“Khốn kiếp, mày nghĩ cắt điện thì có thể chạy thoát sao?”
Giọng nói lạnh lẽo như rắn bò phát ra ngay phía trước Diệp Tang Tang. Trong cái giọng khàn khàn ấy không chỉ có vẻ băng giá mà còn mang theo một luồng sát khí rõ rệt, khiến da đầu người ta tê rần.
[ Giọng hắn nghe thôi đã thấy sợ. ]
[ Nghe mà như có khí lạnh chạy dọc sống lưng ấy. ]
[ Khó chịu quá, xử hắn đi chị Tang ]
Kẻ giết người mới nói một câu đầu tiên kể từ lúc hắn vào nhà đến giờ nhưng lại khiến không khí nhiệt liệt trong phòng livestream nháy mắt lạnh xuống. Khán giả ngồi trước camera ai cũng chỉ là người thường, dù ngăn cách qua màn hình, họ vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Tất cả đều nín thở, dán mắt vào bóng người mơ hồ trên màn hình. Mọi người rõ ràng ý thức được, đây không chỉ là một tên giết người, mà là một con thú hoang máu lạnh, tràn ngập bạo lực và sát ý. Lần đầu tiên, sát khí ấy hiện hình trước mắt họ, trở nên thật đến mức khiến người ta rợn gáy.
Diệp Tang Tang không nhìn thấy những gì khán giả thấy. Cô chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán tâm trạng đối phương.
Tràn ngập ác ý.
Đây cũng là lần đầu tiên cô chạm trán một kẻ mạnh thật sự.
Trong phó bản đầu tiên, cô đã có chuẩn bị sẵn, kẻ địch cũng không đến mức quá khó nhằn. Nhưng lần này không hề có sự chuẩn bị, lại còn mù mắt, cô không dám chắc mình sẽ thắng. Cô không thấy sợ, điều duy nhất khiến cô bực bội là tiếng mưa ngoài cửa sổ quá lớn, tạo thành tạp âm khiến cô khó nghe rõ tiếng chân đối phương. Cũng may là kẻ kia cũng giống như cô.
Cô có thể cảm nhận được là tên sát nhân đã nắm được vị trí đại khái của cô, hắn như một con báo đi săn, chầm chậm áp sát, chỉ chờ tìm được sơ hở là sẽ nhảy bổ tới cho cô một đòn trí mạng.
Diệp Tang Tang dịch chân, nhẹ nhàng di chuyển sang bên ba mét, tai vẫn căng ra nghe ngóng nhất cử nhất động của đối phương. Cô lách người rồi rón rén đi về về hướng cửa sổ sát sàn để men ra phía sau hắn.
Đúng như cô nghĩ, tên kia đã đi đến sau vách ngăn. Trong bóng tối, chẳng ai nhìn thấy gì nhưng Diệp Tang Tang có thể cảm nhận được hắn đã cảnh giác.
Chính vào khoảnh khắc này, Diệp Tang Tang bất ngờ xông lên phía trước, ướm chừng khoảng cách và vung dao ngang tầm cổ đối phương.
[ Cảm ơn camera hồng ngoại của hệ thống cho tôi nhìn thấy động tác dứt khoát ấy ]
[ Quả nhiên cô ấy không chọn đâm vào lưng, vì đâm lưng không chết người ngay được, dao còn rất dễ bị kẹt vào trong xương khiến bản thân rơi vào thế bị động ]
[ Quá mạo hiểm, nếu là tôi thì tôi sẽ lựa chọn phần lưng và thận, sau đó bị phản sát. Hic ]
Động tác của Diệp Tang Tang nhanh như chớp, thân hình cô tuy gầy gò lại không hề thấp, người cũng tương đối linh hoạt. Cho nên khi một tay cô đè lên bả vai của đối phương, tay còn lại thì dương đông kích tây vung dao lướt tới không mất quá nhiều sức lực. Tuy cô không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm giác được lưỡi dao đã chạm vào thịt của hắn. Chỉ cần sâu thêm 1 cm nữa thôi là mục đích của cô gần như đã đạt được. Đúng lúc này, cô cảm giác dao bị cản lại. Cô biết hắn đã phát hiện ra cô.
Trong đầu Diệp Tang Tang tính toán thiệt hơn rồi dứt khoát rút dao lùi về phía sau để bảo vệ vũ khí. Nhưng cô chậm mất một nhịp, tên kia liền xoay người, đổi hướng dao đâm ngược lại Diệp Tang Tang. Bởi vì không nhìn thấy nên dao của cô và hắn va vào nhau phát ra một tiếng vang chói tai. Cô nhanh chóng lùi về phía sau, ẩn mình vào bóng đêm.
Trong không gian tĩnh mịch ấy, cô nghe thấy tiếng xuýt xoa vì đau đớn xen lẫn tiếng thở gấp đầy phẫn nộ của hắn.
Tên sát nhân ỷ vào lợi thế vóc dáng lại nhào về phía Diệp Tang Tang. Cô giả vờ yếu thế, lùi về phía sau mấy bước rồi bất ngờ áp sát, đâm mạnh một nhát vào cánh tay hắn.
“A!”
Con đau đớn đến đột nhiên khiến hắn hét lên. Hắn đá về phía trước một chân theo bản năng, Diệp Tang Tang tránh không kịp, bị quét trúng ngã lăn ra sàn. Cô lập tức bật dậy dù người đau ê ểm.
Cô không chạy, bởi vì phía sau tên giết người là tủ điện, nếu cô rời đi, để hắn mở lại cầu dao thì cô chết chắc. Cô là người mù, cho dù chạy được ra ngoài thì cũng dễ dàng bị hắn tóm lại. Đến lúc ấy, chờ đợi cô không chỉ là hoàn cảnh xấu mà còn là cái chết vô cùng đau đớn.
Kẻ giết người cũng muốn mở cầu dao, nhưng người phía sau dùng thực lực để nói cho hắn biết, chỉ cần hắn dám quay lưng thì cô sẽ lấy mạng hắn ngay lập tức.
Hắn thừa nhận, hắn đã coi thường cô.
Hắn rút dao ra, hai người lâm vào thế giằng co vô hình trong bóng tối. Dù cả hai chưa từng đối thoại, nhưng chỉ qua một hiệp ngắn ngủi, cả hai đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Diệp Tang Tang không dám lơ là, cô biết rằng trạng thái này sẽ không kéo dài bao lâu, hắn chắc chắn sẽ tấn công. Bởi vì mắt người sau khi quen với bóng tối vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đồ vật.
Tên sát nhân không hổ là tội phạm dày dặn kinh nghiệm, hắn nhanh chóng nhận ra là Diệp Tang Tang đi chân trần. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi một cơ hội. Diệp Tang Tang thì đang tự hỏi phải làm sao mới giết được hắn.
[ Tôi có cảm giác, giây tiếp theo sẽ là một mất một còn.]
[ Quá tàn khốc.]
[ Nếu chị Tang yếu hơn chút thì đã sớm bị giết rồi. Quá kích thích! ]
Trong lúc mọi người còn đang gõ bình luận thì màn hình bất chợt loé sáng, một tia sét bổ ngang bầu trời!
Diệp Tang Tang không nhìn thấy, nhưng cô nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp lao tới. Cô biết hắn đã nhìn thấy vị trí của cô! Cô lập tức nghiêng người né tránh, lách được nửa người. Tuy nhiên vẫn chậm một bước, dao của hắn đã đâm vào bụng cô rồi rút ra ngay.
Cô cảm nhận được cơn đau rát như lửa đốt lan ra từ bụng, nhưng cô không chọn lùi lại hay giơ tay đỡ đòn theo bản năng. Khả năng chính tia chớp vừa rồi đã khiến hắn nhìn ra được vị trí của cô. Tia chớp chỉ tồn tại có một giây, sau ánh sáng cực mạnh, mắt người sẽ có một thoáng mất thích ứng với bóng tối. Vì vậy, cô tuyệt đối không thể lùi.
Cô tận dụng khoảng thời gian cực ngắn đó để xác định vị trí của đối phương, cân nhắc chiều cao, chuẩn bị sẵn một cú ra tay nhằm thẳng vào mắt hắn. Dù trong bóng tối thì đôi mắt vẫn là lợi thế của hắn.
Hắn bảo vệ phần đầu và bụng nhưng dường như quên mất đôi mắt. Hoặc nói đúng hơn, hắn chưa bao giờ nghĩ một đứa con gái mù còn có thể phản đòn.
Tiếng sấm “Ầm ầm” vang lên ngay sau ánh chớp, tiếng nổ lớn đến mức có thể cảm nhận rõ sự rung động xuyên qua sàn nhà.
Tên giết người ra tay rất nhanh, lại đâm vào bụng Diệp Tang Tang, hắn tưởng cô sẽ né tránh nên tay kia cũng giữ chặt chuôi dao để dồn sức, muốn dồn cô vào chỗ chết. Nhưng chuyện hắn không ngờ là Diệp Tang Tang đã dùng một tay khác ghì lấy hai tay hắn đẩy về phía ven sườn bụng.
“Hự!”
“A!”
Giết người quan trọng nhất là nhanh gọn tàn nhẫn, nhiều người sợ kẻ giết người là vì chúng tàn nhẫn, ra tay không chút do dự, coi mạng người như cỏ rác.
Tên giết người tưởng rằng cô chỉ là một cô gái mù dễ xơi, động tác phản đòn của Diệp Tang Tang đã khiến hắn sững lại hai giây. Chính hai giây ấy, cô đã chớp lấy thời cơ, không chút do dự quét lưỡi dao cắt thẳng vào mắt hắn!
Một luồng cảm giác lạnh buốt lướt qua, tiếp đó là cơn đau xé nát từ mắt truyền đến, tên giết người ôm mắt kêu một tiếng thảm thiết. Diệp Tang Tang cũng rít lên một hơi, tiếng “hự” bật ra khi cô cắn chặt răng, cố kìm nén cơn đau quặn ở ổ bụng.
Hai giây cực ngắn nhưng đủ để kéo hai bên vào cuộc tử chiến thật sự. Sát khí của hai người bùng lên chiến thắng cả cơn đau trên thân thể, đến lúc này không ai còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể một mất một còn.
Diệp Tang Tang tiếp tục cầm dao, một lần nữa đâm về phía cổ của hắn. Tên giết người nhận rõ được lực lượng và sự tàn nhẫn trên người cô, hắn không màng đôi mắt đau đớn, vung tay bắt lấy tay của cô.
Hai bên rơi vào thế giằng co sống còn. Diệp Tang Tang hơi yếu thế một chút vì vóc dáng. Cô vung chân đá, đối phương cũng làm tương tự, cả hai bị đá trúng, cùng loạng choạng lùi mấy bước.
[ Mé ơi! Nhìn hai người này vật lộn tôi chỉ biết run run ôm lấy bản thân. ]
[ Có đôi khi tôi muốn hỏi hai người này vẫn còn là người sao? ]
[ Nhìn mà thấy đau thay luôn…]
[ Quá liều rồi, đúng là lấy mạng đổi mạng. ]
Khán giả thấy hai người ngừng nghỉ một lát thì sôi nổi hít hà một hơi.
Diệp tang tan nghe ngóng động tĩnh bên kia, một tay vẫn đè chặt vết thương đang rỉ máu, hơi thở cô gấp gáp.. Hiển nhiên bên kia cũng chẳng khá hơn là bao. Lần giao tranh thứ hai không ai chiếm được lợi thế.
Diệp Tang Tang tuy tránh được đòn hiểm nhưng vẫn bị đâm xuyên bụng, máu trào ra liên tục. Tên giết người thì mất đi đôi mắt.
Khán giả trong phòng phát sóng bắt đầu xôn xao, còn hai người lại lần nữa lao vào nhau. Chân chính vật lộn, đơn giản mà tàn khốc, đấm, đá, đâm chém, không một chiêu nào nương tay.
Bộ đồ ở nhà trên người Diệp Tang Tang rất nhanh đã loang lổ vết máu, chỉ có những chỗ hiểm là chưa bị thương. Tên giết người thì mặt mũi cũng đầy vết cắt, vai và cánh tay đều bị thương.
Vết cắt trên mặt hắn là do lúc Diệp Tang Tang định đâm vào cổ nhưng lệch, chỉ cần chuẩn hơn chút nữa đã có thể giết chết hắn ngay tại chỗ. Chính vì hắn kịp giữ chặt tay cầm dao của cô, cả hai mới giằng co tới giờ.
“Tao có thể tha cho mày.” Tên giết người lên tiếng trước.
Diệp Tang Tang đáp gọn: “Được thôi.”
Thế nhưng cả hai đều không buông dao, tình hình vẫn căng như dây đàn. Tên sát nhân hơi bất ngờ, không hiểu sao cô gái trước mặt lại khỏe và lì như vậy.
Diệp Tang Tang thì hoàn toàn không tin lời hắn.
Chẳng bao lâu sau, trong lúc di chuyển, hai người đều vấp phải đồ đạc, ngã nhào xuống sàn.
Diệp Tang Tang nhanh chóng chống người dậy, nhắm thẳng tim của hắn mà đâm xuống, chỉ cần đâm trúng, mục tiêu của cô coi như hoàn thành. Tên kia cũng không chịu kém, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn cả cô. Diệp Tang Tang buộc phải rút dao về đỡ, nhưng vì bị giành thế chủ động trước, cô lập tức bị hắn đè chặt xuống sàn.
Cả hai đều không nhìn thấy gì nhưng đều cực kỳ nhạy bén, lập tức đổi hướng mũi dao. Dao của hắn từ trên ép xuống, dao của Diệp Tang Tang từ dưới đâm lên. Thế này thì Diệp Tang Tang hoàn toàn bất lợi, cô cảm giác cổ tay mình run lên bần bật. Dao của hắn chỉ vào yết hầu của cô, còn dao của cô ở trước tin của hắn. Cán dao chỉ cần hạ xuống chút nữa là cổ họng cô sẽ bị xé toạc. Cả hai cứ thế ghìm nhau, không ai nhường ai.
Tên kia dồn cả trọng lượng cơ thể, gắng sức ép lưỡi dao xuống. Cổ Diệp Tang Tang đã xuất hiện vết lõm, máu bắt đầu rỉ ra ở hõm cổ. Tay cô run lên, chỉ cần lỏng ra một chút thôi, con dao sẽ cắm phập vào cổ họng cô. Cô nghiến răng, gồng sức đẩy ngược trở lại, hơi thở gấp gáp mang theo sát ý, máu me đầy người cũng chẳng còn cảm giác sợ hãi.
[ Trời ơi, chị Tang! ]
[ Đừng chết mà! ]
[ Còn chút xíu nữa thôi! Tôi sắp ngạt thở rồi! ]
Khán giả kích động, bắt đầu điên cuồng spam bình luận, ai cũng cầu mong cô cầm cự được.
Diệp Tang Tang vẫn gồng mình, trong lúc cổ tay run lên từng chặp, cô nghiêng đầu, bắt đầu dùng sức đẩy sang bên. Kẻ giết người sao để cô toại nguyện, hắn lập tức ghìm dao theo hướng cô né. Thế nhưng chính cái thế tưởng như bị dồn ép ấy lại là bẫy mà cô đã sắp đặt, cô cố tình cho hắn thấy mình giống sắp kiệt sức, chỉ chực chờ buông xuôi.
Quả nhiên, đối phương lại khẽ dịch người, định tận dụng thêm trọng lượng cơ thể để đè ép cô. Chính lúc đó, Diệp Tang Tang chớp lấy khoảng cách gần như không thể phát hiện, bất ngờ nghiêng người ép mạnh cánh tay đang ghì chặt của hai người sang một bên. Lưỡi dao sượt qua cằm cô, mũi dao của tên sát nhân cắm thẳng xuống tấm ván gỗ ngay dưới tai cô. Tranh thủ cơ hội hiếm hoi ấy, cô lập tức lăn người tránh sang bên. Cổ của cô bị cứa một đường, máu chảy ròng ròng nhưng cô đã thoát ra được.
Chưa kịp thở ra thì đối phương đã xông tới, cầm chặt dao đâm thẳng xuống người cô. Diệp Tang Tang ngửa người về sau, tránh được cú đâm hiểm đó trong gang tấc. Sức đối phương cực mạnh, lưỡi dao đâm vào sàn gỗ cứng phát ra tiếng “phập” rợn người. Cô tiếp tục né, hắn thì liên tục ước chừng vị trí mà đâm tới. Động tác của hắn không tính nhanh vì vừa mới mất thị lực, nhưng loạn quyền đánh chết sư phụ già, chỉ cần trúng một nhát thì hắn sẽ lập tức chiếm thế thượng phong.
Diệp Tang Tang không phải kẻ chịu ngồi chờ chết. Tay cô chạm phải chiếc ghế đổ bên cạnh, khi thấy hắn vẫn nửa quỳ định đâm tiếp, cô liền đẩy mạnh chiếc ghế về phía hắn. Chiếc ghế chắn đường đâm của hắn, Diệp Tang Tang tranh thủ lăn ra ngoài rồi từ từ gắng sức đứng lên. Đối phương cũng hất ghế sang một bên, chậm rãi đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Diệp Tang Tang sờ lên vết thương ở cổ, bụng vẫn rỉ máu không ngừng, cả người run lên vì mất máu và đau đớn. Cô đưa tay quệt máu trên môi, nếm thử máu của mình. Vị máu tanh ngọt lan khắp đầu lưỡi khiến cô càng thêm hưng phấn.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi lộp độp. Diệp Tang Tang lắng nghe tiếng bước chân đối phương. Rồi cô đẩy ngã chiếc ghế ăn gần đó.
Tên sát nhân lập tức lao tới.
Diệp Tang Tang tiếp tục lùi dần về hướng huyền quan.
Đôi mắt không nhìn thấy gì là một chuyện cực kỳ phiền toái, ví dụ như hiện tại, cho dù tên giết người muốn tránh đi chướng ngại vật thì hắn cũng suýt chút nữa bị vấp ngã vì tính toán không chuẩn.
Diệp Tang Tang vơ đủ thứ quăng ra: bình hoa thủy tinh, đồ sứ, những món trang trí sắc nhọn… Trong lúc giằng co, đôi dép lê của hắn đã rơi mất từ lâu. Mảnh vỡ của kính, gốm rải đầy sàn, biến thành vũ khí đối với hắn.
Tên sát nhân bắt đầu hiểu cô đang tính đường chạy. Nghĩ đến tình hình của mình, hắn biết nếu cứ tiếp tục liều thì hắn chẳng chiếm được chỗ tốt gì.
Ý nghĩ tháo chạy lướt qua, hắn trở nên lưỡng lự, không dám bước tới. Hắn biết Diệp Tang Tang đang lùi ra ngoài, và hắn muốn cô ra khỏi đây để hắn có đường trốn.
Diệp Tang Tang nghe thấy bước chân hắn khựng lại, lập tức hiểu rõ suy tính của hắn. Muốn cô bỏ đi để hắn có cơ hội thoát ư?
Cô sẽ không cho hắn cơ hội đó.
Cô lùi mạnh hai bước, tay lần được một món đồ trang trí hình cầu, nặng và không thể nảy ngược. Cô nắm chặt rồi quăng mạnh xuống sàn, miệng kêu “A!” một tiếng, giả vờ vì không nhìn thấy mà ngã xuống.
Tên sát nhân đang căng như dây đàn, nghe tiếng hét của cô thì lập tức cảm thấy đây là một cơ hội! Hắn lao thẳng về phía Diệp Tang Tang, giơ dao định kết liễu cô ngay tại chỗ. Diệp Tang Tang căn đúng hướng hắn lao tới, trong khoảnh khắc hắn chưa kịp phản ứng, con dao trong tay cô đâm thẳng vào chỗ mềm yếu nhất nơi bụng hắn. Thân thể hắn khựng lại, lưỡi dao trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng “keng”.
Diệp Tang Tang vẫn giữ chặt chuôi dao, còn hắn, người vừa lao tới thì từ từ đổ xuống.
“Rầm!”
Tiếng ngã nặng nề vang lên, thân thể hắn giật vài cái rồi bất động hẳn.
[ MVP show time!!!]
[Bắn pháo bông! Bắn pháo bông! ]
[ Aaaa! Quá tàn bạo, quá mạnh mẽ, quá mê người! ]
[ Không thể tin nổi cô ấy làm được thật! Diệp Tang Tang là thần tượng của tôi!]
Những khán giả vốn căng thẳng tới mức chẳng dám gõ bình luận, giờ bùng nổ như vỡ òa, gào thét, cười lớn, thở hổn hển nhìn cảnh trước mắt. Họ cứ tưởng Diệp Tang Tang đã buông xuôi, không ngờ cú lừa cuối cùng lại là đòn kết liễu.
Kẻ sát nhân bị đâm mù mắt, máu nóng sôi trào muốn nhanh chóng xuống tay. Diệp Tang Tang đã biến chính điều đó thành điểm yếu, ra đòn phản công trí mạng. Mảnh kính, mảnh sứ vẫn cắm trong chân hắn đủ để thấy hắn đã vội vàng thế nào.
Diệp Tang Tang cảm nhận dòng máu nóng phun ra từ cơ thể đối phương, bắn lên mặt mình, khóe môi cô khẽ nở một nụ cười mang theo chút tàn ác.
[ Chị đừng có cười!!!]
[ Chị Tang! Đừng có làm tôi sợ, đêm nay tôi còn muốn ngủ mà ]
[ Màn tắm máu này quá kinh khủng! ]
Trong mắt khán giả, lúc này người Diệp Tang Tang đầy máu, tóc đen rũ rượi trông chẳng khác nào một bóng ma dữ tợn.
Cô đứng tại chỗ thêm một lát để cơn phấn khích còn sót lại trong người tan dần đi. Rồi, cô bắt đầu cử động, cô đi tìm điện thoại của mình. Giờ cô cần làm điều mà một nạn nhân nên làm.
Cô cẩn thận đi về phía trước, sau khi bị một mảnh sứ vỡ đâm vào chân, cuối cùng cô cũng tìm được chiếc điện thoại trong túi xách mà lúc trước Trần Tinh mang đi rồi bị bắt quay lại.
Trong nhà không có sóng, cô – một nạn nhân – phải ra ngoài tìm nơi có sóng để gọi cho cảnh sát.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc. Diệp Tang Tang biết lúc sau sẽ còn chuyện khác vì khi cô tìm thấy điện thoại, bước ra khỏi cửa mà trò chơi vẫn chưa báo hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Tang Tang lảo đảo bước vào thang máy rồi xuất hiện ở sảnh tầng trệt. Nghe tiếng bước chân dồn dập áp sát, cô ngã xuống sàn, giọng run run cầm điện thoại lên: “Cứu… cứu tôi… gọi… gọi cảnh sát…”
Nói xong, cô ngất lịm trong vòng tay một viên cảnh sát. Bụng cô bị đâm trọng thương mà còn gắng gượng ra ngoài được thế này, ngất đi cũng là vừa lúc.
[ Chị Tang vẫn diễn giỏi như mọi khi ]
[ Thật lòng mà nói, tôi còn đang mong cảnh sát bước vào phòng, nhìn thấy cảnh xác chết đầy đất cơ!]
[ Lầu trên, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.]
Viên cảnh sát đỡ lấy Diệp Tang Tang, nhìn cô gái yếu ớt toàn thân đầy máu thì lập tức nhận ra tình hình, liền rút bộ đàm ra: ““Nhanh! Bên này có một cô gái bị thương, gọi xe cứu thương ngay! Các tổ còn lại lập tức tập trung qua đây, hung thủ rất có khả năng vẫn còn trên lầu! Tất cả tập hợp ở cửa tòa 8, đơn nguyên 1, xác định tầng cô gái vừa xuống!”
Trong đêm mưa, một nhóm cảnh sát nhanh chóng tập hợp lại. Một cảnh sát trong số đó nói:
“Tôi đã đến nhà cô gái này rồi, cô ấy bị mù! Ở căn 101, tầng 12!”
Năm sáu cảnh sát trang bị đầy đủ vũ khí lập tức vào thang máy, di chuyển cẩn trọng, sẵn sàng ứng phó bất cứ tình huống nào, tiến thẳng đến căn 101.
Cửa mở toang, vệt máu kéo dài từ thang máy vào đến tận bên trong phòng. Trong phòng tối om như hố đen, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi khiến viên cảnh sát dẫn đầu cau chặt mày.
Mùi máu này… chẳng lẽ đã có người chết? Hay chỉ là máu của cô gái đó?
Lòng đầy nghi ngờ, anh ta ra hiệu cho mọi người giữ cảnh giác, từ từ tiến sâu vào trong.
“Cẩn thận! Hắn không dễ đối phó đâu!” Viên cảnh sát hình sự đi đầu nhắc.
Những người còn lại chỉ “Ừ” một tiếng khẽ, dựa lưng vào nhau tiến vào, thận trọng thăm dò gian phòng tối đen. Vừa bước qua cửa, mùi máu càng nồng đặc như bám chặt vào mọi ngóc ngách trong nhà.
Viên cảnh sát dẫn đầu nhanh chóng phán đoán:
“Có thể cắt điện rồi, hai người đi mở cầu dao! Nhớ bảo vệ hiện trường.”
Nhờ ánh đèn ngoài hành lang rọi vào cùng đèn pin mang theo, bọn họ tạm xác định trong phòng không còn ai khác nên đã điều người đi tìm cầu dao. Tuy nhiên, để đề phòng bất trắc họ vẫn chia ra hai người một nhóm đi tìm.
Hai phút sau, cảnh sát tìm thấy hộp điện, gạt cầu dao lên. Cảnh tượng đập vào mắt khiến họ chết sững tại chỗ. Một cảnh sát nhìn gã nằm sõng soài dưới đất, bụng bị đâm xuyên thủng và đã chết thì thốt lên:
“Là tên giết người hàng loạt!”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía thi thể ở gần cửa ra vào, máu loang kín sàn, một người khác nhìn kĩ rồi cũng xác nhận:
“Đúng hắn rồi!”
Dù khuôn mặt hắn bê bết máu khó nhìn rõ nhưng dáng hình và đặc điểm của hắn họ đều nhớ như in, vừa thấy là nhận ra ngay.
“Đây hình như là người giúp việc của cô gái, lúc trước chúng ta đi điều tra từng nhà còn thấy người phụ nữ này dìu cô ấy ra mở cửa.” Viên cảnh sát vừa nhận ra Diệp Tang Tang nói thêm.
Vị cảnh sát dẫn đầu lên tiếng:
“Gọi điện báo pháp y với bên giám định hiện trường đến.”
Một người bên cạnh lập tức cầm điện thoại, ra ngoài gọi điện.
Ánh mắt cảnh sát quét xuống gói đồ bên cạnh chân Trần Tinh, màu vàng và đỏ lấp ló bên trong làm anh cảm thấy bất thường. Anh đeo bọc giày và găng tay vào rồi khom người cẩn thận kéo mép túi hành lý ra. Đồ trong túi là thật, mà nó lại nằm ở chiếc túi trong tầm tay kẻ xưng là “người giúp việc”…
Nghĩ vậy, anh bước sâu vào bên trong. Anh thấy phòng người giúp việc đang mở toang, một thanh niên nằm sấp dưới sàn, trên người đầy vết dao đâm, đã chết.
Phòng ngủ chính cũng nồng nặc mùi máu, trên giường một người đàn ông trợn trừng mắt, chết không nhắm mắt. Anh tiếp tục đi tiếp, nhìn thấy Triệu Xương Đức gục bên cạnh bồn tắm, cũng bị đâm mấy nhát dao.
Cậu cảnh sát theo sau không chịu được cảnh tượng quá khủng bố và máu me bên trong đã kêu lên một tiếng kinh hãi rồi chạy vội ra ngoài.
Cảnh sát nhìn thấy két sắt trong góc phòng đã bị mở ra, anh xoay người đi sang phòng ngủ phụ nữa thì thấy tất cả ngăn kéo bàn trang điểu đều bị mở ra, bên trong hẳn là từng để rất nhiều thứ. Tình huống trong phòng vô cùng phức tạp. Anh nhìn người cảnh sát vừa gọi điện, trầm giọng nói:
“Gọi thêm người tới đi. Ở đây chết năm mạng rồi.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ, đây thật sự là một vụ án quá lớn.
Diệp Tang Tang tua nhanh thời gian rồi tạm thoát khỏi nhiệm vụ, offline để nghỉ ngơi. Ván này khiến cô tiêu hao quá nhiều tinh lực, lần xuống tuyến này cô cần nghỉ ngơi một chút, đến trưa mới quay lại. Khán giả cũng đã căng thẳng trong một thời gian dài rồi, đây là lần duy nhất họ không giữ cô lại. Nhưng câu cuối cùng cô nói trước khi offline lại khiến khọ không yên, cô nói sau đó cô sẽ bị thẩm vấn.
Khán giả:….
Chị Tang đúng là trước sau như một, thỉnh thoảng lại bộc lộ bản tính “xấu xa” của mình.
Diệp Tang Tang vẫn nghỉ ngơi như lệ thường, chỉ là thuốc cô uống là đã được đổi. Lần này uống xong cô không còn thấy đầu óc mơ hồ chậm chạp nữa. Cô nghi ngờ, lần này đối phương cho cô uống thuốc trấn an giả. Nhưng cô không vạch trần, bởi chuyện này đối với cô là chuyện tốt.
Khi Diệp Tang Tang tỉnh lại trong bệnh viện đã là bảy, tám tiếng sau. Vết thương ở bụng cô đã được khâu, vết cắt ở cổ, ở thắt lưng và cả vết xước ở chân đều đã xử lý xong.
Cô vừa mở mắt ra đã nghe tiếng y tá kêu lên. Ngay sau đó bác sĩ chạy đến kiểm tra. Mới đầu cô tỏ ra chống cự, cô rất sợ hãi và cảm thấy người trước mặt không phải là bác sĩ. Mãi cho đến khi mấy y tá lên tiếng, cô cũng sờ thấy ống nghe bệnh của bác sĩ và áo blouse trắng cô mới bình tĩnh lại. Đối phương hỏi gì cô đáp nấy, ánh mắt trống rỗng và chết lặng.
“Còn chỗ nào khó chịu không?” Bác sĩ nhìn cô đầy thương cảm.
Chuyện này ở bên ngoài đã khiến dư luận một phen chấn động, thậm chí còn lên hot search mấy lần. Một căn hộ chết năm người, trong đó có cả tên sát nhân hàng loạt, chỉ còn cô gái mù thoát ra được. Mọi người bàn tán, suy đoán đủ kiểu. Là bác sĩ, ông phải quan tâm đến người ở tâm bão này kỹ hơn.
Diệp Tang Tang mở to đôi mắt nhìn vô hồn về phía trước, tay nắm chặt góc chăn, lắc đầu.
Bác sĩ nghĩ ngợi một lát, dịu giọng:
“Được rồi, cháu nghỉ đi. Bố mẹ cháu đang chờ ngoài kia, để tôi gọi họ vào với cháu.”
Ông không nói là cảnh sát cũng đang trực ngoài hành lang. Một phần vì tình hình hiện tại chưa rõ, một phần sợ có kẻ quấy rối, làm sự việc bung bét hơn nữa.
Rất nhanh, Diệp Tang Tang nghe thấy tiếng bước chân của hai người truyền đến, cô cảm giác họ đã đứng ngay bên giường. Ngay sau đó , cô giơ tay ra, túm chặt lấy bàn tay đang giơ lên định tát cô.
[ Mẹ nó, lần trước Tang Tang không để ý nên mới bị đánh, lần này sao có chuyện để bị đánh nữa! ]
[ Ghét nhất kiểu cha mẹ như thế này, không thương thì thôi, đụng chuyện lại giơ tay đánh con. ]
[ Chị gái mù đáng thương quá, gặp chuyện thế này mà còn có cha mẹ như vậy thì biết dựa vào ai! ]
Khán giả trong phòng livestream nhìn thấy cảnh đó, ai nấy đều thấy tức ngực, bức xúc trước cách hành xử của đôi vợ chồng kia.
“Giỏi rồi đấy, lông cánh cứng cáp rồi, cơm ngon áo đẹp nuôi mày lớn, giờ còn dám phản kháng hả?” Giọng người đàn ông trung niên vang lên đầy ác ý và hằn học.
Diệp Tang Tang hất tay ông ta ra, đôi mắt vô hồn hướng về phía đối phương, trông thì yếu đuối tội nghiệp nhưng lời nói lại lạnh đi vài phần: “Vậy ý ông là muốn tôi ra gặp cảnh sát, phóng viên với dấu bàn tay in trên mặt sao?”
Cô không rõ bên ngoài thế nào, nhưng đã chết năm người, quanh khu nhà nhiều hộ gia đình như vậy sao có thể không lan ra. Hơn nữa, kẻ giết người hàng loạt đó đã từng lên báo, giờ chết rồi chắc chắn báo chí còn đưa tin. Mọi ánh mắt sẽ đổ dồn vào người sống sót dưới tay hắn là cô đây. Ví dụ như cô đã trốn thoát được bằng cách nào.
“Thì sao nào?” Giọng người đàn ông đầy khinh thường.
Diệp Tang Tang nói tiếp, giọng điệu bình tĩnh: “Ông không muốn tôi nói mấy câu khó nghe, làm công ty bị liên lụy chứ? Ngược lại, nếu hai người cứ tỏ ra bình thường, cộng thêm mấy việc tốt trước đây đối xử với tôi, đưa ra ngoài còn dễ kiếm được chút tiếng thơm.”
Cả phòng chợt lặng ngắt.
Người phụ nữ lên tiếng: “Được rồi, đừng nói nữa, nó là con gái chúng ta, nó là nạn nhân, cứ động tay động chân còn ra cái thể thống gì.”
Phòng bệnh rơi vào im lặng, Diệp Tang Tang nằm yên nhắm mắt dưỡng sức, còn hai người kia thấy con gái nay cứng rắn hơn trước thì chỉ đành ngồi xuống ghế một bên.
Nhưng chưa kịp yên ổn được bao lâu, ba viên cảnh sát đã bước vào. Vị cảnh sát đi đầu nhìn hai người, nói thẳng: “Phiền hai vị ra ngoài một lát, chúng tôi có vài chuyện cần hỏi cô Văn.”
Hai người kia tuy giàu nhưng vẫn sợ uy lực công quyền, chẳng dám nói gì mà ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Diệp Tang Tang nghe thấy giọng cảnh sát, thân thể hơi thả lỏng: “Chào các anh.”
Tiêu Kính nhìn cô gái trước mặt, ra hiệu cho người đóng cửa phòng lại rồi ba người ngồi xuống cạnh giường.
Anh suy nghĩ rồi hỏi: “Cô ổn không?”
Trước khi bắt đầu hỏi, họ vẫn cần quan tâm đôi chút đến nạn nhân. Dù họ nghi ngờ, nhưng Diệp Tang Tang vẫn là người yếu thế.
“Xin chào các anh.” Cô lặp lại.
Tiêu Kính nhìn đồng nghiệp bên cạnh, tò mò hỏi: “Cô biết tôi không đến một mình à?”
Diệp Tang Tang gật đầu, giơ tay chỉ tai mình: “Tiếng chân của ba người.”
“Thính lực tốt đấy.” Tiêu Kính khen.
Diệp Tang Tang như nhớ ra gì đó, gương mặt bỗng lộ nét sợ hãi, tay cũng khẽ run. Nước mắt rưng rưng dâng lên, mắt cô đỏ hoe nhìn mấy người trước mặt: “Tôi… tôi… tôi đã giết người…” Vừa nói xong, nước mắt cô rơi lã chã.
Miếng khăn giấy mềm chạm vào mu bàn tay cô, Diệp Tang Tang cầm lấy.
“Có thể kể cho chúng tôi nghe chuyện tối qua không?” Nữ cảnh sát nhẹ giọng hỏi.
Mấy người thoáng ngẩn ra vì câu thú nhận của cô nhưng vẫn giữ nguyên quy trình, để nữ cảnh sát bắt đầu.
Diệp Tang Tang ngoan ngoãn gật đầu: “Các cô hỏi đi, chỉ là… có vài thứ, tôi cũng không hiểu vì sao…”
Nữ cảnh sát mở sổ, bắt đầu hỏi: “Cô cứ kể từ đầu.”
“Tôi… đầu óc tôi hơi rối…” Cô đáp.
Nữ cảnh sát an ủi: “Cô nhớ được gì thì nói cái đó.”
Diệp Tang Tang khẽ gật, bắt đầu lắp bắp kể lại chuyện mình gặp phải đêm qua: “Lúc đầu tôi cứ tưởng người vào nhà là người giúp việc mới… tôi nhận ra không đúng mới hoảng loạn chạy trốn, tìm đại một phòng ẩn nấp… điện thoại không gọi được… hắn bắt được tôi, tôi đánh trả…”
Cô nói chậm rãi, nhưng tạm đủ để khớp lại mọi chuyện. Một cảnh sát bên cạnh cẩn thận ghi chép. Tiếp đến là ba tên trộm, camera giám sát vẫn ghi được toàn bộ phòng khách, họ biết rõ đám kia đã làm gì. Video từ điện thoại của gã Vương cũng cho thấy phần lớn chân tướng.
Diệp Tang Tang kể tiếp, nhắc đến Triệu Xương Đức, nước mắt cô lại trào ra, hoảng loạn nói: “Tôi thật sự không định giết anh ta, chân tôi trượt, ngã đè lên người anh ta…”
“Người phụ nữ đó trói tôi lại, nhốt tôi trong phòng thay đồ rồi bỏ đi…”
Lúc này, Tiêu Kính đang im lặng bỗng hỏi: “Trần Tinh vào nhà bằng cách nào?”
Đoạn sau camera không còn ghi lại được nữa vì Trần Tinh đã tháo thẻ nhớ mang đi. Năm 2014 chưa phổ biến lưu trữ đám mây, camera trong phòng khách lắp từ ba năm trước, không có thẻ thì cũng chỉ là ống kính trơ. Cho nên họ chỉ có thể thấy được đến đoạn Trần Tinh thu dọn đồ vật chuẩn bị rời đi. Camera ở cửa đã bị đám Vương ca xoay đi chỗ khác, không quay được tình hình ở cửa.
Diệp Tang Tang mơ màng lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ nghe các anh nói là Trần Tinh đã ra ngoài, tôi nghe tiếng cửa mở rồi một lúc sau lại nghe tiếng đóng cửa.”
Ba người liếc nhìn nhau.
“Vậy làm sao cô phát hiện trong phòng lại có thêm người?” Tiêu Kính hỏi tiếp.
Diệp Tang Tang khựng lại, tự hỏi vài giây rồi mới chậm rãi đáp: “Lúc đó tôi đang tìm cách cởi dây. Tôi giãy dụa mãi không thoát ra được, chỉ có thể đẩy cái tháp sát kia ra ngoài, mất một lúc mới làm được.”
“Lúc đó tôi mừng lắm, nhưng đúng lúc đó…”
Nói tới đây, toàn thân cô run lên như nhớ lại chuyện gì đáng sợ lắm.
“Chuyện gì?” Tiêu Kính hỏi dồn.
Diệp Tang Tang đan chặt hai tay, siết lấy nhau như để tìm chút an toàn: “Tôi nghe thấy tiếng Trần Tinh kêu cứu… nhưng chỉ vài chữ rồi im bặt.”
“Rồi… rồi tiếng bước chân hắn… đi về phía tôi…”
Nữ cảnh sát nhẹ nhàng đặt tay lên vai Diệp Tang Tang, vỗ về: “Đừng sợ, đã qua rồi.”
Diệp Tang Tang cố gắng bình tĩnh, tiếp tục nói: “ Hắn giết người ở phòng người giúp việc trước rồi vào phòng ngủ giết gã quản lý tòa nhà, sau đó đi đến chỗ tủ quần áo, đâm thêm mấy nhát vào xác Triệu Xương Đức.”
Cô không có lý do gì để nói dối nên cứ thế kể hết mọi chuyện mình đã gặp phải.
“Vậy tên giết người đó chết thế nào?” Tiêu Kính nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang, hỏi.
Ba người đều chờ Diệp Tang Tang trả lời, vì đây mới là trọng điểm của buổi thẩm vấn hôm nay.
Diệp Tang Tang ôm chặt lấy mình, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước, mấy lần mấp máy môi cũng không thốt ra được, chỉ không ngừng lắc đầu, toàn thân chìm trong sợ hãi.
Tiêu Kính cau mày, nhận ra mình đã hơi nóng vội.
“Chúng ta ra ngoài trước, để Tiểu Oanh an ủi cô ấy.” Một đồng nghiệp bên cạnh khẽ nói.
Tiêu Kính gật đầu, hai người đàn ông rời khỏi phòng.
Nữ cảnh sát tên Tiểu Oanh ở lại trấn an Diệp Tang Tang, cô hiểu rõ sự sợ hãi và yếu ớt của đối phương. Một cô gái mù hết gặp phải tên biến thái rồi đến lũ trộm toan tính giở trò, cuối cùng lại rơi vào tay một kẻ giết người hàng loạt. Nếu đổi lại là cô, chắc đã gục ngã không biết bao nhiêu lần.
Điều quan trọng nhất là, qua camera giám sát, cô nhìn thấy rõ khi đối mặt bọn trộm, Diệp Tang Tang chỉ muốn một điều nhịn chín điều lành, hoàn toàn không dám phản kháng quá mạnh. Nhưng dù có làm như vậy bọn chúng vẫn không buông tha cô. Đến bước đường cùng cô mới phản công.
Cái chết của Triệu Xương Đức càng là một tai nạn, với tình thế bị hai người vây ép mà cô còn là người mù, họ đều tin cô không thể cố ý làm vậy. Cho dù cô đã đánh gục được hai kẻ trước đó. Chỉ có cái chết của tên giết người hàng loạt là điều khó hiểu, Diệp Tang Tang làm thế nào mới có thể giết được hắn.
Tổ giám định đã cả đêm dựng lại hiện trường mấy lần cũng không thể phục dựng hoàn toàn. Đây mới là điều họ muốn làm rõ nhất.
Qua hơn mười phút, Diệp Tang Tang dần ổn định lại, họ quay lại hỏi tiếp.
Diệp Tang Tang lấy lại bình tĩnh, chậm rãi kể tiếp toàn bộ quá trình:
“Tôi… tôi sợ hắn sẽ quay lại mở cửa tủ quần áo nên đã ra ngoài, đi vòng để tránh bị phát hiện… Tôi tìm được một con dao để phòng thân… tôi trốn ở chỗ kệ sách trong phòng khách, chỗ đó tôi ít khi động đến… không hiểu sao hắn lại phát hiện ra tôi…”
“Có camera điện thoại quay lại nên hắn mới phát hiện cô.” Tiêu Kính giải thích.
Diệp Tang Tang khựng lại, hồi tưởng rồi mặt tái đi: “Bảo sao lúc đó hắn nổi điên tìm tôi… Tôi biết cứ thế này kiểu gì cũng bị bắt, nghĩ ngay trên đầu có hộp điện nên đã tắt cầu dao để chạy ra ngoài…”
“Nhưng khi tắt đèn rồi, tôi bỗng có dũng khí, tôi cũng phát hiện ra nếu tôi chạy ra ngoài tuyệt đối sẽ bị giết… nên tôi…”
Muốn để cảnh sát không nghi ngờ cô cố ý, quan trọng nhất vẫn là an ngay nói thật. Cô kể tỉ mỉ quá trình hai người giằng co, đánh nhau ra sao. Mọi vết thương trên người cô đều khớp hoàn toàn với lời khai.
Chỉ đến đoạn cuối, cô nói dối:
“Tôi định ném quả cầu xuống đất để hắn có thể giẫm trúng mà ngã. Hai tay tôi cầm dao phòng khi hắn xông tới… Tôi định lùi lại phía sau nhưng tôi căng thẳng quá… Hắn lao tới thì đâm trúng lưỡi dao của tôi…”
Hoàn hảo không một kẽ hở.
[ Lời nói dối thật nhất là khi sự thật được trộn thêm chút chi tiết không thể chứng minh.]
[ Nói thật thì, chị Tang nói vậy cũng đúng thôi. Luận theo dấu vết thì chuyện là như vậy mà.]
[ Từ góc độ bên ngoài, chúng ta không hiểu biết chị Tang, chỉ nghe câu chuyện thì đúng y như thế.]
Mọi người lặng im nghe xong đều hiểu ra đây chính là sổ tay thoát tội mẫu mực.
Không cố ý ra tay lần thứ hai với tên biến thái, gã Vương không bị đánh thêm, Triệu Xương Đức chết vì tình huống bất ngờ, tên giết người là do hắn bám riết.
Quyển cẩm nang tự vệ của nạn nhân, nhưng chỉ có Diệp Tang Tang mới có thể làm được.
Tiêu Kính và đồng đội im lặng hồi lâu, một lát sau mới nói:
“Cô… làm tốt lắm.” Bảo vệ bản thân thật hoàn hảo.
Diệp Tang Tang nhìn họ, hỏi: “Tôi có phải ngồi tù không?”
“Yên tâm dưỡng thương, đừng nghĩ nhiều.” Nữ cảnh sát nói, giọng dịu dàng.
Với tư cách là cảnh sát, cô không thể hứa chắc.
Diệp Tang Tang ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Kính bảo cô ký biên bản rồi ra hiệu cho mọi người rời đi.
Chỉ khi sắp ra tới cửa, Diệp Tang Tang đưa đôi mắt không tiêu cự nhìn về hướng họ, lên tiếng hỏi: “Tôi… tôi có thể hỏi… tên biến thái đó… vì sao lại tới phỏng vấn làm giúp việc nhà tôi không?”
CHUYỂN CHƯƠNG NHANH TẠI ĐÂY