Diệp Tang Tang nghe thấy tiếng bước chân đang áp sát, cô tiếp tục lùi về sau, thân hình mảnh khảnh căng chặt như dây đàn, gương mặt hiện rõ vẻ sợ hãi và hoang mang bất lực.
Cô nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, mong manh đến mức như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái… là sẽ vỡ tan ra ngay lập tức.
[ Nói thật chứ, bất kể là dáng vẻ thật của chị Tang hay gương mặt của “Văn Nghiên Tâm”, tôi đều muốn rụng tim vì mê mệt mất thôi! ]
[ Nhìn chị ấy mong manh yếu ớt như chiếc bình sứ, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ ]
[ Tôi đúng là có tội, đứng ở góc độ tội phạm tôi bỗng hiểu sao hắn lại lảng vảng quấy rầy, lừa gạt rồi ức hiếp chị ấy! Sao tôi lại nghĩ thế này cơ chứ, tội tôi đáng chết! ]
[ Anh em ơi, cái cảm giác hồi hộp, kích thích này vừa lúc thiếu một mỹ nhân mong manh rơi lệ ]
Trong phòng livestream, khán giả xem đến đây đều kêu rên cảm thán, vừa xấu hổ vừa ăn năn vì suy nghĩ kỳ cục của mình nhưng mắt thì vẫn dán chặt lên màn hình không dứt ra được.
Lúc này Diệp Tang Tang đã lùi đến bước đường cùng, cô dò dẫm bám vào cạnh bàn làm việc trong phòng ngủ, run rẩy đứng lên, tay không ngừng sờ soạng phía sau, cả người vẫn cố gắng lùi về phía sau.
Tên đàn ông trước mặt dường như càng thích thú, nhìn cô yếu ớt như một con thỏ non, hoang mang không biết phải chạy đường nào càng làm hắn thêm phấn khích.
Cô cứ lùi, còn hắn thì cứ tiến.
Những ngón tay trắng trẻo hơi ửng hồng của cô hoạt động trên mặt bàn, hoảng hốt muốn bắt lấy thứ gì đó.
Tên đàn ông cong môi, khóe miệng mang theo ý cười dữ tợn, lại rướn người tiến thêm một bước.
Cuối cùng, đầu ngón tay Diệp Tang Tang chạm phải một thứ quen thuộc. Ngay giây tiếp theo, quyển sách dày cộp nặng như viên gạch được bàn tay mảnh dẻ ấy siết chặt, không hề chần chừ, cô vung tay đập thẳng lên đầu hắn.
“A a a a a a a!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên khắp căn phòng.
Người vừa đứng thẳng trước mặt cô đau đến mặt mày vặn vẹo dữ tợn, cả người gập xuống, quỳ sụp dưới chân cô, miệng không ngừng tru tréo rên rỉ.
Diệp Tang Tang cau mày, tay vẫn dò tìm, xác định phương hướng để ra đòn tiếp theo. Vì không nhìn thấy, cú vừa rồi đập hơi lệch, cô cảm thấy chưa phải là đòn trí mạng.
Tên đàn ông vội vàng đưa tay ra định túm lấy cổ chân cô lôi xuống sàn. Nhưng thứ hắn nhận được là quyển sách nặng trịch kia lại vung lên, đập tới tấp không chút lưu tình.
“Á!”
“Á!”
“Á!”
Mỗi cú đập xuống là một tiếng rên rỉ vang lên.
[ Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Việc quan trọng nói ba lần! Tôi sai rồi, tôi không nên có ý nghĩ xằng bậy với chị Tang!]
[ Tôi nhận sai rồi ha ha ha ha, tôi không ngờ chị Tang lại ra tay ác thế này!]
[Ha ha ha ha ha ha, nhìn đã thấy thốn rồi!]
[ Lúc đầu tôi còn thắc mắc chị Tang lấy đâu ra sức lực thế, cho đến khi tôi nhìn thấy điểm thể lực của chị ấy đã lên tới 10. Chị ấy dùng hết điểm đạt được ở phó bản trước thêm vào thể lực!]
Nhìn thấy Diệp Tang Tang ra tay, phòng livestream sững lại ba giây rồi đồng loạt bùng nổ bằng những câu “xin lỗi” kèm tiếng cười rung trời.
Tên đàn ông nằm vật dưới đất, Diệp Tang Tang thì mờ mịt đứng đó, tay cầm quyển sách giờ đã loang lổ máu, từng giọt, từng giọt đỏ sẫm rơi xuống thảm.
Một giọt.
Hai giọt.
Ba giọt.
Nhỏ thành tiếng “tách tách” rất khẽ.
Quả nhiên cú đầu cô đánh lệch, đập trúng tai và mặt hắn, bìa sách dày đập nghiêng qua gò má, quệt ngang sống mũi, máu mũi phun ra như suối, bắn đầy lên sách.
Tên đàn ông bị đánh đến không biết làm sao, cố chịu đau muốn bắt cô nhưng đổi lại là thêm mấy cú đập mạnh như trời giáng.
Diệp Tang Tang không nhìn thấy, tay tiếp tục lần mò mép bàn, một tay vẫn siết chặt quyển sách, bước tập tễnh đi ra ngoài. Máu từ ngón tay cô in thành vệt dài trên mặt bàn.
Phía sau, tên đàn ông gắng gượng quay đầu nhìn cô lần cuối, nhưng cơn choáng khiến hắn chịu không nổi, cuối cùng cũng ngã lăn ra, bất tỉnh.
Diệp Tang Tang nghe thấy tiếng cơ thể đỏ gục, thần sắc cô hoảng hốt một lát rồi như vừa bừng tỉnh, cô quỳ sụp xuống, quyển sách trong tay rơi xuống sàn nghe “bịch” một tiếng.
Qua một hồi lâu, cô mới chậm rãi lấy lại tinh thần, mình nên báo cảnh sát. Cô sờ soạng tìm điện thoại, run rẩy bấm số điện thoại. Nhưng bấm xong mới phát hiện tín hiệu vẫn bị chặn. Tìm thì chắc chắn là tìm không thấy rồi, cô không còn hơi sức đâu mà lục lọi thêm.
Cô một lần nữa buông điện thoại xuống, chống tay vào tường mượn lực đứng lên, loạng choạng đi về phía cửa. Trước khi ra ngoài cô còn quay lại đóng cửa phòng, để lỡ hắn có tỉnh lại, tiếng mở cửa sẽ báo hiệu cho cô biết.
Cô phải đi ra ngoài, ra ngoài tìm người giúp đỡ báo cảnh sát.
[ Ê, chị Tang đổi “chế độ” nhanh ghê á! ]
[ Phó bản người mù này chị đã hoàn thành rồi đấy à? ]
[ Đừng có nói trước ông cố ơi! Vừa nghe đã cảm thấy không yên rồi ]
Khán giả nhìn Diệp Tang Tang mò mẫm từng bước đi ra ngoài. Bởi vì không nhìn thấy, giữa chừng còn suýt đi lạc, may mà chạm trúng đồ đạc trong phòng mới miễn cưỡng nhận ra mình ở đâu để điều chỉnh phương hướng.
Mất khoảng 3 phút cô mới đi đến huyền quan.
Nhiệt độ của điều hòa trung ương để quá thấp, vừa chạm đến tay nắm cửa cô đã bị lạnh đến giật mình. Ngay khi cô chuẩn bị mở cửa thì tiếng chuông cửa vang lên. Diệp Tang Tang lui về phía sau một bước.
[ Lại nữa hả trời?! Không cho người ta thở sao! ]
[ Cái cô Văn Nghiên Tâm này là nam châm hút biến thái à?! ]
[ Khoan, cũng có thể là người bình thường mà! ]
Mọi người trong livestream bàn tán rôm rả.
Diệp Tang Tang chạm tay lên ổ khóa, do dự vài giây mới bật công tắc liên lạc bằng giọng nói:
“Ai vậy?”
Một giọng nói truyền qua màn hình: “Tôi là quản lý tòa nhà này đây, bây giờ cô có rảnh không? Bởi vì tình huống của cô đặc biệt nên tôi muốn trực tiếp vào nói rõ tình hình khu này với cô.”
“Anh cứ ở ngoài nói là được rồi.” Diệp Tang Tang từ chối.
Người ngoài cửa dừng một chút rồi nói: “Chủ yếu là sợ kẻ giết người lẻn vào gây nguy hiểm cho cô. Cô mở cửa để tôi xác nhận cô đang an toàn là được.”
“Được rồi.” Diệp Tang Tang ngẫm nghĩ, nghĩ đến mình cũng có việc muốn nói bèn mở cửa phòng.
Cô lùi về sau hai bước, nói: “Vào nhà nói đi, bên ngoài quá nóng.”
“Đúng là rất nóng.” Giọng nam vang lên, sau đó vào phòng.
Diệp Tang Tang thầm nghĩ, lại thêm một kẻ không biết điều.
Ngay khi cô tiến lên chuẩn bị đóng cửa thì người vừa đi vào dừng lại: “Cô không tiện, cứ ngồi trước đi để tôi đóng cửa cho.”
Diệp Tang Tang khựng lại, gật đầu đồng ý: “Được”
Cô cầm lấy cây gậy dẫn đường đặt bên cạnh, lần mò về phía sô pha.
Sau lưng, giọng người đàn ông vang lên:
“Xin lỗi nhé, tôi đổi sang mang dép trong nhà của cô rồi.”
Diệp Tang Tang khẽ “ừ” một tiếng, gật đầu đồng ý, bước chân hơi loạng choạng đi tiếp.
Cô vẫn chưa đi dép, vừa rồi đã quên mất nên giờ cô để chân trần đi trên sàn nhà. Cô cũng không định đi lấy dép nữa vì đột nhiên nhận ra mang dép chỉ tổ vướng víu, đi chân trần chạm trực tiếp xuống sàn gỗ cô mới có thể cảm nhận rõ ràng hơn mình đã đi được bao xa.
Những đường vân gỗ mịn dưới chân cũng giúp cô phán đoán phương hướng. Phát hiện này, đối với cô, ngược lại lại là chuyện tốt.
Gậy dẫn đường gõ cộc cộc trên sàn, hai cái bên trái, quét qua, hai cái bên phải, cứ thế dò dẫm xác định phía trước có chướng ngại hay không.
Cô bình tĩnh ngồi xuống sô pha, mò mẫm tìm cốc nước, còn đang loay hoay thì có người đưa cốc tận tay. Cô uống một ngụm rồi khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Chờ bình tĩnh một chút, cô quay sang phía người tự xưng là quản lý:
“Tôi có chuyện này…”
“Có chuyện này…” Người kia cũng cùng lúc lên tiếng.
Diệp Tang Tang đành cười nhẹ: “Vậy anh nói trước đi.”
[ Chị Tang, chị đã yên tâm quá sớm ]
[ Lần này phiền toái rồi, trong phòng có 3 người, 2 nam 1 nữa. Bọn họ muốn làm gì? ]
[ Người tới không có ý tốt! ]
Khán giả đã sắp chết lặng, cứ hết đợt này đến đợt khác, chỗ này không an toàn như vậy sao?
Quản lý tòa nhà vươn tay quơ quơ trước mặt Diệp Tang Tang. Cô hơi nghiêng đầu. Quản lý tòa nhà chợt nín thở, chột dạ sợ mình bị phát hiện.
Diệp Tang Tang nhìn về phái hắn ta hỏi: “Không phải có việc à? Hay để tôi nói trước?”
“Để tôi nói. Cô cũng biết đấy, tình huống của cô khá đặc biệt, mà người giúp việc lại không có nhà, bên ban quản lý tòa nhà lo lắng cho sự an toàn của cô nên đã sắp xếp tôi ở lại đây với cô một thời gian. Nếu có phần tử không hợp pháp trà trộn vào tôi có thể bảo vệ cô.”
Lời lẽ của hắn vô cùng lễ phép, còn mang theo sự quan tâm và đồng tình. Nhưng ở trong phòng livestream, mọi người đều thấy mắt hắn ta dán chặt vào Diệp Tang Tang, ánh mắt cực có tính công kích, khóe miệng còn treo nụ cười nham hiểm.
[ Ban đầu cứ tưởng chỉ là ăn trộm vặt, giờ nhìn thế này rõ ràng không ổn rồi! ]
[ Căng thế này chị Tang phá cục thế nào đây. Trong nhà vẫn còn cái thiết bị chặn sóng nữa! ]
[ Hai nam một nữ, tôi không hiểu bọn họ đến làm cái gì. Ức hiếp một người mù thì có bản lĩnh gì chứ ]
Khán giá quả thực tức sắp điên rồi, phó bản này còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của bọn họ. Người mù, một đối nhiều.
Diệp Tang Tang không hề có cảm giác, chỉ nghe vậy thì thoáng băn khoăn, chần chừ đáp:
“Nhưng thế này… không hay lắm đâu. Chỉ cần tôi không mở cửa, người ngoài đâu dễ vào được, cũng không cần ai ở lại cùng…”
Trên gương mặt cô lộ ra nét bối rối, xen lẫn sự sợ hãi trước nam tính rất tự nhiên.
Đúng lúc ấy, cô nghe được tiếng bước chân rất khẽ.
Cô nhạy bén hỏi lớn:
“Ai đấy!”
Ba kẻ trong phòng nhìn nhau, gã đàn ông đang ngồi bên cô khẽ liếc về hướng phát ra tiếng động, ra hiệu cho người phụ nữ lên tiếng.
Người phụ nữ trợn trắng mắt, lên tiếng: “Tôi đi cùng với quản lý, lúc nãy quên giới thiệu, tôi cũng là thành viên của ban quản lý. Giờ trong khu xảy ra chuyện bất ngờ, chúng tôi sợ đi một mình nguy hiểm nên hai người đi cùng nhau cho an toàn.”
Giọng cô ta đã cố dịu xuống nhưng vẫn nghe ra sự khó chịu và gượng gạo.
Diệp Tang Tang nghe xong thì gương mặt giãn ra, thở phào:
“À, thì ra còn có chị nữa, tôi cứ tưởng chỉ có anh quản lý”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi cũng không ở lại lâu đâu. Cảnh sát sắp bắt được tên giết người đang lẩn trốn rồi, trong nhóm có tin gì mới là chúng tôi đi ngay.” Quản lý tòa nhà cười phụ họa.
Diệp Tang Tang dường như đã quên mất trong phòng còn nằm một người, đứng dậy nói: “Vậy để tôi lấy cho mọi người ít trái cây, các anh có thể hoạt động trong phòng khách.”
Cô đứng dậy, cầm gậy dò đường đi về phía tủ lạnh.
[ Haizzz, chị Tang yêu quý của tôi ơi ]
[ Chị Tang phát hiện ra rồi à? Cảm thấy cứ là lạ chỗ nào ấy ]
[ Mấy người kia vô duyên thật, vừa vào đã lục lọi kiếm ăn và mấy đồ quý báu, mục đích quá rõ ràng luôn! ]
Số người xem livestream phó bản này tăng vọt, bởi vì rất nhiều người tò mò phó bản này sẽ phát triển tiếp như thế nào, một người mù làm thế nào để chạy thoát được.
Đồ vật đáng giá đương nhiên có không ít, đối phương ỷ vào Diệp Tang Tang không nhìn thấy gì mà trắng trợn cướp đoạt.
Diệp Tang Tang mất một lúc mới đi đến trước tủ lạnh. Cô mở tủ tìm ra nho, táo, lê rồi lần về phía bồn rửa trong bếp, đặt vào rổ, chậm rãi rửa sạch.
Phía sau cô, một nam một nữ đang nhìn cô trào phúng. Tên đàn ông nhìn bóng lưng mảnh khảnh trước mặt, đáy mắt lóe lên ý xấu, hắn ném cho người phụ nữ một ánh mắt chờ xem kịch vui rồi nhặt một món đồ trang trí có lông vũ trên bàn ăn, thong thả bước đến gần Diệp Tang Tang.
Hắn đưa tay, khẽ dùng lông vũ phẩy qua vành tai trắng mịn của cô. Diệp Tang Tang như phát hiện ra điều gì, lập tức dừng động tác trong tay. Người nọ chậm rãi lui về phía sau hai bước, nhìn phản ứng của cô.
Diệp Tang Tang hơi nghi hoặc nhưng vẫn cúi đầu rửa tiếp, bởi vì không nhìn thấy, cô rửa rất chậm.
Tên đàn ông lại một lần nữa dùng lông chim phất qua vành tai cô.
Diệp Tang Tang vươn tay sờ lỗ tai.
Hắn nhướn mày nhìn người phụ nữ đang dựa vào đảo bếp bên cạnh, tiếp tục trêu chọc Diệp Tang Tang.
“Ai!” Diệp Tang Tang quát lớn.
Người tự xưng là quản lý toà nhà ngồi ở trên sô pha lên tiếng: “Sao vậy cô?”
Người phụ nữ thì đứng xa xa, miệng nhai hạt thông vừa tìm được hỏi: “Có cần chúng tôi hỗ trợ không?”
Diệp Tang Tang nhíu mày, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không có gì, có lẽ là tôi ảo giác.”
Quản lý trừng mắt liếc gã đàn ông đang giở trò trêu chọc. Gã kia chỉ nhún vai, giơ hai tay ra tỏ ý “đã ai làm gì đâu”.
Lúc này Diệp Tang Tang đã rửa xong trái cây, từng bước chậm rãi đi về phía bàn trà trước sô pha.
Quản lý bước lên đỡ lấy, ngón tay chạm nhẹ vào tay Diệp Tang Tang. Diệp Tang Tang giật mình, tay theo phản xạ rụt lại, hoa quả trong đĩa trên tay rơi xuống sàn, phát ra một tiếng “bộp” trầm đục.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Quản lý vội vàng nói.
Diệp Tang Tang nghe được tiếng vải cọ xát vào nhau, đoán chừng đối phương đã ngồi xuống nhặt đồ.
Cô vẫn cầm đĩa, đứng im chờ vài giây rồi cũng khom người xuống phụ nhặt cùng, giọng nhỏ nhẹ:
“Không sao, là do tôi phản ứng hơi quá.”
Rất nhanh, đĩa hoa quả lại được xếp gọn gàng. Quản lý đón lấy, cười bảo:
“Để tôi rửa lại nhé, cô ngồi nghỉ trước đi. Thật ngại quá, vừa rồi đã chưa hỏi ý kiến mà động vào đồ nhà cô, lại để cô đã không nhìn thấy còn phải làm việc.”
“Vậy làm phiền anh.” Diệp Tang Tang mỉm cười, gật đầu.
Tiếng bước chân vang lên rồi xa dần, Diệp Tang Tang sắc mặt như thường ngồi xuống ghế. Cô ngồi im trên sô pha, trông như một con búp bê sứ yên tĩnh.
Ngôi nhà này bếp Trung là bếp kín, còn bếp Tây thì thông với phòng khách, có một đảo bếp bằng đá cao cấp, cách sô pha khoảng ba mét.
Trong phòng rất yên tĩnh, Diệp Tang Tang cầm điện thoại, làm bộ như đang mày mò bấm máy.
Bên bàn đảo bếp Tây, ba kẻ xâm nhập đang châu đầu ghé tai thì thào bàn bạc.
[ Lộ đuôi cáo rồi nhé, phó bản này kích thích quá, mở thử nghiệm công khai là tôi chọn chơi phó bản này đầu tiên! ]
[ Nói thật, tôi cũng thấy kích thích thật sự, trong phòng còn một tên biến thái đang bất tỉnh nữa kìa! ]
[ Tôi cảm thấy chắc chắn là chị Tang đã phát hiện ra rồi ]
[ Lầu trên, chị Tang không nhắc đến chuyện báo cảnh sát nữa, hẳn là đã phát hiện ]
Khán giả không ngừng thảo luận, có người xem kịch vui, có người thích thú quá, hóng công ty mở thử nghiệm trên diện rộng để tự mình “vào phó bản”.
Trong lúc khán giả thảo luận, ba kẻ đứng cạnh bàn đảo bếp cũng đang rì rầm bàn bạc. Để Diệp Tang Tang không nghe thấy, quản lý còn mở vòi nước để tiếng nước chảy át tiếng nói chuyện.
“Anh Vương, anh cẩn thận quá rồi, nó chỉ là đứa mù, sợ cái gì!” Người phụ nữ bĩu môi, giọng đầy khinh thường, cảm thấy làm thế này quá dư thừa.
Bọn họ không phải là ngày đầu tiên theo dõi ngôi nhà này, hay nói đúng hơn, là theo dõi cô gái mù này. Biết cô đuổi người giúp việc đi, bọn họ lập tức ngửi được “cơ hội ngàn vàng”.
Tên đàn ông đứng cạnh phụ hoạ:
“Đúng rồi, vào thẳng tìm đồ đi. Nhà này chắc chắn có khối đồ có giá trị. Ba cái đồ quý ai mà để ý, chờ đến lúc bố mẹ cô ta phát hiện không đúng thì đã sớm không tìm thấy bằng chứng.”
“Trần Tinh, Triệu Xương Đức, nhỏ giọng thôi. Tao nghe nói tai bọn mù thính hơn người bình thường đấy, đừng để nó nghe thấy.” Vương cau mày, liếc về phía Diệp Tang Tang đang “chơi” điện thoại, ánh mắt sâu thẳm.
Trần Tinh đánh giá Vương, đột nhiên ghé sát vào, ánh mắt đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tang Tang: “Không phải là anh nhìn trúng con nhỏ đó đấy chứ? Em nói trước, đừng có rước phiền phức vào người.”
Triệu Xương Đức cũng gật đầu, ánh mắt hồ nghi nhìn gã Vương.
Vương trừng mắt lườm cả hai:
“Có tiền thì muốn gái kiểu gì chả được, tao thiếu gì? Đụng vào nó để nó phát hiện ra, đến lúc bị tóm thì cả đám bóc lịch à?”
“Thế thì tốt. Làm luôn đi. Em xem qua rồi, két sắt chắc chắn trong phòng ngủ chính.” Trần Tĩnh nói thẳng.
Triệu Xương Đức gật đầu:
“Tao đi với mày. Căn này cách âm tốt, cửa phòng ngủ đóng lại, chúng ta cạy khóa bên trong. Anh Vương trông ngoài này để tránh phát sinh ngoài ý muốn.”
Vương gật đầu, dặn dò hai người nhất định phải nhẹ tay. Nói rồi hắn tắt vòi nước, bê đĩa hoa quả đã xả lại nước ra phòng khách.
Diệp Tang Tang nghe thấy liền thu điện thoại về.
“Phiền anh mời cả chị kia ăn cùng nhé.” Diệp Tang Tang mỉm cười nói.
Triệu Xương Đức gật đầu, đảo mắt ra hiệu cho người phụ nữ lên tiếng.
Người phụ nữ cười giả lả:
“Thôi khỏi, ở đây gió mát, tôi ra ban công ngắm cảnh chút.”
“Vậy cũng được.” Diệp Tang Tang đáp.
Cô bấm nút điều khiển giọng nói, mở TV lên. Trên TV đang chiếu bản tin, vẫn là tin về tên sát nhân đang lẩn trốn. Chỉ là đài không nói rõ hắn đang trốn ở đâu, xem ra chỉ có nhóm chat cư dân tòa nhà có nhắc nhở. Có lẽ truyền thông giữ kín để tránh gây hoảng loạn hoặc sợ tên sát nhân biết cảnh sát đã nắm được dấu vết.
Lúc này Diệp Tang Tang nhìn về phía Vương:
“Cảnh sát có nói bao giờ bắt được không? Ý tôi là có thời gian cụ thể không?”
Vương ngẫm nghĩ, chậm rãi đáp:
“Chắc ba bốn tiếng nữa. Khu này rộng, cảnh sát phải rà soát từng toà.”
Diệp Tang Tang gật đầu, ngồi trên sô pha nhìn di động.
Đúng lúc này, từ hướng phòng ngủ chính vang lên tiếng “cộp” rất rõ. Tiếng động truyền thẳng vào tai hai người ngoài phòng khách. Không khí bỗng chốc đông cứng lại.
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Tang Tang đánh giá: Đám trộm ngu ngốc.
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY