[Mô phỏng phạm tội] Chương 40: Mọi chuyện kết thúc

[Mô phỏng phạm tội] Chương 40: Mọi chuyện kết thúc

Đừng chỉ điều tra cô, hãy điều tra cả kẻ đầu tiên bước chân vào nhà cô. Kẻ đó biết cách giả giọng, có số điện thoại của cô, còn bám riết không buông, cô cảm thấy đáng để tra cho rõ.

“Chúng tôi sẽ điều tra.” Tiêu Kính nhìn Diệp Tang Tang, đáp ngắn gọn rồi dẫn người rời đi.

Diệp Tang Tang khẽ cười: “Cảm ơn.”

Chờ bọn họ đi khỏi, Diệp Tang Tang mới nằm xuống giường. Chẳng bao lâu sau, lại có tiếng bước chân đi vào, là bố mẹ của Văn Nghiên Tâm.

“Mày chỉ là đứa mù lòa tàn tật, là gánh nặng của chúng tao. Mày phải hiểu tất cả những gì mày có bây giờ đều nhờ tao với mẹ mày, cho nên có chuyện gì thì đừng có làm lớn chuyện ra, ngoan ngoãn chút, nếu không thì không ai cứu nổi mày đâu.”

Giọng gã đàn ông trung niên lại vang lên bên tai Diệp Tang Tang, nhưng lần này ông ta không đưa tay lên tát cô nữa.

Diệp Tang Tang nhớ lại hồ sơ của Văn Nghiên Tâm, cô gái này không phải bẩm sinh đã mù mà là mù do tai nạn. Đúng vậy, dù mù từ nhỏ nhưng thực chất là do tai nạn xe khi tám tuổi, từ đó đến nay hai mươi mốt tuổi, đôi mắt của cô ấy không còn nhìn thấy gì nữa.

Với thái độ của cha mẹ cô ấy, bọn họ hẳn ước gì cô ấy chết quách đi cho xong? Diệp Tang Tang có lý do để nghi ngờ rằng chính đôi vợ chồng này đã thuê tên biến thái kia giết người, sau đó giả thành chuyện xảy ra ngoài ý muốn vì mâu thuẫn tình cảm.

Từ trước đến nay Diệp Tang Tang luôn nhìn người bằng góc nhìn tồi tệ nhất, cô ngẩng đầu nhìn hai kẻ kia:

“Ý ông là muốn tôi ngoan ngoãn, nếu không nghe lời, có chuyện gì xảy ra thì tự chịu đúng không?”

Đôi mắt vô hồn của Diệp Tang Tang hướng về phía gã đàn ông, nói thẳng suy nghĩ của mình.

Văn Đức Hữu bị nói trúng tim đen, ánh mắt thoáng chút lúng túng, cau mày một lúc rồi gắt lên:

“Chẳng lẽ mày biết được gì rồi?”

“Chẳng phải bố mày từng dặn mày phải biết điều một chút sao? Mày chỉ là một đứa tàn tật, sau này tụi tao nhất định sẽ chăm sóc mày tử tế.”

Văn Hinh nhìn Diệp Tang Tang nói, giọng điệu mang theo sự chán ghét khó nhận ra. Văn Đức Hữu nghe vậy sắc mặt cũng đầy vẻ khó chịu xen lẫn tức giận vì bị thách thức uy quyền, theo phản xạ liền đưa tay định đánh.

Diệp Tang Tang vung tay lên, chặn lấy cú tát vụng về kia:

“Đừng có động tay động chân. Đây là lần thứ hai tôi nhắc rồi đấy.”

Văn Đức Hữu giật tay về, nhìn cô đầy nghi hoặc:

“Chẳng lẽ mày khôi phục thị lực rồi?”

“Chưa. Vẫn là con nhỏ mù mà ông vừa nói đấy. Nhưng tôi vẫn phải nhắc ông một câu: dù có chán ghét thì cũng đừng tùy tiện giơ tay đánh người, như vậy không lễ phép chút nào.” Cô đáp.

Văn Hinh kéo tay Văn Đức Hữu lại, lạnh giọng ngăn cản:

“Nó nói cũng không sai. Hơn nữa chuyện lần này là do tụi nó…”

Nói đến đây bà ta chợt ngừng lại rồi đổi chủ đề:

“Hồi nhỏ nó cũng là đứa ngoan ngoãn, anh thật sự mong nó chết sao?”

Căn phòng chợt rơi vào im lặng, Văn Đức Hữu miễn cưỡng rút tay lại.

[ Ủa? Cái tên biến thái kia là do bố mẹ thuê tới sao? ]

[ Vậy thì đúng là không còn nhân tính rồi! ]

[ Chưa chắc, để xem thêm đã.]

Diệp Tang Tang nghe tới đó, ánh mắt khẽ dao động nhưng không nói gì.

Trong mắt bọn họ, cô – một đứa mù, không thể tạo ra chút sóng gió nào. Một người mù có thể trốn thoát khỏi tay một tên biến thái giết người hàng loạt chẳng qua là may mắn thôi, còn thực sự có quyền lên tiếng vẫn là bọn họ.

Thật là kiêu ngạo.

Cô khẽ cười lạnh trong lòng, ngẫm nghĩ rồi lại tỏ vẻ ấm ức nói:

“Cứ giấu giấu giếm giếm cũng chẳng có gì hay ho. Tôi cũng không nhất thiết phải truy cứu đến cùng, chỉ là… chẳng lẽ không thể cho tôi một lời giải thích sao?”

“Mày cứ yên tâm dưỡng bệnh, nếu có phóng viên hay ai đó đến tìm, cứ bảo trợ lý liên hệ với mẹ. Mấy hôm nữa trợ lý sẽ sắp xếp việc cho mày  xuất viện.”

Văn Hinh nhìn gương mặt yếu đuối của Diệp Tang Tang, cuối cùng cũng không thể cứng rắn được nữa, khó được cảm thấy áy náy mà nói thêm: “Mấy ngày nữa… mẹ sẽ cho mày một câu trả lời.”

Diệp Tang Tang vẫn làm ra vẻ tủi thân, gật đầu nói:

“Được.”

“Sau khi xuất viện bố mẹ sẽ sắp xếp chỗ ở và người chăm sóc mới. Có một số chuyện… bố mẹ sẽ cho mày lời giải thích, nhưng mày đừng có đào sâu thêm nữa.”

Nghe vợ hạ giọng, Văn Đức Hữu cũng mở miệng, nhưng giọng điệu vẫn gượng gạo và đầy chán ghét. Chẳng qua ông ta không còn cách nào khác, nếu Diệp Tang Tang cứ bám riết không buông, để cảnh sát nhúng tay vào thì rắc rối to.

Diệp Tang Tang cụp mắt, khẽ nói:

“Tôi hiểu rồi.”

Cô vốn là người không ngại nói dối. Đối phương đang chịu xuống nước, lúc này chẳng cần thiết phải gây thêm xung đột. Cô chỉ cần âm thầm thu thập chứng cứ rồi bất ngờ ra tay, đưa bọn họ vào tù là xong. Không cần nhiều lời.

Tiếng bước chân xa dần, Diệp Tang Tang cảm nhận cơn đau khắp người. Không cần phải tốn công suy nghĩ, từ lúc Văn Hinh mở miệng, cô đã đoán ra sau lưng chắc chắn có kẻ đứng sau chỉ đạo và biết kẻ đó là ai. Cái gọi là “một lời giải thích” chẳng qua là chờ đối phương lộ thêm sơ hở. Chỉ là cô chưa rõ, rốt cuộc đối phương động tay vì mục đích gì. Một người mù không thể chữa được thì có gì đáng để bọn họ ra tay?

Nhiệm vụ trong game có lẽ chỉ được đánh giá hoàn thành khi vụ án kết thúc, ít nhất là sau phiên tòa sơ thẩm hoặc phúc thẩm. Nghe nói trò chơi thực tế ảo này là một thế giới thứ hai… không biết có chịu nổi sự “khai phá” của cô không. Nghĩ đến đây, Diệp Tang Tang khẽ cười, lòng tràn đầy hứng thú.

Trước kia có người từng nói với cô, bản tính con người là tò mò, giờ cô thực sự đã thấy hứng thú rồi. Nếu vậy thì chơi một chút đi. Còn nữa, cô là một người rất ghi thù. Ăn một cái tát thì phải trả lại mười cái.

[ Chị Tang, chị nói gì đi, chị không nói em sợ đấy!]

[ Tôi tò mò quá, rốt cuộc là ai ra tay nhỉ! Nhìn dáng vẻ chị Tang hình như không phải do đôi bố mẹ kia làm…]

[ Tôi tra rồi, với nhân vật nạn nhân thì nhiệm vụ được tính là hoàn thành khi vụ án được tuyên án sơ thẩm. Nếu tội phạm chống án còn phải chờ đến khi phúc thẩm xong. Tuy nhiên người chơi có thể skip thời gian nên nhanh lắm. ]

Diệp Tang Tang không có việc gì làm nên đã bật phần bình luận lên nghe hệ thống đọc qua vài bình luận chọn lọc. Nghe thấy tiếng khán giả, cô cảm thấy có chút kỳ diệu, bèn mở miệng trả lời:

“Tên biến thái đó không phải do đôi bố mẹ kia thuê. Tôi đoán có thể là con riêng của hai người kia, chỉ là hiện tại chưa rõ động cơ.”

“Nếu các bạn thấy khó hiểu, có thể xem lại cuộc đối thoại ban nãy. Họ vừa tỏ ra áy náy vừa cố bảo vệ. Với Văn Nghiên Tâm thì có chút áy náy, dù gì cũng là con gái họ. Còn bảo vệ, thì cả hai người lại nói giống hệt nhau, rất có thể là bởi họ biết rõ con riêng của mình cũng có dính dáng đến chuyện này…”

[ Yay! Chị Tang chịu nói rồi! Nói nguyên một đoạn luôn, hiếm thấy thật đấy! ]

[ Không phải bố mẹ thuê à? Nhưng nghĩ lại đúng là họ đang che giấu chuyện gì đó.]

[Chị Tang định nhân lúc điều tra để lôi hung thủ ra ánh sáng, đòi lại công lý cho cô gái mù kia đúng không?]

[Ủng hộ chị! Cô gái mù đó đáng thương quá, tiếc là không tìm được vụ án nguyên mẫu, không biết giờ còn sống không…]

Bình luận nổ ra rôm rả, vì Diệp Tang Tang thật sự khác biệt với những streamer khác, trước giờ cô hiếm khi tương tác với khán giả. Mấy người kia thì nói không ngớt, một hành động cũng phải phân tích cả trăm chữ. Tuy khán giả thích cả hai kiểu, nhưng với kiểu “cường giả” như Diệp Tang Tang, họ lại càng dễ thiên vị và khoan dung hơn.

Trò chuyện xong, Diệp Tang Tang lại lắng nghe bình luận thêm một lúc rồi nhảy thời gian, chuyển đến hai ngày sau. Vết thương của cô không tổn thương đến nội tạng nên hồi phục khá nhanh, đến ngày thứ ba đã có thể xuống giường đi lại. Vì vụ án chưa kết thúc, báo chí chính thống không dám phỏng vấn, truyền thông thông thường cũng bị chặn lại nên xung quanh cô khá yên tĩnh. Đến mốc thời gian này, Diệp Tang Tang đã đoán được sẽ có ai tới gặp mình. Quả nhiên, sau khi cô trở lại giường bệnh thì Tiêu Kính cùng nữ cảnh sát Vương Oánh, người từng an ủi cô xuất hiện.

Trong hai ngày vừa qua họ đã làm việc ngày đêm, cuối cùng cũng đã nắm được toàn bộ các chi tiết của vụ việc. Bây giờ, họ cần xác nhận với Diệp Tang Tang một chuyện quan trọng.

“Chúng tôi có thể hỏi một chút được không? Làm sao cô có thể chống lại một người đàn ông trưởng thành đang tấn công mình? Còn có thể dùng một quyển sách đánh bất tỉnh người đó, rồi lại dùng gạt tàn đập đến nửa sống nửa chết?” Vương Oánh lên tiếng, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.

Tiêu Kính thì nhìn chằm chằm vào Diệp Tang Tang chờ cô trả lời. Đây là điểm nghi vấn lớn nhất của toàn bộ vụ án. Nếu cô ấy nói dối thì rất có khả năng cô cũng dính líu đến vụ việc này, như thế thì vụ án này sẽ không còn người vô tội nữa. Trực giác nói cho anh biết rằng, Diệp Tang Tang có vấn đề.

Diệp Tang Tang nhìn hai người, cực kỳ nhạy bén mà cảm nhận được ánh mắt soi xét từ Tiêu Kính, cô bình thản đáp: “Khi bị dồn đến đường cùng, tôi đã bùng nổ sức lực ngoài sức tưởng tượng.”

“Hử?” Chỉ vậy thôi sao? Đơn giản đến mức Vương Oánh đang ghi chép cũng phải khựng tay lại.

Diệp Tang Tang cụp mắt xuống, bất đắc dĩ giải thích: “Khi ấy tôi chỉ cảm thấy toàn thân đều bị bản năng sinh tồn chi phối, liều mạng sống chết với hắn. Nói thật là giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy khó tin.”

Tiêu Kính không nhịn được nữa, mở miệng nói: “Kết quả quá thảm khốc. Cô không cảm thấy có gì để nói sao?”

Vương Oánh đứng bên cạnh liền cau mày: “Đừng nói kiểu đó!”

“Vậy thì anh muốn tôi làm gì? Anh nói cho tôi biết đáp án!” Diệp Tang Tang giọng nghẹn ngào, vẻ mặt đau khổ.

Tiêu Kính im lặng, không hỏi nữa.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình nói. Tôi thừa nhận mình đã giết kẻ giết người hàng loạt đó, tôi thực sự đã rất đau khổ. Cho dù hắn độc ác cỡ nào thì cũng không thể xóa bỏ sự dằn vặt trong tôi. Nếu phải chịu án phạt, tôi cũng không có gì để biện minh.” Cô tiếp tục, giọng đầy kiên định.

Diệp Tang Tang nhìn đối phương, sau câu trả lời đầu tiên khóe mắt cô đã ngân ngấn nước, vẻ mặt đầy đau đớn. Trên mặt Tiêu Kính thoáng hiện lên chút áy náy. Ngoài điểm nghi ngờ ấy ra, cho dù họ có tái hiện hiện trường bao nhiêu lần đi nữa thì Diệp Tang Tang vẫn thuần túy là nạn nhân.

Hơn nữa, sau khi kiểm tra tại bệnh viện, họ xác nhận cô thật sự không nhìn thấy gì. Mù lòa không thể giả vờ được. Mà đây là bệnh viện thuộc top đầu cả nước, họ tin chắc rằng bác sĩ sẽ không mạo hiểm để bao che cho cô. Nghĩ đến đây, Tiêu Kính cảm thấy có chút không thoải mái vì chính sự đa nghi của mình.

Vương Oánh vỗ tay Diệp Tang Tang an ủi: “Chúng tôi chỉ muốn làm rõ mọi việc. Với bất kỳ vụ án nào, trách nhiệm của cảnh sát là phải điều tra cho minh bạch. Thật xin lỗi vì khiến cô tổn thương.”

“Không sao, chỉ là tôi quá kích động, quá sợ hãi thôi.” Diệp Tang Tang khẽ nói.

Tiêu Kính nhíu mày, an ủi: “Không sao cả, bây giờ cô an toàn rồi, yên tâm đi.”

Diệp Tang Tang gật đầu.

“Đã có kết quả điều tra của người đàn ông đầu tiên vào nhà tôi chưa?” Cô hỏi.

Nếu đã có kết quả thì nên sớm bắt hắn lại.

Tiêu Kính nhớ lại kết quả điều tra, lập tức trả lời: “Theo điều tra thì đó là một kẻ biến thái có vấn đề tâm thần. Bình thường đã thích quấy rối phụ nữ, trong điện thoại hắn có rất nhiều đoạn tin nhắn quấy rối tương tự. Có thể hắn biết được thông tin của cô từ đâu đó rồi bắt đầu nhắn tin làm phiền. Hoặc có thể là theo dõi từ trước, phát hiện người giúp việc của cô bị đuổi nên mới tranh thủ xông vào làm càn.”

Nghe được kết quả này Diệp Tang Tang cũng không ngạc nhiên, chỉ làm ra vẻ buồn bã cúi đầu. Vương Oánh lại tiếp tục an ủi cô một hồi. Một lúc sau, hai người rời đi.

Diệp Tang Tang nghĩ lúc này không thể trông cậy vào cảnh sát điều tra vụ này vậy thì cô sẽ chủ động điều tra.

Tư liệu mà trò chơi cung cấp không hề chi tiết đến thế, chẳng hạn như mối quan hệ trong gia đình, hay những điều nhỏ nhặt không đáng kể khác. Một người muốn ra tay với người khác, ngoài yêu thì là hận. Dù có là đối tượng ngẫu nhiên đi nữa thì cũng phải mang theo cảm xúc nào đó. Là đam mê hành vi đó hoặc đơn giản là thù hằn sự tồn tại của đối phương. Giữa Văn Nghiên Tâm với hai người con riêng kia thì ngoài “yêu” ra chỉ có thể là “hận”.

Hận cô chiếm lấy một vị trí nào đó. Nhưng trong thời đại này, “vị trí” thực ra chẳng đại diện được gì. Bố mẹ của Văn Nghiên Tâm vốn dĩ ghét bỏ sự tồn tại của cô. Đối với những đứa con ngoài giá thú mà nói, cô không tạo ra mối đe dọa nào, chẳng khác gì một cái bình phong sống.

Diệp Tang Tang phân tích đến đây thì dừng lại, vì lòng người rất phức tạp, cô không thể loại trừ mọi khả năng. Có lẽ là thứ thù hận đơn giản đến vô lý, hận sự tồn tại của cô khiến bọn họ trở thành con riêng.

Suy luận của Diệp Tang Tang lâm vào bế tắc, vì cô hoàn toàn không hiểu gì về đối thủ.

Bỗng nhiên, Diệp Tang Tang nghĩ đến một chuyện. Cô không hiểu người khác thì cũng không sao, cô có thể bắt đầu từ việc hiểu chính mình và gia đình của “mình”. Nguồn gốc của thù hận, ngoài đánh giá xã hội thì còn liên quan đến lợi ích. Đối phương có thể ghét cô chiếm lấy vị trí, nhưng cũng có thể vì liên quan đến lợi ích kinh tế nào đó.

Diệp Tang Tang cầm điện thoại lên. Sau khi được cảnh sát thu giữ để điều tra, điện thoại của cô đã được trả lại rất nhanh. Là người mù, điện thoại của cô luôn bật chế độ hỗ trợ tiếp cận. Sau khi trở thành “Văn Nghiên Tâm”, cô cũng nhanh chóng làm quen với chế độ này.

Cô không gọi cho thám tử tư nào mà chọn một nghề nghiệp chính thống – luật sư. Cô muốn điều tra toàn bộ thông tin về tài sản và thân phận của mình. Chỉ cần có sự cho phép của cô, luật sư sẽ có thể lấy được tất cả thông tin cô cần.

Trợ lý của cô không thường xuyên xuất hiện. Trong phòng chỉ có nhân viên chăm sóc và cảnh sát đứng ngoài cửa. Cô không phải là tội phạm nên cảnh sát sẽ không cản trở người mà cô cho phép vào. Luật sư là người dễ tìm nhất. Diệp Tang Tang chỉ cần liên hệ với một văn phòng luật sư uy tín, đặt lịch hẹn là được. Chỉ cần có tiền, luật sư sẽ rất vui lòng đến gặp.

Thấy cảnh sát trước cửa, vị luật sư vừa bước vào có vẻ rất dè dặt. Sau khi vào phòng, người đó nói: “Tôi không phải luật sư hình sự, không biết cô có chọn nhầm khi liên hệ với văn phòng chúng tôi không?”

“Không nhầm đâu. Tôi chỉ muốn nhờ cô tra giúp vài chuyện, đó là toàn bộ thông tin liên quan đến bản thân tôi: tài sản, sao kê ngân hàng, tất cả những gì có thể.” Diệp Tang Tang đáp.

Luật sư ngồi xuống, nhíu mày: “Những thứ đó cô có thể tự tra mà.”

“Tôi là người mù, hơn nữa còn đang dưỡng bệnh.” Diệp Tang Tang nhìn thẳng vào người đối diện, nói.

Luật sư nhìn vào đôi mắt vô hồn của đối phương, dường như chợt nhận ra điều gì, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ áy náy.

Sau khi trao đổi ngắn gọn, đối phương chuẩn bị xong giấy tờ để cô ký tên rồi rời đi. Ngay lúc Diệp Tang Tang cho rằng sẽ không có chuyện gì nữa thì những vị khách không mời lại đến.

Hai người con riêng, một trai một gái, vừa bước tới cửa đã bị cảnh sát chặn lại, đến khi Diệp Tang Tang lên tiếng cho vào họ mới được phép bước vào phòng.

Diệp Tang Tang nhấp một ngụm nước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn họ: “Hai vị có việc gì sao?”

“Không có gì, chỉ là đến xem chị bị dọa thế nào thôi.” Giọng nam vênh váo cất lên.

Cô gái đi cùng thì cười nhạt, giọng thản nhiên xen lẫn khinh miệt: “Em đến thăm xem chị đã hồi phục chưa. Sau chuyện như thế chắc chị sợ đến phát khiếp rồi nhỉ?”

Có thể nghe ra được cả hai đều chẳng ưa gì cô, thậm chí còn nhìn cô như nhìn một con kiến.

Diệp Tang Tang nhìn họ: “Cũng không đến nỗi, dù sao thì cũng tai qua nạn khỏi. Gã đó chết rồi, bị đâm bốn nhát, máu chảy lênh láng cả phòng.”

Câu nói của cô khiến hai người kia im bặt, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên kỳ dị.

Cô tiếp tục nói với giọng bình thản: “Còn tên giết người kia thì chết thảm hơn. Mắt bị chọc mù, sau đó bị một nhát dao kết liễu. Mấy tên trộm kia, có một đứa chết không nhắm mắt.”

Dù có kiêu căng, khinh thường người khác đến đâu thì khi đối mặt với những lời này của Diệp Tang Tang và khí lạnh tỏa ra từ người cô, cả hai người kia đều không kìm được mà lùi lại một bước.

“Vậy…hai người còn việc gì nữa không?” Cô hỏi.

Cô rất rõ mục đích của hai người kia tuyệt đối không đơn giản chỉ là đến thăm.

Giọng nam hơi bình tĩnh lại, trong ánh mắt thấp thoáng ý cười châm chọc:

“Chúng tôi… có chuyện muốn nói. Gã biến thái đó, thật ra chỉ là trò đùa của bọn tôi, chỉ định hù dọa chị một chút, hy vọng chị đừng để bụng.”

Cô gái kia cũng cười:

 “Đúng vậy, bọn em vừa tròn mười chín tuổi, còn chưa hiểu chuyện. Mẹ với chú bảo bọn em tới xin lỗi chị.”

Diệp Tang Tang lập tức hiểu ra đây chính là lời “giải thích” mà bố mẹ của Văn Nghiên Tâm nói sẽ cho cô sau khi cô bị hãm hại?

[ Trời ơi, quá đáng thật sự! Tức muốn chết! Đùa kiểu này mà muốn nói vài câu là qua chuyện à?]

[ Bực ghê! Hai đứa rác rưởi!]

[ Mười chín tuổi chứ có phải chín tuổi đâu mà bảo chưa hiểu chuyện?]

Hai người liếc nhìn nhau, chờ cô nổi đóa, phát điên lên tra hỏi bọn họ. Nhưng Diệp Tang Tang lại rất bình thản, thậm chí còn nở nụ cười nhẹ:

“Thì ra là các người làm thật à. Biết lỗi mà sửa thì cũng tốt.”

Cô không ghi âm, vì cô chỉ cần biết là đủ rồi.

“Chị không giận à?” Gã con trai không nhịn được hỏi.

Cô gái bên cạnh tuy không lên tiếng, nhưng Diệp Tang Tang biết rõ cô ta cũng đang chờ phản ứng của cô.

Cô nghiêng đầu, đáp lại bằng một câu hỏi:

“Tại sao phải giận? Người chết rồi, chết là hết.”

“Chị không trách bọn tôi sao?” Cậu ta lại hỏi.

Cô khẽ lắc đầu, giọng ôn hòa:

“Không trách. Dù sao cũng chỉ là trò đùa thôi mà. Hai người biết nhận sai là được.”

Cuối cùng hai người rời đi với vẻ bán tín bán nghi.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Diệp Tang Tang ngồi yên một lúc rồi bấm số gọi điện. Cô gọi cho Tiêu Kính. Cô đã quan sát, người này có khát vọng tìm ra chân tướng mạnh hơn rất nhiều người, là kiểu người theo đuổi đến cùng. Một người mù như cô có thể làm được rất ít chuyện. Có những việc phải để người chuyên nghiệp ra tay.

Điện thoại vừa kết nối cô liền cất giọng nghẹn ngào như thể đang cố gắng nén sợ hãi:

“Hôm nay con riêng của bố mẹ tôi đến bệnh viện. Họ nói tên biến thái kia là do họ tìm đến để dọa tôi. Tôi… tôi rất sợ. Tôi sợ họ còn muốn hại tôi lần nữa. Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi không biết liệu lần tới chờ mình sẽ là tai nạn xe hay gì đó khác…”

Tiêu Kính lập tức trấn an cô, hỏi rõ toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.

Tua thời gian sang ngày hôm sau, trước khi luật sư mang tin tức đến, Văn Đức Hữu và Văn Hinh đã hùng hổ xông vào phòng.

Khi có manh mối, tốc độ điều tra phá án rất nhanh, đặc biệt là một vụ việc chấn động cả thành phố, thu hút vô số cư dân mạng như thế này.

Từ lời của hai người, Diệp Tang Tang biết được hai đứa con riêng đã bị tạm giam. Tiêu Kính hình như đã điều tra tài khoản ngân hàng của tên biến thái rồi đưa hai người kia về thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn của cảnh sát, nếu không phải kẻ từng ra vào thường xuyên thì chẳng ai chịu nổi áp lực quá lâu, cuối cùng chúng cũng khai hết.

Cả hai đã bỏ tiền thuê, cung cấp thông tin để tên biến thái đầu tiên gọi điện quấy rối, sau đó giả làm người quen vào nhà. Dù chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng nhưng vì có chủ ý tổn thương người khác nên gần như có thể cấu thành tội cố ý gây thương tích chưa thành.

Vụ án này gây ảnh hưởng cực kỳ xấu, làm chấn động dư luận. Dù có xoay xở cách nào hai kẻ đó cũng khó thoát khỏi bản án hình sự, chỉ cần ngồi tù một hai năm cũng đủ hủy hoại cuộc đời chúng rồi.

Văn Đức Hữu gần như phát điên, giận dữ quát:

“Văn Nghiên Tâm, mày điên rồi à? Tao đã bảo chúng đến tận nơi xin lỗi rồi, mày cũng nhận lời rồi cơ mà! Sao còn khai ra với cảnh sát! Vốn dĩ bọn họ đâu có chú ý vụ đó!”

Văn Hinh cũng không kìm được hét lên the thé như thể mất lý trí: “Chúng tao biết con bị tổn thương, nhưng mày làm đến mức này là muốn phá tan cái nhà này luôn phải không? Mày hủy hoại tương lai của chúng thì được cái chứ?!”

[Sảng khoái quá!]

[ Thật ra họ đều khinh thường Văn Nghiên Tâm là một người mù, nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi là cô ấy sẽ bỏ qua đúng không? ]

[Nếu xin lỗi có thể giải quyết hết mọi chuyện thì cần gì đến pháp luật nữa!]

Diệp Tang Tang nhìn hai người, bình tĩnh gật đầu:

“Đúng vậy. Tôi đúng là muốn phá nát cái nhà này. Tôi thích ép người đến đường cùng đấy. Dù tôi không có lợi cũng chẳng sao, ít nhất không hại gì. Có đúng không?”

Cô thẳng thắn thừa nhận tất cả, bởi đó chính là điều cô nghĩ. Cô không có đạo đức, nên đạo đức chẳng thể trói buộc được cô. Cô nhận lời xin lỗi, nhưng chỉ là “chấp nhận” mà thôi.

Văn Đức Hữu lao tới định đánh cô. Sự chán ghét và cơn giận trong lòng ông ta đã lên đến đỉnh điểm. Văn Hinh cũng giơ tay định túm lấy tay cô để ra tay.

Họ là bố mẹ của cô ta, cảnh sát cũng chẳng quản nổi đâu! Mà thật ra họ cũng chịu đủ cái đứa con gái mù này rồi!

“Cứu với!”

Tiếng kêu thất thanh của Diệp Tang Tang vang lên. Cảnh sát lập tức xông vào, tách hai người ra.

Diệp Tang Tang uất ức nhìn bọn họ: “Con không cố ý mà, chỉ là con thấy tủi thân, không có ai để nói chuyện nên mới kể với đội trưởng Tiêu. Con đâu ngờ anh ấy lại điều tra thật, còn tạm giữ các em lại.”

“Mày câm mẹ mồm mày lại!” Văn Đức Hữu nhịn mãi, cuối cùng không nhịn được nữa, buột miệng chửi bậy.

Văn Hinh thì tức đến nghẹn thở, ôm ngực giận dữ nói: “Sao tao lại đẻ ra đứa như mày chứ!”

Diệp Tang Tang cúi đầu, thân hình gầy yếu khẽ run lên. Hai viên cảnh sát quát mắng rồi đuổi hai người kia ra khỏi phòng bệnh.

Cô nghĩ mình đã nói rất rõ là đừng tùy tiện đánh người, sao vẫn không nhớ nhỉ.

Hai người ra đến cửa vẫn còn mắng chửi, đến khi bị y tá lớn tiếng đuổi mới chịu rời đi.

[ He he he, con rơi con rớt không biết điều giờ vào trại rồi, cải tạo xong chắc biết điều hơn đấy. ]

[ Mùi trà xanh bay khắp nơi, diễn xuất đỉnh quá! Vợ tôi siêu giỏi! ]

[ Bố mẹ kiểu này đúng là hết thuốc chữa, chắc quen làm ông bà hoàng trước mặt cô chị mù rồi, hai đứa con riêng kia cũng vậy ]

Luật sư điều tra khá nhanh, đến chiều Diệp Tang Tang đã nhận được kết quả. Chính luật sư cũng khá “sốc” khi phải điều tra chính thân chủ của mình. Nhưng nghề này vốn thường xuyên gặp chuyện bất ngờ nên cô cũng chỉ sững người một lúc rồi mau chóng thích nghi. Điều duy nhất khiến cô chưa quen là thân chủ lại chính là nhân vật chính của vụ án đang nổi như cồn, người đã thoát chết khỏi tay kẻ biến thái, kẻ trộm, và cả sát nhân hàng loạt.

Không tìm hiểu thì cứ nghĩ Văn Nghiên Tâm là người may mắn, nhưng biết được sự thật thì luật sư chỉ có thể cảm thán cô ấy thực sự quá mạnh mẽ. Luật sư có chút kính nể cô gái này, cô đưa tài liệu mình đã điều tra được cho Diệp Tang Tang.

Trong lúc điều tra, cô cũng dần hiểu ra lý do đối phương muốn mình làm việc này, bởi vì nếu kết hợp với những thông tin trước mắt thì chuyện này đã có một kết quả.

Luật sư chợt nhớ ra Diệp Tang Tang là người mù, cô mở tập hồ sơ ra bắt đầu tóm tắt nội dung điều tra.

“Tài sản dưới tên cô hiện có hai căn nhà, khoảng ba triệu tiền mặt, ngoài ra còn vài món trong két sắt tổng giá trị khoảng một triệu.” Luật sư vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Tang Tang, những thứ này chắc cô cũng biết rồi, liền tiếp tục: “Ngoài ra còn có một khoản thừa kế được ủy thác, do một văn phòng luật sư chuyên nghiệp giữ hộ. Vào sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô, họ sẽ công bố quyền thừa kế này.”

Diệp Tang Tang nhớ đến Văn Nghiên Tâm sắp tròn hai mươi hai tuổi, bèn hỏi: “Là cái gì?”

“Cổ phần công ty, do ông bà nội để lại cho cô. 5% cổ phần của công ty gia đình.” Luật sư nói đến đây, trong lòng không khỏi run rẩy.

Đừng tưởng 5% là ít, đây là 5% cổ phần của một công ty trị giá hàng chục tỷ. Ít nhất là năm trăm triệu! Một số tiền mà người bình thường nằm mơ cũng không bao giờ dám mơ tới.

Khoản này không nằm trong hồ sơ cô điều tra được, mà là cô cậy nhờ các mối quan hệ cá nhân để hỏi thăm. Phí luật sư Diệp Tang Tang trả lên đến sáu con số, cô tất nhiên phải điều tra cho ra ngô ra khoai. Với nghề luật, tìm được một khách hàng giàu có như vậy thực sự rất hiếm.

Nghe xong, Diệp Tang Tang khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Luật sư hoàn thành ủy thác, nói có gì có thể liên hệ tiếp rồi rời đi.

[ Thảo nào tụi nó liên thủ, hóa ra giết người là để chia đôi 500 triệu tệ.]

[ Luật sư làm việc có tâm quá!]

[ Ngoài đời chị mù sao rồi nhỉ! Tôi rất rất muốn biết, làm ơn cho tôi cái kết, chuyện này với tôi quan trọng lắm. ]

Diệp Tang Tang đã có được câu trả lời, một kết quả nằm trong dự liệu. Chiến dịch quảng bá “Thế giới thứ hai” của 《Hồ sơ tội phạm》 quả thực không hề nói quá, mức độ chi tiết và tái hiện thật sự rất cao.

Sau khi có kết quả, Diệp Tang Tang bắt đầu skip thời gian. Tuy nhiên quá trình không hề suôn sẻ. Sự cố chấp của Tiêu Kính khiến cô phản đòn thành công lũ con riêng, nhưng cũng khiến bản thân bị vạ lây. Anh ta nhiều lần đến tận nơi hỏi đủ loại chi tiết, cố tìm điểm nghi vấn, Diệp Tang Tang đành phải kiên nhẫn trả lời hết lần này đến lần khác. Đến khi hồi phục, cô tiếp tục bị triệu tập điều tra.

Cô quay lại căn hộ lớn ấy, diễn kịch hết lần này đến lần khác, cảm xúc cũng bắt đầu nôn nóng và bực bội. Thế nhưng việc tra hỏi vẫn tiếp diễn, đến cả Diệp Tang Tang cũng bị mài mòn hết kiên nhẫn. Nhưng cô vẫn kiên trì. Bởi cô biết đây là ván cờ cuối cùng. Và ván cờ này, người chiến thắng cuối cùng nhất định là cô.

Dưới sức ép từ dư luận, vụ án nhanh chóng được công khai. Toàn bộ nguyên nhân, quá trình, chi tiết đều được công bố minh bạch. Vụ việc kết thúc và được chuyển giao cho các bộ phận liên quan, bước đầu Diệp Tang Tang đã chiến thắng.

Một điều rất thực tế là sau khi cô thuận lợi thừa kế tài sản, Văn Đức Hữu và Văn Hinh liền quay sang đứng về phía cô. Nhưng cô không cần người giám hộ, cô chỉ là người khuyết tật chứ không phải người không thể tự lo cho mình.

Do bệnh tình và tình trạng khiếm thị, cô được cho tại ngoại chờ xét xử. Sáng hôm phiên tòa sơ thẩm, cô được đưa lên xe tới tòa án. Cô ngồi vào hàng ghế bị cáo. Sau đó cô bị hỏi đi hỏi lại mọi chi tiết, luật sư của cô cũng hết sức biện hộ. Theo lời luật sư, khả năng được phán là phòng vệ chính đáng là rất cao.

Sau mấy tiếng xét xử, phiên tòa khép lại, cô trở về nhà chờ kết quả. Đây cũng là kết quả mà rất nhiều người mong đợi.

Cô tiếp tục nhảy thời gian đến bồn tháng rưỡi sau, cô được phán là phòng vệ chính đáng. Luật sư cho biết bên viện kiểm sát gần như sẽ không kháng án, vụ án xem như khép lại, cô lại một lần nữa giành chiến thắng. Còn hai đứa con riêng bị tuyên án một năm tù giam.

Diệp Tang Tang thấy vậy cũng tạm chấp nhận, điều duy nhất khiến cô bực mình chính là cảnh sát Tiêu Kính. Anh ta đúng là kiểu người thích dò hỏi đến cùng, cứ nhất quyết cảm thấy cô cố ý làm mọi chuyện. Về việc này, Diệp Tang Tang chỉ thấy mắt nhìn người của anh ta cũng tốt đấy.

Cô nghĩ, nhiệm vụ chắc đến lúc kết thúc được rồi. Trong lúc chờ đợi, cô nhận được một tin nhắn. Là tin nhắn của Tiêu Kính, anh ta hẹn cô ra gặp mặt.

Nhiệm vụ vẫn chưa được tổng kết, có lẽ là vì thời hạn kháng cáo của viện kiểm sát vẫn chưa kết thúc? Diệp Tang Tang tạm thời từ bỏ ý định nhảy thời gian, quyết định đồng ý đi gặp mặt.

Cô được trợ lý chuyên nghiệp sắp xếp đưa đến quán cà phê đã hẹn, nơi này rất yên tĩnh và thanh nhã.

“Mời ngồi.” Giọng Tiêu Kính vang lên.

Diệp Tang Tang dò dẫm ngồi xuống ghế, đôi mắt vô hồn hướng về phía anh ta. Cô đã bắt đầu thấy phiền với người này. Tiêu Kính đúng là kiểu người khăng khăng theo đuổi sự thật đến mức cực đoan, cực đoan đến mức không cần thiết. Khác hoàn toàn với những cảnh sát từng xuất hiện ở các phó bản trước.

Nghĩ đến việc từng lợi dụng đối phương để điều tra chân tướng, Diệp Tang Tang cố gắng lấy ra vài phần kiên nhẫn để đối phó với anh ta.

Cô nhìn anh ta, hỏi: “Anh hẹn tôi đến là có chuyện gì?”

“Cô không hề cố ý thật sao? À… mà giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi.” Giọng Tiêu Kính mang theo chút bất đắc dĩ.

Con người anh ta giống như cái tên của mình vậy, một tấm gương có thể phản chiếu bản chất của mỗi người.

Lần này, anh ta đã nhận ra có điều gì đó không đúng. Anh ta biết rõ việc Diệp Tang Tang cố ý ném quả bóng là để dẫn dụ người kia, nhưng anh ta không có bằng chứng chứng minh điều đó. Dù Diệp Tang Tang diễn rất tốt, trông giống hệt một nạn nhân tiêu chuẩn, anh ta vẫn có thể phát hiện được sự thật ẩn phía sau. Hôm nay anh hẹn cô ra đây chỉ muốn biến được chân tướng.

Ngay từ lần tiếp xúc thứ hai, Diệp Tang Tang đã hiểu rõ dụng ý của anh ta. Cô rũ mắt, không trả lời câu hỏi mà chỉ nhẹ nhàng an ủi: “Con người vốn dĩ luôn mang trong mình ác ý. Anh nghĩ trên đời này, ngoài những kẻ ngốc ra, có ai thực sự tâm địa hoàn toàn trong sáng, không hề có một chút ác ý nào sao?”

Ý của cô rất đơn giản, không cần phải chấp nhặt chuyện đó mãi làm gì khiến lòng có khúc mắc.

“Cô biết mà, điều tôi muốn nghe không phải là câu này. Tôi chỉ muốn xác minh suy đoán của mình.” Tiêu Kính bình tĩnh đáp.

Anh muốn biết liệu mình có phán đoán đúng không. Anh muốn Diệp Tang Tang đích thân trả lời.

Diệp Tang Tang nhìn thẳng vào anh, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo hàm ý chất vấn: “Anh muốn truy tìm sự thật, nhưng anh lại quên mất rằng tôi mới là nạn nhân, lẽ ra anh phải đồng cảm với tôi mới đúng.”

Tiêu Kính nghe hiểu lời Diệp Tang Tang, anh cúi đầu nói: “Xin lỗi. Nhưng tôi không thể kiểm soát được bản thân.”

Bầu không khí chợt trở nên nặng nề.

Diệp Tang Tang không nổi giận, cũng không tiếp tục chất vấn. Dù cô chán ghét, nhưng trong đó vẫn xen lẫn một chút khâm phục người này. Nếu không có những người luôn truy hỏi đến cùng, thế giới này sớm đã hỗn loạn vì luôn có kẻ tìm cách lách luật, lợi dụng sơ hở.

Cô quyết định vẫn là cho anh ta một câu trả lời.

Cô nhìn người đối diện, nói thẳng: “Đổi góc nhìn mà nói, nếu không phải do đối phương tự làm tự chịu thì sao lại dẫn đến kết cục đó?”

Tiêu Kính nghe xong, người cứng đờ một lúc lâu. Sau đó lộ ra vẻ như bừng tỉnh, đưa tay ôm trán, nói: “Thì ra cô đã sớm nhìn thấu. Còn tôi cứ mãi mắc kẹt ở một điểm mù, thật nực cười.”

Diệp Tang Tang nghĩ ngợi một chút, nói: “Đúng vậy. Tôi chỉ không chắc liệu lúc đó có thể thuyết phục được anh hay không.”

“Xin lỗi.” Tiêu Kính lại nói thêm một lần nữa.

Cuối cùng anh đứng dậy rời đi. Thứ mà anh theo đuổi, rốt cuộc chẳng còn chút ý nghĩa nào. Không phải việc truy tìm sự thật là sai, mà là có một số thứ không quan trọng như vậy. Như chuyện kẻ kia chết đúng là do gieo gió gặt bão, vậy thì khúc mắc trong lòng anh hoàn toàn chỉ là sự chấp nhất, anh đã bị biểu tượng che mắt.

[ Tôi nghe không hiểu gì cả.]

[ Tôi cũng vậy, nghi ngờ gì, sự thật gì, rồi bừng tỉnh là sao? ]

[ Chị Tang, rốt cuộc là sao?? ]

Cuộc trò chuyện này, rất nhiều người trong livestream không hiểu.

Diệp Tang Tang nghe thấy những bình luận thắc mắc liền giải thích: “Anh ta biết tôi cố ý ném bóng, vì thế mới bám riết không buông, muốn tôi tự mình thừa nhận chuyện đó.”

[ Hiểu rồi, bảo sao cứ bám riết như vậy.]

[ Thế đáp án của chị Tang là gì? ]

[ Ý của chị Tang là: việc cô ấy cố ý dẫn dụ được kẻ giết người cũng cần có sự phối hợp của hắn. Nếu đối phương không xông lên thì làm sao mà chết được. Tự gây nghiệt thì không thể trách người khác. Cô ấy đang giúp Tiêu Kính giải toả tâm kết. ]

Nghe thấy những phân tích từ khán giả, Diệp Tang Tang khẽ nhấp một ngụm cà phê. Nghĩ kỹ thì Tiêu Kính cũng không phải kiểu người cứng nhắc. Sau khi uống hết tách cà phê, Diệp Tang Tang lựa chọn nhảy thời gian.

[ Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang hoàn thành hoàn mỹ phó bản 《Trốn 》, đánh giá phó bản: SSS ]

[ Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang nhận được phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS: Điểm thuộc tính cơ thể x1, có thể tự do phân bổ vào chỉ số cơ bản. ]

[ Chúc mừng người chơi nhận được phần thưởng vượt ải đầu tiên: Thẻ gợi ý tình tiết x1 (chỉ dùng được một lần). ]

Diệp Tang Tang chính thức thoát phó bản.

[ Lại là SSS! Chị Tang quá đỉnh!]

[ Phó bản này khó thật đấy, chị Tang phá án nhanh như thế cũng không khiến tôi thấy tự tin hơn chút nào nếu sau này vào chơi thử.]

[ Phó bản kích thích thì chơi mới cuốn chứ, tôi vẫn rất mong chờ được vào thử xem sao.]

Sau khi chào tạm biệt khán giả trong phòng livestream, lần đầu tiên Diệp Tang Tang nghiêm túc xem xét các phó bản tiếp theo. Trên màn hình giả lập, từng tấm ảnh minh họa các phó bản được lướt qua kèm theo giới thiệu ngắn gọn. Cuối cùng cô chọn một phó bản. Không biết thẻ thân phận lần này sẽ là gì đây.

Ngay lúc Diệp Tang Tang định thao tác, màn hình livestream đột nhiên xuất hiện những dòng bình luận cuộn nhanh đến chóng mặt khiến cô thoáng sững người.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *