số tài liệu liên quan đến người mù, sau đó đọc tiếp quyển sách buổi sáng dở dang. Xong xuôi, cô điều khiển xe lăn ra ngoài đi dạo như mọi ngày.

Buổi chiều trôi qua không khác gì thường lệ. Làm xong những việc cần làm, tám giờ tối cô lại lên mạng tiếp tục vào game.

Bóng tối đến đúng như dự đoán, sau khi tua nhanh thời gian, Diệp Tang Tang nhận được tin có người đến ứng tuyển làm giúp việc.

Hai vợ chồng kia vẫn không ra mặt. Trợ lý chỉ gọi điện thông báo thời gian phỏng vấn rồi lập tức cúp máy.

Trong lúc đó, Diệp Tang Tang ngồi trên ghế sô pha, tin nhắn trên điện thoại liên tục nhảy ra.

Cô dùng điều khiển bằng giọng nói, chọn chế độ đọc tin nhắn từ đầu.

“Tâm Tâm, em không để ý đến anh nữa sao?”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tâm Tâm, em không ngoan rồi.”

“Đừng sợ, Tâm Tâm.”

“Tâm Tâm, trả lời anh một chút đi.”

…….

Ước chừng có gần 100 tin nhắn, cô nghe xong dựa người vào ghế sô pha.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Không còn trợ lý giọng nói hỗ trợ, cô phải mất kha khá thời gian mới lần được từ sô pha ra tới cửa, bật chức năng liên lạc bằng giọng nói.

Diệp Tang Tang hỏi người đến là ai. Đối phương dừng một lúc rồi nói là được công ty giới thiệu đến ứng tuyển giúp việc.

Diệp Tang Tang mở cửa, lùi lại hai bước rồi nói: “Chào mừng.”

Nói xong, cô ra hiệu cho người kia vào nhà.

Cái nóng đầu thu theo bước chân người nọ ùa vào, mang theo một mùi thơm nhè nhẹ của hoa quế.

Diệp Tang Tang khẽ cong khóe môi, mời người đó vào trước rồi quay người đóng cửa.

Cô lần mò trở lại sô pha ngồi xuống.

“Chào cô, chắc công ty đã nói với cô yêu cầu của tôi rồi chứ?” Diệp Tang Tang hỏi.

Người nọ gật đầu, giọng nữ đáp: “Tôi biết. Trước đây tôi đã từng chăm sóc người mù, lại có bằng đầu bếp, biết nấu cả món Tây lẫn món Trung.”

Diệp Tang Tang mỉm cười, đột nhiên ngẩng đầu, hơi nghi hoặc hỏi: “Cô cao thật đấy.”

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *