[Mô phỏng phạm tội] Chương 42: Nghi vấn về hung phạm

[Mô phỏng phạm tội] Chương 42: Nghi vấn về hung phạm

Lời của Diệp Tang Tang khiến vợ nhà văn sững lại, bàn tay vừa định đưa ra bỗng khựng lại, ngượng ngùng thu về.

Một lát sau, cô ta hơi nghiêng đầu, giọng mang chút buồn thương:

“Anh ấy mất rồi, sau này tôi chỉ còn những bản thảo này bầu bạn thôi. Tôi hy vọng cô có thể giữ gìn cẩn thận.”

Nói xong, cô kéo lại vạt áo ngủ rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế sô pha ngoài phòng khách, đầu cúi thấp, đôi mắt đẫm lệ trông vô cùng đau buồn. Thoạt nhìn không thấy gì bất thường.

Diệp Tang Tang không nói gì, dùng túi chứng vật cất kỹ bản thảo rồi cúi đầu tiếp tục tìm kiếm manh mối. Phòng làm việc này khá rộng, ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám mét vuông, chắc là được ghép từ hai phòng lại. Bên kia đặt một chiếc giường, trên đó bừa bộn đủ loại sách vở, từ tiểu thuyết trinh thám, truyện dân gian cho tới truyện chí quái. Hầu hết đều có dấu vết đã đọc, chỉ là đọc xong liền tiện tay ném sang một bên. Có thể thấy kiếp sống cùng con chữ của nhà văn này rất tùy hứng.

Cô tiếp tục lục tìm, cuối cùng phát hiện ở một góc phòng thêm một tờ giấy giống hệt tờ ban nãy, kín đặc chữ viết. Sau đó là tờ thứ ba. Diệp Tang Tang chưa xem ngay mà cho vào túi vật chứng mang về đã.

Lúc này, cô để ý thấy ở một khe hở trên kệ sách hình như có một dấu tròn mờ mờ. Cô so sánh rồi quay sang pháp y bên cạnh:

“Lão Vương, chỗ này.”

Cô chỉ tay.

Bác sĩ pháp y được gọi là lão Vương lập tức hiểu ý, cúi đầu xem kỹ, anh suy đoán đó có thể là vị trí từng đặt hung khí nên đã chụp ảnh cẩn thận.

Dương Hạo sau khi lục soát khắp nơi đã trở lại, trên mặt cậu mang theo chút thất vọng, đi tới bên Diệp Tang Tang:

“Không tìm thấy vật nào phù hợp.”

“Chuyện bình thường. Chúng ta ra phòng khách hỏi người nhà tình huống đi.” Diệp Tang Tang không lấy làm lạ, dẫn mọi người ra ngoài.

Người phụ nữ mắt còn đỏ hoe, thấy Diệp Tang Tang thì gượng gạo chào:

“Chào cô, cô là cảnh sát phụ trách vụ của chồng tôi phải à?”

Diệp Tang Tang ngồi xuống cạnh người vợ, Dương Hạo ngồi đối diện ghi chép.

Cô nhìn đối phương:

“Cô cứ gọi tôi là cảnh sát Uông. Không biết nên xưng hô thế nào với cô?”

“Cảnh sát Uông khách sáo quá, tôi tên là Vu Thanh Thanh, gọi tôi Thanh Thanh cũng được.” Cô ta tựa vào tay ghế sô pha, giọng yếu ớt.

Diệp Tang Tang gật nhẹ, rút cho cô ta một tờ khăn giấy:

“Cô có thể kể lại chi tiết báo án không? Cô phát hiện chồng mình chết vào lúc nào?”

Vu Thanh Thanh nhận khăn giấy, cô lau đi hàng lệ mới trào ra, cố giữ bình tĩnh mới đáp:

“Sáng nay tôi dậy lúc chín giờ, rửa mặt xong thì xuống làm bữa sáng. Xong xuôi tôi mới gọi chồng ra ăn.”

Nói tới đây, cô bổ sung:

“Dạo này chúng tôi ngủ riêng. Anh ấy có tính hay trì hoãn, bản thảo nhà xuất bản yêu cầu đã khất lần khất lượt mãi nên mấy hôm nay ở luôn phòng làm việc tầng một để viết cho xong. Anh ấy cần yên tĩnh nên khi anh đang viết, nếu không thật sự cần thiết, tôi sẽ không vào quấy rầy… Ai mà ngờ lại xảy ra chuyện này… thà rằng anh không viết cuốn tiểu thuyết đó…”

Nói tới đây, Vu Thanh Thanh không kìm được, nước mắt lại trào ra như vỡ đê.

Diệp Tang Tang lại rút khăn giấy đưa cho cô ta:

“Sau khi làm bữa sáng xong, cô vào gọi mới phát hiện chồng nằm trên mặt đất nên mới báo cảnh sát đúng không?”

“Đúng vậy. Anh ấy thường không chú ý tới sức khỏe của mình, chạy bản thảo là quên cả giờ giấc ăn uống. Vì thế cứ đến giờ cơm là tôi sẽ gọi anh ấy ra ăn cơm. Hôm nay cũng vậy, chín giờ rưỡi tôi đi gọi, không thấy anh ấy đáp. Chờ thêm một lát sau tôi gọi vẫn không có động tĩnh, tôi mới mở cửa thì thấy anh đã nằm trên sàn…” Người Vu Thanh Thanh khẽ run rẩy, giọng vỡ ra vì đau đớn.

Diệp Tang Tang hỏi:

“Thế tối qua cô có nghe thấy tiếng động lạ bất thường không? Trong nhà có mất mát gì không?”

“Có. Trong thư phòng có hơn mười triệu tệ tiền mặt và một chiếc đồng hồ của chồng tôi bị mất. Đồng hồ là hàng hiệu, giá trị không nhỏ.”

Diệp Tang Tang chợt nghĩ ra điều gì, hỏi tiếp:

“Chồng cô trước đây có từng đắc tội với ai không?”

Vu Thanh Thanh lắc đầu ngay:

“Không, anh ấy hiền lành, hào phóng, chưa từng kết oán với ai.”

Diệp Tang Tang ra hiệu cho Dương Hạo cất bản ghi chép rồi đứng lên:

“Xin chia buồn, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ.”

“Vâng, cảm ơn.”

Các đồng nghiệp pháp y thu dọn thi thể đưa về đồn, Diệp Tang Tang bước ra khỏi thư phòng, đi một vòng quanh khu vườn của biệt thự, ánh mắt dừng lại ở dấu chân trên tường và tình trạng bãi cỏ. Tường biệt thự chỉ cao tầm một mét rưỡi, không phải một độ cao quá khó để vượt qua với người trưởng thành.

Quan sát xong, cô tiếp tục nhìn xem các nơi khác ở hiện trường, ánh mắt dừng lại ở căn biệt thự kế bên.

“Đi, sang nhà bên cạnh hỏi thăm.”

Dương Hạo gật đầu, theo sát.

Hai người ấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau một bà lão bước ra mở cửa:

“Các cô các cậu là ai?”

Diệp Tang Tang xuất trình thẻ cảnh sát:

“Chúng cháu là cảnh sát, bên cạnh vừa xảy ra chuyện, chúng cháu sang muốn hỏi vài câu.”

Bà lão nhìn đồng phục của hai người, xác định không phải kẻ lừa đảo liền nói:

“Người đàn ông nhà bên chết rồi phải không? Sáng nay tôi thấy công an với xe cấp cứu tới.”

“Bà có manh mối gì không? Hoặc có thấy ai ra vào biệt thự đó không?” Diệp Tang Tang không trả lời, chỉ hỏi tiếp.

Bà lão thấy cô không nói thì thoáng thất vọng, nhưng vẫn hợp tác trả lời: “Không thấy. Người già đi ngủ sớm, với lại giữa chúng tôi còn cách một con đường, không nghe được động tĩnh bên đó.”

Diệp Tang Tang gật đầu, mỉm cười nói:

“Vậy phiền bà nếu có manh mối gì  nhớ báo cho chúng cháu kịp thời. Bắt được người sớm mọi người mới yên tâm được.”

“Phải, phải, tôi biết rồi.” Bà lão liên tục gật đầu, tỏ rõ sẽ phối hợp.

Diệp Tang Tang quay đầu ra hiệu cho Dương Hạo, hai người tính đi hỏi thêm vài hộ khác rồi ghé qua ban quản lý khu để tìm hiểu tình hình. Ngay lúc họ xoay người định đi, bà lão như chợt nhớ ra điều gì liền bước nhanh mấy bước kéo họ lại.

Diệp Tang Tang quay người, thấy bà lão ngó trước ngó sau, xác nhận xung quanh không ai chú ý rồi mới thần thần bí bí kéo họ vào sau cánh cửa.

Vào nhà rồi bà mới lộ vẻ hóng chuyện, hạ giọng nói:

“Hai người không biết đâu, vợ chồng nhà bên hình như không hòa thuận. Mấy hôm trước tôi thấy họ cãi nhau to ở ban công tầng hai, to lắm! Chỉ là tai tôi hễnh hãng, không nghe được họ cãi cái gì.”

“Hai người cãi nhau sao? Tôi thấy quan hệ của họ có vẻ rất tốt mà?” Diệp Tang Tang khéo léo tỏ ra nghi hoặc, dẫn dắt đối phương nói tiếp.

Bà lão bĩu môi, nhìn Diệp Tang Tang với vẻ mặt không đồng tình: “Vậy cô nhầm rồi. Cãi đến mức suýt động tay động chân đấy! Chỉ không hiểu sao người đàn ông lại không đánh mà bỏ ra khỏi phòng.”

Bên cạnh, Dương Hạo lập tức ghi chép lại.

Thấy vậy, bà lão có chút hoảng hốt:

“Chuyện này không bị lộ ra ngoài đấy chứ? Nếu người ta biết thì tôi còn mặt mũi nào làm hàng xóm nữa.”

Diệp Tang Tang vội trấn an:

“Không đâu ạ. Hồ sơ ghi chép của chúng cháu sẽ không lọt ra ngoài. Nếu thông tin này không dùng tới, định kỳ sẽ bị tiêu hủy. Bà cứ yên tâm nói.”

Bà lão nghe vậy mới gật đầu, thở dài:

“Thật ra thường ngày quan hệ vợ chồng họ cũng khá tốt. Ăn cơm tối xong còn hay cùng nhau đi dạo, gặp chúng tôi cũng chào hỏi. Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ…”

Diệp Tang Tang thấy đối phương có vẻ muốn lôi kéo cô nói chuyện phiếm bèn phụ họa mấy câu rồi nhanh chóng tìm cớ rời đi. Hai người tiếp tục ghé các căn biệt thự xung quanh nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Ai được hỏi cũng nói vợ chồng họ rất hòa thuận. Xong xuôi, hai người ra ngoài tìm ban quản lý khu.

Trên đường, Dương Hạo thắc mắc hỏi:

“Chị Lam, sao chị cứ hỏi mãi chuyện quan hệ vợ chồng của họ thế? Nó quan trọng lắm à?”

Cậu vừa tốt nghiệp trường cảnh sát đã được phân thẳng vào đội hình sự, tuy có kiến thức nhưng lại chưa có kinh nghiệm thực tế. Hơn nữa nhìn Vệ Thanh Thanh có vẻ rất yêu chồng, thoạt nhìn mềm yếu, khả năng ra tay dường như rất thấp.

[ Đúng thế, Vệ Thanh Thanh và chồng nhìn qua rất yêu thương nhau, không thấy có biểu hiện gì đáng ngờ. ]

[ Hay là thuê người giết người?]

[ Hehe, tôi tin vào phán đoán của chị Tang. ]

Trong phòng livestream chỉ có lác đác vài bình luận, phần lớn im lặng nhìn vụ án tiến triển.

Diệp Tang Tang nghe xong liền nói:

“Quan hệ thân mật rất dễ biến thành từ yêu sinh hận. Cậu cũng học rồi đấy, phần lớn trong các vụ án giết người, người bị tình nghi nhiều nhất chính là người báo án.”

Dương Hạo gật đầu:

“Đúng, nhiều khi kẻ báo án lại có xác suất rất cao là hung thủ.”

Diệp Tang Tang nói tiếp:

“Vậy cậu có biết không, nếu vợ hoặc chồng chết thì người bị điều tra đầu tiên chính là người con lại không.”

Dương Hạo hít sâu một hơi. Trước đây cậu từng nghe nói vậy, nhưng khi vào thực tế lại vô thức bỏ qua nhiều chuyện.

“Điều tra án tuyệt đối không được chủ quan suy đoán. Đó là điều tối kỵ, phải học cách nhìn nhận khách quan. Vệ Thanh Thanh có đáng nghi hay không, có phải hung thủ hay không, đều phải dựa vào sự thật, không được để cảm xúc chi phối.”

Nói xong, Diệp Tang Tang đi thẳng về phía ban quản lý khu biệt thự. Giờ họ cần trích xuất camera giám sát quanh nhà nạn nhân để nhanh chóng xác định nghi phạm.

Dương Hạo hiểu ra ý của cô, đứng ngẩn người một lát rồi vội vàng đuổi theo:

“Chị Lam, em hiểu rồi!”

[ Chị Tang càng ngày càng thuần thục. ]

[ Đúng vậy, ngay cả bây giờ vẫn có nhiều người dễ bị lời nói một chiều làm lung lay, tin ngay vào những gì người khác nói. ]

[ Đúng, phải dự vào sự thật, không cần nhìn người khác qua lăng kính hoặc là chủ quan cho rằng đối phương là vô tội. Có người giỏi giả vờ lắm. ]

Đối mặt với sự hồ hởi hơi quá mức của Dương Hạo, Diệp Tang Tang không để ý đến, cứ thế hai người một trước một sau tới chỗ ban quản lý. Nghe họ đề nghị xem camera, phía ban quản lý rất hợp tác. Có người chết trong khu, nếu hung thủ là người bên ngoài thì công tác bảo vệ khu khó tránh khỏi liên đới. Họ cũng muốn vụ án được phá nhanh để mọi chuyện sớm lắng xuống.

Quản lý khu dẫn họ tới phòng giám sát, bắt đầu trích xuất camera từ khoảng 8-9 giời tối hôm qua cho tới sáng nay. Vì đây là khu biệt thự nên mỗi con đường đều đã được lắp camera. Có bốn chiếc camera đặt quanh trước và sau nhà nạn nhân, Diệp Tang Tang và Dương Hạo mỗi người xem hai chiếc, tua ở tốc độ 1,5 lần.

Pháp y cho biết thời gian tử vong của nạn nhân là trong vòng 6 tiếng, nhưng để đề phòng hung thủ đã lẻn vào từ sớm, họ đã mở rộng khoảng thời gian xem. Nói thật, làm cảnh sát hình sự cực kỳ vất vả, hai người ngồi lì suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng phát hiện một bóng người lén lút xuất hiện lúc một giờ sáng.

“Người này quay đầu nhìn nhà nạn nhân mấy lần, có khi chính là hắn.” Dương Hạo nói.

Diệp Tang Tang kéo thanh thời gian, thấy đối phương biến mất ở lối đi nhỏ giữa nhà bà lão và nhà nạn nhân. Tua ngược lại thì thấy hắn đã xuất hiện ở ngoài khu biệt thự từ 10 giờ tối. Cô đứng dậy, lấy USB sao chép đoạn video rồi đi trích thêm camera ở các khu vực khác. Chỉ cần xác định được danh tính nghi phạm, vụ án sẽ có bước tiến lớn, thậm chí có thể phá ngay. Dương Hạo cũng cảm nhận được cơ hội này, mặt cậu lộ rõ vẻ phấn khởi:

“Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ.”

Diệp Tang Tang không đáp, cả hai đi tới chỗ để xe, lái ra ngoài tìm những vị trí có thể có camera trên đường bên ngoài khu biệt thự và ghi lại để điều tra. Cô đoán người này rất có thể từng có tiền án, không biết là hắn có để lại dấu vân tay nào không. Bên pháp y chắc chắn sẽ tiến hành đối chiếu. Sau khi Dương Hạo lấy được video của camera, hai người tiếp tục ngồi lì xem, cơm cũng do đồng nghiệp tiện mang về cho, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Mà thằng nhóc này cũng khá có ý thức phản trinh sát dấy nhỉ, biết chui vào nhà vệ sinh thay một bộ quần áo.” Thấy bóng dáng lén lút bước vào nhà vệ sinh, mãi đến một tiếng sau mới đi ra, Dương Hạo có chút cạn lời đánh giá.

Chỉ là người này có chút ngốc, nhà vệ sinh công cộng buổi tối vốn chẳng mấy ai, cho dù hắn đổi một bộ đồ mới thì cũng không khó nhận ra. Diệp Tang Tang không lên tiếng mà tiếp tục quan sát đối phương dạo quanh ngoài đường đến chín rưỡi tối rồi mới đi về phía khu biệt thự. Có vẻ như hắn đã thăm dò trước, mục đích là đột nhập vào nhà trộm cắp, chẳng qua lại phát hiện người chết cũng ở trong phòng nên mới ra tay giết người?

[ Vụ này có vẻ hơi đơn giản, chưa chắc đâu, xem tiếp đã? ]

[ Tên trộm này hơi buồn cười, kiểu như có chút thông minh ý. ]

[ Chẳng lẽ vụ này lại chỉ để luyện tay? ]

Khán giả cũng dõi theo màn hình giám sát, nhìn thấy hành động của tên trộm thì bàn tán sôi nổi. Tốn mất gần bốn tiếng đồng hồ, Diệp Tang Tang và Dương Hạo mới xem hết toàn bộ camera. Cả hai đứng dậy vươn vai. Họ cảm giác người như sắp tê dại cả đi, điều tra án đúng là phải rất kiên trì.

Diệp Tang Tang đã xác định đại khái khu vực sinh sống của nghi phạm, giờ chủ yếu là phải biết rõ hắn là ai để xin lệnh bắt giữ. Cô ngẫm nghĩ rồi đến phòng pháp y một chuyến. Không may là cô lại chạm mặt bạn trai của Uông Lam. Diệp Tang Tang đành phải miễn cưỡng bắt chuyện.

Đối phương là tổ trưởng của tổ khác, tướng mạo chính trực, dáng người rất tốt, nhìn ra được gu của Uông Lam quả thật không tệ. Chỉ là cả hai đều rất bận, Diệp Tang Tang hỏi anh có bận không, người đối diện trả lời một câu “Rất bận”. Hai người im lặng đối diện nhau, sau đó nói một câu “vậy cùng đi làm việc đi”, rồi mỗi người một ngả. Ra ngoài được vài bước Diệp Tang Tang mới thở phào. May là họ chưa quen nhau lâu, cô ứng đối qua loa một chút là xong.

Cô bước vào bên trong, hỏi về dấu vân tay tại hiện trường. Pháp y cho biết có phát hiện dấu vân tay, có thể đem so sánh. Kết quả đúng như Diệp Tang Tang dự đoán, người này có tiền án. Xác định được nghi phạm, vậy chuẩn bị bắt người thôi. Mọi chuyện thuận lợi đến mức khó tin, cả Diệp Tang Tang lẫn khán giả trong phòng livestream đều nghĩ vậy.

Diệp Tang Tang liên hệ công an ở khu vực gần nơi nghi phạm sinh sống, sau khi tốn thời gian tra ra chỗ ở hiện tại của hắn, cô dẫn theo các đồng đội đến bắt người. Khu hắn ở khá phức tạp, mà hắn lại có chút cảnh giác nên vừa thấy họ đến dưới lầu đã lập tức bỏ chạy thục mạng. Chỉ là hắn làm sao mà chạy trốn được ba bốn cảnh sát đuổi bắt. Tuy thời bấy giờ xã hội chưa hẳn yên ổn nhưng người dân bình thường vẫn chất phác, dù không hỗ trợ ngăn cản nghi phạm họ cũng nhiết tình chỉ đường.

Khi nghi phạm bị đè xuống đất còng tay, Diệp Tang Tang buông một câu châm chọc: “Chạy giỏi đấy!”

[ Chuẩn, suýt nữa được 3000 mét rồi. ]

[ Thể lực mấy tên trộm giờ tốt vậy sao? Tôi thấy hắn chỉ hơi toát chút mồ hôi. ]

[ Trông có vẻ hung dữ, chắc đúng là hung thủ rồi. ]

Khán giả nhìn theo màn hình máy quay liên tục nâng cao, tiếng truy đuổi và chạy vội vang lên dồn dập, đến khi Diệp Tang Tang bắt được người thì mới nhao nhao trêu chọc. Trong mắt nhiều người, phó bản này tương đối bình thường, không căng thẳng mấy, lại có thêm Dương Hạo thỉnh thoảng tấu hề nữa khiến họ xem rất vui vẻ. Người xem livestream không giảm mà lại còn tăng thêm. Có vẻ chỉ cần là Diệp Tang Tang chơi, cho dù phó bản bình thường thì vẫn có nhiều người thích.

Diệp Tang Tang không hề hay biết về điều đó. Sau khi cảm ơn các đồng chí công an, cô cùng Dương Hạo đưa người về đội hình sự.

Để rèn luyện Dương Hạo, Diệp Tang Tang giao việc thẩm vấn cho cậu, ngoài ra còn có thêm một cựu cảnh sát hình sự đã lui về làm công việc văn thư sẽ tham gia cùng cậu. Còn cô thì đi lấy vật chứng là ba tờ bản thảo tìm được ở thư phòng của nạn nhân. Hay đúng hơn, đó là ba bức thư ghép lại thành một phong thư.

Không phải vì trực giác mà chỉ là vì tò mò cái tên của phó bản. Cô muốn xem có gì trong đó, nhân tiện cho đầu óc nghỉ ngơi một chút. Với tư cách người phụ trách vụ án, cô có thể rất dễ lấy được thứ này. Diệp Tang Tang vừa cầm lên chuẩn bị xem thì Dương Hạo đã chạy vào phòng vật chứng.

“ Chị Lam, hắn khai rồi, hắn nói người là hắn giết.” Khuôn mặt Dương Hạo đầy hưng phấn, ánh mắt lấp lánh đầy kiêu ngạo.

Tay đang cầm phong thư của Diệp Tang Tang khựng lại, cô đặt nó sang một bên, đứng dậy cùng cậu đến phòng thẩm vấn.

“ Tôi giết đấy, tôi còn giết một người nữa, xác chôn ở trong sân nhà tôi.”

Diệp Tang Tang vừa mới đẩy cửa ra đã nghe thấy nghi phạm nói, tên này nhận tội dứt khoát như vậy sao?

Nghi phạm khoảng 35, 36 tuổi, mắt một mí hơi xếch, dáng người đẫy đà, da ngăm vàng, bàn tay đầy vết chai. Thoạt nhìn là người lao động nặng, cuộc sống không mấy trôi chảy.

Diệp Tang Tang quan sát xong mới đẩy cửa bước vào. Cô không ngồi mà khoanh tay đứng cạnh bàn, nửa người tựa vào đó. Ánh mắt cô đảo qua đối phương rồi lại nhìn sang Dương Hạo:

“Vậy là hắn đã giết hai người.”

“Đúng vậy. Lúc đầu em hỏi, hắn không nhận mình giết người đâu. Sau đó em không hỏi nữa, chỉ tập trung hỏi hắn giấu đồ ăn trộm ở đâu thì hắn trả lời vòng vo, em thấy không ổn mới truy hỏi thì hắn hoảng lọan khai ra.” Dương Hạo thao thao kể hết.

Diệp Tang Tang nghe xong gật đầu, mắt nhìn sang người đàn ông:

“Anh đã nhắm sẵn biệt thự của người chết Diệp Hoa nên mới vào trộm cắp à?”

Nghi phạm im lặng gật đầu, không mở miệng trả lời.

Diệp Tang Tang lại hỏi:

“Anh dùng gì để giết người, gây án lúc mấy giờ, mang đi những gì?”

Nghi phạm vẫn im lặng, hiển nhiên không định trả lời câu hỏi của cô.

Diệp Tang Tang suy nghĩ một chút rồi quay sang Dương Hạo:

“Đã vậy thì chúng ta đến nhà hắn, xem có xác người cũng như tang vật hay không.”

“Vâng.” Dương Hạo đáp.

Cả nhóm cảnh sát bao gồm cả pháp y rầm rập lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ về quê quán của nghi phạm.

Trước mắt là một vùng đồng bằng rộng lớn, lúa mạch xanh rì bị gió ép cong mình tạo thành từng đợt sóng lăn tăn, cảnh tượng rất mỹ lệ và chữa lành. Nếu không phải bọn họ đến đây để đào xác, mà cái xác ấy còn đang bốc mùi hôi thối nồng nặc thì khung cảnh này hẳn sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng yên bình. Mà hiện tại, mùi xác thối xộc thẳng lên trời, lan rộng ra bốn, năm chục mét khiến ai nấy tại hiện trường đều cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn.

“Ọe…” Dương Hạo chống tay vào một gốc cây ở ngoài ngõ, cúi gập người nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong cậu cố gắng quay vào trong, nhưng vừa bước qua khỏi cổng, mùi hôi càng nồng nặc hơn xộc thẳng vào mũi. Cậu cố nhịn nhưng không chịu nổi lại chạy ra ngoài nôn tiếp. Lặp đi lặp lại ba bốn lần như vậy, bởi vì cậu không ngờ lại thối đến mức này. Bữa trưa cậu vừa ăn xong coi như bỏ. Mà e rằng tối nay cũng chẳng nuốt nổi cơm.

Diệp Tang Tang đeo khẩu trang, khẽ thở dài, bảo cậu dẫn nghi phạm ra ngoài sân còn mình cầm lấy dụng cụ, cùng mọi người bắt tay vào cạy bồn hoa. Trước tiên là dùng xẻng xúc đất ra, sau đó tìm đúng vị trí nghi phạm đã chỉ, cẩn thận cạy lớp xi măng phía dưới, moi dần xác người bị chôn ra.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi phim ảnh, hoặc cho rằng xi măng chắc chắn và kín đáo nên rất nhiều hung thủ sau khi giết người đều thích giấu xác trong xi măng. Cũng có kẻ chọn cách vùi thẳng thi thể xuống đất. Tên nghi phạm này còn “sáng tạo” hơn chút, dứt khoát chôn người ngay dưới bồn hoa rồi đổ xi măng phủ lên.

Nhưng xi măng không thể nào bít kín hoàn toàn, thi thể vẫn sẽ phân hủy và bốc mùi. Ngược lại, vì lớp xi măng ngăn cản sự sinh sôi của vi khuẩn phân hủy, mùi hôi ấy càng bị kéo dài lâu hơn. Có phải hắn biết kiểu gì bọn họ cũng sẽ tìm về quê nhà hắn, ngửi được mùi bất thường nên dứt khoát khai ra để đầu thú không?

Diệp Tang Tang không kịp nghĩ nhiều, cô cùng đồng nghiệp tập trung đào nốt phần thi thể đã lộ ra một góc. Khi cái xác được kéo lên, ai nấy đều khó chịu. Xác chết đã bị phân hủy nghiêm trọng, máu thịt đen đỏ xen lẫn xanh lục quấn quanh xương trắng, con mắt lăn ra ngoài, mái tóc dài phủ gần hết gương mặt. Quần áo trên người biến thành một màu đen kịt, chỉ lờ mờ đoán được đó từng là một chiếc váy. Thêm vào đó là mùi hôi thối nồng đặc quánh như có thể nhìn thấy bằng mắt, đến cả pháp y lão luyện cũng phải cau mày.

Diệp Tang Tang đã học qua một số kiến thức, nhìn tình trạng này liền biết nạn nhân ít nhất đã chết từ ba đến bốn tháng.

Lúc này, tang vật và số tiền trộm cắp trước đó cũng được tìm ra và cất vào túi vật chứng. Xác chết được cho vào túi đựng xác và đưa đi.

Dương Hạo lúc này mới dẫn nghi phạm trở vào. Diệp Tang Tang nói:

“Đến nước này rồi, cái gì nên nói thì nói đi, để mọi người đỡ tốn thời gian.”

“Tôi… tôi không cố ý giết cô ta. Tôi không muốn đi tù nên đã mang xác về chôn dưới bồn hoa.” Chu Á nói, giọng còn có vẻ vô tội.

Dương Hạo tức điên. Không cố ý? Người ta chết rồi mà còn nói không cố ý! Cậu vừa định mắng người thì bị Diệp Tang Tang ngăn lại. Cô nhìn thẳng vào nghi phạm:

“Người chết là ai? Chết khi nào? Còn có nạn nhân nào khác không?”

Chu Á lắc đầu nói: “Cô ta là đồng nghiệp cùng làm công trình với tôi, từ nơi khác đến. Ba tháng trước, tôi đi ăn với cô ta, có uống chút rượu. Cô ta không chịu ngủ với tôi. Tôi tức quá, lỡ tay bóp chết…”

Nói đến đây, ánh mắt hắn thoáng mê mang.

[ Thật khủng khiếp, chỉ vì cưỡng bức không thành mà giết người sao! ]

[ Giọng điệu này bình thản quá, còn nói là vô tình. ]

[ Quả nhiên chẳng có gì là vô tội cả, cái loại này cho tử hình hết! ]

Dương Hạo nghe xong càng tức giận, cậu quay sang chửi ngay một câu “Đồ điên”, rồi nhìn về phía Diệp Tang Tang.

“Giết người rồi lại mang xác về nhà chôn, sao không xử lý ngay trong thành phố?” Diệp Tang Tang hỏi.

Mặt Chú Á không gợn sóng, giọng vẫn dửng dưng: “Trong thành phố đông người. Ở quê thì ít người, lỡ có mùi người ta cũng tưởng mùi khác.”

Diệp Tang Tang rũ mắt: “Vậy hung khí giết người trong biệt thự đâu?”

Chu Á không nói.

Diệp Tang Tang quay vào nhà lục soát thêm nhưng không tìm thấy hung khí, đành áp giải hắn về.

Ngoài sân đã có không ít người vây xem, xì xào bàn tán:

“Trời đất ơi, con nhà họ Chu dám giết người.”

“Từ nhỏ đã không học vấn không nghề nghiệp rồi. Mẹ bỏ đi, bố chết, đến em trai cũng chán ghét.”

“Giết người thì có bị tử hình không nhỉ?”

Những lời xì xào khiến Chu Á mấp máy môi, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.

Diệp Tang Tang liếc hắn một cái rồi dẫn người lên xe rời đi. Về đến cục, đồng nghiệp đưa cho cô hồ sơ về gia đình và công việc của Chu Á.

Diệp Tang Tang xem qua, xác nhận ba tháng trước hắn đúng là làm ở một công ty xây dựng trong vùng. Điều khiến cô bất ngờ là hắn có một người em trai, hiện là biên tập viên ở một nhà xuất bản khá có tiếng trong tỉnh, tuy nhiên hai anh em đã lâu không qua lại.

Dương Hạo nói: “Em hỏi hắn có liên lạc với em trai không, hắn bảo không có. Em kiểm tra điện thoại của hắn rồi, quả thật là không liên hệ gì.”

“Anh em đến mức này thì cũng coi như cắt đứt rồi.”

Diệp Tang Tang đặt tập hồ sơ xuống, nhìn Dương Hạo: “Lúc cậu hỏi có phải là hắn giết diệp hoa không, hắn phản ứng thế nào?”

“Hắn chẳng có phản ứng gì. Nhưng khi em hỏi về căn nhà ở quê, hắn rõ ràng hoảng hốt, lẩm bẩm một đống em nghe không hiểu rồi chốt lại một câu, người đều là hắn giết, đều là hắn giết, sau đó im bặt.”

Dương Hạo hít sâu một hơi, dang tay ra, mặt đầy bất lực.

Cậu cũng chẳng biết làm sao. Hắn đã tự nhận hết, cậu coi như buổi thẩm vấn đầu tiên thành công nên mới vội báo cho Diệp Tang Tang. Cô nhìn cậu bằng ánh mắt đầy trìu mến: “Cậu có bao giờ nghĩ rằng, không phải lời nói nào cũng đáng tin không?”

“Dạ?”

Dương Hạo ngơ ngác.

Diệp Tang Tang bất đắc dĩ nói:

“Điều tra án thì không cần vội, cứ từ từ hỏi nghi phạm rồi xem xét lại chứng cứ trong tay.”

Dương Hạo nghe mà không hiểu lắm, chỉ có thể gật đầu với cô rồi đi đến công ty xây dựng để hỏi thăm tình hình.

Diệp Tang Tang ngồi vào xe, rơi vào trầm ngâm. Cô cảm thấy Chu Á có gì đó rất bất thường, đối phương trông không giống một người bình thường mà giống như có bệnh. Nhưng cô không có ý định đi tra hồ sơ bệnh viện, bởi những người làm việc nặng nhọc lại sống trong cảnh khó khăn thì sẽ không đến bệnh viện để khám về tinh thần. Trong nhận thức của họ, nhiều khi chỉ nghĩ đó là trúng tà hay bị ma quỷ ám.

Còn nếu hắn thật sự có bệnh, Diệp Tang Tang cũng chưa nghĩ tới liẹu hắn có tể thoát khỏi sự trừng phạt hay không vì cô cảm thấy còn nhiều khả năng khác. Hiện tại tất cả chỉ là phỏng đoán. Cô cần phải chứng minh những suy đoán ấy rồi mới lấy chứng cứ phụ trợ để xem xét.

“À đúng rồi, bên công ty xây dựng đã có câu trả lời về thân phận của nạn nhân chưa? Ba tháng rồi không ai báo án à?” Diệp Tang Tang quay sang hỏi Dương Hạo.

Dương Hạo vội đáp:

“Có báo mất tích, nhưng sau đó họ nhận được tin nhắn nói rằng nạn nhân đã về quê nên chẳng ai để tâm nữa.”

Hai người đến công ty xây dựng tìm hiểu, bên đó cũng khá hợp tác. Quản lý không biết nhiều, chỉ nói Chu Á đến làm được một tháng, thuộc dạng ít nói, làm nhiều.

“Nghe mấy nhân viên của tôi nói anh ta còn khá nhiệt tình, thường giúp đỡ người khác làm việc, không ngờ lại là loại người này.” Quản lý tỏ ra khó tin.

Diệp Tang Tang gật đầu:

“Thế còn nạn nhân với Chu Á trước đó có thân thiết không?”

Quản lý ngẫm nghĩ:

“Hình như cũng có chút gần gũi. Nạn nhân bảo bị chồng ở quê đánh đập, không chịu nổi nên bỏ trốn lên đây. Cô cũng biết đấy, ở mấy nơi này thì ‘vợ chồng tạm bợ’ không hiếm, dẫu có ở chung cũng chẳng lạ.”

Tiếp đó Diệp Tang Tang hỏi thêm về đêm nạn nhân mất tích là đi một mình hay cùng ai. Quản lý nói đã từng bị công an hỏi vấn đề này, cho biết camera quay được cảnh nạn nhân đi ra ngoài một mình, sau đó không trở lại nên họ mới báo mất tích.

Sau khi nắm được tình hình, cả hai đến chỗ em trai của Chu Á. Chu Học là cử nhân đại học, tuy không phải trường danh tiếng gì nhưng ở thành phố này, trong thời buổi ấy thì tấm bằng đại học cũng đủ để dễ dàng có được công việc lương cao, phúc lợi tốt.

Hai người mặc thường phục, do tính chất công việc nên sau khi xuất trình giấy tờ, lễ tân liền mời Chu Học ra. Đối phương đeo kính gọng vàng, vóc dáng gầy gò, mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần tây đen và giày da, trông nho nhã, sạch sẽ gọn gàng. Ngoài đôi mắt có vài phần giống với em trai ra thì khí chất và vẻ ngoài của họ gần như khác biệt một trời một vực.

[ Họ thật sự là anh em ruột à? Nhìn chẳng giống chút nào.]

[ Người thoạt nhìn hào hoa phong nhã thường lại có tâm tư sâu xa (không đùa đâu). ]

[ Này, đừng vội phán xét chủ quan, cứ nhìn vào sự thật trước đã! ]

Diệp Tang Tang và Dương Hạo được anh ta dẫn vào phòng họp. Chu Học hơi bất đắc dĩ:

“Các người đến vì chuyện của Chu Á chứ gì? Tôi thật sự chẳng thể nói gì, tôi không biết gì hết.”

Diệp Tang Tang nhướng mày, đặt điện thoại lên bàn:

“Chúng tôi còn chưa nói gì kia mà.”

“Chu Á nhiều lần trộm cắp, toàn là tôi phải đi giải quyết. Sau này tôi chặn số anh ta luôn, không ngờ lần này các người lại tìm đến tận nơi tôi công tác. Lần này anh ta lại gây chuyện gì, hay là đánh nhau với ai à? Nói trước, tôi không có tiền bồi thường đâu.” Anh ta lộ rõ vẻ bực bội, giọng khó chịu.

Diệp Tang Tang biết không thể moi thêm thông tin, liền nói thẳng:

“Anh ta giết người rồi. Nếu anh thấy phiền thì sau này có lẽ không cần lo cho anh ta nữa.”

Nghe cô nói, Chu Học sững người, vẻ mặt trở nên phức tạp.

Diệp Tang Tang khẽ nháy mắt ra hiệu cho Dương Hạo, cậu hiểu ý, lập tức đứng dậy.

Lúc này Chu Học đột nhiên đứng bật dậy, giọng gấp gáp:

“Không thể nào, chắc chắn có nhầm lẫn gì đó! Tuy anh tôi không ra gì nhưng tuyệt đối không đến mức giết người!”

Diệp Tang Tang đã đứng dậy, nghe vậy thì quay lại nhìn anh ta:

“Chính anh ta tự nhận. Cưỡng bức không thành nên đã bóp chết nạn nhân.”

Chu Học hốt hoảng, lắc đầu lia lịa:

“Không, không thể! Anh tôi bị liệt dương, làm sao có thể làm chuyện đó được!”

Ánh mắt Diệp Tang Tang khóa chặt lấy Chu Học, trong mắt lóe lên một tia khác lạ.

Cô nhìn anh ta:

“Thật ra cũng không chắc. Có khi chính vì bất lực nên mới nảy sinh những hành vi đó chứ?”

“Anh ấy là người tốt…”

“Người tốt mà đi trộm cắp à?”

“Anh ấy chỉ có vài tật xấu thôi, thật sự sẽ không làm hại ai! Anh ấy rất nhát gan, bình thường ngay cả giết gà cũng không dám. Một người đến gà cũng không dám giết thì sao có thể giết người?” Chu Học gấp gáp cãi lại Diệp Tang Tang.

Diệp Tang Tang nhìn anh ta:

“Xem ra anh hiểu rất rõ anh trai mình. Vậy thế này đi, anh theo chúng tôi về Cục, từ từ nói cho rõ.”

Chu Học cúi đầu rồi thuần thục quay lại văn phòng xin phép nghỉ với tổng biên tập.

Nhìn Chu Học rời khỏi phòng họp để đi xin nghỉ, Dương Hạo tò mò hỏi:

“Chị Lam, hình như Chu Á sống cũng không đến nỗi nhỉ? Từ quản lý cho đến em trai, ai cũng bênh vực hắn.”

“Về rồi hẵng nói.”

Diệp Tang Tang đáp.

Chu Học sau đó về nhà gần đó một chuyến mới đi theo họ đến Cục công an. Có thể thấy, dù hai anh em không còn qua lại nhưng tình cảm vẫn còn, ít nhất chưa đến mức thấy chết mà thờ ơ.

Diệp Tang Tang hỏi kỹ tình hình của Chu Á, lần này Chu Học không tỏ vẻ khó chịu nữa. Hoặc là sự khó chịu lúc trước là do anh ta đã quá quen phải xử lý những rắc rối mà Chu Á gây ra. Bản chất anh ta thuộc kiểu miệng thì than phiền nhưng cuối cùng vẫn cắn răng đi lo liệu, hay còn gọi là mạnh miệng mềm lòng.

Sau khi hỏi xong, Chu Học đưa ra một xấp giấy khám bệnh ở nhiều bệnh viện suốt mấy năm nay. Đó là thứ anh ta vừa ghé nhà lấy, bao gồm chẩn đoán của bốn bệnh viện khác nhau. Tất cả đều chứng minh Chu Á bị rối loạn chức năng và hoàn toàn bất lực.

“Anh trai tôi thật sự không giết người đâu. Tuy thỉnh thoảng tính khí anh ấy kỳ quặc, cô độc khó gần, nhưng rất hiếm khi động thủ với ai, thỉnh thoảng còn giúp đỡ người khác.” Anh ta lại giải thích, “Anh ấy tuy trộm vặt, nhưng cái đó giống như một thói quen thôi.”

[ Xem ra lại không giống hung thủ rồi. ]

[ A! Nhưng việc giấu xác là chứng cứ rành rành mà! Hơn nữa chính anh ta cũng đã thừa nhận chuyện giết người. ]

[ Sao vụ án này cứ có cảm giác khó xử lý thế nhỉ! Không phải sắp kết án rồi sao? ]

Người xem trong phòng livestream nhìn chứng cứ thực chất trong tay Diệp Tang Tang đều cảm thấy Chu Á trong phòng thẩm vấn và Chu Á trong lời kể của Chu Học cùng vị quản lý kia dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Diệp Tang Tang cất bản chẩn đoán đi, để Chu Học ngồi trong phòng hỏi cung rồi cô quay trở lại phòng thẩm vấn.

Chu Á vẫn ngồi trên ghế thẩm vấn, Diệp Tang Tang thử hỏi:

“Anh biết tôi là ai không?”

“Cô là cảnh sát chứ ai?” Chu Á có vẻ khó hiểu, trả lời.

Diệp Tang Tang suy nghĩ một chút, đổi cách hỏi:

“Khi anh giết Diệp Hoa, anh dùng tay trái hay tay phải để siết cổ hắn?”

Bên cạnh, Dương Hạo lập tức muốn lên tiếng nhắc rằng Diệp Hoa là bị người ta đập chết. Diệp Tang Tang quay lại liếc Dương Hạo một cái, cậu im re ngay.

Chu Á ngẫm nghĩ rồi đáp:

“Cả hai tay.”

Dương Hạo hơi há hốc miệng, thế mà không phải do Chu Á ra tay.

Diệp Tang Tang đứng đó, tiếp tục hỏi thêm vài vấn đề. Ví dụ như lúc giết cô gái kia đại khái là vào lúc nào, anh ta siết cổ trong bao lâu, dùng công cụ gì để mang xác về quê….

Chu Á trả lời khá trôi chảy, đôi lúc bị ngập ngừng nhưng vẫn có thể chứng minh người chết đúng là do anh ta chôn.

Một lát sau, Diệp Tang Tang xoay người bước ra ngoài.

Dương Hạo cũng đi theo, gặng hỏi:

“Chị Lam, chị hỏi mấy cái này thì có ích gì? Với lại, nếu Diệp Hoa không phải do hắn giết thì có thể là ai giết?”

Diệp Tang Tang quay đầu lại:

“Đi liên hệ để làm giám định tâm thần cho anh ta.”

“Hả?”

Dương Hạo ngẩn ra, không theo kịp suy nghĩ của cô.

Diệp Tang Tang giải thích:

“Anh ta có lẽ mắc chứng rối loạn tri giác trong bệnh lý tâm thần, hoặc là tâm thần phân liệt dẫn đến hoang tưởng.”

“Người giết người có thể không phải anh ta. Anh ta chỉ là một kẻ thế tội.”

2 Comments

  1. C90s

    Không biết truyện còn update không ạ?

    • calinh

      Truyện còn cập nhật bạn nhé. Chỉ là gần đây mình bận nên chưa edit kịp tiếp đc ạ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *